- Lão gia, sau này chủ tớ Nhạn Nhi sẽ là thị thiếp trong phòng thiếp thân, lão gia có đồng ý không?
Vương Cầm Nhi ôn nhu hỏi.
Lục Thất cười khổ, im lặng gật đầu, Vương Cầm Nhi cất vào thư lệnh viết tay, dịu dàng nói:
- Ngày mai thiếp thân sẽ cho người dẫn Nhạn Nhi rời khỏi Trì Châu, đưa đến thanh lâu khác dạy dỗ một thời gian.
Lục Thất nghe xong, kinh ngạc nhìn Vương Cầm Nhi, Vương Cầm Nhi cười nhạt nói:
- Ngày mai thiếp thân không nên lập tức đi gặp Nhạn Nhi, làm vậy sẽ càng khiến cho Nhạn Nhi hiểu sai mà mai sau sinh lòng oán hận, ngoài ra thiếp thân hết sức buồn bực Nhạn Nhi vô tri. Thiếp muốn cho Nhạn Nhi biết được cái gì mới là hiện thực sinh tồn, để cho nàng ấy mang theo cái tư tưởng tự cho là cao quý kia của mình, đi thể hội đau khổ của phận làm kỹ nữ.
Lục Thất chau mày, lại nghe Vương Cầm Nhi nói:
- Được rồi, việc của Nhạn Nhi, thiếp thân sẽ có chừng mực, lão gia cũng mau chóng trở về huyện Thạch Đại đi, với lại còn phải đi huyện Thanh Dương bái kiến mẫu thân kìa.
Lục Thất ngẩn ra, lập tức thuận theo gật đầu, lại nghe Vương Cầm Nhi dịu dàng nói:
- Lão gia ở khu vực Trì Châu không được mất cảnh giác, phải đề phòng vị Mã đại nhân kia ám sát.
Lục Thất ngẩn ra, trong lòng ấm áp, mỉm cười gật đầu nói:
- Ta biết rồi, nàng ở bên ngoài, cũng cần phải để ý an nguy của mình đấy.
- Thiếp thân sẽ cẩn thận.
Vương Cẩm Nhi dịu dàng đáp lại, chợt tiến lên nhào vào lồng ngực của Lục Thất.
Cùng Vương Cầm Nhi ôm nhau âu yếm trong chốc lát, Lục Thất đành dằn lòng buông ra mỹ nhân, hắn xuống lầu gọi nhóm quan tướng thuộc hạ, xuất phát rời khỏi thành Trì Châu. Khi đã rời thành Trì Châu được năm dặm, Lục Thất đột nhiên đổi chủ ý, dẫn nhóm quan tướng thủ hạ chuyển hướng phóng ngựa về huyện Thanh Dương.
Lục Thất bất ngờ đổi hướng, cũng khiến cho binh mai phục ở hai mươi dặm phía trước rất ngoài ý muốn. Đó là một đội quan quân hơn hai trăm người, mỗi người cầm sẵn cung tiễn mai phục. Bọn họ phụng mệnh chờ đợi mai phục, cũng không biết khi nào thì Lục Thất rời khỏi thành Trì Châu.
Thẳng đến khi một gã lính trinh sát chạy tới, nhóm phục binh mới biết mục tiêu đã ra khỏi thành Trì Châu, nhưng lại thình lình đổi hướng đi huyện Thanh Dương, cơ hồ giống như biết phía trước có phục binh, nhóm phục binh đành phải thu đội trở về thành Trì Châu giao lệnh.
Trong khách sảnh Thứ sử, Mã đại nhân nghe một gã võ quan bẩm báo, nghe xong không ngờ trên mặt đã hiện lên một nụ cười lạnh, phân phó nói:
- Ngươi đuổi theo Lục Thiên Phong, một mình trực tiếp gặp hắn thông báo, người muốn giết hắn chính là Trưởng sử Trì Châu.
Võ quan lĩnh mệnh mà đi, Mã đại nhân lắc lắc đầu, hơi buồn bực nói:
- Ngu xuẩn vô tri, không ngờ lại muốn tại địa phương cướp giết tướng mã thiện chiến.
