Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 2: Biết Ơn

/194


Triệu Yến Bình là bộ đầu trong huyện nha của huyện Võ An.

A Kiều ở nhờ nhà Cậu Mợ từ năm tám tuổi, khi đó Triệu gia không phải là hàng xóm sát vách nhưng cũng là một lão bộ đầu đã hơn bốn mươi tuổi. Lão lẻ loi một mình, không vợ con, không có đứa cháu nào chăm sóc. Sau khi A Kiều vào Hoa Nguyệt Lâu, mẹ góa con côi nhà lão bộ đầu bệnh chết, để lại căn nhà duy nhất này cho đồ đệ xuất thân thôn dã, đó là Triệu Yến Bình. Lúc này Triệu Yến Bình mới đón tổ mẫu Triệu lão thái thái vào huyện thành.

Các bộ khoái trong nha môn đều mặc áo lam, chỉ có quan phục của bộ đầu là màu tím sậm, thắt lưng bằng gấm màu đen.

Triệu Yến Bình mặc một bộ tử bào cổ tròn, đầu đội phương đỉnh sơn đen, eo buộc đai đen, chân mang giày đen. Thân hình hắn cao lớn, mặc lên bộ quan phục nhìn rất phong lưu phóng khoáng. Hắn có dáng dấp tuấn tú, chỉ cần cười lên, vô số khuê tú trong huyện thành bị mê mẩn thần hồn.

Thế nhưng Triệu Yến Bình lại là người lạnh lùng uy nghiêm nhất huyện thành. Nghe nói lúc hắn thi hành án bắt người, gương mặt lạnh băng chẳng những dọa bọn nghi phạm, ngay cả trẻ con vô tội trên đường cũng bị dọa khóc. Một người như vậy, dáng dấp lại tốt nhưng các cô nương trẻ cũng không dám dính líu đến hắn.

Chu Song Song rất sợ Triệu Yến Bình, nàng phát hiện Triệu Yến Bình nhìn sang đây thì nơm nớp rụt rè trốn sau lưng A Kiều nhanh như cá chạch.

A Kiều cũng hơi lo lắng, chưa nghĩ ra sẽ dùng vẻ mặt gì đối với Triệu Yến Bình thì hắn đã quay đi, chân giẫm lên bàn đạp, xoay người lên ngựa, thẳng hướng huyện nha mà đi.

Nghe tiếng vó ngựa, Chu Song Song từ sau lưng A Kiều thò đầu ra, thấy Triệu Yến Bình đã cởi ngựa chạy xa, Chu Song Song thở phào nhẹ nhõm, đang định càm ràm vài câu với A Kiều rằng Triệu Yến Bình đáng sợ quá thì phát hiện ra A Kiều nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Yến Bình trên ngựa, vẻ mặt chẳng có ý e ngại chi, ngược lại có chút tình cảm không thể tả được.

Chu Song Song đăm chiêu.

A Kiều hoàn hồn, nhìn cặp mắt biểu muội híp lại dò xét mình, nàng rũ mi, cầm thùng nước lặng thinh đi trước.

“Biểu tỷ, tỷ để ý Triệu quan gia?” Chu Song Song nhìn chằm chằm A Kiều hỏi.

Thật ra, bộ đầu không phải là chức quan chính thức gì nhưng Triệu Yến Bình phá vài vụ đại án, tri huyện đại nhân coi trọng hắn, bách tính huyện Võ An sợ hắn, kính trọng hắn, cho nên bình thường nhìn thấy Triệu Yến Bình thì dân chúng gọi một tiếng quan gia, không giống mấy bộ đầu huyện khác, chỉ cần gọi bộ đầu kèm với họ là được rồi.

A Kiều đỏ mặt, cau mày: “Không có, muội đừng nói nhảm.”

Chu Song Song khẽ nói: “Còn chối, nhìn mặt tỷ đỏ lên kìa, nhưng ta khuyên tỷ đừng mơ mộng, dù nhà Triệu quan gia nghèo, bộ dạng cũng dữ dằn nhưng tốt xấu gì cũng là bộ đầu, là một tiểu quan, hắn sao lại cưới nữ tử có thân phận như tỷ làm vợ được? Dù tỷ nguyện ý làm thiếp, Triệu quan gia cũng chẳng thèm.”

