Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Chương 51 - Vào thành phố tìm công nhân

/87


Công trình vô cùng khẩn cấp, chỉ còn lại chưa đầy hai mươi ngày, lại đột nhiên không tìm thấy công nhân...

Trác Thiệu biết mình nhận công trình của Thẩm Tinh Hỏa, Đường Điền Khánh nhất định sẽ không cam lòng, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, Đường Điền Khánh lại dùng chiêu như vậy...

Đây là chuyện Trác Thiệu trước kia chưa từng gặp qua.

Mười năm sau, khi hắn ra tù, thị trường trang trí đã rất phát triển, không hỗn loạn giống như bây giờ, sự cạnh tranh giữa các công ty trang trí tỉnh thành mặc dù rất lớn, nhưng không có ai sử dụng thủ đoạn như vậy, cũng không ai lấy thủ đoạn như vậy ra dùng - khi đó ở tỉnh thành, không ai có thể độc quyền toàn bộ ngành công nghiệp trang trí.

Hơn nữa, người ở tỉnh thành muốn trang trí cũng đặc biệt nhiều, miễn là danh tiếng của công ty tốt, hoàn toàn không thiếu khách hàng, căn bản không cần cùng người khác đi cướp.

Nhưng hiện tại...

Tâm tình Trác Thiệu không tốt lắm, nhưng mà hắn cũng không quá lo lắng.

Trên đời này, chỉ cần có tiền, còn sợ không tìm được công nhân hay sao?

Cho dù công nhân ở huyện Phúc Dương không muốn giúp hắn làm việc, còn không phải có huyện kế bên sao?

Đầu năm nay, dân địa phương huyện Phúc Dương, rất nhiều người vẫn luôn ở trong thị trấn nhỏ này, chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài, họ muốn tìm người trang trí nhà cho họ, thì tự nhiên cũng chỉ tìm gần đó, nhưng Trác Thiệu thì khác.

Trong mắt Trác Thiệu, tỉnh thành cũng không tính là xa.

Đừng thấy huyện Phúc Dương hiện tại đi tỉnh thành mất hơn một giờ, thậm chí hai giờ, chờ tương lai có đường cao, từ nơi này đi tỉnh thành bằng đường cao tốc chỉ mất bốn mươi phút là đủ rồi.

Tuy nhiên, nếu sau khi đến tỉnh thành lại muốn đi một nơi nào đó... Tỉnh thành luôn kẹt xe, đi mất một hai giờ, đó cũng là bình thường.

Mà nếu đi tàu cao tốc... Từ huyện Phúc Dương đi tỉnh thành, vậy chỉ cần mười mấy phút.

Công ty trang trí của hắn mở ở tỉnh thành, nhưng đã từng tiếp nhận dự án xa hơn huyện Phúc Dương, cuối cùng mỗi ngày lái xe đưa công nhân đi làm, không có một chút trì hoãn?

Ở huyện Phúc Dương bên này không tìm được công nhân, hắn hoàn toàn có thể đi nơi khác tìm.

Đáng tiếc hôm nay hắn hẹn Thẩm Tinh Hỏa đi xem tường gạch nền gạch, có chút không đi được.

Trác Thiệu bảo người thợ mộc kia trở về làm việc, lấy ra sổ điện thoại gọi điện thoại cho mấy thợ mộc lúc trước đã đồng ý tới làm việc, Thẩm Tinh Hỏa đến.

Thẩm Tinh Hỏa mở nhà hàng ở huyện Phúc Dương nên quen biết rất nhiều người.

Anh ta quen biết nhiều người như vậy, Đường Điền Khánh làm việc gì, tự nhiên cũng sẽ có người nói cho anh ta biết.

Lúc này, sắc mặt anh ta không dễ nhìn lắm, hơn nữa vừa tiến vào, liền lo lắng nhìn về phía Trác Thiệu: "Nghe nói những thợ mộc kia đều không muốn tới đây làm việc? Bây giờ thì sao?"

"Thẩm tổng chú yên tâm, cho dù ở phụ cận không tìm được thợ mộc, tôi cũng có thể gọi vài thợ mộc từ tỉnh thành tới đây." Trác Thiệu nói.

"Gọi thợ mộc từ tỉnh thành tới đây? Có thể không?" Thẩm Tinh Hỏa nghe Trác Thiệu nói như vậy, tò mò hỏi.