Trong Nam môn Châu nha, Trưởng sử Trì Châu cũng đang đối mặt với một gã võ quan, võ quan chắp tay nói:
- Đại nhân, thuộc hạ đã ở trên đường mai phục, nhưng không nghĩ tới gã Lục Thiên Phong kia lại đột nhiên chuyển hướng chạy đi huyện Thanh Dương.
Sắc mặt Trưởng sử Trì Châu âm trầm, y tức giận Vương chủ bạc tham lam bất kính, cho nên mới nổi lên sát tâm với Lục Thất. Tính toán một hòn đá ném hai con chim đe dọa Vương chủ bạc, khiến cho Vương chủ bạc hiến đến càng nhiều của tham được, đồng thời có thể lấy được lòng của vị đại nhân ở kinh thành kia.
- Đại nhân, thuộc hạ kiến nghị đại nhân chớ nên tiếp tục đuổi giết thì hơn, gã Lục Thiên Phong kia không chỉ đơn độc, mà còn có mười hai quan tướng tùy tùng, hơn nữa trên mình mỗi quan tướng kia đều có mặc minh quang khôi giáp và trang bị trọng cung điêu linh tiễn. Nói thật lòng, thuộc hạ nghĩ mà sợ đấy, một khi giao phong, cung tiễn của hơn hai trăm người thuộc hạ căn bản không thể so được với tầm bắn của trọng cung. Khi đó sẽ tạo thành cục diện chỉ có thể bị đánh, tình huống sẽ trở nên không tốt, thuộc hạ sẽ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Võ quan thành thật phân tích về chênh lệch vũ lực, gã thật sự không dám lại đi phục kích giết Lục Thất. Kỳ thực càng khiến cho gã sợ hãi chính là thân phận của đoàn người Lục Thất, đó rõ ràng là trang bị của Vũ Lâm Quân kinh thành. Hành động phục kích giết người của gã, một khi bị tiết lộ sẽ là đại họa diệt môn, trong lòng gã không sao hiểu nổi, đại nhân vì cớ gì phải đi chọc vào đại họa.
Trưởng sử Trì Châu trầm mặc không nói, y biết bản thân đã lỗ mãng rồi, nhất thời tức giận mà sinh ra sát tâm. Y vì Vương chủ bạc đã phải bỏ ra rất nhiều, kết quả không ngờ Vương chủ bạc lại nuốt hơn phân nửa của đoạt được, dám qua cầu rút ván không muốn hiếu kính y.
- Là bản quan lỗ mãng rồi, đã quên điều tra hắn đi một mình hay không, ngươi vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi.
Trưởng sử Trì Châu ôn hòa đáp lại, võ quan nhẹ nhàng thở ra, hành lễ rồi rời đi.
*****
Vì sao Lục Thất đổi hướng đi về phía huyện Thanh Dương, nguyên nhân chính là hắn phát hiện theo ở phía sau hắn trăm thước có hai người cưỡi ngựa, nhưng hắn cũng không thể chỉ bằng vào hai người cưỡi ngựa ở phía sau, liền đoán được phía trước có binh mai phục, mà là mẫn cảm cảm thấy không đúng. Sau một hồi cân nhắc, hắn vòng đi huyện Thanh Dương thăm hỏi mẫu thân, trong lòng của hắn càng muốn sớm biết mẫu thân của hắn được bình an.
Thuận lợi tới được huyện thành Thanh Dương, nhóm người Lục Thất khiến cho quân tướng trong thành kinh hãi cung kính đối đãi. Quan binh huyện Thanh Dương đối với trang bị của Vũ Lâm Quân khá là quen thuộc và sùng kính đấy, chính là hình tượng Dương phủ Tứ Lang dẫn theo hơn mười thuộc hạ khoác trên người minh quang khôi giáp, nở mày nở mặt quy hương thăm người thân. Ở trong lòng người huyện Thanh Dương, Dương phủ Tứ Lang là đại quan thống lĩnh quân kinh thành.
Trái lại Lục Thất thật ra không để ý đến lực ảnh hưởng của Dương phủ Tứ Lang, chủ định của hắn là không nghĩ sẽ đường hoàng hành sự. Thuận lợi vào thành rồi, Lục Thất phóng thẳng tới cửa hàng nhà mình, đến trước cửa hàng hắn liền trở nên sửng sốt, lập tức sắc mặt âm trầm.
