Lương Thần hồi tưởng lại giấc mộng của mình một chút, sau đó liền nghe được ngoài cửa truyền đến giọng nói của Trác Thiệu.
Trác Thiệu nói tiếng Anh, cậu không hiểu, nhưng hẳn là kêu cậu dậy chạy bộ...
Lương Thần vẫn không thích chạy bộ như trước, nhưng đây là Trác Thiệu bảo cậu chạy... Hít sâu một hơi, Lương Thần từ trên giường đứng lên, mặc quần áo ra cửa.
Sau đó, cậu liền chạy bộ trong từng câu tiếng Anh của Trác Thiệu... Cái này cũng thôi, Trác Thiệu còn bảo cậu lúc nghỉ ngơi học thuộc lòng tiếng Anh.
Lương Thần cảm thấy mình chạy không nhất thiết phải gầy, nhưng bị ép phải học thuộc lòng tiếng Anh cả ngày như vậy, cậu nhất định có thể gầy.
Gần đây luôn nghe không hiểu Trác Thiệu nói gì, làm cậu ăn cơm không ngon.
Nhưng ngay cả khi cậu ăn không ngon, cậu vẫn phải chạy, vẫn phải học thuộc lòng tiếng Anh.
"Hai cậu bé này chăm chỉ thật đấy."
"Đúng vậy, sáng sớm thức dậy đã học tiếng Anh."
"Còn chạy bộ!"
Mấy bà cụ định ra ngoài mua đồ ăn nhìn thấy một màn này, vẻ mặt từ ái nhìn Trác Thiệu và Lương Thần.
Trác Thiệu bình thản tự nhiên, Lương Thần lại rất ngượng ngùng.
Trước đây, chưa bao giờ có ai khen ngợi cậu.
Lương Thần bị Trác Thiệu lôi kéo rèn luyện bốn mươi phút, lúc trở về đều mệt mỏi gần chết. Trác Đình nhìn thấy cậu như vậy, vẻ mặt đồng tình.
Sau đó, Trác Đình nghe được anh trai mình nói với mình một câu tiếng Anh mà mình nghe không hiểu...
Anh... Anh đang nói cái gì vậy?
Hai người Lương Thần và Trác Đình sống trong nước sôi lửa bỏng mấy ngày, sau đó liền nghênh đón kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn.
Thời điểm năm chín mấy, Quốc Khánh không được nghỉ bảy ngày, kỳ nghỉ dài bảy ngày chỉ vừa mới có gần đây, biết được có thể nghỉ bảy ngày, Lương Thần và Trác Đình đều hết sức cao hứng.
Sau khi Trác Thiệu nói cho bọn họ biết, sẽ dẫn bọn họ ra ngoài chơi, bọn họ liền càng cao hứng, đồng thời vẻ mặt cảm động nhìn Trác Thiệu —— Trác Thiệu nói tiếng Trung với bọn họ, rốt cục hắn cũng không nói tiếng Anh nữa!
Bất kể là Trác Đình hay Lương Thần, đều chưa từng ra ngoài chơi, hai người rất chờ mong, đồng thời không ngừng quấn lấy Trác Thiệu hỏi đông hỏi tây.
"Anh, chúng ta đi đâu?" Trác Đình hỏi.
"Chúng ta đi cầu Cửu Lý." Trác Thiệu nói.
"Cầu Cửu lý ở đâu?" Trác Đình vẻ mặt khó hiểu, nó còn tưởng rằng Trác Thiệu sẽ dẫn nó đến thành phố H... Ở đây có rất nhiều người đi ra ngoài chơi, đều là đi thành phố H, bạn cùng bàn của nó đã đi thành phố H nhiều lần, nghe nói công viên nơi đó đặc biệt thú vị.
"Cầu Cửu Lý nằm ngay cạnh thành phố H. Hẳn là... Rất thú vị." Trác Thiệu nói.
Cầu Cửu Lý là tên một địa danh, nhiều nhà máy sản xuất đồ nội thất đều ở đó, nơi có là một thị trường đồ nội thất lớn.