Tỉnh thành... Rất xa đó!

"Đương nhiên có thể, chỉ là chi phí bên tôi có thể lớn hơn một chút, đến lúc đó phải thuê một căn nhà cho công nhân ở." Trác Thiệu nói: "Nhưng Thẩm tổng yên tâm, nếu đã ký hợp đồng, những thứ này đều là chuyện của chúng tôi, tôi sẽ xử lý tốt."

"Như vậy là tốt rồi." Thẩm Tinh Hỏa nghe vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng cảm thấy tìm Trác Thiệu làm hạng mục này, là một lựa chọn chính xác.

Trước kia cùng Đường Điền Khánh hợp tác, trang trí làm được một nửa, Đường Điền Khánh bắt đầu tìm đủ loại lý do tăng giá anh ta, thật sự làm cho anh ta phiền không chịu được.

Còn nữa, lần trước lúc trang trí nhà cửa cho anh ta, rõ ràng chỉ có hai ban công hai phòng vệ sinh, nhưng trong danh sách vật liệu lại có 10 cái ống nước!

Cho dù phòng tắm có vòi sen, bên trong bên ngoài đều phải lắp ống thoát nước, cũng không nên nhiều như vậy chứ?

Được rồi, đây là hành động ngầm của công nhân... Nhưng cho dù như vậy, điều này cũng đủ để cho anh ta có ấn tượng không tốt với công ty của Đường Điền Khánh.

"Thẩm tổng, xảy ra chuyện như vậy, chuyện lúc trước ước định với chú đi xem gạch có thể sẽ chậm lại..." Trác Thiệu cười nói, kết quả hắn mới nói được một nửa, đột nhiên bị người cắt đứt.

"Trác Thiệu!" Một thanh âm vang dội vang lên, đồng thời, một gã mập mạp từ ngoài cửa đi vào.

"Trác Thiệu, thật sự là mày! Mày vẫn còn đang học trung học cơ sở? Tại sao không đi học, chạy đến làm trang trí?" Trác Gia Bảo nhìn Trác Thiệu, trong mắt tràn đầy ác ý.

Sắc mặt Trác Thiệu tối sầm lại.

Hắn tạm thời không rảnh để ý tới người Trác gia, liền mặc kệ, ngay cả tiền bọn họ nợ hắn cũng không có đi đòi, kết quả... Người này lại tìm tới cửa?

"Ông chủ Thẩm, nghe nói anh tìm Trác Thiệu giúp anh trang trí? Anh có biết nó năm nay mới mười sáu tuổi, còn đang học cấp ba đó!"

"Ông chủ Thẩm, anh tìm một người lông không mọc đủ giúp anh làm trang trí, không sợ nó làm hư chuyện của anh à?"

"Ông chủ Thẩm, lá gan của anh cũng thật lớn đó!"

......

Trác Gia Bảo vẻ mặt đắc ý, giống như pháo nói một đống.

Những lời này là có người cho gã tiền để cho gã nói.

Từ sau khi Trác Thiệu lấy đi tiền của nhà bọn họ, thậm chí ngay cả tiền thuê nhà cũng không cho ba mẹ gã thu, cuộc sống của gã lại càng không tốt.

Trước kia mỗi lần cùng Khuất Quế Hương đòi tiền, dù sao cũng có thể đòi hai ba mươi, nhưng hiện tại, Khuất Quế Hương một lần có thể cho mười đồng, đã rất tốt rất tốt rồi!

Trác Gia Bảo bây giờ nghèo đến không chịu nổi, muốn đi tiệm net lại không có tiền, chỉ có thể đứng ở phía sau người khác nhìn người ta chơi, dưới tình huống như vậy, cho dù gã sợ Trác Thiệu, nhưng vẫn tới.

Thậm chí, gã cảm thấy gã không cần phải sợ Trác Thiệu nữa.

Người tìm gã tới là nhân vật có uy tín có mặt mũi ở huyện Phúc Dương, gã giúp người nọ làm việc, người nọ dù sao cũng phải che chở gã, không để cho gã xảy ra chuyện.

Trác Gia Bảo nghĩ như vậy, lại ưỡn ngực bộ ngực cup C còn run run.

Trác Thiệu cảm thấy có chút cạn lời.

