Edit: Frenalis
Cơ Tự quay đầu nhìn chàng, nở nụ cười chậm rãi, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, đây là ngày đại hỉ của chúng ta."
Tạ Lang cười, nắm tay nàng bước xuống bậc thang cao.
Trần Quận - nơi khởi nguồn của hai đại sĩ tộc Trần Quận Tạ thị và Trần Quận Viên thị, là vùng đất sinh ra nhiều nhân tài. Trong vài trăm năm qua, ngoài hai đại gia tộc, nơi đây còn xuất hiện không ít anh kiệt họ khác.
Cũng bởi vậy, dù là trong mắt người Tiên Bi hay trong lòng Thác Bạt Đảo, Trần Quận luôn là nơi được chú ý. Tạ Lang mới đến đây hai ngày, đã có người từ khắp nơi đổ về Dương Hạ. May mắn thay, vì trận tuyết bất ngờ ở Dương Hạ, đã khiến không ít người phải quay lại.
Hầu hết những chỗ ở cũ của Trần Quận Tạ thị trước đây đều đã bị hủy hoại trong chiến tranh, thực tế, cả tổ miếu này cũng đã bị thiêu rụi và tu sửa nhiều lần. Cho nên đoàn người của Tạ Lang trú ngụ tại nhà của một vị lão túc trong vùng.
Vừa bước vào nhà, Cơ Tự vội vàng nắm tay Tạ Lang đi vào phòng trong. Vừa vào phòng, nàng đem cửa phòng đóng thật mạnh, thả người bổ nhào vào lòng Tạ Lang, ôm cổ chàng liên thanh gọi: "A Lang, A Lang!" Thanh âm nàng hỗn loạn quá đỗi vui mừng, ẩn chứa chút nghẹn ngào.
Tạ Lang ôm lấy nàng, hai tay siết chặt vào trong ngực.
Một lúc sau, Cơ Tự ngừng nức nở, nàng cọ mặt vào ngực chàng vài cái, nhè nhẹ nói: "Ta không nghĩ tới ......"
Tạ Lang nhẹ giọng đáp: "Ta cũng không nghĩ tới." Khi Cơ Tự đang ngẩn ngơ, Tạ Lang khàn khàn nói tiếp: "Trong quá khứ, dù chúng ta thế nào, ta chưa từng nghĩ sẽ mất đi. Cho đến lúc này, ta mới đột nhiên hiểu ra câu nói của Dương công ngày xưa, quả thực là "Thế sự trên đời tám chín phần mười không như ý mình ."
Chàng nhẹ nhàng ôm sát Cơ Tự. Cúi đầu in một nụ hôn lên mái tóc nàng, lẩm bẩm nói: "A Tự, một lần đó của nàng thật sự khiến ta sợ hãi." Cũng không biết chàng nghĩ tới điều gì, đôi tay ôm eo nhỏ của Cơ Tự càng ngày càng siết chặt.
Cơ Tự gắt gao ôm lấy chàng, thầm nghĩ: Cho đến hôm nay, ta mới tin Thập Bát Lang là yêu ta, trọng ta. Hoặc là nói, cho đến giờ phút này, nàng mới biết được, nguyên lai bản thân ở trong lòng chàng chiếm vị trí quan trọng như vậy.
Hai người lại nói thầm một hồi, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào. Lại có người mộ danh mà đến.
Ngày này, Tạ Lang quả thực là bận rộn không ngơi nghỉ, các nhân vật nổi tiếng, túc lão từ khắp nơi Trần quận như thuỷ triều mà tới, chàng là đích tử duy nhất của Trần Quận Tạ thị trở về tổ địa sau gần năm mươi năm. Tạ Lang cũng sẽ không chậm trễ những người cố hương đó, mặc kệ người nào tới, chàng đều đích thân chiêu đãi.
Tạ Lang bận rộn, Cơ Tự cũng không nhàn rỗi. Nàng hiện giờ được Tạ Lang chính danh, nên phải thay mặt Tạ Lang tiếp đón một số nữ quyến.
Chạng vạng tối, mấy nữ lang thuộc các sĩ tộc cùng Cơ Tự ngồi trong hoa viên. Sau khi nói vài câu nhàn thoại, một nữ lang đột nhiên lên tiếng: "Nghe nói bệ hạ lâm bệnh nặng, quốc sư vội vàng chạy đến Nghiệp Thành. Nhưng các người không thể ngờ được quốc sư đã nói gì khi gặp bệ hạ!"
Lời vừa dứt, Cơ Tự cũng tò mò hỏi: "Quốc sư nói gì?"
Nữ lang kia đáp: "Quốc sư nói, sau khi bấm tay tính toán, ngài ấy nhận định tai họa lần này của Bắc Nguỵ có liên quan đến quốc sư Nam triều."
Ngay khi lời nói của nữ lang kia vừa dứt, mọi người đều im bặt, ngay cả Cơ Tự cũng nín thở. Nàng ngơ ngác nhìn nữ lang vừa nói, thầm nghĩ: Rõ ràng việc này do Tạ Lang và Thôi Huyền hành động, liên quan gì đến ta?
