Vừa qua khỏi mùng mười, quan phủ còn không có khai ấn, Tống Trạc liền nhận được mật chỉ của Nguyên Đức Đế, đến Định Nguyên phủ điều tra vụ án Định Nguyên tri châu cấu kết với thương nhân bán muối.
Khi nhận được ý chỉ, sắc mặt Tống Trạc có chút không tốt.
Án này tuy rằng vẫn luôn là hắn phụ trách, chỉ kém một bước thu lưới cuối cùng, nhưng năm trước hắn đã bàn giao việc này, ai biết Nguyên Đức Đế xác thật phái cho Thái Tử, nhưng lại muốn hắn cùng đi.
“Này vốn dĩ là công lao của ngươi, không kém một bước này, tội gì muốn cho người khác.” Thẩm Thành Cung biết được Tống Trạc lãnh mật chỉ đi công tác, lại biết được chuyện Tống Trạc năm trước đã đem nhiệm vụ bàn giao.
“Ta không giao ra, Hoàng bá phụ cũng tính toán cho Tống Huyền tiếp nhận. Sao không cho bọn họ có cái thống khoái!” Tống Trạc nói, rồi đột nhiên lạnh lùng cười: “Chỉ là Tống Huyền đáng giận, giao cho hắn, còn lôi kéo ta không bỏ, một hai phải ở trước mặt Hoàng bá phụ khởi tấu kéo ta cùng đi.”
“Đây là làm trợ thủ?” Thẩm Thành Cung cười nói.
“Ai trợ thủ?” Tống Trạc nhíu mày, ý cười trên khóe môi tuyệt mỹ gợi lên một chút tà tứ, “Tống Huyền, hử?”
“Ai, ngươi nha!” Thẩm Thành Cung cười khổ lắc lắc đầu, “Ngươi coi như thưởng hắn đi! Không về sau hắn lại cho ngươi đi giày nhỏ*.”
*ý là gây khó dễ
“Nói cứ như là ta kệ hắn, hắn liền sẽ không làm yêu vậy. Ta đã lui một bước, đem công lớn nhường cho hắn, người ta còn ngại không đủ, không dẫm ta một chân không bỏ qua, người ta đều vô sỉ mà đem mặt duỗi lên đây, ta không đánh sao?”
“Khi nào xuất phát?”
“Ngày mai.” Tống Trạc nói, khẽ cau mày.
“Sớm như vậy?” Thẩm Thành Cung kỳ quái: “Ít nhất nên qua mười lăm, không phải sao?”
“Đi sớm xong sớm.” Tống Trạc nói, rũ mắt nhìn xuống.
Hắn nghĩ tới Ninh Khanh. Rời đi hơn mười ngày, nàng bị hắn kiều dưỡng quen hẳn là đã sớm chịu không nổi sinh hoạt tại Ninh gia, cũng nên tỉnh lại đi, hắn tuy rằng luôn miệng nói tuyệt sẽ không đi tiếp nàng, làm chính nàng khóc lóc trở về. Nhưng qua mấy ngày này, hắn không thể không thừa nhận, hắn luyến tiếc, luyến tiếc nhìn nàng xám xịt trở về.
Hắn muốn đi tiếp nàng, tưởng tượng nàng ủy khuất mà bổ nhào vào trong lòng ngực hắn cọ cọ, ôm hắn làm nũng. Lần này nàng hẳn là đã chịu giáo huấn, về sau sẽ nghe lời đi?
Nhưng hiện tại lãnh nhiệm vụ, hắn không thể đi tiếp.
Sau đó hắn lại nghĩ tới Trình Ngọc Hoa, chuyện lần trước hắn đã khiến Ngọc Hoa mất thể diện, nếu hắn đi tiếp, chính là dung túng Ninh Khanh. Hiện tại nếu như lãnh nhiệm vụ, khiến cho chính nàng trở về, hẳn là lấy lại thể diện cho Ngọc Hoa.