Đồng thời coi như là đối với người Trác gia này, có hiểu biết sâu sắc hơn.

Hắn còn chưa đến 16 tuổi! Bọn họ thậm chí ngay cả tuổi tác của hắn cũng không nhớ rõ!

Lại nói tiếp, cũng may hắn chưa đến mười sáu tuổi, sau khi giết người, mới có thể chỉ phán mười mấy năm, về sau biểu hiện tốt được giảm án, càng là mới mười năm liền ra tù.

Trác Thiệu có chút không biết nói gì, Thẩm Tinh Hỏa lại giật mình nhìn về phía Trác Thiệu.



Trác Thiệu mới mười sáu? Còn học đang học trung học? Sao có thể!

Thẩm Tinh Hỏa lần đầu tiên gặp Trác Thiệu, cũng cảm thấy Trác Thiệu có chút trẻ quá đáng, nhưng sau khi nói chuyện với Trác Thiệu, anh ta lại cảm thấy Trác Thiệu hẳn là mặt non, tuổi thật sợ là đã không nhỏ.

Nếu hắn thực sự còn trẻ, làm sao hắn có thể biết nhiều điều như vậy?

Bởi vì điều này, lúc ký hợp đồng nhìn thấy Trác Thiệu vừa tròn mười tám tuổi, Thẩm Tinh Hỏa còn cảm thán vài câu anh hùng xuất thiếu niên, nhưng hiện tại, lại có người nói cho anh ta biết Trác Thiệu chưa trưởng thành.

"Trác Thiệu là em họ của tôi, tổ tông Trác gia chúng ta ba đời, cũng không có người có tiền đồ, càng không có thân thích nào có tiền, thân thích bên kia ngay cả người biết làm nghề mộc cũng không có, chứ đừng nói là mở công ty trang trí ở tỉnh thành! Ông chủ Thẩm, anh đừng để nó lừa!" Trác Gia Bảo lại nói.

"Trác Gia Bảo, anh nói đủ chưa?" Trác Thiệu nhíu mày nói.

"Không nói đủ! Ông chủ Thẩm, tôi nói những câu đều là sự thật, Trác Thiệu này trước đây ở nhà tôi, hiện tại ở nhờ nhà bạn học, căn bản không biết trang trí." Trác Gia Bảo nói.

Thẩm Tinh Hỏa vẻ mặt không biết nói gì nhìn gã mập trước mặt mình, gã mập này hình như không nói dối. Nhưng không biết trang trí?

"Trác Gia Bảo, anh nói quả thật đều là sự thật, anh còn muốn nói gì nữa không?" Trác Thiệu cười lạnh hỏi.

"Tao nói xong rồi." Trác Gia Bảo lại ưỡn ngực cực lớn của mình: "Trác Thiệu mày lại lừa gạt người khác, hôm nay tao tới vạch trần mày!"

"Thẩm tổng, tôi quả thật tuổi không lớn, thời gian tiếp xúc trang trí cũng không nhiều, hiện tại rất nhiều chuyện đều phải hỏi tiền bối trong công ty mới biết, nhưng lúc trước tôi đi tỉnh thành theo mấy công trình, cam đoan có thể trang trí tốt khách sạn của ngài." Trác Thiệu hướng về phía Thẩm Tinh Hỏa nói.

Thẩm Tinh Hỏa gật gật đầu, tin tưởng không nghi ngờ lời nói của Trác Thiệu, thậm chí càng cảm thấy công ty trang trí tỉnh thành rất lợi hại.

Trác Thiệu này chỉ là một học sinh trung học, có thể biểu hiện tốt như vậy... Đây chắc chắn là do công ty trang trí tỉnh dạy tốt!

"Cậu làm công trình cho tôi là được rồi, đáng tiếc ông chủ các cậu quá bận rộn, bằng không tôi thật sự muốn gặp anh ta." Thẩm Tinh Hỏa nói với Trác Thiệu.

Anh ta vẫn muốn gặp ông chủ công ty trang trí của Trác Thiệu, đáng tiếc công trình nhỏ này của anh ta sợ là chướng mắt, sẽ không dành thời gian gặp anh ta.

Trác Thiệu có chút chột dạ, nhưng vẫn cười cùng Thẩm Tinh Hỏa nói ra, hai người bọn họ, cuối cùng có chí cùng nhau bỏ qua Trác Gia Bảo.

