Ném thương xong, Vương Bình ngẩng đầu nhìn lướt qua, chợt lớn tiếng nói:
- Con mẹ nó, cả đám các ngươi ngon ăn rồi, dùng loại thương thượng hạng này mà xông lên, các ngươi dám trở thành dũng sĩ lắm! Người huynh đệ này của ta nổi danh đệ nhất thần thương ở Hưng Hóa quân, các ngươi được học thương thuật với hắn, là phước lớn của các ngươi đó!
Bọn lính ngẩn ra, đồng loạt quay lại nhìn về phía Lục Thất, đủ loại ánh mắt, nghi ngờ, kinh ngạc, kích động, khó tin...đổ dồn lên người Lục Thất, hắn vẫn thản nhiên, tuy vậy da mặt cũng hơi nóng lên, lòng thầm cười khổ.
- Nào, huynh đệ chúng ta đã lâu không vui đùa, hôm nay cho đám tân binh non tơ này mở mắt một chút.
Vương Bình đĩnh đạc nói, giơ tay lấy một cây thương, ném cho Lục Thất.
Lục Thất đón lấy thương, thấy Vương Bình cầm đao đi tới, hắn cũng tiến tới bảy bước, đứng thẳng, đối diện với Vương Bình.
Vương Bình nhìn Lục Thất, mỉm cười:
- Huynh đệ, anh hùng sợ nhất ôn nhu hương (1), để ta xem ngươi thụt lùi cỡ nào rồi?
Lục Thất nghe vậy tức giận, bất đắc dĩ nói:
- Chỉ sợ là ca ca không bằng đệ thôi!
- Thật sao? Ta thích câu này!
Vẻ mặt mờ ám, Vương Bình đáp.
Vừa dứt tiếng, ánh mắt y chợt biến thành lạnh lùng, trong phút chốc mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tay phải cầm đao chợt chếch phía sau, đầu nghiêng tới trước một cách mạnh mẽ, trong nháy mắt, cả người căng lên như một con sư tử cuồng nộ.
- Khai thiên!
Quát lên một tiếng, trong tiếng quát còn vang vọng, thân hình của Vương Bình lao tới trước.
Trong nháy mắt, ánh mắt bình thản của Lục Thất cũng biến thành sắc nhọn, chân phải lui về phía sau nửa bước, người hơi khom xuống, thương chênh chếch, cả người như một con báo đang thủ thế chuẩn bị tấn công.
Trong những bước chạy mạnh mẽ, thanh đao còn trong vỏ của Vương Bình vung lên chém mạnh xuống, một đao tràn ngập khí thế, đơn giản và uy lực, tạo ra một uy thế chém giết mạnh mẽ như núi.
Lục Thất chuyển động cây thương, hắn không tránh né như thường lệ, cũng không trực tiếp đón đao, mà mũi thương giống như đầu một con độc xà, mạnh mẽ và đột ngột điểm tới, lấy công phá công, mỗi mũi thương điểm tới lại chạm mạnh vào thân đao.
Choang! Tiếng thương va vào thân đao vang lên chói tai, một đao mạnh mẽ như phá rách Mệnh Môn (2), nghiêng nghiêng chém tới, Lục Thất cũng đứng tại chỗ tấn công, khuỷu tay phải vung lên đánh tới Vương Bình, vẻ mặt Vương Bình lập tức ngưng trọng, rõ ràng tốc độ phản ứng của Lục Thất nhanh hơn trước kia rất nhiều, y cũng biết lượng sức, không trực tiếp chống đỡ khuỷu tay của Lục Thất, chân liền lùi ra sau tránh đòn, nếu đỡ trực tiếp, y sẽ rơi vào thế hạ phong, bị tấn công liên tiếp.