Trác Thiệu dự định Quốc Khánh lần này, đem đồ đạc cần dùng mua đủ hết một lần, sắp xếp tốt nhà cửa.
Sáng sớm ngày Quốc khánh, Trác Thiệu liền dẫn hai đứa nhỏ đến trạm xe buýt.
Huyện Phúc Dương cách thành phố H không quá xa, đi xe buýt đến thành phố H khoảng hai giờ, mà cầu Cửu Lý ở giữa huyện Phúc Dương và thành phố H, ngồi xe buýt đến thành phố H, sau đó nửa đường xuống xe là được.
Ngày Quốc khánh có quá nhiều người đi thành phố H, lúc bọn họ lên xe, trên xe đã không còn chỗ ngồi, cũng may loại xe buýt này cũng không dám quá tải quá nhiều, bọn họ tốt xấu gì cũng không cần đứng.
Trác Thiệu ba người mỗi người chia một cái ghế nhựa nhỏ, sau đó liền ngồi ở lối đi.
Cái ghế này đặc biệt thấp, Trác Đình còn tốt, Trác Thiệu ngồi rất không thoải mái, Lương Thần càng không cần phải nói —— vóc dáng của cậu tuy rằng không cao bằng Trác Thiệu, nhưng cậu mập!
Lương Thần ngồi xe không bao lâu, liền nhịn không được muốn ói, người chung quanh nhìn thấy cậu như vậy, sắc mặt thay đổi.
"Cầm túi nilon, đừng nôn ra đất!" Nhân viên bán vé sợ là thường xuyên gặp phải loại chuyện như vậy, rất nhanh liền lấy ra một cái túi nilon đưa cho Lương Thần.
Lương Thần tiếp nhận túi nilon đặt ở bên miệng mình, lại nôn rất nhiều lần, hốc mắt đều ướt, nhìn rất đáng thương.
Nhưng như vậy cũng không phải không có chỗ tốt... Nhiều người vô thức tránh xa cậu để lại cho cậu một không gian tương đối rộng rãi.
"Lương Thần, tôi muốn nói chuyện với cậu." Trác Thiệu nói, người say xe, nếu có người nói chuyện với người đó, dời đi lực chú ý của người đó, có đôi khi sẽ làm cho người đó dễ chịu hơn rất nhiều.
Lương Thần đáng thương nhìn Trác Thiệu một cái, sau đó Trác Thiệu liền nói: "Lương Thần, lúc mới ngồi chung bàn với cậu, tôi rất cao hứng, cậu có biết không?"
Lương Thần kinh ngạc nhìn Trác Thiệu. Rõ ràng ngay từ đầu Trác Thiệu cũng không nói chuyện với cậu, về sau lại không biết vì sao đột nhiên đối xử tốt với cậu.
"Tôi nghe nói qua một ít chuyện của cậu, liền cảm thấy cậu giống tôi, đều không ai quan tâm, liền rất muốn quen biết cậu, kết quả cậu quá có tiền, tôi lại ghen tị." Trác Thiệu cười nói với Lương Thần: "Lúc tôi đói bụng nhìn cậu ăn cái gì, đều muốn cướp."
"Tớ cho cậu." Lương Thần nhỏ giọng nói.
"Tôi ngại nhận." Trác Thiệu nói: "Khi đó tôi quá giữ giá, sợ người khác biết tình huống trong nhà tôi, còn một lòng cảm thấy không thể đi xin ăn... Nhưng sau này tôi nghĩ thông suốt, cũng không thể bởi vì sĩ diện, liền để cho mình chết đói."
Lương Thần nghe đến đặc biệt nghiêm túc, thật đúng là không còn nhớ rõ chuyện mình say xe muốn nôn nữa, còn nói: "Sau này tớ nhất định sẽ không để cậu đói."
"Cậu nói gì?" Trác Thiệu nghe không rõ.
"Không có... Không có gì..." Lương Thần lắp bắp nói.