Một nữ lang khác khẽ reo lên: "Còn có chuyện như vậy ư? Nhưng không đúng, ta chưa từng nghe ai nói qua chuyện quốc sư Nam triều đến Bắc địa?"
Nữ lang thứ ba cũng lên tiếng: "Đúng vậy đúng vậy, trước kia ta từng nghe người ta nói, quốc sư Nam triều là một mỹ nam phong độ nhẹ nhàng, dung nhan không kém Tạ Thập Bát Lang. Nếu hắn đến Bắc địa, chắc chắn sẽ thu hút vô số người chú ý, không thể nào vô thanh vô tức như vậy."
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Nhưng quốc sư từ trước đến nay nói lời không sai, chẳng lẽ quốc sư Nam triều thực sự đến đây?"
Mấy nữ lang hiển nhiên rất hứng thú với quốc sư Nam triều, không ngừng kinh ngạc cảm thán. Hơn nữa, sự hứng thú của họ dường như còn hơn cả Tạ Lang.
Cũng coi trọng mỹ nam, nhưng người Nam triều tôn sùng phong độ cùng gia thế vô song, còn người Bắc địa lại thực tế hơn. Đối với họ, có thể cùng sánh ngang với quốc sư nước họ, lại càng trẻ tuổi tuấn mỹ thần bí - quốc sư Nam triều, là điều khiến họ vô cùng khát khao được gặp gỡ.
Mấy nữ lang đang nói chuyện, bỗng một người quay đầu nhìn Cơ Tự đang thất thần, hỏi: "Phu nhân là người Nam triều, không biết đã gặp qua quốc sư của người chưa?"
Nữ lang này vừa nói, tất cả đều đồng loạt quay đầu, hai mắt sáng rực nhìn về phía Cơ Tự, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Cơ Tự liếc nhìn họ một lượt, rồi khô khan đáp: "Cái kia, tất nhiên là gặp qua rồi."
Chúng nữ lang đồng thời hưng phấn lên, một nữ lang vội vàng hỏi: "Hắn có thực sự tuấn mỹ và thần bí khó lường như vậy không?"
Đối diện với ánh mắt tò mò của họ, Cơ Tự cong môi, nhỏ giọng nói: "Cũng, cũng tạm được."
Thấy vẻ mặt của nàng, một nữ lang cười nói: "Tâm trí phu nhân hẳn là đều đặt hết vào Tạ Thập Bát Lang rồi, cho dù quốc sư của người có đẹp trai nhất, cũng chẳng thèm ngó ngàng tới."
"Đúng vậy, đúng vậy." Mọi người cười khúc khích, một nữ lang khác lại hỏi: "Nghe nói phu nhân đã gặp qua quốc sư của cả Nam triều, Bắc triều và Thôi Lang. So sánh với phu quân Tạ Thập Bát Lang của người, thì ba người này như thế nào?"
Câu hỏi của nữ lang cũng khơi dậy sự tò mò của những người khác. Cơ Tự giả vờ suy nghĩ một chút rồi nói: "Quốc sư Bắc Nguỵ của các người, ta nhìn không thấu hắn." Dừng lại một chút, nàng lại nói thêm: "Tuy hắn có tuổi một chút, nhưng thực ra cũng rất tuấn tú, hơn nữa là một loại tuấn tú thành thục, bí ẩn, rất hấp dẫn người."
Nhìn vẻ mặt phấn khích của các nữ lang, Cơ Tự tiếp tục nói: "Về phần Thôi Lang ở Bắc địa, xét về ngoại hình và phong độ, hắn không kém Tạ Thập Bát Lang. Tạ Lang là siêu dật xuất chúng, tiên hạc chi tư, còn Thôi Lang lại có chút phức tạp."
Nàng đảo mắt lại nói thêm: "Còn quốc sư Nam triều của chúng ta, hắn cũng đặc biệt tuấn tú."
Ngay lập tức, một nữ lang tò mò hỏi: "So với Tạ Thập Bát Lang thì như thế nào?" Những người này vừa mới gặp qua Tạ Lang, tất nhiên sẽ lấy chàng ra để so sánh.
Cơ Tự lại suy nghĩ một chút, rồi trả lời một cách rất tự tin: "Ừm, so với Tạ Thập Bát Lang thì tuấn tú hơn một chút."
Câu trả lời này vừa dứt, các nữ lang đều reo lên vui mừng. Một nữ lang khác lại tò mò hỏi: "Nếu lúc trước người thích là quốc sư Nam triều, thì người sẽ chọn hắn hay Tạ gia lang quân?"
Lần này, Cơ Tự không chút do dự, đáp: "Tự nhiên là chọn quốc sư Nam triều."
