"Dám hôn ta không?"
Đinh Quân Ngọc không nói một lời, nhưng dùng hành động để thay thế lời nói.
Anh kéo Lạp vào lòng, chạm môi hồn Lạp.
Không nghĩ tới sau khi hôn Lạp xong, gương mặt đầy bỏng và sẹo của y lại dần dần biến mất. Hiện lên lớp da nhẵn nhụi trắng nõn.
"Anh..."
Đinh Quân Ngọc khó tin trừng mắt nhìn vào gương mặt Lạp, vết bỏng và sẹo dần biến mất, và rồi chỉ còn một gương mặt xinh đẹp động lòng người, làn da trắng mịn như bé con.
Lạp cười khúc khích, đôi mắt có màu sắc khác nhau khẽ khàng chớp chớp đầy vẻ tinh nghịch.
Lúc này Đinh Quần Ngọc mới ngỡ ngàng phát hiện mình bị lừa, anh có chút giận, nhéo hai má Lạp:"Anh cũng giỏi thật, lừa tôi hả?"
Lạp nhướn mày nắm hai tay Đinh Quân Ngọc, "Ai bảo cậu cứ nói thích ta, nên ta phải thử xem cậu có bao nhiêu thật lòng."
Đinh Quân Ngọc nhắm chặt mắt, cố hít một hơi thật sâu để kìm nén sự buồn bực, "Anh đùa giỡn... Không vui chút nào." Trong lòng anh âm ỉ đau nhức, cơn giận như muốn bùng nổ, song chẳng nỡ
Nhìn sắc mặt không tốt của Đinh Quân Ngọc, Lạp tự biết mình làm anh không vui nên y cẩn thận vỗ về anh,
"Đừng giận ta mà."
Đinh Quân Ngọc nghiêng đầu không nhìn y.
Lạp không còn cách nào khác, tự nhiên ngồi lên đùi Đinh Quân Ngọc, hai tay ôm má anh hôn hôn mấy cái, còn rất biết nói lời ngọt dỗ anh:"Anh bạn nhỏ đừng giận dỗi mà, ta cũng chỉ vì muốn tốt cho cả hai. Bé ngoan muốn yêu đương với ta, ta biết chứ. Nhưng ta lại muốn bé ngoan có thể sống với ta cả đời."
Lạp nhẹ nhàng vuốt ve tóc Đinh Quân Ngọc, "Vậy nên... Quân Ngọc à, em có đồng ý làm bạn đời ta không?"
Nghe có chút đột ngột, nhưng mà... Đinh Quân Ngọc thích. Sự giận dồi vì bị lừa lúc đầu đã bị câu nói này của Lạp làm cho vui vẻ, anh nghiêng đầu lộ ra đôi tai đỏ bừng, khàn giọng đáp một câu, "Được."
Thế nhưng anh không thích nghe cách Lạp gọi mình như thế, nên lúng ta lúng túng bảo:"Lạp, đừng gọi em là bé ngoan." Bởi nghe xong cứ thấy kỳ kỳ.
Lạp bật cười, mân mê đôi tai đỏ như máu của Đinh Quân Ngọc, "Không thích đấy, cứ muốn gọi Quân Ngọc là bé ngoan đó."
Lạp mặc dù đã lớn tuổi, nhưng được cái hay thích trêu Đinh Quân Ngọc.
Đinh Quân Ngọc ôm chặt eo Lạp, vùi đầu vào hõm cổ thoang thoảng mùi thuốc đắng trên người y, vừa bất lực vừa dung túng: "Lạp muốn gọi sao cũng được."
Nhưng sau này Lạp không dám gọi Đinh Quân Ngọc là bé ngoan nữa, bởi vì... Đinh Quân Ngọc nào giống một bé ngoan kia chứ? Bên ngoài thì lạnh lùng tao nhã có thừa, nhưng bên trong là một tên có tính chiếm hữu mạnh mẽ.
Dưới giường anh có thể dịu dàng dễ đỏ mặt, nhưng trên giường thì... Mạnh mẽ như thú hoang thoát cương.
Lạp hơn 40 tuổi, nhưng vẻ ngoài y vẫn như trẻ đôi mười. Y là một Vu sư, và y có thể sống lâu trăm tuổi. Nhưng Vu sư từng này tuổi rồi mới có người thương thì hơi hiếm lạ.
Từ xưa, gia tộc Vu sư nhà y có truyền thống sẽ kết duyên cùng một Vu sư như họ, không quan trọng đối phương mạnh hay yếu mà chỉ cần đôi bên đều là Vu sư và giữ gìn mãi truyền thống này rồi sinh ra đời sau mạnh hơn.
