Kiều Nữ Thương Hộ Không Làm Thiếp

Chương 95 - Chương 84.2

/134


Thủy Kinh Niên phái người tìm hiểu, quả nhiên phát hiện có tung tích của người bị bắt đi.

Đoàn người một đường theo hướng nam chạy hai ngày, hôm nay ban đêm vừa vặn đi vào một cái trấn nhỏ, đang muốn ngủ lại.

Đi đến trên đường, nhìn thấy nhà nhà thắp đèn dầu, Thủy Kinh Niên đột nhiên nhớ tới Tiểu Bạch Trấn, ngọn đèn dầu rã rời, hoa quang tựa vũ, thiếu nữ mặc một thân hoa phục phấp phới, bỗng nhiên quay đầu lại tạo nên cảnh tượng kinh diễm.

“Ninh Nhi……” Thủy Kinh Niên đột nhiên kêu lên tiếng lòng, toàn bộ tâm tình kích động hay lo lắng vì đồng hương xuyên qua gì đó một tiêu mà tán.

“Gia, ngài còn muốn tìm cô nương Ninh Nhi kia sao?” Bình Hưng nói: “Hắc, gia ngài đã nói, tìm được đồng hương gì đó liền cưới. Nhưng gia không phải nói Ninh Nhi kia là hoàng tử phi tương lai của ngài sao? Vậy đồng hương làm sao bây giờ? A, đúng rồi, cả hai đều cưới!”

Thủy Kinh Niên giận dữ: “Bệnh tâm thần!”

Bình Hưng bị rống đến muốn khóc, hắn nói sai cái gì nha?

Thủy Kinh Niên cúi đầu, trầm mặc một chút rồi kêu tới Vĩnh Thất: “Phân một nửa người theo Liễu cô nương đi tìm người, chúng ta…… đi Thượng Kinh!”

“Công tử!” Liễu Tâm Nhi khẩn trương: “Ngài không phải nói muốn cùng ta tìm tỷ tỷ sao? Vì sao……”

“Ta đã phân một nửa người đi tìm a. Ta sẽ tìm được nàng!” Thủy Kinh Niên nói.

“Chính là ngài không tự mình đi tìm sao?” Liễu Tâm Nhi khóc lóc nói: “Ngài không phải nói tỷ tỷ của ta đối với ngài rất quan trọng sao?”

“Đúng vậy, nàng đối với ta rất quan trọng. Nhưng ở Thượng Kinh, có người càng quan trọng hơn nàng đang đợi ta.” Thủy Kinh Niên nói xong liền xoay người rời đi.

Liễu Tâm Nhi cả người đều ngốc tại chỗ, tại sao lại như vậy! Tất cả hết thảy hẳn là đều nằm trong kế hoạch của thế tử điện hạ, vì sao……

Liễu Tâm Nhi không rõ, Tống Trạc cũng không rõ, hắn ngàn tính vạn tính, tính sai chính là nhân tâm!

Rất xa truyền đến thanh âm của Thủy Kinh Niên: “Bình Hưng, ta nói với ngươi, ta đổi ý. Ta sẽ không cưới đồng hương của ta, ta muốn cưới chính là Ninh Nhi.”

Khi mới vừa xuyên qua, hắn là được chăng hay chớ, khi biết được có đồng hương xuyên qua, hắn là kích động, khi biết đồng hương đã chết, hắn là tuyệt vọng, khi gặp gỡ Ninh Khanh, hắn cảm thấy thế giới cũng không phải tất cả đều là tuyệt vọng.

Lúc phải lấy hai chọn một, hắn phát hiện, Ninh Khanh so với đồng hương xuyên qua dường như càng quan trọng.

Hắn tuy rằng thần kinh đại điều, nhưng hắn biết mình muốn chính là cái gì.

Hôn nhân tình yêu không phải trò đùa, hắn sẽ không vì lời nói đùa hứa hẹn nhất thời mà cưới, hắn muốn cưới hẳn là người hắn thích.

*****

Kính Nhân Thái Hậu ở mười ngày trước liền thu được tin tức Tống Trạc từ Định Nguyên phủ đi Việt Thành, đặc biệt là từ trong miệng Tống Huyền biết được chuyện Tống Trạc bị thương, sắc mặt lập tức liền âm trầm xuống.

