Edit: Frenalis
Khi Tạ Lang cùng Lưu Nghĩa Khang oan gia ngõ hẹp gặp nhau, đồng thời trong thành Kinh Châu, đệ nhất mỹ nhân Kinh Ly lại vô tình gặp gỡ một mỹ nhân khác trên đường phố.
Lưu Nghĩa Khang nổi tiếng có sở thích sưu tầm các loại mỹ nhân độc đáo. Mỹ nhân trước mắt này cao gầy, có đôi mắt phượng tà phi, khí chất anh tư hào sảng hiếm thấy, Kinh Ly thầm nghĩ: Hậu cung Đại vương chưa từng có nữ tử nào như vậy. Nếu ngài ấy có được mỹ nhân này, ắt hẳn sẽ vô cùng vui mừng.
Nghĩ vậy, Kinh Ly đi đến gần bên người mỹ nhân, bỗng khẽ kêu một tiếng "ai da", giả vờ ngã về phía mỹ nhân, nước mắt lăn dài trên má. Mỹ nhân ngẩn ra, vội vàng duỗi tay đỡ lấy nàng ta, ôn nhu hỏi: "Phu nhân, người làm sao vậy?"
Kinh Ly cắn môi dưới, vẻ mặt nhu nhược đáng thương, đáp: "Có lẽ thiếp thân bị đau bụng."
Nghe vậy, mỹ nhân ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện Kinh Ly chỉ dẫn theo vài bộ khúc, bên cạnh không có lấy một tỳ nữ. Nhìn thấy mỹ nhân chần chờ, Kinh Ly vội vàng nhỏ giọng mà nói: "xe ngựa thiếp thân ở bên kia, có thể thỉnh tiểu cô đỡ thiếp thân một phen hay không?"
Yêu cầu đó tất nhiên mỹ nhân sẽ không cự tuyệt, nàng vội vàng đỡ Kinh Ly, hướng tới xe ngựa của nàng ta đi đến.
Vừa mới đem Kinh Ly đỡ lên xe ngựa, nàng ta lại giơ tay lôi kéo tay áo mỹ nhân, nài nỉ: "Muội muội có thể đưa ta đến tửu lầu phía trước được không? Đó là nhà ta, thiếp thân rất đau bụng..."
Nhìn Kinh Ly tái nhợt rưng rưng ánh mắt, đối mặt với bộ dáng cầu xin của nàng ta, mỹ nhân vội vàng nói: "Phu nhân khách khí, đây chỉ là việc nhỏ." Sau đó nàng cùng Kinh Ly một đường lên xe ngựa, chạy về phía tửu lầu.
Trên xe ngựa, Kinh Ly mềm mại dựa vào trên người mỹ nhân, nàng ta nhìn thấy càng ngày càng tới gần tửu lầu, khóe môi hiện lên nụ cười: Đại vương được mỹ nhân, ít nhất cũng sẽ có một vài tháng mới mẻ, ta cũng coi như có được một vài tháng thoải mái.
Nhưng khi nàng ta nghĩ như thế, đột nhiên cảm thấy trước ngực chợt lạnh! Đau nhức vô cùng. Kinh Ly chậm rãi cúi đầu nhìn lại.
Liếc nhìn xuống đoản kiếm cắm trên ngực, Kinh Ly há miệng thở dốc, máu theo vạt áo uốn lượn chảy xuống. Nàng ta nhận ra nguyên khí đã mất, không thể phát ra âm thanh, gian nan ngẩng đầu, trừng mắt nhìn mỹ nhân rắn rết trước mặt. Trong khoảnh khắc, Kinh Ly bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng ta tưởng rằng chuyện hành thích chỉ xảy ra với Lưu Nghĩa Khang hoặc trắc phi Viên Nhàn, sao một cơ thiếp bình thường như nàng ta lại bị liên lụy?
Nhìn Kinh Ly mấp máy môi nhưng không nói được lời nào, mỹ nhân duỗi tay đặt lên chuôi kiếm, tiến đến bên tai nàng ta, nhẹ giọng nói: "Kinh Ly, đúng không? Thê tử Cơ Tự của Tạ Thập Bát Lang nhắn nhủ với ngươi: Nếu ngươi cảm thấy sống không bằng chết, sao không dứt khoát tự kết liễu? Cũng đỡ phải gây tai họa cho người khác!"
Tạ Thập Bát Lang? Tạ Lang? Cơ Tự?
Cái tên Cơ Tự sao nghe quen tai... Dần dần, thần quang trong mắt Kinh Ly ngày càng mờ nhạt. Trong một khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng ta lại nghĩ: Không, ta không muốn chết, dù sống không bằng chết ta cũng không muốn chết! Đáng tiếc, dù nàng ta cố gắng níu giữ, vẫn không thể chống lại sự lạnh giá của tử thần.
