Lớp học bổ túc Lương Phóng đăng ký cho Lương Thần và Trác Đình là ở tỉnh thành, phải đi học ở tỉnh thành.
Lúc trước ông nghĩ mình có thể đưa đón hai đứa trẻ đi học mỗi ngày giữa tỉnh và huyện Phúc Dương, nhưng gần đây, ông lại khá bận rộn...
"Gần đây tôi có thể không rảnh đưa đón hai đứa trẻ qua lại, cậu cũng rất bận rộn, nếu không cứ để hai đứa nhỏ ở tỉnh thành trước mấy ngày đi." Lương Phóng nói một chút tình huống cụ thể của lớp học thêm, liền nhìn về phía Trác Thiệu.
Trác Thiệu suy nghĩ một chút, gật gật đầu: "Vậy phiền chú Lương." Hai đứa nhỏ phải ở chỗ Lương Phóng, phỏng chừng sẽ gây thêm không ít phiền toái cho Lương Phóng.
"Có phiền gì đâu? Trác Đình rất ngoan." Lương Phóng cười nói.
Trác Thiệu sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến mình kỳ thật chỉ cần cảm kích Lương Phóng chiếu cố Trác Đình là được.
Hiện tại hắn còn không thể quang minh chính đại xem Lương Thần là người của mình.
"Con không muốn đi." Lúc này, Lương Thần lại nói.
Học thêm phải ở tỉnh thành, cái này...
Cậu còn định chờ kỳ nghỉ đông, muốn đi công trường cùng Trác Thiệu, cũng không muốn vừa đi là đi liền mấy ngày.
"Lương Thần, đi đi, mấy ngày nay tôi quá bận rộn, không để ý đến các cậu được." Trác Thiệu khuyên nhủ, nhiệm vụ học tập của trường ngoại ngữ rất nặng nề, hắn rất sợ Lương Thần sẽ không theo kịp tiến độ bên kia.
Học sinh chuyển trường muốn hòa nhập với tập thể vốn đã khó khăn, nếu học sinh chuyển trường này xét về mọi mặt đều không bằng các bạn cùng lớp còn dễ bị tẩy chay nhiều hơn.
Lương Thần là không muốn rời khỏi Trác Thiệu, mới không muốn đi học thêm, nhưng hiện tại nghe Trác Thiệu nói như vậy, cậu đột nhiên nghĩ đến, nếu cậu và Trác Đình ở lại, thật ra cũng không giúp được gì cho Trác Thiệu, ngược lại sẽ gây thêm phiền toái cho Trác Thiệu, khiến Trác Thiệu còn phải nấu cơm cho bọn họ.
Hơn nữa Trác Thiệu muốn cậu đi đọc, vậy thì đi đọc thôi...
"Vậy thì đi đi." Lương Thần gật đầu đồng ý.
Con trai mình thật đúng là nghe lời Trác Thiệu... Lương Phóng thấy thế, nhịn không được cảm khái.
Mà lúc này, Trác Thiệu lại nhìn về phía Trác Đình: "Đình Đình, đi tỉnh thành, em có không quen không?"
Tuy rằng sau khi Trác Thiệu biết thân phận của Lương Thần, không thể tránh khỏi thân cận với Lương Thần hơn, nhưng hắn đối với Trác Đình cũng rất coi trọng, mà lúc này, hắn cũng càng lo lắng cho Trác Đình, dù sao nó cũng còn nhỏ.
"Có thể." Trác Đình gật gật đầu, bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Tính tình Trác Đình, kỳ thật là có chút tùy tiện, bằng không đã trải qua nhiều hoạn nạn như vậy, tay nó còn tàn tật, sợ là đã sớm trốn ở nhà không ra ngoài.
Nhìn bộ dáng cao hứng phấn chấn của nó, Trác Thiệu nhịn không được cười cười, lại nói: "Đến lúc đó nếu có việc, có thể gọi điện thoại cho anh."
"Vâng." Trác Đình gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Trác Thiệu thấy thế, lại nhìn về phía Lương Thần: "Lương Thần, phiền cậu chiếu cố Trác Đình."
"Được." Lương Thần cũng gật gật đầu, khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Lương Phóng nhìn một màn này cảm khái, trong lòng còn có chút chua xót.
