Lưu hà* bị hoàng hôn bỏng cháy hòa tan, các màu sắc đậm nhạt khác nhau điểm xuyết trên mái ngói lưu ly, hoạn quan Hàm Chương điện nhập Thuần Linh cung truyền khẩu dụ của Thuần Thánh Đế, lệnh Minh Nguyệt công chúa nhập Hàm Chương điện dùng bữa tối.
*lưu hà: vệt sáng màu đỏ ở chân trời lúc hoàng hôn
Thương Nhung vốn tưởng rằng Thuần Thánh Đế bởi vì sáng nay nàng trước cự tuyệt uống trà thần thanh vĩnh ích, sau lại trốn thanh tiếu mới truyền nàng lại đây, nhưng cho đến khi dùng xong bữa tối, Thuần Thánh Đế cũng vẫn chưa hỏi nàng việc này.
Bữa tối mới dùng xong, Thuần Thánh Đế vẫn giống như trước, đưa Thương Nhung đi thưởng thức một bức sơn cảnh đồ* hắn mới có được.
*sơn cảnh đồ: tranh vẽ cảnh núi rừng
Thương Nhung trầm mặc ít lời, chỉ có lúc Thuần Thánh Đế dò hỏi nàng, nàng mới đáp một tiếng, Thuần Thánh Đế sớm đã quen tính tình nàng ít nói, tự mình nói đến cao hứng.
"Minh Nguyệt, còn bởi vì chuyện Tiết gia, trách trẫm?"
Nhưng hắn bỗng nhiên xoay đề tài.
Thương Nhung ngẩn ra, nàng ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt Thuần Thánh Đế, đó rõ ràng là một ánh mắt từ ái, lại khiến lòng nàng sợ hãi.
Nàng mím chặt môi.
Nàng nói không được hai chữ "Không trách", dưới mặt mày ôn hòa của đế vương tựa hồ luôn chất chứa áp bách và bén nhọn, nhưng nàng lấy trầm mặc chống đỡ, sau một lúc lâu, hắn từ từ thở dài: "Minh Nguyệt, ngươi tuổi còn nhỏ, không biết dụng tâm của trẫm, lại càng không biết đề phòng tai nạn lúc chưa xảy ra, diệt cỏ luôn có đạo lý phải trừ tận gốc."
Thương Nhung rũ mi mắt, yết hầu thắt lại.
Thuần Thánh Đế đang đợi nàng, chờ nàng thừa nhận ý chỉ của hắn, nhưng trong điện vắng vẻ, một hồi lâu, hắn cũng không chờ được nàng mở miệng nói chuyện, thần sắc hắn hơi trầm xuống, nhưng thấy vẻ mặt nàng buồn bực không vui, lời trách móc nặng nề kẹt trong cổ họng sau một lúc lâu, cùng nàng giằng co.
"Bệ hạ, Hạ đại nhân cùng tiểu Hạ đại nhân, còn có Kính Dương hầu đã chờ ngoài điện."
Hoạn quan Đức Bảo tiến điện đã nhận thấy không khí không đúng, nhưng hắn cũng chỉ có thể căng da đầu khom người tiến lên bẩm báo.
"Cho bọn họ tiến vào."
Thuần Thánh Đế mở miệng.
Hai phụ tử Hạ Trọng Đình cùng Kính Dương hầu tiến điện, liền nhìn thấy Minh Nguyệt công chúa, thần sắc Kính Dương hầu đông cứng, ngay sau đó cùng phụ tử Hạ Trọng Đình quỳ xuống: "Thần, bái kiến bệ hạ, bái kiến Minh Nguyệt công chúa."
Thương Nhung có chút hoảng hốt, nghe thấy thanh âm cũng không ngẩng đầu.
Hạ Tinh Cẩm nghe thấy Thuần Thánh Đế gọi bọn họ đứng dậy, nháy mắt hắn đứng lên, lơ đãng liếc mắt nàng một cái.
Vị tiểu công chúa kia an tĩnh ngồi trên ghế, bộ diêu bên mái cũng không đong đưa.
"Kính Dương hầu, Hạ khanh, các ngươi mau tới nhìn một cái, bức sơn cảnh đồ này như thế nào?" Thuần Thánh Đế gọi hai vị thần tử tới bên người.
"Kỳ tuyệt."
Kính Dương hầu vuốt cằm đánh giá, gật gật đầu, tán dương: "Bút pháp thuần thục, nước chảy mây trôi, thật sự là hiếm có."
"Đúng không?"
