Trước khi tu luyện, Lục Thất dịu dàng nói với Điệp Y:
- Điệp Y, dùng khí công chữa bệnh sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nàng nghĩ lại đi.
- Thiếp đã nghĩ kĩ, chết cũng không hối tiếc, cảm tạ sự thương xót của công tử.
Điệp Y nhẹ giọng trả lời.
Lục Thất gật gật đầu, ôn tồn nói:
- Nàng là thiếp của ta, nếu như chẳng may gặp phải bất hạnh, ta sẽ đem nàng chôn cất trong tộc mộ của Lục thị, vĩnh viễn là nữ nhân của Lục Thiên Phong ta.
- Thiếp tạ ơn ân nghĩa của công tử, thiếp nếu chẳng may gặp phải điều gì bất hạnh, khẩn cầu công tử đem đàn tỳ bà này chôn cùng với thiếp luôn.
Điệp Y nhỏ giọng nói.
Lục Thất sửng sốt, liếc mắt nhìn chiếc đàn tỳ bà hơi cũ Điệp Y ôm trong tay một cái, thầm nghĩ Điệp Y đúng là một nữ tử yêu nhạc hiếm thấy, hắn dịu dàng nói:
- Điệp Y, ta đã biết.
Điệp Y nghe xong cúi đầu hành lễ, sau đó im lặng xoay người đi đến chỗ tu luyện, Lục Thất nhìn bóng dáng ốm yếu của Điệp Y, hắn chưa từng xem căn cốt của Điệp Y, nếu Điệp Y căn cốt bình thường, vậy lần hợp tu này thực sự là một khảo nghiệm sinh tử đối với nàng.
Băng Nhạn cũng im lặng đứng ở chỗ bãi trúc, Lục Thất đã giải thích với nàng việc tu luyện không có nguy hiểm, bởi vậy lòng của nàng chỉ có chút không yên, Lục Thất hô một tiếng, hai nàng bắt đầu dọc theo mấu trúc múa quanh Lục Thất. Lục Thất nhắm mắt bắt đầu nhìn các nàng, từ đan điền huyền châu biến thành hai cái hắc châm bay đến đâm vào huyệt của các nàng.
Lúc mới hợp tu, phản ứng của hai nàng không khác nhau lắm, xung quanh Đỗ Băng Nhạn hiện ra khói màu đen nhạt, quanh thân Điệp Y tản ra khói màu vàng đất, thấy được Điệp Y khi tu luyện có phản ứng, Lục Thất cũng an tâm hơn nhiều, căn cốt của Điệp Y cũng không phải bình thường, xác nhận là thuộc tính đất, đến lúc này nguy hiểm tính mạng gần như không còn.
Tu luyện tiến hành thuận lợi, trên người Đỗ Băng Nhạn dần hình thành một cầu vồng màu đen nhạt, khói xung quanh Điệp Y dần ngưng tụ thành một cầu vồng màu vàng đất, sau khi hai cầu vồng hình thành dần tách khỏi thân thể, nhập vào miệng Lục Thất cùng viện trợ với âm dương huyền châu.
Rốt cục sáng sớm ba ngày sau, hợp tu hoàn thành thuận lợi, Băng Nhạn và Điệp Y cùng nhau đi đến khe núi tắm rửa, Lục Thất tâm tình rất tốt đứng lặng ở ngoài rừng trúc, ngắm phong cảnh núi Thanh Long chờ đợi.
Một lúc sau, hai nàng tắm rửa xong quay lại, Lục Thất thấy vẻ ngoài Điệp Y cũng chẳng xinh đẹp lên được chút nào, trên làn da vẫn còn rất nhiều ban màu đỏ, nhưng bệnh trạng sưng đỏ đã đánh tan, khôi phục khuôn mặt trái xoan, khuôn mặt đoan chính ngũ quan tinh tế, hẳn phải là một mỹ nữ.