Hoặc Vu sư như có thể chọn cô độc đến già, nhưng càng phải tận trách với chức vụ mình.
Mà Lạp lại chọn yêu và chọn bạn đời không chút liên quan đến truyền thống gia đình họ. Không phải Vu sư, cũng chẳng phải nữ.
Trời sầm tối, cửa phòng ngủ chưa kịp khóa, Đinh Quân Ngọc đè Lạp dưới thân, bàn tay thon dài nắm bên sườn eo
Lạp rồi để lại những dấu vết đỏ.
Lạp cắn môi dùng lòng bàn tay che miệng mình để giấu những tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ khó nén, đuôi mắt y giờ đã ướt đẫm nước, y vô thức nâng ánh mắt ngậm sương nửa hờn dỗi nửa mê loạn nhìn Đinh Quân Ngọc.
Đinh Quân Ngọc hừ nhẹ, cúi đầu hôn lên bàn tay đang che miệng của Lạp, "Đừng che. Em muốn nghe tiếng của anh." Phía dưới anh không ngừng động.
Ban ngày, Đinh Quân Ngọc rõ là chàng thanh niên tài tuấn, lạnh lùng đầy văn nhã, ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ kính nề. Vậy mà về đến nhà đã biến thành sói lớn đói khát, hư hỏng chìm trong nhục dục.
Lạp nâng bàn chân trắng mịn như ngọc đạp lên vai Đinh Quân Ngọc, muốn đạp anh rời khỏi người mình nhưng sức lực y lại quá yếu:"Đáng, đáng ghét. Đi ra..."
Đinh Quân Ngọc thở dốc, nắm bàn chân Lạp rồi hôn một cái, "Không thích." Anh mỉm cười, đôi mắt đen nhánh chứa chan dục vọng, "Sau này còn dám gọi em là bé ngoan nữa không? Hửm?"
Lạp bị Đinh Quân Ngọc đỉnh đến chỗ nhạy cảm thì không khỏi thét chói tai, gương mặt xinh đẹp của y lúc này đỏ bừng bừng bên cạnh đó toát lên vẻ đẹp diễm lệ ướt át, "Sao... Không dám chứ? Hừ hừ..."
"Hừ ~ Cứ thích gọi... bé ngoan đó..."
Lạp có bị Đinh Quân Ngọc bắt nạt trên giường đến 'thê thảm' thì vẫn không chịu khuất phục đâu.
Đinh Quân Ngọc thản nhiên mỉm cười, cắn mút lấy bắp chân thon gầy trắng nõn kia, "Được, để xem anh còn mạnh miệng đến khi nào."
Dần dần Lạp bị Đinh Quân Ngọc hành đến mệt, y vừa khóc vừa chửi anh, từ câu bé ngoan ban đầu dần dần bị
Đinh Quân Ngọc dụ gọi thành chồng.
Rồi cái gì mà ghét Đinh Quân Ngọc lắm, rồi thì khóc nói hối hận vì để anh làm bạn đời mình.
Nghe có chút đau lòng, nhưng với cái giọng mềm nhũn đang nức nở trên giường này của y thì Đinh Quân Ngọc chẳng coi là gì, mà càng hưng phấn 'hành' Lạp hơn.
Cũng mỗi lần như này, Lạp không dám gọi Đinh Quân Ngọc là bé ngoan nữa. Bởi mỗi lần gọi, y sẽ bị Đinh Quân Ngọc bế về giường đề 'sửa lại cách gọi'.
Cuộc sống của hai vẫn trôi qua như vậy, vừa nhẹ nhàng vừa 'náo nhiệt'.
Đinh Quân Ngọc dù nhỏ tuổi hơn Lạp rất nhiều, nhưng rất hiểu chuyện. Còn Lạp sau khi ở bên Đinh Quân Ngọc thì như trẻ con vậy, vừa thích doạ Đinh Quân Ngọc lại vừa bám anh.
Vu sư thích doạ người, người này không ai khác ngoài Đinh Quân Ngọc.
May mắn là Đinh Quân Ngọc gan lớn, cũng biết Lạp hay có chiêu trò để doạ anh, nên anh đều tập cho mình tính cảnh giác và làm quen với nó.
Cảm giác vừa bất lực vừa cưng chiều này thật là khó nói nên lời.
Tình yêu vừa ngọt ngào vừa đau tim run gan này thật khó tả làm sao. Nhưng mà vậy cũng tốt, cuộc sống hai người cũng có hương vị hơn, vui vẻ mỗi ngày mới bên nhau dài lâu.
