Thanh Văn gật đầu đi cùng Lý Hổ, Lục Thất xoay người nhìn ra phía ngoài thành, thầm nghĩ sao Ngư Hoa Hiên phải giết Tam vương tử của Tín Vương, vì thể hiện sự trung nghĩa sao? Nhưng mà tự ý giết chết tù binh quan trọng, thì cũng quá làm bộ làm tịch.
Một nén nhang sau, Thanh Văn đã trở lại, đứng ở gần Lục Thất dịu dàng nói:
- Lão gia, trong xe Tam vương tử có một nữ nhân, bị Tam vương tử dùng tính mạng con người uy hiếp bức bách phải phục tùng.
Lục Thất ngẩn ra, trong đầu lập tức hiện lên nữ nhân khỏa thân trong xe, không thể tưởng được chính là nữ nhi của Ngư Hoa Hiên, lúc ấy hắn chỉ liếc qua một cái, thấy rõ là một mỹ nhân xinh đẹp như hoa, vẻ mặt cũng rất miễn cưỡng.
- Quên đi.
Lục Thất quyết định, nếu Ngư Hoa Hiên thật là vì bày tỏ cõi lòng mà giết người, Lục Thất chưa chắc sẽ bỏ qua cho y, có chuyện không thể làm bậy.
- Lão gia, vị Ngư tiểu thư kia, nô tỳ đã hỏi qua, hôm nay vừa mới bị Tam vương tử đưa ra từ nơi giam giữ, nàng vẫn còn nguyên vẹn, không bằng lấy nàng, kết thân với Ngư tướng quân.
Thanh Văn nhẹ giọng nói.
Lục Thất ngẩn ra nhìn Thanh Văn, chợt lắc đầu nói:
- Không được, quan hệ thông gia mà cưỡng ép rất mỏng manh, hơn nữa ta không muốn để cho Ngư Hoa Hiên có cơ hội mượn thân quật khởi.
- Nô tì cảm thấy, Ngư tướng quân đáng giá để thu nạp, nô tỳ cho rằng, sau này Ngư tướng quân có thể theo lão gia về Mao Sơn, trở thành Lang tướng Ưng dương của Võ Lâm vệ, một khi trở thành Võ Lâm Vệ lang tướng, ngày sau có thể nói cho quan tướng ở Tô Châu, sự thật Ngư tướng quân đã là quy thuộc, vậy có thể tăng cường lòng trung thành của các tướng đầu hàng.
Thanh Văn cũng đề nghị.
Lục Thất nghe xong thoáng suy nghĩ một chút, một lát sau, gật đầu nói:
- Nàng đi làm đi, nhưng nàng phải nói cho Ngư tướng quân, không được cưỡng ép con gái mình đồng ý, cho dù không có cuộc hôn nhân, sau này vẫn sẽ là Lang tướng Ưng dương của Võ Lâm vệ, đều là Quận vương.
- Cái gì? Lão gia sau này sẽ để cho Ngư tướng quân trở thành Quận vương?
Thanh Văn giật mình đáp lại.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ta từng đồng ý với Ngư tướng quân và Trương đại ca, ngày ta lên làm Hoàng đế, chính là ngày bọn họ trở thành Quận vương.
Thanh Văn hiểu gật gật đầu, dịu dàng nói:
- Nô tỳ đi làm ngay.
Nhìn bóng dáng Thanh Văn rời đi, Lục Thất xoay người nhìn về phương xa, tâm tình lại có vài phần hạ xuống, hắn rốt cục vẫn phải vì quyền thế mà kết thông gia, sau này có lẽ loại chuyện như vậy vẫn sẽ xảy ra. Nếu bước lên con đường tranh giành thiên hạ, rất nhiều chuyện không muốn làm cũng phải làm theo, kỳ thật Hoàng đế lại càng không được tự do, nhưng hắn không thể lùi bước được rồi.
- Tiểu Thanh, nàng thích ta trước đây hay là thích ta bây giờ?
