Ngọc Văn, ngươi lại đây.
Tiểu Phức khẽ gọi. Ngọc Văn lên tiếng đứng lên, uyển chuyển bước tới, tiếp nhận nghiệm thân, sau đó quay lại.
- Tuyết Tâm, ngươi lại đây.
Nghe gọi tên, Lý Tuyết Tâm giật mình đứng dậy, uyển chuyển vòng eo hơi cứng bước tới. Nàng ta cũng khom người cong mông lên để nghiệm thân.
- Ngươi theo Phò mã có lẽ cũng lâu rồi, lại còn mang thai nữa, trở về đi.
Tiểu Phức dịu dàng nói, vỗ nhẹ lên mông, cho Lý Tuyết Tâm trở về vị trí cũ.
……………..
Nghiệm thân một hồi, trong lòng Tiểu Phức cảm thấy vui hơn. Hành động của nàng là đang xác định lại địa vị chính thê của mình. Nàng muốn để những người phụ nữ này của Phò mã trong lòng phải sợ hãi phục tùng, sợ hãi thực sự, sau này sẽ hoàn toàn quy thuận Công chúa. Đó chính là lập uy.
- Bổn cung nhớ còn có một vị Lâm Tiểu Điệp nữa, sao không tới?
Tiểu Phức dịu dàng hỏi.
- Hồi Công chúa điện hạ, Lâm chủ mẫu rời khỏi Tú trang mấy ngày rồi, vẫn chưa quay lại.
Ngọc Trúc cung kính đáp.
Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Tiểu Mai, sau này ngươi là ty chức của phủ Công chúa, thuộc cung nữ bậc 2, quản lý thương nghiệp của Tú trang, sau này sẽ thuộc về Kim Trúc ty các cung nữ bậc 1.
Tiểu Mai ngẩn người ra, liền quỳ xuống cung kính đáp:
- Nô tỳ tạ Công chúa điện hạ ban thưởng.
- Đứng dậy đi, sau này các ngươi gặp bổn cung, nữ lễ là được rồi.
Tiểu Phức dặn dò. Tiểu Mai liền vâng mệnh đứng lên, nét mặt có vẻ bất ngờ.
- Ngọc Trúc, sau này ngươi là ty khách cung nhân bậc 1 của phủ Công chúa, chủ quản việc lễ nghĩa bên ngoài, kiêm quản lý quán rượu Túy Vân.
Tiểu Phức dặn dò, Ngọc Trúc nữ lễ bình tĩnh cung kính đáp.
- Tuyết Tâm, bổn cung biết ngươi thích yên tĩnh, sau này ngươi là ty tịch cung nhân bậc 1 của phủ Công chúa, còn Ngọc Văn sẽ là ty ấn cung nhân bậc 1. Hai người các ngươi cùng nhau quản lý các văn án phủ Công chúa.
Lý Tuyết Tâm và Ngọc Văn cung kính đáp lời.
- Băng Nhi, sau này là ty thiện cung nhân bậc 2. Uyển Ngọc sau này là ty uyển cung nhân bậc 2. Các ngươi đều thuộc quyền quản lý của Ngọc Trúc.
Băng Nhi và Uyển Ngọc cung kính vâng lời.
- Sau này Điệp Y sẽ là ty vệ cung nhân bậc 1, quản lý việc bảo vệ trong phủ. Vân Nga là ty nhạc cung nhân bậc 1, quản lý tùy tùng vào phủ là múa nhạc của các ngươi. Các ngươi không được đắc tội với nàng ta. Nàng tay có quyền tấu lên Phò mã, đối với các ngươi chỉ có thể nhìn, không được động tới.
Tiểu Phức nhẹ nhàng nói, những người phụ nữ đều sững người ra, gặp nhiều e ngại, trong lòng cũng đã thoải mái hơn nhiều.
- Sau này Băng Nhạn là ty bảo, phụ tá Công chúa thừa, quản lý lục sự xuất nhập tiền bạc trong phủ. Tư Ngọc Tư Trúc là cung nhân bậc 2, sau này phụ giúp Tuyết Tâm và Ngọc Văn.
Tiểu Phức nhẹ nhàng nói xong việc phân công.
Khẽ thở dài, Tiểu Phức lại nói tiếp:
- Các tỷ muội, phủ Công chúa gặp nguy hiểm, nguy hiểm lớn nhất là sự được mất về tiền bạc. Chúng ta phải đồng lòng, bảo vệ tài sản dưới tên Phò mã. Các ngươi cũng biết, nếu Tú trang, Văn Phụ, Dược Đường, quán trà và quán rượu bị quan chức của phủ Công chúa cướp đi hết, tương lai của bổn cung và các ngươi sẽ rơi vào cảnh không thể tự chủ được.