Hóa ra dọc đường hắn đi tới, trên đường phố người người tới lui ồn ào náo nhiệt, nhưng đến trước cửa hàng nhà hắn, lại quanh quẽ không một bóng người. Quái dị hơn chính là, người qua lại chỉ đi ở nửa bên kia đường, giống như xem cửa hàng của hắn như tai họa, nhưng cửa hàng của hắn rõ ràng đang mở cửa.
Lục Thất nhanh chóng hiểu ra, trong lòng âm thầm sinh buồn bực, hắn biết tám phần chính là Dương gia giở trò quỷ rồi, khả năng vẫn là muốn trục xuất tỷ tỷ của hắn. Nghĩ đến điều đó, hận ý đối với Dương gia vốn đã nhạt dần, nay liền trở lại sâu nặng.
Hơn mười người cưỡi ngựa chạy tới trước cửa cửa hàng, tự nhiên dẫn tới người qua đường dừng chân đứng ở xa quan sát. Từ trong cửa hàng cũng đi ra một người trung niên mặc áo vải, đứng ở cửa kinh hoàng mà nhìn, Lục Thất thoáng nhìn không biết là ai, hắn xuống ngựa đi tới.
- Ta là gia chủ của Lục thị, ngươi là ai?
Lục Thất tới trước cửa ôn hòa hỏi.
- A, tiểu nhân, tiểu nhân là công nhân làm thuê.
Người trung niên hoảng sợ rối loạn nói cà lăm.
Lục Thất gật gật đầu, hỏi:
- Tỷ tỷ của ta đâu rồi?
- Ở hậu trạch đấy ạ, lão phu nhân cũng đang ở đó.
Người trung niên vội vàng khom người luống cuống trả lời.
Lục Thất gật đầu, lại lạnh giọng nói:
- Đây là có chuyện gì? Là Dương gia giở trò quỷ sao?
- Không, không, không phải là Dương phủ, trưởng phu nhân Dương phủ từng có nói qua, không được làm khó dễ. Đây là, đây là do mấy đại gia đường phố,...
Người trung niên sợ hãi rụt rè đáp.
Lục Thất ngẩn ra, hỏi:
- Cửa hàng không giao nộp phí theo quy củ à?
- Không phải không giao, mà là đại gia ở nơi này không cần.
Người trung niên kinh hoàng trả lời.
Lục Thất chau mày, lại hỏi:
- Có tới cửa sinh sự không?
- Từng có, tuy nhiên nhờ mặt mũi của lão tổng quản, bọn họ tới đây chỉ dám ở bên ngoài đánh đập vài người tới mua hàng, sau đấy thì không ai dám tới đây mua hàng nữa. Tuy nhiên cũng nhờ lão tổng quản đi tìm một vài vị khách quen có địa vị đến mua hàng hóa, cho nên cửa hàng mới không bị thâm hụt đấy ạ.
Người trung niên cung kính trả lời, vẻ mặt cũng đã ổn định lại.
Lục Thất gật gật đầu, trong lòng rất cảm động lão tổng quản trọng nghĩa, hắn suy nghĩ một chút, quay đầu lại phân phó:
- Diêu Tùng, Giang Ngư, Lý Hoành, Lý Vũ, bốn người các ngươi đi tìm cho ra vị đại gia đường phố này, mang đến đây cho ta.
- Vâng.
Bốn gã quan tướng thủ hạ gần như đồng loạt lên tiếng đáp, thưa dạ xong liền cùng nhau rời đi.
Lục Thất quay đầu lại, lại hỏi:
- Ngươi có biết đại gia đường phố này có bối cảnh là vị quan lại nào chống lưng hay không?
- Tiểu nhân nghe nói là Lưu huyện úy, chính là Tả huyện úy đấy ạ.
Người trung niên cung kính trả lời.
Lục Thất gật đầu, phân phó nói:
- Đi chuẩn bị cho ta cây côn đi.
Người trung niên ngẩn ra, đã thấy Lục Thất cất bước đi vào cửa hàng, tiếp đó từng vị quan tướng áo giáp uy vũ cũng đi vào. Người trung niên cung kính nhất nhất gật đầu, âm thầm kinh sợ phỏng đoán Đông chủ là đại quan gì.
