Khi mọi người rời khỏi quán trà Di Tâm, điều khiến Lục Thất bất ngờ là hộ vệ của Tiểu Phức vẫn ngồi trên xe, theo lý mà nói nên là cưỡi ngựa, hoặc đi bộ bảo vệ xe. Hơn nữa những người hộ vệ đó đều không mang theo trường đao. Hắn bỗng hiểu ra, những người hộ vệ này có lẽ là những người mà Tiểu Phức đó mời tới, mà không phải là dực vệ của phủ Ung Vương.
Ở kinh thành, không được sự cho phép của quan phủ được mang theo binh khí thì tự ý mang theo binh khí là vi phạm pháp luật. Lục Thất chỉ nhìn thoáng qua cũng không chú ý lắm, lại có chút lúng túng bị Kim Trúc đưa lên đi cùng xe.
Xe chạy rồi, Lục Thất ngửi thấy mùi hương sảng khoái. Hắn ngồi cùng xe với Tiểu Phức, ngoài ra còn có thêm hai người đẹp nữa. Mùi thơm trên xe này khiến cho Lục Thất cảm thấy hưng phấn lạ thường.
- Thiên Phong, Kim Trúc đã nói rồi, nguyện ở bên người.
Lát sau, Tiểu Phức bỗng dịu dàng nói.
Lục Thất hơi giật mình, lắc lắc đầu, dịu dàng nhìn Kim Trúc. Kim Trúc ngồi bên cạnh Tiểu Phức, chéo góc với Lục Thất. Hai người nhìn nhau, Kim Trúc thẹn thùng cúi xuống, khẽ mỉm cười.
- Kim Trúc, sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng.
Lục Thất dịu dàng bảy tỏ thái độ.
- Cảm ơn công tử không chê, sau này nô tỳ sẽ hết lòng hậu hạ Công chúa và Phò mã.
Kim Trúc chân thành đáp.
Lục Thất ngẩn người cười, thấy Tiểu Phức đưa bàn tay phải thon dài ra, nắm lấy tay Kim Trúc, mỉm cười nói:
- Tỷ tỷ, sau này hầu hạ Phò mã rồi, không được quên tiểu thư ta đâu nhé.
- Nô tỳ không dám quên.
Kim Trúc cung kính đáp.
Lục Thất nghe mà thấy lòng xao động, lại có chút lo lắng. Hắn và người đẹp Tiểu Phức có duyên gặp mặt, nhưng không thể có được kết quả tốt đẹp gì. Trong lòng hắn cảm thấy thương Tiểu Phức vô cùng, không dám nghĩ tới những điều gì khác.
- Boong boong boong ….
Âm thanh hỗn tạp vang lên từ bánh xe.
Lục Thất nhảy lên như bị rắn cắn, đứng dậy nắm lấy tay của Tiểu Phức và Kim Trúc, nhanh chóng đè hai nàng nằm sấp xuống, khiến cho hai người phụ nữ cùng nằm xuống xe. Tiện đà lôi tiếp mười mấy tên trên thành xe vào, ngồi ở vị trí của Tiểu Phức và Kim Trúc.
Tiểu Phức và Kim Trúc cũng đồng thời thét lên chói tai. Lục Thất quả đoán di chuyển thân thể họ, mở cửa xe xông ra ngoài. Vừa ra khỏi xe đã thấy bóng của một người đàn ông áo vải chạy đi. Người đàn ông đó tay còn cầm một hộp thức ăn, đã chạy vội đi được khoảng hơn mười thước.
Mắt Lục Thất lộ rõ sát khí, thoắt cái đã chạy sát tới người đàn ông đó, nắm lấy cánh tay lôi đi, té ra ở đó có một xe hàng, trên xe có 4 chiếc gậy tre dài khoảng 2m, bị Lục Thất nắm được một chiếc, theo đà đó tay phải bị giơ lên phía sau, quăng ra ngoài.
Cành trúc như chiếc giáo, biến thành một đường lao thẳng đi, vô tình đã đâm trúng phía sau tim của người đàn ông đang chạy. Người đàn ông đó kêu lên một tiếng thảm thiết khi bị xuyên qua cơ thể. Thân người ngã nhào về phía trước khoảng 5, 6m. Trên đường lập tức biến thành cảnh chạy loạn huyên náo, Lục Thất đứng thẳng người nhìn lạnh lùng, hai chiếc xe phía sau mở cửa ra, các hộ vệ liền chạy ra ngoài.