Lục Thất nắm được tiên cơ, cùi chỏ vừa đi vào khoảng không, cây thương trong tay đã cấp tốc đâm tới, Vương Bình vẫn hết sức tập trung, đao nương theo cánh tay chém ngược lên, nghênh tiếp thương trong tay Lục Thất, đồng thời chân bước về phía trước, nhanh chóng chuyển thế tấn công.
Lục Thất cũng không để Vương Bình tiếp cận, thương vừa thu lại, lại phóng ra, liên tục như độc xà tấn công, đao của Vương Bình cũng nhanh như gió đối chọi với mũi thương, thân thể di chuyển trái phải một cách linh hoạt, động tác nhanh đến mức tạo ra hư ảnh, khiến các tướng sĩ đứng xem xung quanh ngơ ngẩn mà nhìn.
- Tiểu tử, ngươi tiến bộ nhanh đấy!
Vương Bình hô to một cách sảng khoái, vừa kêu thân hình vừa mạnh mẽ di chuyển, xông vào tầm tấn công và phòng ngự của Lục Thất, Lục Thất cúi người, thương như ô long vẫy đuôi chặn đao thế, một khi đâm tới, tạo ra hiệu quả tứ lạng bạt thiên cân, khiến Vương Bình rơi vào tình thế thu đao không được, tấn công cũng không xong.
Đao của Vương Bình gom lại tránh những nhát đâm của Lục Thất, chân phải đá mạnh vào người hắn, Lục Thất trầm mũi thương xuống, thân hình đột nhiên nghiêng về phía Vương Bình, Vương Bình bật lui ra sau, thương của Lục Thất bay vụt qua, hai tay Vương Bình vội giơ đao chắn ngang, “choang” một tiếng, thân thể y bị chấn động mạnh, loạng choạng nghiêng ngả, Lục Thất thu thương rồi lại phóng ra, đâm tới Vương Bình, buộc y phải tung người lùi lại thật nhanh.
Lục Thất bước tới, thương vừa thu lại liền đám tới, thân hình Vương Bình đang ở trên không, thấy mũi thương đuổi tới, y bình tĩnh cầm đao ngăn đỡ, nào ngờ cán thương trong tay Lục Thất rung lên, đầu mũi thương hiện ra mấy hư ảnh, vừa đâm trúng thân đao, lại chạm một chút vào người Vương Bình, rồi thu về.
Vương Bình đặt chân xuống đất, buông thõng đao nhìn Lục Thất, mỉm cười:
- Tiểu tử, ngươi thật lợi hại.
Lục Thất đứng thẳng người mỉm cười, trả lời:
- Chỉ là khoa tay múa chân thôi mà, đã không có sát ý, sức chiến đấu của ca ca cũng giảm xuống rất nhiều.
Vương Bình lắc đầu, cười:
- Hiện giờ thân thủ của ngươi đã cao hơn trước rất nhiều, nếu là đối địch, ta chỉ có thể liều mạng tấn công một cách hung hãn, mới có thể giành được tiên cơ để triển khai đao thế, hôm nay đao thế của ta đều bị ngươi áp chế, không có cách nào thi triển được.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, hắn biết mình chiếm ưu thế nhờ thương dài và tấn công tốc độ, mà đao thế mạnh mẽ của Vương Bình đã bị hắn phá ngay từ đầu, nếu đây là cuộc huyết chiến thật sự, đao của Vương Bình sẽ mạnh mẽ và quyết liệt hơn nhiều, từng đường đao nối nhau tấn công liên tiếp, thật ra đao thuật của của hắn đến sáu phần là luyện theo sự chỉ bảo của Vương Bình.
Cuộc đọ sức kịch liệt và ngoạn mục kết thúc, Lục Thất đưa Vương bình ra ngoài, các tướng quân đi theo phía sau, lúc ra cửa, Vương Bình dừng lại nhìn Lục Thất, hai tay hơi mất tự nhiên đan vào nhau, khuôn mặt lộ rõ vẻ lấy lòng:
- Này, huynh đệ, ta đến là còn có chút việc muốn nhờ ngươi.