Đáy mắt Thuần Thánh Đế mang ý cười, lại nói: "So với nhi tử Tri Mẫn của ngươi thì như thế nào? Trẫm nghe nói, thiên phú của hắn trên thể loại tranh sơn thủy rất tốt, thi văn cũng không tồi, trẫm vốn còn định cho hắn vào triều."
Lời này vừa nói ra, không khí trong điện vừa rồi còn ấm áp như nước mùa xuân trong khoảnh khắc lại như kết băng.
Cơ mặt Kính Dương hầu hơi co rút, hắn lập tức cúi người quỳ xuống : "Bệ hạ, khuyển tử tùy hứng, cũng do phụ thân là thần quản giáo không nghiêm......"
Thương Nhung nhìn, thân hình Kính Dương hầu phục sát vào bên chân đế vương, đó là phụ thân Triệu Nhứ Anh.
Tâm tư đế vương từ trước đến nay đều khó dò, ai cũng không biết lúc này đến tột cùng hắn là giận hay là vui.
"Triệu khanh làm gì vậy? Đứng lên rồi nói."
Thuần Thánh Đế nhìn cũng không nhìn hắn.
"Dạ......"
Kính Hương hầu chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chậm rãi đứng dậy.
"Trẫm bất quá chỉ là thương tiếc Tri Mẫn, muốn ngươi khuyên hắn sớm ngày trở về," Thuần Thánh Đế sắc mặt bình tĩnh, "Tội gì vì một mối hôn sự mà khiến ý chí tinh thần đều sa sút."
"Dạ, thần ghi nhớ."
Kính Dương hầu cúi đầu thấp giọng đáp.
"Hạ khanh cho rằng bức tranh này vẽ như thế nào?" Thuần Thánh Đế không hề tiếp tục câu chuyện phía trước, ngược lại đi hỏi Hạ Trọng Đình một bên.
"Đích xác cực diệu."
Hạ Trọng Đình kính cẩn đáp.
"Nhưng trẫm lại cảm thấy, bút pháp tuy thuần thục, nhưng lại không sinh động được như Minh Nguyệt của trẫm," Thuần Thánh Đế dạo bước trước bức tường bày trí đầy tranh, cuối cùng ngừng trước bức Phong Đô đồ Thương Nhung vẽ một năm trước, hắn quay đầu, ước chừng là nhất thời hứng khởi, liền hướng về phía Thương Nhung vẫy tay, "Minh Nguyệt, ngươi đã thấy cảnh non sông bên ngoài, nói vậy hiện giờ trong lòng hẳn đã có sẵn ý tưởng, không bằng vẽ một bức để bọn họ mở rộng tầm mắt?"
Có thể vẽ tranh ở ngự án, chỉ sợ ngoại trừ bệ hạ, thì chỉ có vị Minh Nguyệt công chúa này.
Kính Dương hầu không dám lau mồ hôi lạnh trên trán, càng không dám nhìn công chúa đang đề bút sau ngự án, trong lúc nhất thời, trong điện chỉ có Thuần Thánh Đế và Hạ Trọng Đình trò chuyện.
Thương Nhung không biết mình nên vẽ cái gì, nàng vọng mắt liếc sắc trời càng lúc càng tối ngoài điện, trong lòng nghĩ Chiết Trúc đã trở về hay chưa, trong lòng nàng buồn bực, khó có thể thoát khỏi hết thảy trước mắt.
Màu sắc dần khô trên giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, Hạ Tinh Cẩm lặng im nhìn cây bút kia rơi xuống từng nét, dần dần phác họa ra một cây cổ thụ che trời, cành lá xum xuê, cánh hoa đỏ như lửa.
Là cây bông gòn.
Màu sắc cam hồng trải ra, Thuần Thánh Đế ở bên gật đầu, đúng lúc Đức Bảo dâng Kim Đan lên, bên cạnh là một chén trà nóng lượn lờ khói trắng.
"Đại chân nhân có dùng không?"
Thuần Thánh Đế cầm lấy Kim Đan, bưng chén trà hỏi.
"Nô tài tự mình nhìn đại chân nhân ăn xong mới đi." Đức Bảo thấp giọng đáp.
Thuần Thánh Đế vừa lòng gật gật đầu, ngay sau đó ăn Kim Đan, phụ tử Hạ gia và Kính Dương hầu ở bên cạnh, đều rũ mắt không nói.
Thương Nhung một lòng vẽ tranh, muốn mau chóng trở về, nhưng vài nét bút cuối cùng còn chưa thành, nàng liền nghe thấy âm thanh bình phong ngã xuống đất, theo bản năng ngẩng đầu lên, nàng liền thấy Hạ Trọng Đình cùng hoạn quan Đức Bảo đang đỡ Thuần Thánh Đế.