- Điện hạ, chúng nô tỳ hiểu rồi, sẽ thực lòng ủng hộ Công chúa điệ hạ.
Ngọc Trúc dịu dàng đáp.
Tiểu Phức cảm động gật đầu, nói:
- Trí của một người có nghèo, bổn cung muốn nghe xem suy nghĩ của các tỷ muội, xin không cần băn khoăn không dám nói. Bổn cung muốn nghe các ngươi nói.
Các ngọc nga nhìn nhau, chỉ có Lý Tuyết Tâm không quay đầu nhìn lại, nàng nhìn thẳng về phía Tiểu Phức, nhẹ nhàng nói:
- Điện hạ, nô tỳ thấy phủ Công chúa cần nhất chính là sức mạnh quân sự.
Tiểu Phức hơi giật mình, nói:
- Muội muội nói, bổn cung hiểu rồi. Bổn cung đã cho mời 7 vị võ sư tới, đang định báo cáo lên binh bộ, xin 12 quan võ cận vệ.
- Những võ sư điện hạ cho mời có thi hành theo lệnh không?
Lý Tuyết Tâm không khách khí hoài nghi hỏi.
Tiểu Phức hơi sững người nói:
- Có lẽ cũng được.
- Điện hạ, nô tỳ xin góp ý, đã từng nghe Ngọc Trúc tỷ tỷ nói, Phò mã tới kinh thành dẫn theo 10 tên thuộc hạ, nô tỳ cảm thấy dựa vào uy võ của Phò mã, 10 tên thuộc hạ đó có lẽ là cũng đáng đấy.
Lý Tuyết Tâm điềm tĩnh nói.
Tiểu Phức ngẩn người, gật đầu nói:
- Những tên thuộc hạ đó của Phò mã, bổn cung biết, là bảo vệ một vị Vương phu nhân ở Thành Nam.
- Trong số 10 tên đó, có 4 tên là binh lính Phò mã đích thân huấn luyện. Điện hạ nên cho quy thuộc về phủ Công chúa.
Lý Tuyết Tâm ôn tồn nói.
Tiểu Phức không do dự gật đầu, nói:
- Ý kiến của ngươi rất hay, bổn cung sẽ tiếp thu.
Lý Tuyết Tâm im lặng, nàng đã trải qua thiếu nữa của gia biến, trong lòng cũng có sự nhạy cảm và lo ngại đối với biến cố khác thường. Mặc dù tình tình lạnh lùng vô vi, nhưng hiện thực trước mắt nàng không tự chủ được cần phải có sự ứng phó. Trên thực tế, nàng rất xem trọng sự kiên trì của Lục Thất, là tôn trọng Lục Thất. Điều khiến nàng có được cuộc sống tôn nghiêm.
Sau đó cũng không ai còn ý kiến gì nữ, tinh thần của Tiểu Phức cũng đã mệt mỏi, nàng liền nói:
- Hôm nay như vậy thôi, Tuyết Tâm và Ngọc Văn ở lại, giúp ta viết báo cáo, những người còn lại trở về Tú trang, mau đi làm cung y của mình.
Mọi người nữ lễ cung kính, lại nghe thấy giọng ôn tôn của Công chúa:
- Các ngươi gặp Phò mã không được nói gì về dung mạo của bổn cung, chính là nói giấu mặt đấy.
Mọi người ngạc nhiên, nhưng không dám hỏi nhiều, vâng lệnh sau đó Lý Tuyết Tâm và Ngọc Văn ở lại, những người khác đều rời khỏi thư hiên. Điệp Y ở bên ngoài đưa đám người Ngọc Trúc trở về Tú trang.
- Nào, các ngươi lại đây.
Tiểu Phức khẽ gọi, giọng điệu rất thân thiết.
Lý Tuyết Tâm giật mình, Ngọc Văn bên trái cũng đã quay người bước lên một bước. Nàng ta chỉ là im lặng uốn éo chiếc đùi ngọc tiến lên. Họ vừa bước tới trước giường, liền bị đôi bản tay ngọc giữ lấy, bị kéo nhẹ xoay người ngồi xuống hai bên Công chúa.