Vương Bình hơi ngượng ngùng nói.
Lục Thất ngẩn ra, mỉm cười hỏi lại:
- Ca ca, chuyện gì vậy?
Vương Bình cười cười:
- Đây chẳng phải là xuất chinh sao? Ta nghĩ Công chúa điện hạ có thể khao ta một bữa?
Lục Thất ngẩn người nhìn Vương Bình, ánh mắt Vương Bình có phần trông đợi nhìn hắn, hắn chợt hiểu ra, lắc đầu nói:
- Phải không vậy? Trong thời gian chiến tranh, trong quân không được phép chè chén.
- Ái chà, ngươi xem ta đây này, có khi nào chè chén làm hỏng việc đâu? Ta không muốn làm lão Chu khó xử, cho nên mới nhờ ngươi. Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn thấm giọng một chút, tuyệt đối không uống nhiều.
Vẻ mặt hơi đáng thương, Vương Bình nói như năn nỉ, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh dũng mãnh lúc nãy.
Lục Thất thấy khó xử, đang chiến tranh, trong quân không cho phép nhậu nhẹt, nhất là Vương Bình lại là chủ tướng. Vương Bình cũng hiểu điều đó, thấp giọng nói:
- Huynh đệ, ngươi cũng biết ta bản lĩnh của ta, căn bản là không giỏi về kế sách quân sự, sau này có chiến sự, ta nhất định tiếp thu ý kiến của lão Chu, sau khi ta uống vào, có thể để lão Chu thay ta chỉ huy.
Lục Thất nghe vậy cười khổ, rõ ràng là Vương Bình cưỡng từ đoạt lý. Hắn cân nhắc một chút, rồi bình thản nói:
- Ca ca cũng phải giữ lời hứa, tuyệt đối không được uống nhiều.
- Ha ha, yên tâm đi.
Lập tức mặt mày hớn hở, Vương Bình cười nói.
Lục Thất bất đắc dĩ cười cười, lại thấp giọng nói:
- Nếu đêm nay ca ca rảnh rỗi, có thể đến Di Tâm Trà Các trong thành, ở đó có một người quen cũ của ca ca đang chờ đợi.
Vương Bình ngạc nhiên nhìn Lục Thất, Lục Thất nhìn y, lại nhỏ giọng nói:
- Ca ca còn nhớ vị mỹ nhân bầu bạn với mình ở trấn Mã Sơn không? Trong lúc tình cờ, ta có được nàng ấy, nhưng nàng ấy nguyện thuộc về ca ca, ca ca đi gặp nàng ta một lần đi.
Vẻ mặt ngưng trọng, Vương bình lặng lẽ nhìn Lục Thất, Lục Thất nở nụ cười, lại nói:
- Vị mỹ nhân ban đầu theo đệ, hôm nay đệ đã tìm được, nhưng cô nương làm bạn với Chu đại ca, đệ vẫn không tìm ra, đệ mong muốn ca ca cũng giống như đệ, phải quý trọng duyên phận ban đầu.
Vương Bình quay đầu nhìn về phía phương xa, một lúc sau mới quay lại, vỗ vỗ vai Lục Thất, rồi im lặng bước nhanh đi, các quan tướng phía sau theo y.
Lục Thất nhìn đám võ tướng rời đi, trong lòng cảm thấy ấm áp. Hắn biết lần này Vương bình tới, một là chào từ biệt và xin rượu, hai là giúp hắn diễn võ thể hiện uy phong, khiến binh sĩ kính phục, đặc biệt là đối với hắn, cuộc viếng thăm này của Vương Bình, nhất định tạo thành tình thế ủng hộ hay phản đối của Công chúa đối với phủ quân, các tướng sĩ phủ quân của Công chúa, sẽ biết hắn là Phò mã mà sinh lòng kính trọng, mà một mai Công chúa ban rượu, sẽ khiến các tướng sĩ hiểu rõ, Công chúa vô cùng tôn trọng Phò mã.