Mà Thuần Thánh Đế gương mặt đỏ bừng, hốc mắt đều là hồng.
Lúc Thương Nhung vừa thấy gương mặt này, bút trong tay nàng dừng trên giấy, màu mực loang ra làm dơ cây bông gòn kia, nàng lui về phía sau hai bước.
"Trẫm không có việc gì."
Thuần Thánh Đế cau mày, làm tiếng nói lộ ra nôn nóng: "Các ngươi đều đỡ lấy trẫm làm cái gì!"
Hắn bực tức lên, như tràn ngập lửa lớn cháy hừng hực, nhất thời thần sắc càng thêm điên cuồng lên, hắn đạp Đức Bảo mấy đạp, đồ sứ trong phòng vỡ nát đầy đất.
"Minh Nguyệt."
Tròng trắng mắt hắn đều ẩn ẩn có chút tơ máu, bỗng dưng nhìn thẳng Thương Nhung phía sau ngự án, hắn cầm lấy hộp gấm chứa Kim Đan ở một bên lên, đến gần: "Ngươi thể nhược, cũng nên ăn Kim Đan này."
Thương Nhung lùi bước về phía sau bị vướng, nàng ngã ngồi xuống, gương mặt dần dần đỏ lên kia trùng khớp với gương mặt trong ác mộng của nàng, hơi nước ẩm ướt, mành sa lượn lờ, toàn bể tắm đều là m•áu loãng, Tiết Đạm Sương nằm yên bất động.
"Minh Nguyệt, ngươi có biết sai?"
Đầu óc nàng đều là âm thanh như thế này, đâm vào màng tai nàng sinh đau.
Hạ Tinh Cẩm mắt thấy tiểu công chúa cuộn tròn dưới ngự án, ôm hai đầu gối, sắc mặt trắng bệch, trong lòng hắn chợt có cảm giác bất an, ngay sau đó tiến lên đỡ lấy Thuần Thánh Đế: "Bệ hạ! Ngài chú ý!"
Hắn quay người lại, che Thương Nhung ở phía sau.
Đức Bảo vội sai người đi chuẩn bị nước đá cho Thuần Thánh Đế lau mình, lại gọi tới rất nhiều cung nhân, đưa Thuần Thánh Đế đang phát cuồng đến nội điện.
Viên Kim Đan từ trong tay Thuần Thánh Đế rơi xuống, lăn đến dưới ngự án, đến bên chân Thương Nhung.
Nàng như là con rối bị rút đi hồn phách, không nhúc nhích.
"Công chúa?"
Hạ Tinh Cẩm cúi người, nhẹ gọi.
Thương Nhung phảng phất như bị tiếng gọi này của hắn đâm đau, nàng lấy lại tinh thần, cảnh giác ngẩng đầu.
Hạ Tinh Cẩm phát giác nàng đang run rẩy, hắn ngẩn người, cho đến khi cung nga Hạc Tử của Thuần Linh cung dẫn người tiến vào đỡ nàng ra ngoài, hắn vẫn yên lặng nhìn nơi cửa điện.
Thương Nhung trở lại Thuần Linh cung liền đóng chặt cửa điện, không cho bất luận cung nga nào tiến vào, trong điện một chiếc đèn cũng không có, chỉ có quang ảnh âm u len lỏi vào từ song sa.
Lúc nửa đêm, Chiết Trúc khoác sao đêm bước về, trên người treo tay nải, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy vào cánh cửa sổ, ánh trăng vàng dũng mãnh ùa vào cánh cửa sổ mở rộng, còn có tiếng ve kêu đầy lỗ tai.
Trên giường trống không, không có người.
Chiết Trúc nhẹ nhíu mi, lại nghe được tiếng vang rất nhỏ, hắn nhạy bén xoay người, thấy ngay cái núi nhỏ khóa trong chăn trên giường La Hán động đậy, góc chăn hoàn toàn được kéo xuống rất nhanh, lộ ra gương mặt tiểu cô nương.
"Nàng trốn ở nơi này làm cái gì?"
Chiết Trúc buồn cười, đi đến mép giường.
Thương Nhung lại nhìn hắn, mím chặt môi không nói lời nào.
"A,"
Chiết Trúc cho rằng nàng đang tức giận, liền giải thích, "Ta gặp một ít việc, nên về trễ, nhưng mà nàng xem, ta mang cái này về cho nàng."
