Kiều Nữ Thương Hộ Không Làm Thiếp

Chương 127 - Chương 101.2

/134


Thủy Kinh Niên giận dữ: “Biết nói tiếng người hay không?”

Nghi Dương công chúa vào tai này ra tai kia, nhìn Ninh Khanh nói: “Nàng là chỗ nào tới?”

Lệ cô cô xấu hổ mà cười nói: “Nàng là người Thiên Thịnh, là ân nhân cứu mạng của ca ca ngài.”

“A, Thiên Thịnh.” Nghi Dương công chúa trong mắt hiện lên một tia hận ý cùng lửa giận: “Ngọc Hoa quận chúa của các ngươi còn tốt? Có dám lại đến cùng bản công chúa chiến một trận hay không?”

Nghe được mấy chữ Ngọc Hoa quận chúa, tâm Ninh Khanh liền co rút, vết thương ở tâm mạch giống như lại ẩn ẩn phát đau.

“Chiến cái gì?” Thủy Kinh Niên biết nguyên do, giận dữ. “Suốt ngày chỉ thích tranh đấu, không thể yên phận một chút sao!”

“Cái gì không yên phận? Ta bất quá là muốn tìm người so tài một lần mà thôi! Uy, cái sửu bát quái này, ngươi dám cùng ta so tài không?”

“Có thể nói tiếng người hay không!” Thủy Kinh Niên không thể nhịn được nữa, trực tiếp cho nàng một bạt tai, ngã trên mặt đất.

Nghi Dương công chúa ầm một tiếng liền ngã văng ra ngoài, sau đó đột nhiên xoay người nhảy lên, từ trong tay áo rút ra một thanh kiếm đâm thẳng tới Thủy Kinh Niên.

Thủy Kinh Niên thật là tức điên rồi, một chân liền đem Nghi Dương công chúa đá đi ra ngoài.

Nghi Dương công chúa lại quăng ngã thành cẩu gặm bùn. Ninh Khanh nhìn một trận huynh muội đại chiến này đều trợn mắt há hốc mồm, có chút bất an mà nhìn thoáng qua Diêu quý phi.

Ai ngờ Diêu quý phi cầm lấy một cái chung trà trực tiếp ném đến trên người Nghi Dương công chúa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cái hỗn trướng! Cư nhiên dám lấy kiếm đâm hoàng huynh ngươi! Người tới, kéo công chúa đi ra ngoài! Quan hồi Tử Nguyệt cung!”

Sau đó, còn không biết Nghi Dương công chúa vì sao lên sân khấu, nàng đã bị kéo đi rồi.

Diêu quý phi còn đang thở dốc, cười cười: “Các ngươi đi ra ngoài đi.”

Thủy Kinh Niên lôi kéo Ninh Khanh ra Đan Di cung, Ninh Khanh nói: “Như vậy không sao chứ?”

“Không có việc gì, nàng trọng nam khinh nữ!” Thủy Kinh Niên nói: “Hơn nữa Nghi Dương kia quá thảo người ngại, thật là chó chê mèo ghét, liền mẹ ruột đều không nghĩ nhận nàng. Nhưng bởi vì lúc nàng sinh ra, vừa vặn có thần tử tới báo, khi đó người Đột Quyết vẫn luôn khiến Thiên Thủy bối rối, đột nhiên đầu hàng! Phụ hoàng liền nói nàng là phúc tinh, nhậm nàng nháo đi, chỉ nhắc nhở mà không trọng trách. Muội đừng để ý nàng, nàng chính là cái bệnh tâm thần!”

Ninh Khanh gật gật đầu.

“Đi đi đi, tìm người tìm cái nha hành, cho muội mua tòa nhà.”

Đoàn người ra cung, Thủy Kinh Niên gọi tới Bình Hưng, phái đi tìm nha hành, cho Ninh Khanh mua phòng ở.

Thủy Kinh Niên tuy rằng rất muốn cưới Ninh Khanh, nhưng hắn biết hiện tại không phải thời điểm, một là hắn còn bị quản chế với Diêu quý phi, hai là vết thương lòng của nàng chưa lành, chính mình cũng không thể nóng vội, khiến nàng sợ hãi.

Tìm khoảng hai canh giờ, cuối cùng nhìn trúng một tòa nhà nhị tiến ở hẻm Ngô Đồng.

Nho nhỏ tinh tế, nhưng thật ra độc đáo. Chỉ là giá nhà ở Trạm Kinh quý, lại gần phố chính, chỉ một tòa nhà này đã tiêu tốn một vạn lượng bạc.

Thủy Kinh Niên muốn ra bạc cho Ninh Khanh, nhưng Ninh Khanh cự tuyệt: “Ta chính mình có, ta có hai mươi vạn lượng. Huynh nếu muốn ra tiền, chờ về sau khi ta mở cửa hàng, huynh góp vốn là được.”

“Muội muốn mở cửa hàng gì?”

“Ừm, cái này trở về suy nghĩ một chút. Dù sao ta phải có bạc! Không bạc ta không có cảm giác an toàn. Hiện tại trước mua mấy cái hạ nhân dùng.”

“Ừ.” Thủy Kinh Niên gật đầu: “Bất quá muội muốn nghỉ ngơi nhiều, trước không cần vội vã làm cái gì. Thương thế của muội còn không có tốt, điều dưỡng thêm hai tháng cho khỏe hẳn. Muội yên tâm, ta sẽ tìm y sư tốt nhất Thiên Thủy lại đây, cho muội xem thương, còn có mặt.”

Ninh Khanh sờ sờ mặt chính mình, ra vẻ không sao cả, nói: “Trị hay không đều giống nhau!”

Tuệ Bình thu thập phòng khách của tòa nhà, Ninh Khanh ngồi nơi đó, Bình Hưng đã mang theo nha bà tới. Có già có trẻ, có nam có nữ, đứng thành hàng ở trước mặt Ninh Khanh.

Ninh Khanh không biết chọn người, nhưng thật ra Bình Hưng và Tuệ Bình hiểu một chút, hỏi mấy vấn đề, quyết định mua người hai nhà.

Một nhà họ Hà gồm Hà mụ hơn năm mươi tuổi, nhi tử của Hà mụ Hà Sinh cùng tức phụ của hắn, còn có tiểu nhi tử bảy tuổi của bọn họ.

Một nhà họ Lại gồm Lại lão nhân hơn năm mươi tuổi, tức phụ của hắn Lại mụ, nhi tử Lại Bính, tức phụ của Lại Bính.

“Cô nương, ngài lại chọn một cái nha hoàn hầu hạ bên người.” Tuệ Bình nói.

“Ngươi là chê ngươi một cái hầu hạ quá mệt mỏi?” Ninh Khanh cười cười: “Được rồi, ai kêu ta đau lòng ngươi đâu.”

Ninh Khanh đi nhìn những cái nha hoàn đó, Thủy Kinh Niên đang đứng ở mặt sau Ninh Khanh, chỉ thấy mười cái có chín cái đều nhịn không được nhìn về phía hắn. May mắn nha bà mang theo hai mươi cái nha hoàn tới! Cho nên còn có hai cái không


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status