Dương Côn gật đầu nói:
- Nghe nói Thất đệ đã được tín nhiệm của Thái tử điện hạ, lại được bổ nhiệm là lữ soái phủ Ung Vương. Đó lại là một nguy cơ, nếu có thể sau này huynh đệ tốt nhất nên thoát ra khỏi phủ Ung Vương.
Lục Thất cười chua xót:
- Không giấu gì Tứ huynh, ta cũng không muốn bước chân lên hai con thuyền, là vì sự nhậm chức của ta khiến cho thân không được tự chủ. Sau khi diệt phỉ xong, ta có thể sẽ thoát khỏi phủ Ung Vương.
Dương Côn gật đầu nói:
- Hoàn cảnh hiện tại của Thất đệ, ta không thể giúp được gì. Dù sao Thất đệ cũng là thuộc hạ của Thái tử và phủ Ung Vương.
Lục Thất im lặng, lát sau liền hỏi:
- Tứ huynh biết Ngô Thành Công chúa ư?
Dương Côn ngẩn người ra đáp:
- Ngô Thành Công chúa, biết chứ, nghe nói là vị Công chúa hôm trước được bệ hạ ân phong. Vị Công chúa đó vốn là huyện chủ của Ung Vương phủ.
- Vậy Tứ huynh có hiểu gì về Ngô Thành Công chúa không?
Lục Thất lại hỏi. Hắn vốn nghĩ rằng Dương Côn biết hắn là Ngô Thành Phò mã, nhưng nhìn phản ứng của Dương Côn, có lẽ là không biết hắn là Ngô Thành Phò mã.
- Chuyện của Ngô Thành Công chúa ta cũng đã nghe thuộc quan nói qua rồi, thế nào? Ngươi và Ngô Thành Công chúa có quan hệ gì sao?
Dương Côn ngạc nhiên hỏi.
Lục Thất cười chua xót nói:
- Tứ huynh biết Phò mã của Ngô Thành Công chúa là người nào không?
Ánh mắt Dương Côn ngưng trọng, lắc đầu nói:
- Không biết, ta không nghe thuộc quan nói gì, thế nào? Ngươi có quan hệ với Ngô Thành Phò mã ư?
Lục Thất đưa tay ra chỉ mình, nói khẽ:
- Tứ huynh, ta, chính là Phò mã của Ngô Thành Công chúa.
- Cái gì?
Dương Côn thất thanh kinh ngạc nhìn Lục Thất.
Lục Thất hạ tay xuống, nói:
- Tứ huynh, hôm trước bỗng có thành chỉ tới Tú trang, bệ hạ phong ban ta là Ngô Thành Công chúa Phò mã đô úy. Ta thực sự không hiểu về chức vị Phò mã được phong này, đến giờ ta cũng vẫn không hiểu nguyên nhân gì khiến ta được trở thành Ngô Thành Phò mã?
Dương Côn nhíu mày nhìn Lục Thất, lát sau mới lên tiếng:
- Ngươi thành Ngô Thành Phò mã còn không biết nguyên nhân gì ư?
Lục Thất bất đắc dĩ gật đầu, nói:
- Tứ huynh, ta từ khi từ bên ngoài trở về kinh thành đã từng có vị Hình đại nhân trong cung truyền gặp ta, nói với ta về quan hệ thông gia của huyện chủ Thạch Đơn. Khi đó ta đã từ chối, không bao lâu sau lại được trực tiếp phong thưởng làm Ngô Thành Phò mã.
Dương Côn ngẩn người ra, ánh mắt dường như đã hiểu, liền cười nói:
- Huyện chủ Thạch Thiền, đó chẳng có gì là lạ cả, ngươi và Ngô Thành Công chúa hẳn là đã biết rồi chứ?
Lục Thất ngẩn người ra, lắc đầu nói:
- Tứ huynh, ta không quen huyện chủ Thạch Thiền.