Tống Trạc cùng Thẩm Thành Cung ra cung, liền có gã sai vặt của Tĩnh Quốc Công phủ lại đây, nói thỉnh Tống Trạc đi Tĩnh Quốc Công phủ thưởng thức thịt hươu nướng.
Thẩm Thành Cung nghe vậy cười: “Bổn vương có phần hay không?”
Gã sai vặt kia lập tức cười nói: “Đương nhiên! Khang Vương điện hạ có thể tới, vậy càng thêm nhà tranh thêm sáng a!”
*****
Trình Ngọc Hoa đang cùng tỷ muội trong nhà, còn có một đám tiểu thư quý tộc, quý công tử là thế giao với Tĩnh Quốc Công phủ ở bên nhau chơi đùa, trong đình hóng gió ở Hân Tuyết viên đặt mấy cái lò nướng, đang nướng thịt hươu thơm nức.
Các công tử cùng các cô nương đều thấy thú vị, cũng không cho nha hoàn hạ nhân tới, chính mình động tay rót rượu nướng thịt, ăn đến có tư có vị.
“Thần Vương thế tử cùng Khang Vương điện hạ tới.”
Mọi người ngẩng đầu, tầm mắt trước tiên liền tập trung trên người Tống Trạc. Thẩm Thành Cung cũng là mỹ nam tử hiếm thấy, nhưng so sánh với Tống Trạc thiên tư tuyệt sắc như vậy, thật là kém một bậc.
Các tiểu thư quý tộc cũng là sắc mặt ửng đỏ mà nhìn Tống Trạc, vừa ái mộ vừa tiếc nuối.
Tống Trạc đã đính thân, mà trắc phi sẽ ở Kỳ Châu tuyển, thứ phi giống như Thái Hậu cũng đã chọn được người, các nàng là thiên kim đích nữ của đại thần nhất nhị phẩm, tự nhiên không thể làm thiếp, thật là một chút cơ hội đều không có.
Trình Ngọc Hoa nhìn hai mắt lóe sáng, cảm giác tự hào cứ thế mà sinh. Thấy quý nữ chung quanh một bộ dáng thích mà không có được, lại có vài phần đắc ý, bước nhanh tiến lên: “Biểu ca.”
Cầm lòng không đậu mà muốn kéo tay hắn, thần sắc Tống Trạc vừa động, bước chân nhẹ nhàng, không dấu vết tránh đi, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngọc Hoa!”
Trình Ngọc Hoa ngẩn ra, mới biết chính mình vượt mức! Khuôn mặt nhỏ trướng đến đỏ bừng. Cho dù là vị hôn phu thê, cũng không thể ở trước mặt mọi người bắt tay lôi kéo.
Đạo lý quy củ là như thế, nhưng nghĩ đến hắn như phản xạ có điều kiện mà né tránh, nàng lại thương tâm vô cùng.
Nhớ tới Trình Ngọc Đan cùng vị hôn phu của nàng ấy, nàng lại không ngừng bắt gặp hai người họ trộm nắm tay, tất cả mọi người đều có nhìn thấy, nhưng cũng đều làm bộ nhìn không thấy mà thôi. Kỳ thật ở trước mặt mọi người kéo một chút lại như thế nào, tất cả mọi người đều sẽ thức thời mà coi như nhìn không thấy.
Cảm xúc của Trình Ngọc Hoa thấp xuống, Thẩm Thành Cung cười nói: “Sớm biết sẽ có thịt hươu nướng, liền kêu Ngọc Tuyết cùng tới.”
Trình Ngọc Tuyết chính là đích thứ nữ của nhị phòng Tĩnh Quốc Công phủ, gả cho Thẩm Thành Cung làm trắc phi. Bởi vì nhị thúc của Trình Ngọc Hoa thật sự quá phế vật, nhị phòng không tiền đồ, nên đích thứ nữ có thể gả cho Thẩm Thành Cung làm trắc phi, đảo cũng không tồi.