Lời đáp của nàng khiến các nữ lang lần nữa cười vang lên. Tuy nhiên, tiếng cười ấy xuất phát từ việc họ nhận ra Cơ Tự đang đùa giỡn. Khác với Nam địa, nơi lời nói như vậy của Cơ Tự sẽ dẫn đến nhiều lời bàn tán, các nữ lang phương Bắc lại xem đó như một trò vui. Thậm chí, họ còn cảm thấy sự tinh tế trong lời nói của Cơ Tự và thêm phần thân thiện với nàng.
Sau khi tiễn các nữ lang ra về, vào buổi tối, Tạ Lang đốt một loại huân hương đặc biệt trong phòng. Hương thơm thoang thoảng ấy khơi gợi dục vọng trong con người Cơ Tự, hai má nàng ửng hồng, trong mắt lấp lánh ánh nước xuân. Nàng nhìn Tạ Lang thong thả ung dung tiến đến, vừa đi vừa cởi bỏ đai ngọc, nàng không thể kìm nén mà nhào tới ôm lấy chàng.
Nào biết, Tạ Lang bất ngờ né tránh khiến Cơ Tự ngã nhào trên giường, choáng váng đầu óc. Thật vất vả thanh tỉnh một chút, nàng phát hiện hai tay mình bị trói vào cột trụ. Tạ Lang, với vạt áo nửa cởi, đang ngồi đối diện trên ghế, ung dung đánh giá nàng.
Thân nhiệt Cơ Tự thực sự nóng đến lợi hại, sau một hồi giãy giụa vô ích, nàng đành mềm giọng cầu xin Tạ Lang: "A Lang..."
Tạ Lang khẽ gác đôi chân dài, lười biếng ngắm nhìn Cơ Tự đang bị tình triều giày vò.
Hai má Cơ Tự ửng đỏ, sóng mắt lấp lánh lưu chuyển. Làn da trắng mịn của nàng phơn phớt màu hồng phấn mê người. Dù là cố ý liếc nhìn hay vô thức khẽ liếm môi anh đào, hay cử chỉ vặn vẹo thân thể mềm mại như rắn, mọi hành động của nàng đều toát lên vẻ đẹp mị hoặc khó tả.
Cơ Tự đẹp đến kinh người, khiến Tạ Lang nhớ mãi về cảnh tượng ban ngày khi nhìn thấy nàng, khiến chàng nhiều lần thất thần...
Tạ Lang ngậm cười thưởng thức vẻ mặt thống khổ của Cơ Tự, chàng dùng quạt xếp một bên gõ lòng bàn tay, một bên cười như không cười nói: "Ta nghe đồn rằng ban ngày A Tự phát ngôn bừa bãi nói Khấu Khiêm Chi cực kỳ tuấn mỹ?"
Cơ Tự ngẩn ra, mở to đôi mắt ngập nước, khó hiểu hỏi: "Lời này có gì sai?"
"Ừ, lời của nàng không sai." Tạ Lang khom người đứng lên, bước những bước dài chậm rãi đến trước mặt Cơ Tự. Chàng cúi người áp chế nàng ngã ra sau, cánh môi ghé sát tai nàng thì thầm: "Nhưng ta nghe câu nói sau của nàng không vui chút nào."
Vừa dứt lời, Tạ Lang cúi đầu hôn thật sâu Cơ Tự.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên vài âm thanh lạ, tiếp theo là ánh sáng đỏ rực bừng lên, nhuộm nửa bầu trời đêm thành màu lửa. Cơ Tự giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại. Tạ Lang nhẹ nhàng vén bức màn bên trái lên để nàng có thể nhìn ra ngoài.
Bên ngoài, tuyết trắng đầy trời bao phủ không trung, ngọn lửa đỏ rực nhuộm đỏ cả không gian. Vạn vạn chiếc đèn Khổng Minh từ từ bay lên, mang theo niềm vui ánh sáng, hòa cùng màu đỏ của lửa, khiến cả đại địa trắng xóa trở nên rực rỡ huy hoàng.
Cơ Tự nhận ra, trên những chiếc đèn Khổng Minh kia đều có viết chữ. Nhìn kỹ những chiếc đèn gần nhất, nàng thấy những dòng chữ viết: "Nguyện sinh cùng giường, chết cùng huyệt", "Cuộc đời phù du, duy khanh trường liên", "Ta không biết ngày chết khi nào đến, duy biết có khanh làm bạn, hết thảy không sợ rồi", "Nguyện đời đời kiếp kiếp, đều có năm nay hôm nay", "Hoàng tuyền chi sườn, cầu Nại Hà bạn, chờ khanh trăm năm, nắm tay cộng về!".
Câu sau câu trước, đều là lời thề non hẹn biển, đều là ước hẹn đồng sinh cộng tử, đều là mong ước kiếp này kiếp sau vẫn bên nhau.
Cơ Tự không kìm được nước mắt tuôn rơi.
