Ánh mắt Lục Thất rất bình tĩnh, tiếp tục nói:
- Tuy rằng ta đã có được Tô Châu, nhưng vẫn chưa đủ để tự tạo dựng binh quyền. Ta còn thiếu đại nghĩa để tự nắm binh quyền, cho nên qua một khoảng thời gian, Đường hoàng có thể sẽ lấy lại quân hộ của phủ công chúa ở Thường Châu. Khi đó quân Tô Châu mới có thể có được đại nghĩa, tiến tới xuất binh hoàn toàn chiếm cứ Thường Châu.
- Đại nhân, chuyện người nói, có thật không?
Đông huyện thừa cẩn thận hỏi lại.
- Thế sự vô thường, ta cũng thật không ngờ, có thể lấy lại được thế ở Thường Châu và Tô Châu. Hiện giờ triều đình Đường quốc vẫn tưởng rằng Giang Âm Trương thị đã tiến chiếm Tô Châu, cho nên phản ứng bằng cách dụ dỗ, phong Trương Hồng Ba làm Đông Hải hầu. Nhưng trên thực tế, Trương Hồng Ba là thuộc hạ của ta ở Tô Châu.
Lục Thất đáp lại.
Đông huyện thừa cười lớn, Lục Thất nhìn ông ta nói:
- Giang thúc đừng nghi ngờ, việc ở Tô Châu và Thường Châu, ở đây sẽ không nghe được chân tướng đâu. Đợi qua thời gian tới, Giang thúc có thể sẽ nghe ngóng được chút tin đồn.
- Ở đây, cũng chỉ nghe nói đến trận chiến huyện Cú Dung của đại nhân, và việc làm tức chết Thứ sử Thường Châu thôi.
Đông huyện vẫn đáp trả.
- Thứ sử Thường Châu không phải bị ta làm cho tức chết, mà là bị ta giết chết.
Lục Thất bình tĩnh nói.
Đông huyện thừa cả kinh cắn răng nhìn Lục Thất, Lục Thất cũng nhìn ông ta, lạnh nhạt nói:
- Thứ sử Thường Châu và Tiêu thị Thường Châu là chủ, là chướng ngại ngăn cản ta chiếm cứ Thường Châu, cho nên ta phải quét trừ bọn họ. Hiện giờ quan binh Thường Châu toàn bộ đều do thuộc hạ của ta đảm nhiệm. Ba vạn Ngô Thành Quân ở Thường Châu, cũng là quân lực của ta. Giang Âm Quân cũng liên minh với ta rồi.
Đông huyện thừa kinh hãi vô thức gật đầu. Lục Thất quay đầu nhìn về phía Lãnh Nhung, cười nói:
- Lãnh Nhung, sau này có đồng ý làm thuộc hạ của ta không?
Lãnh Nhung giật mình, lập tức đứng dậy chào theo nghi thức quân đội, cung kính nói:
- Đại nhân, Lãnh Nhung vẫn luôn là thuộc hạ của đại nhân, vĩnh viễn là như thế.
Lục Thất cười gật đầu, phất tay ra dấu cho Lãnh Nhung ngồi, sau đó nhìn về phía Đông huyện thừa. Đông huyện thừa đành phải đứng dậy, hành lễ cung kính nói:
- Hạ quan và đại nhân, là vinh nhục không rời.
Lục Thất gật đầu, phất tay bảo ông ta ngồi, sau đó nói:
- Hiện giờ ta không thể chủ động khởi binh phản Đường, cho nên chỉ có thể mạo danh tiếp tục ở lại kinh thành, sau này một khi Thường Châu có tin tức khởi binh, chuyện các người phải làm, chính là bảo vệ cả tộc Lục thị của ta.
Hai người gật đầu, Đông huyện hơi hồ nghi hỏi:
- Đại nhân ở Tô Châu, có mười sáu vạn quân lực?
Lục Thất gật đầu, giải thích sơ qua vụ tập kích bất ngờ, cuối cùng nói:
- Với quân lực của Tô Châu và Thường Châu, ta có thể đối chiến với Chu quốc và Việt quốc, nhưng trước mắt không thể khai chiến với Đường quốc. Chủ yếu là vấn đề lòng người ủng hộ hay phản đối, dù sao ta vẫn là Đường thần, chủ động xuất binh ở Thường Châu sẽ không có được lòng người, lòng quân dễ sinh ra mâu thuẫn, cho nên ta chỉ có thể chờ thời cơ mới tự lập nắm binh quyền.