A Kiều bị nàng trắng trợn nói thẳng ra mặt.

Chu Song Song đắc ý hất cằm lên.

Dáng dấp xinh đẹp thì sao, cha bất công thì sao, A Kiều từng là kỹ nữ, lại không thể sinh con, đời này làm sao hơn được nữ nhi con của tú tài có thân thể khỏe mạnh như nàng.

Tay cầm thùng nhẹ, tâm tình lại tốt, Chu Song Song bước nhanh, cố tình không muốn đi chung với A Kiều.

Nương nói, thanh danh của A Kiều không tốt, nàng đi gần A Kiều sẽ bị người ngoài chỉ trỏ xỉa xói.

Gió thu thổi vào mặt, bên góc tường vài chiếc lá khô lãng đãng bay theo gió, cuối cùng lại rơi xuống đất.

A Kiều nhìn những chiếc lá đó, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.

Đương nhiên nàng biết mình không xứng với Triệu Yến Bình, không xứng với rất nhiều người. Từ lúc vào Hoa Nguyệt Lâu, những nữ tử đứng đắn trải qua giáo huấn của tú bà đã sớm mất hy vọng được lấy chồng sinh con, dù may mắn được dịp có thể khôi phục lương tịch, dù Cậu một lòng tìm gia đình khá giả cho nàng, A Kiều cũng không dám mơ mộng.

Nàng chăm chú nhìn Triệu Yến Bình là bởi nàng thật lòng cảm tạ hắn.

Không ai biết được lúc Hoa Nguyệt Lâu bị niêm phong năm ngoái, đám người bên trong đã trải qua thế nào.

Khi ấy là ban ngày, các cô nương Hoa Nguyệt Lâu đều ở trong phòng tĩnh dưỡng tinh thần để đến đêm lại tỏa sáng phục vụ khách.

A Kiều không ngủ, sau năm ngày nữa là đến lúc nàng phải bắt đầu tiếp khách. Tú bà bắt nàng luyện vũ không ngừng suốt bao đêm để đêm đó không được phạm sai lầm. Ca cơ mặc váy rất nhẹ và mỏng, nửa kín nửa hở không che được toàn thân. A Kiều ở Hoa Nguyệt Lâu bốn năm, sớm đã không thẹn thùng vì mặc váy này vì nàng biết người vào đây gặp nàng chẳng phải là kẻ đứng đắn gì.

Phòng luyện vũ ở hậu viện Hoa Nguyệt Lâu, vị trí khá xa, đột nhiên truyền đến tiếng thét liên tục của nữ tử, mặt của tú bà dạy A Kiều luyện vũ biến sắc, bỏ lại A Kiều chạy ra ngoài.

A Kiều không biết xảy ra chuyện gì, tú bà chạy, nàng cũng hoảng loạn bối rối muốn trốn, nhưng vừa bước ra khỏi phòng luyện vũ, tầng hai của Hoa Nguyệt Lâu đối diện đột nhiên truyền đến một tiếng hét rất thảm, A Kiều ngửa đầu chỉ thấy một bộ khoái áo lam đè một danh kỹ lên lan can, không quan tâm đến danh kỹ giãy dụa, tốc váy nàng mà bỡn cợt.

Gương mặt danh kỹ tuyệt vọng thống khổ, cả đời này A Kiều sẽ không quên.

Là người sống trong Hoa Nguyệt Lâu, A Kiều biết những kỹ nữ này trôi qua bao nhiêu thê thảm, người trước bán rẻ tiếng cười, người sau khóc, mọi người có số mệnh không tốt mới lưu lạc phong trần, có ai thật sự lấy việc hầu hạ nam nhân làm niềm vui.

A Kiều không biết tại sao lại có nhiều bộ khoái đến vậy trong lâu, nhưng nàng không muốn bị người ta tùy tiện khi dễ, A Kiều nắm làn váy rườm rà lên chạy tới ngọn núi giả phía sau hoa viên.

A Kiều trốn trong sơn động của ngọn núi giả, nàng nơm nớp lo sợ, trước nay chưa từng trải qua sợ hãi như vậy.