Lục Thất chợt quay đầu, nhìn Tiểu Thanh, cười hỏi.
Tiểu Thanh ngẩn ra, nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:
- Nô tỳ cảm thấy, lão gia bây giờ vẫn giống trước kia, vẫn đối tốt với nô tỳ và hung ác với kẻ thù.
Lục Thất ngẩn ra, lập tức cười vui vẻ, đúng vậy, hắn cũng không làm người ác, mặc dù rất nhiều nữ nhân, nhưng hắn vẫn là nam nhân quan tâm đến tất cả nữ nhân, hắn không hề ghét bỏ bất cứ ai.
Một lát sau, Thanh Văn và Ngư Hoa Hiên cùng đi lên, Ngư Hoa Hiên đi đến bên cạnh Lục Thất, chào theo nghi thức quân đội cung kính nói:
- Thuộc hạ tạ ơn chủ thượng, tạ ơn chủ thượng không chê bai.
- Ngư tướng quân nói quá lời rồi, cho dù bây giờ ta là chủ thượng của ông, nhưng cũng không ghét bỏ Ngư tiểu thư, ông là ông, Ngư tiểu thư là Ngư tiểu thư, Ngư tiểu thư kết hôn với ta, là bình đẳng, nàng ta có thể nói không muốn, mà ta cũng tôn trọng ý nguyện của nàng.
Lục Thất ôn hòa nói.
Ngư Hoa Hiên ngẩn ra, nhưng cũng không dám phản bác lời nói của Lục Thất, đành phải nói:
- Chủ thượng yên tâm, tiểu nữ là tự mình bằng lòng.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ngư tướng quân nếu như muốn gặp thân nhân, có thể lặng lẽ đi gặp.
Ngư Hoa Hiên lắc đầu nói:
- Thuộc hạ không đi gặp nữa, thật sự sẽ liên lụy đến gia tộc ở Hàng Châu, thuộc hạ sau này nhận chức lang tướng Ưng Dương, cũng phải có danh mới thỏa đáng.
Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút, cười nói:
- Nếu muốn có danh, vậy lấy tên Nam Bình là được.
Ngư Hoa Hiên ngẩn ra, sau đó cúi người quỳ xuống đất, cung kính nói:
- Thuộc hạ tạ ơn chủ thượng ban cho tên Nam Bình.
Lục Thất xoay người đỡ Ngư Hoa Hiên dậy, hai người nhìn nhau cười, một người bái một người đỡ, đã định ra lời hứa quân thần, Thanh Văn ở bên cạnh cười chứng kiến, Tiểu Thanh đơn thuần căn bản không hiểu.
Sau khi Lục Thất và Ngư Hoa Hiên ở trên tường thành nghiên cứu thảo luận sách lược của hắn, Ngư Hoa Hiên nghe xong nói:
- Sách lược của chủ thượng rất đúng, dùng uy thế của Giang Âm Quân uy hiếp Đường Hoàng, sau khi hợp tác, cũng sẽ khiến cho sự tồn tại của Ngô Thành Quân và Trung Phủ dũng càng trở nên quan trọng. Nhưng có hai điều phải lo lắng, một là chủ thượng đã tới Tô Châu là sự thật, khó tránh khỏi sẽ bị Đường Hoàng biết được, hai là Giang Âm Quân có hay không sẽ đứng ra giải thích chuyện Tô Châu không có liên quan gì đến y.
Lục Thất gật đầu nói:
- Những điều lo lắng ông nói, đúng là xảy ra, nhưng ta cũng chỉ có thể biết có lo lắng nhưng vẫn muốn mạo hiểm một lần, bởi vì quân lực bây giờ của ta, căn bản không thể cùng một lúc khai chiến với cả Đường quốc và Việt quốc.