Sau khi Trác Thiệu trao đổi với hai đứa nhỏ xong, sự chú ý ngược lại đặt lên người Lương Phóng: "Chú Lương, nghe nói tỉnh thành bên kia, muốn mở rộng?"
Các lớp học bổ túc ở tỉnh thành, đặc biệt là các lớp học bổ sung tiếng Anh có giá không hề rẻ, chứ đừng nói Lương Phóng tìm cái này, còn tất cả đều là giáo viên nước ngoài đến dạy.
Nhưng Lương Phóng không đề cập tới, nhất định phải đưa tiền thì quá khách khí, Trác Thiệu liền muốn báo đáp ở một số phương diện khác.
"Mấy năm nay, tỉnh thành không phải vẫn luôn mở rộng sao?" Lương Phóng cười nói.
"Nhưng gần đây lực lượng hẳn là rất lớn." Trác Thiệu nói, "Chú Lương, tôi cảm thấy bọn họ sợ là muốn quy hoạch thôn Tiểu Đường kia."
Tỉnh thành một mực mở rộng, hai mươi năm sau, tỉnh thành so với hiện tại lớn hơn gấp mấy lần.
Mà hai mươi năm sau, khu vực trung tâm của toàn bộ tỉnh thành, chính là thôn Tiểu Đường.
Sang năm, thôn Tiểu Đường bên kia sẽ bị quy hoạch, mà người lúc này, đối với bên kia còn không để ý lắm, vì thế, lần đầu tiên thôn Tiểu Đường bán đất, giá cả cũng rất rẻ.
Kiếp trước Lương Phóng không dám tích lũy đất, cũng không có đi mua đất ở thôn Tiểu Đường, mà sau này nhắc tới, ông đối với việc này có chút hối hận.
"Tôi cũng nghe được một ít tin tức, nhưng hiện tại tôi không có tiền, hơn nữa chuyện như vậy..." Lương Phóng hiểu được ý tứ của Trác Thiệu, nhưng sau khi gặp phải vấn đề thiếu vốn một lần, ông đã không dám dễ dàng mua đất nữa.
Ông vẫn còn một mảnh đất trên tay mà không có một ngôi nhà!
"Sau này giá đất nhất định sẽ càng ngày càng đắt." Trác Thiệu nói, Phong Hòa gia viên qua một tháng nữa là có thể xây xong, chờ đến khi mấy mảnh đất ban đầu của thôn Tiểu Đường bắt đầu bán đấu giá, trên tay Lương Phóng nhất định là có tiền.
Nhưng hắn chỉ điểm một chút là được, cũng không thể ép Lương Phóng đi mua.
Đề tài vừa chuyển, Trác Thiệu lại nói cái khác, bắt đầu cùng Lương Phóng thảo luận vấn đề xây dựng tiểu khu, cùng với phương hướng phát triển trong tương lai của ngành bất động sản.
Hắn đối với ngành bất động sản có chút hiểu biết, nhưng khẳng định không hiểu biết nhiều bằng mảng trang trí, nhưng nên biết hắn cũng đều biết, ví dụ như Lương Phóng tương lai muốn dấn chân vào bất động sản thương mại, điều đầu tiên cần cân nhắc, chính là vấn đề giao thông và vấn đề đậu xe.
Hai mươi năm sau, giao thông không thuận tiện, không có nơi đậu xe, ai sẽ thích đi ăn uống và mua sắm nữa chứ?
Trung tâm thành phố tỉnh hiện tại, bởi vì đông đúc, sau vài năm sau đã trở thành một khu phố cổ bị nhiều người bỏ rơi.
Buổi tối hôm đó, Trác Đình đi xem phim hoạt hình, Trác Thiệu và Lương Phóng lại trò chuyện rất sôi nổi, mà Lương Thần đang ở bên cạnh bọn họ nghe.
Lương Phóng thấy thế một trận tự hào, tuy rằng con trai ông có chút quá mức nhát gan hướng nội, nhưng vẫn rất thông minh, nhìn đi, nghe những thứ này thế nhưng một chút cũng không cảm thấy nhàm chán.
Trác Thiệu lại thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, sau đó liền nói càng thêm hăng hái, cả người giống như là một con khổng tước đực xòe đuôi trước mặt con khổng tước cái vậy. Lương Thần đang nhìn hắn, hắn nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Lương Thần: Trác Thiệu thật đẹp, Trác Thiệu hiểu biết thật nhiều, Trác Thiệu thật lợi hại...