Hắn nói, mở tay nải ra, từ bên trong lấy ra hai con rối.
Một nam một nữ, đều mặc xiêm y xinh đẹp.
Nội điện cháy lên một ngọn đèn đêm, Thương Nhung ngồi cạnh gương đồng, ánh nến chiết xạ qua gương đồng, chiếu ra trên vách tường một vầng trăng tròn tròn.
Thương Nhung vụng về tác động sợi tơ trên con rối, trước sau vẫn chưa thuần thục, tư thế con rối của nàng chuyển động luôn rất quái dị.
Chiết Trúc cong cong đôi mắt, không lâu sau liền buông con rối trong tay, vòng tròn sáng trên vách tường kia, ngoại trừ bóng dáng con rối, còn có ngón tay hắn nhẹ phủ lên đôi tay nàng.
Nàng thao túng sợi tơ, hắn nắm đốt ngón tay nàng, trong hơi ấm gần kề, hắn trước sau vẫn kiên nhẫn chỉ dẫn nàng.
"Thường Nga vì sao muốn bôn nguyệt*?"
*bôn nguyệt có nghĩa là bỏ chạy, trốn hoặc là bay lên mặt trăng
Tiếng nói Thương Nhung thực nhẹ, cách hắn rất gần: "Rõ ràng ánh trăng này, một chút cũng không tốt."
Nghe thấy thiếu niên bên cạnh cười cực nhẹ một tiếng, nàng không khỏi nghiêng mặt, thiếu niên vẫn còn nghiêm túc nắm tay nàng di chuyển con rối, ánh đèn đan chéo, chiếu vào con ngươi đen nhánh của hắn.
Tiếng nói trong trẻo dừng bên tai nàng:
"Ánh trăng, đến tột cùng vẫn sẽ không biết bản thân mình có bao nhiêu tốt đẹp, trong mắt người trên mặt đất."
Hắn đang nói ánh trăng.
Nhưng không hiểu sao tâm Thương Nhung lại vô cớ như nổi trống vì những lời này của hắn, nàng gần như thất thần, cứ ngơ ngác nhìn hắn.
Tay nàng không hề động, thiếu niên cũng dừng lại, vạt áo con rối đong đưa, bóng dáng cũng in vào vòng tròn sáng như trăng trên tường.
Ngoài cửa sổ ve vẫn kêu râm ran như cũ.
Trong cửa sổ, thiếu niên thiếu nữ bốn mắt nhìn nhau.
Lông mi thiếu niên động đậy một chút, cảm thấy hô hấp của mình đều trở nên nóng rực, hắn có chút lúng túng với ánh mắt nàng, duỗi tay ngăn trở đôi mắt.
Hắn nhìn mặt nàng, gió đêm phất tới cũng không xua được nóng ran trên vành tai hắn.
Trong khoảnh khắc hoảng hốt, nàng bỗng nhiên kéo tay hắn xuống, nương theo lực đạo này, khiến cho thân thể hắn nghiêng về trước, hô hấp nàng và hắn gần trong gang tấc.
Bóng dáng in trên tường cũng trở nên ái muội.
Nhưng con rối trong tay rớt xuống, gương đồng từ trên gối cũng ngã sập xuống, thanh âm thanh thúy vang lên, Thương Nhung còn chưa lấy được can đảm thân thiết với hắn, đã bị thanh âm này dọa sợ.
Quả nhiên ngay sau đó, Hạc Tử liền đẩy cửa tiến vào: "Công chúa? Ngài sao vậy?"
Hạc Tử còn chưa đi vào trong điện, Thương Nhung vội vàng giấu cả người thiếu niên vào trong chăn, nghe Hạc Tử tiến vào, nàng ngẩng đầu: "Không có việc gì, chạm đổ gương đồng."
"Sao gương đồng ở chỗ này?"
Hạc Tử có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, liền nói: "Nô tỳ nhặt giúp ngài."
Thương Nhung còn chưa kịp cự tuyệt, Hạc Tử đã bước nhanh đi tới, trong lòng nàng vô cùng khẩn trương, động cũng không dám động, thấy Hạc Tử đến trước cửa sổ nhặt gương đồng lên, nàng liền lập tức nói: "Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ."
"Vâng."
Hạc Tử đặt lại gương đồng lên trên bàn, liền xoay người đi ra ngoài.
Thương Nhung nghe tiếng bước chân của nàng, cho đến khi tiếng đóng mở cửa vang lên, mới nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay xốc chăn.
"Chiết Trúc......"
