Chiêu dũng mãnh này quả nhiên làm nhiệt huyết của các tướng sĩ sục sôi, tiếng trầm trồ khen ngợi liên tiếp, Tiết độ Phó sứ trên đài điểm tướng lại lắc đầu, người lành nghề nhìn vào võ đạo thực chiến, tướng sĩ bình thường đương nhiên thích tranh hùng cậy mạnh.
- Lục Ngu hầu dường như không chịu nổi nữa nhỉ.
Vu Tướng quân cười nhạt nói.
- Chỉ là diễn võ, hắn đương nhiên không muốn hao sức tiếp, chiến pháp của hắn là chính xác, tuy nhiên hắn muốn hao đấu chiến bại Quan Xung thì phải trên năm tiếng, hao đấu năm tiếng chưa chắc chắn chịu nổi.
Tiết độ Phó sứ hiểu ra giải thích.
Vu Tướng quân gật đầu, nói:
- Thêm nửa giờ nữa thì để họ ngừng chiến đi.
Tiết độ Phó sứ gật đầu, nửa giờ sau, hai vị tướng quan biểu diễn dũng mãnh được hô dừng và phán thành hòa nhau, Lục Thất khâm phục hướng về phía Quan Xung chắp tay rồi rời đi, hắn không biết giới hạn dũng lực của Quan Xung là bao nhiêu, bản thân hắn không chịu nổi nữa, tấn công chấn lực của Quan Xung khiến cơ thể hắn tiêu hao sức lực rất khó khôi phục.
Gần hoàng hôn, khi một ngày diễn võ gần kết thúc, bỗng có môn tướng phi báo, nói kinh thành có sứ giả đưa thư chạy gấp sáu trăm dặm tới xin gặp, muốn gặp Mạnh Thạch đại nhân và Đô ngu hầu đại nhân, các nhân vật trên đài điểm tướng đều kinh ngạc, Tiết độ Phó sứ vội ra lệnh dẫn vào.
Môn tướng đi khỏi, Lục Thất thấp thỏm trong lòng, không biết là phúc hay họa, lại nghe Tiết độ Phó sứ hạ lệnh diễn võ chấm dứt.
Một lát sau, một sứ giả đưa thư người đầy bụi đất được dẫn vào đài điểm tướng, sau khi xác nhận, dâng lên ống trúc bịt kín, sau đó người đưa thư lại đi gặp Mạnh Thạch.
Lục Thất mở ống trúc tại chỗ, lấy ra một bức thư đọc, vẻ mặt lập tức nhẹ nhõm, quay người chào theo kiểu quân đội:
- Hai vị đại nhân, là dụ lệnh của bệ hạ, bệ hạ ban thưởng thăng cấp bậc quan của ta là Chiêu võ Giáo úy, lệnh thuộc hạ sau khi thấy dụ, mau chóng trở về kinh thành.
Vu Tướng quân và Tiết độ Phó sứ đều gật đầu, Tiết độ Phó sứ mỉm cười nói:
- Bổn quân chúc mừng Lục Ngu hầu.
Vu Tướng quân cũng cười nhạt nói:
- Lục Ngu hầu thân thuộc với vua, thật là đáng mừng, tuy nhiên hôm nay trời đã tối, ngày mai đi cũng không muộn.
- Vâng, tạ ơn hai vị đại nhân quan tâm.
Lục Thất chân thành đáp lại.
Đêm đến, Lục Thất tới chỗ Mạnh Thạch, Mạnh Thạch đem mật dụ ra cho hắn, hắn xem xong vui vẻ nói:
- Đại nhân, đây là chuyện đại lợi.
Mạnh Thạch bình tĩnh gật đầu, đáp:
- Là chuyện đại lợi, tuy nhiên đáng tiếc là, ta muốn ngươi có thể nhậm chức Hữu Đô úy.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Đại nhân có thể đề bạt huynh đệ binh dũng quân của Thiên Phong, đó là đã điều vui nhất của Thiên Phong rồi.