Lương Phóng tìm xong lớp học bổ túc cho Lương Thần và Trác Đình, nhưng hai đứa nhỏ phải đợi sau khi chính thức nghỉ đông, mới có thể đi học thêm, mà lúc này, bọn họ còn đang chờ kết quả thi cuối kỳ.
Lúc này thi xong, bài tập về nhà của kỳ nghỉ đông lại không xuống, hầu như mỗi đứa nhỏ đều đang chơi, nhưng Trác Thiệu lại đang bận rộn.
Thời gian thợ mộc rời khỏi hiện trường, quả nhiên so với Trác Thiệu dự đoán sớm hơn, sau đó, thợ sơn mài liền vào sân, đồng thời một ít công việc khác, cũng phải bắt đầu làm, còn phải cùng Thẩm Tinh Hỏa đi xem bàn ăn và ghế ăn gì đó...
Ngày báo cáo thành tích và giấy khen kia, Trác Thiệu không đi học, cuối cùng đồ đạc của hắn, là Lương Thần giúp hắn mang về.
Buổi trưa hôm đó tan học, buổi chiều không đọc sách, trường tiểu học và trung học vẫn giống nhau, Lương Thần và Trác Đình liền đến công trường ăn cơm, mà lúc tới, biểu tình Lương Thần vô cùng rối rắm.
"Như thế nào, tôi thi rất kém?" Trác Thiệu cười hỏi, sau đó liền từ biểu tình của Lương Thần biết được mình đoán đúng.
"Nói đi, tôi thi mấy điểm?" Trác Thiệu lại hỏi.
Lương Thần nhìn thấy Trác Thiệu bộ dạng không để ý, thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền đem thành tích của Trác Thiệu nhất nhất nói ra.
Lần thi cuối kỳ này của Trác Thiệu, được hạng ba mươi hai trong lớp.
Thành tích này cũng không phải đếm ngược, nhưng cũng không tính là tốt... Mỗi lớp ở trường trung học cơ sở Bắc Môn cơ bản đều là bốn mươi mấy người, lớp bọn họ có bốn mươi bảy người, mà trong đó ước chừng có mười hai mười ba người, ngay cả trường trung học phổ thông bình thường cũng không thi được, tương lai chỉ có thể đi học trung cấp nghề hoặc là trường kỹ thuật, hoặc là dứt khoát không học.
Mà thành tích này của Trác Thiệu, hơi không cẩn thận, liền không học được trung học.
Lương Thần luôn cảm thấy Trác Thiệu không nên kém như vậy, nhưng mà thành tích lại ở trước mặt cậu...
"Lần thi này cậu hạng mấy?" Trác Thiệu hỏi.
"Vẫn là vị trí thứ hai." Lương Thần nói, tuy rằng cậu vẫn là hạng hai, nhưng tổng điểm chỉ kém người thứ nhất một điểm, toán còn được điểm tối đa, là điểm tối đa duy nhất trong lớp bọn họ.
Nhưng lời sau cậu không nói, sợ Trác Thiệu nghe xong không dễ chịu.
"Thật lợi hại." Trác Thiệu khen ngợi, hắn muốn đưa tay sờ sờ đầu Lương Thần, nhưng nhìn thấy trên tay mình có chút bẩn, liền buông tay xuống.
Buổi chiều hôm đó, Lương Thần vẫn ở trên công trường, mà Trác Thiệu cũng không để cho cậu rời đi.
Ngày mai Lương Thần sẽ đi tỉnh thành, hắn vẫn rất vui vẻ để Lương Thần ở bên mình, mà Trác Đình, hôm nay lại muốn đến nhà một bạn nữ chơi.
Nhà bạn của Trác Đình ở không xa, là khu trung tâm, Trác Thiệu cũng không ngăn cản.
Kỳ thật hắn rất vui vẻ bọn nhỏ kết giao thêm bạn bè, đáng tiếc luôn nhịn không được lo lắng, ước gì bọn họ vẫn ở dưới mí mắt hắn mới tốt...
Ngày hôm sau, Lương Thần và Trác Đình liền đi tỉnh thành.
Buổi tối hôm đó, lúc Trác Thiệu về nhà, liền nhìn thấy trong nhà trống rỗng, một chút nhân khí cũng không có.
