Lục Thất không ở đây, sau khi lục soát Tề phủ, hắn cầm đồ vật trị giá mười vạn bạc trắng đi gặp Vinh Xương.
Vinh Xương thật sự không biết Lục Thất làm gì ở ngoài thành sao? Y đương nhiên biết, chỉ là y lười quản đến, y nghĩ là cứ chỉ đóng quân ở huyện Cú Dung mười ngày, mười ngày sau liền dẫn Tiễu Phỉ quân đi Mao Sơn chịu chết, sau khi Tiễu Phỉ quân thất bại thì trở về thỉnh tội kết thúc lần tiêu diệt phỉ này.
Nhưng bây giờ y lại rất kinh ngạc, chuyện Lục Thất mang đại quân tiến vào thị trấn, người của y vội vàng báo cáo cho y, y nghe xong bối rối, không biết sao Lục Thất lại mang quân vào trong thành gây sức ép, sau đó lại biết Lục Thất không ngờ tiến công Tề phủ, y lập tức biến sắc.
Lục Thất biết bối cảnh đại quan đứng sau Tề phủ, Vinh Xương cũng biết, Hộ bộ thị lang Tả đại nhân, đó là con rể của Vũ Văn thị Vũ quốc công gia. Nói cách khác, Hộ bộ thị lang là người phát ngôn cho Vũ Văn thị trong triều đình, giống như phụ thân, là người phát ngôn cho Vinh thị trong triều đình.
Đang lúc sợ hãi không biết phải làm sao thì Lục Thất đến, Lục Thất được tiến gặp mang theo sáu thuộc hạ, mang lên ba rương lớn, sau khi đặt ở đại sảnh, sáu thuộc hạ lui ra ngoài.
Vinh Xương ngồi ở ghế chủ vị, nhíu mày nhìn thoáng qua rương gỗ, lại lạnh lẽo nhìn Lục Thất, Lục Thất cung kính chào theo nghi thức quân đội:
- Thuộc hạ bái kiến tướng quân.
- Ngươi đang làm cái gì?
Vinh Xương phẫn nộ chất vấn.
- Thưa đại nhân, thuộc hạ được báo, Tề thị huyện Cú Dung tư tàng quân dụng, mưu đồ gây rối, vì vậy tiêu diệt.
Lục Thất nghiêm nghị trả lời.
- Ngươi thật to gan.
Vinh Xương tức giận giơ tay chỉ Lục Thất, khiển trách nặng nề.
- Đại nhân, chúng ta đến là vì tiêu diệt phỉ, thuộc hạ khám xét được hơn 2200 bộ quân giáp ở Tề phủ, mã tấu hơn ba nghìn cái, cung tiễn cũng hơn một nghìn, chứng cứ mưu phản xác thực, thuộc hạ không hề sợ hãi.
Lục Thất bình tĩnh hồi đáp.
Vinh Xương ngẩn ra, sau đó sắc mặt thay đổi, Lục Thất nói như vậy, y đương nhiên hiểu được những điều có lợi mà Lục Thất làm ra, còn đối với Tề phủ đúng là tai họa ngập đầu, số lượng mấy trăm quân dụng tư tàng, ở tình cảnh này chắc chắn là có lý do của nó, hơn hai nghìn áo giáp quân dụng, như vậy thì không thể nào giải thích được, đây chính là có ý đồ tạo phản.
- Ngươi có biết người đứng sau Tề phủ không?
Vinh Xương âm trầm hỏi.
- Biết, là Hộ bộ thị lang.
Lục Thất thản nhiên trả lời.
Vinh Xương thay đổi sắc mặt, chần chừ một lúc, y bỗng nhiên không dám nhiều lời với Lục Thất nữa, chủ yếu là vì thân phận Phò mã của Lục Thất khiến y có sự e dè cảnh giác. Y đương nhiên biết chức Phò mã của Lục Thất là do Hoàng đế đích thân phong cho, Lục Thất cả gan làm loạn như vậy, không loại bỏ có Hoàng đế đứng sau ủng hộ.
- Đại nhân, thuộc hạ đến là vì tiêu diệt phỉ, chỉ muốn thuận lợi đi một lần, tích lũy một chút kinh nghiệm làm quan, thuộc hạ không muốn tranh cãi với đại nhân, ở đây có rương bạc trị giá một vạn lượng, mong đại nhân tha thứ cho thuộc hạ, cùng nhau vượt qua lần tiêu diệt phỉ này, thuộc hạ cáo từ.