Bên trong xe ngựa, mọi chuyện diễn ra âm thầm, không ai bên ngoài hay biết. Sau một hồi xe ngựa dừng lại. Một bộ khúc tiến đến bên xe, cung kính nói: "Phu nhân, đã đến tửu lầu."
Gọi một tiếng, nhưng không nghe thấy động tĩnh gì từ bên trong, bộ khúc bèn nhắc lại: "Phu nhân, đã đến tửu lầu."
Lần nữa, vẫn không có tiếng động nào đáp lại.
Chúng bộ khúc nhìn nhau, một người tiến lên, vén màn xe. Nhưng khi nhìn vào, họ đều mở to mắt kinh ngạc. Kinh Ly nằm gục trên sập, ngực cắm một thanh đoản kiếm, đã tắt thở. Còn mỹ nhân đi cùng nàng ta, lại không thấy bóng dáng đâu!
********
Trên sông!
Viên Nhàn nhìn thấy Cơ Tự, trên khuôn mặt xinh đẹp bỗng dấy lên vô số oán hận!
Nhưng khi nhìn thấy Tạ Lang và Cơ Tự bên nhau, cử chỉ thân mật tự nhiên như phu thê bình thường, Viên Nhàn mở to hai mắt kinh ngạc. Càng nhìn, hai mắt nàng ta càng trợn to hơn!
Viên Nhàn trừng đến khoé mắt muốn nứt ra!
Bởi vì Tạ Tam Lang đang đứng ngay bên cạnh! Hắn - Trần Quận Tạ thị Tạ Tam Lang, đích huynh của Tạ Lang, vậy mà đang đứng ở đó!
Cơ Tự và Tạ Lang thân mật bên nhau, hoàn toàn không né tránh Tạ Tam Lang, cũng không né tránh những sĩ tộc lang quân trẻ tuổi khác đang đứng cùng. Nàng ta càng không dám tin là, những người này lại đối với hai kẻ không mai mối tằng tịu với nhau như một thói quen bình thường. Thậm chí, Tạ Tam Lang còn quay đầu ôn tồn nói nhỏ vài câu với Cơ Tự, thái độ và biểu tình hệt như xem Cơ Tự là người có thể sánh vai cùng Tạ Lang!
Thái độ của Tạ Tam Lang nhìn Cơ thị rõ ràng là đã chấp nhận nàng như thê thất của Tạ Lang!
Cơ thị - kẻ thù không đội trời chung với nàng ta, kẻ mà nàng ta thề cả đời này dù chết cũng phải kéo xuống địa ngục, vậy mà lại được Tạ Tam Lang tôn kính! Vậy mà lại được Trần Quận Tạ thị thừa nhận!
Không! Chuyện này không thể nào xảy ra!
Viên Nhàn gồng mình nuốt xuống tiếng thét chói tai suýt chút nữa bật ra khỏi miệng. Mặt nàng ta vặn vẹo đến dữ tợn!
Trên thuyền đối diện, Tạ Tam Lang chỉ liếc nhìn thoáng qua đã cau mày hỏi: "Phụ nhân kia là ai?"
Sau một hồi im lặng, một bộ khúc của Tạ thị ở phía sau trả lời: "Nàng ta là đích nữ của Viên thị Trần quận, tên là Viên Nhàn!"
Ngay khi lời này vừa dứt, sắc mặt của tất cả con cháu sĩ tộc đều trầm xuống. Tạ Tam Lang vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng chưa nói gì, thì một sĩ tộc lang quân khác bên cạnh đã ra lệnh: "Truyền lệnh xuống, tìm cơ hội cho nàng ta một mũi tên! Nàng ta đã luyến tiếc chết, chúng ta sẽ thay nàng ta quyết định! Cửa nhà sĩ tộc chúng ta không thể bị sỉ nhục như vậy!"
Bộ khúc nhận lệnh: "Vâng.", sau đó xoay người đi an bài.
Lưu Nghĩa Khang vẫn đang nhìn chằm chằm Tạ Lang.
Sau khi nhìn chằm chằm chàng hồi lâu, Lưu Nghĩa Khang vung tay ra hiệu cho con thuyền giương buồm khởi động, rồi nheo mắt cười ha hả nói: "Thật là xảo diệu, không ngờ lại gặp được Tạ Thập Bát Lang ở đây!"
Tạ Lang nhàn nhạt nhìn hắn, không đáp lời.
Lưu Nghĩa Khang không thể chịu được bộ dáng của chàng, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói với giọng âm dương quái khí: "Ta nói, Thập Bát Lang về sau cũng nên cẩn thận. Danh sĩ đương triều đã không được hoàng đế dung nạp, lại không được tân hoàng đế như ta ưa thích. Sau này chẳng lẽ phải biến thành chuột nhắt trốn chạy khắp nơi để sống qua ngày?" Dứt lời, Lưu Nghĩa Khang cất tiếng cười to.