Ngư Hoa Hiên vẻ mặt ngưng trọng gật đầu, y hiểu được sự thực mà Lục Thất nói, nếu như đồng thời khai chiến với cả Đường quốc và Việt quốc, như vậy kết quả tất sẽ thất bại, cho dù là Tiết độ sứ Giang Âm quân của huyện Vô Tích cũng sẽ bị Lục Thất đả kích trầm trọng, nguyên nhân chính là quân lực của Lục Thất ở hai tỉnh Tô Thường, gần như đều là hàng tốt, một khi khai chiến, rất dễ dàng tan tác hoặc phản bội.
- Những mối lo, ta chỉ cần quay về Mao Sơn là có thể thể phản bác chuyện Tô Châu có ta tham gia vào, không có chứng cứ xác thực, Đường Hoàng chỉ có thể cho người đi điều tra. Mà chúng ta bây giờ chính là cần thời gian để chỉnh lí quân đội, chỉ cần có thể kéo dài hai ba tháng, vậy gốc rễ đã đâm xuống Tô Châu rồi, rễ vừa thành, đại quân đã lên đến mười vạn, Đường Hoàng sẽ e dè không dám truy cứu tội.
Lục Thất giải thích nói.
Ngưu Hoa Hiên gật gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Về phần Giang Âm hầu, ta đoán là y sẽ không dám biện giải đâu, cho dù là y giận Trương Hồng Ba phản loạn, cũng không muốn tự giết lẫn nhau, hơn nữa bên trong Giang Âm Quân thực sự rất bất hòa. Một khi Giang Âm hầu vạch trần sự thật, chỉ sợ Trương thị Giang Âm sẽ lập tức xuất hiện tách ra, quân quyền của Giang Âm hầu, trên thực tế chỉ điều động được một bộ phận Giang Âm Quân, Giang Âm Quân là do bốn gia tộc ghép lại.
Ngư Hoa Hiên gật đầu, chuyện Giang Âm Quân, y còn biết sớm hơn Lục Thất, y trước kia cũng thấy đáng tiếc cho thực lực hùng hậu của Giang Âm Quân, không ngờ nguyện ý co đầu rụt cổ ở huyện Giang Âm, Giang Âm Quân hoàn toàn có năng lực tiến đến Thường Châu, mà Trung Ngô Quân của Tô Châu sở dĩ là bảy vạn đại quân, kì thật chính là phòng ngự Giang Âm Quân mở rộng đấy.
Trên thực thế, Hoàng đế Việt quốc cũng kiêng kị thế lực Tín Vương quá mạnh, cho nên đem Trung Ngô Quân chia thành hai bộ phận, một là hai vạn quân tiên phong đóng ở Thường Châu, hai là năm vạn quân dự bị đóng ở Tô Châu. Mà Ngư Hoa Hiên chính là chủ soái thống lĩnh quân tiên phong, mặc dù nói là độc lập thống quân, nhưng trên thực tế, Ngư Hoa Hiên sao dám đắc tội với Tín Vương, cho thế tử Tín Vương vội vàng muốn lập công, y không thể không cho cơ hội, chỉ có điều phải trả giá quá lớn, mà Ngư Hoa Hiên thật sự muốn làm thuộc hạ của Lục Thất, y thật sự không thể quay về Việt quốc, chỉ có thể tìm một chủ mới để bắt đầu sự nghiệp.
Chiếm lĩnh thành huyện Ngô cũng coi như thuận lợi, chính là Tín Vương phủ xảy ra chiến đấu kịch liệt, nhưng cũng chỉ là một lúc liền bắt được Tín Vương, mà huyện nha nới đó, Tân Cầm Nhi vừa đi, liền giả mạo Việt quân tra án, khiến cho quan huyện ngoan ngoãn lấy ra tất cả văn án, sau khi lấy được, một đám quan huyện đều thành oan hồn dưới đao.
Sau đó là rửa sạch, mọi người ở thành huyện Ngô bối rối, sao lại bắt đầu bắt người rồi, bị hù như chim thấy cành cong cũng không dám ra khỏi cửa, Tân Cầm Nhi thành nữ sát tinh, trong thành huyện Ngô bị tịch thu hai trăm sáu mươi bốn hộ, giết hơn sáu trăm người, mà năm nghìn người vốn bị giam giữ, chọn thả hơn ba nghìn, số còn lại đợi điều tra rồi tính.