Dương Côn sửng sốt, nói:
- Có lẽ ngươi không quen, nhưng huyện chủ Thạch Thiền chắc chắn là đã biết ngươi. Bởi vì đất phong của huyện chủ Thạch Thiền chính là huyện Thạch Đại. Nghe nói, huyện chủ Thạch Thiền ở huyện Thạch Đại có ba ngàn hộ thực ấp, ngươi đã làm Huyện Úy ở huyện Thạch Đại, tự nhiên nàng ta biết đến ngươi thôi.
Lục Thất liền sửng sốt, lát sau mới kinh ngạc nói:
- Hóa ra huyện chủ Thạch Thiền có phong ấp ở huyện Thạch Đại.
- Chắc chắn là vậy, ân phong của Ngô Thành Công chúa xuất hiện vô cùng đột ngột, cho nên khiến cho nhiều người tranh cãi. Mặc dù ta chẳng liên quan gì, nhưng cũng đã biết.
Dương Côn đáp, ánh mắt có chút cổ quái.
Lục Thất cau mày gật đầu, lại hỏi:
- Tứ huynh, cho dù là huyện chủ Thạch Thiền đã biết ta đi, cũng không nên chọn ta chứ.
Dương Côn cười lắc đầu:
- Ngươi được phong cũng không cảm thấy kỳ lạ gì, quan hệ thông gia quan thế phần lớn được sinh ra từ cơ hội kết thế. Ngươi là quan tướng của Ung Vương phủ, nếu có người muốn ngươi kết thân với huyện chủ Ung Vương phủ, tự nhiên có thể làm mai mối. Nếu huyện chủ Thạch Thiền biết tới danh tiếng của ngươi, tự nhiên sẽ muốn chọn ngươi làm chồng.
Lục Thất giật mình, thầm nghĩ tới việc kết hôn của Ngô Thành Công chúa, là Tiểu Phức tác hợp, vị Công chúa đó có thể muốn hứa thân, vậy chắc chắn là đã biết tới lai lịch của người này.
- Thất đệ, đệ có biết cái lợi cái hại ân phong của Ngô Thành Công chúa chưa?
Dương Côn liền hỏi.
Lục Thất bình tĩnh đáp:
- Biết một chút, dù sao cũng đã trở thành Công chúa rồi, địa vị tôn sùng rồi. Nhưng đối với đệ lại không tốt. Đệ nghe nói, sản nghiệp của đệ ở kinh thành đều thuộc về phủ Công chúa.
Dương Côn lắc đầu, hạ giọng nói:
- Đối với phủ Ung Vương và Công chúa cũng không tốt. Từ huyện chủ ân phong làm Công chúa, hơn nữa còn sửa lại danh hiệu, đó có nghĩa là Ngô Thành là hư phong, ba ngàn hộ phong ấp của huyện Thạch Đại sau này có thể sẽ bị mất.
Lục Thất lại run sợ, nghe Dương Côn nói tiếp:
- Phong ấp huyện Thạch Đại của huyện chủ Thạch Thiền là tiên đế ban tặng, vẫn do Ung Vương phủ cai quản. Đó là một trong những nguồn tài chính quan trọng của Ung Vương phủ, cho nên ân phong của Công chúa đã ngầm biến động rất lớn tới lợi ích. Có thể nói, ân phong của Công chúa có được chỉ là hư danh. Cái mất đi là ngân lượng lớn và nguồn binh lính nông vụ phụ thuộc, ba ngàn hộ thực ấp, có nghĩa là ít nhất có thể tổ thành và nuôi dưỡng được hai doanh trại binh lực.
Lục Thất nghe xong mà thấy lạnh người, thầm nghĩ tên Đường Hoàng đó cũng quả là rất biết tính toán, nghe Dương Côn nói tiếp:
- Sở dĩ thuộc quan của ta bàn luận về Ngô Thành ân phong chủ yếu là ân phong ban cho Nghi Đồng Quận Vương mở phủ. Ý nghĩa của việc ban thưởng đó chính là có thể thành lập được một một đội quân Ngô Thành.
Lục Thất giật mình, liền cười nói:
- Nếu ta là Ngô Thành Phò mã, quân Ngô Thành chính là đã thành lập, Đường Hoàng bệ hạ cũng không cần dùng ta nữa.