Qua cuộc viếng thăm đầy ấn tượng của Vương Bình, thấy được võ nghệ cao cường của Lục Thất, khi trở lại luyện thương, chẳng những đám lính trở nên vô cùng tập trung, mà đám võ tướng cũng bỏ qua sĩ diện, chủ động cùng bọn lính tham gia thao luyện và thỉnh giáo Lục Thất.
Thấm thoát đã tám ngày trôi qua, nhờ Lục Thất hết lòng thao luyện, ngày ngày đều cung cấp thức ăn ngon đầy đủ, thân thể và sức chiến đấu của đám lính đã đạt được thành quả nhất định, nếu muốn tiếp tục phát triển, chỉ có thể trải qua chiến đấu trên chiến trường, chỉ có trải qua huyết chiến, mới có thể trở thành tinh binh dũng mãnh, còn hiện giờ họ chỉ là một đội quân có ý chí chiến đấu, tốt hơn đám quân ô hợp vài phần mà thôi.
- Lục Thiên Phong đại nhân có đó không?
Vào buổi sáng, một giọng nói chợt vang lên, phát ra từ năm võ tướng từ bên ngoài tới, tất cả đều mặc minh quang giáp, dáng vẻ uy vũ.
Lục Thất đang thao luyện binh lính trong khu đóng quân, nhìn ra thấy năm võ tướng kia, liền xoay người lại bước ra nghênh đón, bình thản đáp:
- Tại hạ là Lục Thiên Phong đây.
(1) Anh hùng sợ nhất ôn nhu hương: Ý nói người luyện võ kỵ nhất là quan hệ nhiều với phụ nữ, sẽ không giữ được phong độ.
(2) Mệnh Môn: tên một huyệt đạo nằm giữa thắt lưng, ở vị trí chiếu thẳng từ lỗ rún ra sau lưng
- Con mẹ nó, cả đám các ngươi ngon ăn rồi, dùng loại thương thượng hạng này mà xông lên, các ngươi dám trở thành dũng sĩ lắm! Người huynh đệ này của ta nổi danh đệ nhất thần thương ở Hưng Hóa quân, các ngươi được học thương thuật với hắn, là phước lớn của các ngươi đó!
Bọn lính ngẩn ra, đồng loạt quay lại nhìn về phía Lục Thất, đủ loại ánh mắt, nghi ngờ, kinh ngạc, kích động, khó tin...đổ dồn lên người Lục Thất, hắn vẫn thản nhiên, tuy vậy da mặt cũng hơi nóng lên, lòng thầm cười khổ.
- Nào, huynh đệ chúng ta đã lâu không vui đùa, hôm nay cho đám tân binh non tơ này mở mắt một chút.
Vương Bình đĩnh đạc nói, giơ tay lấy một cây thương, ném cho Lục Thất.
Lục Thất đón lấy thương, thấy Vương Bình cầm đao đi tới, hắn cũng tiến tới bảy bước, đứng thẳng, đối diện với Vương Bình.
Vương Bình nhìn Lục Thất, mỉm cười:
- Huynh đệ, anh hùng sợ nhất ôn nhu hương (1), để ta xem ngươi thụt lùi cỡ nào rồi?
Lục Thất nghe vậy tức giận, bất đắc dĩ nói:
- Chỉ sợ là ca ca không bằng đệ thôi!
- Thật sao? Ta thích câu này!
Vẻ mặt mờ ám, Vương Bình đáp.
Vừa dứt tiếng, ánh mắt y chợt biến thành lạnh lùng, trong phút chốc mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tay phải cầm đao chợt chếch phía sau, đầu nghiêng tới trước một cách mạnh mẽ, trong nháy mắt, cả người căng lên như một con sư tử cuồng nộ.