Đông huyện thừa gật đầu, đột nhiên nói:
- Nếu Thường Châu khởi binh, đại nhân lại ở đó, chẳng phải là nguy hiểm lắm sao.
Lục Thất tự tin mỉm cười, lạnh nhạt nói:
- Thường Châu và Tô Châu có gần hai mươi vạn đại quân, một khi bảy vạn trú binh tiến đến huyện Lăng, Đường hoàng sẽ thỏa hiệp. Hoàng đế Đường quốc ta nhìn thấu được, chỉ là một tên lấn mềm sợ ác, một lòng cầu bình an, hoàng đế vô năng kiêng kị không muốn nghênh chiến. Ta ở lại kinh thành, nếu ta mà bị bắt, đại quân Thường Châu sẽ đánh thẳng vào Nhuận Châu thẳng tiến đến kinh thành, quân đội kinh thành đều là lão gia binh thấy máu đã choáng, chỉ cần hai vạn biên quân, cũng đủ đánh cho bốn vạn kinh quân chạy tan tác rồi.
Đông huyện thừa ồ một tiếng. Lục Thất nhìn ông ta, cười yếu ớt nói:
- Chuyện việc quân, Giang thúc có thể hỏi Đông Quang đại ca. Trận chiến của ta ở huyện Cú Dung, hai ngàn quân tiêu diệt bốn ngàn phỉ quân Mao Sơn, thiệt hại chín trăm người, còn kinh quân xuất bốn ngàn tướng sĩ trang bị hoàn mỹ, tới Trích Quả Tử tiêu diệt năm trăm tàn phỉ Mao Sơn, kết quả phỉ chưa diệt sạch, đã chết hơn ngàn người.
Đông huyện thừa giật mình nhưng vẫn gật đầu, đòn này của Lục Thất khiến ông ta nhất thời khó có thể tiếp nhận, Lục Thất lại nói:
- Cung ngân của Hà thúc, sau này không cần đưa về kinh nữa, cứ dùng để lôi kéo thuộc hạ và các thượng quan Thứ sử các châu.
- Vâng.
Đông huyện thừa gật đầu đáp lại.
Lục Thất lại nhìn Lãnh Nhung, hỏi:
- Chuyện diệt phỉ ở huyện Thạch Đại có biến chuyển gì không?
- Có ạ, quân trừ phỉ của triều đình đã tới, tiêu diệt phỉ núi Bạch Sa Lâm, bọn phỉ ở núi khác thấy gió thì né, hiện giờ vẫn đang tụ lại một chỗ.
Lãnh Nhung hồi đáp.
Lục Thất gật đầu nói:
- Sau này, các người nên coi trọng việc diệt phỉ, chiêu mộ nhiều binh cao quân dũng có chút năng lực, dùng cung ngân âm thầm chống đỡ mua chuộc nhân tâm, ta cũng sẽ từ Thường Châu điều một lượng lớn gạo đến huyện Thạch Đại, vừa bán công khai, vừa chống đỡ quân lương, ta muốn huyện Thạch Đại trở thành một nơi an cư lạc nghiệp, là ta giúp bọn họ an cư lạc nghiệp.
- Vâng, thuộc hạ đã hiểu.
Lãnh Nhung sảng khoái đáp.
- Vâng, hạ quan lĩnh mệnh.
Đông huyện thừa cung kính đáp lại.
Lục Thất gật đầu, nhìn Đông huyện thừa nói:
- Báo cho Đông Quang đại ca một tiếng, ta muốn nói chuyện với huynh ấy.
- Vâng, bây giờ hạ quan sẽ cho người thông báo.
Đông huyện đáp.
Lục Thất gật đầu, lại hỏi:
- Chuyện ở Nhiêu Châu kia, các ngươi có tin tức gì không?
- Nghe nói Thứ sử Nhiêu Châu mới nhậm chức, sau khi nhậm chức, đã xảy ra vài vụ huyết án xung đột lớn, tuy nhiên Thứ sử Nhiêu Châu vẫn vượt qua được.
Đông huyện thừa đáp lại.
Lục Thất gật đầu, Lãnh Nhung đột nhiên nói:
- Nghe nói ở Nhiêu Châu đó, năm nay xảy ra thiên tai gây náo loạn, lương thực thu hoạch được rất thấp, mười mấy ngày trước Vương đại nhân đưa tin tới, bảo chúng ta thu gom ít lương thực, bởi vì cung ngân của ta vốn không đủ, cho nên không thể bỏ bạc ra mua lương thực được.