Ngay lúc nàng xúc động dâng trào, ngón tay lạnh lẽo của Tạ Lang lướt qua má nàng, không biết từ lúc nào, căn phòng đã được sưởi ấm bằng than hồng, trở nên ấm áp như xuân. Đôi tay của Tạ Lang di chuyển trên người Cơ Tự, thủ pháp tinh tế, chỉ vài lần lướt qua đã khiến nàng kiều suyễn khe khẽ. Ở lúc nàng nước mắt lưng tròng, Tạ Lang dùng răng cởi bỏ cái yếm cùng quần lót, chàng làm việc này đẹp mắt cực điểm, chỉ là quá thong thả quá tra tấn người. Cuối cùng, khi Tạ Lang tiến vào cơ thể nàng, Cơ Tự phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, mới phát hiện ra rằng tay mình vẫn bị trói.
Trong căn phòng sương giăng, một mảnh xuân tình tràn ngập, bên ngoài tuyết phủ trắng xóa. Không biết Tạ Lang dùng cách nào mà suốt đêm qua, những chiếc đèn Khổng Minh lấp lánh xoay quanh căn phòng, không cao không thấp, bay lượn muôn hình vạn trạng. Mỗi chiếc đèn đều mang theo những lời yêu thương nồng nàn, chứa đựng tất cả những cung bậc cảm xúc của con người.
Cơ Tự không hề hay biết rằng đêm nay, vô số người Dương Hạ đều đứng bên ngoài, ngước nhìn những chiếc đèn Khổng Minh tựa như muôn ngàn vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Họ thỉnh thoảng lại cúi đầu thì thầm to nhỏ.
Trên những chiếc đèn Khổng Minh ấy, những dòng chữ được viết rõ ràng, tất nhiên nhiều người đã nhìn thấy. Trong khoảnh khắc, khi các nam nhân nhìn vào những dòng chữ ấy, không khỏi lắc đầu thầm nghĩ: Tạ Lang - một danh sĩ vang danh thiên hạ, vậy mà lại làm ra chuyện như vậy...
Tuy nhiên, hành động của danh sĩ vốn dĩ luôn tùy tâm sở dục, vượt ra ngoài quy tắc và lý giải của thế tục. Cho nên những người này cũng chỉ lắc đầu ngán ngẩm.
Chỉ là, một buổi tối này, không biết có bao nhiêu nữ lang không thể chìm vào giấc ngủ. Các nàng không cách nào hình dung tâm tình của mình lúc này, chỉ cảm thấy nếu được như vậy, cả đời này của họ cũng không còn gì để mong cầu.
Cơ Tự càng không biết rằng, cho đến tận đêm khuya, vẫn còn có đèn Khổng Minh được thả lên trời. Hầu như toàn bộ Trần Quận, bất cứ nơi nào có tuyết rơi, đêm nay đều xuất hiện vô số đèn Khổng Minh bay lượn, nghe nói số lượng lên đến hơn mười vạn chiếc, và những chiếc đèn Khổng Minh bay ở những nơi khác không được viết những dòng chữ như vậy.
Đêm qua, tuyết trắng phủ kín mặt đất, bầu trời rực rỡ sắc hồng. Khi bình minh ló dạng, tuyết dần tan chảy, những chiếc đèn Khổng Minh cũng dần tàn lụi rơi xuống mặt đất.
Do tuyết rơi đầy trên đất, nên tuy tối hôm qua có rất nhiều đèn Khổng Minh, ngọn lửa tuy thịnh nhưng cũng không gây ra sự cố gì.
Ngày hôm sau, khi mọi người còn đang bàn tán xôn xao về hành động của Tạ Lang đêm qua, Cơ Tự và đoàn người đã thu xếp hành lý, chuẩn bị lên đường.
Mặc kệ Tạ Lang là danh sĩ nổi tiếng hay là đệ nhất mỹ nam Giang Nam, danh tiếng và địa vị của chàng đều quá cao, mỗi ngày đều có vô số người ngưỡng mộ đến Dương Hạ tìm gặp chàng, nếu tiếp tục lưu lại, sẽ làm kinh động quá nhiều người.
Sáu ngày sau, Tạ Lang cùng mọi người từ biệt, lên đường trở về phương Nam.
Ngày này, người đến đưa tiễn dài dằng dặc mấy chục dặm.
Mỗi người đều có vô vàn điều muốn nói, trong thời đại này, phiêu bạt nửa năm thậm chí một năm, trên đường trải qua vô số gian khổ, thật vất vả mới đến được tổ địa, lại chỉ lưu lại được vài ngày liền phải rời đi, thật khiến người ta tâm sinh buồn bã.
Thời gian này đã là tháng năm tháng sáu, theo dự đoán của Tạ Lang, nếu hành trình thuận lợi, hẳn là có thể trở về cảnh nội Lưu Tống ăn Tết.
Mà hành trình kế tiếp, thật đúng như mong muốn của mọi người, dọc theo đường đi vô cùng suôn sẻ. Như vậy, sau nửa năm phiêu bạt, Cơ Tự và Tạ Lang cuối cùng cũng trở lại bến tàu Trường Giang.