- Khai thiên!
Quát lên một tiếng, trong tiếng quát còn vang vọng, thân hình của Vương Bình lao tới trước.
Trong nháy mắt, ánh mắt bình thản của Lục Thất cũng biến thành sắc nhọn, chân phải lui về phía sau nửa bước, người hơi khom xuống, thương chênh chếch, cả người như một con báo đang thủ thế chuẩn bị tấn công.
Trong những bước chạy mạnh mẽ, thanh đao còn trong vỏ của Vương Bình vung lên chém mạnh xuống, một đao tràn ngập khí thế, đơn giản và uy lực, tạo ra một uy thế chém giết mạnh mẽ như núi.
Lục Thất chuyển động cây thương, hắn không tránh né như thường lệ, cũng không trực tiếp đón đao, mà mũi thương giống như đầu một con độc xà, mạnh mẽ và đột ngột điểm tới, lấy công phá công, mỗi mũi thương điểm tới lại chạm mạnh vào thân đao.
Choang! Tiếng thương va vào thân đao vang lên chói tai, một đao mạnh mẽ như phá rách Mệnh Môn (2), nghiêng nghiêng chém tới, Lục Thất cũng đứng tại chỗ tấn công, khuỷu tay phải vung lên đánh tới Vương Bình, vẻ mặt Vương Bình lập tức ngưng trọng, rõ ràng tốc độ phản ứng của Lục Thất nhanh hơn trước kia rất nhiều, y cũng biết lượng sức, không trực tiếp chống đỡ khuỷu tay của Lục Thất, chân liền lùi ra sau tránh đòn, nếu đỡ trực tiếp, y sẽ rơi vào thế hạ phong, bị tấn công liên tiếp.
Lục Thất nắm được tiên cơ, cùi chỏ vừa đi vào khoảng không, cây thương trong tay đã cấp tốc đâm tới, Vương Bình vẫn hết sức tập trung, đao nương theo cánh tay chém ngược lên, nghênh tiếp thương trong tay Lục Thất, đồng thời chân bước về phía trước, nhanh chóng chuyển thế tấn công.
Lục Thất cũng không để Vương Bình tiếp cận, thương vừa thu lại, lại phóng ra, liên tục như độc xà tấn công, đao của Vương Bình cũng nhanh như gió đối chọi với mũi thương, thân thể di chuyển trái phải một cách linh hoạt, động tác nhanh đến mức tạo ra hư ảnh, khiến các tướng sĩ đứng xem xung quanh ngơ ngẩn mà nhìn.
- Tiểu tử, ngươi tiến bộ nhanh đấy!
Vương Bình hô to một cách sảng khoái, vừa kêu thân hình vừa mạnh mẽ di chuyển, xông vào tầm tấn công và phòng ngự của Lục Thất, Lục Thất cúi người, thương như ô long vẫy đuôi chặn đao thế, một khi đâm tới, tạo ra hiệu quả tứ lạng bạt thiên cân, khiến Vương Bình rơi vào tình thế thu đao không được, tấn công cũng không xong.
Đao của Vương Bình gom lại tránh những nhát đâm của Lục Thất, chân phải đá mạnh vào người hắn, Lục Thất trầm mũi thương xuống, thân hình đột nhiên nghiêng về phía Vương Bình, Vương Bình bật lui ra sau, thương của Lục Thất bay vụt qua, hai tay Vương Bình vội giơ đao chắn ngang, “choang” một tiếng, thân thể y bị chấn động mạnh, loạng choạng nghiêng ngả, Lục Thất thu thương rồi lại phóng ra, đâm tới Vương Bình, buộc y phải tung người lùi lại thật nhanh.