Trác Gia Bảo cứng đờ.

Bộ mặt thật của Trác Thiệu bị gã vạch trần, lúc này Thẩm Tinh Hỏa không phải hẳn là có ý kiến với Trác Thiệu, sau đó không tìm Trác Thiệu làm trang trí nữa sao? Tại sao lại phản ứng như vậy?

"Đại Cương, công trường của chúng ta không thể để cho người không liên quan ở đây, cậu đem gã đưa đi." Trác Thiệu đột nhiên quay đầu, nói với Từ Đại Cương.

Từ Đại Cương nhìn thoáng qua Trác Gia Bảo cao lớn, cuối cùng từ bên cạnh xách xẻng xi măng, sau đó đi về phía Trác Gia Bảo.

Từ Đại Cương vừa gầy vừa nhỏ, Trác Gia Bảo cũng không để cậu ta vào mắt, nhưng xẻng...

Trác Gia Bảo run rẩy, xoay người bỏ chạy, thịt mỡ trên người rung động lợi hại.

Trác Gia Bảo đến, đối với Trác Thiệu mà nói chỉ là một trò hề mà thôi, hiện tại hắn cần giải quyết nhất, vẫn là vấn đề thiếu công nhân.

Hắn đã gọi điện thoại cho tất cả thợ mộc cho hắn số điện thoại, muốn bọn họ tới làm việc, nhưng những người này, không ngoại lệ tất cả đều cự tuyệt.

Trác Thiệu thở dài, cuối cùng liên lạc với một tài xế xe tải thường xuyên hợp tác, bảo tài xế xe tải kia đến tìm hắn, sau đó đi huyện bên cạnh.

Từ huyện Phúc Dương đến tỉnh, lái xe mất một tiếng rưỡi, nhưng đến huyện bên cạnh, chỉ cần bốn mươi phút là đủ rồi.

Lúc này, Trác Thiệu định đi huyện kế bên tìm mấy thợ mộc đến làm việc cho mình.

Tài xế xe tải đến sớm.

Đầu năm nay đối với thế giới bên ngoài quen thuộc nhất, tuyệt đối chính là tài xế xe tải vào nam ra bắc, Trác Thiệu quen biết tài xế xe tải này, chính là thường xuyên đi thành phố.

"Anh có biết trong thành phố có nơi nào bán tấm vật liệu không?" Trác Thiệu sau khi nhìn thấy tài xế xe tải, liền hỏi.

"Biết, bên kia có một khu bán đồ trang trí, bên trong có rất nhiều người bán tấm vật liệu."

Có một khu bán đồ trang trí trong thành phố? Vậy có thể thuận tiện để xem gạch lát.

Tuy rằng các loại gạch lát trong thành phố sợ là không nhiều như tỉnh thành, nhưng khẳng định so với huyện Phúc Dương còn nhiều hơn.

Thẩm Tinh Hỏa vốn định đi, nhưng lại bị Trác Thiệu gọi lại, bảo anh ta thuận tiện đi xem gạch.

"Cũng tốt." Thẩm Tinh Hỏa đáp ứng, lại có chút kỳ quái: "Sao cậu lại đi thành phố tìm công nhân mà không đi tỉnh thành tìm?"

"Tỉnh thành bên kia cũng đang thiếu công nhân, hơn nữa cũng có chút xa. Nếu nội thành phố không tìm được, tôi sẽ đi tỉnh thành tìm." Trác Thiệu nói.

Thẩm Tinh Hỏa gật đầu.

Bốn mươi phút sau, bọn họ liền đến khu trang trí nằm ở ngoại ô thành phố, mà sau khi đến khu trang trí, Trác Thiệu một bước cũng không trì hoãn, liền đến nơi mua tấm vật liệu.

Người làm nghề buôn bán gỗ sẽ biết rất nhiều thợ mộc, hắn không có khả năng tự mình đi tìm, liền muốn cho những người này giới thiệu cho hắn.

Nhưng khi tìm bọn họ giúp giới thiệu, trước tiên phải chú ý một chút gỗ của những cửa hàng tấm ván kia mới được.

Mặc dù đến hai mươi năm sau, cũng có rất nhiều người lấy hàng kém giả hàng tốt, hiện tại...