Hắn cười xong, Tạ Lang mới nhàn nhạt đáp lời: "Chuyện này không cần đại tướng quân lo lắng, ngươi chỉ còn sống được vài tháng nữa, cả đời này cũng không thể làm hoàng đế!"
Câu nói này khiến má thịt Lưu Nghĩa Khang co giật, Viên Nhàn cũng đột ngột quay đầu nhìn. Nàng ta nhìn về phía Lưu Nghĩa Khang, ánh mắt dần trở nên lập loè. Tạ Lang khinh thường nhếch mép, ung dung giơ tay ra hiệu cho con thuyền khởi động.
Hai thuyền bắt đầu đi ngang qua nhau.
Ngay khoảnh khắc hai thuyền sắp rời xa, ba bốn mũi tên bất ngờ bắn ra từ thuyền của Lưu Nghĩa Khang, hung hãn hướng về phía Tạ Lang từ ba bốn hướng khác nhau!
Thật trùng hợp, khi những mũi tên đó bay đến, cũng có vài mũi tên bắn về phía Viên Nhàn từ thuyền của Tạ Lang!
Một màn này xảy ra vô cùng đột ngột. Nhưng dường như Tạ Lang đã có phòng bị, chàng tự nhiên kéo Cơ Tự lùi lại một bước, đồng thời hai bộ khúc bên cạnh lao lên, nhanh chóng đánh rơi những mũi tên đó xuống đất!
Về phía Viên Nhàn, phản ứng của nàng ta tuy không nhanh nhạy, nhưng vì đang đứng cạnh Lưu Nghĩa Khang, mà người bên cạnh Lưu Nghĩa Khang đều là cao thủ phòng ám sát, chỉ trong vài nhát đã hạ gục những mũi tên đó!
Hai thuyền nhanh chóng tách ra, hướng về hai hướng ngược nhau lao đi.
Sau khi đánh rớt những mũi tên, một phụ tá bên cạnh Lưu Nghĩa Khang nói: "Kỳ lạ! Những sĩ tộc này không phải vẫn luôn đứng ngoài cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế sao? Sao mấy tên sĩ tộc này lại lớn gan dám hành thích Vương gia?"
Ngay khi lời phụ tá vừa dứt, Lưu Nghĩa Khang đã lạnh giọng quát: "Ngu xuẩn!" Sau khi mắng người đó, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Viên Nhàn, nói: "Mũi tên đó là hướng đồ tiện nhân này bắn ra!"
Lúc này mọi người đều hiểu rõ. Họ vội vàng cúi đầu không nói gì nữa. Viên Nhàn cũng cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt rưng rưng trong mắt. Nàng ta luôn biết, sở dĩ nàng ta có thể giữ được vị trí cao quý bên cạnh Lưu Nghĩa Khang, thực ra không liên quan nhiều đến tài năng và thủ đoạn của bản thân, mà nguyên nhân chính là do nàng ta xuất thân từ Trần quận Viên thị!
*********
Việc gặp gỡ Lưu Nghĩa Khang chỉ là một khúc mắc nhỏ trên đường trở về Kiến Khang. Sau khi con thuyền đi qua đoạn đường Kinh Châu, mọi người đều hoàn toàn thả lỏng.
Thấy Tạ Lang nhìn về phía trước, một sĩ tộc lang quân hỏi: "Vừa rồi Thập Bát Lang nói Lưu Nghĩa Khang chỉ có vài tháng phần thắng? Chẳng lẽ hắn không thể thành công?"
Tạ Lang suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Lưu Nghĩa Khang nhất định sẽ thua!" Chàng nói thêm: "Hắn thậm chí không thể phong tỏa toàn bộ khu vực sông Trường Giang, kẻ này tuy có chí lớn nhưng tài mọn."
Các sĩ tộc lang quân gật đầu.
Sau khi nói về Lưu Nghĩa Khang vài câu, một lang quân nói: "Mấy năm qua sức khỏe của Hoàng đế ngày càng kém, tính tình cũng trở nên nóng nảy."
Lời vừa dứt, một lang quân khác lập tức cười lạnh nói: "Có mấy kẻ xuất thân hàn môn có tâm tính tốt đẹp? Chẳng nói đến người khác, ngay cả Văn Đô, một trong năm mỹ nam Kiến Khang, cũng được hoàng đế đích thân nâng đỡ rồi hại chết dưới danh nghĩa 'thiên tài hàn môn'?"
Cơ Tự nghe được điều này thì kinh ngạc, không kìm được nhìn về phía Tạ Lang.
Tạ Lang nhìn vào mắt nàng, hiểu ý. Rốt cuộc Cơ Tự vẫn chỉ là nữ tử, ở những trường hợp thảo luận như thế này, việc nàng đứng ngoài quan sát là không đáng trách, nhưng nếu xen vào lung tung sẽ khiến người ta đánh giá thấp tu dưỡng của nàng. Nhưng mà nàng thực sự muốn biết sự thật.
