Mà Lục Thất sở dĩ chịu khoa trương, lý do lớn nhất không phải là sợ hãi kẻ đối địch, mà để cho Vương Chủ bộ có thể thăng chức vẻ vang, nói hiện thực hơn là để cổ vũ sĩ khí cho những người tùy tùng.
Thành viên binh dũng quân của hắn sẽ có rất nhiều người đi theo Vương Chủ bộ tới huyện Vạn Niên, mà quan viên ở huyện Vạn Niên nếu biết Vương Chủ bộ thăng quan nở mày nở mặt như thế thì sẽ không dám quá mức làm khó Huyện thừa mới nhậm chức, thanh thế cũng là một loại quyền thế vô hình.
Trên đường suôn sẻ tới phụ cậnhuyện nha, Vương Chủ bộ và vợ cả đích thân ra đón ở cửa, Lục Thất xuống ngựa, cung kính hành lễ vãn bối với vợ chồng Vương gia, hắn lần đầu gặp vợ cả của Vương Chủ bộ, thấy dung mạo bình thường nhưng có khí chất dịu dàng của phụ nữ trung niên.
Sau khi chào hỏi, Lục Thất trở lại tự mình dìu Tương Nhi xuống xe, Tương Nhi xuống xe xong vội tiến lên chào, sau đó ai nấy tươi cười bước vào Vương trạch.
Sau khi vào nhà, Tương Nhi theo vợ cả của Vương Chủ bộ tới hậu trạch, còn Lục Thất và Vương Chủ bộ cùng nhau tới thư phòng, bước vào thư phòng, Lục Thất liền nhìn thấy một người trung niên, người này mặc áo lam, vẻ mặt nho nhã vuông vắn.
- Đông Niên huynh, khách quý của huynh tới rồi.
Vương Chủ bộ tiến vào cửa, giọng điệu thân thiết giới thiệu.
- Đông Hà bái kiến Lục ân công.
Người đàn ông trung niên bước lên hai bước, chắp tay cung kính bái kiến.
- Ấy, thúc thúc, Thiên Phong không dám nhận đâu.
Lục Thất vội giơ tay lên đỡ Đông Hà.
- Thúc thúc, Thiên Phong và Đông Quang là nghĩa huynh đệ, ngài là trưởng bối của Thiên Phong.
Lục Thất đã Đông Hà, lại thân thiết giải thích quan hệ.
Đông Hà gượng cười nhìn Lục Thất, Lục Thất mỉm cười đỡ ông vào chỗ ngồi, rồi quay người nói:
- Trọng thúc, mời vào chỗ đi, chúng ta nói chuyện.
Vương Chủ bộ gật đầu bước tới chỗ ngồi, Lục Thất cũng ngồi xuống, ba người ngồi thành hình chữ phẩm cách bàn, Lục Thất nhìn Đông Hà, mỉm cười nói:
- Thúc thúc, sau này Thiên Phong tôn ngài là Hà thúc.
Đông Hà không gật đầu, nói:
- Ơn đề bạt của hiền chất, ta sẽ mãi mãi khắc ghi.
Lục Thất mỉm cười đáp:
- Hà thúc, Thiên Phong muốn giúp ngài, một là chịu ơn từ trước, hai là có cơ duyên.
Đông Hà gật đầu, thành khẩn nói:
- Hiền chất, chuyện ngươi cấp bạc cho Đông Quang, ta đã nhận được thư, hiền chất đối với thúc chất chúng ta quả là ân nghĩa sâu nặng.
Lục Thất cười nói:
- Hà thúc, Thiên Phong biết Hà thúc sẽ khó hiểu, không hiểu nhân vật trụ cột quan lớn thật sự là người nào.
Đông Hà gật đầu nhìn Lục Thất, Lục Thất nói:
- Hà thúc, cao quan đề bạt ngài là Trưởng sử phủ Ung Vương, nhưng người trụ cột thực sự của ngài chỉ có thể là ta.
Đông Hà ngẩn ra, tiếp đó gật đầu đáp:
- Ta hiểu.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Hà thúc ngài không hiểu, bởi vì Trưởng sử Ung Vương phủ đã đề bạt ngài, chỉ là có ý muốn lợi dụng, dưới tiền đề được lợi, hắn cũng đã dự định vứt bỏ ngài bất cứ lúc nào, lý do là hắn sợ Đường hoàng bệ hạ trách tội hắn, vì thế hắn không dám xây dựng mối quan hệ trực tiếp với ngài.