Tiểu Phức ngồi ở giữa, một tay nắm lấy bàn tay Lý Tuyết Tâm, thân người quay sang nhìn Ngọc Văn, nhẹ nhàng hỏi:
- Ngọc Văn, người từ trong cung ra sao?
- Nô tỳ đúng vậy. Nô tỳ cũng đang muốn nói với điện hạ, nô tỳ không thích hợp làm nữ quan phủ Công chúa.
Ngọc Văn đáp.
- Vì sao?
Tiểu Phức không hiểu hỏi lại.
- Bởi vì nô tỳ vốn là cung nhân của Trương Hoàng hậu.
Ngọc Văn đáp.
Tiểu Phức hoảng sợ, lạc giọng nói:
- Trương Hoàng hậu?
- Đúng vậy, chính là mẫu thân dã qua đời của Thái tử điện hạ. Nô tỳ từ sau khi Trương Hoàng hậu qua đời vẫn luôn ở lại trong cung, là một người bạn cũ, nhờ vào cơ hội Đường Hoàng ban ân cung tỳ, đã chọn nô tỳ rời khỏi hoàng cung.
Ngọc Văn giải thích.
Tiểu Phức gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại nghe Ngọc Văn nói tiếp:
- Trương Hoàng hậu sinh tiền vẫn luôn oán thán Đường Hoàng. Sau khi Trương Hoàng hậu ra đi, tất cả cung nhân và nô tỳ của Trương Hoàng hậu đều bị giáng xuống thành tiện tỳ. Sau khi nô tỳ rời cung, trong cung sẽ ghi là nô tỳ đã chết. Cho nên, nô tỳ không thể ở phủ Công chúa được, chỉ có thể ẩn cư ở Tú trang.
Tiểu Phức gật đầu như thoáng suy nghĩ, lát sau liền cười nói:
- Ngươi đã tới Tú trang rồi, chi bằng ở phủ Công chúa. Nếu ngươi không ngại, ta sẽ đổi lai lịch cho ngươi, chính là nói từ thanh lâu ra, được chứ?
Ngọc Văn ngẩn người ra, do dự một lát gật đầu nói:
- Nô tỳ đồng ý.
- Ta đổi lai lịch cho ngươi, là ta thực sự cần sự phụ tá của ngươi. Ở bên Tú trang, sau này cũng không phải là gia viên của Phò mã thường ở nữa. Ngươi ở phủ Công chúa, cứ xem như có người quen biết cũ thấy cũng chỉ có thể trở thành giống nhau mà thôi. Ngươi không thừa nhận, người khác cũng không dám đi báo linh tinh.
Tiểu Phức giải thích.
Ngọc Văn gật đầu, cung kính nói:
- Nô tỳ nguyện vì Công chúa làm việc.
Tiểu Phức ôn tồn cười, suy nghĩ một chút liền nói:
- Tên của ngươi nên đổi một chút.
- Tên của nô tỳ hiện giờ là Phò mã ban cho.
Ngọc Văn đáp.
- Phò mã ban, ừ, đổi một chữ được chứ? Chữ Ngọc đổi thành chữ Thanh, gọi là Thanh Văn.
Tiểu Phức nói.
- Vâng, Thanh Văn tạ điện hạ ban tên.
Thanh Văn cung kính đáp lại.
Tiểu Phức cười nhạt nhìn kỹ lại nàng, lát sau mới nói:
- Nghiệm thân trước đây, ngươi vẫn còn là xử nữ trong cung, lại là Phò mã có phúc.
- Điện hạ, thân thể của người phụ nữ có giữ được hay không cũng không có gì khác biệt cho lắm.
Thanh Văn liền đáp.
Tiểu Phức nhìn nàng cười mà như không cười, lát sau mới nói:
- Không nên nói như vậy, sự thực, giữa ta và ngươi với Tuyết Tâm cũng thế, cũng là giữ thân mình.
Thanh Văn ngẩn người ra, bối rối gật đầu, nói:
- Khi nô tỳ vào cung, chưa bao giờ thấy Đường Hoàng bệ hạ giá lâm cung Thanh Ninh.
Tiểu Phức ồ lên một tiếng, cũng nhẹ nhàng nói:
- Mặc dù ta là bảo vệ thân mình, nhưng cũng đã từng xuất giá.
Thanh Văn ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Tiểu Phức. Tiểu Phức với dáng vẻ khắc khổ, nàng bỗng nói nhỏ:
- Ta mệt rồi. Nếu Kim Trúc tới, để nàng ấy đưa Phò mã đi, nói với nàng ấy một câu, không nên nói nhiều với Phò mã.