Thấy vậy, chàng nhẹ giọng nói: "Nghe nói Văn Đô và tên Lưu Khiên kia có chút mâu thuẫn, sau đó không lâu, Lưu Khiên tố cáo môn nhân của Văn Đô có liên hệ với Lưu Nghĩa Khang, khiến hoàng đế tức giận mà giết chết Văn Đô!"
Là Lưu Khiên hãm hại Văn Đô?
Mặt Cơ Tự trùng xuống, nàng vẫn nhớ rõ thuở hàn vi của Lưu Khiên và Vương Trấn khi trước, Văn Đô đã cố gắng giúp đỡ bọn họ. Nàng và Lưu Khiên làm quan cùng triều mấy năm, ấn tượng về hắn cũng không tồi. Không ngờ hắn lại là một kẻ như vậy!
Chỉ trong chớp nhoáng, Cơ Tự nhớ ra, đúng vậy, trong ký ức kiếp trước của nàng, Lưu Khiên bị hậu nhân đánh giá là kẻ giả nhân giả nghĩa, lòng dạ hẹp hòi, thậm chí còn hãm hại ân nhân của mình. Mà ân nhân đó, hẳn chính là Văn Đô!
Vừa nghe tin Văn Đô qua đời, Cơ Tự cảm thấy vô cùng khó chịu. Khi nàng giả trang thành Cơ Việt, Văn Đô đã từng giúp đỡ nàng nhiều lần, thực sự có ơn với nàng.
Tạ Lang ở bên cạnh lên tiếng: "Ta đã gặp Văn Đô vài lần, hắn ở trong quan trường nhưng lại có ánh mắt trong sáng như trẻ thơ, loại người này trừ phi có người bảo hộ mạnh mẽ, bằng không sớm muộn gì cũng bị ám toán." Chàng quay đầu nhìn Cơ Tự, tuy không nói tiếp nhưng Cơ Tự biết, chàng đang nói nàng giả mạo Cơ Việt làm quan, cùng Văn Đô là cùng loại người.
Một lát sau, thanh âm Cơ Tự khàn khàn mà nói: "Sau khi trở về Kiến Khang, ta muốn đi tế bái."
Lời Cơ Tự vừa dứt, một sĩ tộc lang quân liền hỏi: "Đệ muội muốn hỏi Văn Đô được chôn cất ở đâu phải không? Việc này rất dễ biết. Khi Văn Đô qua đời, khắp Kiến Khang đều vang lên tiếng khóc thương. Vài tháng trôi qua, bên mộ của hắn vẫn có hai nữ tử không phải thê không phải thiếp nguyện ý dựng nhà kế bên mộ mà ở, si tình vì hắn để tang ba năm."
Biết tin Văn Đô qua đời, Cơ Tự suốt dọc đường đi đều không vui. Nàng im lặng đứng ở đầu thuyền, ngắm nhìn mặt trời mọc rồi lặn.
Nỗi buồn toát ra từ bên ngoài của nàng, mọi người nhìn thấy nhưng cũng không cảm thấy bất thường: Khắp Nam triều, đâu đâu cũng có những người đa tình như vậy. Trong thời đại vô cùng trân trọng những mỹ nam tử này, bất kỳ một lang quân như ngọc nào ra đi đều sẽ khiến người ta khóc thương. Nỗi bi thương này, trong mắt người đương thời, giống như thi nhân nhìn hoa rơi mà khóc, nhìn hoàng hôn mà bi thương, xuất phát từ tình cảm, dừng lại trước lễ pháp, là một loại thương xót cho sự mất đi của một sinh mệnh đẹp đẽ.
Mặt trời chiều lại ngả về tây!
Cơ Tự đứng ở đầu thuyền, thổi sáo suốt một hồi lâu. Tiếng sáo của nàng vốn đã hiếm có trên đời, nay lại thêm nỗi buồn thương khi hay tin Văn Đô qua đời, khiến cho tiếng sáo càng thêm bi ai, khiến mọi người xung quanh đều rơi lệ.
Giữa tiếng nức nở lặng thinh của các sĩ tộc lang quân, Cơ Tự mặc bộ trang phục màu lam, lặng lẽ thổi sáo dưới ánh hoàng hôn.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tam Lang nghe Cơ Tự thổi sáo.
Trước đây tuy đã nghe người ta đồn thổi về tài năng của Cơ Tự, sau khi biết Cơ Tự chính là Cơ Việt, hắn đối với nàng lau mắt mà nhìn. Khi đến Kinh Châu, nghe Cơ Tự bình luận về Kinh Ly "thấy mầm biết cây", hắn càng thêm kính nể. Nhưng mãi đến lúc này, Tạ Tam Lang mới thực sự cảm nhận được, phụ nhân Cơ thị quả thực xứng đôi với Thập Bát Lang của họ!