Tới trong sân hậu trạch, Lục Thất lập tức nhìn thấy ba thiếu nữ đang ở giữa sân vườn thêu thùa, hai người trong đó là cháu ngoại nữ của hắn Tiểu Nguyệt và Tiểu Kỳ. Còn có một thiếu nữ váy màu lục, tuổi chừng mười ba mười bốn, làn da như bạch ngọc, dung mạo rất thanh thuần mỹ lệ, có chút giống muội muội của Lục Thất Tiểu Nghiên.
Lục Thất xông vào làm các thiếu nữ kinh hãi đứng dậy xem chừng, rất nhanh Tiểu Nguyệt kinh hỉ kêu lên:
- Cậu bảy.
Lục Thất mỉm cười, hắn cảm thụ tình thân ấm áp, cất bước đi qua, cười nói:
- Là cậu bảy đến đây.
- Cậu bảy.
Tiểu Kỳ cũng kinh hỉ kêu lên một tiếng.
Lục Thất nhìn Tiểu Kỳ, mỉm cười gật đầu, Tiểu Nguyệt xoay người chạy đi, vừa chạy vừa cất giọng yêu kiều hô:
- Nương, bà ngoại, cậu bảy đến đây, cậu bảy của Tiểu Nguyệt đến đây rồi.
Theo thanh âm nũng nịu vang lên, rất nhanh từ chính diện cửa sảnh đi ra rất nhiều nữ nhân. Lục Thất đưa mắt nhìn tới, liền thấy được mẫu thân, tỷ tỷ, Vũ Nhi, và một mỹ phụ mặc váy quả lựu màu tím, sau mỹ phụ còn đứng một nàng tỳ nữ áo xanh xinh đẹp.
Lục Thất nhanh chân đi tới, đến trước cửa sảnh liền quỳ một chân trên đất, vui mừng nói:
- Nương, Tiểu Thất đến rồi.
- Tốt, tốt, mau đứng lên, vào đi.
Lục mẫu kích động vui sướng thất thố nói, đứa con bình an tới trước mặt, tâm của bà tự nhiên là cực kỳ vui mừng.
Vương Cầm Nhi ôn nhu hỏi.
Lục Thất cười khổ, im lặng gật đầu, Vương Cầm Nhi cất vào thư lệnh viết tay, dịu dàng nói:
- Ngày mai thiếp thân sẽ cho người dẫn Nhạn Nhi rời khỏi Trì Châu, đưa đến thanh lâu khác dạy dỗ một thời gian.
Lục Thất nghe xong, kinh ngạc nhìn Vương Cầm Nhi, Vương Cầm Nhi cười nhạt nói:
- Ngày mai thiếp thân không nên lập tức đi gặp Nhạn Nhi, làm vậy sẽ càng khiến cho Nhạn Nhi hiểu sai mà mai sau sinh lòng oán hận, ngoài ra thiếp thân hết sức buồn bực Nhạn Nhi vô tri. Thiếp muốn cho Nhạn Nhi biết được cái gì mới là hiện thực sinh tồn, để cho nàng ấy mang theo cái tư tưởng tự cho là cao quý kia của mình, đi thể hội đau khổ của phận làm kỹ nữ.
Lục Thất chau mày, lại nghe Vương Cầm Nhi nói:
- Được rồi, việc của Nhạn Nhi, thiếp thân sẽ có chừng mực, lão gia cũng mau chóng trở về huyện Thạch Đại đi, với lại còn phải đi huyện Thanh Dương bái kiến mẫu thân kìa.
Lục Thất ngẩn ra, lập tức thuận theo gật đầu, lại nghe Vương Cầm Nhi dịu dàng nói:
- Lão gia ở khu vực Trì Châu không được mất cảnh giác, phải đề phòng vị Mã đại nhân kia ám sát.
Lục Thất ngẩn ra, trong lòng ấm áp, mỉm cười gật đầu nói:
- Ta biết rồi, nàng ở bên ngoài, cũng cần phải để ý an nguy của mình đấy.
- Thiếp thân sẽ cẩn thận.
Vương Cẩm Nhi dịu dàng đáp lại, chợt tiến lên nhào vào lồng ngực của Lục Thất.