Lục Thất lo lắng ở bên ngoài lâu ngày sẽ hỏng việc, liền yêu cầu xuống núi, trên đường đi, thấy hai nàng đi lại rất nhẹ nhàng, trên đường đi vô cùng thoải mái, nhìn ra được bệnh tình của Điệp Y đã tốt hơn nhiều, Lục Thất tự nhiên cũng rất vui mừng, nghĩ đến bệnh của Lâm Tiểu Điệp, sau này có khả năng chữa khỏi, sẽ có một nửa hy vọng.
Xuống núi đón xe trở về kinh thành, sau khi vào thành trước tiên đưa các nàng đến chỗ nhà đại huynh, biết được La trưởng sử rất hài lòng với tài hoa của đại huynh, đã đồng ý cầu người tiến cử.
Sau khi Lục Thất trao đổi với huynh trưởng xong, đón xe đến phủ Ung Vương, sau khi đến phủ thì bái kiến La trưởng sử nói lời cảm tạ, lại biết chức sự của Binh bộ ngày hôm qua đã được định đoạt xong, Lục Thất chỉ cần cầm công văn đến Binh bộ để làm hồ sơ là có thể lấy được ấn của lữ soái.
Sau khi biết Lục Thất cung kính nói tạ ơn, La trưởng sử lại hỏi địa chỉ nơi hắn thường ở, nói mấy ngày này kiên nhẫn ở lại kinh thành chờ, đợi đến khi toàn bộ chức vị của phủ Ung Vương được bổ nhiệm xong, thì sẽ đến bái kiến Ung Vương điện hạ và đến chào hỏi các quan viên cao thấp của Ung Vương phủ. Lục Thất để lại địa chỉ Tú trang, một lòng muốn rơi xuống đất, rời khỏi nhà của La trưởng sử.
Lục Thất về tới Tú trang, vừa vào trong sân, thấy Tiểu Mai và Tư Trúc, Tư Ngọc, ba người cười rạng rỡ như hoa nghênh đón hắn trở về, hắn mỉm cười ân cần hỏi thăm ba người, Tiểu Mai tận trách nhiệm bẩm báo chuyện thu chi của Tú trang, hắn cũng từ Tiểu Mai biết được Lâm Tiểu Điệp vẫn chưa trở về, chẳng nhẽ đến lễ phật lại ở lại luôn an tự sao?
Lâm Tiểu Điệp vẫn chưa về Tú trang, Lục Thất lập tức đến Thiên Tỉnh trạch viện thăm Ngọc Trúc, Tư Trúc muốn đi theo nhưng bị Tiểu Mai gọi ngược lại.
Sau khi tới trạch viện Thiên Tỉnh, lập tức nhìn thấy Ngọc Trúc, Băng Nhi và Uyển Ngọc đang cùng nhau thêu thùa, ba người thấy Lục Thất trở về phản ứng không giống nhau, Ngọc Trúc khuôn mặt xinh đẹp cười nhạt, Băng Nhi khuôn mặt xinh đẹp cũng có chút hồng lên, ánh mắt nhìn về phía Lục Thất ngượng ngùng có chứa tình cảm.
Trong lòng Lục Thất có chút khác thường, đối mặt với ba nữ nhân, mỉm cười hỏi Ngọc Trúc đã quen với việc sống ở đây chưa, sau đó yên lặng như nước xem bức tranh các nàng thêu.
Đó là một bức phong lan, tranh thêu xinh đẹp thanh nhã, hắn khen vài câu từ tận đáy lòng, sau đó lấy cớ mệt mỏi vào trong phòng Ngọc Trúc nghỉ ngơi, sau đó hắn nói phải tọa công, sợ có người quấy nhiễu, các nàng biết điều liền rời khỏi, đóng cửa lại.
Lục Thất đi đến ngồi xuống bên giường, trong mũi tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, khiến cho thân thể hắn thoải mái hơn, hắn lựa chọn ở trong phòng Ngọc Trúc yên tĩnh suy nghĩ là xuất phát từ hai lý do. Một là Ngọc Trúc trong Tú trang có uy của một đại tỷ, hắn yên lặng suy nghĩ có Ngọc Trúc ngăn cản, cô bé có tính tình kích động như Tư Trúc cũng sẽ không đột nhiên quấy rầy.