Khi Tạ Lang cùng Lưu Nghĩa Khang oan gia ngõ hẹp gặp nhau, đồng thời trong thành Kinh Châu, đệ nhất mỹ nhân Kinh Ly lại vô tình gặp gỡ một mỹ nhân khác trên đường phố.
Lưu Nghĩa Khang nổi tiếng có sở thích sưu tầm các loại mỹ nhân độc đáo. Mỹ nhân trước mắt này cao gầy, có đôi mắt phượng tà phi, khí chất anh tư hào sảng hiếm thấy, Kinh Ly thầm nghĩ: Hậu cung Đại vương chưa từng có nữ tử nào như vậy. Nếu ngài ấy có được mỹ nhân này, ắt hẳn sẽ vô cùng vui mừng.
Nghĩ vậy, Kinh Ly đi đến gần bên người mỹ nhân, bỗng khẽ kêu một tiếng "ai da", giả vờ ngã về phía mỹ nhân, nước mắt lăn dài trên má. Mỹ nhân ngẩn ra, vội vàng duỗi tay đỡ lấy nàng ta, ôn nhu hỏi: "Phu nhân, người làm sao vậy?"
Kinh Ly cắn môi dưới, vẻ mặt nhu nhược đáng thương, đáp: "Có lẽ thiếp thân bị đau bụng."
Nghe vậy, mỹ nhân ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện Kinh Ly chỉ dẫn theo vài bộ khúc, bên cạnh không có lấy một tỳ nữ. Nhìn thấy mỹ nhân chần chờ, Kinh Ly vội vàng nhỏ giọng mà nói: "xe ngựa thiếp thân ở bên kia, có thể thỉnh tiểu cô đỡ thiếp thân một phen hay không?"
Yêu cầu đó tất nhiên mỹ nhân sẽ không cự tuyệt, nàng vội vàng đỡ Kinh Ly, hướng tới xe ngựa của nàng ta đi đến.
Vừa mới đem Kinh Ly đỡ lên xe ngựa, nàng ta lại giơ tay lôi kéo tay áo mỹ nhân, nài nỉ: "Muội muội có thể đưa ta đến tửu lầu phía trước được không? Đó là nhà ta, thiếp thân rất đau bụng..."
Nhìn Kinh Ly tái nhợt rưng rưng ánh mắt, đối mặt với bộ dáng cầu xin của nàng ta, mỹ nhân vội vàng nói: "Phu nhân khách khí, đây chỉ là việc nhỏ." Sau đó nàng cùng Kinh Ly một đường lên xe ngựa, chạy về phía tửu lầu.
Trên xe ngựa, Kinh Ly mềm mại dựa vào trên người mỹ nhân, nàng ta nhìn thấy càng ngày càng tới gần tửu lầu, khóe môi hiện lên nụ cười: Đại vương được mỹ nhân, ít nhất cũng sẽ có một vài tháng mới mẻ, ta cũng coi như có được một vài tháng thoải mái.
Nhưng khi nàng ta nghĩ như thế, đột nhiên cảm thấy trước ngực chợt lạnh! Đau nhức vô cùng. Kinh Ly chậm rãi cúi đầu nhìn lại.
Liếc nhìn xuống đoản kiếm cắm trên ngực, Kinh Ly há miệng thở dốc, máu theo vạt áo uốn lượn chảy xuống. Nàng ta nhận ra nguyên khí đã mất, không thể phát ra âm thanh, gian nan ngẩng đầu, trừng mắt nhìn mỹ nhân rắn rết trước mặt. Trong khoảnh khắc, Kinh Ly bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng ta tưởng rằng chuyện hành thích chỉ xảy ra với Lưu Nghĩa Khang hoặc trắc phi Viên Nhàn, sao một cơ thiếp bình thường như nàng ta lại bị liên lụy?
Nhìn Kinh Ly mấp máy môi nhưng không nói được lời nào, mỹ nhân duỗi tay đặt lên chuôi kiếm, tiến đến bên tai nàng ta, nhẹ giọng nói: "Kinh Ly, đúng không? Thê tử Cơ Tự của Tạ Thập Bát Lang nhắn nhủ với ngươi: Nếu ngươi cảm thấy sống không bằng chết, sao không dứt khoát tự kết liễu? Cũng đỡ phải gây tai họa cho người khác!"
Tạ Thập Bát Lang? Tạ Lang? Cơ Tự?
Cái tên Cơ Tự sao nghe quen tai... Dần dần, thần quang trong mắt Kinh Ly ngày càng mờ nhạt. Trong một khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng ta lại nghĩ: Không, ta không muốn chết, dù sống không bằng chết ta cũng không muốn chết! Đáng tiếc, dù nàng ta cố gắng níu giữ, vẫn không thể chống lại sự lạnh giá của tử thần.