Cùng Vương Cầm Nhi ôm nhau âu yếm trong chốc lát, Lục Thất đành dằn lòng buông ra mỹ nhân, hắn xuống lầu gọi nhóm quan tướng thuộc hạ, xuất phát rời khỏi thành Trì Châu. Khi đã rời thành Trì Châu được năm dặm, Lục Thất đột nhiên đổi chủ ý, dẫn nhóm quan tướng thủ hạ chuyển hướng phóng ngựa về huyện Thanh Dương.
Lục Thất bất ngờ đổi hướng, cũng khiến cho binh mai phục ở hai mươi dặm phía trước rất ngoài ý muốn. Đó là một đội quan quân hơn hai trăm người, mỗi người cầm sẵn cung tiễn mai phục. Bọn họ phụng mệnh chờ đợi mai phục, cũng không biết khi nào thì Lục Thất rời khỏi thành Trì Châu.
Thẳng đến khi một gã lính trinh sát chạy tới, nhóm phục binh mới biết mục tiêu đã ra khỏi thành Trì Châu, nhưng lại thình lình đổi hướng đi huyện Thanh Dương, cơ hồ giống như biết phía trước có phục binh, nhóm phục binh đành phải thu đội trở về thành Trì Châu giao lệnh.
Trong khách sảnh Thứ sử, Mã đại nhân nghe một gã võ quan bẩm báo, nghe xong không ngờ trên mặt đã hiện lên một nụ cười lạnh, phân phó nói:
- Ngươi đuổi theo Lục Thiên Phong, một mình trực tiếp gặp hắn thông báo, người muốn giết hắn chính là Trưởng sử Trì Châu.
Võ quan lĩnh mệnh mà đi, Mã đại nhân lắc lắc đầu, hơi buồn bực nói:
- Ngu xuẩn vô tri, không ngờ lại muốn tại địa phương cướp giết tướng mã thiện chiến.
Trong Nam môn Châu nha, Trưởng sử Trì Châu cũng đang đối mặt với một gã võ quan, võ quan chắp tay nói:
- Đại nhân, thuộc hạ đã ở trên đường mai phục, nhưng không nghĩ tới gã Lục Thiên Phong kia lại đột nhiên chuyển hướng chạy đi huyện Thanh Dương.
Sắc mặt Trưởng sử Trì Châu âm trầm, y tức giận Vương chủ bạc tham lam bất kính, cho nên mới nổi lên sát tâm với Lục Thất. Tính toán một hòn đá ném hai con chim đe dọa Vương chủ bạc, khiến cho Vương chủ bạc hiến đến càng nhiều của tham được, đồng thời có thể lấy được lòng của vị đại nhân ở kinh thành kia.
- Đại nhân, thuộc hạ kiến nghị đại nhân chớ nên tiếp tục đuổi giết thì hơn, gã Lục Thiên Phong kia không chỉ đơn độc, mà còn có mười hai quan tướng tùy tùng, hơn nữa trên mình mỗi quan tướng kia đều có mặc minh quang khôi giáp và trang bị trọng cung điêu linh tiễn. Nói thật lòng, thuộc hạ nghĩ mà sợ đấy, một khi giao phong, cung tiễn của hơn hai trăm người thuộc hạ căn bản không thể so được với tầm bắn của trọng cung. Khi đó sẽ tạo thành cục diện chỉ có thể bị đánh, tình huống sẽ trở nên không tốt, thuộc hạ sẽ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
Võ quan thành thật phân tích về chênh lệch vũ lực, gã thật sự không dám lại đi phục kích giết Lục Thất. Kỳ thực càng khiến cho gã sợ hãi chính là thân phận của đoàn người Lục Thất, đó rõ ràng là trang bị của Vũ Lâm Quân kinh thành. Hành động phục kích giết người của gã, một khi bị tiết lộ sẽ là đại họa diệt môn, trong lòng gã không sao hiểu nổi, đại nhân vì cớ gì phải đi chọc vào đại họa.
Trưởng sử Trì Châu trầm mặc không nói, y biết bản thân đã lỗ mãng rồi, nhất thời tức giận mà sinh ra sát tâm. Y vì Vương chủ bạc đã phải bỏ ra rất nhiều, kết quả không ngờ Vương chủ bạc lại nuốt hơn phân nửa của đoạt được, dám qua cầu rút ván không muốn hiếu kính y.