Hắn đã sớm quen với cuộc sống một mình, nhưng lúc này vẫn tịch mịch nói không nên lời.
Trác Thiệu cảm thấy rất tịch mịch, nhưng có vài người lại không cảm thấy tịch mịch, còn cảm thấy nhà mình quá náo nhiệt.
Trác Vinh Minh và Trác Gia Bảo nhìn mấy người ngồi trước bàn nhà gã ăn uống lớn tức giận không chịu nổi, hận không thể đi lên đuổi người đi mới tốt, nhưng mà...
Bọn họ căn bản cũng không dám làm cái gì với mấy người này, nếu bọn họ thật sự muốn làm cái gì, nói không chừng còn có thể bị mấy người này đuổi đi.
Một nhà Trác Vinh Minh dám giận không dám nói, cực kỳ nghẹn khuất.
Ngồi trước bàn nhà họ Trác ăn cơm, đi cùng Lý Triết Học là hai đàn em của hắn ta.
Lý Triết Học gần đây thường xuyên đến Trác gia, thậm chí một ngày đại bộ phận thời gian đều ở lại Trác gia, đều sắp đem nơi này thành nhà mình luôn rồi.
Người Trác gia tự nhiên là không vui, cũng phản kháng qua, nhưng nếu bọn họ không mở cửa, Lý Triết Học sẽ trực tiếp đập cửa, bọn họ chuyển đến nhà cũ hoặc nhà họ hàng, Lý Triết Học cũng có thể tìm được bọn họ...
Lăn qua lăn lại mấy ngày thế nào cũng không bỏ được Lý Triết Học, người Trác gia cũng chỉ có thể tùy ý hắn ta ở nhà.
Hết lần này tới lần khác Lý Triết Học ở nhà bọn họ, ngoài ngồi chờ cái gì cũng không làm...
Buổi sáng hắn ta muốn Trác Vinh Minh đi mua điểm tâm cho hắn ta, buổi trưa hắn ta muốn ăn cơm ở nhà họ Trác, còn phải có thịt, buổi tối lại yêu cầu Trác Vinh Minh phải chiêu đãi hắn ta một bữa ăn ngon.
Tối nay càng quá đáng hơn, Lý Triết Học trực tiếp bày tiệc ở nhà Trác Vinh Minh, còn mời đàn em của mình cùng ăn!
"Hết bia rồi, lại đi mua cho tôi một thùng." Lý Triết Học xoay người, nói với Trác Vinh Minh.
Trác Vinh Minh gật gật đầu muốn đáp ứng, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện: "Trong nhà tôi đã không còn tiền..."
Trác gia vốn đã không có tiền, nào chịu được Lý Triết Học giày vò như vậy? Bây giờ, họ không có tiền trong tay!
"Vậy ông cũng có thể đi vay tiền? Không phải ông rất có bản lĩnh sao? Có gan vay tiền lại chịu không trả!" Lý Triết Học cười lạnh nói.
"Đúng vậy, Lý đại ca bảo ông đi mua bia, vậy mà ông còn đẩy ba cản bốn, có phải là thiếu đánh không?"
"Có muốn tôi dùng nắm đấm giúp ông thả lỏng gân cốt không?"
Hai người đàn em của Lý Triết Học cũng giúp đỡ.
Trác Vinh Minh chỉ có thể đi mua bia.
Kỳ thật, một nhà Trác Vinh Minh bị giày vò như vậy, cũng đã nghĩ tới rất nhiều phương pháp phản kháng, ví dụ như báo cảnh sát, bọn họ đã báo không chỉ một lần.
Cảnh sát mỗi lần đều sẽ đến, nhưng Lý Triết Học lấy giấy vay nợ ra, nói mình đến đòi nợ, hơn nữa cũng hoàn toàn không làm gì người Trác gia, những cảnh sát kia cũng không có biện pháp với Lý Triết Học.
Nếu Lý Triết Học đả thương người Trác gia, bọn họ còn có thể quản một chút, hiện tại Lý Triết Học cũng chỉ đòi tiền nhà họ Trác, bọn họ có thể làm sao bây giờ?
Đương nhiên, đây cũng là điều bọn họ không muốn quản.
Chuyện Trác Gia Bảo ném đồ bẩn vào công trường của Trác Thiệu, bọn họ đã biết, cũng biết giấy vay nợ trên tay Lý Triết Học là của Trác Thiệu.