Lục Thất thi lễ, nói xong xoay người rời đi.
Vinh Xương nhìn chằm chằm bóng lưng của Lục Thất, lộ ra địch ý nghiến răng, cho đến khi không nhìn thấy Lục Thất nữa, y mới thả lỏng thân thể ngả về sau, đứng bên trái của y chỉ có tâm phúc Vinh Thành.
- Đại nhân, tên họ Lục này đúng là quá kiêu ngạo, mới có vài ngày, không ngờ náo loạn ra chuyện lớn như vậy, phải đi ngăn hắn lại, bằng không sẽ càng ngày càng phiền toái.
Vinh Thành nói.
Vinh Xương bực bội giơ tay chặn lại, trong lòng y đúng là hối hận rồi, hối hận không nên cho Lục Thất danh hiệu Đô úy, cũng hối hận dung túng cho Lục Thất diễu võ dương oai. Nhưng bây giờ y đi chặn lại cũng đã muộn rồi, nếu ra mặt sẽ rước họa vào thân, bây giờ phải làm như nào để giải quyết tốt hậu quả, đó mới là vấn đề mấu chốt.
Suy nghĩ một lúc, Vinh Xương dặn dò nói:
- Vinh Thành, ngươi đi hỏi thăm một chút, nhớ rõ Lục Thiên Phong hành sự kiểu gì, sau đó đến kinh thành, báo cho Hộ bộ thị lang.
Vinh Thành lĩnh mệnh, Vinh Xương đứng lên, đi tới bên cạnh rương, xoay người giơ tay mở ra, lập tức bị ánh sáng lấp lánh của vàng rọi vào trong mắt, y nhìn một lúc, chợt đóng rương lại, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài phòng, ánh mắt biểu lộ ra tia âm tàn.
- Lục Thiên Phong, tha cho ngươi tung hoành vài hôm.
Vinh Xương cắn răng oán hận nói, lễ vật của Lục Thất cũng không thể làm mất đi sát khí của y.
Lục Thất rời khỏi tòa nhà Vinh Xương đang ở, cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn lo lắng Vinh Xương sẽ mãnh liệt hủy bỏ chuyện hắn gây ra. Một khi vinh Xương xuất hiện chưởng quản cục diện, vậy kế hoạch sau đó của hắn không thể tiếp tục tiến hành, may mắn Vinh Xương dường như có điều gì đó cố kị, không dám nổi bão thể hiện quyền uy của chủ soái.
Trên đường quay về Tề phủ, có thuộc hạ tới báo, nói Huyện thừa huyện Cú Dung bị giam ở trong Tề phủ, Lục Thất nghe xong rất hài lòng, người kế tiếp hắn muốn đối phó chính là Huyện thừa huyện Cú Dung. Quý Ngũ thúc đối với chuyện ở huyện Cú Dung tra xét rất tỉ mỉ, Huyện thừa huyện Cú Dung cũng là một chó săn của Tề phủ, nếu đã động đến Tề phủ thì không thể nào bỏ qua chó săn ở bên ngoài.
Lục Thất lập tức hạ lệnh điều ba trăm quân, lại đi huyện nha huyện Cú Dung, trực tiếp đảo loạn ổ chó săn của Huyện thừa huyện Cú Dung. Chủ bộ huyện Cú Dung là một lão già không quản chuyện, đối mặt với quân đội hùng hổ đến, lập tức giơ tay đầu hàng, cái gì cũng mặc kệ trốn vào trong phòng tránh họa.
Lục Thất ở nhà của Huyện thừa huyện Cú Dung, không những thu được hơn mười vạn lượng bạc, còn lục soát được sổ ghi chép các khoản đen, các loại mật thư. Hắn sau khi xem xong mấy mật thư vui mừng, thậm chí còn có mật thư sai khiến vu cáo hãm hại Huyện lệnh huyện Cú Dung, kẻ sai khiến là một viên ngoại lang của Hình bộ, xem ra chủ nhân của Tề phủ vẫn chưa có tư cách trực tiếp ra lệnh cho Huyện thừa huyện Cú Dung làm chuyện đại sự.