Bên trong xe ngựa, mọi chuyện diễn ra âm thầm, không ai bên ngoài hay biết. Sau một hồi xe ngựa dừng lại. Một bộ khúc tiến đến bên xe, cung kính nói: "Phu nhân, đã đến tửu lầu."
Gọi một tiếng, nhưng không nghe thấy động tĩnh gì từ bên trong, bộ khúc bèn nhắc lại: "Phu nhân, đã đến tửu lầu."
Lần nữa, vẫn không có tiếng động nào đáp lại.
Chúng bộ khúc nhìn nhau, một người tiến lên, vén màn xe. Nhưng khi nhìn vào, họ đều mở to mắt kinh ngạc. Kinh Ly nằm gục trên sập, ngực cắm một thanh đoản kiếm, đã tắt thở. Còn mỹ nhân đi cùng nàng ta, lại không thấy bóng dáng đâu!
********
Trên sông!
Viên Nhàn nhìn thấy Cơ Tự, trên khuôn mặt xinh đẹp bỗng dấy lên vô số oán hận!
Nhưng khi nhìn thấy Tạ Lang và Cơ Tự bên nhau, cử chỉ thân mật tự nhiên như phu thê bình thường, Viên Nhàn mở to hai mắt kinh ngạc. Càng nhìn, hai mắt nàng ta càng trợn to hơn!
Viên Nhàn trừng đến khoé mắt muốn nứt ra!
Bởi vì Tạ Tam Lang đang đứng ngay bên cạnh! Hắn - Trần Quận Tạ thị Tạ Tam Lang, đích huynh của Tạ Lang, vậy mà đang đứng ở đó!
Cơ Tự và Tạ Lang thân mật bên nhau, hoàn toàn không né tránh Tạ Tam Lang, cũng không né tránh những sĩ tộc lang quân trẻ tuổi khác đang đứng cùng. Nàng ta càng không dám tin là, những người này lại đối với hai kẻ không mai mối tằng tịu với nhau như một thói quen bình thường. Thậm chí, Tạ Tam Lang còn quay đầu ôn tồn nói nhỏ vài câu với Cơ Tự, thái độ và biểu tình hệt như xem Cơ Tự là người có thể sánh vai cùng Tạ Lang!
Thái độ của Tạ Tam Lang nhìn Cơ thị rõ ràng là đã chấp nhận nàng như thê thất của Tạ Lang!
Cơ thị - kẻ thù không đội trời chung với nàng ta, kẻ mà nàng ta thề cả đời này dù chết cũng phải kéo xuống địa ngục, vậy mà lại được Tạ Tam Lang tôn kính! Vậy mà lại được Trần Quận Tạ thị thừa nhận!
Không! Chuyện này không thể nào xảy ra!
Viên Nhàn gồng mình nuốt xuống tiếng thét chói tai suýt chút nữa bật ra khỏi miệng. Mặt nàng ta vặn vẹo đến dữ tợn!
Trên thuyền đối diện, Tạ Tam Lang chỉ liếc nhìn thoáng qua đã cau mày hỏi: "Phụ nhân kia là ai?"
Sau một hồi im lặng, một bộ khúc của Tạ thị ở phía sau trả lời: "Nàng ta là đích nữ của Viên thị Trần quận, tên là Viên Nhàn!"
Ngay khi lời này vừa dứt, sắc mặt của tất cả con cháu sĩ tộc đều trầm xuống. Tạ Tam Lang vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng chưa nói gì, thì một sĩ tộc lang quân khác bên cạnh đã ra lệnh: "Truyền lệnh xuống, tìm cơ hội cho nàng ta một mũi tên! Nàng ta đã luyến tiếc chết, chúng ta sẽ thay nàng ta quyết định! Cửa nhà sĩ tộc chúng ta không thể bị sỉ nhục như vậy!"
Bộ khúc nhận lệnh: "Vâng.", sau đó xoay người đi an bài.
Lưu Nghĩa Khang vẫn đang nhìn chằm chằm Tạ Lang.
Sau khi nhìn chằm chằm chàng hồi lâu, Lưu Nghĩa Khang vung tay ra hiệu cho con thuyền giương buồm khởi động, rồi nheo mắt cười ha hả nói: "Thật là xảo diệu, không ngờ lại gặp được Tạ Thập Bát Lang ở đây!"
Tạ Lang nhàn nhạt nhìn hắn, không đáp lời.
Lưu Nghĩa Khang không thể chịu được bộ dáng của chàng, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói với giọng âm dương quái khí: "Ta nói, Thập Bát Lang về sau cũng nên cẩn thận. Danh sĩ đương triều đã không được hoàng đế dung nạp, lại không được tân hoàng đế như ta ưa thích. Sau này chẳng lẽ phải biến thành chuột nhắt trốn chạy khắp nơi để sống qua ngày?" Dứt lời, Lưu Nghĩa Khang cất tiếng cười to.