- Vương đại nhân đưa tin xin viện trợ lương thực, nhưng huyện Thạch Đại cũng thiếu lương thực, một khi chúng ta mua một lượng lớn lương thực nữa, rất dễ gặp rắc rối. Hơn nữa Thứ sử Mã đại nhân đã hạ công văn xuống, không được đưa lương thực của Trì Châu ra ngoài.
Đông huyện thừa cũng nói.
Lục Thất nghe xong lại động tâm, hắn có được Thường Châu và Tô Châu, cũng tương đương có được kho lúa vô cùng lớn. mấy năm nay ông trời có mắt, Tô Châu và Thường Châu mưa thuận gió hòa, lương thực được mùa. Mà hiện giờ Thường Châu và Tô Châu bị hắn chiếm cứ, cũng đã tạo thành hiện tượng dư thừa lương thực rồi.
Ý định ban đầu của Lục Thất đương nhiên là hy vọng tồn lượng lương thực càng nhiều càng tốt, nhưng lương thực là một nhu yếu phẩm không thể tồn trữ lâu dài, hiện giờ lương thực Thường Châu có thể đem ra bán lấy tiền mặt, nhưng lương thực ở Tô Châu lại không cách nào chuyển một lượng lớn đến Thường Châu bán được. Biết được lợi ích không nhỏ từ nguồn lương thực ở Thường Châu, mà lại vừa phát sinh ác chiến với Chu quốc và Việt quốc, vốn không thể trông cậy vào việc thông thương được.
Hiện giờ nghe Tây Bộ gặp tai họa thiếu lương thực, cũng vì lương thực của Tô Châu có một con đường để bán, quân hộ có nhiều lương thực thừa, nếu đổi được bạc trắng, vậy thì đối với việc quy thuận lòng người sẽ tuyệt đối là dựng sào thấy bóng, tuy nhiên cho dù Nhiêu Châu có thiếu lương thực, Lục Thất cũng không thể chủ động chuyển lương đem bán, chủ động đi bán lương thực được, việc này không có hiệu quả thu phục lòng người chút nào.
- Đem bút tới đây.
Sau khi Lục Thất suy nghĩ, thuận miệng bảo, Đông huyện thừa ngẩn ra, vội đứng dậy ra khỏi nhã gian.
- Đại nhân muốn viết thư à?
Lãnh Nhung hỏi.
Lục Thất cười nói:
- Ta viết một bức thư gửi Trọng thúc, ngươi đích thân đưa thư nhé.
Lãnh Nhung ngẩn ra, lại cung ứng đáp:
- Vâng, thuộc hạ nhất định đưa tới nơi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Lãnh Nhung, ngươi đang ở huyện Thạch Đại này, sau này sẽ huấn luyện quân đội và lôi kéo lòng người. Trước kia ta làm thế nào, ngươi cứ làm như thế là được.
- Đại nhân yên tâm, thuộc hạ tự biết làm tốt.
Lãnh Nhung tự tin nói.
Lục Thất cười nhẹ, hắn đã chiếm cứ Tô Châu và Thường Châu, nhưng nếu muốn thành tựu đại thế, thì nhất định phải tiến thêm một bước phát triển thế lực ủng hộ nhiều hơn nữa. Huyện Thạch Đại là quê cũ của hắn, hắn cũng hi vọng vào mọi người ở huyện Thạch Đại này rất cao, nên đã chú tâm xây dựng thế lực vững chắc nhất ở đây.
Lúc này Đông huyện thừa trở về, lại đích thân mài mực cho Lục Thất, Lục Thất hỏi:
- Hà thúc, nghe nói đại huynh Dương gia, đã trở thành Kỳ lão của Vọng Giang Bảo rồi.
- Đúng vậy, đại nhân gửi thư tới chiếu cố, còn Tứ Lang Dương gia lại là Thống soái Ninh Quốc quân, cho nên hạ quan chỉ đề nghị một chút với Tôn huyện lệnh, đã lấy được sự ủng hộ của ngài ấy, rồi ra mặt thúc đẩy.
Đông huyện vẫn đáp.
Lục Thất gật đầu, Đông huyện thừa lại nói:
- Đại Lang Dương gia nằm trong số những người thừa kế phong bá, xin làm Kỳ lão là hợp đạo lý, cho nên không khó.