Mạnh Thạch bình tĩnh gật đầu, nói tiếp:
- Cấp dụ này tới, chứng tỏ bệ hạ rất muốn nhanh chóng kiểm soát được Nhiêu Châu, bệ hạ muốn dời đô tới Hồng Châu rồi.
Lục Thất ngẩn ra, tiếp đó gật đầu, Mạnh Thạch nói thêm:
- Nếu không có gì bất ngờ, quan đồ sau này của ngươi hoặc sẽ ở lại kinh nhậm chức, hoặc sẽ ngoại trú ở Thường Châu, nếu được ở lại kinh thì không bao lâu chúng ta sẽ gặp lại ở phía tây.
Lục Thất gật đầu, trả lời:
- Cũng hy vọng có thể được làm quan ở lại kinh thành.
Mạnh Thạch mỉm cười, nói:
- Xác suất ngươi ở lại kinh thành rất lớn, theo thói quen hành sự của bệ hạ, ngươi đã nhập vào thế lực của Thái tử, rất có thể sẽ để ngươi hoàn toàn thuộc về Thái tử.
Lục Thất ngẩn ra, lấy mật thư giao cho Mạnh Thạch, Mạnh Thạch xem xong, gật đầu nói:
- Lại thăng vượt cấp cho ngươi, xem ra sau khi ngươi tiêu diệt thổ phỉ, khả năng kế nhiệm Lữ Soái của Ung Vương phủ không lớn lắm.
Lục Thất gật đầu, cười yếu ớt nói:
- Có thể thoát khỏi Ung Vương phủ, với ta mà nói hẳn là chuyện tốt, không cần khó xử nhìn quanh không biết theo ai.
Mạnh Thạch cười đưa trả lại mật thư, nói:
- Mật dụ bệ hạ viết cho ta nói rõ sẽ điều Tả hữu Đô úy và thuộc hạ ở Nhiêu Châu đi, binh dũng quân của ngươi sau này sẽ là quân lực trung kiên của ta, ngươi xem nên ban võ chức gì.
Lục Thất suy nghĩ một chút, hỏi:
- Trong tùy tùng của đại nhân, không có ai dùng được sao?
- Người theo ta đến không có tướng tài phù hợp để thống lĩnh quân, lần này đi Nhiêu Châu hung nguy, ta cần võ tướng giống như ngươi.
Mạnh Thạch hồi đáp.
Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một lát bèn nói:
- Đại nhân, Đỗ Dũng là người trung nghĩa, võ nghệ cao cường, thích hợp giữ chức Hữu đô úy, Lãnh Nhung và Vương Đạo thích hợp nhậm chức Giáo úy chính đội, võ chức bên dưới ta đề nghị đại nhân nghe theo ba người họ tiến cử, ngoài ra đại nhân nên lắng nghe lời tiến nhiệm của Vương Chủ bộ một cách phù hợp, sau này đại nhân có thể cai quản được hai cửa thành, ta nghĩ nên giao cho Vương Chủ bộ một cái, để ông ta sắp xếp cho quan quân huyện Thạch Đại muốn đi theo, hơn nữa sau này, nên để Lãnh Nhung đi theo bảo vệ Vương Chủ bộ, Đỗ Dũng theo bảo vệ đại nhân, năng lực thám mã của Vương Đạo xuất chúng, có thể giữ chức Tuần ti áp nha.
Mạnh Thạch gật đầu, đáp:
- Ngươi đều cho ta, vậy chỗ Vi Hạo sẽ ăn nói thế nào?
Lục Thất mỉm cười nói:
- Đại nhân, ta chỉ tiến cử, cụ thể, ta hy vọng đại nhân và Vi Hạo đại nhân sẽ âm thầm kết nối, nếu đại nhân có thể đồng tâm hiệp lực với Vi Hạo đại nhân thì việc kiểm soát Nhiêu Châu không khó nữa.