Đông Hà ồ lên một tiếng gật đầu, Lục Thất nói tiếp:
- Thiên Phong và ngài là giao tình ân nghĩa với nhau, đương nhiên không muốn chức quan của ngài không vững, cũng không muốn hại ngài, bởi vậy Thiên Phong lại lập kế hoạch nhân vật trụ cột ở bước thứ hai, chính là để Hà thúc có được sự ủng hộ của Thứ sử Trì Châu.
Đông Hà ồ lên một tiếng, Lục Thất tiếp tục cất lời:
- Thiên Phong lần này phụng Hoàng mệnh, chuyển mật chỉ cho Thứ sử Trì Châu, nội dung mật chỉ ta đã biết khi ở kinh thành, cho nên mới đưa bạc cho Đông Quang, để gã nắm cơ hội tặng lễ, chỉ cần Đông Quang có thể trở thành Doanh tướng, thì sẽ là tâm phúc của Thứ sử Trì Châu, kể cả sau này Trì Châu thay đổi Thứ sử, Đông Quang dựa vào địa vị Doanh tướng của mình cũng nói lời trên cho chức quan của Hà thúc.
Đông Hà gật đầu, chắp tay trang nhiêm nói:
- Hiền chất, thúc chất ta xin cảm tạ.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Hà thúc, hiện giờ ta đã làm quan ở kinh thành, nhưng quan ở kinh thành không dễ làm, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ mất chức, vì vậy sau này Hà thúc đừng nói rõ Thiên Phong là người trụ cột thực sự, để tránh về sau bị liên lụy.
Đông Hà nghe thế vội định nói, nhưng Lục Thất khoát tay ngăn lại, nghiêm nét mặt nói:
- Hà thúc, giữa chúng ta không cần nói lời khách khí làm gì, Thiên Phong không muốn kết quả sau này tất cả đều tổn hại, nếu Thiên Phong xảy ra chuyện gì, còn phải trông cậy vào Hà thúc có đủ khả năng để giúp người thân của Thiên Phong.
Đông Hà gật đầu, nghiêm mặt đáp:
- Hiền chất yên tâm, thúc chất ta sẽ ghi ơn.
Lục Thất cười gật đầu, nói:
- Hà thúc, ta hiện ở kinh thành cũng coi như là thuộc hạ của Thái tử, bước vào thế lực của Thái tử, phúc họa khó định, cũng may trước khi ta được Thái tử ban ân, vô tình gặp Đường Hoàng bệ hạ ở chùa Phật, Đường Hoàng bệ hạ hỏi ta một số chuyện thường ngày, ta thuận thế xin được ban ân giữ chức Huyện úy hộ quân, đáng tiếc là sau này ta lại gặp Thái tử, được ban chức quan Thiên ngưu vệ, do đó phúc họa của ta hiện giờ đều nằm ở suy nghĩ của Đường Hoàng bệ hạ ra sao, nếu Đường Hoàng bệ hạ thấy ta là tử đảng của Thái tử, có lẽ sẽ sinh lòng ghét bỏ.
Đông Hà ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Hiền chất ý nói, Đường Hoàng bệ hạ nghi kỵ Thái tử.
Lục Thất gật đầu:
- Là nghi kỵ, cho nên ta mới tự thấy có nguy cơ, có điều hiện giờ ta không dám thoát khỏi thế lực của Thái tử, một khi thoát khỏi, Thái tử muốn trả thù ta sẽ rất dễ dàng, vì vậy ta đành thân không tự chủ làm quan ở kinh thành.
Đông Hà hiểu ra gật đầu, bỗng nghi hoặc hỏi:
- Hiền chất, ngươi không phải là Lữ soái của Ung Vương phủ sao?
Lục Thất gật đầu đáp:
- Là Lữ soái của Ung Vươngphủ , hiện giờ vẫn là, tuy nhiên thế lực phủ của Ung Vương đã phần bị Đường Hoàng bệ hạ nắm giữ, nước trong kinh thành rất sâu, sau lưng mỗi vị quan đều có rất nhiều thế lực dính líu.
Đông Hà ồ lên một tiếng, gật đầu, Lục Thất nói tiếp:
- Nói ta nhé, ta là Lữ soái của phủ Ung Vương, lại là quan Thiên Ngưu Vệ, vẫn là Đô ngu hầu của Ninh Quốc quân, Thái tử điện hạ là Tiết độ sứ của Diêu Lĩnh Ninh Quốc quân, mà ta lại có chút quan hệ với Tiêu thị, ngoài ra chị dâu Chu thị của ta chính là con gái của Chu Cử Nhân ở Vọng Giang Bảo, lại là thân tộc thừa nhận của chi chính Chủ thị, làm cho ta có nền tảng giáp với Chu thị.