Cả nhà này chính là đáng đời, bọn họ còn quản cái gì?
Lúc trước ông nghĩ mình có thể đưa đón hai đứa trẻ đi học mỗi ngày giữa tỉnh và huyện Phúc Dương, nhưng gần đây, ông lại khá bận rộn...
"Gần đây tôi có thể không rảnh đưa đón hai đứa trẻ qua lại, cậu cũng rất bận rộn, nếu không cứ để hai đứa nhỏ ở tỉnh thành trước mấy ngày đi." Lương Phóng nói một chút tình huống cụ thể của lớp học thêm, liền nhìn về phía Trác Thiệu.
Trác Thiệu suy nghĩ một chút, gật gật đầu: "Vậy phiền chú Lương." Hai đứa nhỏ phải ở chỗ Lương Phóng, phỏng chừng sẽ gây thêm không ít phiền toái cho Lương Phóng.
"Có phiền gì đâu? Trác Đình rất ngoan." Lương Phóng cười nói.
Trác Thiệu sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến mình kỳ thật chỉ cần cảm kích Lương Phóng chiếu cố Trác Đình là được.
Hiện tại hắn còn không thể quang minh chính đại xem Lương Thần là người của mình.
"Con không muốn đi." Lúc này, Lương Thần lại nói.
Học thêm phải ở tỉnh thành, cái này...
Cậu còn định chờ kỳ nghỉ đông, muốn đi công trường cùng Trác Thiệu, cũng không muốn vừa đi là đi liền mấy ngày.
"Lương Thần, đi đi, mấy ngày nay tôi quá bận rộn, không để ý đến các cậu được." Trác Thiệu khuyên nhủ, nhiệm vụ học tập của trường ngoại ngữ rất nặng nề, hắn rất sợ Lương Thần sẽ không theo kịp tiến độ bên kia.
Học sinh chuyển trường muốn hòa nhập với tập thể vốn đã khó khăn, nếu học sinh chuyển trường này xét về mọi mặt đều không bằng các bạn cùng lớp còn dễ bị tẩy chay nhiều hơn.
Lương Thần là không muốn rời khỏi Trác Thiệu, mới không muốn đi học thêm, nhưng hiện tại nghe Trác Thiệu nói như vậy, cậu đột nhiên nghĩ đến, nếu cậu và Trác Đình ở lại, thật ra cũng không giúp được gì cho Trác Thiệu, ngược lại sẽ gây thêm phiền toái cho Trác Thiệu, khiến Trác Thiệu còn phải nấu cơm cho bọn họ.
Hơn nữa Trác Thiệu muốn cậu đi đọc, vậy thì đi đọc thôi...
"Vậy thì đi đi." Lương Thần gật đầu đồng ý.
Con trai mình thật đúng là nghe lời Trác Thiệu... Lương Phóng thấy thế, nhịn không được cảm khái.
Mà lúc này, Trác Thiệu lại nhìn về phía Trác Đình: "Đình Đình, đi tỉnh thành, em có không quen không?"
Tuy rằng sau khi Trác Thiệu biết thân phận của Lương Thần, không thể tránh khỏi thân cận với Lương Thần hơn, nhưng hắn đối với Trác Đình cũng rất coi trọng, mà lúc này, hắn cũng càng lo lắng cho Trác Đình, dù sao nó cũng còn nhỏ.
"Có thể." Trác Đình gật gật đầu, bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Tính tình Trác Đình, kỳ thật là có chút tùy tiện, bằng không đã trải qua nhiều hoạn nạn như vậy, tay nó còn tàn tật, sợ là đã sớm trốn ở nhà không ra ngoài.
Nhìn bộ dáng cao hứng phấn chấn của nó, Trác Thiệu nhịn không được cười cười, lại nói: "Đến lúc đó nếu có việc, có thể gọi điện thoại cho anh."
"Vâng." Trác Đình gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Trác Thiệu thấy thế, lại nhìn về phía Lương Thần: "Lương Thần, phiền cậu chiếu cố Trác Đình."
"Được." Lương Thần cũng gật gật đầu, khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Lương Phóng nhìn một màn này cảm khái, trong lòng còn có chút chua xót.
Sau khi Trác Thiệu trao đổi với hai đứa nhỏ xong, sự chú ý ngược lại đặt lên người Lương Phóng: "Chú Lương, nghe nói tỉnh thành bên kia, muốn mở rộng?"