- Đi, bảo vệ thi thể và hộp thức ăn đó, lập tức báo quan.
Lục Thất dặn dò, trong lúc nói chuyện đã lộ rõ vẻ uy nghiêm của kẻ bề trên, các hộ vệ liền cuống cuồng vâng lệnh, chạy tới bảo vệ thi thể, giữ nguyên hiện trường, chờ quan phủ tới nhận định hung án.
Lục Thất quay người trở về phía cửa xe, thấy Tiểu Thức và Kim Trúc đã được Đỗ Lan Nhi nâng dậy. Trên khuôn mặt của hai nàng còn lộ rõ vẻ sợ hãi.
- Không sao rồi, phỉ nhân đã chết rồi.
Lục Thất bình tĩnh nói, giống như đang nói tới chuyện cỏn con thường ngày.
- Thiên Phong, người không sao chứ?
Tiểu Thức hoảng hốt nhìn Lục Thất, quan tâm hỏi.
Lục Thất trong lòng cảm thấy ấm áp, cười nói:
- Ta tu hộ thể khí công, chính là trúng ám sát cũng không dễ bị thương nhẹ. Khi nàng bị ngã, có bị thương không?
- Ta không sao.
Tiểu Thức dịu dàng đáp.
Lục Thất gật đầu, lại quay đầu quan tâm nói:
- Kim Trúc, nàng ở phía sau có bị ngã đau không?
Kim Trúc dịu dàng liếc nhìn Lục Thất, khẽ lắc đầu, đôi tay ngọc của nàng lại ôm lấy cánh tay phải của Tiểu Phức, không lên tiếng trả lời Lục Thất.
Lục Thất cười quay đi, nói:
- Tiểu Phức, tên thích khách đó ra tay rõ ràng chính là muốn giết nàng.
Tiểu Phức hoảng sợ gật đầu, chợt nhẹ nhàng nói:
- Thiên Phong, chàng bảo vệ ta về nhé, ta không muốn ở đây lâu.
Lục Thất ngẩn người ra, lúc này không nên đi, song suy nghĩ một hồi liền gật đầu nói:
- Được rồi, ta sẽ bảo vệ nàng về.
Lục Thất gọi chiếc xe phía sau tiến lên trước, sau đó để ba người phụ nữ chuyển xe, chiếc xe bị tập kích là vật chứng, phải giữ lại chờ quan phủ tới lục sự. Mà trên thực tế, Lục Thất cũng muốn rời đi, hắn không muốn đường hoàng, cũng tránh ảnh hưởng tới danh tiếng của Tiểu Phức.
Tất cả hộ vệ đều ở lại hiện trường xử lý sự việc. Lục Thất một mình bảo vệ chiếc xe rời đi. Hắn vẫn đang ngồi trong xe, tinh thần của Tiểu Phức không được vui lắm cùng Kim Trúc nhắm mắt dưỡng thần bị sợ hãi, cứ như vậy cho tới nơi, một tòa nhà mà Lục Thất không biết.
Xuống xe, Tiểu Phức để Kim Trúc đưa Lục Thất đi nghỉ ngơi. Lục Thất vốn muốn cáo từ ra về, lại bị cánh tay ngọc ngà của Kim Trúc kéo đi. Đương nhiên Lục Thất không thể từ chối được rồi, chỉ còn biết đi theo người đẹp nghỉ ngơi.
Cùng đi qua một chiếc cửa sáng, bước vào một hoa viên um tùm tao nhã. Lọt vào tầm mắt Lục Thất vẫn là hoa viên sau nhà của Long Uy tiêu cục, bố cục và cảnh sắc hoa viên hai nơi quả thực là độc nhất vô nhị.
- Tỷ tỷ, tỷ biết phu quân của Tiêu phủ thiếu phu nhân là vị quan nào không?
Lục Thất không kìm nổi liền hỏi chuyện mà trong lòng hắn muốn biết.