- Chu Cử Nhân? Không phải là Chu Kỳ lão gia sao?
Đông Hà kỳ lạ hỏi.
Lục Thất định giải thích, Vương Chủ Bộ bỗng lên tiếng:
- Niên huynh, Chu Kỳ lão và Chu thị thế gia không có quan hệ, thế gia thân tộc thực sự là Chu Cử Nhân của Vọng Giang Bảo, tuy nhiên vị Chu Cử Nhân đó tính cách ngay thẳng vì thế không ra làm quan, nếu vị Chu Cử Nhân ấy muốn làm quan thì kể cả muốn làm Huyện lệnh Thạch Đại cũng được nữa là.
Đông Hà ồ lên một tiếng, Lục Thất tiếp lời nói:
- Hà thúc, ta hy vọng lần này Đông Quang huynh có thể được thăng chức, một khi thăng chức, Hà thúc có thể thoát khỏi sự kiềm chế của La Trưởng sử bất cứ lúc nào, có điều trước mắt, Hà thúc không được đắc tội La Trưởng sử.
Đông Hà gật đầu, đáp lại:
- Hiền chất yên tâm, ta sẽ không chủ động từ bỏ nhân vật trụ cột, những thứ ta có được ở huyện Thạch Đại sau này đủ để duy trì hai nhân vật trụ cột, lợi nhuận cũng sẽ có.
Lục Thất gật đầu nói:
- Hà thúc đối với Thiên Phong mà nói, chính là một đường lui để gia tộc sống yên ổn, có một ngày nếu Thiên Phong mất chức quan, còn phải cần tới lực lượng của Hà thúc, để Lục gia thuận lợi rời khỏi huyện Thạch Đại.
Đông Hà ngẩn người, kinh ngạc nói:
- Hiền chất muốn sau này rời khỏi huyện Thạch Đại?
Lục Thất gật đầu đáp:
- Một khi mất chức, ta chỉ có thể rời khỏi huyện Thạch Đại mới tránh được sự trả thù của thế lực Ngưu Huyện úy, cũng tránh để liên lụy tới Hà thúc, còn Hà thúc chỉ cần tiếp tục làm quan, như thế Lục gia có dời đi cũng được Hà thúc giúp đỡ, hiện thực nhất là Hà thúc có thể tiếp tế một chút bạc.
Đông Hà giật mình nhìn kỹ Lục Thất, một lát sau mới gật đầu nói:
- Hà thúc nhớ rồi, không muốn nói thêm lời khách khí nữa.
Lục Thất vui mừng gật đầu, điều hắn thật sự muốn là có thể đưa Lục gia thuận lợi rời khỏi đây, hắn căn bản không dám kỳ vọng ở thúc chất của Đông thị sau này, khi hắn mất đi quan thế, còn có thể biết ơn báo đáp, đòi hỏi rời đi, không dễ để Đông Hà làm khó, đối với Huyện thừa mà nói là chuyện nhỏ.
Lục Thất gật đầu, rồi nhìn sang Vương Chủ bộ nói:
- Trọng thúc, ngài xem ta có cần đi gặp Tôn Huyện lệnh không?
- Nên gặp chứ, ngươi đi gặp Tôn Huyện lệnh sẽ chứng tỏ tình hữu nghị, có lợi cho Lục gia của ngươi, cũng sẽ giảm bớt áp lực cho Đông huynh.
Vương Chủ bộ trả lời.
Lục Thất gật đầu, nhìn Đông Hà mỉm cười hỏi:
- Hà thúc còn có chuyện sao?
- Không có, ngươi đi gặp Tôn Huyện lệnh đi, ta vẫn nên tránh ở đây là tốt nhất.
Đông Hà mỉm cười trả lời, nhìn được ra tâm trạng y rất vui mừng.
Lục Thất mỉm cười đứng dậy, Vương Chủ bộ cũng đứng lên, khách khí nói với Đông Hà mấy câu, sau đó cùng Lục Thất rời khỏi thư phòng.
Cửa vừa đóng, vẻ mặt của Đông Hà trở nên hoang mang, y vốn muốn hỏi Lục Thất một việc, nhưng trước mặt Vương Chủ Bộ, y không dám hỏi, nguyên nhân là trước khi Lục Thất trở về, y đã nhận được một mật thư, nội dung trong mật thư rất nhiều, trong đó lại nói, nhân mạch thực sự của Lục Thất là bà ta.