Tiểu Phức khẽ gọi. Ngọc Văn lên tiếng đứng lên, uyển chuyển bước tới, tiếp nhận nghiệm thân, sau đó quay lại.
- Tuyết Tâm, ngươi lại đây.
Nghe gọi tên, Lý Tuyết Tâm giật mình đứng dậy, uyển chuyển vòng eo hơi cứng bước tới. Nàng ta cũng khom người cong mông lên để nghiệm thân.
- Ngươi theo Phò mã có lẽ cũng lâu rồi, lại còn mang thai nữa, trở về đi.
Tiểu Phức dịu dàng nói, vỗ nhẹ lên mông, cho Lý Tuyết Tâm trở về vị trí cũ.
……………..
Nghiệm thân một hồi, trong lòng Tiểu Phức cảm thấy vui hơn. Hành động của nàng là đang xác định lại địa vị chính thê của mình. Nàng muốn để những người phụ nữ này của Phò mã trong lòng phải sợ hãi phục tùng, sợ hãi thực sự, sau này sẽ hoàn toàn quy thuận Công chúa. Đó chính là lập uy.
- Bổn cung nhớ còn có một vị Lâm Tiểu Điệp nữa, sao không tới?
Tiểu Phức dịu dàng hỏi.
- Hồi Công chúa điện hạ, Lâm chủ mẫu rời khỏi Tú trang mấy ngày rồi, vẫn chưa quay lại.
Ngọc Trúc cung kính đáp.
Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Tiểu Mai, sau này ngươi là ty chức của phủ Công chúa, thuộc cung nữ bậc 2, quản lý thương nghiệp của Tú trang, sau này sẽ thuộc về Kim Trúc ty các cung nữ bậc 1.
Tiểu Mai ngẩn người ra, liền quỳ xuống cung kính đáp:
- Nô tỳ tạ Công chúa điện hạ ban thưởng.
- Đứng dậy đi, sau này các ngươi gặp bổn cung, nữ lễ là được rồi.
Tiểu Phức dặn dò. Tiểu Mai liền vâng mệnh đứng lên, nét mặt có vẻ bất ngờ.
- Ngọc Trúc, sau này ngươi là ty khách cung nhân bậc 1 của phủ Công chúa, chủ quản việc lễ nghĩa bên ngoài, kiêm quản lý quán rượu Túy Vân.
Tiểu Phức dặn dò, Ngọc Trúc nữ lễ bình tĩnh cung kính đáp.
- Tuyết Tâm, bổn cung biết ngươi thích yên tĩnh, sau này ngươi là ty tịch cung nhân bậc 1 của phủ Công chúa, còn Ngọc Văn sẽ là ty ấn cung nhân bậc 1. Hai người các ngươi cùng nhau quản lý các văn án phủ Công chúa.
Lý Tuyết Tâm và Ngọc Văn cung kính đáp lời.
- Băng Nhi, sau này là ty thiện cung nhân bậc 2. Uyển Ngọc sau này là ty uyển cung nhân bậc 2. Các ngươi đều thuộc quyền quản lý của Ngọc Trúc.
Băng Nhi và Uyển Ngọc cung kính vâng lời.
- Sau này Điệp Y sẽ là ty vệ cung nhân bậc 1, quản lý việc bảo vệ trong phủ. Vân Nga là ty nhạc cung nhân bậc 1, quản lý tùy tùng vào phủ là múa nhạc của các ngươi. Các ngươi không được đắc tội với nàng ta. Nàng tay có quyền tấu lên Phò mã, đối với các ngươi chỉ có thể nhìn, không được động tới.
Tiểu Phức nhẹ nhàng nói, những người phụ nữ đều sững người ra, gặp nhiều e ngại, trong lòng cũng đã thoải mái hơn nhiều.
- Sau này Băng Nhạn là ty bảo, phụ tá Công chúa thừa, quản lý lục sự xuất nhập tiền bạc trong phủ. Tư Ngọc Tư Trúc là cung nhân bậc 2, sau này phụ giúp Tuyết Tâm và Ngọc Văn.
Tiểu Phức nhẹ nhàng nói xong việc phân công.
Khẽ thở dài, Tiểu Phức lại nói tiếp:
- Các tỷ muội, phủ Công chúa gặp nguy hiểm, nguy hiểm lớn nhất là sự được mất về tiền bạc. Chúng ta phải đồng lòng, bảo vệ tài sản dưới tên Phò mã. Các ngươi cũng biết, nếu Tú trang, Văn Phụ, Dược Đường, quán trà và quán rượu bị quan chức của phủ Công chúa cướp đi hết, tương lai của bổn cung và các ngươi sẽ rơi vào cảnh không thể tự chủ được.