- Bình thường mà nói thì chắc là sẽ không dùng ngươi để thống lĩnh quân. Nhưng theo như ta hiểu về bệ hạ, có lẽ bệ hạ sẽ cho ngươi một chức quân, ví dụ như Đô Ngu Hầu quân Ngô Thành.
Dương Côn phân tích nói.
Lục Thất giật mình, gật đầu nói:
- Có khả năng là thế, nhưng tính khả năng không lớn, hiện giờ ta vẫn đang là Đô Ngu Hầu quân Ninh Quốc.
Dương Côn lắc đầu cười nói:
- Thất đệ, chính vì đệ là Đô Ngu Hầu của Thái tử điện hạ, cho nên mới có khả năng rất lớn, kiêm nhiệm thêm Đô Ngu Hầu quân Ngô Thành, đặc biệt là đệ là Phò mã của Ngô Thành Công chúa, như vậy khả năng sẽ khoảng 7 phần rồi.
Lục Thất không hiểu nhìn Dương Côn, Dương Côn dừng lại một chút, liền nói:
- Việc làm của bệ hạ, ta ít nhiều có thể hiểu được chút ít, ân phong Ngô Thành Công chúa, Ngô Thành ở đó, Ngô Thành thực sự, trên thực tế là Ngô Huyện của Thái Hồ đông nam. Đó là Vương Thành Ngô Quộc thời chiến quốc. Sau đó là phủ trị của Tô Châu. Ngày nay là lãnh thổ của nước Việt. Bệ hạ muốn thành lập quân Ngô Thành, tất nhiên là phải đóng ở Thường Châu. Thường Châu là đất của trung Ngô, lấy Ngô Thành làm quân hiệu, có nghĩa một là đóng ở Thường Châu. Hai là ngầm chỉ Ngô Thành thực sự.
Lục Thất nghe gật đầu, lại nghe Dương Côn nói:
- Thường Châu có thế lực của quân Giang Âm, cũng chính là Trương Thị thế gia. Sinh mẫu của Thái tử điện hạ chính là con gái Trương Thị, cho nên quân Ngô Thành sau này, tám phầm sẽ lấy danh nghĩa quy thuộc quân lực Thái tử. Như vậy, quân Giang Âm sẽ không thể loại bỏ được sự sát nhập của quân Ngô Thành. Bệ hạ ân phong Ngô Thành Công chúa, trên thực tế mục đích lớn nhất chính là có thể giành được đại nghĩa. Quân của phủ Công chúa đi Thường Châu phụ chiến, địa vị không kém hơn quân Giang Âm, có thể danh chính ngôn thuận không nghe theo Giang Âm Hầu Tiết Độ.
Lục Thất đã hiểu, bản chất của việc thành lập quân Ngô Thành e chính là đi Thường Châu kiềm chế quân Giang Âm. Hắn nói:
- Việc của quân Ngô Thành cũng không liên quan gì nhiều tới đệ. Điều đệ lo nhất bây giờ chính là sản nghiệp ở kinh thành sẽ bị mất.
- Đệ ở kinh thành, ngoài Tú trang ra còn có sản nghiệp gì?
Dương Côn ngạc nhiên hỏi. Hắn biết Lục Thất tới kinh thành chưa được bao lâu.
- Còn có quán rượu và quán trà, cửa hàng giấy và cửa hàng thuốc, cộng lại giá trị 300000 lượng bạc. Song, dù sản nghiệp đó là đứng tên đệ, nhưng đều hợp doanh với người khác, đệ chỉ là để tên mà thôi.
Lục Thất bất đắc dĩ nói.
Dương Côn ngây người, kinh ngạc:
- Đệ hợp doanh với người nào?
- Là hai người bạn thanh lâu.
Lục Thất đáp.
Dương Côn giật mình, gật đầu cười nói:
- Đệ cũng lợi hại thật, lại có thể nhận được sự tín nhiệm của kỹ nữ kinh thành.