Hai là hắn đã đón Ngọc Trúc đến Tú trang, chắc chắn sẽ không để nam nhân khác tùy ý cướp đi, cách tốt nhất lấy được trái tim của Ngọc Trúc chính là ba chữ không khách khí, hắn chủ cần khiến Ngọc Trúc làm nữ nhân của Lục gia, trong hoàn cảnh bị lạnh nhạt, dần dần sẽ không muốn rời xa nơi ấm áp yên bình, nàng dù sao cũng đã lớn tuổi, tuy ràng hâm mộ văn nhân nhưng so với tâm tình của thiếu nữ có chút thực tế hơn.
Hưởng thụ mùi thơm của phòng mỹ nhân trong chốc lát, Lục Thất bắt đầu suy tư, hắn đã rời khỏi huyện Thạch Đại một thời gian rồi, đến kinh thành cơ bản là hoàn thành được ước nguyện, hắn nhớ người nhà, cũng vô cùng lo lắng cho an nguy của người thân, không biết Triệu huyện thừa chết có ảnh hưởng tới cuộc sống của người nhà hay không, hắn thật sự rất muốn bây giờ liền về huyện Thạch Đại, cũng may có Vương Cầm Nhi quay lại bảo vệ.
Nửa giờ sau, ngoài cửa phòng chợt vang lên một giọng nữ, nhẹ nhàng nói:
- Công tử, có một vị quan gia tới thăm.
Lục Thất ngẩn ra, biết được ngoài cửa là Tiểu Mai, quan gia tới thăm? Chẳng lẽ là quan viên của phủ Ung Vương tới tìm hắn? Thật sự là có khả năng đó.
Hắn kinh ngạc đứng dậy mở cửa, trực tiếp hỏi:
- Tiểu Mai, quan gia ở đâu đến?
- Thiếp không biết, cũng không dám hỏi nhiều.
Tiểu Mai e sợ nhỏ giọng nói.
Lục Thất gật gật đầu, ra khỏi phòng đi về phía nhà trước, tới nhà trước, hắn thấy ba người, một người mặc áo gấm, trên mặt có một vết dao, hai người khác mặc áo xanh, khuôn mặt trắng nõn, khoảng hai mươi tuổi, khí chất có vẻ âm nhu, giống như hai đầy tớ.
- Là Ôn đại nhân.
Mặt Lục Thất lập tức xuất hiện niềm vui bất ngờ mỉm cười tiến lên, thân thiết gọi.
Người tới thăm không ngờ là Ôn Vũ đã gặp qua ở huyện Thạch Đại. Ôn Vũ là phủ vệ Đại Lý Tự, từng là người làm những việc lớn cho Đại Lý tư trực. Mặc dù Ôn Vũ chức quan không cao, nhưng lại là quan hành ti ở kinh thành, Lục Thất không thể nghĩ tới quan tới thăm lại chính là Ôn Vũ.
Trên mặt có vết đao của Ôn Vũ nở nụ cười, đối mặt với Lục Thất cười nói:
- Lục đại nhân, không ngờ người đến đây là ta đúng không.
Lục Thất dừng lại cười nói:
- Đúng là không ngờ người đến chơi lại chính là Ôn đại nhân.
Ôn Vũ mỉm cười gật đầu nói:
- Lục đại nhân, chuyện lần trước may mà có đại nhân giúp đỡ, phần ân tình kia, hạ quan vẫn còn nhớ.
Lục Thất ngẩn ra cười nói:
- Ôn đại nhân quá lời rồi, chuyện lần trước là chuyện nên làm, đại nhân không cần để ý.
Ôn Vũ mỉm cười nói:
- Cần để tâm, hạ quan cố ý đến tìm đại nhân trả lại chút tình nghĩa đó.
Lục Thất ngẩn ra, không hiểu nhìn Ôn Vũ, Ôn Vũ mỉm cười nói:
- Đại nhân mời đi theo ta, chúng ta tìm nơi thanh tĩnh nói chuyện.
Lục Thất vô cùng nghi hoặc đi theo Ôn Vũ ra khỏi Tú trang, đi trà lâu ở phụ cận uống trà, sau khi ngồi xuống một phòng trà, Ôn Vũ ôn tồn nói:
- Lục đại nhân, ngài đã đến kinh thành vài ngày rồi, không biết mấy ngày này ngài có dự định gì không?