- Điện hạ, chúng nô tỳ hiểu rồi, sẽ thực lòng ủng hộ Công chúa điệ hạ.
Ngọc Trúc dịu dàng đáp.
Tiểu Phức cảm động gật đầu, nói:
- Trí của một người có nghèo, bổn cung muốn nghe xem suy nghĩ của các tỷ muội, xin không cần băn khoăn không dám nói. Bổn cung muốn nghe các ngươi nói.
Các ngọc nga nhìn nhau, chỉ có Lý Tuyết Tâm không quay đầu nhìn lại, nàng nhìn thẳng về phía Tiểu Phức, nhẹ nhàng nói:
- Điện hạ, nô tỳ thấy phủ Công chúa cần nhất chính là sức mạnh quân sự.
Tiểu Phức hơi giật mình, nói:
- Muội muội nói, bổn cung hiểu rồi. Bổn cung đã cho mời 7 vị võ sư tới, đang định báo cáo lên binh bộ, xin 12 quan võ cận vệ.
- Những võ sư điện hạ cho mời có thi hành theo lệnh không?
Lý Tuyết Tâm không khách khí hoài nghi hỏi.
Tiểu Phức hơi sững người nói:
- Có lẽ cũng được.
- Điện hạ, nô tỳ xin góp ý, đã từng nghe Ngọc Trúc tỷ tỷ nói, Phò mã tới kinh thành dẫn theo 10 tên thuộc hạ, nô tỳ cảm thấy dựa vào uy võ của Phò mã, 10 tên thuộc hạ đó có lẽ là cũng đáng đấy.
Lý Tuyết Tâm điềm tĩnh nói.
Tiểu Phức ngẩn người, gật đầu nói:
- Những tên thuộc hạ đó của Phò mã, bổn cung biết, là bảo vệ một vị Vương phu nhân ở Thành Nam.
- Trong số 10 tên đó, có 4 tên là binh lính Phò mã đích thân huấn luyện. Điện hạ nên cho quy thuộc về phủ Công chúa.
Lý Tuyết Tâm ôn tồn nói.
Tiểu Phức không do dự gật đầu, nói:
- Ý kiến của ngươi rất hay, bổn cung sẽ tiếp thu.
Lý Tuyết Tâm im lặng, nàng đã trải qua thiếu nữa của gia biến, trong lòng cũng có sự nhạy cảm và lo ngại đối với biến cố khác thường. Mặc dù tình tình lạnh lùng vô vi, nhưng hiện thực trước mắt nàng không tự chủ được cần phải có sự ứng phó. Trên thực tế, nàng rất xem trọng sự kiên trì của Lục Thất, là tôn trọng Lục Thất. Điều khiến nàng có được cuộc sống tôn nghiêm.
Sau đó cũng không ai còn ý kiến gì nữ, tinh thần của Tiểu Phức cũng đã mệt mỏi, nàng liền nói:
- Hôm nay như vậy thôi, Tuyết Tâm và Ngọc Văn ở lại, giúp ta viết báo cáo, những người còn lại trở về Tú trang, mau đi làm cung y của mình.
Mọi người nữ lễ cung kính, lại nghe thấy giọng ôn tôn của Công chúa:
- Các ngươi gặp Phò mã không được nói gì về dung mạo của bổn cung, chính là nói giấu mặt đấy.
Mọi người ngạc nhiên, nhưng không dám hỏi nhiều, vâng lệnh sau đó Lý Tuyết Tâm và Ngọc Văn ở lại, những người khác đều rời khỏi thư hiên. Điệp Y ở bên ngoài đưa đám người Ngọc Trúc trở về Tú trang.
- Nào, các ngươi lại đây.
Tiểu Phức khẽ gọi, giọng điệu rất thân thiết.
Lý Tuyết Tâm giật mình, Ngọc Văn bên trái cũng đã quay người bước lên một bước. Nàng ta chỉ là im lặng uốn éo chiếc đùi ngọc tiến lên. Họ vừa bước tới trước giường, liền bị đôi bản tay ngọc giữ lấy, bị kéo nhẹ xoay người ngồi xuống hai bên Công chúa.
Tiểu Phức ngồi ở giữa, một tay nắm lấy bàn tay Lý Tuyết Tâm, thân người quay sang nhìn Ngọc Văn, nhẹ nhàng hỏi:
- Ngọc Văn, người từ trong cung ra sao?