Trong lúc thành huyện Ngô bị thanh tẩy, Tân Cầm Nhi để cho Thanh Văn chủ trì ngụy dụ Tín Vương, đem đám quan địa phương Huyện úy ăn hối lộ, mang theo quân tập kích bất ngờ đi thay cho quân của Huyện úy và quan binh ở huyện Tô Châu, một huyện hai trăm quân tập kích bất ngờ, sau này sẽ bổ sung dung hợp thành năm trăm, mà quan lại huyện vực trước tiên không động đến, nhưng quan huyện Côn Sơn xui xẻo, trực tiếp bị đưa đến thành huyện Ngô, sau khi bị Tân Cầm Nhi triệu kiến đã thành oan hồn dưới đao quỷ.
Đồng thời đối với thế lực của huyện vực thay đổi, ngụy dụ của Tín Vương cũng phát đi đại quân chiến đấu của huyện Thường Thục, Tiết độ phó sứ thống quân không hiểu vì sao bị triệu hồi về thành huyện Ngô nghị sự, vừa vào Tín Vương phủ liền thành oan hồn, mà Trương Hồng Ba thì thành Tiết độ phó sứ, mang theo ngụy dụ của Tín Vương và quân ấn đi thống lĩnh hơn năm vạn đại quân ở huyện Thường Thục.
Đương nhiên, bây giờ năm vạn Trung Ngô Quân, có hai vạn là quân mới chiêu mộ, Trương Hồng Ba vừa đến, tự xưng là đích thân Hoàng đế bệ hạ bổ nhiệm phái đến thống quân, nguyên Tiết độ phó sứ đến kinh thành báo cáo tình hình. Y rất thuận lợi tiếp nhận đại quân, điều quan tướng cao cấp đến huyện Ngô nghị sự, kết quả người còn chưa trở về, lại có ngụy dụ của Tín Vương điều quan tướng tầng trung rời khỏi quân, tuy rằng nhiều quan tướng cảm thấy không đúng, nhưng ai cũng không dám nghi ngờ quân lệnh.
Một nén nhang sau, Thanh Văn đã trở lại, đứng ở gần Lục Thất dịu dàng nói:
- Lão gia, trong xe Tam vương tử có một nữ nhân, bị Tam vương tử dùng tính mạng con người uy hiếp bức bách phải phục tùng.
Lục Thất ngẩn ra, trong đầu lập tức hiện lên nữ nhân khỏa thân trong xe, không thể tưởng được chính là nữ nhi của Ngư Hoa Hiên, lúc ấy hắn chỉ liếc qua một cái, thấy rõ là một mỹ nhân xinh đẹp như hoa, vẻ mặt cũng rất miễn cưỡng.
- Quên đi.
Lục Thất quyết định, nếu Ngư Hoa Hiên thật là vì bày tỏ cõi lòng mà giết người, Lục Thất chưa chắc sẽ bỏ qua cho y, có chuyện không thể làm bậy.
- Lão gia, vị Ngư tiểu thư kia, nô tỳ đã hỏi qua, hôm nay vừa mới bị Tam vương tử đưa ra từ nơi giam giữ, nàng vẫn còn nguyên vẹn, không bằng lấy nàng, kết thân với Ngư tướng quân.
Thanh Văn nhẹ giọng nói.
Lục Thất ngẩn ra nhìn Thanh Văn, chợt lắc đầu nói:
- Không được, quan hệ thông gia mà cưỡng ép rất mỏng manh, hơn nữa ta không muốn để cho Ngư Hoa Hiên có cơ hội mượn thân quật khởi.
- Nô tì cảm thấy, Ngư tướng quân đáng giá để thu nạp, nô tỳ cho rằng, sau này Ngư tướng quân có thể theo lão gia về Mao Sơn, trở thành Lang tướng Ưng dương của Võ Lâm vệ, một khi trở thành Võ Lâm Vệ lang tướng, ngày sau có thể nói cho quan tướng ở Tô Châu, sự thật Ngư tướng quân đã là quy thuộc, vậy có thể tăng cường lòng trung thành của các tướng đầu hàng.