Lục Thất mang theo những thứ thu hoạch được quay về Tề phủ gặp Huyện thừa huyện Cú Dung, vừa thấy Huyện thừa, Lục Thất cũng sửng sốt, nhìn thấy diện mạo của Huyện thừa huyện Cú Dung có sáu phần giống Triệu huyện thừa, thân thể mập mạp, tai to mặt lớn.
Huyện thừa huyện Cú Dung vất vả lắm mới đợi được Lục Thất, nhưng vừa nhìn thấy sổ sách và thư tín trong tay Lục Thất, y gào một tiếng, giống như điên đánh về phía Lục Thất, lại bị Lục Thất đá một cước đúng bụng ngã về, lập tức có binh sĩ tiến lên kiềm chế Huyện thừa huyện Cú Dung gần như hôn mê.
Bốn Huyện úy huyện Cú Dung cũng theo Lục Thất đi vào, vừa nhìn thấy kết cục của Huyện thừa, lập tức ai cũng kinh sợ nhìn chằm chằm Lục Thất. Lục Thất đưa vật cầm trong tay giao cho Diêu Tùng, sao đó lạnh mặt nhìn bốn Huyện úy kia.
- Tề phủ ở đây nhất định là lụi bại, tư tàng hơn hai nghìn quân giáp, hẳn là mắc tội mưu đồ tạo phản, Huyện thừa cũng đi đời rồi. Bây giờ ta hỏi mấy vị lão huynh một chút, muốn thoát thân không hay là muốn bị liên lụy cùng một tội mưu phản?
Lục Thất thản nhiên hỏi.
Bốn vị Huyện úy hoảng sợ, có một Huyện úy mặt tròn trung niên mở miệng nói trước:
- Đại nhân muốn như thế nào?
Lục Thất nhìn người nọ, lạnh nhạt nói:
- Rất đơn giản, tội mưu phản lần này, các ngươi cũng không đạt được lợi gì, tờ trình của bản Đô úy lên trên có thể không nhắc đến các ngươi, cũng không cần các ngươi làm nhân chứng. Nhưng bản Đô úy đến là vì tiêu diệt phỉ, cũng cần các ngươi xuất lực phối hợp, nếu các ngươi thật sự phối hợp tiêu diệt phỉ, chẳng những vô tội, bản Đô úy còn có thể ghi công dâng lên.
Bốn Huyện úy nhìn nhau, cuối cùng thống nhất, cùng nhau hành lễ nói:
- Nguyện vì đại nhân dốc sức.
Lục Thất vừa lòng gật đầu, ôn hòa nói:
- Tốt lắm, các ngươi có lẽ cũng không biết lai lịch của bản Đô úy, vậy bản Đô Úy có thể nói cho các ngươi biết. Ta là Phò mã đô úy do Hoàng đế bệ hạ đích thân phong tặng, nhưng nếu các ngươi bằng mặt không bằng lòng lừa gạt ta, vậy cũng đừng trách ta làm gì sau này.
Bốn Huyện úy cả kinh, vội kêu lên:
- Không dám lừa gạt đại nhân.
Lục Thất gật đầu, lại nói:
- Các ngươi trở về lập tức chuẩn bị cho việc tiêu diệt phỉ, bản Đô úy cũng hứa với các ngươi, sẽ không để cho các ngươi đi Mao Sơn chịu chết. Có chiến đấu cũng để cho các ngươi ở phía sau hỗ trợ, Tiễu Phỉ quân yếu thế, không thể xâm nhập vào Mao Sơn, nhưng cũng không thể không đi một lần.
Bốn Huyện úy vẻ mặt buông lỏng, lập tức hiểu cái gọi là đi một lần của Lục Thất, đã thấy Lục Thất gọi bốn tham vệ đến, để cho bốn Huyện Úy làm quen một chút, đây chính là những người truyền đạt quân lệnh của Lục Thất, sau đó để bốn Huyện úy rời khỏi.
Sau khi khuất phục được Huyện úy huyện Cú dung, Lục Thất mang những thứ thu hoạch được, áp tải người được gọi là thủ phạm liên can rời khỏi thị trấn Cú dung, trong lòng hắn hiểu được, bốn Huyện úy huyện Cú Dung tất có người là đồng đảng của Tề phủ và Huyện thừa huyện Cú Dung, mà hắn lại cố ý đưa ra hứa hẹn sẽ không truy tội, chắc sẽ khiến họ do dự, không tính toán đến mức cá chết lưới rách.