Lục Thất bước tới, thương vừa thu lại liền đám tới, thân hình Vương Bình đang ở trên không, thấy mũi thương đuổi tới, y bình tĩnh cầm đao ngăn đỡ, nào ngờ cán thương trong tay Lục Thất rung lên, đầu mũi thương hiện ra mấy hư ảnh, vừa đâm trúng thân đao, lại chạm một chút vào người Vương Bình, rồi thu về.
Vương Bình đặt chân xuống đất, buông thõng đao nhìn Lục Thất, mỉm cười:
- Tiểu tử, ngươi thật lợi hại.
Lục Thất đứng thẳng người mỉm cười, trả lời:
- Chỉ là khoa tay múa chân thôi mà, đã không có sát ý, sức chiến đấu của ca ca cũng giảm xuống rất nhiều.
Vương Bình lắc đầu, cười:
- Hiện giờ thân thủ của ngươi đã cao hơn trước rất nhiều, nếu là đối địch, ta chỉ có thể liều mạng tấn công một cách hung hãn, mới có thể giành được tiên cơ để triển khai đao thế, hôm nay đao thế của ta đều bị ngươi áp chế, không có cách nào thi triển được.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, hắn biết mình chiếm ưu thế nhờ thương dài và tấn công tốc độ, mà đao thế mạnh mẽ của Vương Bình đã bị hắn phá ngay từ đầu, nếu đây là cuộc huyết chiến thật sự, đao của Vương Bình sẽ mạnh mẽ và quyết liệt hơn nhiều, từng đường đao nối nhau tấn công liên tiếp, thật ra đao thuật của của hắn đến sáu phần là luyện theo sự chỉ bảo của Vương Bình.
Cuộc đọ sức kịch liệt và ngoạn mục kết thúc, Lục Thất đưa Vương bình ra ngoài, các tướng quân đi theo phía sau, lúc ra cửa, Vương Bình dừng lại nhìn Lục Thất, hai tay hơi mất tự nhiên đan vào nhau, khuôn mặt lộ rõ vẻ lấy lòng:
- Này, huynh đệ, ta đến là còn có chút việc muốn nhờ ngươi.
Vương Bình hơi ngượng ngùng nói.
Lục Thất ngẩn ra, mỉm cười hỏi lại:
- Ca ca, chuyện gì vậy?
Vương Bình cười cười:
- Đây chẳng phải là xuất chinh sao? Ta nghĩ Công chúa điện hạ có thể khao ta một bữa?
Lục Thất ngẩn người nhìn Vương Bình, ánh mắt Vương Bình có phần trông đợi nhìn hắn, hắn chợt hiểu ra, lắc đầu nói:
- Phải không vậy? Trong thời gian chiến tranh, trong quân không được phép chè chén.
- Ái chà, ngươi xem ta đây này, có khi nào chè chén làm hỏng việc đâu? Ta không muốn làm lão Chu khó xử, cho nên mới nhờ ngươi. Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn thấm giọng một chút, tuyệt đối không uống nhiều.
Vẻ mặt hơi đáng thương, Vương Bình nói như năn nỉ, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh dũng mãnh lúc nãy.
Lục Thất thấy khó xử, đang chiến tranh, trong quân không cho phép nhậu nhẹt, nhất là Vương Bình lại là chủ tướng. Vương Bình cũng hiểu điều đó, thấp giọng nói:
- Huynh đệ, ngươi cũng biết ta bản lĩnh của ta, căn bản là không giỏi về kế sách quân sự, sau này có chiến sự, ta nhất định tiếp thu ý kiến của lão Chu, sau khi ta uống vào, có thể để lão Chu thay ta chỉ huy.
Lục Thất nghe vậy cười khổ, rõ ràng là Vương Bình cưỡng từ đoạt lý. Hắn cân nhắc một chút, rồi bình thản nói:
- Ca ca cũng phải giữ lời hứa, tuyệt đối không được uống nhiều.
- Ha ha, yên tâm đi.
Lập tức mặt mày hớn hở, Vương Bình cười nói.