Nàng thấp giọng gọi, lại không đề phòng bị hắn kéo vào trong chăn đen như mực, ngay sau đó nụ hôn ấm áp, mềm mại dán lên, trằn trọc với cánh môi nàng.
Ngây ngô lại bỏng cháy.
*lưu hà: vệt sáng màu đỏ ở chân trời lúc hoàng hôn
Thương Nhung vốn tưởng rằng Thuần Thánh Đế bởi vì sáng nay nàng trước cự tuyệt uống trà thần thanh vĩnh ích, sau lại trốn thanh tiếu mới truyền nàng lại đây, nhưng cho đến khi dùng xong bữa tối, Thuần Thánh Đế cũng vẫn chưa hỏi nàng việc này.
Bữa tối mới dùng xong, Thuần Thánh Đế vẫn giống như trước, đưa Thương Nhung đi thưởng thức một bức sơn cảnh đồ* hắn mới có được.
*sơn cảnh đồ: tranh vẽ cảnh núi rừng
Thương Nhung trầm mặc ít lời, chỉ có lúc Thuần Thánh Đế dò hỏi nàng, nàng mới đáp một tiếng, Thuần Thánh Đế sớm đã quen tính tình nàng ít nói, tự mình nói đến cao hứng.
"Minh Nguyệt, còn bởi vì chuyện Tiết gia, trách trẫm?"
Nhưng hắn bỗng nhiên xoay đề tài.
Thương Nhung ngẩn ra, nàng ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt Thuần Thánh Đế, đó rõ ràng là một ánh mắt từ ái, lại khiến lòng nàng sợ hãi.
Nàng mím chặt môi.
Nàng nói không được hai chữ "Không trách", dưới mặt mày ôn hòa của đế vương tựa hồ luôn chất chứa áp bách và bén nhọn, nhưng nàng lấy trầm mặc chống đỡ, sau một lúc lâu, hắn từ từ thở dài: "Minh Nguyệt, ngươi tuổi còn nhỏ, không biết dụng tâm của trẫm, lại càng không biết đề phòng tai nạn lúc chưa xảy ra, diệt cỏ luôn có đạo lý phải trừ tận gốc."
Thương Nhung rũ mi mắt, yết hầu thắt lại.
Thuần Thánh Đế đang đợi nàng, chờ nàng thừa nhận ý chỉ của hắn, nhưng trong điện vắng vẻ, một hồi lâu, hắn cũng không chờ được nàng mở miệng nói chuyện, thần sắc hắn hơi trầm xuống, nhưng thấy vẻ mặt nàng buồn bực không vui, lời trách móc nặng nề kẹt trong cổ họng sau một lúc lâu, cùng nàng giằng co.
"Bệ hạ, Hạ đại nhân cùng tiểu Hạ đại nhân, còn có Kính Dương hầu đã chờ ngoài điện."
Hoạn quan Đức Bảo tiến điện đã nhận thấy không khí không đúng, nhưng hắn cũng chỉ có thể căng da đầu khom người tiến lên bẩm báo.
"Cho bọn họ tiến vào."
Thuần Thánh Đế mở miệng.
Hai phụ tử Hạ Trọng Đình cùng Kính Dương hầu tiến điện, liền nhìn thấy Minh Nguyệt công chúa, thần sắc Kính Dương hầu đông cứng, ngay sau đó cùng phụ tử Hạ Trọng Đình quỳ xuống: "Thần, bái kiến bệ hạ, bái kiến Minh Nguyệt công chúa."
Thương Nhung có chút hoảng hốt, nghe thấy thanh âm cũng không ngẩng đầu.
Hạ Tinh Cẩm nghe thấy Thuần Thánh Đế gọi bọn họ đứng dậy, nháy mắt hắn đứng lên, lơ đãng liếc mắt nàng một cái.
Vị tiểu công chúa kia an tĩnh ngồi trên ghế, bộ diêu bên mái cũng không đong đưa.
"Kính Dương hầu, Hạ khanh, các ngươi mau tới nhìn một cái, bức sơn cảnh đồ này như thế nào?" Thuần Thánh Đế gọi hai vị thần tử tới bên người.
"Kỳ tuyệt."
Kính Dương hầu vuốt cằm đánh giá, gật gật đầu, tán dương: "Bút pháp thuần thục, nước chảy mây trôi, thật sự là hiếm có."
"Đúng không?"
Đáy mắt Thuần Thánh Đế mang ý cười, lại nói: "So với nhi tử Tri Mẫn của ngươi thì như thế nào? Trẫm nghe nói, thiên phú của hắn trên thể loại tranh sơn thủy rất tốt, thi văn cũng không tồi, trẫm vốn còn định cho hắn vào triều."