Kim Trúc dừng bước, quay người đối mặt với Lục Thất, ngẩng đôi má lúm đồng tiền lên, dịu dàng nhìn Lục Thất, nói:
- Cảm ơn ngươi, lúc đó đã không bỏ rơi ta.
Lục Thất nghe mà thấy chua xót trong lòng, Kim Trúc lại dường như không hề nghe thấy câu hỏi của hắn. Hắn đành phải đích thân nói:
- Tỷ tỷ ở trong lòng ta cũng như Tiêu phủ thiếu phu nhân.
Kim Trúc thản nhiên cười, thân người ngả vào lòng Lục Thất. Lục Thất đưa tay ra đỡ lấy cơ thểm mềm mại đó, liền nhẹ nhàng nói:
- Tỷ tỷ, sự thực tỷ không nên nghiêng về phía ta, chuyện của phủ Công chúa, sau này là phú họa còn chưa biết được. Tỷ tỷ không nên theo, ta cũng xem tỷ tỷ như tòng thiếp.
- Nô tỳ biết rồi, nhưng trong lòng nô tỳ, thực sự muốn thuộc sở hữu của phủ Công chúa. Lão gia, nô tỳ là kỹ nữ, lòng nô tỳ khao khát được sự cao quý.
Kim Trúc dịu dàng nói lời tận đáy lòng mình.
Lục Thất ồ lên một tiếng, tay phải giơ lên vuốt mái tóc, nhẹ nhàng nói:
- Ta hiểu rồi, chờ mấy ngày nữa ta sẽ đón nhận nàng.
Kim Trúc ừ một tiếng, lát sau lại buồn rầu nói:
- Lão gia, thiếp còn có 3000 lượng tiết kiệm. Nếu lão gia dùng nhiều, lúc nào cũng có thể lấy đi, thiếp có được danh phận của người trong cung, cuộc đời này đã là đủ lắm rồi.
Lục Thất im lặng, tay phải khẽ vuốt mái tóc, lát sau mới nhẹ nhàng nói:
- Nếu ta là nàng, điều ta quan tâm nhất là có được tự do lâu dài mà không phải là vì cái danh phận được gọi là cao quý, mà nguyện nhốt vào lồng son.
- Người phụ nữ chính là muốn được bước vào lồng son của người đàn ông mình yêu, nguyện vì người đàn ông mình yêu mà dâng hiến tất cả những gì đẹp nhất.
Kim Trúc dịu dàng đáp.
Lục Thất vui vẻ cười, bỗng nhớ ra một chuyện, do dự một chút liền nói nhỏ:
- Tỷ tỷ, ta có chuyện bí mật, phải nhờ nàng giúp một tay.
- Chuyện gì? Người nói đi.
Kim Trúc dịu dàng đáp.
Lục Thất cúi đầu, nói nhỏ, Kim Trúc nghe xong liền rời khỏi Lục Thất, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, Lục Thất mỉm cười nhìn nàng nói nhỏ:
- Chuyện này tỷ tỷ phải giữ bí mật.
Kim Trúc gật đầu, nói nhỏ:
- Nô bây giờ sẽ đi hỏi ngay, lão gia ở đây không được đi đâu.
Lục Thất gật đầu, Kim Trúc lặng lẽ quay đi, khoan thai bước đi tới cửa mặt trăng. Thấy bóng Kim Trúc đã khuất rồi, trong lòng Lục Thất khẽ thở dài, sự cầu xin của huynh trưởng, hắn phải đi làm mới được.
Trong lòng Lục Thất thở dài, hắn không biết trong lúc đó, phía ngoài cửa mặt trăng mười mấy mét, cách ban công nhà quan một bức tường, các vị thiếp của Tú trang hắn từng người trần truồng thân ngọc trắng như tuyết, lo lắng bất an xếp hàng ở cửa phòng chính. Họ vào tới hành lang nhà quan này liền bị cưỡng chế thoát y khỏa thân chờ gọi.
Sau khi Tiểu Phức xuống xe liền đi thẳng tới phòng khách thư hiên hoa. Căn nhà này rất lớn, đại thể được chia ra thành năm khu, lần lượt đi sâu vào trong, từ nhà trước, nhà đường, nhà giữa, trong nhà và nhà sau tổ thành. Nhà trong chính là hoa viên. Nhà giữa chính là khu nhà có cửa bên thông ra ngoài. Nhà đường gồm có ba tầng, là nơi ở dày đặc của 12 kiểu sân.