Lục Thất vô cùng nghi hoặc, nghĩ một chút, nhẫn nại ôn tồn nói:
- Ta ở kinh thành còn một số việc phải xử lý, mấy ngày gần đây cũng có chút dự định, một là đi thăm thú kinh thành phồn hoa, xem nơi nào có khả năng để mở cửa hàng, hai là muốn đi chùa lễ phật.
Ôn Vũ ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Lục đại nhân muốn đi chùa lễ phật, chẳng nhẽ đại nhân tin vào phật?
Lục Thất không đoán ra được lý do Ôn Vũ đến, rốt cuộc muốn nói cái gì, đành phải nói:
- Gia mẫu tin vào phật, ta từ nhỏ đã tin vào phật.
Thực ra sáng mai hắn muốn đi chùa, nhưng là đi vì Lâm Tiểu Điệp, muốn tìm hiểu lý do sao Lâm Tiểu Điệp không về, Lục Thất thân là phu quân, hẳn nên quan tâm Lâm Tiểu Điệp, không thể để cho Lâm Tiểu Điệp ở bên ngoài không quan tâm lo lắng.
Ôn Vũ ôn tồn nói:
- Lục đại nhân là võ tướng từng chinh chiến, võ tướng tin phật cũng không nhiều.
Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Phật tổ từ bi, nhưng cũng có kim cương hộ pháp, ta nhập ngũ chinh chiến là vì đất nước, tuy rằng tay đầy máu tanh nhưng trong lòng luôn hướng về phật.
Ôn Vũ gật đầu nói:
- Trong lời nói Lục Đại nhân có thiên cơ, đúng là người có duyên với phật.
Lục Thất nghe xong thầm cười trộm, nói bậy bạ một câu thành thiên cơ, hắn trước kia theo mẫu thân lạy phật, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tin phật, hắn chỉ tin chính mình, chỉ tin thực lực của bản thân, hắn không chi rằng cung kính bái phật có thể trừ họa giải nạn áo cơm không lo.
- Điệp Y, dùng khí công chữa bệnh sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nàng nghĩ lại đi.
- Thiếp đã nghĩ kĩ, chết cũng không hối tiếc, cảm tạ sự thương xót của công tử.
Điệp Y nhẹ giọng trả lời.
Lục Thất gật gật đầu, ôn tồn nói:
- Nàng là thiếp của ta, nếu như chẳng may gặp phải bất hạnh, ta sẽ đem nàng chôn cất trong tộc mộ của Lục thị, vĩnh viễn là nữ nhân của Lục Thiên Phong ta.
- Thiếp tạ ơn ân nghĩa của công tử, thiếp nếu chẳng may gặp phải điều gì bất hạnh, khẩn cầu công tử đem đàn tỳ bà này chôn cùng với thiếp luôn.
Điệp Y nhỏ giọng nói.
Lục Thất sửng sốt, liếc mắt nhìn chiếc đàn tỳ bà hơi cũ Điệp Y ôm trong tay một cái, thầm nghĩ Điệp Y đúng là một nữ tử yêu nhạc hiếm thấy, hắn dịu dàng nói:
- Điệp Y, ta đã biết.
Điệp Y nghe xong cúi đầu hành lễ, sau đó im lặng xoay người đi đến chỗ tu luyện, Lục Thất nhìn bóng dáng ốm yếu của Điệp Y, hắn chưa từng xem căn cốt của Điệp Y, nếu Điệp Y căn cốt bình thường, vậy lần hợp tu này thực sự là một khảo nghiệm sinh tử đối với nàng.
Băng Nhạn cũng im lặng đứng ở chỗ bãi trúc, Lục Thất đã giải thích với nàng việc tu luyện không có nguy hiểm, bởi vậy lòng của nàng chỉ có chút không yên, Lục Thất hô một tiếng, hai nàng bắt đầu dọc theo mấu trúc múa quanh Lục Thất. Lục Thất nhắm mắt bắt đầu nhìn các nàng, từ đan điền huyền châu biến thành hai cái hắc châm bay đến đâm vào huyệt của các nàng.