Đinh Quân Ngọc không nói một lời, nhưng dùng hành động để thay thế lời nói.
Anh kéo Lạp vào lòng, chạm môi hồn Lạp.
Không nghĩ tới sau khi hôn Lạp xong, gương mặt đầy bỏng và sẹo của y lại dần dần biến mất. Hiện lên lớp da nhẵn nhụi trắng nõn.
"Anh..."
Đinh Quân Ngọc khó tin trừng mắt nhìn vào gương mặt Lạp, vết bỏng và sẹo dần biến mất, và rồi chỉ còn một gương mặt xinh đẹp động lòng người, làn da trắng mịn như bé con.
Lạp cười khúc khích, đôi mắt có màu sắc khác nhau khẽ khàng chớp chớp đầy vẻ tinh nghịch.
Lúc này Đinh Quần Ngọc mới ngỡ ngàng phát hiện mình bị lừa, anh có chút giận, nhéo hai má Lạp:"Anh cũng giỏi thật, lừa tôi hả?"
Lạp nhướn mày nắm hai tay Đinh Quân Ngọc, "Ai bảo cậu cứ nói thích ta, nên ta phải thử xem cậu có bao nhiêu thật lòng."
Đinh Quân Ngọc nhắm chặt mắt, cố hít một hơi thật sâu để kìm nén sự buồn bực, "Anh đùa giỡn... Không vui chút nào." Trong lòng anh âm ỉ đau nhức, cơn giận như muốn bùng nổ, song chẳng nỡ
Nhìn sắc mặt không tốt của Đinh Quân Ngọc, Lạp tự biết mình làm anh không vui nên y cẩn thận vỗ về anh,
"Đừng giận ta mà."
Đinh Quân Ngọc nghiêng đầu không nhìn y.
Lạp không còn cách nào khác, tự nhiên ngồi lên đùi Đinh Quân Ngọc, hai tay ôm má anh hôn hôn mấy cái, còn rất biết nói lời ngọt dỗ anh:"Anh bạn nhỏ đừng giận dỗi mà, ta cũng chỉ vì muốn tốt cho cả hai. Bé ngoan muốn yêu đương với ta, ta biết chứ. Nhưng ta lại muốn bé ngoan có thể sống với ta cả đời."
Lạp nhẹ nhàng vuốt ve tóc Đinh Quân Ngọc, "Vậy nên... Quân Ngọc à, em có đồng ý làm bạn đời ta không?"
Nghe có chút đột ngột, nhưng mà... Đinh Quân Ngọc thích. Sự giận dồi vì bị lừa lúc đầu đã bị câu nói này của Lạp làm cho vui vẻ, anh nghiêng đầu lộ ra đôi tai đỏ bừng, khàn giọng đáp một câu, "Được."
Thế nhưng anh không thích nghe cách Lạp gọi mình như thế, nên lúng ta lúng túng bảo:"Lạp, đừng gọi em là bé ngoan." Bởi nghe xong cứ thấy kỳ kỳ.
Lạp bật cười, mân mê đôi tai đỏ như máu của Đinh Quân Ngọc, "Không thích đấy, cứ muốn gọi Quân Ngọc là bé ngoan đó."
Lạp mặc dù đã lớn tuổi, nhưng được cái hay thích trêu Đinh Quân Ngọc.
Đinh Quân Ngọc ôm chặt eo Lạp, vùi đầu vào hõm cổ thoang thoảng mùi thuốc đắng trên người y, vừa bất lực vừa dung túng: "Lạp muốn gọi sao cũng được."
Nhưng sau này Lạp không dám gọi Đinh Quân Ngọc là bé ngoan nữa, bởi vì... Đinh Quân Ngọc nào giống một bé ngoan kia chứ? Bên ngoài thì lạnh lùng tao nhã có thừa, nhưng bên trong là một tên có tính chiếm hữu mạnh mẽ.
Dưới giường anh có thể dịu dàng dễ đỏ mặt, nhưng trên giường thì... Mạnh mẽ như thú hoang thoát cương.
Lạp hơn 40 tuổi, nhưng vẻ ngoài y vẫn như trẻ đôi mười. Y là một Vu sư, và y có thể sống lâu trăm tuổi. Nhưng Vu sư từng này tuổi rồi mới có người thương thì hơi hiếm lạ.
Từ xưa, gia tộc Vu sư nhà y có truyền thống sẽ kết duyên cùng một Vu sư như họ, không quan trọng đối phương mạnh hay yếu mà chỉ cần đôi bên đều là Vu sư và giữ gìn mãi truyền thống này rồi sinh ra đời sau mạnh hơn.