Mạnh Thạch gật đầu, Lục Thất do dự một lát, còn nói thêm:
- Đại nhân, ta thấy chức Thứ sử Nhiêu Châu, đại nhân có thể làm không lâu dài, một khi đại nhân gây dựng được ở Nhiêu Châu, chỉ sợ Đường Hoàng bệ hạ sẽ điều đại nhân đi.
Mạnh Thạch mỉm cười, đáp lại:
- Hậu quả ngươi nói, ta biết, cho nên ta mới hoàn toàn đồng ý dùng binh dũng quân của ngươi, sau khi nắm được Nhiêu Châu, bệ hạ có thể sẽ đề bạt Vi Hạo làm Thứ sử, hoặc sai người thay đảm nhiệm, khi đó ta đi thì phải dựa vào uy danh của ngươi, ngấm ngầm ảnh hưởng tới quân lực của Nhiêu Châu.
Lục Thất kinh sợ nhìn Mạnh Thạch, Mạnh Thạch bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn, lại nói thêm:
- Đừng xem thường Nhiêu Châu, sau này một khi dời đô tới Hồng Châu, quân lực Nhiêu Châu rất có thể sẽ trở thành kỳ binh có ích.
Lục Thất cụp mắt im lặng, lát sau mới hạ giọng nói:
- Đại nhân, việc đại nghịch, vẫn nên không làm thì tốt hơn.
- Ngươi nghĩ nghiêm trọng rồi, Thái tử điện hạ sẽ không soán ngôi đâu, nhưng nếu vẫn không có quân lực ủng hộ, ngôi vị Thái tử cũng càng lúc càng bất ổn, sự bất ổn đó chủ yếu đến từ chư Vương và thế gia, một hoàng đế mới không có quân lực trung thành ủng hộ sẽ rất dễ bị soán vị.
Mạnh Thạch khẽ nói.
Lục Thất chỉ biết yên lặng gật đầu, tai nghe Mạnh Thạch nói tiếp:
- Hôm nay biểu hiện diễn võ của ngươi đã có uy danh võ hùng ở Ninh Quốc quân, sau này nếu ngươi có cơ hội vào làm chủ Ninh Quốc quân, sẽ khiến lòng người tâm phụ ủng hộ đấy.
Lục Thất nghe vậy lắc đầu nói:
- Ninh Quốc quân tốt nhất là đừng đến, ta nghĩ, vẫn là Trung lang tướng ở kinh thành tốt hơn.
Mạnh Thạch thản nhiên mỉm cười, hạ giọng nói:
- Quan đồ về sau thế nào lại không do ngươi tự chủ nữa.
Lục Thất mỉm cười im lặng, sau đó cùng Mạnh Thạch nói chuyện đạo làm quan ở địa phương và kinh thành, sau khi trao đổi nửa giờ, hắn trở về doanh trại.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thất dẫn các thuộc quan rời khỏi Ninh Quốc quân, hắn không đi chào từ biệt Vu Tướng quân, lời khách khí bề ngoài miễn đi là tốt nhất, thân thiết quá mức chỉ sẽ chuốc họa.
Lục Thất mới đi được một giờ, ngoài đại doanh của Ninh Quốc quân, Quý ngũ thúc dẫn người tới, sau khi thỉnh kiến, một hàng mười bảy người được đưa vào gặp Mạnh Thạch, sau hai tiếng, Quý ngũ thúc và Lỗ Hải, Đỗ Dũng, Lãnh Nhung, Vương Đạo, Tôn Lực cùng ra khỏi đại doanh của Ninh Quốc quân.
Sau khi đi xa khoảng mười dặm, bốn người Đỗ Dũng tiễn Quý ngũ thúc và Lỗ Hải, cho đến khi không thấy bóng dáng, Tôn Lực mới chắp tay cung kính nói:
- Tôn Lực chúc mừng ba vị đại nhân.