Lúc mới hợp tu, phản ứng của hai nàng không khác nhau lắm, xung quanh Đỗ Băng Nhạn hiện ra khói màu đen nhạt, quanh thân Điệp Y tản ra khói màu vàng đất, thấy được Điệp Y khi tu luyện có phản ứng, Lục Thất cũng an tâm hơn nhiều, căn cốt của Điệp Y cũng không phải bình thường, xác nhận là thuộc tính đất, đến lúc này nguy hiểm tính mạng gần như không còn.
Tu luyện tiến hành thuận lợi, trên người Đỗ Băng Nhạn dần hình thành một cầu vồng màu đen nhạt, khói xung quanh Điệp Y dần ngưng tụ thành một cầu vồng màu vàng đất, sau khi hai cầu vồng hình thành dần tách khỏi thân thể, nhập vào miệng Lục Thất cùng viện trợ với âm dương huyền châu.
Rốt cục sáng sớm ba ngày sau, hợp tu hoàn thành thuận lợi, Băng Nhạn và Điệp Y cùng nhau đi đến khe núi tắm rửa, Lục Thất tâm tình rất tốt đứng lặng ở ngoài rừng trúc, ngắm phong cảnh núi Thanh Long chờ đợi.
Một lúc sau, hai nàng tắm rửa xong quay lại, Lục Thất thấy vẻ ngoài Điệp Y cũng chẳng xinh đẹp lên được chút nào, trên làn da vẫn còn rất nhiều ban màu đỏ, nhưng bệnh trạng sưng đỏ đã đánh tan, khôi phục khuôn mặt trái xoan, khuôn mặt đoan chính ngũ quan tinh tế, hẳn phải là một mỹ nữ.
Lục Thất lo lắng ở bên ngoài lâu ngày sẽ hỏng việc, liền yêu cầu xuống núi, trên đường đi, thấy hai nàng đi lại rất nhẹ nhàng, trên đường đi vô cùng thoải mái, nhìn ra được bệnh tình của Điệp Y đã tốt hơn nhiều, Lục Thất tự nhiên cũng rất vui mừng, nghĩ đến bệnh của Lâm Tiểu Điệp, sau này có khả năng chữa khỏi, sẽ có một nửa hy vọng.
Xuống núi đón xe trở về kinh thành, sau khi vào thành trước tiên đưa các nàng đến chỗ nhà đại huynh, biết được La trưởng sử rất hài lòng với tài hoa của đại huynh, đã đồng ý cầu người tiến cử.
Sau khi Lục Thất trao đổi với huynh trưởng xong, đón xe đến phủ Ung Vương, sau khi đến phủ thì bái kiến La trưởng sử nói lời cảm tạ, lại biết chức sự của Binh bộ ngày hôm qua đã được định đoạt xong, Lục Thất chỉ cần cầm công văn đến Binh bộ để làm hồ sơ là có thể lấy được ấn của lữ soái.
Sau khi biết Lục Thất cung kính nói tạ ơn, La trưởng sử lại hỏi địa chỉ nơi hắn thường ở, nói mấy ngày này kiên nhẫn ở lại kinh thành chờ, đợi đến khi toàn bộ chức vị của phủ Ung Vương được bổ nhiệm xong, thì sẽ đến bái kiến Ung Vương điện hạ và đến chào hỏi các quan viên cao thấp của Ung Vương phủ. Lục Thất để lại địa chỉ Tú trang, một lòng muốn rơi xuống đất, rời khỏi nhà của La trưởng sử.
Lục Thất về tới Tú trang, vừa vào trong sân, thấy Tiểu Mai và Tư Trúc, Tư Ngọc, ba người cười rạng rỡ như hoa nghênh đón hắn trở về, hắn mỉm cười ân cần hỏi thăm ba người, Tiểu Mai tận trách nhiệm bẩm báo chuyện thu chi của Tú trang, hắn cũng từ Tiểu Mai biết được Lâm Tiểu Điệp vẫn chưa trở về, chẳng nhẽ đến lễ phật lại ở lại luôn an tự sao?