Cậu đang nghĩ gì vậy... Trác Thiệu không có cậu, cũng sẽ không bị đói, hắn lợi hại như vậy!
Trác Thiệu nghe nói như vậy, cũng lập tức nhíu mày: "Cậu chỉ nói ba chữ mà còn có thể nói lắp? Sau này trước khi nói chuyện phải suy nghĩ kỹ biết không?"
Trác Thiệu vừa mới cùng đàn em tâm sự, nhất thời tiến vào trạng thái thuyết giáo.
Sau khi xe buýt chạy một tiếng rưỡi, liền đến đích ba người Trác Thiệu muốn đi cầu Cửu Lý.
Trác Thiệu mang theo hai đứa nhỏ xuống xe, sau đó liền nhìn thấy ven đường chất đống vô số gỗ.
"Oa..." Trác Đình có chút giật mình nhìn tất cả, cùng lúc đó, Lương Thần "Oẹ" một tiếng nôn ra, đem đồ ăn buổi sáng, tất cả đều nôn sạch sẽ.
Trác Thiệu cõng một cái túi mang theo vài thứ, thấy thế vội vàng cầm một chai nước cho cậu, sau đó liền nghe thấy Lương Thần nói: "Thức ăn buổi sáng đều nôn ra, thật đáng tiếc..." Đây chính là Trác Thiệu làm...
Trác Thiệu cũng không biết suy nghĩ của Lương Thần, chỉ cho rằng Lương Thần sau khi nôn ra lo lắng mình đói bụng: "Cậu súc miệng trước, sau đó tôi dẫn cậu đi ăn hoành thánh." Cách đó không xa có một cửa hàng bán hoành thánh.
Ba người mỗi người ăn một chén hoành thánh, sau đó Trác Thiệu mới dẫn bọn họ đi tới chợ đồ nội thất cách đó không xa, sau khi đi, hắn liền có chút trợn tròn mắt.
Kiếp trước Trác Thiệu thường tới nơi này, khi đó thị trường đồ nội thất nơi này, phi thường lớn.
Vào thời điểm đó, một số nhà máy sản xuất đồ nội thất nổi tiếng đã không còn ở đây nữa, nhưng một loạt các nhà máy đồ nội thất vừa và nhỏ, lại so với hiện tại nhiều hơn rất nhiều, thị trường đồ nội thất nơi này cũng vô cùng lớn, người nào không quen đi dạo ở bên trong, có thể bị làm cho đầu óc choáng váng.
Điều này cũng thôi, đồ nội thất ở đây cũng rất nhiều, hơn nữa phong cách gì cũng có, rất nhiều đồ nội thất thương hiệu lớn, bạn luôn có thể tìm được hàng giả tương tự ở đây, giá cả còn rẻ hơn một nửa.
Trác Thiệu lần đầu tới nơi này, là mang theo khách hàng, trong tay cũng không dư dả để có thể mua đồ nội thất, về sau, hắn trở thành ông chủ, tới nơi này là vì đặt hàng số lượng lớn.
Tuy nhiên, bây giờ thị trường đồ nội thất rất lớn đó thậm chí không có một bóng người.
Tất nhiên, thị trường đồ nội thất vẫn có một, chỉ là rất nhỏ rất cũ, đồ nội thất bên trong, nhìn cũng khá bình thường.
Ngược lại bên ngoài có rất nhiều đồ đạc, nhìn rất tốt.
Trác Thiệu liếc mắt một cái liền coi trọng một cái ghế sừng trâu được đặt ở ngoài trời.
Thấy Trác Thiệu nhìn qua, người phụ nữ trung niên bị một đống ghế vây quanh lập tức nhiệt tình chào hỏi: "Cậu muốn mua đồ nội thất? Ở xưởng của chúng tôi còn có những kiểu dáng khác nữa, rất nhiều loại, cậu có muốn đi xem không?"
Trác Thiệu rất nhanh đã hiểu rõ tình huống.