Thanh Văn cũng đề nghị.
Lục Thất nghe xong thoáng suy nghĩ một chút, một lát sau, gật đầu nói:
- Nàng đi làm đi, nhưng nàng phải nói cho Ngư tướng quân, không được cưỡng ép con gái mình đồng ý, cho dù không có cuộc hôn nhân, sau này vẫn sẽ là Lang tướng Ưng dương của Võ Lâm vệ, đều là Quận vương.
- Cái gì? Lão gia sau này sẽ để cho Ngư tướng quân trở thành Quận vương?
Thanh Văn giật mình đáp lại.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ta từng đồng ý với Ngư tướng quân và Trương đại ca, ngày ta lên làm Hoàng đế, chính là ngày bọn họ trở thành Quận vương.
Thanh Văn hiểu gật gật đầu, dịu dàng nói:
- Nô tỳ đi làm ngay.
Nhìn bóng dáng Thanh Văn rời đi, Lục Thất xoay người nhìn về phương xa, tâm tình lại có vài phần hạ xuống, hắn rốt cục vẫn phải vì quyền thế mà kết thông gia, sau này có lẽ loại chuyện như vậy vẫn sẽ xảy ra. Nếu bước lên con đường tranh giành thiên hạ, rất nhiều chuyện không muốn làm cũng phải làm theo, kỳ thật Hoàng đế lại càng không được tự do, nhưng hắn không thể lùi bước được rồi.
- Tiểu Thanh, nàng thích ta trước đây hay là thích ta bây giờ?
Lục Thất chợt quay đầu, nhìn Tiểu Thanh, cười hỏi.
Tiểu Thanh ngẩn ra, nghĩ một chút, nhỏ giọng nói:
- Nô tỳ cảm thấy, lão gia bây giờ vẫn giống trước kia, vẫn đối tốt với nô tỳ và hung ác với kẻ thù.
Lục Thất ngẩn ra, lập tức cười vui vẻ, đúng vậy, hắn cũng không làm người ác, mặc dù rất nhiều nữ nhân, nhưng hắn vẫn là nam nhân quan tâm đến tất cả nữ nhân, hắn không hề ghét bỏ bất cứ ai.
Một lát sau, Thanh Văn và Ngư Hoa Hiên cùng đi lên, Ngư Hoa Hiên đi đến bên cạnh Lục Thất, chào theo nghi thức quân đội cung kính nói:
- Thuộc hạ tạ ơn chủ thượng, tạ ơn chủ thượng không chê bai.
- Ngư tướng quân nói quá lời rồi, cho dù bây giờ ta là chủ thượng của ông, nhưng cũng không ghét bỏ Ngư tiểu thư, ông là ông, Ngư tiểu thư là Ngư tiểu thư, Ngư tiểu thư kết hôn với ta, là bình đẳng, nàng ta có thể nói không muốn, mà ta cũng tôn trọng ý nguyện của nàng.
Lục Thất ôn hòa nói.
Ngư Hoa Hiên ngẩn ra, nhưng cũng không dám phản bác lời nói của Lục Thất, đành phải nói:
- Chủ thượng yên tâm, tiểu nữ là tự mình bằng lòng.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ngư tướng quân nếu như muốn gặp thân nhân, có thể lặng lẽ đi gặp.
Ngư Hoa Hiên lắc đầu nói:
- Thuộc hạ không đi gặp nữa, thật sự sẽ liên lụy đến gia tộc ở Hàng Châu, thuộc hạ sau này nhận chức lang tướng Ưng Dương, cũng phải có danh mới thỏa đáng.
Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút, cười nói:
- Nếu muốn có danh, vậy lấy tên Nam Bình là được.