Lâm Tiểu Điệp vẫn chưa về Tú trang, Lục Thất lập tức đến Thiên Tỉnh trạch viện thăm Ngọc Trúc, Tư Trúc muốn đi theo nhưng bị Tiểu Mai gọi ngược lại.
Sau khi tới trạch viện Thiên Tỉnh, lập tức nhìn thấy Ngọc Trúc, Băng Nhi và Uyển Ngọc đang cùng nhau thêu thùa, ba người thấy Lục Thất trở về phản ứng không giống nhau, Ngọc Trúc khuôn mặt xinh đẹp cười nhạt, Băng Nhi khuôn mặt xinh đẹp cũng có chút hồng lên, ánh mắt nhìn về phía Lục Thất ngượng ngùng có chứa tình cảm.
Trong lòng Lục Thất có chút khác thường, đối mặt với ba nữ nhân, mỉm cười hỏi Ngọc Trúc đã quen với việc sống ở đây chưa, sau đó yên lặng như nước xem bức tranh các nàng thêu.
Đó là một bức phong lan, tranh thêu xinh đẹp thanh nhã, hắn khen vài câu từ tận đáy lòng, sau đó lấy cớ mệt mỏi vào trong phòng Ngọc Trúc nghỉ ngơi, sau đó hắn nói phải tọa công, sợ có người quấy nhiễu, các nàng biết điều liền rời khỏi, đóng cửa lại.
Lục Thất đi đến ngồi xuống bên giường, trong mũi tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, khiến cho thân thể hắn thoải mái hơn, hắn lựa chọn ở trong phòng Ngọc Trúc yên tĩnh suy nghĩ là xuất phát từ hai lý do. Một là Ngọc Trúc trong Tú trang có uy của một đại tỷ, hắn yên lặng suy nghĩ có Ngọc Trúc ngăn cản, cô bé có tính tình kích động như Tư Trúc cũng sẽ không đột nhiên quấy rầy.
Hai là hắn đã đón Ngọc Trúc đến Tú trang, chắc chắn sẽ không để nam nhân khác tùy ý cướp đi, cách tốt nhất lấy được trái tim của Ngọc Trúc chính là ba chữ không khách khí, hắn chủ cần khiến Ngọc Trúc làm nữ nhân của Lục gia, trong hoàn cảnh bị lạnh nhạt, dần dần sẽ không muốn rời xa nơi ấm áp yên bình, nàng dù sao cũng đã lớn tuổi, tuy ràng hâm mộ văn nhân nhưng so với tâm tình của thiếu nữ có chút thực tế hơn.
Hưởng thụ mùi thơm của phòng mỹ nhân trong chốc lát, Lục Thất bắt đầu suy tư, hắn đã rời khỏi huyện Thạch Đại một thời gian rồi, đến kinh thành cơ bản là hoàn thành được ước nguyện, hắn nhớ người nhà, cũng vô cùng lo lắng cho an nguy của người thân, không biết Triệu huyện thừa chết có ảnh hưởng tới cuộc sống của người nhà hay không, hắn thật sự rất muốn bây giờ liền về huyện Thạch Đại, cũng may có Vương Cầm Nhi quay lại bảo vệ.
Nửa giờ sau, ngoài cửa phòng chợt vang lên một giọng nữ, nhẹ nhàng nói:
- Công tử, có một vị quan gia tới thăm.
Lục Thất ngẩn ra, biết được ngoài cửa là Tiểu Mai, quan gia tới thăm? Chẳng lẽ là quan viên của phủ Ung Vương tới tìm hắn? Thật sự là có khả năng đó.
Hắn kinh ngạc đứng dậy mở cửa, trực tiếp hỏi:
- Tiểu Mai, quan gia ở đâu đến?
- Thiếp không biết, cũng không dám hỏi nhiều.
Tiểu Mai e sợ nhỏ giọng nói.
Lục Thất gật gật đầu, ra khỏi phòng đi về phía nhà trước, tới nhà trước, hắn thấy ba người, một người mặc áo gấm, trên mặt có một vết dao, hai người khác mặc áo xanh, khuôn mặt trắng nõn, khoảng hai mươi tuổi, khí chất có vẻ âm nhu, giống như hai đầy tớ.