Hắn cười xong, Tạ Lang mới nhàn nhạt đáp lời: "Chuyện này không cần đại tướng quân lo lắng, ngươi chỉ còn sống được vài tháng nữa, cả đời này cũng không thể làm hoàng đế!"
Câu nói này khiến má thịt Lưu Nghĩa Khang co giật, Viên Nhàn cũng đột ngột quay đầu nhìn. Nàng ta nhìn về phía Lưu Nghĩa Khang, ánh mắt dần trở nên lập loè. Tạ Lang khinh thường nhếch mép, ung dung giơ tay ra hiệu cho con thuyền khởi động.
Hai thuyền bắt đầu đi ngang qua nhau.
Ngay khoảnh khắc hai thuyền sắp rời xa, ba bốn mũi tên bất ngờ bắn ra từ thuyền của Lưu Nghĩa Khang, hung hãn hướng về phía Tạ Lang từ ba bốn hướng khác nhau!
Thật trùng hợp, khi những mũi tên đó bay đến, cũng có vài mũi tên bắn về phía Viên Nhàn từ thuyền của Tạ Lang!
Một màn này xảy ra vô cùng đột ngột. Nhưng dường như Tạ Lang đã có phòng bị, chàng tự nhiên kéo Cơ Tự lùi lại một bước, đồng thời hai bộ khúc bên cạnh lao lên, nhanh chóng đánh rơi những mũi tên đó xuống đất!
Về phía Viên Nhàn, phản ứng của nàng ta tuy không nhanh nhạy, nhưng vì đang đứng cạnh Lưu Nghĩa Khang, mà người bên cạnh Lưu Nghĩa Khang đều là cao thủ phòng ám sát, chỉ trong vài nhát đã hạ gục những mũi tên đó!
Hai thuyền nhanh chóng tách ra, hướng về hai hướng ngược nhau lao đi.
Sau khi đánh rớt những mũi tên, một phụ tá bên cạnh Lưu Nghĩa Khang nói: "Kỳ lạ! Những sĩ tộc này không phải vẫn luôn đứng ngoài cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế sao? Sao mấy tên sĩ tộc này lại lớn gan dám hành thích Vương gia?"
Ngay khi lời phụ tá vừa dứt, Lưu Nghĩa Khang đã lạnh giọng quát: "Ngu xuẩn!" Sau khi mắng người đó, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Viên Nhàn, nói: "Mũi tên đó là hướng đồ tiện nhân này bắn ra!"
Lúc này mọi người đều hiểu rõ. Họ vội vàng cúi đầu không nói gì nữa. Viên Nhàn cũng cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt rưng rưng trong mắt. Nàng ta luôn biết, sở dĩ nàng ta có thể giữ được vị trí cao quý bên cạnh Lưu Nghĩa Khang, thực ra không liên quan nhiều đến tài năng và thủ đoạn của bản thân, mà nguyên nhân chính là do nàng ta xuất thân từ Trần quận Viên thị!
*********
Việc gặp gỡ Lưu Nghĩa Khang chỉ là một khúc mắc nhỏ trên đường trở về Kiến Khang. Sau khi con thuyền đi qua đoạn đường Kinh Châu, mọi người đều hoàn toàn thả lỏng.
Thấy Tạ Lang nhìn về phía trước, một sĩ tộc lang quân hỏi: "Vừa rồi Thập Bát Lang nói Lưu Nghĩa Khang chỉ có vài tháng phần thắng? Chẳng lẽ hắn không thể thành công?"
Tạ Lang suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Lưu Nghĩa Khang nhất định sẽ thua!" Chàng nói thêm: "Hắn thậm chí không thể phong tỏa toàn bộ khu vực sông Trường Giang, kẻ này tuy có chí lớn nhưng tài mọn."
Các sĩ tộc lang quân gật đầu.
Sau khi nói về Lưu Nghĩa Khang vài câu, một lang quân nói: "Mấy năm qua sức khỏe của Hoàng đế ngày càng kém, tính tình cũng trở nên nóng nảy."
Lời vừa dứt, một lang quân khác lập tức cười lạnh nói: "Có mấy kẻ xuất thân hàn môn có tâm tính tốt đẹp? Chẳng nói đến người khác, ngay cả Văn Đô, một trong năm mỹ nam Kiến Khang, cũng được hoàng đế đích thân nâng đỡ rồi hại chết dưới danh nghĩa 'thiên tài hàn môn'?"
Cơ Tự nghe được điều này thì kinh ngạc, không kìm được nhìn về phía Tạ Lang.
Tạ Lang nhìn vào mắt nàng, hiểu ý. Rốt cuộc Cơ Tự vẫn chỉ là nữ tử, ở những trường hợp thảo luận như thế này, việc nàng đứng ngoài quan sát là không đáng trách, nhưng nếu xen vào lung tung sẽ khiến người ta đánh giá thấp tu dưỡng của nàng. Nhưng mà nàng thực sự muốn biết sự thật.