Trình Ngọc Hoa cười nói: “Trời lạnh như vậy, tội gì kêu nàng lại đi một chuyến, khi huynh trở về mang nhiều chút cho nàng là được.”
Ba người cùng nhau cười nói đi về phía đình hóng gió, Tiểu Mặc quận vương nhìn thấy Tống Trạc, lập tức vọt qua, lôi kéo hai người thưởng thức thịt hắn tự tay nướng.
Trình Ngọc Hoa uống lên một ly rượu trái cây, thấy thịt hươu có chút không đủ, liền đi ra ngoài kêu người đi kiếm chút thịt lừa lại đây. Khả Tâm thấy chung quanh không có ai, liền nói: “Vừa rồi thế tử không khỏi quá mới lạ chút, nói như thế nào quận chúa cùng hắn cũng là thanh mai trúc mã, hiện tại lại là vị hôn phu thê.”
Trình Ngọc Hoa trong lòng ấm ức, lại nói: “Ngươi lại không phải không biết tính cách của hắn, xưa nay đã như vậy. Hơn nữa, có lẽ là mười mấy năm phòng đến thật chặt, trước kia phàm là nữ tử dám gần thân hắn đều sẽ bị Thái Hậu nương nương cảnh cáo, nhiều năm như vậy sợ là đã hình thành thói quen đi.”
“Lần trước khi đi Thần Vương phủ, nha hoàn nơi đó cũng không phải là nói như vậy.”
Khả Tâm nói: “Nghe nói thế tử cùng Ninh biểu cô nương kia chỉ kém không lăn đến trên giường, kỳ thật cũng giống như lăn ở trên giường không biết bao nhiêu lần.”
Tâm của Trình Ngọc Hoa lập tức đau như bị xé đến máu chảy đầm đìa, thẹn quá thành giận: “Ngươi đem ta so sánh với một cái tiện thiếp sao?”
Khuôn mặt Khả Tâm trắng bệch, biết chính mình quá lắm mồm. Nàng ta ngày thường cũng chưa như vậy, nhưng nghĩ đến quận chúa chịu ủy khuất, còn có tiểu thương nữ kia kiêu
Khi nhận được ý chỉ, sắc mặt Tống Trạc có chút không tốt.
Án này tuy rằng vẫn luôn là hắn phụ trách, chỉ kém một bước thu lưới cuối cùng, nhưng năm trước hắn đã bàn giao việc này, ai biết Nguyên Đức Đế xác thật phái cho Thái Tử, nhưng lại muốn hắn cùng đi.
“Này vốn dĩ là công lao của ngươi, không kém một bước này, tội gì muốn cho người khác.” Thẩm Thành Cung biết được Tống Trạc lãnh mật chỉ đi công tác, lại biết được chuyện Tống Trạc năm trước đã đem nhiệm vụ bàn giao.
“Ta không giao ra, Hoàng bá phụ cũng tính toán cho Tống Huyền tiếp nhận. Sao không cho bọn họ có cái thống khoái!” Tống Trạc nói, rồi đột nhiên lạnh lùng cười: “Chỉ là Tống Huyền đáng giận, giao cho hắn, còn lôi kéo ta không bỏ, một hai phải ở trước mặt Hoàng bá phụ khởi tấu kéo ta cùng đi.”
“Đây là làm trợ thủ?” Thẩm Thành Cung cười nói.
“Ai trợ thủ?” Tống Trạc nhíu mày, ý cười trên khóe môi tuyệt mỹ gợi lên một chút tà tứ, “Tống Huyền, hử?”
“Ai, ngươi nha!” Thẩm Thành Cung cười khổ lắc lắc đầu, “Ngươi coi như thưởng hắn đi! Không về sau hắn lại cho ngươi đi giày nhỏ*.”
*ý là gây khó dễ
“Nói cứ như là ta kệ hắn, hắn liền sẽ không làm yêu vậy. Ta đã lui một bước, đem công lớn nhường cho hắn, người ta còn ngại không đủ, không dẫm ta một chân không bỏ qua, người ta đều vô sỉ mà đem mặt duỗi lên đây, ta không đánh sao?”