- Là Ôn đại nhân.
Mặt Lục Thất lập tức xuất hiện niềm vui bất ngờ mỉm cười tiến lên, thân thiết gọi.
Người tới thăm không ngờ là Ôn Vũ đã gặp qua ở huyện Thạch Đại. Ôn Vũ là phủ vệ Đại Lý Tự, từng là người làm những việc lớn cho Đại Lý tư trực. Mặc dù Ôn Vũ chức quan không cao, nhưng lại là quan hành ti ở kinh thành, Lục Thất không thể nghĩ tới quan tới thăm lại chính là Ôn Vũ.
Trên mặt có vết đao của Ôn Vũ nở nụ cười, đối mặt với Lục Thất cười nói:
- Lục đại nhân, không ngờ người đến đây là ta đúng không.
Lục Thất dừng lại cười nói:
- Đúng là không ngờ người đến chơi lại chính là Ôn đại nhân.
Ôn Vũ mỉm cười gật đầu nói:
- Lục đại nhân, chuyện lần trước may mà có đại nhân giúp đỡ, phần ân tình kia, hạ quan vẫn còn nhớ.
Lục Thất ngẩn ra cười nói:
- Ôn đại nhân quá lời rồi, chuyện lần trước là chuyện nên làm, đại nhân không cần để ý.
Ôn Vũ mỉm cười nói:
- Cần để tâm, hạ quan cố ý đến tìm đại nhân trả lại chút tình nghĩa đó.
Lục Thất ngẩn ra, không hiểu nhìn Ôn Vũ, Ôn Vũ mỉm cười nói:
- Đại nhân mời đi theo ta, chúng ta tìm nơi thanh tĩnh nói chuyện.
Lục Thất vô cùng nghi hoặc đi theo Ôn Vũ ra khỏi Tú trang, đi trà lâu ở phụ cận uống trà, sau khi ngồi xuống một phòng trà, Ôn Vũ ôn tồn nói:
- Lục đại nhân, ngài đã đến kinh thành vài ngày rồi, không biết mấy ngày này ngài có dự định gì không?
Lục Thất vô cùng nghi hoặc, nghĩ một chút, nhẫn nại ôn tồn nói:
- Ta ở kinh thành còn một số việc phải xử lý, mấy ngày gần đây cũng có chút dự định, một là đi thăm thú kinh thành phồn hoa, xem nơi nào có khả năng để mở cửa hàng, hai là muốn đi chùa lễ phật.
Ôn Vũ ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Lục đại nhân muốn đi chùa lễ phật, chẳng nhẽ đại nhân tin vào phật?
Lục Thất không đoán ra được lý do Ôn Vũ đến, rốt cuộc muốn nói cái gì, đành phải nói:
- Gia mẫu tin vào phật, ta từ nhỏ đã tin vào phật.
Thực ra sáng mai hắn muốn đi chùa, nhưng là đi vì Lâm Tiểu Điệp, muốn tìm hiểu lý do sao Lâm Tiểu Điệp không về, Lục Thất thân là phu quân, hẳn nên quan tâm Lâm Tiểu Điệp, không thể để cho Lâm Tiểu Điệp ở bên ngoài không quan tâm lo lắng.
Ôn Vũ ôn tồn nói:
- Lục đại nhân là võ tướng từng chinh chiến, võ tướng tin phật cũng không nhiều.
Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Phật tổ từ bi, nhưng cũng có kim cương hộ pháp, ta nhập ngũ chinh chiến là vì đất nước, tuy rằng tay đầy máu tanh nhưng trong lòng luôn hướng về phật.
Ôn Vũ gật đầu nói:
- Trong lời nói Lục Đại nhân có thiên cơ, đúng là người có duyên với phật.
Lục Thất nghe xong thầm cười trộm, nói bậy bạ một câu thành thiên cơ, hắn trước kia theo mẫu thân lạy phật, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tin phật, hắn chỉ tin chính mình, chỉ tin thực lực của bản thân, hắn không chi rằng cung kính bái phật có thể trừ họa giải nạn áo cơm không lo.
/685
|