Ở kinh thành, không được sự cho phép của quan phủ được mang theo binh khí thì tự ý mang theo binh khí là vi phạm pháp luật. Lục Thất chỉ nhìn thoáng qua cũng không chú ý lắm, lại có chút lúng túng bị Kim Trúc đưa lên đi cùng xe.
Xe chạy rồi, Lục Thất ngửi thấy mùi hương sảng khoái. Hắn ngồi cùng xe với Tiểu Phức, ngoài ra còn có thêm hai người đẹp nữa. Mùi thơm trên xe này khiến cho Lục Thất cảm thấy hưng phấn lạ thường.
- Thiên Phong, Kim Trúc đã nói rồi, nguyện ở bên người.
Lát sau, Tiểu Phức bỗng dịu dàng nói.
Lục Thất hơi giật mình, lắc lắc đầu, dịu dàng nhìn Kim Trúc. Kim Trúc ngồi bên cạnh Tiểu Phức, chéo góc với Lục Thất. Hai người nhìn nhau, Kim Trúc thẹn thùng cúi xuống, khẽ mỉm cười.
- Kim Trúc, sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng.
Lục Thất dịu dàng bảy tỏ thái độ.
- Cảm ơn công tử không chê, sau này nô tỳ sẽ hết lòng hậu hạ Công chúa và Phò mã.
Kim Trúc chân thành đáp.
Lục Thất ngẩn người cười, thấy Tiểu Phức đưa bàn tay phải thon dài ra, nắm lấy tay Kim Trúc, mỉm cười nói:
- Tỷ tỷ, sau này hầu hạ Phò mã rồi, không được quên tiểu thư ta đâu nhé.
- Nô tỳ không dám quên.
Kim Trúc cung kính đáp.
Lục Thất nghe mà thấy lòng xao động, lại có chút lo lắng. Hắn và người đẹp Tiểu Phức có duyên gặp mặt, nhưng không thể có được kết quả tốt đẹp gì. Trong lòng hắn cảm thấy thương Tiểu Phức vô cùng, không dám nghĩ tới những điều gì khác.
- Boong boong boong ….
Âm thanh hỗn tạp vang lên từ bánh xe.
Lục Thất nhảy lên như bị rắn cắn, đứng dậy nắm lấy tay của Tiểu Phức và Kim Trúc, nhanh chóng đè hai nàng nằm sấp xuống, khiến cho hai người phụ nữ cùng nằm xuống xe. Tiện đà lôi tiếp mười mấy tên trên thành xe vào, ngồi ở vị trí của Tiểu Phức và Kim Trúc.
Tiểu Phức và Kim Trúc cũng đồng thời thét lên chói tai. Lục Thất quả đoán di chuyển thân thể họ, mở cửa xe xông ra ngoài. Vừa ra khỏi xe đã thấy bóng của một người đàn ông áo vải chạy đi. Người đàn ông đó tay còn cầm một hộp thức ăn, đã chạy vội đi được khoảng hơn mười thước.
Mắt Lục Thất lộ rõ sát khí, thoắt cái đã chạy sát tới người đàn ông đó, nắm lấy cánh tay lôi đi, té ra ở đó có một xe hàng, trên xe có 4 chiếc gậy tre dài khoảng 2m, bị Lục Thất nắm được một chiếc, theo đà đó tay phải bị giơ lên phía sau, quăng ra ngoài.
Cành trúc như chiếc giáo, biến thành một đường lao thẳng đi, vô tình đã đâm trúng phía sau tim của người đàn ông đang chạy. Người đàn ông đó kêu lên một tiếng thảm thiết khi bị xuyên qua cơ thể. Thân người ngã nhào về phía trước khoảng 5, 6m. Trên đường lập tức biến thành cảnh chạy loạn huyên náo, Lục Thất đứng thẳng người nhìn lạnh lùng, hai chiếc xe phía sau mở cửa ra, các hộ vệ liền chạy ra ngoài.