Cơ Tự quay đầu nhìn chàng, nở nụ cười chậm rãi, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, đây là ngày đại hỉ của chúng ta."
Tạ Lang cười, nắm tay nàng bước xuống bậc thang cao.
Trần Quận - nơi khởi nguồn của hai đại sĩ tộc Trần Quận Tạ thị và Trần Quận Viên thị, là vùng đất sinh ra nhiều nhân tài. Trong vài trăm năm qua, ngoài hai đại gia tộc, nơi đây còn xuất hiện không ít anh kiệt họ khác.
Cũng bởi vậy, dù là trong mắt người Tiên Bi hay trong lòng Thác Bạt Đảo, Trần Quận luôn là nơi được chú ý. Tạ Lang mới đến đây hai ngày, đã có người từ khắp nơi đổ về Dương Hạ. May mắn thay, vì trận tuyết bất ngờ ở Dương Hạ, đã khiến không ít người phải quay lại.
Hầu hết những chỗ ở cũ của Trần Quận Tạ thị trước đây đều đã bị hủy hoại trong chiến tranh, thực tế, cả tổ miếu này cũng đã bị thiêu rụi và tu sửa nhiều lần. Cho nên đoàn người của Tạ Lang trú ngụ tại nhà của một vị lão túc trong vùng.
Vừa bước vào nhà, Cơ Tự vội vàng nắm tay Tạ Lang đi vào phòng trong. Vừa vào phòng, nàng đem cửa phòng đóng thật mạnh, thả người bổ nhào vào lòng Tạ Lang, ôm cổ chàng liên thanh gọi: "A Lang, A Lang!" Thanh âm nàng hỗn loạn quá đỗi vui mừng, ẩn chứa chút nghẹn ngào.
Tạ Lang ôm lấy nàng, hai tay siết chặt vào trong ngực.
Một lúc sau, Cơ Tự ngừng nức nở, nàng cọ mặt vào ngực chàng vài cái, nhè nhẹ nói: "Ta không nghĩ tới ......"
Tạ Lang nhẹ giọng đáp: "Ta cũng không nghĩ tới." Khi Cơ Tự đang ngẩn ngơ, Tạ Lang khàn khàn nói tiếp: "Trong quá khứ, dù chúng ta thế nào, ta chưa từng nghĩ sẽ mất đi. Cho đến lúc này, ta mới đột nhiên hiểu ra câu nói của Dương công ngày xưa, quả thực là "Thế sự trên đời tám chín phần mười không như ý mình ."
Chàng nhẹ nhàng ôm sát Cơ Tự. Cúi đầu in một nụ hôn lên mái tóc nàng, lẩm bẩm nói: "A Tự, một lần đó của nàng thật sự khiến ta sợ hãi." Cũng không biết chàng nghĩ tới điều gì, đôi tay ôm eo nhỏ của Cơ Tự càng ngày càng siết chặt.
Cơ Tự gắt gao ôm lấy chàng, thầm nghĩ: Cho đến hôm nay, ta mới tin Thập Bát Lang là yêu ta, trọng ta. Hoặc là nói, cho đến giờ phút này, nàng mới biết được, nguyên lai bản thân ở trong lòng chàng chiếm vị trí quan trọng như vậy.
Hai người lại nói thầm một hồi, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào. Lại có người mộ danh mà đến.
Ngày này, Tạ Lang quả thực là bận rộn không ngơi nghỉ, các nhân vật nổi tiếng, túc lão từ khắp nơi Trần quận như thuỷ triều mà tới, chàng là đích tử duy nhất của Trần Quận Tạ thị trở về tổ địa sau gần năm mươi năm. Tạ Lang cũng sẽ không chậm trễ những người cố hương đó, mặc kệ người nào tới, chàng đều đích thân chiêu đãi.
Tạ Lang bận rộn, Cơ Tự cũng không nhàn rỗi. Nàng hiện giờ được Tạ Lang chính danh, nên phải thay mặt Tạ Lang tiếp đón một số nữ quyến.
Chạng vạng tối, mấy nữ lang thuộc các sĩ tộc cùng Cơ Tự ngồi trong hoa viên. Sau khi nói vài câu nhàn thoại, một nữ lang đột nhiên lên tiếng: "Nghe nói bệ hạ lâm bệnh nặng, quốc sư vội vàng chạy đến Nghiệp Thành. Nhưng các người không thể ngờ được quốc sư đã nói gì khi gặp bệ hạ!"
Lời vừa dứt, Cơ Tự cũng tò mò hỏi: "Quốc sư nói gì?"
Nữ lang kia đáp: "Quốc sư nói, sau khi bấm tay tính toán, ngài ấy nhận định tai họa lần này của Bắc Nguỵ có liên quan đến quốc sư Nam triều."
Ngay khi lời nói của nữ lang kia vừa dứt, mọi người đều im bặt, ngay cả Cơ Tự cũng nín thở. Nàng ngơ ngác nhìn nữ lang vừa nói, thầm nghĩ: Rõ ràng việc này do Tạ Lang và Thôi Huyền hành động, liên quan gì đến ta?
