Tống Khởi Mân đi vào cửa Mộng Trúc Cư, quả thực thấy bọn tỷ muội đều tới rồi, đành không tình nguyện bước vào phòng, thấy ba cái tiểu thương nữ xa lạ, liền bĩu môi khinh thường.
Mọi người đang tự giới thiệu, Ninh gia tỷ muội đem tăng vật nhỏ của mình, đều là một ít túi tiền túi thơm tự làm linh tinh, đám người Tôn trắc phi cũng đưa ra lễ gặp mặt đã chuẩn bị tốt.
Tống Khởi Mân nhận được túi tiền ba tỷ muội đưa tới, khuôn mặt nhỏ cứng đờ, một bên ghét bỏ một bên xấu hổ, bởi vì nàng không có chuẩn bị lễ gặp mặt!
Tống Khởi Vu sớm biết như thế, lặng lẽ nhét một ít đồ vật cho Tống Khởi Mân, Tống Khởi Mân nhìn lên, là ba xuyến chuế kim châu phỉ thúy tự tết bằng tay, hừ nhẹ một tiếng, đưa thẳng cho tỷ muội Ninh Diệu.
Mọi người ngồi một lúc rồi tan, ba người Ninh Diệu thấy đại sảnh lập tức trống rỗng, đều vội vàng thở phào nhẹ nhõm.
“Ai ôi, không thể tưởng được cùng quý tộc nói chuyện lại vất vả như vậy.” Ninh Tố xoa xoa khuôn mặt nhỏ thiếu chút nữa cứng đờ, “Ta không nghĩ cười, nhưng lại không dám không cười.”
“Cười đến mặt đều đau.” Ninh Xảo cũng gật đầu.
“Nhưng hôm nay cười đến cứng mặt cũng đáng.” Ninh Diệu vừa nói vừa móc ra lễ gặp mặt thu được.
Ninh Tố Ninh Xảo cũng bắt đầu xem xét.
“Trắc phi cho chính là một cây trâm vàng ròng, nạm đá quý. Cái này so với tất cả trang sức ta có đều quý hơn.”
“Thứ phi cho cái vòng tay hình thức rất đẹp, ngươi cùng ta giống nhau sao? Nga, giống nhau. Quận chúa cho vòng cổ trân châu ……”
Ba tỷ muội ngắm nghía lễ vật, đột nhiên nhìn Ninh Khanh ngồi ở một bên, vừa phe phẩy quạt tròn vừa cười ngâm ngâm nhìn các nàng.
Khuôn mặt của Ninh Diệu đỏ lên, nàng ta cư nhiên bị ngũ nha đầu chế giễu!
Ninh Diệu cho rằng Ninh Khanh muốn cười nhạo các nàng, lại thấy Ninh Khanh chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua phía sau, ba nha hoàn phía sau nàng liền vào phòng, chốc lát sau bưng ra ba cái khay, mặt trên bày ba bộ đồ trang sức tinh xảo đang lưu hành. Một bộ đồ trang sức đều quý trọng hơn so với tất cả lễ vật vừa rồi, sợ là không phải ba năm ngàn lượng thì thật sự mua không được một bộ!
Ba người thấy đồ vật liền hai mắt sáng ngời, Ninh Khanh cười nói: “Đây là tặng cho các ngươi.”
“Cám ơn ngũ tỷ tỷ.” Ninh Tố cùng Ninh Xảo đều thực vui vẻ, vội vàng tiến lên xem những món đồ trang sức đó.
Ninh Diệu nhìn thấy trang sức tinh mỹ như vậy vừa vui vẻ vừa khó chịu. Nàng rõ ràng chính là một cái thiếp, dựa vào cái gì mà ăn mặc tốt như vậy, dùng đến tốt như vậy, còn giống như chủ nhân thưởng nô tỳ, mà thưởng
Mọi người đang tự giới thiệu, Ninh gia tỷ muội đem tăng vật nhỏ của mình, đều là một ít túi tiền túi thơm tự làm linh tinh, đám người Tôn trắc phi cũng đưa ra lễ gặp mặt đã chuẩn bị tốt.
Tống Khởi Mân nhận được túi tiền ba tỷ muội đưa tới, khuôn mặt nhỏ cứng đờ, một bên ghét bỏ một bên xấu hổ, bởi vì nàng không có chuẩn bị lễ gặp mặt!
Tống Khởi Vu sớm biết như thế, lặng lẽ nhét một ít đồ vật cho Tống Khởi Mân, Tống Khởi Mân nhìn lên, là ba xuyến chuế kim châu phỉ thúy tự tết bằng tay, hừ nhẹ một tiếng, đưa thẳng cho tỷ muội Ninh Diệu.
Mọi người ngồi một lúc rồi tan, ba người Ninh Diệu thấy đại sảnh lập tức trống rỗng, đều vội vàng thở phào nhẹ nhõm.
“Ai ôi, không thể tưởng được cùng quý tộc nói chuyện lại vất vả như vậy.” Ninh Tố xoa xoa khuôn mặt nhỏ thiếu chút nữa cứng đờ, “Ta không nghĩ cười, nhưng lại không dám không cười.”
“Cười đến mặt đều đau.” Ninh Xảo cũng gật đầu.
“Nhưng hôm nay cười đến cứng mặt cũng đáng.” Ninh Diệu vừa nói vừa móc ra lễ gặp mặt thu được.
Ninh Tố Ninh Xảo cũng bắt đầu xem xét.
“Trắc phi cho chính là một cây trâm vàng ròng, nạm đá quý. Cái này so với tất cả trang sức ta có đều quý hơn.”
“Thứ phi cho cái vòng tay hình thức rất đẹp, ngươi cùng ta giống nhau sao? Nga, giống nhau. Quận chúa cho vòng cổ trân châu ……”
Ba tỷ muội ngắm nghía lễ vật, đột nhiên nhìn Ninh Khanh ngồi ở một bên, vừa phe phẩy quạt tròn vừa cười ngâm ngâm nhìn các nàng.
Khuôn mặt của Ninh Diệu đỏ lên, nàng ta cư nhiên bị ngũ nha đầu chế giễu!
Ninh Diệu cho rằng Ninh Khanh muốn cười nhạo các nàng, lại thấy Ninh Khanh chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua phía sau, ba nha hoàn phía sau nàng liền vào phòng, chốc lát sau bưng ra ba cái khay, mặt trên bày ba bộ đồ trang sức tinh xảo đang lưu hành. Một bộ đồ trang sức đều quý trọng hơn so với tất cả lễ vật vừa rồi, sợ là không phải ba năm ngàn lượng thì thật sự mua không được một bộ!
Ba người thấy đồ vật liền hai mắt sáng ngời, Ninh Khanh cười nói: “Đây là tặng cho các ngươi.”
“Cám ơn ngũ tỷ tỷ.” Ninh Tố cùng Ninh Xảo đều thực vui vẻ, vội vàng tiến lên xem những món đồ trang sức đó.
Ninh Diệu nhìn thấy trang sức tinh mỹ như vậy vừa vui vẻ vừa khó chịu. Nàng rõ ràng chính là một cái thiếp, dựa vào cái gì mà ăn mặc tốt như vậy, dùng đến tốt như vậy, còn giống như chủ nhân thưởng nô tỳ, mà thưởng
/134
|