- Đi, bảo vệ thi thể và hộp thức ăn đó, lập tức báo quan.
Lục Thất dặn dò, trong lúc nói chuyện đã lộ rõ vẻ uy nghiêm của kẻ bề trên, các hộ vệ liền cuống cuồng vâng lệnh, chạy tới bảo vệ thi thể, giữ nguyên hiện trường, chờ quan phủ tới nhận định hung án.
Lục Thất quay người trở về phía cửa xe, thấy Tiểu Thức và Kim Trúc đã được Đỗ Lan Nhi nâng dậy. Trên khuôn mặt của hai nàng còn lộ rõ vẻ sợ hãi.
- Không sao rồi, phỉ nhân đã chết rồi.
Lục Thất bình tĩnh nói, giống như đang nói tới chuyện cỏn con thường ngày.
- Thiên Phong, người không sao chứ?
Tiểu Thức hoảng hốt nhìn Lục Thất, quan tâm hỏi.
Lục Thất trong lòng cảm thấy ấm áp, cười nói:
- Ta tu hộ thể khí công, chính là trúng ám sát cũng không dễ bị thương nhẹ. Khi nàng bị ngã, có bị thương không?
- Ta không sao.
Tiểu Thức dịu dàng đáp.
Lục Thất gật đầu, lại quay đầu quan tâm nói:
- Kim Trúc, nàng ở phía sau có bị ngã đau không?
Kim Trúc dịu dàng liếc nhìn Lục Thất, khẽ lắc đầu, đôi tay ngọc của nàng lại ôm lấy cánh tay phải của Tiểu Phức, không lên tiếng trả lời Lục Thất.
Lục Thất cười quay đi, nói:
- Tiểu Phức, tên thích khách đó ra tay rõ ràng chính là muốn giết nàng.
Tiểu Phức hoảng sợ gật đầu, chợt nhẹ nhàng nói:
- Thiên Phong, chàng bảo vệ ta về nhé, ta không muốn ở đây lâu.
Lục Thất ngẩn người ra, lúc này không nên đi, song suy nghĩ một hồi liền gật đầu nói:
- Được rồi, ta sẽ bảo vệ nàng về.
Lục Thất gọi chiếc xe phía sau tiến lên trước, sau đó để ba người phụ nữ chuyển xe, chiếc xe bị tập kích là vật chứng, phải giữ lại chờ quan phủ tới lục sự. Mà trên thực tế, Lục Thất cũng muốn rời đi, hắn không muốn đường hoàng, cũng tránh ảnh hưởng tới danh tiếng của Tiểu Phức.
Tất cả hộ vệ đều ở lại hiện trường xử lý sự việc. Lục Thất một mình bảo vệ chiếc xe rời đi. Hắn vẫn đang ngồi trong xe, tinh thần của Tiểu Phức không được vui lắm cùng Kim Trúc nhắm mắt dưỡng thần bị sợ hãi, cứ như vậy cho tới nơi, một tòa nhà mà Lục Thất không biết.
Xuống xe, Tiểu Phức để Kim Trúc đưa Lục Thất đi nghỉ ngơi. Lục Thất vốn muốn cáo từ ra về, lại bị cánh tay ngọc ngà của Kim Trúc kéo đi. Đương nhiên Lục Thất không thể từ chối được rồi, chỉ còn biết đi theo người đẹp nghỉ ngơi.
Cùng đi qua một chiếc cửa sáng, bước vào một hoa viên um tùm tao nhã. Lọt vào tầm mắt Lục Thất vẫn là hoa viên sau nhà của Long Uy tiêu cục, bố cục và cảnh sắc hoa viên hai nơi quả thực là độc nhất vô nhị.
- Tỷ tỷ, tỷ biết phu quân của Tiêu phủ thiếu phu nhân là vị quan nào không?
Lục Thất không kìm nổi liền hỏi chuyện mà trong lòng hắn muốn biết.
Kim Trúc dừng bước, quay người đối mặt với Lục Thất, ngẩng đôi má lúm đồng tiền lên, dịu dàng nhìn Lục Thất, nói:
- Cảm ơn ngươi, lúc đó đã không bỏ rơi ta.