Lục Thất đỏ ửng mặt, lại thấy Dương Côn nói tiếp:
- Nếu không phải là đại huynh gửi thư, đệ còn không biết Thất đệ làm quan ở kinh thành. Giờ đã biết rồi, cũng chỉ dám lặng lẽ tới gặp.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Làm quan ở kinh thành, quả thực không bằng làm quan ở huyện Thạch Đại.
- Nói như vậy, làm quan ở địa phương là uy phong thiếu kỵ, nhưng nếu không có chỗ dựa ở kinh thành, như vậy sẽ bị chết vì uất nghẹn, làm quan lớn vẫn hơn.
Dương Côn cười nói.
Lục Thất gật đầu thừa nhận. Hắn vốn là quyến luyến kiếp sống quan nhỏ của huyện Thạch Đại. Nhưng, hắn đã sớm hiểu ra, nếu không có chỗ dựa vững chắc ở kinh thành, làm quan địa phương quả là điều khó vô cùng. Ngay như hắn là quan Võ tán cấp cao còn không được tôn trọng bằng quan binh bình thường.
- Thất đệ, bây giờ đệ là Phò mã Ngô Thành, vậy ta cũng khuyên đệ vài câu. Sau này, đệ không nên ủng hộ Công chúa can thiệp vào quân quyền, không nên ra ngoài xây dựng thế lực gì đó, cố gắng giữ trạng thái vô vi, phải giữ được bình tĩnh, kiên trì chịu đựng vài năm.
Dương Côn lại chỉ giáo.
Lục Thất ngẩn người ra, nói:
- Tứ huynh, đệ hiện giờ hầu như chính là thân không tự chủ được.
- Ta biết đệ thân không tự chủ được. Lời khuyên của ta là chỉ đệ không được chủ động tham lam quyền thế, bởi vì thân phận Phò mã của đệ là nhạy cảm, rất dễ bị bệ hạ chú ý tới.
Dương Côn giải thích.
Lục Thất gật đầu nói:
- Lời khuyên của Tứ huynh, đệ nhớ rồi
- Nghe nói Thất đệ đã được tín nhiệm của Thái tử điện hạ, lại được bổ nhiệm là lữ soái phủ Ung Vương. Đó lại là một nguy cơ, nếu có thể sau này huynh đệ tốt nhất nên thoát ra khỏi phủ Ung Vương.
Lục Thất cười chua xót:
- Không giấu gì Tứ huynh, ta cũng không muốn bước chân lên hai con thuyền, là vì sự nhậm chức của ta khiến cho thân không được tự chủ. Sau khi diệt phỉ xong, ta có thể sẽ thoát khỏi phủ Ung Vương.
Dương Côn gật đầu nói:
- Hoàn cảnh hiện tại của Thất đệ, ta không thể giúp được gì. Dù sao Thất đệ cũng là thuộc hạ của Thái tử và phủ Ung Vương.
Lục Thất im lặng, lát sau liền hỏi:
- Tứ huynh biết Ngô Thành Công chúa ư?
Dương Côn ngẩn người ra đáp:
- Ngô Thành Công chúa, biết chứ, nghe nói là vị Công chúa hôm trước được bệ hạ ân phong. Vị Công chúa đó vốn là huyện chủ của Ung Vương phủ.
- Vậy Tứ huynh có hiểu gì về Ngô Thành Công chúa không?
Lục Thất lại hỏi. Hắn vốn nghĩ rằng Dương Côn biết hắn là Ngô Thành Phò mã, nhưng nhìn phản ứng của Dương Côn, có lẽ là không biết hắn là Ngô Thành Phò mã.
- Chuyện của Ngô Thành Công chúa ta cũng đã nghe thuộc quan nói qua rồi, thế nào? Ngươi và Ngô Thành Công chúa có quan hệ gì sao?
Dương Côn ngạc nhiên hỏi.
Lục Thất cười chua xót nói:
- Tứ huynh biết Phò mã của Ngô Thành Công chúa là người nào không?