Lúc này, ở đây đã có rất nhiều nhà máy nhỏ, cũng thường xuyên có người đến đặt hàng, nhưng thị trường đồ nội thất quá nhỏ, chỉ có thể để một số xưởng sản xuất trưng bày hàng, về sau có rất nhiều người dứt khoát ở bãi đất trống ngoài trời bày ra rất nhiều đồ đạc, để cho khách hàng tới nơi này lựa chọn mua.
Sau một thời gian dài như vậy, khách hàng ngày càng thích chọn đồ nội thất bên ngoài, vì vậy trong thị trường đồ nội thất đó, không có nhiều nhà thương hộ.
"Được, chúng ta đi cùng cô một chút." Trác Thiệu cười nói.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn suy nghĩ nhà Lương Thần phải bố trí như thế nào.
Phong cách Trung Quốc chắc chắn không thể, phong cách Trung Quốc cũng rất đẹp, nhưng bởi vì bây giờ hầu hết mọi người dùng phong cách Trung Quốc, nên nó không tạo cho mọi người cảm giác mới mẻ, những người trẻ tuổi về cơ bản vẫn không thích phong cách tổng thể tương đối ảm đạm của Trung Quốc.
Bạn đầu Trác Thiệu suy nghĩ, muốn dùng phong cách châu Âu.
Phong cách châu Âu luôn được người có tiền yêu thích, trước kia hắn có rất nhiều khách hàng có tiền, đặc biệt ưu ái phong cách châu Âu, khi những người này trang trí phòng khách bằng bức tranh khảm đá hoa cương thì họ có thể bỏ ra mấy vạn, là nhóm người mà công ty trang trí của bọn họ thích nhất, nhưng bản thân hắn lại không thích trang trí kiểu châu Âu, cảm thấy quá phức tạp, còn không dễ xử lý.
Hơn nữa nếu không phải là biệt thự lớn, làm trang trí kiểu châu Âu sẽ không chỉ làm cho không gian có vẻ nhỏ, mà còn rất khó thêm vào một số thiết kế sang trọng.
Trác Thiệu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định phong cách hiện đại đơn giản —— hắn có lòng muốn bố trí căn nhà kiểu mẫu, nhưng rốt cuộc là chỗ mình ở, mình ở thoải mái cũng rất quan trọng.
Còn nữa, cho dù là phong cách hiện đại đơn giản, chọn đúng trang trí mềm cũng có thể rất đẹp, thêm một chút phong cách Bắc Âu, càng có thể làm cho người ta sáng mắt.
Trác Thiệu đi theo người nọ đến nhà máy.
Nhà máy của bọn họ rất lớn, còn có một tòa nhà chuyên dùng để đặt các loại đồ nội thất, mà Trác Thiệu vừa đi vào, đập vào mắt chính là các loại đồ nội thất kiểu Trung Quốc, sofa màu đỏ tím bằng gỗ không chỉ nổi bật, còn rất đẹp.
Ghế sofa tổng thể vẫn đẹp mắt, nhưng đại khái là dùng gỗ bình thường, giá cả cũng rẻ, chi tiết làm một chút cũng không tinh xảo.
Trác Thiệu trực tiếp bỏ qua những thứ này không nhìn, đi lên lầu.
Tất cả các loại bàn trà sofa, giường, bàn, và các loại ghế, bàn làm việc...
Trác Thiệu cảm thấy trong số đó có rất nhiều thứ cũng không tệ, Lương Thần cùng Trác Đình càng nhìn thấy ánh mắt cũng không nỡ chớp.
Lúc trước nghe Trác Thiệu nói bọn họ cũng không phải thật sự đi chơi, mà là muốn đến mua đồ nội thất, hai người vẫn rất mất mát, nhưng hiện tại...
Trong thực tế, mua đồ nội thất cũng rất thú vị, những thứ này, nhìn thực sự quá thú vị!
Trác Đình nhìn giường công chúa không nỡ rời đi, Lương Thần cũng nhịn không được bắt đầu ảo tưởng đem đồ đạc này đến nhà mình.