Lục Thất bất đắc dĩ cười cười, lại thấp giọng nói:
- Nếu đêm nay ca ca rảnh rỗi, có thể đến Di Tâm Trà Các trong thành, ở đó có một người quen cũ của ca ca đang chờ đợi.
Vương Bình ngạc nhiên nhìn Lục Thất, Lục Thất nhìn y, lại nhỏ giọng nói:
- Ca ca còn nhớ vị mỹ nhân bầu bạn với mình ở trấn Mã Sơn không? Trong lúc tình cờ, ta có được nàng ấy, nhưng nàng ấy nguyện thuộc về ca ca, ca ca đi gặp nàng ta một lần đi.
Vẻ mặt ngưng trọng, Vương bình lặng lẽ nhìn Lục Thất, Lục Thất nở nụ cười, lại nói:
- Vị mỹ nhân ban đầu theo đệ, hôm nay đệ đã tìm được, nhưng cô nương làm bạn với Chu đại ca, đệ vẫn không tìm ra, đệ mong muốn ca ca cũng giống như đệ, phải quý trọng duyên phận ban đầu.
Vương Bình quay đầu nhìn về phía phương xa, một lúc sau mới quay lại, vỗ vỗ vai Lục Thất, rồi im lặng bước nhanh đi, các quan tướng phía sau theo y.
Lục Thất nhìn đám võ tướng rời đi, trong lòng cảm thấy ấm áp. Hắn biết lần này Vương bình tới, một là chào từ biệt và xin rượu, hai là giúp hắn diễn võ thể hiện uy phong, khiến binh sĩ kính phục, đặc biệt là đối với hắn, cuộc viếng thăm này của Vương Bình, nhất định tạo thành tình thế ủng hộ hay phản đối của Công chúa đối với phủ quân, các tướng sĩ phủ quân của Công chúa, sẽ biết hắn là Phò mã mà sinh lòng kính trọng, mà một mai Công chúa ban rượu, sẽ khiến các tướng sĩ hiểu rõ, Công chúa vô cùng tôn trọng Phò mã.
Qua cuộc viếng thăm đầy ấn tượng của Vương Bình, thấy được võ nghệ cao cường của Lục Thất, khi trở lại luyện thương, chẳng những đám lính trở nên vô cùng tập trung, mà đám võ tướng cũng bỏ qua sĩ diện, chủ động cùng bọn lính tham gia thao luyện và thỉnh giáo Lục Thất.
Thấm thoát đã tám ngày trôi qua, nhờ Lục Thất hết lòng thao luyện, ngày ngày đều cung cấp thức ăn ngon đầy đủ, thân thể và sức chiến đấu của đám lính đã đạt được thành quả nhất định, nếu muốn tiếp tục phát triển, chỉ có thể trải qua chiến đấu trên chiến trường, chỉ có trải qua huyết chiến, mới có thể trở thành tinh binh dũng mãnh, còn hiện giờ họ chỉ là một đội quân có ý chí chiến đấu, tốt hơn đám quân ô hợp vài phần mà thôi.
- Lục Thiên Phong đại nhân có đó không?
Vào buổi sáng, một giọng nói chợt vang lên, phát ra từ năm võ tướng từ bên ngoài tới, tất cả đều mặc minh quang giáp, dáng vẻ uy vũ.
Lục Thất đang thao luyện binh lính trong khu đóng quân, nhìn ra thấy năm võ tướng kia, liền xoay người lại bước ra nghênh đón, bình thản đáp:
- Tại hạ là Lục Thiên Phong đây.
(1) Anh hùng sợ nhất ôn nhu hương: Ý nói người luyện võ kỵ nhất là quan hệ nhiều với phụ nữ, sẽ không giữ được phong độ.
(2) Mệnh Môn: tên một huyệt đạo nằm giữa thắt lưng, ở vị trí chiếu thẳng từ lỗ rún ra sau lưng
/685
|