Ánh mắt Dương Côn ngưng trọng, lắc đầu nói:
- Không biết, ta không nghe thuộc quan nói gì, thế nào? Ngươi có quan hệ với Ngô Thành Phò mã ư?
Lục Thất đưa tay ra chỉ mình, nói khẽ:
- Tứ huynh, ta, chính là Phò mã của Ngô Thành Công chúa.
- Cái gì?
Dương Côn thất thanh kinh ngạc nhìn Lục Thất.
Lục Thất hạ tay xuống, nói:
- Tứ huynh, hôm trước bỗng có thành chỉ tới Tú trang, bệ hạ phong ban ta là Ngô Thành Công chúa Phò mã đô úy. Ta thực sự không hiểu về chức vị Phò mã được phong này, đến giờ ta cũng vẫn không hiểu nguyên nhân gì khiến ta được trở thành Ngô Thành Phò mã?
Dương Côn nhíu mày nhìn Lục Thất, lát sau mới lên tiếng:
- Ngươi thành Ngô Thành Phò mã còn không biết nguyên nhân gì ư?
Lục Thất bất đắc dĩ gật đầu, nói:
- Tứ huynh, ta từ khi từ bên ngoài trở về kinh thành đã từng có vị Hình đại nhân trong cung truyền gặp ta, nói với ta về quan hệ thông gia của huyện chủ Thạch Đơn. Khi đó ta đã từ chối, không bao lâu sau lại được trực tiếp phong thưởng làm Ngô Thành Phò mã.
Dương Côn ngẩn người ra, ánh mắt dường như đã hiểu, liền cười nói:
- Huyện chủ Thạch Thiền, đó chẳng có gì là lạ cả, ngươi và Ngô Thành Công chúa hẳn là đã biết rồi chứ?
Lục Thất ngẩn người ra, lắc đầu nói:
- Tứ huynh, ta không quen huyện chủ Thạch Thiền.
Dương Côn sửng sốt, nói:
- Có lẽ ngươi không quen, nhưng huyện chủ Thạch Thiền chắc chắn là đã biết ngươi. Bởi vì đất phong của huyện chủ Thạch Thiền chính là huyện Thạch Đại. Nghe nói, huyện chủ Thạch Thiền ở huyện Thạch Đại có ba ngàn hộ thực ấp, ngươi đã làm Huyện Úy ở huyện Thạch Đại, tự nhiên nàng ta biết đến ngươi thôi.
Lục Thất liền sửng sốt, lát sau mới kinh ngạc nói:
- Hóa ra huyện chủ Thạch Thiền có phong ấp ở huyện Thạch Đại.
- Chắc chắn là vậy, ân phong của Ngô Thành Công chúa xuất hiện vô cùng đột ngột, cho nên khiến cho nhiều người tranh cãi. Mặc dù ta chẳng liên quan gì, nhưng cũng đã biết.
Dương Côn đáp, ánh mắt có chút cổ quái.
Lục Thất cau mày gật đầu, lại hỏi:
- Tứ huynh, cho dù là huyện chủ Thạch Thiền đã biết ta đi, cũng không nên chọn ta chứ.
Dương Côn cười lắc đầu:
- Ngươi được phong cũng không cảm thấy kỳ lạ gì, quan hệ thông gia quan thế phần lớn được sinh ra từ cơ hội kết thế. Ngươi là quan tướng của Ung Vương phủ, nếu có người muốn ngươi kết thân với huyện chủ Ung Vương phủ, tự nhiên có thể làm mai mối. Nếu huyện chủ Thạch Thiền biết tới danh tiếng của ngươi, tự nhiên sẽ muốn chọn ngươi làm chồng.
Lục Thất giật mình, thầm nghĩ tới việc kết hôn của Ngô Thành Công chúa, là Tiểu Phức tác hợp, vị Công chúa đó có thể muốn hứa thân, vậy chắc chắn là đã biết tới lai lịch của người này.
- Thất đệ, đệ có biết cái lợi cái hại ân phong của Ngô Thành Công chúa chưa?
Dương Côn liền hỏi.