Các lớp học bổ túc ở tỉnh thành, đặc biệt là các lớp học bổ sung tiếng Anh có giá không hề rẻ, chứ đừng nói Lương Phóng tìm cái này, còn tất cả đều là giáo viên nước ngoài đến dạy.
Nhưng Lương Phóng không đề cập tới, nhất định phải đưa tiền thì quá khách khí, Trác Thiệu liền muốn báo đáp ở một số phương diện khác.
"Mấy năm nay, tỉnh thành không phải vẫn luôn mở rộng sao?" Lương Phóng cười nói.
"Nhưng gần đây lực lượng hẳn là rất lớn." Trác Thiệu nói, "Chú Lương, tôi cảm thấy bọn họ sợ là muốn quy hoạch thôn Tiểu Đường kia."
Tỉnh thành một mực mở rộng, hai mươi năm sau, tỉnh thành so với hiện tại lớn hơn gấp mấy lần.
Mà hai mươi năm sau, khu vực trung tâm của toàn bộ tỉnh thành, chính là thôn Tiểu Đường.
Sang năm, thôn Tiểu Đường bên kia sẽ bị quy hoạch, mà người lúc này, đối với bên kia còn không để ý lắm, vì thế, lần đầu tiên thôn Tiểu Đường bán đất, giá cả cũng rất rẻ.
Kiếp trước Lương Phóng không dám tích lũy đất, cũng không có đi mua đất ở thôn Tiểu Đường, mà sau này nhắc tới, ông đối với việc này có chút hối hận.
"Tôi cũng nghe được một ít tin tức, nhưng hiện tại tôi không có tiền, hơn nữa chuyện như vậy..." Lương Phóng hiểu được ý tứ của Trác Thiệu, nhưng sau khi gặp phải vấn đề thiếu vốn một lần, ông đã không dám dễ dàng mua đất nữa.
Ông vẫn còn một mảnh đất trên tay mà không có một ngôi nhà!
"Sau này giá đất nhất định sẽ càng ngày càng đắt." Trác Thiệu nói, Phong Hòa gia viên qua một tháng nữa là có thể xây xong, chờ đến khi mấy mảnh đất ban đầu của thôn Tiểu Đường bắt đầu bán đấu giá, trên tay Lương Phóng nhất định là có tiền.
Nhưng hắn chỉ điểm một chút là được, cũng không thể ép Lương Phóng đi mua.
Đề tài vừa chuyển, Trác Thiệu lại nói cái khác, bắt đầu cùng Lương Phóng thảo luận vấn đề xây dựng tiểu khu, cùng với phương hướng phát triển trong tương lai của ngành bất động sản.
Hắn đối với ngành bất động sản có chút hiểu biết, nhưng khẳng định không hiểu biết nhiều bằng mảng trang trí, nhưng nên biết hắn cũng đều biết, ví dụ như Lương Phóng tương lai muốn dấn chân vào bất động sản thương mại, điều đầu tiên cần cân nhắc, chính là vấn đề giao thông và vấn đề đậu xe.
Hai mươi năm sau, giao thông không thuận tiện, không có nơi đậu xe, ai sẽ thích đi ăn uống và mua sắm nữa chứ?
Trung tâm thành phố tỉnh hiện tại, bởi vì đông đúc, sau vài năm sau đã trở thành một khu phố cổ bị nhiều người bỏ rơi.
Buổi tối hôm đó, Trác Đình đi xem phim hoạt hình, Trác Thiệu và Lương Phóng lại trò chuyện rất sôi nổi, mà Lương Thần đang ở bên cạnh bọn họ nghe.
Lương Phóng thấy thế một trận tự hào, tuy rằng con trai ông có chút quá mức nhát gan hướng nội, nhưng vẫn rất thông minh, nhìn đi, nghe những thứ này thế nhưng một chút cũng không cảm thấy nhàm chán.
Trác Thiệu lại thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, sau đó liền nói càng thêm hăng hái, cả người giống như là một con khổng tước đực xòe đuôi trước mặt con khổng tước cái vậy. Lương Thần đang nhìn hắn, hắn nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Lương Thần: Trác Thiệu thật đẹp, Trác Thiệu hiểu biết thật nhiều, Trác Thiệu thật lợi hại...