- Là bản quan lỗ mãng rồi, đã quên điều tra hắn đi một mình hay không, ngươi vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi.
Trưởng sử Trì Châu ôn hòa đáp lại, võ quan nhẹ nhàng thở ra, hành lễ rồi rời đi.
*****
Vì sao Lục Thất đổi hướng đi về phía huyện Thanh Dương, nguyên nhân chính là hắn phát hiện theo ở phía sau hắn trăm thước có hai người cưỡi ngựa, nhưng hắn cũng không thể chỉ bằng vào hai người cưỡi ngựa ở phía sau, liền đoán được phía trước có binh mai phục, mà là mẫn cảm cảm thấy không đúng. Sau một hồi cân nhắc, hắn vòng đi huyện Thanh Dương thăm hỏi mẫu thân, trong lòng của hắn càng muốn sớm biết mẫu thân của hắn được bình an.
Thuận lợi tới được huyện thành Thanh Dương, nhóm người Lục Thất khiến cho quân tướng trong thành kinh hãi cung kính đối đãi. Quan binh huyện Thanh Dương đối với trang bị của Vũ Lâm Quân khá là quen thuộc và sùng kính đấy, chính là hình tượng Dương phủ Tứ Lang dẫn theo hơn mười thuộc hạ khoác trên người minh quang khôi giáp, nở mày nở mặt quy hương thăm người thân. Ở trong lòng người huyện Thanh Dương, Dương phủ Tứ Lang là đại quan thống lĩnh quân kinh thành.
Trái lại Lục Thất thật ra không để ý đến lực ảnh hưởng của Dương phủ Tứ Lang, chủ định của hắn là không nghĩ sẽ đường hoàng hành sự. Thuận lợi vào thành rồi, Lục Thất phóng thẳng tới cửa hàng nhà mình, đến trước cửa hàng hắn liền trở nên sửng sốt, lập tức sắc mặt âm trầm.
Hóa ra dọc đường hắn đi tới, trên đường phố người người tới lui ồn ào náo nhiệt, nhưng đến trước cửa hàng nhà hắn, lại quanh quẽ không một bóng người. Quái dị hơn chính là, người qua lại chỉ đi ở nửa bên kia đường, giống như xem cửa hàng của hắn như tai họa, nhưng cửa hàng của hắn rõ ràng đang mở cửa.
Lục Thất nhanh chóng hiểu ra, trong lòng âm thầm sinh buồn bực, hắn biết tám phần chính là Dương gia giở trò quỷ rồi, khả năng vẫn là muốn trục xuất tỷ tỷ của hắn. Nghĩ đến điều đó, hận ý đối với Dương gia vốn đã nhạt dần, nay liền trở lại sâu nặng.
Hơn mười người cưỡi ngựa chạy tới trước cửa cửa hàng, tự nhiên dẫn tới người qua đường dừng chân đứng ở xa quan sát. Từ trong cửa hàng cũng đi ra một người trung niên mặc áo vải, đứng ở cửa kinh hoàng mà nhìn, Lục Thất thoáng nhìn không biết là ai, hắn xuống ngựa đi tới.
- Ta là gia chủ của Lục thị, ngươi là ai?
Lục Thất tới trước cửa ôn hòa hỏi.
- A, tiểu nhân, tiểu nhân là công nhân làm thuê.
Người trung niên hoảng sợ rối loạn nói cà lăm.
Lục Thất gật gật đầu, hỏi:
- Tỷ tỷ của ta đâu rồi?
- Ở hậu trạch đấy ạ, lão phu nhân cũng đang ở đó.
Người trung niên vội vàng khom người luống cuống trả lời.
Lục Thất gật đầu, lại lạnh giọng nói:
- Đây là có chuyện gì? Là Dương gia giở trò quỷ sao?
- Không, không, không phải là Dương phủ, trưởng phu nhân Dương phủ từng có nói qua, không được làm khó dễ. Đây là, đây là do mấy đại gia đường phố,...
Người trung niên sợ hãi rụt rè đáp.