Lục Thất bình tĩnh đáp:
- Biết một chút, dù sao cũng đã trở thành Công chúa rồi, địa vị tôn sùng rồi. Nhưng đối với đệ lại không tốt. Đệ nghe nói, sản nghiệp của đệ ở kinh thành đều thuộc về phủ Công chúa.
Dương Côn lắc đầu, hạ giọng nói:
- Đối với phủ Ung Vương và Công chúa cũng không tốt. Từ huyện chủ ân phong làm Công chúa, hơn nữa còn sửa lại danh hiệu, đó có nghĩa là Ngô Thành là hư phong, ba ngàn hộ phong ấp của huyện Thạch Đại sau này có thể sẽ bị mất.
Lục Thất lại run sợ, nghe Dương Côn nói tiếp:
- Phong ấp huyện Thạch Đại của huyện chủ Thạch Thiền là tiên đế ban tặng, vẫn do Ung Vương phủ cai quản. Đó là một trong những nguồn tài chính quan trọng của Ung Vương phủ, cho nên ân phong của Công chúa đã ngầm biến động rất lớn tới lợi ích. Có thể nói, ân phong của Công chúa có được chỉ là hư danh. Cái mất đi là ngân lượng lớn và nguồn binh lính nông vụ phụ thuộc, ba ngàn hộ thực ấp, có nghĩa là ít nhất có thể tổ thành và nuôi dưỡng được hai doanh trại binh lực.
Lục Thất nghe xong mà thấy lạnh người, thầm nghĩ tên Đường Hoàng đó cũng quả là rất biết tính toán, nghe Dương Côn nói tiếp:
- Sở dĩ thuộc quan của ta bàn luận về Ngô Thành ân phong chủ yếu là ân phong ban cho Nghi Đồng Quận Vương mở phủ. Ý nghĩa của việc ban thưởng đó chính là có thể thành lập được một một đội quân Ngô Thành.
Lục Thất giật mình, liền cười nói:
- Nếu ta là Ngô Thành Phò mã, quân Ngô Thành chính là đã thành lập, Đường Hoàng bệ hạ cũng không cần dùng ta nữa.
- Bình thường mà nói thì chắc là sẽ không dùng ngươi để thống lĩnh quân. Nhưng theo như ta hiểu về bệ hạ, có lẽ bệ hạ sẽ cho ngươi một chức quân, ví dụ như Đô Ngu Hầu quân Ngô Thành.
Dương Côn phân tích nói.
Lục Thất giật mình, gật đầu nói:
- Có khả năng là thế, nhưng tính khả năng không lớn, hiện giờ ta vẫn đang là Đô Ngu Hầu quân Ninh Quốc.
Dương Côn lắc đầu cười nói:
- Thất đệ, chính vì đệ là Đô Ngu Hầu của Thái tử điện hạ, cho nên mới có khả năng rất lớn, kiêm nhiệm thêm Đô Ngu Hầu quân Ngô Thành, đặc biệt là đệ là Phò mã của Ngô Thành Công chúa, như vậy khả năng sẽ khoảng 7 phần rồi.
Lục Thất không hiểu nhìn Dương Côn, Dương Côn dừng lại một chút, liền nói:
- Việc làm của bệ hạ, ta ít nhiều có thể hiểu được chút ít, ân phong Ngô Thành Công chúa, Ngô Thành ở đó, Ngô Thành thực sự, trên thực tế là Ngô Huyện của Thái Hồ đông nam. Đó là Vương Thành Ngô Quộc thời chiến quốc. Sau đó là phủ trị của Tô Châu. Ngày nay là lãnh thổ của nước Việt. Bệ hạ muốn thành lập quân Ngô Thành, tất nhiên là phải đóng ở Thường Châu. Thường Châu là đất của trung Ngô, lấy Ngô Thành làm quân hiệu, có nghĩa một là đóng ở Thường Châu. Hai là ngầm chỉ Ngô Thành thực sự.