Lời này vừa nói ra, không khí trong điện vừa rồi còn ấm áp như nước mùa xuân trong khoảnh khắc lại như kết băng.
Cơ mặt Kính Dương hầu hơi co rút, hắn lập tức cúi người quỳ xuống : "Bệ hạ, khuyển tử tùy hứng, cũng do phụ thân là thần quản giáo không nghiêm......"
Thương Nhung nhìn, thân hình Kính Dương hầu phục sát vào bên chân đế vương, đó là phụ thân Triệu Nhứ Anh.
Tâm tư đế vương từ trước đến nay đều khó dò, ai cũng không biết lúc này đến tột cùng hắn là giận hay là vui.
"Triệu khanh làm gì vậy? Đứng lên rồi nói."
Thuần Thánh Đế nhìn cũng không nhìn hắn.
"Dạ......"
Kính Hương hầu chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chậm rãi đứng dậy.
"Trẫm bất quá chỉ là thương tiếc Tri Mẫn, muốn ngươi khuyên hắn sớm ngày trở về," Thuần Thánh Đế sắc mặt bình tĩnh, "Tội gì vì một mối hôn sự mà khiến ý chí tinh thần đều sa sút."
"Dạ, thần ghi nhớ."
Kính Dương hầu cúi đầu thấp giọng đáp.
"Hạ khanh cho rằng bức tranh này vẽ như thế nào?" Thuần Thánh Đế không hề tiếp tục câu chuyện phía trước, ngược lại đi hỏi Hạ Trọng Đình một bên.
"Đích xác cực diệu."
Hạ Trọng Đình kính cẩn đáp.
"Nhưng trẫm lại cảm thấy, bút pháp tuy thuần thục, nhưng lại không sinh động được như Minh Nguyệt của trẫm," Thuần Thánh Đế dạo bước trước bức tường bày trí đầy tranh, cuối cùng ngừng trước bức Phong Đô đồ Thương Nhung vẽ một năm trước, hắn quay đầu, ước chừng là nhất thời hứng khởi, liền hướng về phía Thương Nhung vẫy tay, "Minh Nguyệt, ngươi đã thấy cảnh non sông bên ngoài, nói vậy hiện giờ trong lòng hẳn đã có sẵn ý tưởng, không bằng vẽ một bức để bọn họ mở rộng tầm mắt?"
Có thể vẽ tranh ở ngự án, chỉ sợ ngoại trừ bệ hạ, thì chỉ có vị Minh Nguyệt công chúa này.
Kính Dương hầu không dám lau mồ hôi lạnh trên trán, càng không dám nhìn công chúa đang đề bút sau ngự án, trong lúc nhất thời, trong điện chỉ có Thuần Thánh Đế và Hạ Trọng Đình trò chuyện.
Thương Nhung không biết mình nên vẽ cái gì, nàng vọng mắt liếc sắc trời càng lúc càng tối ngoài điện, trong lòng nghĩ Chiết Trúc đã trở về hay chưa, trong lòng nàng buồn bực, khó có thể thoát khỏi hết thảy trước mắt.
Màu sắc dần khô trên giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, Hạ Tinh Cẩm lặng im nhìn cây bút kia rơi xuống từng nét, dần dần phác họa ra một cây cổ thụ che trời, cành lá xum xuê, cánh hoa đỏ như lửa.
Là cây bông gòn.
Màu sắc cam hồng trải ra, Thuần Thánh Đế ở bên gật đầu, đúng lúc Đức Bảo dâng Kim Đan lên, bên cạnh là một chén trà nóng lượn lờ khói trắng.
"Đại chân nhân có dùng không?"
Thuần Thánh Đế cầm lấy Kim Đan, bưng chén trà hỏi.
"Nô tài tự mình nhìn đại chân nhân ăn xong mới đi." Đức Bảo thấp giọng đáp.
Thuần Thánh Đế vừa lòng gật gật đầu, ngay sau đó ăn Kim Đan, phụ tử Hạ gia và Kính Dương hầu ở bên cạnh, đều rũ mắt không nói.
Thương Nhung một lòng vẽ tranh, muốn mau chóng trở về, nhưng vài nét bút cuối cùng còn chưa thành, nàng liền nghe thấy âm thanh bình phong ngã xuống đất, theo bản năng ngẩng đầu lên, nàng liền thấy Hạ Trọng Đình cùng hoạn quan Đức Bảo đang đỡ Thuần Thánh Đế.