Một nữ lang khác khẽ reo lên: "Còn có chuyện như vậy ư? Nhưng không đúng, ta chưa từng nghe ai nói qua chuyện quốc sư Nam triều đến Bắc địa?"
Nữ lang thứ ba cũng lên tiếng: "Đúng vậy đúng vậy, trước kia ta từng nghe người ta nói, quốc sư Nam triều là một mỹ nam phong độ nhẹ nhàng, dung nhan không kém Tạ Thập Bát Lang. Nếu hắn đến Bắc địa, chắc chắn sẽ thu hút vô số người chú ý, không thể nào vô thanh vô tức như vậy."
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Nhưng quốc sư từ trước đến nay nói lời không sai, chẳng lẽ quốc sư Nam triều thực sự đến đây?"
Mấy nữ lang hiển nhiên rất hứng thú với quốc sư Nam triều, không ngừng kinh ngạc cảm thán. Hơn nữa, sự hứng thú của họ dường như còn hơn cả Tạ Lang.
Cũng coi trọng mỹ nam, nhưng người Nam triều tôn sùng phong độ cùng gia thế vô song, còn người Bắc địa lại thực tế hơn. Đối với họ, có thể cùng sánh ngang với quốc sư nước họ, lại càng trẻ tuổi tuấn mỹ thần bí - quốc sư Nam triều, là điều khiến họ vô cùng khát khao được gặp gỡ.
Mấy nữ lang đang nói chuyện, bỗng một người quay đầu nhìn Cơ Tự đang thất thần, hỏi: "Phu nhân là người Nam triều, không biết đã gặp qua quốc sư của người chưa?"
Nữ lang này vừa nói, tất cả đều đồng loạt quay đầu, hai mắt sáng rực nhìn về phía Cơ Tự, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Cơ Tự liếc nhìn họ một lượt, rồi khô khan đáp: "Cái kia, tất nhiên là gặp qua rồi."
Chúng nữ lang đồng thời hưng phấn lên, một nữ lang vội vàng hỏi: "Hắn có thực sự tuấn mỹ và thần bí khó lường như vậy không?"
Đối diện với ánh mắt tò mò của họ, Cơ Tự cong môi, nhỏ giọng nói: "Cũng, cũng tạm được."
Thấy vẻ mặt của nàng, một nữ lang cười nói: "Tâm trí phu nhân hẳn là đều đặt hết vào Tạ Thập Bát Lang rồi, cho dù quốc sư của người có đẹp trai nhất, cũng chẳng thèm ngó ngàng tới."
"Đúng vậy, đúng vậy." Mọi người cười khúc khích, một nữ lang khác lại hỏi: "Nghe nói phu nhân đã gặp qua quốc sư của cả Nam triều, Bắc triều và Thôi Lang. So sánh với phu quân Tạ Thập Bát Lang của người, thì ba người này như thế nào?"
Câu hỏi của nữ lang cũng khơi dậy sự tò mò của những người khác. Cơ Tự giả vờ suy nghĩ một chút rồi nói: "Quốc sư Bắc Nguỵ của các người, ta nhìn không thấu hắn." Dừng lại một chút, nàng lại nói thêm: "Tuy hắn có tuổi một chút, nhưng thực ra cũng rất tuấn tú, hơn nữa là một loại tuấn tú thành thục, bí ẩn, rất hấp dẫn người."
Nhìn vẻ mặt phấn khích của các nữ lang, Cơ Tự tiếp tục nói: "Về phần Thôi Lang ở Bắc địa, xét về ngoại hình và phong độ, hắn không kém Tạ Thập Bát Lang. Tạ Lang là siêu dật xuất chúng, tiên hạc chi tư, còn Thôi Lang lại có chút phức tạp."
Nàng đảo mắt lại nói thêm: "Còn quốc sư Nam triều của chúng ta, hắn cũng đặc biệt tuấn tú."
Ngay lập tức, một nữ lang tò mò hỏi: "So với Tạ Thập Bát Lang thì như thế nào?" Những người này vừa mới gặp qua Tạ Lang, tất nhiên sẽ lấy chàng ra để so sánh.
Cơ Tự lại suy nghĩ một chút, rồi trả lời một cách rất tự tin: "Ừm, so với Tạ Thập Bát Lang thì tuấn tú hơn một chút."
Câu trả lời này vừa dứt, các nữ lang đều reo lên vui mừng. Một nữ lang khác lại tò mò hỏi: "Nếu lúc trước người thích là quốc sư Nam triều, thì người sẽ chọn hắn hay Tạ gia lang quân?"
Lần này, Cơ Tự không chút do dự, đáp: "Tự nhiên là chọn quốc sư Nam triều."