Lục Thất ngẩn ra, hỏi:
- Cửa hàng không giao nộp phí theo quy củ à?
- Không phải không giao, mà là đại gia ở nơi này không cần.
Người trung niên kinh hoàng trả lời.
Lục Thất chau mày, lại hỏi:
- Có tới cửa sinh sự không?
- Từng có, tuy nhiên nhờ mặt mũi của lão tổng quản, bọn họ tới đây chỉ dám ở bên ngoài đánh đập vài người tới mua hàng, sau đấy thì không ai dám tới đây mua hàng nữa. Tuy nhiên cũng nhờ lão tổng quản đi tìm một vài vị khách quen có địa vị đến mua hàng hóa, cho nên cửa hàng mới không bị thâm hụt đấy ạ.
Người trung niên cung kính trả lời, vẻ mặt cũng đã ổn định lại.
Lục Thất gật gật đầu, trong lòng rất cảm động lão tổng quản trọng nghĩa, hắn suy nghĩ một chút, quay đầu lại phân phó:
- Diêu Tùng, Giang Ngư, Lý Hoành, Lý Vũ, bốn người các ngươi đi tìm cho ra vị đại gia đường phố này, mang đến đây cho ta.
- Vâng.
Bốn gã quan tướng thủ hạ gần như đồng loạt lên tiếng đáp, thưa dạ xong liền cùng nhau rời đi.
Lục Thất quay đầu lại, lại hỏi:
- Ngươi có biết đại gia đường phố này có bối cảnh là vị quan lại nào chống lưng hay không?
- Tiểu nhân nghe nói là Lưu huyện úy, chính là Tả huyện úy đấy ạ.
Người trung niên cung kính trả lời.
Lục Thất gật đầu, phân phó nói:
- Đi chuẩn bị cho ta cây côn đi.
Người trung niên ngẩn ra, đã thấy Lục Thất cất bước đi vào cửa hàng, tiếp đó từng vị quan tướng áo giáp uy vũ cũng đi vào. Người trung niên cung kính nhất nhất gật đầu, âm thầm kinh sợ phỏng đoán Đông chủ là đại quan gì.
Tới trong sân hậu trạch, Lục Thất lập tức nhìn thấy ba thiếu nữ đang ở giữa sân vườn thêu thùa, hai người trong đó là cháu ngoại nữ của hắn Tiểu Nguyệt và Tiểu Kỳ. Còn có một thiếu nữ váy màu lục, tuổi chừng mười ba mười bốn, làn da như bạch ngọc, dung mạo rất thanh thuần mỹ lệ, có chút giống muội muội của Lục Thất Tiểu Nghiên.
Lục Thất xông vào làm các thiếu nữ kinh hãi đứng dậy xem chừng, rất nhanh Tiểu Nguyệt kinh hỉ kêu lên:
- Cậu bảy.
Lục Thất mỉm cười, hắn cảm thụ tình thân ấm áp, cất bước đi qua, cười nói:
- Là cậu bảy đến đây.
- Cậu bảy.
Tiểu Kỳ cũng kinh hỉ kêu lên một tiếng.
Lục Thất nhìn Tiểu Kỳ, mỉm cười gật đầu, Tiểu Nguyệt xoay người chạy đi, vừa chạy vừa cất giọng yêu kiều hô:
- Nương, bà ngoại, cậu bảy đến đây, cậu bảy của Tiểu Nguyệt đến đây rồi.
Theo thanh âm nũng nịu vang lên, rất nhanh từ chính diện cửa sảnh đi ra rất nhiều nữ nhân. Lục Thất đưa mắt nhìn tới, liền thấy được mẫu thân, tỷ tỷ, Vũ Nhi, và một mỹ phụ mặc váy quả lựu màu tím, sau mỹ phụ còn đứng một nàng tỳ nữ áo xanh xinh đẹp.
Lục Thất nhanh chân đi tới, đến trước cửa sảnh liền quỳ một chân trên đất, vui mừng nói:
- Nương, Tiểu Thất đến rồi.
- Tốt, tốt, mau đứng lên, vào đi.
Lục mẫu kích động vui sướng thất thố nói, đứa con bình an tới trước mặt, tâm của bà tự nhiên là cực kỳ vui mừng.
/685
|