Trác Thiệu nói tiếng Anh, cậu không hiểu, nhưng hẳn là kêu cậu dậy chạy bộ...
Lương Thần vẫn không thích chạy bộ như trước, nhưng đây là Trác Thiệu bảo cậu chạy... Hít sâu một hơi, Lương Thần từ trên giường đứng lên, mặc quần áo ra cửa.
Sau đó, cậu liền chạy bộ trong từng câu tiếng Anh của Trác Thiệu... Cái này cũng thôi, Trác Thiệu còn bảo cậu lúc nghỉ ngơi học thuộc lòng tiếng Anh.
Lương Thần cảm thấy mình chạy không nhất thiết phải gầy, nhưng bị ép phải học thuộc lòng tiếng Anh cả ngày như vậy, cậu nhất định có thể gầy.
Gần đây luôn nghe không hiểu Trác Thiệu nói gì, làm cậu ăn cơm không ngon.
Nhưng ngay cả khi cậu ăn không ngon, cậu vẫn phải chạy, vẫn phải học thuộc lòng tiếng Anh.
"Hai cậu bé này chăm chỉ thật đấy."
"Đúng vậy, sáng sớm thức dậy đã học tiếng Anh."
"Còn chạy bộ!"
Mấy bà cụ định ra ngoài mua đồ ăn nhìn thấy một màn này, vẻ mặt từ ái nhìn Trác Thiệu và Lương Thần.
Trác Thiệu bình thản tự nhiên, Lương Thần lại rất ngượng ngùng.
Trước đây, chưa bao giờ có ai khen ngợi cậu.
Lương Thần bị Trác Thiệu lôi kéo rèn luyện bốn mươi phút, lúc trở về đều mệt mỏi gần chết. Trác Đình nhìn thấy cậu như vậy, vẻ mặt đồng tình.
Sau đó, Trác Đình nghe được anh trai mình nói với mình một câu tiếng Anh mà mình nghe không hiểu...
Anh... Anh đang nói cái gì vậy?
Hai người Lương Thần và Trác Đình sống trong nước sôi lửa bỏng mấy ngày, sau đó liền nghênh đón kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn.
Thời điểm năm chín mấy, Quốc Khánh không được nghỉ bảy ngày, kỳ nghỉ dài bảy ngày chỉ vừa mới có gần đây, biết được có thể nghỉ bảy ngày, Lương Thần và Trác Đình đều hết sức cao hứng.
Sau khi Trác Thiệu nói cho bọn họ biết, sẽ dẫn bọn họ ra ngoài chơi, bọn họ liền càng cao hứng, đồng thời vẻ mặt cảm động nhìn Trác Thiệu —— Trác Thiệu nói tiếng Trung với bọn họ, rốt cục hắn cũng không nói tiếng Anh nữa!
Bất kể là Trác Đình hay Lương Thần, đều chưa từng ra ngoài chơi, hai người rất chờ mong, đồng thời không ngừng quấn lấy Trác Thiệu hỏi đông hỏi tây.
"Anh, chúng ta đi đâu?" Trác Đình hỏi.
"Chúng ta đi cầu Cửu Lý." Trác Thiệu nói.
"Cầu Cửu lý ở đâu?" Trác Đình vẻ mặt khó hiểu, nó còn tưởng rằng Trác Thiệu sẽ dẫn nó đến thành phố H... Ở đây có rất nhiều người đi ra ngoài chơi, đều là đi thành phố H, bạn cùng bàn của nó đã đi thành phố H nhiều lần, nghe nói công viên nơi đó đặc biệt thú vị.
"Cầu Cửu Lý nằm ngay cạnh thành phố H. Hẳn là... Rất thú vị." Trác Thiệu nói.
Cầu Cửu Lý là tên một địa danh, nhiều nhà máy sản xuất đồ nội thất đều ở đó, nơi có là một thị trường đồ nội thất lớn.