Ngư Hoa Hiên ngẩn ra, sau đó cúi người quỳ xuống đất, cung kính nói:
- Thuộc hạ tạ ơn chủ thượng ban cho tên Nam Bình.
Lục Thất xoay người đỡ Ngư Hoa Hiên dậy, hai người nhìn nhau cười, một người bái một người đỡ, đã định ra lời hứa quân thần, Thanh Văn ở bên cạnh cười chứng kiến, Tiểu Thanh đơn thuần căn bản không hiểu.
Sau khi Lục Thất và Ngư Hoa Hiên ở trên tường thành nghiên cứu thảo luận sách lược của hắn, Ngư Hoa Hiên nghe xong nói:
- Sách lược của chủ thượng rất đúng, dùng uy thế của Giang Âm Quân uy hiếp Đường Hoàng, sau khi hợp tác, cũng sẽ khiến cho sự tồn tại của Ngô Thành Quân và Trung Phủ dũng càng trở nên quan trọng. Nhưng có hai điều phải lo lắng, một là chủ thượng đã tới Tô Châu là sự thật, khó tránh khỏi sẽ bị Đường Hoàng biết được, hai là Giang Âm Quân có hay không sẽ đứng ra giải thích chuyện Tô Châu không có liên quan gì đến y.
Lục Thất gật đầu nói:
- Những điều lo lắng ông nói, đúng là xảy ra, nhưng ta cũng chỉ có thể biết có lo lắng nhưng vẫn muốn mạo hiểm một lần, bởi vì quân lực bây giờ của ta, căn bản không thể cùng một lúc khai chiến với cả Đường quốc và Việt quốc.
Ngư Hoa Hiên vẻ mặt ngưng trọng gật đầu, y hiểu được sự thực mà Lục Thất nói, nếu như đồng thời khai chiến với cả Đường quốc và Việt quốc, như vậy kết quả tất sẽ thất bại, cho dù là Tiết độ sứ Giang Âm quân của huyện Vô Tích cũng sẽ bị Lục Thất đả kích trầm trọng, nguyên nhân chính là quân lực của Lục Thất ở hai tỉnh Tô Thường, gần như đều là hàng tốt, một khi khai chiến, rất dễ dàng tan tác hoặc phản bội.
- Những mối lo, ta chỉ cần quay về Mao Sơn là có thể thể phản bác chuyện Tô Châu có ta tham gia vào, không có chứng cứ xác thực, Đường Hoàng chỉ có thể cho người đi điều tra. Mà chúng ta bây giờ chính là cần thời gian để chỉnh lí quân đội, chỉ cần có thể kéo dài hai ba tháng, vậy gốc rễ đã đâm xuống Tô Châu rồi, rễ vừa thành, đại quân đã lên đến mười vạn, Đường Hoàng sẽ e dè không dám truy cứu tội.
Lục Thất giải thích nói.
Ngưu Hoa Hiên gật gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Về phần Giang Âm hầu, ta đoán là y sẽ không dám biện giải đâu, cho dù là y giận Trương Hồng Ba phản loạn, cũng không muốn tự giết lẫn nhau, hơn nữa bên trong Giang Âm Quân thực sự rất bất hòa. Một khi Giang Âm hầu vạch trần sự thật, chỉ sợ Trương thị Giang Âm sẽ lập tức xuất hiện tách ra, quân quyền của Giang Âm hầu, trên thực tế chỉ điều động được một bộ phận Giang Âm Quân, Giang Âm Quân là do bốn gia tộc ghép lại.
Ngư Hoa Hiên gật đầu, chuyện Giang Âm Quân, y còn biết sớm hơn Lục Thất, y trước kia cũng thấy đáng tiếc cho thực lực hùng hậu của Giang Âm Quân, không ngờ nguyện ý co đầu rụt cổ ở huyện Giang Âm, Giang Âm Quân hoàn toàn có năng lực tiến đến Thường Châu, mà Trung Ngô Quân của Tô Châu sở dĩ là bảy vạn đại quân, kì thật chính là phòng ngự Giang Âm Quân mở rộng đấy.