Lương Phóng tìm xong lớp học bổ túc cho Lương Thần và Trác Đình, nhưng hai đứa nhỏ phải đợi sau khi chính thức nghỉ đông, mới có thể đi học thêm, mà lúc này, bọn họ còn đang chờ kết quả thi cuối kỳ.
Lúc này thi xong, bài tập về nhà của kỳ nghỉ đông lại không xuống, hầu như mỗi đứa nhỏ đều đang chơi, nhưng Trác Thiệu lại đang bận rộn.
Thời gian thợ mộc rời khỏi hiện trường, quả nhiên so với Trác Thiệu dự đoán sớm hơn, sau đó, thợ sơn mài liền vào sân, đồng thời một ít công việc khác, cũng phải bắt đầu làm, còn phải cùng Thẩm Tinh Hỏa đi xem bàn ăn và ghế ăn gì đó...
Ngày báo cáo thành tích và giấy khen kia, Trác Thiệu không đi học, cuối cùng đồ đạc của hắn, là Lương Thần giúp hắn mang về.
Buổi trưa hôm đó tan học, buổi chiều không đọc sách, trường tiểu học và trung học vẫn giống nhau, Lương Thần và Trác Đình liền đến công trường ăn cơm, mà lúc tới, biểu tình Lương Thần vô cùng rối rắm.
"Như thế nào, tôi thi rất kém?" Trác Thiệu cười hỏi, sau đó liền từ biểu tình của Lương Thần biết được mình đoán đúng.
"Nói đi, tôi thi mấy điểm?" Trác Thiệu lại hỏi.
Lương Thần nhìn thấy Trác Thiệu bộ dạng không để ý, thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền đem thành tích của Trác Thiệu nhất nhất nói ra.
Lần thi cuối kỳ này của Trác Thiệu, được hạng ba mươi hai trong lớp.
Thành tích này cũng không phải đếm ngược, nhưng cũng không tính là tốt... Mỗi lớp ở trường trung học cơ sở Bắc Môn cơ bản đều là bốn mươi mấy người, lớp bọn họ có bốn mươi bảy người, mà trong đó ước chừng có mười hai mười ba người, ngay cả trường trung học phổ thông bình thường cũng không thi được, tương lai chỉ có thể đi học trung cấp nghề hoặc là trường kỹ thuật, hoặc là dứt khoát không học.
Mà thành tích này của Trác Thiệu, hơi không cẩn thận, liền không học được trung học.
Lương Thần luôn cảm thấy Trác Thiệu không nên kém như vậy, nhưng mà thành tích lại ở trước mặt cậu...
"Lần thi này cậu hạng mấy?" Trác Thiệu hỏi.
"Vẫn là vị trí thứ hai." Lương Thần nói, tuy rằng cậu vẫn là hạng hai, nhưng tổng điểm chỉ kém người thứ nhất một điểm, toán còn được điểm tối đa, là điểm tối đa duy nhất trong lớp bọn họ.
Nhưng lời sau cậu không nói, sợ Trác Thiệu nghe xong không dễ chịu.
"Thật lợi hại." Trác Thiệu khen ngợi, hắn muốn đưa tay sờ sờ đầu Lương Thần, nhưng nhìn thấy trên tay mình có chút bẩn, liền buông tay xuống.
Buổi chiều hôm đó, Lương Thần vẫn ở trên công trường, mà Trác Thiệu cũng không để cho cậu rời đi.
Ngày mai Lương Thần sẽ đi tỉnh thành, hắn vẫn rất vui vẻ để Lương Thần ở bên mình, mà Trác Đình, hôm nay lại muốn đến nhà một bạn nữ chơi.
Nhà bạn của Trác Đình ở không xa, là khu trung tâm, Trác Thiệu cũng không ngăn cản.
Kỳ thật hắn rất vui vẻ bọn nhỏ kết giao thêm bạn bè, đáng tiếc luôn nhịn không được lo lắng, ước gì bọn họ vẫn ở dưới mí mắt hắn mới tốt...
Ngày hôm sau, Lương Thần và Trác Đình liền đi tỉnh thành.
Buổi tối hôm đó, lúc Trác Thiệu về nhà, liền nhìn thấy trong nhà trống rỗng, một chút nhân khí cũng không có.
Hắn đã sớm quen với cuộc sống một mình, nhưng lúc này vẫn tịch mịch nói không nên lời.