Thấy vậy, chàng nhẹ giọng nói: "Nghe nói Văn Đô và tên Lưu Khiên kia có chút mâu thuẫn, sau đó không lâu, Lưu Khiên tố cáo môn nhân của Văn Đô có liên hệ với Lưu Nghĩa Khang, khiến hoàng đế tức giận mà giết chết Văn Đô!"
Là Lưu Khiên hãm hại Văn Đô?
Mặt Cơ Tự trùng xuống, nàng vẫn nhớ rõ thuở hàn vi của Lưu Khiên và Vương Trấn khi trước, Văn Đô đã cố gắng giúp đỡ bọn họ. Nàng và Lưu Khiên làm quan cùng triều mấy năm, ấn tượng về hắn cũng không tồi. Không ngờ hắn lại là một kẻ như vậy!
Chỉ trong chớp nhoáng, Cơ Tự nhớ ra, đúng vậy, trong ký ức kiếp trước của nàng, Lưu Khiên bị hậu nhân đánh giá là kẻ giả nhân giả nghĩa, lòng dạ hẹp hòi, thậm chí còn hãm hại ân nhân của mình. Mà ân nhân đó, hẳn chính là Văn Đô!
Vừa nghe tin Văn Đô qua đời, Cơ Tự cảm thấy vô cùng khó chịu. Khi nàng giả trang thành Cơ Việt, Văn Đô đã từng giúp đỡ nàng nhiều lần, thực sự có ơn với nàng.
Tạ Lang ở bên cạnh lên tiếng: "Ta đã gặp Văn Đô vài lần, hắn ở trong quan trường nhưng lại có ánh mắt trong sáng như trẻ thơ, loại người này trừ phi có người bảo hộ mạnh mẽ, bằng không sớm muộn gì cũng bị ám toán." Chàng quay đầu nhìn Cơ Tự, tuy không nói tiếp nhưng Cơ Tự biết, chàng đang nói nàng giả mạo Cơ Việt làm quan, cùng Văn Đô là cùng loại người.
Một lát sau, thanh âm Cơ Tự khàn khàn mà nói: "Sau khi trở về Kiến Khang, ta muốn đi tế bái."
Lời Cơ Tự vừa dứt, một sĩ tộc lang quân liền hỏi: "Đệ muội muốn hỏi Văn Đô được chôn cất ở đâu phải không? Việc này rất dễ biết. Khi Văn Đô qua đời, khắp Kiến Khang đều vang lên tiếng khóc thương. Vài tháng trôi qua, bên mộ của hắn vẫn có hai nữ tử không phải thê không phải thiếp nguyện ý dựng nhà kế bên mộ mà ở, si tình vì hắn để tang ba năm."
Biết tin Văn Đô qua đời, Cơ Tự suốt dọc đường đi đều không vui. Nàng im lặng đứng ở đầu thuyền, ngắm nhìn mặt trời mọc rồi lặn.
Nỗi buồn toát ra từ bên ngoài của nàng, mọi người nhìn thấy nhưng cũng không cảm thấy bất thường: Khắp Nam triều, đâu đâu cũng có những người đa tình như vậy. Trong thời đại vô cùng trân trọng những mỹ nam tử này, bất kỳ một lang quân như ngọc nào ra đi đều sẽ khiến người ta khóc thương. Nỗi bi thương này, trong mắt người đương thời, giống như thi nhân nhìn hoa rơi mà khóc, nhìn hoàng hôn mà bi thương, xuất phát từ tình cảm, dừng lại trước lễ pháp, là một loại thương xót cho sự mất đi của một sinh mệnh đẹp đẽ.
Mặt trời chiều lại ngả về tây!
Cơ Tự đứng ở đầu thuyền, thổi sáo suốt một hồi lâu. Tiếng sáo của nàng vốn đã hiếm có trên đời, nay lại thêm nỗi buồn thương khi hay tin Văn Đô qua đời, khiến cho tiếng sáo càng thêm bi ai, khiến mọi người xung quanh đều rơi lệ.
Giữa tiếng nức nở lặng thinh của các sĩ tộc lang quân, Cơ Tự mặc bộ trang phục màu lam, lặng lẽ thổi sáo dưới ánh hoàng hôn.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tam Lang nghe Cơ Tự thổi sáo.
Trước đây tuy đã nghe người ta đồn thổi về tài năng của Cơ Tự, sau khi biết Cơ Tự chính là Cơ Việt, hắn đối với nàng lau mắt mà nhìn. Khi đến Kinh Châu, nghe Cơ Tự bình luận về Kinh Ly "thấy mầm biết cây", hắn càng thêm kính nể. Nhưng mãi đến lúc này, Tạ Tam Lang mới thực sự cảm nhận được, phụ nhân Cơ thị quả thực xứng đôi với Thập Bát Lang của họ!
/217
|