Lúc này nhà nước quản lý không chặt chẽ như sau này, thế cho nên trên thị trường tràn ngập rất nhiều vật liệu gỗ hoặc sơn mài kém chất lượng, rất nhiều người vừa mới trang trí xong mùi hôi đã không chịu được.

Trác Thiệu lúc này, liền tính toán trước tiên xem cửa hàng bán tấm ván nào có gỗ tốt, sau đó tìm hắn giới thiệu nghề mộc... Chủ cửa hàng như vậy giới thiệu nghề mộc, cũng không quá xấu.

Người trong nghề, người ngoài xem đến náo nhiệt. Thẩm Tinh Hỏa xem cái gì cũng không hiểu, mà Trác Thiệu thì đã chọn được hai cửa hàng, sau đó tìm bọn họ giới thiệu nghề mộc.

Chủ cửa hàng cho Trác Thiệu số điện thoại.

Đầu năm nay người có điện thoại di động rất ít, nhưng rất nhiều nhà đều có điện thoại bàn, nhất là trong thành phố, càng là hầu như nhà nào cũng có.

Trác Thiệu sau khi lấy được số điện thoại, liền bắt đầu lần lượt gọi điện thoại, mà lúc này, Thẩm Tinh Hỏa lại hỏi giá của tấm ván trong cửa hàng.

Chủ cửa hàng báo một giá.

"Gỗ ở đây, so với Phúc Dương huyện rẻ hơn nhiều!" Thẩm Tinh Hỏa nói, có chút hối hận.

Trác Thiệu bảo anh ta đi mua tấm ván, anh ta liền ở huyện Phúc Dương mua rất nhiều, kết quả, hiện tại anh ta phát hiện mình mua hố rồi...

"Thẩm tổng, lần sau chú muốn mua gỗ, có thể tới nơi này mua." Trác Thiệu cười nói.

Ông chủ cửa hàng gỗ cảm kích nhìn Trác Thiệu một cái.



Trác Thiệu gọi điện thoại liên lạc với những thợ mộc kia, sau khi bảo bọn họ tới tìm hắn, liền hướng về phía Thẩm Tinh Hỏa nói: "Thẩm tổng, chú có muốn thuận tiện đi xem gạch lát tường không?"

Thẩm Tinh Hỏa gật gật đầu, đồng ý.

Khu bán đồ trang trí này đối với Thẩm Tinh Hỏa mà nói rất lớn, nhưng trong mắt Trác Thiệu, nó một chút cũng không lớn, thậm chí còn rất nhỏ.

Không chỉ có thế, nơi này còn chưa có phân khu, các loại cửa hàng hỗn tạp cùng một chỗ.

Trác Thiệu Thẩm Tinh Hỏa nhìn chung quanh, cuối cùng vào một cửa hàng tương đối lớn.

Thẩm Tinh Hỏa mở nhà hàng, còn phải là nhà hàng xa hoa, trang trí phải sang trọng, cần rất nhiều gạch, đều phải chọn loại sáng lấp lánh.

Đương nhiên, những viên gạch màu khác cũng muốn, dù sao còn phải lắp đặt nhà vệ sinh nhà bếp gì đó...

Trác Thiệu đã đại khái đo đạc diện tích các nơi, lúc này liền đưa ra các loại số liệu, sau đó một bên xem gạch, một bên lấy ra một cái máy tính tính toán giá cả.

Lúc trước Thẩm Tinh Hỏa đi cùng Trác Thiệu, còn nói gạch của mình mua giá rẻ chút là được, nhưng sau khi thật sự tới nơi này, lại bị chủ tiệm tẩy não coi trọng mấy loại gạch rất đắt tiền.

Trác Thiệu biết giá cả đại khái, đưa ra đề nghị cho anh ta đồng thời, cũng giúp trả giá.

Mười mấy hai mươi năm sau, rất nhiều nhà thiết kế trong ngành đưa khách đi mua gạch lát sàn, đều sẽ cùng chủ cửa hàng xin lì xì, chủ cửa hàng cũng vui vẻ cho —— như vậy lần sau nhà thiết kế, sẽ mang theo khách đến.

Mà lúc này, lấy lại tiền lại càng thịnh hành hơn, một số thợ mộc đưa khách đi mua đồ, sẽ lấy 10% tiền hoa hồng.

Nhưng Trác Thiệu cũng không có ý định muốn những thứ này.