“Khi nào xuất phát?”
“Ngày mai.” Tống Trạc nói, khẽ cau mày.
“Sớm như vậy?” Thẩm Thành Cung kỳ quái: “Ít nhất nên qua mười lăm, không phải sao?”
“Đi sớm xong sớm.” Tống Trạc nói, rũ mắt nhìn xuống.
Hắn nghĩ tới Ninh Khanh. Rời đi hơn mười ngày, nàng bị hắn kiều dưỡng quen hẳn là đã sớm chịu không nổi sinh hoạt tại Ninh gia, cũng nên tỉnh lại đi, hắn tuy rằng luôn miệng nói tuyệt sẽ không đi tiếp nàng, làm chính nàng khóc lóc trở về. Nhưng qua mấy ngày này, hắn không thể không thừa nhận, hắn luyến tiếc, luyến tiếc nhìn nàng xám xịt trở về.
Hắn muốn đi tiếp nàng, tưởng tượng nàng ủy khuất mà bổ nhào vào trong lòng ngực hắn cọ cọ, ôm hắn làm nũng. Lần này nàng hẳn là đã chịu giáo huấn, về sau sẽ nghe lời đi?
Nhưng hiện tại lãnh nhiệm vụ, hắn không thể đi tiếp.
Sau đó hắn lại nghĩ tới Trình Ngọc Hoa, chuyện lần trước hắn đã khiến Ngọc Hoa mất thể diện, nếu hắn đi tiếp, chính là dung túng Ninh Khanh. Hiện tại nếu như lãnh nhiệm vụ, khiến cho chính nàng trở về, hẳn là lấy lại thể diện cho Ngọc Hoa.
Tống Trạc cùng Thẩm Thành Cung ra cung, liền có gã sai vặt của Tĩnh Quốc Công phủ lại đây, nói thỉnh Tống Trạc đi Tĩnh Quốc Công phủ thưởng thức thịt hươu nướng.
Thẩm Thành Cung nghe vậy cười: “Bổn vương có phần hay không?”
Gã sai vặt kia lập tức cười nói: “Đương nhiên! Khang Vương điện hạ có thể tới, vậy càng thêm nhà tranh thêm sáng a!”
*****
Trình Ngọc Hoa đang cùng tỷ muội trong nhà, còn có một đám tiểu thư quý tộc, quý công tử là thế giao với Tĩnh Quốc Công phủ ở bên nhau chơi đùa, trong đình hóng gió ở Hân Tuyết viên đặt mấy cái lò nướng, đang nướng thịt hươu thơm nức.
Các công tử cùng các cô nương đều thấy thú vị, cũng không cho nha hoàn hạ nhân tới, chính mình động tay rót rượu nướng thịt, ăn đến có tư có vị.
“Thần Vương thế tử cùng Khang Vương điện hạ tới.”
Mọi người ngẩng đầu, tầm mắt trước tiên liền tập trung trên người Tống Trạc. Thẩm Thành Cung cũng là mỹ nam tử hiếm thấy, nhưng so sánh với Tống Trạc thiên tư tuyệt sắc như vậy, thật là kém một bậc.
Các tiểu thư quý tộc cũng là sắc mặt ửng đỏ mà nhìn Tống Trạc, vừa ái mộ vừa tiếc nuối.
Tống Trạc đã đính thân, mà trắc phi sẽ ở Kỳ Châu tuyển, thứ phi giống như Thái Hậu cũng đã chọn được người, các nàng là thiên kim đích nữ của đại thần nhất nhị phẩm, tự nhiên không thể làm thiếp, thật là một chút cơ hội đều không có.
Trình Ngọc Hoa nhìn hai mắt lóe sáng, cảm giác tự hào cứ thế mà sinh. Thấy quý nữ chung quanh một bộ dáng thích mà không có được, lại có vài phần đắc ý, bước nhanh tiến lên: “Biểu ca.”