Trác Thiệu dự định Quốc Khánh lần này, đem đồ đạc cần dùng mua đủ hết một lần, sắp xếp tốt nhà cửa.
Sáng sớm ngày Quốc khánh, Trác Thiệu liền dẫn hai đứa nhỏ đến trạm xe buýt.
Huyện Phúc Dương cách thành phố H không quá xa, đi xe buýt đến thành phố H khoảng hai giờ, mà cầu Cửu Lý ở giữa huyện Phúc Dương và thành phố H, ngồi xe buýt đến thành phố H, sau đó nửa đường xuống xe là được.
Ngày Quốc khánh có quá nhiều người đi thành phố H, lúc bọn họ lên xe, trên xe đã không còn chỗ ngồi, cũng may loại xe buýt này cũng không dám quá tải quá nhiều, bọn họ tốt xấu gì cũng không cần đứng.
Trác Thiệu ba người mỗi người chia một cái ghế nhựa nhỏ, sau đó liền ngồi ở lối đi.
Cái ghế này đặc biệt thấp, Trác Đình còn tốt, Trác Thiệu ngồi rất không thoải mái, Lương Thần càng không cần phải nói —— vóc dáng của cậu tuy rằng không cao bằng Trác Thiệu, nhưng cậu mập!
Lương Thần ngồi xe không bao lâu, liền nhịn không được muốn ói, người chung quanh nhìn thấy cậu như vậy, sắc mặt thay đổi.
"Cầm túi nilon, đừng nôn ra đất!" Nhân viên bán vé sợ là thường xuyên gặp phải loại chuyện như vậy, rất nhanh liền lấy ra một cái túi nilon đưa cho Lương Thần.
Lương Thần tiếp nhận túi nilon đặt ở bên miệng mình, lại nôn rất nhiều lần, hốc mắt đều ướt, nhìn rất đáng thương.
Nhưng như vậy cũng không phải không có chỗ tốt... Nhiều người vô thức tránh xa cậu để lại cho cậu một không gian tương đối rộng rãi.
"Lương Thần, tôi muốn nói chuyện với cậu." Trác Thiệu nói, người say xe, nếu có người nói chuyện với người đó, dời đi lực chú ý của người đó, có đôi khi sẽ làm cho người đó dễ chịu hơn rất nhiều.
Lương Thần đáng thương nhìn Trác Thiệu một cái, sau đó Trác Thiệu liền nói: "Lương Thần, lúc mới ngồi chung bàn với cậu, tôi rất cao hứng, cậu có biết không?"
Lương Thần kinh ngạc nhìn Trác Thiệu. Rõ ràng ngay từ đầu Trác Thiệu cũng không nói chuyện với cậu, về sau lại không biết vì sao đột nhiên đối xử tốt với cậu.
"Tôi nghe nói qua một ít chuyện của cậu, liền cảm thấy cậu giống tôi, đều không ai quan tâm, liền rất muốn quen biết cậu, kết quả cậu quá có tiền, tôi lại ghen tị." Trác Thiệu cười nói với Lương Thần: "Lúc tôi đói bụng nhìn cậu ăn cái gì, đều muốn cướp."
"Tớ cho cậu." Lương Thần nhỏ giọng nói.
"Tôi ngại nhận." Trác Thiệu nói: "Khi đó tôi quá giữ giá, sợ người khác biết tình huống trong nhà tôi, còn một lòng cảm thấy không thể đi xin ăn... Nhưng sau này tôi nghĩ thông suốt, cũng không thể bởi vì sĩ diện, liền để cho mình chết đói."
Lương Thần nghe đến đặc biệt nghiêm túc, thật đúng là không còn nhớ rõ chuyện mình say xe muốn nôn nữa, còn nói: "Sau này tớ nhất định sẽ không để cậu đói."
"Cậu nói gì?" Trác Thiệu nghe không rõ.
"Không có... Không có gì..." Lương Thần lắp bắp nói.