Thành viên binh dũng quân của hắn sẽ có rất nhiều người đi theo Vương Chủ bộ tới huyện Vạn Niên, mà quan viên ở huyện Vạn Niên nếu biết Vương Chủ bộ thăng quan nở mày nở mặt như thế thì sẽ không dám quá mức làm khó Huyện thừa mới nhậm chức, thanh thế cũng là một loại quyền thế vô hình.
Trên đường suôn sẻ tới phụ cậnhuyện nha, Vương Chủ bộ và vợ cả đích thân ra đón ở cửa, Lục Thất xuống ngựa, cung kính hành lễ vãn bối với vợ chồng Vương gia, hắn lần đầu gặp vợ cả của Vương Chủ bộ, thấy dung mạo bình thường nhưng có khí chất dịu dàng của phụ nữ trung niên.
Sau khi chào hỏi, Lục Thất trở lại tự mình dìu Tương Nhi xuống xe, Tương Nhi xuống xe xong vội tiến lên chào, sau đó ai nấy tươi cười bước vào Vương trạch.
Sau khi vào nhà, Tương Nhi theo vợ cả của Vương Chủ bộ tới hậu trạch, còn Lục Thất và Vương Chủ bộ cùng nhau tới thư phòng, bước vào thư phòng, Lục Thất liền nhìn thấy một người trung niên, người này mặc áo lam, vẻ mặt nho nhã vuông vắn.
- Đông Niên huynh, khách quý của huynh tới rồi.
Vương Chủ bộ tiến vào cửa, giọng điệu thân thiết giới thiệu.
- Đông Hà bái kiến Lục ân công.
Người đàn ông trung niên bước lên hai bước, chắp tay cung kính bái kiến.
- Ấy, thúc thúc, Thiên Phong không dám nhận đâu.
Lục Thất vội giơ tay lên đỡ Đông Hà.
- Thúc thúc, Thiên Phong và Đông Quang là nghĩa huynh đệ, ngài là trưởng bối của Thiên Phong.
Lục Thất đã Đông Hà, lại thân thiết giải thích quan hệ.
Đông Hà gượng cười nhìn Lục Thất, Lục Thất mỉm cười đỡ ông vào chỗ ngồi, rồi quay người nói:
- Trọng thúc, mời vào chỗ đi, chúng ta nói chuyện.
Vương Chủ bộ gật đầu bước tới chỗ ngồi, Lục Thất cũng ngồi xuống, ba người ngồi thành hình chữ phẩm cách bàn, Lục Thất nhìn Đông Hà, mỉm cười nói:
- Thúc thúc, sau này Thiên Phong tôn ngài là Hà thúc.
Đông Hà không gật đầu, nói:
- Ơn đề bạt của hiền chất, ta sẽ mãi mãi khắc ghi.
Lục Thất mỉm cười đáp:
- Hà thúc, Thiên Phong muốn giúp ngài, một là chịu ơn từ trước, hai là có cơ duyên.
Đông Hà gật đầu, thành khẩn nói:
- Hiền chất, chuyện ngươi cấp bạc cho Đông Quang, ta đã nhận được thư, hiền chất đối với thúc chất chúng ta quả là ân nghĩa sâu nặng.
Lục Thất cười nói:
- Hà thúc, Thiên Phong biết Hà thúc sẽ khó hiểu, không hiểu nhân vật trụ cột quan lớn thật sự là người nào.
Đông Hà gật đầu nhìn Lục Thất, Lục Thất nói:
- Hà thúc, cao quan đề bạt ngài là Trưởng sử phủ Ung Vương, nhưng người trụ cột thực sự của ngài chỉ có thể là ta.
Đông Hà ngẩn ra, tiếp đó gật đầu đáp:
- Ta hiểu.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Hà thúc ngài không hiểu, bởi vì Trưởng sử Ung Vương phủ đã đề bạt ngài, chỉ là có ý muốn lợi dụng, dưới tiền đề được lợi, hắn cũng đã dự định vứt bỏ ngài bất cứ lúc nào, lý do là hắn sợ Đường hoàng bệ hạ trách tội hắn, vì thế hắn không dám xây dựng mối quan hệ trực tiếp với ngài.