Mà Thuần Thánh Đế gương mặt đỏ bừng, hốc mắt đều là hồng.
Lúc Thương Nhung vừa thấy gương mặt này, bút trong tay nàng dừng trên giấy, màu mực loang ra làm dơ cây bông gòn kia, nàng lui về phía sau hai bước.
"Trẫm không có việc gì."
Thuần Thánh Đế cau mày, làm tiếng nói lộ ra nôn nóng: "Các ngươi đều đỡ lấy trẫm làm cái gì!"
Hắn bực tức lên, như tràn ngập lửa lớn cháy hừng hực, nhất thời thần sắc càng thêm điên cuồng lên, hắn đạp Đức Bảo mấy đạp, đồ sứ trong phòng vỡ nát đầy đất.
"Minh Nguyệt."
Tròng trắng mắt hắn đều ẩn ẩn có chút tơ máu, bỗng dưng nhìn thẳng Thương Nhung phía sau ngự án, hắn cầm lấy hộp gấm chứa Kim Đan ở một bên lên, đến gần: "Ngươi thể nhược, cũng nên ăn Kim Đan này."
Thương Nhung lùi bước về phía sau bị vướng, nàng ngã ngồi xuống, gương mặt dần dần đỏ lên kia trùng khớp với gương mặt trong ác mộng của nàng, hơi nước ẩm ướt, mành sa lượn lờ, toàn bể tắm đều là m•áu loãng, Tiết Đạm Sương nằm yên bất động.
"Minh Nguyệt, ngươi có biết sai?"
Đầu óc nàng đều là âm thanh như thế này, đâm vào màng tai nàng sinh đau.
Hạ Tinh Cẩm mắt thấy tiểu công chúa cuộn tròn dưới ngự án, ôm hai đầu gối, sắc mặt trắng bệch, trong lòng hắn chợt có cảm giác bất an, ngay sau đó tiến lên đỡ lấy Thuần Thánh Đế: "Bệ hạ! Ngài chú ý!"
Hắn quay người lại, che Thương Nhung ở phía sau.
Đức Bảo vội sai người đi chuẩn bị nước đá cho Thuần Thánh Đế lau mình, lại gọi tới rất nhiều cung nhân, đưa Thuần Thánh Đế đang phát cuồng đến nội điện.
Viên Kim Đan từ trong tay Thuần Thánh Đế rơi xuống, lăn đến dưới ngự án, đến bên chân Thương Nhung.
Nàng như là con rối bị rút đi hồn phách, không nhúc nhích.
"Công chúa?"
Hạ Tinh Cẩm cúi người, nhẹ gọi.
Thương Nhung phảng phất như bị tiếng gọi này của hắn đâm đau, nàng lấy lại tinh thần, cảnh giác ngẩng đầu.
Hạ Tinh Cẩm phát giác nàng đang run rẩy, hắn ngẩn người, cho đến khi cung nga Hạc Tử của Thuần Linh cung dẫn người tiến vào đỡ nàng ra ngoài, hắn vẫn yên lặng nhìn nơi cửa điện.
Thương Nhung trở lại Thuần Linh cung liền đóng chặt cửa điện, không cho bất luận cung nga nào tiến vào, trong điện một chiếc đèn cũng không có, chỉ có quang ảnh âm u len lỏi vào từ song sa.
Lúc nửa đêm, Chiết Trúc khoác sao đêm bước về, trên người treo tay nải, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy vào cánh cửa sổ, ánh trăng vàng dũng mãnh ùa vào cánh cửa sổ mở rộng, còn có tiếng ve kêu đầy lỗ tai.
Trên giường trống không, không có người.
Chiết Trúc nhẹ nhíu mi, lại nghe được tiếng vang rất nhỏ, hắn nhạy bén xoay người, thấy ngay cái núi nhỏ khóa trong chăn trên giường La Hán động đậy, góc chăn hoàn toàn được kéo xuống rất nhanh, lộ ra gương mặt tiểu cô nương.
"Nàng trốn ở nơi này làm cái gì?"
Chiết Trúc buồn cười, đi đến mép giường.
Thương Nhung lại nhìn hắn, mím chặt môi không nói lời nào.
"A,"
Chiết Trúc cho rằng nàng đang tức giận, liền giải thích, "Ta gặp một ít việc, nên về trễ, nhưng mà nàng xem, ta mang cái này về cho nàng."
Hắn nói, mở tay nải ra, từ bên trong lấy ra hai con rối.
Một nam một nữ, đều mặc xiêm y xinh đẹp.