Trác Thiệu cảm thấy rất tịch mịch, nhưng có vài người lại không cảm thấy tịch mịch, còn cảm thấy nhà mình quá náo nhiệt.
Trác Vinh Minh và Trác Gia Bảo nhìn mấy người ngồi trước bàn nhà gã ăn uống lớn tức giận không chịu nổi, hận không thể đi lên đuổi người đi mới tốt, nhưng mà...
Bọn họ căn bản cũng không dám làm cái gì với mấy người này, nếu bọn họ thật sự muốn làm cái gì, nói không chừng còn có thể bị mấy người này đuổi đi.
Một nhà Trác Vinh Minh dám giận không dám nói, cực kỳ nghẹn khuất.
Ngồi trước bàn nhà họ Trác ăn cơm, đi cùng Lý Triết Học là hai đàn em của hắn ta.
Lý Triết Học gần đây thường xuyên đến Trác gia, thậm chí một ngày đại bộ phận thời gian đều ở lại Trác gia, đều sắp đem nơi này thành nhà mình luôn rồi.
Người Trác gia tự nhiên là không vui, cũng phản kháng qua, nhưng nếu bọn họ không mở cửa, Lý Triết Học sẽ trực tiếp đập cửa, bọn họ chuyển đến nhà cũ hoặc nhà họ hàng, Lý Triết Học cũng có thể tìm được bọn họ...
Lăn qua lăn lại mấy ngày thế nào cũng không bỏ được Lý Triết Học, người Trác gia cũng chỉ có thể tùy ý hắn ta ở nhà.
Hết lần này tới lần khác Lý Triết Học ở nhà bọn họ, ngoài ngồi chờ cái gì cũng không làm...
Buổi sáng hắn ta muốn Trác Vinh Minh đi mua điểm tâm cho hắn ta, buổi trưa hắn ta muốn ăn cơm ở nhà họ Trác, còn phải có thịt, buổi tối lại yêu cầu Trác Vinh Minh phải chiêu đãi hắn ta một bữa ăn ngon.
Tối nay càng quá đáng hơn, Lý Triết Học trực tiếp bày tiệc ở nhà Trác Vinh Minh, còn mời đàn em của mình cùng ăn!
"Hết bia rồi, lại đi mua cho tôi một thùng." Lý Triết Học xoay người, nói với Trác Vinh Minh.
Trác Vinh Minh gật gật đầu muốn đáp ứng, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện: "Trong nhà tôi đã không còn tiền..."
Trác gia vốn đã không có tiền, nào chịu được Lý Triết Học giày vò như vậy? Bây giờ, họ không có tiền trong tay!
"Vậy ông cũng có thể đi vay tiền? Không phải ông rất có bản lĩnh sao? Có gan vay tiền lại chịu không trả!" Lý Triết Học cười lạnh nói.
"Đúng vậy, Lý đại ca bảo ông đi mua bia, vậy mà ông còn đẩy ba cản bốn, có phải là thiếu đánh không?"
"Có muốn tôi dùng nắm đấm giúp ông thả lỏng gân cốt không?"
Hai người đàn em của Lý Triết Học cũng giúp đỡ.
Trác Vinh Minh chỉ có thể đi mua bia.
Kỳ thật, một nhà Trác Vinh Minh bị giày vò như vậy, cũng đã nghĩ tới rất nhiều phương pháp phản kháng, ví dụ như báo cảnh sát, bọn họ đã báo không chỉ một lần.
Cảnh sát mỗi lần đều sẽ đến, nhưng Lý Triết Học lấy giấy vay nợ ra, nói mình đến đòi nợ, hơn nữa cũng hoàn toàn không làm gì người Trác gia, những cảnh sát kia cũng không có biện pháp với Lý Triết Học.
Nếu Lý Triết Học đả thương người Trác gia, bọn họ còn có thể quản một chút, hiện tại Lý Triết Học cũng chỉ đòi tiền nhà họ Trác, bọn họ có thể làm sao bây giờ?
Đương nhiên, đây cũng là điều bọn họ không muốn quản.
Chuyện Trác Gia Bảo ném đồ bẩn vào công trường của Trác Thiệu, bọn họ đã biết, cũng biết giấy vay nợ trên tay Lý Triết Học là của Trác Thiệu.
Cả nhà này chính là đáng đời, bọn họ còn quản cái gì?
/87
|