Đông Hà ồ lên một tiếng gật đầu, Lục Thất nói tiếp:
- Thiên Phong và ngài là giao tình ân nghĩa với nhau, đương nhiên không muốn chức quan của ngài không vững, cũng không muốn hại ngài, bởi vậy Thiên Phong lại lập kế hoạch nhân vật trụ cột ở bước thứ hai, chính là để Hà thúc có được sự ủng hộ của Thứ sử Trì Châu.
Đông Hà ồ lên một tiếng, Lục Thất tiếp tục cất lời:
- Thiên Phong lần này phụng Hoàng mệnh, chuyển mật chỉ cho Thứ sử Trì Châu, nội dung mật chỉ ta đã biết khi ở kinh thành, cho nên mới đưa bạc cho Đông Quang, để gã nắm cơ hội tặng lễ, chỉ cần Đông Quang có thể trở thành Doanh tướng, thì sẽ là tâm phúc của Thứ sử Trì Châu, kể cả sau này Trì Châu thay đổi Thứ sử, Đông Quang dựa vào địa vị Doanh tướng của mình cũng nói lời trên cho chức quan của Hà thúc.
Đông Hà gật đầu, chắp tay trang nhiêm nói:
- Hiền chất, thúc chất ta xin cảm tạ.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Hà thúc, hiện giờ ta đã làm quan ở kinh thành, nhưng quan ở kinh thành không dễ làm, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ mất chức, vì vậy sau này Hà thúc đừng nói rõ Thiên Phong là người trụ cột thực sự, để tránh về sau bị liên lụy.
Đông Hà nghe thế vội định nói, nhưng Lục Thất khoát tay ngăn lại, nghiêm nét mặt nói:
- Hà thúc, giữa chúng ta không cần nói lời khách khí làm gì, Thiên Phong không muốn kết quả sau này tất cả đều tổn hại, nếu Thiên Phong xảy ra chuyện gì, còn phải trông cậy vào Hà thúc có đủ khả năng để giúp người thân của Thiên Phong.
Đông Hà gật đầu, nghiêm mặt đáp:
- Hiền chất yên tâm, thúc chất ta sẽ ghi ơn.
Lục Thất cười gật đầu, nói:
- Hà thúc, ta hiện ở kinh thành cũng coi như là thuộc hạ của Thái tử, bước vào thế lực của Thái tử, phúc họa khó định, cũng may trước khi ta được Thái tử ban ân, vô tình gặp Đường Hoàng bệ hạ ở chùa Phật, Đường Hoàng bệ hạ hỏi ta một số chuyện thường ngày, ta thuận thế xin được ban ân giữ chức Huyện úy hộ quân, đáng tiếc là sau này ta lại gặp Thái tử, được ban chức quan Thiên ngưu vệ, do đó phúc họa của ta hiện giờ đều nằm ở suy nghĩ của Đường Hoàng bệ hạ ra sao, nếu Đường Hoàng bệ hạ thấy ta là tử đảng của Thái tử, có lẽ sẽ sinh lòng ghét bỏ.
Đông Hà ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Hiền chất ý nói, Đường Hoàng bệ hạ nghi kỵ Thái tử.
Lục Thất gật đầu:
- Là nghi kỵ, cho nên ta mới tự thấy có nguy cơ, có điều hiện giờ ta không dám thoát khỏi thế lực của Thái tử, một khi thoát khỏi, Thái tử muốn trả thù ta sẽ rất dễ dàng, vì vậy ta đành thân không tự chủ làm quan ở kinh thành.
Đông Hà hiểu ra gật đầu, bỗng nghi hoặc hỏi:
- Hiền chất, ngươi không phải là Lữ soái của Ung Vương phủ sao?
Lục Thất gật đầu đáp:
- Là Lữ soái của Ung Vươngphủ , hiện giờ vẫn là, tuy nhiên thế lực phủ của Ung Vương đã phần bị Đường Hoàng bệ hạ nắm giữ, nước trong kinh thành rất sâu, sau lưng mỗi vị quan đều có rất nhiều thế lực dính líu.
Đông Hà ồ lên một tiếng, gật đầu, Lục Thất nói tiếp:
- Nói ta nhé, ta là Lữ soái của phủ Ung Vương, lại là quan Thiên Ngưu Vệ, vẫn là Đô ngu hầu của Ninh Quốc quân, Thái tử điện hạ là Tiết độ sứ của Diêu Lĩnh Ninh Quốc quân, mà ta lại có chút quan hệ với Tiêu thị, ngoài ra chị dâu Chu thị của ta chính là con gái của Chu Cử Nhân ở Vọng Giang Bảo, lại là thân tộc thừa nhận của chi chính Chủ thị, làm cho ta có nền tảng giáp với Chu thị.