Bà rõ ràng đã an bài hảo, chờ tiểu thương nữ kia gả chồng, liền xong việc, ai biết……

Là ai thông tri hắn? Nhất định là cái tiểu thương nữ kia! Thật là chơi đến một tay hảo xiếc.

“Nương nương, quận chúa cùng Trâu phu nhân cầu kiến.” Tiểu thái giám tiến vào bẩm báo.

“Cho các nàng tiến vào.”

Kính Nhân Thái Hậu mặt ủ mày chau, thẳng tới khi nhìn đến Trình Ngọc Hoa nhanh nhẹn bước vào, mới mày mở ra, nở nụ cười: “Ngọc Hoa, mau tới đây.”

Trình Ngọc Hoa ý cười doanh doanh ở bên người Kính Nhân Thái Hậu ngồi xuống, Trâu thị nhìn Thái Hậu yêu thích Trình Ngọc Hoa, rất là vui mừng. Nhưng nghĩ đến chuyện Tống Trạc bị thương, lại hơi hơi nhíu mày.

Các nàng là cho đến hôm nay mới biết được việc Tống Trạc bị thương, lại nghĩ đến Trình Ngọc Hoa đã từng gánh chịu thanh danh khắc phu, liền lo lắng đến không được. Nghe nói Tống Trạc vào kinh, liền vội vàng đến nhìn.

Trâu thị vừa định hỏi chuyện Tống Trạc, tiểu thái giám liền tới báo: “Nương nương, thế tử điện hạ tới.”

Tống Trạc, mặc một thân hoa phục đạm tím tôn quý, phong thái từ từ tiến vào, sau đó quỳ lễ: “Bái kiến hoàng tổ mẫu.”

“Mau nâng dậy!” Thái Hậu vội la lên: “Ngươi là người đang bị thương!”

“Không có việc gì, bất quá là vết thương nhẹ mà thôi.” Tống Trạc đứng lên.

“Vì sao đột nhiên liền bị thương!”

“Đao kiếm không có mắt, đi ra ngoài đánh giặc, diệt cường đạo nếu không có người chết người thương, liền không chuyện xưa có chôn cốt cát vàng, da ngựa bọc thây. Hoàng tổ mẫu chớ có nghĩ nhiều.”

Kính Nhân Thái Hậu lại nghĩ tới Tống Trạc một lần bị sói cắn xé, một lần thiếu chút nữa bị thùng pháo hoa nổ trúng, hiện tại lại một lần đao thương……

Trâu thị nhìn biểu tình âm trầm của Kính Nhân Thái Hậu, khẩn trương, sợ Kính Nhân Thái Hậu đem việc bị thương tính lên người Trình Ngọc Hoa, vội vàng nói: “Nghe nói Trạc Nhi lần này là ở Việt Thành bị thương, lần này thuận đường còn tiếp Ninh cô nương trở về.”

Kính Nhân Thái Hậu cũng nghĩ đến Ninh Khanh, mặt đen đến có thể tích ra mực nước.

Tống Trạc thấy Trâu thị cư nhiên đem việc hắn bị thương đẩy đến trên người Ninh Khanh, giận dữ: “Mợ đây là có ý tứ gì?”

“Ta…… Chỉ là nói thật mà thôi, ta chưa nói sai cái gì.” Trâu thị thấy thần sắc lạnh lùng của hắn, hãi nhảy dựng, nghĩ lại tưởng tượng, hắn là tiểu bối, là cháu ngoại trai của mình, cư nhiên đối với trưởng bối như thế, thật là đại bất kính! Hơn nữa nàng nói chính là lời nói thật, chưa nói sai! Nói đến đúng rồi sau lại có vài phần tự tin.

“Chẳng lẽ ngươi không biết hoàng tổ mẫu nhất tin thần phật, lại nói như thế, có rắp tâm gì!”

“Ta có gì rắp tâm!” Trâu thị thẹn quá thành giận, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, cười lạnh: “Lần trước ngươi bị sói cắn thương, vị Ninh


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status