Lời đáp của nàng khiến các nữ lang lần nữa cười vang lên. Tuy nhiên, tiếng cười ấy xuất phát từ việc họ nhận ra Cơ Tự đang đùa giỡn. Khác với Nam địa, nơi lời nói như vậy của Cơ Tự sẽ dẫn đến nhiều lời bàn tán, các nữ lang phương Bắc lại xem đó như một trò vui. Thậm chí, họ còn cảm thấy sự tinh tế trong lời nói của Cơ Tự và thêm phần thân thiện với nàng.
Sau khi tiễn các nữ lang ra về, vào buổi tối, Tạ Lang đốt một loại huân hương đặc biệt trong phòng. Hương thơm thoang thoảng ấy khơi gợi dục vọng trong con người Cơ Tự, hai má nàng ửng hồng, trong mắt lấp lánh ánh nước xuân. Nàng nhìn Tạ Lang thong thả ung dung tiến đến, vừa đi vừa cởi bỏ đai ngọc, nàng không thể kìm nén mà nhào tới ôm lấy chàng.
Nào biết, Tạ Lang bất ngờ né tránh khiến Cơ Tự ngã nhào trên giường, choáng váng đầu óc. Thật vất vả thanh tỉnh một chút, nàng phát hiện hai tay mình bị trói vào cột trụ. Tạ Lang, với vạt áo nửa cởi, đang ngồi đối diện trên ghế, ung dung đánh giá nàng.
Thân nhiệt Cơ Tự thực sự nóng đến lợi hại, sau một hồi giãy giụa vô ích, nàng đành mềm giọng cầu xin Tạ Lang: "A Lang..."
Tạ Lang khẽ gác đôi chân dài, lười biếng ngắm nhìn Cơ Tự đang bị tình triều giày vò.
Hai má Cơ Tự ửng đỏ, sóng mắt lấp lánh lưu chuyển. Làn da trắng mịn của nàng phơn phớt màu hồng phấn mê người. Dù là cố ý liếc nhìn hay vô thức khẽ liếm môi anh đào, hay cử chỉ vặn vẹo thân thể mềm mại như rắn, mọi hành động của nàng đều toát lên vẻ đẹp mị hoặc khó tả.
Cơ Tự đẹp đến kinh người, khiến Tạ Lang nhớ mãi về cảnh tượng ban ngày khi nhìn thấy nàng, khiến chàng nhiều lần thất thần...
Tạ Lang ngậm cười thưởng thức vẻ mặt thống khổ của Cơ Tự, chàng dùng quạt xếp một bên gõ lòng bàn tay, một bên cười như không cười nói: "Ta nghe đồn rằng ban ngày A Tự phát ngôn bừa bãi nói Khấu Khiêm Chi cực kỳ tuấn mỹ?"
Cơ Tự ngẩn ra, mở to đôi mắt ngập nước, khó hiểu hỏi: "Lời này có gì sai?"
"Ừ, lời của nàng không sai." Tạ Lang khom người đứng lên, bước những bước dài chậm rãi đến trước mặt Cơ Tự. Chàng cúi người áp chế nàng ngã ra sau, cánh môi ghé sát tai nàng thì thầm: "Nhưng ta nghe câu nói sau của nàng không vui chút nào."
Vừa dứt lời, Tạ Lang cúi đầu hôn thật sâu Cơ Tự.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên vài âm thanh lạ, tiếp theo là ánh sáng đỏ rực bừng lên, nhuộm nửa bầu trời đêm thành màu lửa. Cơ Tự giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại. Tạ Lang nhẹ nhàng vén bức màn bên trái lên để nàng có thể nhìn ra ngoài.
Bên ngoài, tuyết trắng đầy trời bao phủ không trung, ngọn lửa đỏ rực nhuộm đỏ cả không gian. Vạn vạn chiếc đèn Khổng Minh từ từ bay lên, mang theo niềm vui ánh sáng, hòa cùng màu đỏ của lửa, khiến cả đại địa trắng xóa trở nên rực rỡ huy hoàng.
Cơ Tự nhận ra, trên những chiếc đèn Khổng Minh kia đều có viết chữ. Nhìn kỹ những chiếc đèn gần nhất, nàng thấy những dòng chữ viết: "Nguyện sinh cùng giường, chết cùng huyệt", "Cuộc đời phù du, duy khanh trường liên", "Ta không biết ngày chết khi nào đến, duy biết có khanh làm bạn, hết thảy không sợ rồi", "Nguyện đời đời kiếp kiếp, đều có năm nay hôm nay", "Hoàng tuyền chi sườn, cầu Nại Hà bạn, chờ khanh trăm năm, nắm tay cộng về!".
Câu sau câu trước, đều là lời thề non hẹn biển, đều là ước hẹn đồng sinh cộng tử, đều là mong ước kiếp này kiếp sau vẫn bên nhau.
Cơ Tự không kìm được nước mắt tuôn rơi.