- Tôn đại nhân, bọn ta mặc dù được đề bạt, có điều Thứ sử đại nhân cũng nói, đã bổ nhiệm Vương đại nhân làm Tham quân chính sự, ta nghĩ Vương đại nhân nếu giữ Châu quan, nhất định sẽ đề bạt Tôn đại nhân.
Đỗ Dũng đáp lại.
Bọn họ nghe theo mệnh lệnh của Vương Chủ bộ, phi ngựa nhanh tới bái kiến Thứ sử đại nhân, kết quả vừa gặp mặt, Thứ sử đại nhân sau khi hỏi tên đã bổ nhiệm tại chỗ cho Đỗ Dũng làm Hữu Đô úy châu nha, Lãnh Nhung và Vương Đạo làm Giáo úy đội chính, sau đó bảo ba người bọn họ trở về bảo vệ đại đội Vương Chủ bộ đang trên đường, là Đỗ Dũng xin mang theo Tôn Lực.
Tôn Lực cười mất tự nhiên, nói:
- Đỗ đại nhân, thuộc hạ nói thực là thật sự ngưỡng mộ ba vị, ba vị đại nhân một bước lên trời, quân chức Hữu Đô úy tương đương với Quả nghị Đô úy trong quân, trong Khang Hóa quân của Nhiêu Châu cũng không có mấy vị đâu.
Đỗ Dũng im lặng, y cùng Lạnh Nhung và Vương Đạo gần như đồng thời lại hướng về phía Quý ngũ thúc vừa đi, trong lòng ba người vô cùng cảm động, thực ra không cần Tôn Lực nói, bọn họ cũng biết mức độ cao thấp trong quyền vị quan võ, biết một bước lên trời đạt được đại phú quý.
- Tôn đại nhân, phú quý của ngài ở trên người Vương đại nhân, Vương đại nhân có thể để ngài gặp Thứ sử đại nhân chính là có lòng đề bạt, Lục đại nhân tiến cử chúng ta đã là không dễ, chúng ta mau đi đón Vương đại nhân.
Đỗ Dũng nhìn một lát mới quay đầu nói, sau đó lên ngựa phi về phía tây bắc.
- Lục Ngu hầu dường như không chịu nổi nữa nhỉ.
Vu Tướng quân cười nhạt nói.
- Chỉ là diễn võ, hắn đương nhiên không muốn hao sức tiếp, chiến pháp của hắn là chính xác, tuy nhiên hắn muốn hao đấu chiến bại Quan Xung thì phải trên năm tiếng, hao đấu năm tiếng chưa chắc chắn chịu nổi.
Tiết độ Phó sứ hiểu ra giải thích.
Vu Tướng quân gật đầu, nói:
- Thêm nửa giờ nữa thì để họ ngừng chiến đi.
Tiết độ Phó sứ gật đầu, nửa giờ sau, hai vị tướng quan biểu diễn dũng mãnh được hô dừng và phán thành hòa nhau, Lục Thất khâm phục hướng về phía Quan Xung chắp tay rồi rời đi, hắn không biết giới hạn dũng lực của Quan Xung là bao nhiêu, bản thân hắn không chịu nổi nữa, tấn công chấn lực của Quan Xung khiến cơ thể hắn tiêu hao sức lực rất khó khôi phục.
Gần hoàng hôn, khi một ngày diễn võ gần kết thúc, bỗng có môn tướng phi báo, nói kinh thành có sứ giả đưa thư chạy gấp sáu trăm dặm tới xin gặp, muốn gặp Mạnh Thạch đại nhân và Đô ngu hầu đại nhân, các nhân vật trên đài điểm tướng đều kinh ngạc, Tiết độ Phó sứ vội ra lệnh dẫn vào.
Môn tướng đi khỏi, Lục Thất thấp thỏm trong lòng, không biết là phúc hay họa, lại nghe Tiết độ Phó sứ hạ lệnh diễn võ chấm dứt.