Vinh Xương thật sự không biết Lục Thất làm gì ở ngoài thành sao? Y đương nhiên biết, chỉ là y lười quản đến, y nghĩ là cứ chỉ đóng quân ở huyện Cú Dung mười ngày, mười ngày sau liền dẫn Tiễu Phỉ quân đi Mao Sơn chịu chết, sau khi Tiễu Phỉ quân thất bại thì trở về thỉnh tội kết thúc lần tiêu diệt phỉ này.
Nhưng bây giờ y lại rất kinh ngạc, chuyện Lục Thất mang đại quân tiến vào thị trấn, người của y vội vàng báo cáo cho y, y nghe xong bối rối, không biết sao Lục Thất lại mang quân vào trong thành gây sức ép, sau đó lại biết Lục Thất không ngờ tiến công Tề phủ, y lập tức biến sắc.
Lục Thất biết bối cảnh đại quan đứng sau Tề phủ, Vinh Xương cũng biết, Hộ bộ thị lang Tả đại nhân, đó là con rể của Vũ Văn thị Vũ quốc công gia. Nói cách khác, Hộ bộ thị lang là người phát ngôn cho Vũ Văn thị trong triều đình, giống như phụ thân, là người phát ngôn cho Vinh thị trong triều đình.
Đang lúc sợ hãi không biết phải làm sao thì Lục Thất đến, Lục Thất được tiến gặp mang theo sáu thuộc hạ, mang lên ba rương lớn, sau khi đặt ở đại sảnh, sáu thuộc hạ lui ra ngoài.
Vinh Xương ngồi ở ghế chủ vị, nhíu mày nhìn thoáng qua rương gỗ, lại lạnh lẽo nhìn Lục Thất, Lục Thất cung kính chào theo nghi thức quân đội:
- Thuộc hạ bái kiến tướng quân.
- Ngươi đang làm cái gì?
Vinh Xương phẫn nộ chất vấn.
- Thưa đại nhân, thuộc hạ được báo, Tề thị huyện Cú Dung tư tàng quân dụng, mưu đồ gây rối, vì vậy tiêu diệt.
Lục Thất nghiêm nghị trả lời.
- Ngươi thật to gan.
Vinh Xương tức giận giơ tay chỉ Lục Thất, khiển trách nặng nề.
- Đại nhân, chúng ta đến là vì tiêu diệt phỉ, thuộc hạ khám xét được hơn 2200 bộ quân giáp ở Tề phủ, mã tấu hơn ba nghìn cái, cung tiễn cũng hơn một nghìn, chứng cứ mưu phản xác thực, thuộc hạ không hề sợ hãi.
Lục Thất bình tĩnh hồi đáp.
Vinh Xương ngẩn ra, sau đó sắc mặt thay đổi, Lục Thất nói như vậy, y đương nhiên hiểu được những điều có lợi mà Lục Thất làm ra, còn đối với Tề phủ đúng là tai họa ngập đầu, số lượng mấy trăm quân dụng tư tàng, ở tình cảnh này chắc chắn là có lý do của nó, hơn hai nghìn áo giáp quân dụng, như vậy thì không thể nào giải thích được, đây chính là có ý đồ tạo phản.
- Ngươi có biết người đứng sau Tề phủ không?
Vinh Xương âm trầm hỏi.
- Biết, là Hộ bộ thị lang.
Lục Thất thản nhiên trả lời.
Vinh Xương thay đổi sắc mặt, chần chừ một lúc, y bỗng nhiên không dám nhiều lời với Lục Thất nữa, chủ yếu là vì thân phận Phò mã của Lục Thất khiến y có sự e dè cảnh giác. Y đương nhiên biết chức Phò mã của Lục Thất là do Hoàng đế đích thân phong cho, Lục Thất cả gan làm loạn như vậy, không loại bỏ có Hoàng đế đứng sau ủng hộ.
- Đại nhân, thuộc hạ đến là vì tiêu diệt phỉ, chỉ muốn thuận lợi đi một lần, tích lũy một chút kinh nghiệm làm quan, thuộc hạ không muốn tranh cãi với đại nhân, ở đây có rương bạc trị giá một vạn lượng, mong đại nhân tha thứ cho thuộc hạ, cùng nhau vượt qua lần tiêu diệt phỉ này, thuộc hạ cáo từ.