Cậu đang nghĩ gì vậy... Trác Thiệu không có cậu, cũng sẽ không bị đói, hắn lợi hại như vậy!
Trác Thiệu nghe nói như vậy, cũng lập tức nhíu mày: "Cậu chỉ nói ba chữ mà còn có thể nói lắp? Sau này trước khi nói chuyện phải suy nghĩ kỹ biết không?"
Trác Thiệu vừa mới cùng đàn em tâm sự, nhất thời tiến vào trạng thái thuyết giáo.
Sau khi xe buýt chạy một tiếng rưỡi, liền đến đích ba người Trác Thiệu muốn đi cầu Cửu Lý.
Trác Thiệu mang theo hai đứa nhỏ xuống xe, sau đó liền nhìn thấy ven đường chất đống vô số gỗ.
"Oa..." Trác Đình có chút giật mình nhìn tất cả, cùng lúc đó, Lương Thần "Oẹ" một tiếng nôn ra, đem đồ ăn buổi sáng, tất cả đều nôn sạch sẽ.
Trác Thiệu cõng một cái túi mang theo vài thứ, thấy thế vội vàng cầm một chai nước cho cậu, sau đó liền nghe thấy Lương Thần nói: "Thức ăn buổi sáng đều nôn ra, thật đáng tiếc..." Đây chính là Trác Thiệu làm...
Trác Thiệu cũng không biết suy nghĩ của Lương Thần, chỉ cho rằng Lương Thần sau khi nôn ra lo lắng mình đói bụng: "Cậu súc miệng trước, sau đó tôi dẫn cậu đi ăn hoành thánh." Cách đó không xa có một cửa hàng bán hoành thánh.
Ba người mỗi người ăn một chén hoành thánh, sau đó Trác Thiệu mới dẫn bọn họ đi tới chợ đồ nội thất cách đó không xa, sau khi đi, hắn liền có chút trợn tròn mắt.
Kiếp trước Trác Thiệu thường tới nơi này, khi đó thị trường đồ nội thất nơi này, phi thường lớn.
Vào thời điểm đó, một số nhà máy sản xuất đồ nội thất nổi tiếng đã không còn ở đây nữa, nhưng một loạt các nhà máy đồ nội thất vừa và nhỏ, lại so với hiện tại nhiều hơn rất nhiều, thị trường đồ nội thất nơi này cũng vô cùng lớn, người nào không quen đi dạo ở bên trong, có thể bị làm cho đầu óc choáng váng.
Điều này cũng thôi, đồ nội thất ở đây cũng rất nhiều, hơn nữa phong cách gì cũng có, rất nhiều đồ nội thất thương hiệu lớn, bạn luôn có thể tìm được hàng giả tương tự ở đây, giá cả còn rẻ hơn một nửa.
Trác Thiệu lần đầu tới nơi này, là mang theo khách hàng, trong tay cũng không dư dả để có thể mua đồ nội thất, về sau, hắn trở thành ông chủ, tới nơi này là vì đặt hàng số lượng lớn.
Tuy nhiên, bây giờ thị trường đồ nội thất rất lớn đó thậm chí không có một bóng người.
Tất nhiên, thị trường đồ nội thất vẫn có một, chỉ là rất nhỏ rất cũ, đồ nội thất bên trong, nhìn cũng khá bình thường.
Ngược lại bên ngoài có rất nhiều đồ đạc, nhìn rất tốt.
Trác Thiệu liếc mắt một cái liền coi trọng một cái ghế sừng trâu được đặt ở ngoài trời.
Thấy Trác Thiệu nhìn qua, người phụ nữ trung niên bị một đống ghế vây quanh lập tức nhiệt tình chào hỏi: "Cậu muốn mua đồ nội thất? Ở xưởng của chúng tôi còn có những kiểu dáng khác nữa, rất nhiều loại, cậu có muốn đi xem không?"
Trác Thiệu rất nhanh đã hiểu rõ tình huống.