Một lát sau, một sứ giả đưa thư người đầy bụi đất được dẫn vào đài điểm tướng, sau khi xác nhận, dâng lên ống trúc bịt kín, sau đó người đưa thư lại đi gặp Mạnh Thạch.
Lục Thất mở ống trúc tại chỗ, lấy ra một bức thư đọc, vẻ mặt lập tức nhẹ nhõm, quay người chào theo kiểu quân đội:
- Hai vị đại nhân, là dụ lệnh của bệ hạ, bệ hạ ban thưởng thăng cấp bậc quan của ta là Chiêu võ Giáo úy, lệnh thuộc hạ sau khi thấy dụ, mau chóng trở về kinh thành.
Vu Tướng quân và Tiết độ Phó sứ đều gật đầu, Tiết độ Phó sứ mỉm cười nói:
- Bổn quân chúc mừng Lục Ngu hầu.
Vu Tướng quân cũng cười nhạt nói:
- Lục Ngu hầu thân thuộc với vua, thật là đáng mừng, tuy nhiên hôm nay trời đã tối, ngày mai đi cũng không muộn.
- Vâng, tạ ơn hai vị đại nhân quan tâm.
Lục Thất chân thành đáp lại.
Đêm đến, Lục Thất tới chỗ Mạnh Thạch, Mạnh Thạch đem mật dụ ra cho hắn, hắn xem xong vui vẻ nói:
- Đại nhân, đây là chuyện đại lợi.
Mạnh Thạch bình tĩnh gật đầu, đáp:
- Là chuyện đại lợi, tuy nhiên đáng tiếc là, ta muốn ngươi có thể nhậm chức Hữu Đô úy.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Đại nhân có thể đề bạt huynh đệ binh dũng quân của Thiên Phong, đó là đã điều vui nhất của Thiên Phong rồi.
Mạnh Thạch bình tĩnh gật đầu, nói tiếp:
- Cấp dụ này tới, chứng tỏ bệ hạ rất muốn nhanh chóng kiểm soát được Nhiêu Châu, bệ hạ muốn dời đô tới Hồng Châu rồi.
Lục Thất ngẩn ra, tiếp đó gật đầu, Mạnh Thạch nói thêm:
- Nếu không có gì bất ngờ, quan đồ sau này của ngươi hoặc sẽ ở lại kinh nhậm chức, hoặc sẽ ngoại trú ở Thường Châu, nếu được ở lại kinh thì không bao lâu chúng ta sẽ gặp lại ở phía tây.
Lục Thất gật đầu, trả lời:
- Cũng hy vọng có thể được làm quan ở lại kinh thành.
Mạnh Thạch mỉm cười, nói:
- Xác suất ngươi ở lại kinh thành rất lớn, theo thói quen hành sự của bệ hạ, ngươi đã nhập vào thế lực của Thái tử, rất có thể sẽ để ngươi hoàn toàn thuộc về Thái tử.
Lục Thất ngẩn ra, lấy mật thư giao cho Mạnh Thạch, Mạnh Thạch xem xong, gật đầu nói:
- Lại thăng vượt cấp cho ngươi, xem ra sau khi ngươi tiêu diệt thổ phỉ, khả năng kế nhiệm Lữ Soái của Ung Vương phủ không lớn lắm.
Lục Thất gật đầu, cười yếu ớt nói:
- Có thể thoát khỏi Ung Vương phủ, với ta mà nói hẳn là chuyện tốt, không cần khó xử nhìn quanh không biết theo ai.
Mạnh Thạch cười đưa trả lại mật thư, nói:
- Mật dụ bệ hạ viết cho ta nói rõ sẽ điều Tả hữu Đô úy và thuộc hạ ở Nhiêu Châu đi, binh dũng quân của ngươi sau này sẽ là quân lực trung kiên của ta, ngươi xem nên ban võ chức gì.