Cầm lòng không đậu mà muốn kéo tay hắn, thần sắc Tống Trạc vừa động, bước chân nhẹ nhàng, không dấu vết tránh đi, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngọc Hoa!”
Trình Ngọc Hoa ngẩn ra, mới biết chính mình vượt mức! Khuôn mặt nhỏ trướng đến đỏ bừng. Cho dù là vị hôn phu thê, cũng không thể ở trước mặt mọi người bắt tay lôi kéo.
Đạo lý quy củ là như thế, nhưng nghĩ đến hắn như phản xạ có điều kiện mà né tránh, nàng lại thương tâm vô cùng.
Nhớ tới Trình Ngọc Đan cùng vị hôn phu của nàng ấy, nàng lại không ngừng bắt gặp hai người họ trộm nắm tay, tất cả mọi người đều có nhìn thấy, nhưng cũng đều làm bộ nhìn không thấy mà thôi. Kỳ thật ở trước mặt mọi người kéo một chút lại như thế nào, tất cả mọi người đều sẽ thức thời mà coi như nhìn không thấy.
Cảm xúc của Trình Ngọc Hoa thấp xuống, Thẩm Thành Cung cười nói: “Sớm biết sẽ có thịt hươu nướng, liền kêu Ngọc Tuyết cùng tới.”
Trình Ngọc Tuyết chính là đích thứ nữ của nhị phòng Tĩnh Quốc Công phủ, gả cho Thẩm Thành Cung làm trắc phi. Bởi vì nhị thúc của Trình Ngọc Hoa thật sự quá phế vật, nhị phòng không tiền đồ, nên đích thứ nữ có thể gả cho Thẩm Thành Cung làm trắc phi, đảo cũng không tồi.
Trình Ngọc Hoa cười nói: “Trời lạnh như vậy, tội gì kêu nàng lại đi một chuyến, khi huynh trở về mang nhiều chút cho nàng là được.”
Ba người cùng nhau cười nói đi về phía đình hóng gió, Tiểu Mặc quận vương nhìn thấy Tống Trạc, lập tức vọt qua, lôi kéo hai người thưởng thức thịt hắn tự tay nướng.
Trình Ngọc Hoa uống lên một ly rượu trái cây, thấy thịt hươu có chút không đủ, liền đi ra ngoài kêu người đi kiếm chút thịt lừa lại đây. Khả Tâm thấy chung quanh không có ai, liền nói: “Vừa rồi thế tử không khỏi quá mới lạ chút, nói như thế nào quận chúa cùng hắn cũng là thanh mai trúc mã, hiện tại lại là vị hôn phu thê.”
Trình Ngọc Hoa trong lòng ấm ức, lại nói: “Ngươi lại không phải không biết tính cách của hắn, xưa nay đã như vậy. Hơn nữa, có lẽ là mười mấy năm phòng đến thật chặt, trước kia phàm là nữ tử dám gần thân hắn đều sẽ bị Thái Hậu nương nương cảnh cáo, nhiều năm như vậy sợ là đã hình thành thói quen đi.”
“Lần trước khi đi Thần Vương phủ, nha hoàn nơi đó cũng không phải là nói như vậy.”
Khả Tâm nói: “Nghe nói thế tử cùng Ninh biểu cô nương kia chỉ kém không lăn đến trên giường, kỳ thật cũng giống như lăn ở trên giường không biết bao nhiêu lần.”
Tâm của Trình Ngọc Hoa lập tức đau như bị xé đến máu chảy đầm đìa, thẹn quá thành giận: “Ngươi đem ta so sánh với một cái tiện thiếp sao?”
Khuôn mặt Khả Tâm trắng bệch, biết chính mình quá lắm mồm. Nàng ta ngày thường cũng chưa như vậy, nhưng nghĩ đến quận chúa chịu ủy khuất, còn có tiểu thương nữ kia kiêu
/134
|