Lúc này, ở đây đã có rất nhiều nhà máy nhỏ, cũng thường xuyên có người đến đặt hàng, nhưng thị trường đồ nội thất quá nhỏ, chỉ có thể để một số xưởng sản xuất trưng bày hàng, về sau có rất nhiều người dứt khoát ở bãi đất trống ngoài trời bày ra rất nhiều đồ đạc, để cho khách hàng tới nơi này lựa chọn mua.
Sau một thời gian dài như vậy, khách hàng ngày càng thích chọn đồ nội thất bên ngoài, vì vậy trong thị trường đồ nội thất đó, không có nhiều nhà thương hộ.
"Được, chúng ta đi cùng cô một chút." Trác Thiệu cười nói.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn suy nghĩ nhà Lương Thần phải bố trí như thế nào.
Phong cách Trung Quốc chắc chắn không thể, phong cách Trung Quốc cũng rất đẹp, nhưng bởi vì bây giờ hầu hết mọi người dùng phong cách Trung Quốc, nên nó không tạo cho mọi người cảm giác mới mẻ, những người trẻ tuổi về cơ bản vẫn không thích phong cách tổng thể tương đối ảm đạm của Trung Quốc.
Bạn đầu Trác Thiệu suy nghĩ, muốn dùng phong cách châu Âu.
Phong cách châu Âu luôn được người có tiền yêu thích, trước kia hắn có rất nhiều khách hàng có tiền, đặc biệt ưu ái phong cách châu Âu, khi những người này trang trí phòng khách bằng bức tranh khảm đá hoa cương thì họ có thể bỏ ra mấy vạn, là nhóm người mà công ty trang trí của bọn họ thích nhất, nhưng bản thân hắn lại không thích trang trí kiểu châu Âu, cảm thấy quá phức tạp, còn không dễ xử lý.
Hơn nữa nếu không phải là biệt thự lớn, làm trang trí kiểu châu Âu sẽ không chỉ làm cho không gian có vẻ nhỏ, mà còn rất khó thêm vào một số thiết kế sang trọng.
Trác Thiệu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định phong cách hiện đại đơn giản —— hắn có lòng muốn bố trí căn nhà kiểu mẫu, nhưng rốt cuộc là chỗ mình ở, mình ở thoải mái cũng rất quan trọng.
Còn nữa, cho dù là phong cách hiện đại đơn giản, chọn đúng trang trí mềm cũng có thể rất đẹp, thêm một chút phong cách Bắc Âu, càng có thể làm cho người ta sáng mắt.
Trác Thiệu đi theo người nọ đến nhà máy.
Nhà máy của bọn họ rất lớn, còn có một tòa nhà chuyên dùng để đặt các loại đồ nội thất, mà Trác Thiệu vừa đi vào, đập vào mắt chính là các loại đồ nội thất kiểu Trung Quốc, sofa màu đỏ tím bằng gỗ không chỉ nổi bật, còn rất đẹp.
Ghế sofa tổng thể vẫn đẹp mắt, nhưng đại khái là dùng gỗ bình thường, giá cả cũng rẻ, chi tiết làm một chút cũng không tinh xảo.
Trác Thiệu trực tiếp bỏ qua những thứ này không nhìn, đi lên lầu.
Tất cả các loại bàn trà sofa, giường, bàn, và các loại ghế, bàn làm việc...
Trác Thiệu cảm thấy trong số đó có rất nhiều thứ cũng không tệ, Lương Thần cùng Trác Đình càng nhìn thấy ánh mắt cũng không nỡ chớp.
Lúc trước nghe Trác Thiệu nói bọn họ cũng không phải thật sự đi chơi, mà là muốn đến mua đồ nội thất, hai người vẫn rất mất mát, nhưng hiện tại...
Trong thực tế, mua đồ nội thất cũng rất thú vị, những thứ này, nhìn thực sự quá thú vị!
Trác Đình nhìn giường công chúa không nỡ rời đi, Lương Thần cũng nhịn không được bắt đầu ảo tưởng đem đồ đạc này đến nhà mình.
/87
|