Ngay lúc nàng xúc động dâng trào, ngón tay lạnh lẽo của Tạ Lang lướt qua má nàng, không biết từ lúc nào, căn phòng đã được sưởi ấm bằng than hồng, trở nên ấm áp như xuân. Đôi tay của Tạ Lang di chuyển trên người Cơ Tự, thủ pháp tinh tế, chỉ vài lần lướt qua đã khiến nàng kiều suyễn khe khẽ. Ở lúc nàng nước mắt lưng tròng, Tạ Lang dùng răng cởi bỏ cái yếm cùng quần lót, chàng làm việc này đẹp mắt cực điểm, chỉ là quá thong thả quá tra tấn người. Cuối cùng, khi Tạ Lang tiến vào cơ thể nàng, Cơ Tự phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, mới phát hiện ra rằng tay mình vẫn bị trói.
Trong căn phòng sương giăng, một mảnh xuân tình tràn ngập, bên ngoài tuyết phủ trắng xóa. Không biết Tạ Lang dùng cách nào mà suốt đêm qua, những chiếc đèn Khổng Minh lấp lánh xoay quanh căn phòng, không cao không thấp, bay lượn muôn hình vạn trạng. Mỗi chiếc đèn đều mang theo những lời yêu thương nồng nàn, chứa đựng tất cả những cung bậc cảm xúc của con người.
Cơ Tự không hề hay biết rằng đêm nay, vô số người Dương Hạ đều đứng bên ngoài, ngước nhìn những chiếc đèn Khổng Minh tựa như muôn ngàn vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Họ thỉnh thoảng lại cúi đầu thì thầm to nhỏ.
Trên những chiếc đèn Khổng Minh ấy, những dòng chữ được viết rõ ràng, tất nhiên nhiều người đã nhìn thấy. Trong khoảnh khắc, khi các nam nhân nhìn vào những dòng chữ ấy, không khỏi lắc đầu thầm nghĩ: Tạ Lang - một danh sĩ vang danh thiên hạ, vậy mà lại làm ra chuyện như vậy...
Tuy nhiên, hành động của danh sĩ vốn dĩ luôn tùy tâm sở dục, vượt ra ngoài quy tắc và lý giải của thế tục. Cho nên những người này cũng chỉ lắc đầu ngán ngẩm.
Chỉ là, một buổi tối này, không biết có bao nhiêu nữ lang không thể chìm vào giấc ngủ. Các nàng không cách nào hình dung tâm tình của mình lúc này, chỉ cảm thấy nếu được như vậy, cả đời này của họ cũng không còn gì để mong cầu.
Cơ Tự càng không biết rằng, cho đến tận đêm khuya, vẫn còn có đèn Khổng Minh được thả lên trời. Hầu như toàn bộ Trần Quận, bất cứ nơi nào có tuyết rơi, đêm nay đều xuất hiện vô số đèn Khổng Minh bay lượn, nghe nói số lượng lên đến hơn mười vạn chiếc, và những chiếc đèn Khổng Minh bay ở những nơi khác không được viết những dòng chữ như vậy.
Đêm qua, tuyết trắng phủ kín mặt đất, bầu trời rực rỡ sắc hồng. Khi bình minh ló dạng, tuyết dần tan chảy, những chiếc đèn Khổng Minh cũng dần tàn lụi rơi xuống mặt đất.
Do tuyết rơi đầy trên đất, nên tuy tối hôm qua có rất nhiều đèn Khổng Minh, ngọn lửa tuy thịnh nhưng cũng không gây ra sự cố gì.
Ngày hôm sau, khi mọi người còn đang bàn tán xôn xao về hành động của Tạ Lang đêm qua, Cơ Tự và đoàn người đã thu xếp hành lý, chuẩn bị lên đường.
Mặc kệ Tạ Lang là danh sĩ nổi tiếng hay là đệ nhất mỹ nam Giang Nam, danh tiếng và địa vị của chàng đều quá cao, mỗi ngày đều có vô số người ngưỡng mộ đến Dương Hạ tìm gặp chàng, nếu tiếp tục lưu lại, sẽ làm kinh động quá nhiều người.
Sáu ngày sau, Tạ Lang cùng mọi người từ biệt, lên đường trở về phương Nam.
Ngày này, người đến đưa tiễn dài dằng dặc mấy chục dặm.
Mỗi người đều có vô vàn điều muốn nói, trong thời đại này, phiêu bạt nửa năm thậm chí một năm, trên đường trải qua vô số gian khổ, thật vất vả mới đến được tổ địa, lại chỉ lưu lại được vài ngày liền phải rời đi, thật khiến người ta tâm sinh buồn bã.
Thời gian này đã là tháng năm tháng sáu, theo dự đoán của Tạ Lang, nếu hành trình thuận lợi, hẳn là có thể trở về cảnh nội Lưu Tống ăn Tết.
Mà hành trình kế tiếp, thật đúng như mong muốn của mọi người, dọc theo đường đi vô cùng suôn sẻ. Như vậy, sau nửa năm phiêu bạt, Cơ Tự và Tạ Lang cuối cùng cũng trở lại bến tàu Trường Giang.
/217
|