Lục Thất suy nghĩ một chút, hỏi:
- Trong tùy tùng của đại nhân, không có ai dùng được sao?
- Người theo ta đến không có tướng tài phù hợp để thống lĩnh quân, lần này đi Nhiêu Châu hung nguy, ta cần võ tướng giống như ngươi.
Mạnh Thạch hồi đáp.
Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một lát bèn nói:
- Đại nhân, Đỗ Dũng là người trung nghĩa, võ nghệ cao cường, thích hợp giữ chức Hữu đô úy, Lãnh Nhung và Vương Đạo thích hợp nhậm chức Giáo úy chính đội, võ chức bên dưới ta đề nghị đại nhân nghe theo ba người họ tiến cử, ngoài ra đại nhân nên lắng nghe lời tiến nhiệm của Vương Chủ bộ một cách phù hợp, sau này đại nhân có thể cai quản được hai cửa thành, ta nghĩ nên giao cho Vương Chủ bộ một cái, để ông ta sắp xếp cho quan quân huyện Thạch Đại muốn đi theo, hơn nữa sau này, nên để Lãnh Nhung đi theo bảo vệ Vương Chủ bộ, Đỗ Dũng theo bảo vệ đại nhân, năng lực thám mã của Vương Đạo xuất chúng, có thể giữ chức Tuần ti áp nha.
Mạnh Thạch gật đầu, đáp:
- Ngươi đều cho ta, vậy chỗ Vi Hạo sẽ ăn nói thế nào?
Lục Thất mỉm cười nói:
- Đại nhân, ta chỉ tiến cử, cụ thể, ta hy vọng đại nhân và Vi Hạo đại nhân sẽ âm thầm kết nối, nếu đại nhân có thể đồng tâm hiệp lực với Vi Hạo đại nhân thì việc kiểm soát Nhiêu Châu không khó nữa.
Mạnh Thạch gật đầu, Lục Thất do dự một lát, còn nói thêm:
- Đại nhân, ta thấy chức Thứ sử Nhiêu Châu, đại nhân có thể làm không lâu dài, một khi đại nhân gây dựng được ở Nhiêu Châu, chỉ sợ Đường Hoàng bệ hạ sẽ điều đại nhân đi.
Mạnh Thạch mỉm cười, đáp lại:
- Hậu quả ngươi nói, ta biết, cho nên ta mới hoàn toàn đồng ý dùng binh dũng quân của ngươi, sau khi nắm được Nhiêu Châu, bệ hạ có thể sẽ đề bạt Vi Hạo làm Thứ sử, hoặc sai người thay đảm nhiệm, khi đó ta đi thì phải dựa vào uy danh của ngươi, ngấm ngầm ảnh hưởng tới quân lực của Nhiêu Châu.
Lục Thất kinh sợ nhìn Mạnh Thạch, Mạnh Thạch bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn, lại nói thêm:
- Đừng xem thường Nhiêu Châu, sau này một khi dời đô tới Hồng Châu, quân lực Nhiêu Châu rất có thể sẽ trở thành kỳ binh có ích.
Lục Thất cụp mắt im lặng, lát sau mới hạ giọng nói:
- Đại nhân, việc đại nghịch, vẫn nên không làm thì tốt hơn.
- Ngươi nghĩ nghiêm trọng rồi, Thái tử điện hạ sẽ không soán ngôi đâu, nhưng nếu vẫn không có quân lực ủng hộ, ngôi vị Thái tử cũng càng lúc càng bất ổn, sự bất ổn đó chủ yếu đến từ chư Vương và thế gia, một hoàng đế mới không có quân lực trung thành ủng hộ sẽ rất dễ bị soán vị.
Mạnh Thạch khẽ nói.
Lục Thất chỉ biết yên lặng gật đầu, tai nghe Mạnh Thạch nói tiếp:
- Hôm nay biểu hiện diễn võ của ngươi đã có uy danh võ hùng ở Ninh Quốc quân, sau này nếu ngươi có cơ hội vào làm chủ Ninh Quốc quân, sẽ khiến lòng người tâm phụ ủng hộ đấy.