Nội điện cháy lên một ngọn đèn đêm, Thương Nhung ngồi cạnh gương đồng, ánh nến chiết xạ qua gương đồng, chiếu ra trên vách tường một vầng trăng tròn tròn.
Thương Nhung vụng về tác động sợi tơ trên con rối, trước sau vẫn chưa thuần thục, tư thế con rối của nàng chuyển động luôn rất quái dị.
Chiết Trúc cong cong đôi mắt, không lâu sau liền buông con rối trong tay, vòng tròn sáng trên vách tường kia, ngoại trừ bóng dáng con rối, còn có ngón tay hắn nhẹ phủ lên đôi tay nàng.
Nàng thao túng sợi tơ, hắn nắm đốt ngón tay nàng, trong hơi ấm gần kề, hắn trước sau vẫn kiên nhẫn chỉ dẫn nàng.
"Thường Nga vì sao muốn bôn nguyệt*?"
*bôn nguyệt có nghĩa là bỏ chạy, trốn hoặc là bay lên mặt trăng
Tiếng nói Thương Nhung thực nhẹ, cách hắn rất gần: "Rõ ràng ánh trăng này, một chút cũng không tốt."
Nghe thấy thiếu niên bên cạnh cười cực nhẹ một tiếng, nàng không khỏi nghiêng mặt, thiếu niên vẫn còn nghiêm túc nắm tay nàng di chuyển con rối, ánh đèn đan chéo, chiếu vào con ngươi đen nhánh của hắn.
Tiếng nói trong trẻo dừng bên tai nàng:
"Ánh trăng, đến tột cùng vẫn sẽ không biết bản thân mình có bao nhiêu tốt đẹp, trong mắt người trên mặt đất."
Hắn đang nói ánh trăng.
Nhưng không hiểu sao tâm Thương Nhung lại vô cớ như nổi trống vì những lời này của hắn, nàng gần như thất thần, cứ ngơ ngác nhìn hắn.
Tay nàng không hề động, thiếu niên cũng dừng lại, vạt áo con rối đong đưa, bóng dáng cũng in vào vòng tròn sáng như trăng trên tường.
Ngoài cửa sổ ve vẫn kêu râm ran như cũ.
Trong cửa sổ, thiếu niên thiếu nữ bốn mắt nhìn nhau.
Lông mi thiếu niên động đậy một chút, cảm thấy hô hấp của mình đều trở nên nóng rực, hắn có chút lúng túng với ánh mắt nàng, duỗi tay ngăn trở đôi mắt.
Hắn nhìn mặt nàng, gió đêm phất tới cũng không xua được nóng ran trên vành tai hắn.
Trong khoảnh khắc hoảng hốt, nàng bỗng nhiên kéo tay hắn xuống, nương theo lực đạo này, khiến cho thân thể hắn nghiêng về trước, hô hấp nàng và hắn gần trong gang tấc.
Bóng dáng in trên tường cũng trở nên ái muội.
Nhưng con rối trong tay rớt xuống, gương đồng từ trên gối cũng ngã sập xuống, thanh âm thanh thúy vang lên, Thương Nhung còn chưa lấy được can đảm thân thiết với hắn, đã bị thanh âm này dọa sợ.
Quả nhiên ngay sau đó, Hạc Tử liền đẩy cửa tiến vào: "Công chúa? Ngài sao vậy?"
Hạc Tử còn chưa đi vào trong điện, Thương Nhung vội vàng giấu cả người thiếu niên vào trong chăn, nghe Hạc Tử tiến vào, nàng ngẩng đầu: "Không có việc gì, chạm đổ gương đồng."
"Sao gương đồng ở chỗ này?"
Hạc Tử có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, liền nói: "Nô tỳ nhặt giúp ngài."
Thương Nhung còn chưa kịp cự tuyệt, Hạc Tử đã bước nhanh đi tới, trong lòng nàng vô cùng khẩn trương, động cũng không dám động, thấy Hạc Tử đến trước cửa sổ nhặt gương đồng lên, nàng liền lập tức nói: "Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ."
"Vâng."
Hạc Tử đặt lại gương đồng lên trên bàn, liền xoay người đi ra ngoài.
Thương Nhung nghe tiếng bước chân của nàng, cho đến khi tiếng đóng mở cửa vang lên, mới nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay xốc chăn.
"Chiết Trúc......"
Nàng thấp giọng gọi, lại không đề phòng bị hắn kéo vào trong chăn đen như mực, ngay sau đó nụ hôn ấm áp, mềm mại dán lên, trằn trọc với cánh môi nàng.
Ngây ngô lại bỏng cháy.
/63
|