Lục Thất thi lễ, nói xong xoay người rời đi.
Vinh Xương nhìn chằm chằm bóng lưng của Lục Thất, lộ ra địch ý nghiến răng, cho đến khi không nhìn thấy Lục Thất nữa, y mới thả lỏng thân thể ngả về sau, đứng bên trái của y chỉ có tâm phúc Vinh Thành.
- Đại nhân, tên họ Lục này đúng là quá kiêu ngạo, mới có vài ngày, không ngờ náo loạn ra chuyện lớn như vậy, phải đi ngăn hắn lại, bằng không sẽ càng ngày càng phiền toái.
Vinh Thành nói.
Vinh Xương bực bội giơ tay chặn lại, trong lòng y đúng là hối hận rồi, hối hận không nên cho Lục Thất danh hiệu Đô úy, cũng hối hận dung túng cho Lục Thất diễu võ dương oai. Nhưng bây giờ y đi chặn lại cũng đã muộn rồi, nếu ra mặt sẽ rước họa vào thân, bây giờ phải làm như nào để giải quyết tốt hậu quả, đó mới là vấn đề mấu chốt.
Suy nghĩ một lúc, Vinh Xương dặn dò nói:
- Vinh Thành, ngươi đi hỏi thăm một chút, nhớ rõ Lục Thiên Phong hành sự kiểu gì, sau đó đến kinh thành, báo cho Hộ bộ thị lang.
Vinh Thành lĩnh mệnh, Vinh Xương đứng lên, đi tới bên cạnh rương, xoay người giơ tay mở ra, lập tức bị ánh sáng lấp lánh của vàng rọi vào trong mắt, y nhìn một lúc, chợt đóng rương lại, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài phòng, ánh mắt biểu lộ ra tia âm tàn.
- Lục Thiên Phong, tha cho ngươi tung hoành vài hôm.
Vinh Xương cắn răng oán hận nói, lễ vật của Lục Thất cũng không thể làm mất đi sát khí của y.
Lục Thất rời khỏi tòa nhà Vinh Xương đang ở, cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn lo lắng Vinh Xương sẽ mãnh liệt hủy bỏ chuyện hắn gây ra. Một khi vinh Xương xuất hiện chưởng quản cục diện, vậy kế hoạch sau đó của hắn không thể tiếp tục tiến hành, may mắn Vinh Xương dường như có điều gì đó cố kị, không dám nổi bão thể hiện quyền uy của chủ soái.
Trên đường quay về Tề phủ, có thuộc hạ tới báo, nói Huyện thừa huyện Cú Dung bị giam ở trong Tề phủ, Lục Thất nghe xong rất hài lòng, người kế tiếp hắn muốn đối phó chính là Huyện thừa huyện Cú Dung. Quý Ngũ thúc đối với chuyện ở huyện Cú Dung tra xét rất tỉ mỉ, Huyện thừa huyện Cú Dung cũng là một chó săn của Tề phủ, nếu đã động đến Tề phủ thì không thể nào bỏ qua chó săn ở bên ngoài.
Lục Thất lập tức hạ lệnh điều ba trăm quân, lại đi huyện nha huyện Cú Dung, trực tiếp đảo loạn ổ chó săn của Huyện thừa huyện Cú Dung. Chủ bộ huyện Cú Dung là một lão già không quản chuyện, đối mặt với quân đội hùng hổ đến, lập tức giơ tay đầu hàng, cái gì cũng mặc kệ trốn vào trong phòng tránh họa.
Lục Thất ở nhà của Huyện thừa huyện Cú Dung, không những thu được hơn mười vạn lượng bạc, còn lục soát được sổ ghi chép các khoản đen, các loại mật thư. Hắn sau khi xem xong mấy mật thư vui mừng, thậm chí còn có mật thư sai khiến vu cáo hãm hại Huyện lệnh huyện Cú Dung, kẻ sai khiến là một viên ngoại lang của Hình bộ, xem ra chủ nhân của Tề phủ vẫn chưa có tư cách trực tiếp ra lệnh cho Huyện thừa huyện Cú Dung làm chuyện đại sự.