Trên thực thế, Hoàng đế Việt quốc cũng kiêng kị thế lực Tín Vương quá mạnh, cho nên đem Trung Ngô Quân chia thành hai bộ phận, một là hai vạn quân tiên phong đóng ở Thường Châu, hai là năm vạn quân dự bị đóng ở Tô Châu. Mà Ngư Hoa Hiên chính là chủ soái thống lĩnh quân tiên phong, mặc dù nói là độc lập thống quân, nhưng trên thực tế, Ngư Hoa Hiên sao dám đắc tội với Tín Vương, cho thế tử Tín Vương vội vàng muốn lập công, y không thể không cho cơ hội, chỉ có điều phải trả giá quá lớn, mà Ngư Hoa Hiên thật sự muốn làm thuộc hạ của Lục Thất, y thật sự không thể quay về Việt quốc, chỉ có thể tìm một chủ mới để bắt đầu sự nghiệp.
Chiếm lĩnh thành huyện Ngô cũng coi như thuận lợi, chính là Tín Vương phủ xảy ra chiến đấu kịch liệt, nhưng cũng chỉ là một lúc liền bắt được Tín Vương, mà huyện nha nới đó, Tân Cầm Nhi vừa đi, liền giả mạo Việt quân tra án, khiến cho quan huyện ngoan ngoãn lấy ra tất cả văn án, sau khi lấy được, một đám quan huyện đều thành oan hồn dưới đao.
Sau đó là rửa sạch, mọi người ở thành huyện Ngô bối rối, sao lại bắt đầu bắt người rồi, bị hù như chim thấy cành cong cũng không dám ra khỏi cửa, Tân Cầm Nhi thành nữ sát tinh, trong thành huyện Ngô bị tịch thu hai trăm sáu mươi bốn hộ, giết hơn sáu trăm người, mà năm nghìn người vốn bị giam giữ, chọn thả hơn ba nghìn, số còn lại đợi điều tra rồi tính.
Trong lúc thành huyện Ngô bị thanh tẩy, Tân Cầm Nhi để cho Thanh Văn chủ trì ngụy dụ Tín Vương, đem đám quan địa phương Huyện úy ăn hối lộ, mang theo quân tập kích bất ngờ đi thay cho quân của Huyện úy và quan binh ở huyện Tô Châu, một huyện hai trăm quân tập kích bất ngờ, sau này sẽ bổ sung dung hợp thành năm trăm, mà quan lại huyện vực trước tiên không động đến, nhưng quan huyện Côn Sơn xui xẻo, trực tiếp bị đưa đến thành huyện Ngô, sau khi bị Tân Cầm Nhi triệu kiến đã thành oan hồn dưới đao quỷ.
Đồng thời đối với thế lực của huyện vực thay đổi, ngụy dụ của Tín Vương cũng phát đi đại quân chiến đấu của huyện Thường Thục, Tiết độ phó sứ thống quân không hiểu vì sao bị triệu hồi về thành huyện Ngô nghị sự, vừa vào Tín Vương phủ liền thành oan hồn, mà Trương Hồng Ba thì thành Tiết độ phó sứ, mang theo ngụy dụ của Tín Vương và quân ấn đi thống lĩnh hơn năm vạn đại quân ở huyện Thường Thục.
Đương nhiên, bây giờ năm vạn Trung Ngô Quân, có hai vạn là quân mới chiêu mộ, Trương Hồng Ba vừa đến, tự xưng là đích thân Hoàng đế bệ hạ bổ nhiệm phái đến thống quân, nguyên Tiết độ phó sứ đến kinh thành báo cáo tình hình. Y rất thuận lợi tiếp nhận đại quân, điều quan tướng cao cấp đến huyện Ngô nghị sự, kết quả người còn chưa trở về, lại có ngụy dụ của Tín Vương điều quan tướng tầng trung rời khỏi quân, tuy rằng nhiều quan tướng cảm thấy không đúng, nhưng ai cũng không dám nghi ngờ quân lệnh.
/685
|