- Chu Cử Nhân? Không phải là Chu Kỳ lão gia sao?
Đông Hà kỳ lạ hỏi.
Lục Thất định giải thích, Vương Chủ Bộ bỗng lên tiếng:
- Niên huynh, Chu Kỳ lão và Chu thị thế gia không có quan hệ, thế gia thân tộc thực sự là Chu Cử Nhân của Vọng Giang Bảo, tuy nhiên vị Chu Cử Nhân đó tính cách ngay thẳng vì thế không ra làm quan, nếu vị Chu Cử Nhân ấy muốn làm quan thì kể cả muốn làm Huyện lệnh Thạch Đại cũng được nữa là.
Đông Hà ồ lên một tiếng, Lục Thất tiếp lời nói:
- Hà thúc, ta hy vọng lần này Đông Quang huynh có thể được thăng chức, một khi thăng chức, Hà thúc có thể thoát khỏi sự kiềm chế của La Trưởng sử bất cứ lúc nào, có điều trước mắt, Hà thúc không được đắc tội La Trưởng sử.
Đông Hà gật đầu, đáp lại:
- Hiền chất yên tâm, ta sẽ không chủ động từ bỏ nhân vật trụ cột, những thứ ta có được ở huyện Thạch Đại sau này đủ để duy trì hai nhân vật trụ cột, lợi nhuận cũng sẽ có.
Lục Thất gật đầu nói:
- Hà thúc đối với Thiên Phong mà nói, chính là một đường lui để gia tộc sống yên ổn, có một ngày nếu Thiên Phong mất chức quan, còn phải cần tới lực lượng của Hà thúc, để Lục gia thuận lợi rời khỏi huyện Thạch Đại.
Đông Hà ngẩn người, kinh ngạc nói:
- Hiền chất muốn sau này rời khỏi huyện Thạch Đại?
Lục Thất gật đầu đáp:
- Một khi mất chức, ta chỉ có thể rời khỏi huyện Thạch Đại mới tránh được sự trả thù của thế lực Ngưu Huyện úy, cũng tránh để liên lụy tới Hà thúc, còn Hà thúc chỉ cần tiếp tục làm quan, như thế Lục gia có dời đi cũng được Hà thúc giúp đỡ, hiện thực nhất là Hà thúc có thể tiếp tế một chút bạc.
Đông Hà giật mình nhìn kỹ Lục Thất, một lát sau mới gật đầu nói:
- Hà thúc nhớ rồi, không muốn nói thêm lời khách khí nữa.
Lục Thất vui mừng gật đầu, điều hắn thật sự muốn là có thể đưa Lục gia thuận lợi rời khỏi đây, hắn căn bản không dám kỳ vọng ở thúc chất của Đông thị sau này, khi hắn mất đi quan thế, còn có thể biết ơn báo đáp, đòi hỏi rời đi, không dễ để Đông Hà làm khó, đối với Huyện thừa mà nói là chuyện nhỏ.
Lục Thất gật đầu, rồi nhìn sang Vương Chủ bộ nói:
- Trọng thúc, ngài xem ta có cần đi gặp Tôn Huyện lệnh không?
- Nên gặp chứ, ngươi đi gặp Tôn Huyện lệnh sẽ chứng tỏ tình hữu nghị, có lợi cho Lục gia của ngươi, cũng sẽ giảm bớt áp lực cho Đông huynh.
Vương Chủ bộ trả lời.
Lục Thất gật đầu, nhìn Đông Hà mỉm cười hỏi:
- Hà thúc còn có chuyện sao?
- Không có, ngươi đi gặp Tôn Huyện lệnh đi, ta vẫn nên tránh ở đây là tốt nhất.
Đông Hà mỉm cười trả lời, nhìn được ra tâm trạng y rất vui mừng.
Lục Thất mỉm cười đứng dậy, Vương Chủ bộ cũng đứng lên, khách khí nói với Đông Hà mấy câu, sau đó cùng Lục Thất rời khỏi thư phòng.
Cửa vừa đóng, vẻ mặt của Đông Hà trở nên hoang mang, y vốn muốn hỏi Lục Thất một việc, nhưng trước mặt Vương Chủ Bộ, y không dám hỏi, nguyên nhân là trước khi Lục Thất trở về, y đã nhận được một mật thư, nội dung trong mật thư rất nhiều, trong đó lại nói, nhân mạch thực sự của Lục Thất là bà ta.
/685
|