Lục Thất nghe mà thấy chua xót trong lòng, Kim Trúc lại dường như không hề nghe thấy câu hỏi của hắn. Hắn đành phải đích thân nói:
- Tỷ tỷ ở trong lòng ta cũng như Tiêu phủ thiếu phu nhân.
Kim Trúc thản nhiên cười, thân người ngả vào lòng Lục Thất. Lục Thất đưa tay ra đỡ lấy cơ thểm mềm mại đó, liền nhẹ nhàng nói:
- Tỷ tỷ, sự thực tỷ không nên nghiêng về phía ta, chuyện của phủ Công chúa, sau này là phú họa còn chưa biết được. Tỷ tỷ không nên theo, ta cũng xem tỷ tỷ như tòng thiếp.
- Nô tỳ biết rồi, nhưng trong lòng nô tỳ, thực sự muốn thuộc sở hữu của phủ Công chúa. Lão gia, nô tỳ là kỹ nữ, lòng nô tỳ khao khát được sự cao quý.
Kim Trúc dịu dàng nói lời tận đáy lòng mình.
Lục Thất ồ lên một tiếng, tay phải giơ lên vuốt mái tóc, nhẹ nhàng nói:
- Ta hiểu rồi, chờ mấy ngày nữa ta sẽ đón nhận nàng.
Kim Trúc ừ một tiếng, lát sau lại buồn rầu nói:
- Lão gia, thiếp còn có 3000 lượng tiết kiệm. Nếu lão gia dùng nhiều, lúc nào cũng có thể lấy đi, thiếp có được danh phận của người trong cung, cuộc đời này đã là đủ lắm rồi.
Lục Thất im lặng, tay phải khẽ vuốt mái tóc, lát sau mới nhẹ nhàng nói:
- Nếu ta là nàng, điều ta quan tâm nhất là có được tự do lâu dài mà không phải là vì cái danh phận được gọi là cao quý, mà nguyện nhốt vào lồng son.
- Người phụ nữ chính là muốn được bước vào lồng son của người đàn ông mình yêu, nguyện vì người đàn ông mình yêu mà dâng hiến tất cả những gì đẹp nhất.
Kim Trúc dịu dàng đáp.
Lục Thất vui vẻ cười, bỗng nhớ ra một chuyện, do dự một chút liền nói nhỏ:
- Tỷ tỷ, ta có chuyện bí mật, phải nhờ nàng giúp một tay.
- Chuyện gì? Người nói đi.
Kim Trúc dịu dàng đáp.
Lục Thất cúi đầu, nói nhỏ, Kim Trúc nghe xong liền rời khỏi Lục Thất, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, Lục Thất mỉm cười nhìn nàng nói nhỏ:
- Chuyện này tỷ tỷ phải giữ bí mật.
Kim Trúc gật đầu, nói nhỏ:
- Nô bây giờ sẽ đi hỏi ngay, lão gia ở đây không được đi đâu.
Lục Thất gật đầu, Kim Trúc lặng lẽ quay đi, khoan thai bước đi tới cửa mặt trăng. Thấy bóng Kim Trúc đã khuất rồi, trong lòng Lục Thất khẽ thở dài, sự cầu xin của huynh trưởng, hắn phải đi làm mới được.
Trong lòng Lục Thất thở dài, hắn không biết trong lúc đó, phía ngoài cửa mặt trăng mười mấy mét, cách ban công nhà quan một bức tường, các vị thiếp của Tú trang hắn từng người trần truồng thân ngọc trắng như tuyết, lo lắng bất an xếp hàng ở cửa phòng chính. Họ vào tới hành lang nhà quan này liền bị cưỡng chế thoát y khỏa thân chờ gọi.
Sau khi Tiểu Phức xuống xe liền đi thẳng tới phòng khách thư hiên hoa. Căn nhà này rất lớn, đại thể được chia ra thành năm khu, lần lượt đi sâu vào trong, từ nhà trước, nhà đường, nhà giữa, trong nhà và nhà sau tổ thành. Nhà trong chính là hoa viên. Nhà giữa chính là khu nhà có cửa bên thông ra ngoài. Nhà đường gồm có ba tầng, là nơi ở dày đặc của 12 kiểu sân.
/685
|