Lục Thất mang theo những thứ thu hoạch được quay về Tề phủ gặp Huyện thừa huyện Cú Dung, vừa thấy Huyện thừa, Lục Thất cũng sửng sốt, nhìn thấy diện mạo của Huyện thừa huyện Cú Dung có sáu phần giống Triệu huyện thừa, thân thể mập mạp, tai to mặt lớn.
Huyện thừa huyện Cú Dung vất vả lắm mới đợi được Lục Thất, nhưng vừa nhìn thấy sổ sách và thư tín trong tay Lục Thất, y gào một tiếng, giống như điên đánh về phía Lục Thất, lại bị Lục Thất đá một cước đúng bụng ngã về, lập tức có binh sĩ tiến lên kiềm chế Huyện thừa huyện Cú Dung gần như hôn mê.
Bốn Huyện úy huyện Cú Dung cũng theo Lục Thất đi vào, vừa nhìn thấy kết cục của Huyện thừa, lập tức ai cũng kinh sợ nhìn chằm chằm Lục Thất. Lục Thất đưa vật cầm trong tay giao cho Diêu Tùng, sao đó lạnh mặt nhìn bốn Huyện úy kia.
- Tề phủ ở đây nhất định là lụi bại, tư tàng hơn hai nghìn quân giáp, hẳn là mắc tội mưu đồ tạo phản, Huyện thừa cũng đi đời rồi. Bây giờ ta hỏi mấy vị lão huynh một chút, muốn thoát thân không hay là muốn bị liên lụy cùng một tội mưu phản?
Lục Thất thản nhiên hỏi.
Bốn vị Huyện úy hoảng sợ, có một Huyện úy mặt tròn trung niên mở miệng nói trước:
- Đại nhân muốn như thế nào?
Lục Thất nhìn người nọ, lạnh nhạt nói:
- Rất đơn giản, tội mưu phản lần này, các ngươi cũng không đạt được lợi gì, tờ trình của bản Đô úy lên trên có thể không nhắc đến các ngươi, cũng không cần các ngươi làm nhân chứng. Nhưng bản Đô úy đến là vì tiêu diệt phỉ, cũng cần các ngươi xuất lực phối hợp, nếu các ngươi thật sự phối hợp tiêu diệt phỉ, chẳng những vô tội, bản Đô úy còn có thể ghi công dâng lên.
Bốn Huyện úy nhìn nhau, cuối cùng thống nhất, cùng nhau hành lễ nói:
- Nguyện vì đại nhân dốc sức.
Lục Thất vừa lòng gật đầu, ôn hòa nói:
- Tốt lắm, các ngươi có lẽ cũng không biết lai lịch của bản Đô úy, vậy bản Đô Úy có thể nói cho các ngươi biết. Ta là Phò mã đô úy do Hoàng đế bệ hạ đích thân phong tặng, nhưng nếu các ngươi bằng mặt không bằng lòng lừa gạt ta, vậy cũng đừng trách ta làm gì sau này.
Bốn Huyện úy cả kinh, vội kêu lên:
- Không dám lừa gạt đại nhân.
Lục Thất gật đầu, lại nói:
- Các ngươi trở về lập tức chuẩn bị cho việc tiêu diệt phỉ, bản Đô úy cũng hứa với các ngươi, sẽ không để cho các ngươi đi Mao Sơn chịu chết. Có chiến đấu cũng để cho các ngươi ở phía sau hỗ trợ, Tiễu Phỉ quân yếu thế, không thể xâm nhập vào Mao Sơn, nhưng cũng không thể không đi một lần.
Bốn Huyện úy vẻ mặt buông lỏng, lập tức hiểu cái gọi là đi một lần của Lục Thất, đã thấy Lục Thất gọi bốn tham vệ đến, để cho bốn Huyện Úy làm quen một chút, đây chính là những người truyền đạt quân lệnh của Lục Thất, sau đó để bốn Huyện úy rời khỏi.
Sau khi khuất phục được Huyện úy huyện Cú dung, Lục Thất mang những thứ thu hoạch được, áp tải người được gọi là thủ phạm liên can rời khỏi thị trấn Cú dung, trong lòng hắn hiểu được, bốn Huyện úy huyện Cú Dung tất có người là đồng đảng của Tề phủ và Huyện thừa huyện Cú Dung, mà hắn lại cố ý đưa ra hứa hẹn sẽ không truy tội, chắc sẽ khiến họ do dự, không tính toán đến mức cá chết lưới rách.
/685
|