Lục Thất nghe vậy lắc đầu nói:
- Ninh Quốc quân tốt nhất là đừng đến, ta nghĩ, vẫn là Trung lang tướng ở kinh thành tốt hơn.
Mạnh Thạch thản nhiên mỉm cười, hạ giọng nói:
- Quan đồ về sau thế nào lại không do ngươi tự chủ nữa.
Lục Thất mỉm cười im lặng, sau đó cùng Mạnh Thạch nói chuyện đạo làm quan ở địa phương và kinh thành, sau khi trao đổi nửa giờ, hắn trở về doanh trại.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thất dẫn các thuộc quan rời khỏi Ninh Quốc quân, hắn không đi chào từ biệt Vu Tướng quân, lời khách khí bề ngoài miễn đi là tốt nhất, thân thiết quá mức chỉ sẽ chuốc họa.
Lục Thất mới đi được một giờ, ngoài đại doanh của Ninh Quốc quân, Quý ngũ thúc dẫn người tới, sau khi thỉnh kiến, một hàng mười bảy người được đưa vào gặp Mạnh Thạch, sau hai tiếng, Quý ngũ thúc và Lỗ Hải, Đỗ Dũng, Lãnh Nhung, Vương Đạo, Tôn Lực cùng ra khỏi đại doanh của Ninh Quốc quân.
Sau khi đi xa khoảng mười dặm, bốn người Đỗ Dũng tiễn Quý ngũ thúc và Lỗ Hải, cho đến khi không thấy bóng dáng, Tôn Lực mới chắp tay cung kính nói:
- Tôn Lực chúc mừng ba vị đại nhân.
- Tôn đại nhân, bọn ta mặc dù được đề bạt, có điều Thứ sử đại nhân cũng nói, đã bổ nhiệm Vương đại nhân làm Tham quân chính sự, ta nghĩ Vương đại nhân nếu giữ Châu quan, nhất định sẽ đề bạt Tôn đại nhân.
Đỗ Dũng đáp lại.
Bọn họ nghe theo mệnh lệnh của Vương Chủ bộ, phi ngựa nhanh tới bái kiến Thứ sử đại nhân, kết quả vừa gặp mặt, Thứ sử đại nhân sau khi hỏi tên đã bổ nhiệm tại chỗ cho Đỗ Dũng làm Hữu Đô úy châu nha, Lãnh Nhung và Vương Đạo làm Giáo úy đội chính, sau đó bảo ba người bọn họ trở về bảo vệ đại đội Vương Chủ bộ đang trên đường, là Đỗ Dũng xin mang theo Tôn Lực.
Tôn Lực cười mất tự nhiên, nói:
- Đỗ đại nhân, thuộc hạ nói thực là thật sự ngưỡng mộ ba vị, ba vị đại nhân một bước lên trời, quân chức Hữu Đô úy tương đương với Quả nghị Đô úy trong quân, trong Khang Hóa quân của Nhiêu Châu cũng không có mấy vị đâu.
Đỗ Dũng im lặng, y cùng Lạnh Nhung và Vương Đạo gần như đồng thời lại hướng về phía Quý ngũ thúc vừa đi, trong lòng ba người vô cùng cảm động, thực ra không cần Tôn Lực nói, bọn họ cũng biết mức độ cao thấp trong quyền vị quan võ, biết một bước lên trời đạt được đại phú quý.
- Tôn đại nhân, phú quý của ngài ở trên người Vương đại nhân, Vương đại nhân có thể để ngài gặp Thứ sử đại nhân chính là có lòng đề bạt, Lục đại nhân tiến cử chúng ta đã là không dễ, chúng ta mau đi đón Vương đại nhân.
Đỗ Dũng nhìn một lát mới quay đầu nói, sau đó lên ngựa phi về phía tây bắc.
/685
|