Hai bộ khoái áo lam đi về hướng núi giả bên này tìm kiếm, một người kỹ nữ đang nấp trong núi giả bị bắt ra ngoài, bị trực tiếp đè xuống đất, người bộ khoái còn lại đi qua hướng A Kiều, mặt y đỏ lên đầy hưng phấn, cặp mắt như dã thú đang đi săn mồi. Toàn thân A Kiều lạnh toát như bị đóng băng.

A Kiều không dám đứng yên tại chỗ, nàng lén chạy xa chút, vừa chạy vừa hốt hoảng nhìn phía sau, đột nhiên nàng đụng phải cái gì đó, thân thể nghiêng ngã té xuống đất.

A Kiều nhìn thấy trước mắt có một đôi giày đen, theo đó là vạt áo tím sậm và bội đao bên hông.

Những thứ này đủ để làm A Kiều hồn phi phách tán, nàng nắm chặt vạt áo hở hang mỏng manh, co rúm nơi ngọn núi giả hẻo lánh, khóc lóc van cầu: “Xin đừng đụng ta, đừng đụng ta…”

Nhưng lúc này, gã bộ khoái áo lam rượt theo nàng trước đó nhìn thấy nam nhân áo tím, gã trơ mặt nói: “Triệu gia, kỹ nữ này vừa trắng vừa mềm, nếu ngài không muốn thì thưởng cho ta được không?”

A Kiều càng khóc dữ hơn, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn nam nhân mặc tử bào.

Cũng bắt nạt kỹ nữ giống mấy kẻ súc sinh kia. Nhưng hắn không giống bộ khoái áo lam làm nhục kỹ nữ, A Kiều thấy một gương mặt lạnh như băng sơn, mày kiếm nhíu chặt, nghiêm nghị quát bộ khoái áo lam rượt theo nàng: “Truyền khẩu lệnh của ta, truy nã nghi phạm quan trọng, lại có người chểnh mảng công việc lợi dụng thời cơ ức hiếp nữ tử trong lầu đều là can phạm, khép vào tội làm nhục phụ nữ đàng hoàng!”

Hắn chột dạ. Rút ra bội đao sáng loáng, bộ khoái áo lam rụt vai, nhìn A Kiều tiếc nuối, theo đường cũ đi về truyền lệnh.

Triệu gia áo tím cũng muốn rời đi, được vài bước đột nhiên gấp gáp quay lại.

A Kiều tưởng hắn nổi thú tính, muốn khinh người, nàng hét lên: có cướp muốn đào thoát.

Triệu gia một phát chụp được cổ tay nàng, A Kiều bị hắn kéo tới xoay hết nửa vòng, cả người đụng vào ngực hắn.

A Kiều khóc lóc đánh hắn, Triệu gia xiết chặt tay nàng, lạnh giọng thẩm vấn: “Ngươi biết tú bà ở chỗ nào không?”

A Kiều hận tú bà, còn hận bà ấy hơn hận Mợ nàng!

Tú bà gây đại họa, vị Triệu gia này chỉ muốn bắt tú bà, không cố ý cưỡng ép nàng, A Kiều rớt nước mắt, ôm chút hy vọng cầu xin: “Quan gia, nếu ta dẫn ngài đi bắt bà ấy, quan gia có thể bảo vệ ta được không? Quan gia chắc không biết, dân nữ thật ra là cháu gái của tú tài Chu Sưởng trong huyện, bốn năm trước bị Mợ nhẫn tâm bán đến đây, dân nữ hiện vẫn là thân trong sạch, cầu xin quan gia nhủ lòng thương!”

Triệu gia nghe xong, trầm mặc một chút rồi đồng ý.

A Kiều đạt được ý nguyện liền dẫn hắn đuổi theo hướng tú bà rời đi, nhờ ánh mắt Triệu gia tinh tường phát hiện ra cơ quan mật, bắt được tú bà. Tú bà thấy A Kiều liền chửi ầm lên, bị Triệu gia lấy vải rách nhét miệng. A Kiều sợ mấy vị bộ khoái áo lam ỷ thế hiếp người, nàng luôn đi theo sát vị Triệu gia nhìn chính trực này.

Triệu gia tính tình cẩn thận, lúc sắp rời đi, hắn áp tú bà đứng ngoài cửa phòng, nhắc A Kiều đi vào thay y phục.