Bản thân hắn đã lừa dối Thẩm Tinh Hỏa, làm xong hạng mục này của Thẩm Tinh Hỏa, hắn cũng có thể kiếm được không ít, dưới tình huống như vậy, hắn hoàn toàn không cần phải nhớ thương số tiền nhỏ này nữa.

Trác Thiệu giúp Thẩm Tinh Hỏa hung hăng trả giá, trong lúc đó còn không tiết lộ mình là công ty trang trí.

"Đây là con trai anh phải không? Trả giá cắt ghê thật!" Cuối cùng, mọi người trong cửa hàng gạch bị đau răng.

Thẩm Tinh Hỏa chính là người có mắt nhìn, cách làm của Trác Thiệu, anh ta đều nhìn thấy, đối với Trác Thiệu càng thêm hài lòng, lúc này liền cười ha hả nói: "Nó không phải con trai tôi, bất quá chém giá quả thật lợi hại." Lần này anh ta mua gạch, so với mấy năm trước anh ta mua tốt hơn, giá cả ngược lại tiện nghi hơn.

Thẩm Tinh Hỏa một hơi mua rất nhiều gạch, thậm chí trực tiếp bảo người của cửa hàng gạch men đi theo anh ta trở về đo kích thước, mà lúc này, Trác Thiệu lại trở về cửa hàng tấm ván, sau đó cùng mấy thợ mộc tới đây tán gẫu.

Lần này hắn tìm thợ mộc, bao ăn bao ở, cho tiền cũng nhiều, tăng ca có tiền tăng ca, nhưng những người này phải ở lại huyện Phúc Dương vài ngày.

Huyện Phúc Dương cũng không xa, Trác Thiệu đưa ra điều kiện lại quá tốt, những thợ mộc này cuối cùng chỉ có một người không đồng ý, mà người kia không đồng ý, cũng là bởi vì trong nhà có việc, thật sự không đi được.

Trác Thiệu bảo những người thợ mộc này về nhà thu thập một chút, hôm nay liền dẫn bọn họ đến huyện Phúc Dương.

Một phen bận rộn trôi qua như vậy, đã sớm đã là giữa trưa... Trác Thiệu và Thẩm Tinh Hỏa tìm chỗ ăn cơm, thuận tiện gọi điện thoại cho hai đứa nhỏ trong nhà.

Người nhận điện thoại là Lương Thần, sau khi điện thoại kết nối, Trác Thiệu liền hỏi: "Lương Thần, cậu ăn cơm chưa?"

"Đã ăn rồi." Lương Thần nói.

"Từ Đại Cương nấu đồ ăn có ngon không?" Trác Thiệu lại hỏi, hắn dặn dò Từ Đại Cương, nếu như hắn không thể trở về, liền để Từ Đại Cương đi nấu chút đồ ăn cho hai đứa nhỏ, cho nên mới hỏi như vậy.

Lương Thần muốn nói không ngon Trác Thiệu nấu ăn ngon hơn, nhưng nghĩ đến Trác Thiệu hiện tại bận rộn như vậy, không thể để cho hắn quan tâm, lại đổi miệng: "Anh ta làm ăn rất ngon, sau này bảo anh ta nấu cơm cho chúng tớ là được."

"Vậy cũng không được, tôi còn định nấu cơm cả đời cho cậu ăn." Trác Thiệu cười nói.

Lương Thần ở đầu dây bên kia đỏ mặt, ấp úng nói không nên lời.

Bất quá dừng lại một hồi, Lương Thần liền hỏi: "Trác Thiệu, nghe nói có người hại cậu tìm không thấy công nhân, cậu có sao không? Cậu có muốn tớ gọi cho ba giúp không?"

Lương Thần là lúc Từ Đại Cương đến nấu cơm cho cậu biết chuyện này, chuyện trên công trường Trác Thiệu nói cho cậu không nhiều lắm, Từ Đại Cương lại nói không rõ, cậu cũng không hiểu rõ tình huống cụ thể.

"Không có việc gì, hiện tại tôi đã tìm được công nhân rồi." Trác Thiệu nói, sau đó lại cười cùng Lương Thần tán gẫu cái khác.