Hoặc Vu sư như có thể chọn cô độc đến già, nhưng càng phải tận trách với chức vụ mình.
Mà Lạp lại chọn yêu và chọn bạn đời không chút liên quan đến truyền thống gia đình họ. Không phải Vu sư, cũng chẳng phải nữ.
Trời sầm tối, cửa phòng ngủ chưa kịp khóa, Đinh Quân Ngọc đè Lạp dưới thân, bàn tay thon dài nắm bên sườn eo
Lạp rồi để lại những dấu vết đỏ.
Lạp cắn môi dùng lòng bàn tay che miệng mình để giấu những tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ khó nén, đuôi mắt y giờ đã ướt đẫm nước, y vô thức nâng ánh mắt ngậm sương nửa hờn dỗi nửa mê loạn nhìn Đinh Quân Ngọc.
Đinh Quân Ngọc hừ nhẹ, cúi đầu hôn lên bàn tay đang che miệng của Lạp, "Đừng che. Em muốn nghe tiếng của anh." Phía dưới anh không ngừng động.
Ban ngày, Đinh Quân Ngọc rõ là chàng thanh niên tài tuấn, lạnh lùng đầy văn nhã, ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ kính nề. Vậy mà về đến nhà đã biến thành sói lớn đói khát, hư hỏng chìm trong nhục dục.
Lạp nâng bàn chân trắng mịn như ngọc đạp lên vai Đinh Quân Ngọc, muốn đạp anh rời khỏi người mình nhưng sức lực y lại quá yếu:"Đáng, đáng ghét. Đi ra..."
Đinh Quân Ngọc thở dốc, nắm bàn chân Lạp rồi hôn một cái, "Không thích." Anh mỉm cười, đôi mắt đen nhánh chứa chan dục vọng, "Sau này còn dám gọi em là bé ngoan nữa không? Hửm?"
Lạp bị Đinh Quân Ngọc đỉnh đến chỗ nhạy cảm thì không khỏi thét chói tai, gương mặt xinh đẹp của y lúc này đỏ bừng bừng bên cạnh đó toát lên vẻ đẹp diễm lệ ướt át, "Sao... Không dám chứ? Hừ hừ..."
"Hừ ~ Cứ thích gọi... bé ngoan đó..."
Lạp có bị Đinh Quân Ngọc bắt nạt trên giường đến 'thê thảm' thì vẫn không chịu khuất phục đâu.
Đinh Quân Ngọc thản nhiên mỉm cười, cắn mút lấy bắp chân thon gầy trắng nõn kia, "Được, để xem anh còn mạnh miệng đến khi nào."
Dần dần Lạp bị Đinh Quân Ngọc hành đến mệt, y vừa khóc vừa chửi anh, từ câu bé ngoan ban đầu dần dần bị
Đinh Quân Ngọc dụ gọi thành chồng.
Rồi cái gì mà ghét Đinh Quân Ngọc lắm, rồi thì khóc nói hối hận vì để anh làm bạn đời mình.
Nghe có chút đau lòng, nhưng với cái giọng mềm nhũn đang nức nở trên giường này của y thì Đinh Quân Ngọc chẳng coi là gì, mà càng hưng phấn 'hành' Lạp hơn.
Cũng mỗi lần như này, Lạp không dám gọi Đinh Quân Ngọc là bé ngoan nữa. Bởi mỗi lần gọi, y sẽ bị Đinh Quân Ngọc bế về giường đề 'sửa lại cách gọi'.
Cuộc sống của hai vẫn trôi qua như vậy, vừa nhẹ nhàng vừa 'náo nhiệt'.
Đinh Quân Ngọc dù nhỏ tuổi hơn Lạp rất nhiều, nhưng rất hiểu chuyện. Còn Lạp sau khi ở bên Đinh Quân Ngọc thì như trẻ con vậy, vừa thích doạ Đinh Quân Ngọc lại vừa bám anh.
Vu sư thích doạ người, người này không ai khác ngoài Đinh Quân Ngọc.
May mắn là Đinh Quân Ngọc gan lớn, cũng biết Lạp hay có chiêu trò để doạ anh, nên anh đều tập cho mình tính cảnh giác và làm quen với nó.
Cảm giác vừa bất lực vừa cưng chiều này thật là khó nói nên lời.
Tình yêu vừa ngọt ngào vừa đau tim run gan này thật khó tả làm sao. Nhưng mà vậy cũng tốt, cuộc sống hai người cũng có hương vị hơn, vui vẻ mỗi ngày mới bên nhau dài lâu.
/63
|