Nhờ sự nhắc nhở của hắn, hôm đó ở Hoa Nguyệt Lâu, A Kiều là cô nương ăn mặc chỉnh tề nhất. Hơn hai mươi bộ khoái áp giải mười mấy nữ tử thanh lâu tiến về đại lao huyện nha, dân chúng tranh nhau chen lấn vây quanh nhìn ngó. Các cô nương bên cạnh A Kiều bởi áo rách quần manh phải giơ tay che đậy, chỉ có A Kiều không bị người nhìn.

Vào đại lao, rất nhiều kỹ nữ bị cai ngục lợi dụng đêm tối làm nhục, nhưng chưa có ai chạm qua A Kiều.

Mãi đến khi trở về nhà Cậu, mãi đến khi nghe nói hàng xóm sát vách là Triệu quan gia, A Kiều mới tường tận, Triệu quan gia Triệu Yến Bình đã âm thầm dàn xếp sau lưng nên nàng mới thoát khỏi tay bọn cai ngục.

Cho nên A Kiều biết ơn Triệu Yến Bình. Triệu Yến Bình chính là phụ mẫu tái sinh của nàng.

Vòng qua một con đường chính là Khánh Hà.

Bên bờ xếp một dãy bến cảng, là điểm dừng khi thuyền về, không có thuyền thì trở thành chỗ cho bách tính rửa rau, giặt đồ.

Mấy ngày trước trời mưa, hôm nay nắng ráo, các phụ nhân đến sớm chiếm chỗ giặt đồ, mọi người tay bận rộn, miệng nói chuyện phiếm, lôi những việc vụn vặt trong nhà ra nói cho hết thời gian, bận rộn để khỏi buồn tẻ mỏi mệt.

Chu Song Song chạy tới chỗ mẹ con Phương cô nương để giặt, bên cạnh ba người còn có chỗ trống nhưng Chu Song Song cho A Kiều ánh mắt cảnh cáo rằng ba người không chào đón nàng.

Thân thể trong sạch, thanh danh đã hỏng, ngoại trừ Cậu, không ai tiếp nhận nàng.

A Kiều rũ mắt, cầm thùng gỗ men theo bờ sông đi lên phía trước.

Những nơi A Kiều đi qua, đám phụ nhân bàn luận dồn dập:

“Nhìn kìa, cháu gái Chu tú tài lại tới.”

“Nàng vẫn còn mặt mũi đi ra ngoài được sao, nếu như ta đã từng sống ở nơi đó, dứt khoát kiếm sợi dây treo cổ cho xong, còn dám xuất đầu lộ diện.”

“Đừng nói vậy, nghe nói lúc niêm phong Hoa Nguyệt Lâu, nàng vẫn chưa tiếp khách, vẫn là hoàng hoa khuê nữ.”

“Xì, lời này mà ngươi cũng tin à, ta nói mọi người nghe, bên trong kỹ viện có rất nhiều biện pháp dạy dỗ, các tiểu cô nương vào đó đều khóc không chịu thoát y, tú bà liền kêu đám đại hán lột sạch đồ, ngắm nghía từ trong ra ngoài, đến lúc đó người cứng rắn đến đâu cũng bị chết tâm, mất sạch mặt mũi, ngoan ngoãn nghe lời, chắc chắn nàng ấy cũng tránh không thoát.”

“Vậy à, Chu tú tài còn tuyên bố tìm mối hôn sự tốt cho cháu gái nữa. Kẻ ngu mới cưới loại nữ nhân này.”

“Chột dạ thôi. Cháu gái khỏe mạnh tới ở nhờ, bị thê tử hắn nhẫn tâm bán đi, hắn làm Cậu không chăm sóc tốt cho cháu, chết đi làm sao dám gặp mặt muội muội và muội phu?”

Tiếng bàn luận rì rầm không dứt bên tai, hoặc đồn đãi, hoặc tự biên, thật thật giả giả.

A Kiều nghe được đều chết lặng.

Cuối cùng, A Kiều đi xuống chỗ ngồi không tốt lắm ở bến tàu.

Nàng ngồi xổm ở mép nước, lôi vỏ chăn của Cậu Mợ ra, dùng sức đập mạnh.

Mặt sông trong suốt như gương, soi rõ gương mặt trắng nõn như hoa.


/194

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status