Cuộc điện thoại này, Trác Thiệu tán gẫu hơn mười phút, cũng may hôm nay là thứ bảy, Lương Thần mới rảnh cùng hắn tán gẫu

Trước kia Thẩm Tinh Hỏa gọi điện thoại cho người khác, đều đem sự tình vừa nói rõ ràng, sau đó lập tức cúp máy, đây là lần đầu tiên thấy có người gọi điện thoại mà cũng có thể gọi lâu như vậy... "Cậu gọi điện thoại cho bạn gái nhỏ của cậu à?"

"Không phải bạn gái nhỏ, là bạn trai nhỏ." Trác Thiệu cười nói.

Lúc này mọi người, đối với đồng tính luyến ái gì đó đều không hiểu rõ lắm, Thẩm Tinh Hỏa nghe Trác Thiệu nói như vậy, cũng chỉ hiểu theo nghĩa đen: "Hai nam sinh mà có thể gọi điện thoại lâu như vậy, hai người cũng có bản lĩnh đó."

Trác Thiệu chính là biết anh ta nghe không hiểu, mới dám nói như vậy, lúc này cười cười, liền rời đề tài.

Trác Thiệu lần này ở trong thành phố, tổng cộng tìm được tám thợ mộc.

Khách sạn không cần phải làm tủ, đã còn sẵn hai thợ mộc, giờ thêm tám thợ mộc, ngay cả khi làm nhiều hơn một chút, cũng chắc chắn có thể trong vòng mười ngày để hoàn thành tất cả các công việc!

Trác Thiệu ra hạn cho thợ mộc mười ngày để làm trần nhà, nhưng dựa theo tính toán của hắn, hẳn là không đến mười ngày là có thể hoàn thành.

Khi trở về, tất cả mọi người ngồi phía sau trong thùng xe tải.

Những người thợ mộc đều mang theo chăn đệm đắp lên, mỗi người một gánh lớn, nhưng bọn họ một chút cũng không cảm thấy phiền toái, ai nấy đều tươi cười đầy mặt.

Lần này đi làm, Trác Thiệu đưa trả cho bọn họ là tám mươi đồng một ngày, làm tốt còn có tiền thưởng.

Bọn họ lúc trước làm việc trong thành phố, nhưng cho tới bây giờ không lấy được nhiều tiền như vậy, lần này trước năm làm mười ngày, nói không chừng có thể có ngàn đồng tiền, đây chính là chuyện tốt lớn.

Xe tải dừng bên cạnh công trường, người trên xe tải nhao nhao xuống xe, Trác Thiệu cũng xuống xe theo, sau đó vừa đi xuống, liền nhìn thấy Đường Điền Khánh.

Đường Điền Khánh cũng không thèm nhìn Trác Thiệu, ngược lại đi về phía Thẩm Tinh Hỏa: "Lão Thẩm à, nghe nói công trường nơi này của anh không làm được nữa..."

Lúc Đường Điền Khánh nói chuyện cười tủm tỉm, một chút bộ dáng ngượng ngùng vì tính kế của người khác cũng không có, Thẩm Tinh Hỏa cũng không thấy tức giận: "Lão Đường à, không có chuyện này! Không phải là thiếu mấy người thợ mộc sao? Lần này liền đi ra ngoài mang theo mấy người về."

Đường Điền Khánh lúc này mới chú ý tới người cầm túi xách bên cạnh Trác Thiệu, khuôn mặt nhất thời tối sầm lại.

"Người bên ngoài, nào tốt như ở địa phương?" Đường Điền Khánh lại nói.

"Bọn họ không phải là người từ nơi khác, mà là từ thành phố đến, đó chính là thợ mộc trong thành phố!" Thẩm Tinh Hỏa nói, bọn họ khinh thường người ngoài, nhưng trong thành phố thì khác, không thấy học sinh trường trung học cơ sở Cửa Bắc đều muốn thi vào trường trung học trong thành phố sao?

Sắc mặt Đường Điền Khánh càng tối.

Trác Thiệu cũng không quản ông ta, ngược lại gọi những công nhân kia đi vào: "Đồ đạc của các anh trước tiên đặt ở chỗ này, tôi đi thuê nhà cho các anh, lát nữa các anh đem đồ đạc chuyển qua."

"Còn nữa, tôi có chút việc cần các anh làm, nếu các anh có thể làm được, hôm nay tôi tính cho các anh nửa ngày tiền công." Trác Thiệu lại nói, sau đó liền chỉ điểm những người đó.

/87

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status