Lục Thất gật đầu, Đông huyện thừa lại tiếp:
- Huynh trưởng của đại nhân, nói là có năm trăm hộ thực ấp, tuy nhiên nếu không có công văn của Hộ bộ gửi cho huyện Thạch Đại, năm trăm hộ thực ấp kia cũng không chiếm được đâu.
Lục Thất cười, bình thản nói:
- Ta biết năm trăm hộ thực ấp kia là hư phong, Đường quốc ngoài phong hầu trở lên, tất cả huân bổng đều là hữu danh vô thực.
Đông huyện thừa gật đầu, nói:
- Huân phong nhiều lắm, ngân khố quốc gia của triều đình trống rỗng, dĩ nhiên không cấp nổi rồi.
- Tuy rằng ta đã có được Tô Châu, nhưng vẫn chưa đủ để tự tạo dựng binh quyền. Ta còn thiếu đại nghĩa để tự nắm binh quyền, cho nên qua một khoảng thời gian, Đường hoàng có thể sẽ lấy lại quân hộ của phủ công chúa ở Thường Châu. Khi đó quân Tô Châu mới có thể có được đại nghĩa, tiến tới xuất binh hoàn toàn chiếm cứ Thường Châu.
- Đại nhân, chuyện người nói, có thật không?
Đông huyện thừa cẩn thận hỏi lại.
- Thế sự vô thường, ta cũng thật không ngờ, có thể lấy lại được thế ở Thường Châu và Tô Châu. Hiện giờ triều đình Đường quốc vẫn tưởng rằng Giang Âm Trương thị đã tiến chiếm Tô Châu, cho nên phản ứng bằng cách dụ dỗ, phong Trương Hồng Ba làm Đông Hải hầu. Nhưng trên thực tế, Trương Hồng Ba là thuộc hạ của ta ở Tô Châu.
Lục Thất đáp lại.
Đông huyện thừa cười lớn, Lục Thất nhìn ông ta nói:
- Giang thúc đừng nghi ngờ, việc ở Tô Châu và Thường Châu, ở đây sẽ không nghe được chân tướng đâu. Đợi qua thời gian tới, Giang thúc có thể sẽ nghe ngóng được chút tin đồn.
- Ở đây, cũng chỉ nghe nói đến trận chiến huyện Cú Dung của đại nhân, và việc làm tức chết Thứ sử Thường Châu thôi.
Đông huyện vẫn đáp trả.
- Thứ sử Thường Châu không phải bị ta làm cho tức chết, mà là bị ta giết chết.
Lục Thất bình tĩnh nói.
Đông huyện thừa cả kinh cắn răng nhìn Lục Thất, Lục Thất cũng nhìn ông ta, lạnh nhạt nói:
- Thứ sử Thường Châu và Tiêu thị Thường Châu là chủ, là chướng ngại ngăn cản ta chiếm cứ Thường Châu, cho nên ta phải quét trừ bọn họ. Hiện giờ quan binh Thường Châu toàn bộ đều do thuộc hạ của ta đảm nhiệm. Ba vạn Ngô Thành Quân ở Thường Châu, cũng là quân lực của ta. Giang Âm Quân cũng liên minh với ta rồi.
Đông huyện thừa kinh hãi vô thức gật đầu. Lục Thất quay đầu nhìn về phía Lãnh Nhung, cười nói:
- Lãnh Nhung, sau này có đồng ý làm thuộc hạ của ta không?
Lãnh Nhung giật mình, lập tức đứng dậy chào theo nghi thức quân đội, cung kính nói:
- Đại nhân, Lãnh Nhung vẫn luôn là thuộc hạ của đại nhân, vĩnh viễn là như thế.
Lục Thất cười gật đầu, phất tay ra dấu cho Lãnh Nhung ngồi, sau đó nhìn về phía Đông huyện thừa. Đông huyện thừa đành phải đứng dậy, hành lễ cung kính nói:
- Hạ quan và đại nhân, là vinh nhục không rời.
Lục Thất gật đầu, phất tay bảo ông ta ngồi, sau đó nói:
- Hiện giờ ta không thể chủ động khởi binh phản Đường, cho nên chỉ có thể mạo danh tiếp tục ở lại kinh thành, sau này một khi Thường Châu có tin tức khởi binh, chuyện các người phải làm, chính là bảo vệ cả tộc Lục thị của ta.