- Nô tỳ đúng vậy. Nô tỳ cũng đang muốn nói với điện hạ, nô tỳ không thích hợp làm nữ quan phủ Công chúa.
Ngọc Văn đáp.
- Vì sao?
Tiểu Phức không hiểu hỏi lại.
- Bởi vì nô tỳ vốn là cung nhân của Trương Hoàng hậu.
Ngọc Văn đáp.
Tiểu Phức hoảng sợ, lạc giọng nói:
- Trương Hoàng hậu?
- Đúng vậy, chính là mẫu thân dã qua đời của Thái tử điện hạ. Nô tỳ từ sau khi Trương Hoàng hậu qua đời vẫn luôn ở lại trong cung, là một người bạn cũ, nhờ vào cơ hội Đường Hoàng ban ân cung tỳ, đã chọn nô tỳ rời khỏi hoàng cung.
Ngọc Văn giải thích.
Tiểu Phức gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại nghe Ngọc Văn nói tiếp:
- Trương Hoàng hậu sinh tiền vẫn luôn oán thán Đường Hoàng. Sau khi Trương Hoàng hậu ra đi, tất cả cung nhân và nô tỳ của Trương Hoàng hậu đều bị giáng xuống thành tiện tỳ. Sau khi nô tỳ rời cung, trong cung sẽ ghi là nô tỳ đã chết. Cho nên, nô tỳ không thể ở phủ Công chúa được, chỉ có thể ẩn cư ở Tú trang.
Tiểu Phức gật đầu như thoáng suy nghĩ, lát sau liền cười nói:
- Ngươi đã tới Tú trang rồi, chi bằng ở phủ Công chúa. Nếu ngươi không ngại, ta sẽ đổi lai lịch cho ngươi, chính là nói từ thanh lâu ra, được chứ?
Ngọc Văn ngẩn người ra, do dự một lát gật đầu nói:
- Nô tỳ đồng ý.
- Ta đổi lai lịch cho ngươi, là ta thực sự cần sự phụ tá của ngươi. Ở bên Tú trang, sau này cũng không phải là gia viên của Phò mã thường ở nữa. Ngươi ở phủ Công chúa, cứ xem như có người quen biết cũ thấy cũng chỉ có thể trở thành giống nhau mà thôi. Ngươi không thừa nhận, người khác cũng không dám đi báo linh tinh.
Tiểu Phức giải thích.
Ngọc Văn gật đầu, cung kính nói:
- Nô tỳ nguyện vì Công chúa làm việc.
Tiểu Phức ôn tồn cười, suy nghĩ một chút liền nói:
- Tên của ngươi nên đổi một chút.
- Tên của nô tỳ hiện giờ là Phò mã ban cho.
Ngọc Văn đáp.
- Phò mã ban, ừ, đổi một chữ được chứ? Chữ Ngọc đổi thành chữ Thanh, gọi là Thanh Văn.
Tiểu Phức nói.
- Vâng, Thanh Văn tạ điện hạ ban tên.
Thanh Văn cung kính đáp lại.
Tiểu Phức cười nhạt nhìn kỹ lại nàng, lát sau mới nói:
- Nghiệm thân trước đây, ngươi vẫn còn là xử nữ trong cung, lại là Phò mã có phúc.
- Điện hạ, thân thể của người phụ nữ có giữ được hay không cũng không có gì khác biệt cho lắm.
Thanh Văn liền đáp.
Tiểu Phức nhìn nàng cười mà như không cười, lát sau mới nói:
- Không nên nói như vậy, sự thực, giữa ta và ngươi với Tuyết Tâm cũng thế, cũng là giữ thân mình.
Thanh Văn ngẩn người ra, bối rối gật đầu, nói:
- Khi nô tỳ vào cung, chưa bao giờ thấy Đường Hoàng bệ hạ giá lâm cung Thanh Ninh.
Tiểu Phức ồ lên một tiếng, cũng nhẹ nhàng nói:
- Mặc dù ta là bảo vệ thân mình, nhưng cũng đã từng xuất giá.
Thanh Văn ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Tiểu Phức. Tiểu Phức với dáng vẻ khắc khổ, nàng bỗng nói nhỏ:
- Ta mệt rồi. Nếu Kim Trúc tới, để nàng ấy đưa Phò mã đi, nói với nàng ấy một câu, không nên nói nhiều với Phò mã.
/685
|