Lục Thất nghe gật đầu, lại nghe Dương Côn nói:
- Thường Châu có thế lực của quân Giang Âm, cũng chính là Trương Thị thế gia. Sinh mẫu của Thái tử điện hạ chính là con gái Trương Thị, cho nên quân Ngô Thành sau này, tám phầm sẽ lấy danh nghĩa quy thuộc quân lực Thái tử. Như vậy, quân Giang Âm sẽ không thể loại bỏ được sự sát nhập của quân Ngô Thành. Bệ hạ ân phong Ngô Thành Công chúa, trên thực tế mục đích lớn nhất chính là có thể giành được đại nghĩa. Quân của phủ Công chúa đi Thường Châu phụ chiến, địa vị không kém hơn quân Giang Âm, có thể danh chính ngôn thuận không nghe theo Giang Âm Hầu Tiết Độ.
Lục Thất đã hiểu, bản chất của việc thành lập quân Ngô Thành e chính là đi Thường Châu kiềm chế quân Giang Âm. Hắn nói:
- Việc của quân Ngô Thành cũng không liên quan gì nhiều tới đệ. Điều đệ lo nhất bây giờ chính là sản nghiệp ở kinh thành sẽ bị mất.
- Đệ ở kinh thành, ngoài Tú trang ra còn có sản nghiệp gì?
Dương Côn ngạc nhiên hỏi. Hắn biết Lục Thất tới kinh thành chưa được bao lâu.
- Còn có quán rượu và quán trà, cửa hàng giấy và cửa hàng thuốc, cộng lại giá trị 300000 lượng bạc. Song, dù sản nghiệp đó là đứng tên đệ, nhưng đều hợp doanh với người khác, đệ chỉ là để tên mà thôi.
Lục Thất bất đắc dĩ nói.
Dương Côn ngây người, kinh ngạc:
- Đệ hợp doanh với người nào?
- Là hai người bạn thanh lâu.
Lục Thất đáp.
Dương Côn giật mình, gật đầu cười nói:
- Đệ cũng lợi hại thật, lại có thể nhận được sự tín nhiệm của kỹ nữ kinh thành.
Lục Thất đỏ ửng mặt, lại thấy Dương Côn nói tiếp:
- Nếu không phải là đại huynh gửi thư, đệ còn không biết Thất đệ làm quan ở kinh thành. Giờ đã biết rồi, cũng chỉ dám lặng lẽ tới gặp.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Làm quan ở kinh thành, quả thực không bằng làm quan ở huyện Thạch Đại.
- Nói như vậy, làm quan ở địa phương là uy phong thiếu kỵ, nhưng nếu không có chỗ dựa ở kinh thành, như vậy sẽ bị chết vì uất nghẹn, làm quan lớn vẫn hơn.
Dương Côn cười nói.
Lục Thất gật đầu thừa nhận. Hắn vốn là quyến luyến kiếp sống quan nhỏ của huyện Thạch Đại. Nhưng, hắn đã sớm hiểu ra, nếu không có chỗ dựa vững chắc ở kinh thành, làm quan địa phương quả là điều khó vô cùng. Ngay như hắn là quan Võ tán cấp cao còn không được tôn trọng bằng quan binh bình thường.
- Thất đệ, bây giờ đệ là Phò mã Ngô Thành, vậy ta cũng khuyên đệ vài câu. Sau này, đệ không nên ủng hộ Công chúa can thiệp vào quân quyền, không nên ra ngoài xây dựng thế lực gì đó, cố gắng giữ trạng thái vô vi, phải giữ được bình tĩnh, kiên trì chịu đựng vài năm.
Dương Côn lại chỉ giáo.
Lục Thất ngẩn người ra, nói:
- Tứ huynh, đệ hiện giờ hầu như chính là thân không tự chủ được.
- Ta biết đệ thân không tự chủ được. Lời khuyên của ta là chỉ đệ không được chủ động tham lam quyền thế, bởi vì thân phận Phò mã của đệ là nhạy cảm, rất dễ bị bệ hạ chú ý tới.
Dương Côn giải thích.
Lục Thất gật đầu nói:
- Lời khuyên của Tứ huynh, đệ nhớ rồi
/685
|