“Phương… tha lỗi cho anh, xin em tha lỗi cho anh, anh làm tất cả, vì anh muốn em để ý đến anh, muốn em quan tâm anh, muốn em yêu anh. Phương… anh thực sự đã rất hối hận sau buổi tối hôm ấy. Anh…’’
‘‘Im đi’’ Phương gắt lên ngắt lời những câu nói mang đầy khẩn trương cùng hối hận của anh. Cảm giác bị lừa dối đối với cô còn kinh khủng hơn bị phản bội.
Trong phút chốc, cô muốn sà vào lòng người đàn ông trước mặt mà đánh, mà cấu cho hả giận. Nhưng cô sợ, sợ rằng mình sẽ làm anh bị thương, cũng sợ rằng khi ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc ấy, nhận được hơi ấm từ vòng tay rắn chắc ấy, mình lại không nhịn được mà tha thứ cho anh.
Cô là một người con gái tham lam, vậy nên cô sợ rằng mình sẽ tham lam mà đánh anh, tham lam ngửi mùi hương bạc hà của anh, tham lam vòng tay ấm áp của anh.
Cô sợ lòng tham lam ấy sẽ đánh gục mọi lí trí của cô. Cô sợ mình sẽ tha thứ cho con người ấy, cô sợ, sợ rằng lòng tham muốn ở bên anh cả đời của cô trỗi dậy.
Phương đứng lên, đầu óc luôn tỉnh táo đã sớm mù mịt, nâng nhẹ chiếc váy đã sớm te tua, cô chạy vội ra khỏi cửa hàng. Trời nắng nhẹ, gió thổi làm tung bay mái tóc nâu.
Trời đẹp thế mà sao cô lại thấy nó u ám quá! Thực sự là u ám nhất đối với cô từ trước đến giờ. Phương cứ thế, cứ thế chạy mà không hề biết mình sẽ đi về đâu.
Anh đuổi theo cô, gọi cô đến khản giọng. Ngoài đường còi xe tít không ngừng, nhưng Phương đã sớm không còn quan tâm đến điều ấy nữa. Đầu óc cô bây giờ tràn ngập những mảnh vụn.
Vỡ nát… tất cả đã chấm dứt. Tình yêu nào ít nhiều cũng có những cơn sóng. Phương chưa bao giờ lại sợ hãi nó như lúc này. Cơn sóng ấy to quá ! To đến nỗi dìm chết con thuyền tình yêu nhỏ bé kia.
Chiếc thuyền của cô và anh đã chìm dần rồi… chìm ngay trước bến bờ cuối cùng của hạnh phúc.
‘‘Títttttt’’
Tiếng còi xe vang lên không ngừng, nhưng Phương không còn quan tâm đến điều đó nữa. Cô cứ chạy… chạy như thế. Ý nghĩ muốn chết của cô dâng cao hơn lúc nào hết, cao hơn cả tối hôm gặp anh.
Phương vốn rất lạc quan và yêu đời, thế nhưng hiện tại cô chỉ muốn kết thúc sinh mệnh này vì gã đàn ông nọ.
Cho đến khi …
‘‘Phương !!’’
Tiếng hét của anh làm cô bừng tỉnh, chiếc xe ô tô đã lao đến gần cô lúc nào, mắt cô nhắm lại, mỉm cười chờ đợi cái chết. Nhưng một phút, rồi hai phút trôi qua…
Phương có cảm giác như ai đó vừa ôm mình vào lòng, cả thân thể cô nằm trong vòng tay ấm áp lăn vài vòng ma sát trên mặt đường quốc lộ. Hóa ra, lúc chết không đau đớn như người ta đã nói, không ngờ cô có thể chết dễ dàng tới như vậy.
‘‘Im đi’’ Phương gắt lên ngắt lời những câu nói mang đầy khẩn trương cùng hối hận của anh. Cảm giác bị lừa dối đối với cô còn kinh khủng hơn bị phản bội.
Trong phút chốc, cô muốn sà vào lòng người đàn ông trước mặt mà đánh, mà cấu cho hả giận. Nhưng cô sợ, sợ rằng mình sẽ làm anh bị thương, cũng sợ rằng khi ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc ấy, nhận được hơi ấm từ vòng tay rắn chắc ấy, mình lại không nhịn được mà tha thứ cho anh.
Cô là một người con gái tham lam, vậy nên cô sợ rằng mình sẽ tham lam mà đánh anh, tham lam ngửi mùi hương bạc hà của anh, tham lam vòng tay ấm áp của anh.
Cô sợ lòng tham lam ấy sẽ đánh gục mọi lí trí của cô. Cô sợ mình sẽ tha thứ cho con người ấy, cô sợ, sợ rằng lòng tham muốn ở bên anh cả đời của cô trỗi dậy.
Phương đứng lên, đầu óc luôn tỉnh táo đã sớm mù mịt, nâng nhẹ chiếc váy đã sớm te tua, cô chạy vội ra khỏi cửa hàng. Trời nắng nhẹ, gió thổi làm tung bay mái tóc nâu.
Trời đẹp thế mà sao cô lại thấy nó u ám quá! Thực sự là u ám nhất đối với cô từ trước đến giờ. Phương cứ thế, cứ thế chạy mà không hề biết mình sẽ đi về đâu.
Anh đuổi theo cô, gọi cô đến khản giọng. Ngoài đường còi xe tít không ngừng, nhưng Phương đã sớm không còn quan tâm đến điều ấy nữa. Đầu óc cô bây giờ tràn ngập những mảnh vụn.
Vỡ nát… tất cả đã chấm dứt. Tình yêu nào ít nhiều cũng có những cơn sóng. Phương chưa bao giờ lại sợ hãi nó như lúc này. Cơn sóng ấy to quá ! To đến nỗi dìm chết con thuyền tình yêu nhỏ bé kia.
Chiếc thuyền của cô và anh đã chìm dần rồi… chìm ngay trước bến bờ cuối cùng của hạnh phúc.
‘‘Títttttt’’
Tiếng còi xe vang lên không ngừng, nhưng Phương không còn quan tâm đến điều đó nữa. Cô cứ chạy… chạy như thế. Ý nghĩ muốn chết của cô dâng cao hơn lúc nào hết, cao hơn cả tối hôm gặp anh.
Phương vốn rất lạc quan và yêu đời, thế nhưng hiện tại cô chỉ muốn kết thúc sinh mệnh này vì gã đàn ông nọ.
Cho đến khi …
‘‘Phương !!’’
Tiếng hét của anh làm cô bừng tỉnh, chiếc xe ô tô đã lao đến gần cô lúc nào, mắt cô nhắm lại, mỉm cười chờ đợi cái chết. Nhưng một phút, rồi hai phút trôi qua…
Phương có cảm giác như ai đó vừa ôm mình vào lòng, cả thân thể cô nằm trong vòng tay ấm áp lăn vài vòng ma sát trên mặt đường quốc lộ. Hóa ra, lúc chết không đau đớn như người ta đã nói, không ngờ cô có thể chết dễ dàng tới như vậy.
/5
|