Hai người gật đầu, Đông huyện hơi hồ nghi hỏi:
- Đại nhân ở Tô Châu, có mười sáu vạn quân lực?
Lục Thất gật đầu, giải thích sơ qua vụ tập kích bất ngờ, cuối cùng nói:
- Với quân lực của Tô Châu và Thường Châu, ta có thể đối chiến với Chu quốc và Việt quốc, nhưng trước mắt không thể khai chiến với Đường quốc. Chủ yếu là vấn đề lòng người ủng hộ hay phản đối, dù sao ta vẫn là Đường thần, chủ động xuất binh ở Thường Châu sẽ không có được lòng người, lòng quân dễ sinh ra mâu thuẫn, cho nên ta chỉ có thể chờ thời cơ mới tự lập nắm binh quyền.
Đông huyện thừa gật đầu, đột nhiên nói:
- Nếu Thường Châu khởi binh, đại nhân lại ở đó, chẳng phải là nguy hiểm lắm sao.
Lục Thất tự tin mỉm cười, lạnh nhạt nói:
- Thường Châu và Tô Châu có gần hai mươi vạn đại quân, một khi bảy vạn trú binh tiến đến huyện Lăng, Đường hoàng sẽ thỏa hiệp. Hoàng đế Đường quốc ta nhìn thấu được, chỉ là một tên lấn mềm sợ ác, một lòng cầu bình an, hoàng đế vô năng kiêng kị không muốn nghênh chiến. Ta ở lại kinh thành, nếu ta mà bị bắt, đại quân Thường Châu sẽ đánh thẳng vào Nhuận Châu thẳng tiến đến kinh thành, quân đội kinh thành đều là lão gia binh thấy máu đã choáng, chỉ cần hai vạn biên quân, cũng đủ đánh cho bốn vạn kinh quân chạy tan tác rồi.
Đông huyện thừa ồ một tiếng. Lục Thất nhìn ông ta, cười yếu ớt nói:
- Chuyện việc quân, Giang thúc có thể hỏi Đông Quang đại ca. Trận chiến của ta ở huyện Cú Dung, hai ngàn quân tiêu diệt bốn ngàn phỉ quân Mao Sơn, thiệt hại chín trăm người, còn kinh quân xuất bốn ngàn tướng sĩ trang bị hoàn mỹ, tới Trích Quả Tử tiêu diệt năm trăm tàn phỉ Mao Sơn, kết quả phỉ chưa diệt sạch, đã chết hơn ngàn người.
Đông huyện thừa giật mình nhưng vẫn gật đầu, đòn này của Lục Thất khiến ông ta nhất thời khó có thể tiếp nhận, Lục Thất lại nói:
- Cung ngân của Hà thúc, sau này không cần đưa về kinh nữa, cứ dùng để lôi kéo thuộc hạ và các thượng quan Thứ sử các châu.
- Vâng.
Đông huyện thừa gật đầu đáp lại.
Lục Thất lại nhìn Lãnh Nhung, hỏi:
- Chuyện diệt phỉ ở huyện Thạch Đại có biến chuyển gì không?
- Có ạ, quân trừ phỉ của triều đình đã tới, tiêu diệt phỉ núi Bạch Sa Lâm, bọn phỉ ở núi khác thấy gió thì né, hiện giờ vẫn đang tụ lại một chỗ.
Lãnh Nhung hồi đáp.
Lục Thất gật đầu nói:
- Sau này, các người nên coi trọng việc diệt phỉ, chiêu mộ nhiều binh cao quân dũng có chút năng lực, dùng cung ngân âm thầm chống đỡ mua chuộc nhân tâm, ta cũng sẽ từ Thường Châu điều một lượng lớn gạo đến huyện Thạch Đại, vừa bán công khai, vừa chống đỡ quân lương, ta muốn huyện Thạch Đại trở thành một nơi an cư lạc nghiệp, là ta giúp bọn họ an cư lạc nghiệp.
- Vâng, thuộc hạ đã hiểu.
Lãnh Nhung sảng khoái đáp.
- Vâng, hạ quan lĩnh mệnh.
Đông huyện thừa cung kính đáp lại.
Lục Thất gật đầu, nhìn Đông huyện thừa nói:
- Báo cho Đông Quang đại ca một tiếng, ta muốn nói chuyện với huynh ấy.
- Vâng, bây giờ hạ quan sẽ cho người thông báo.
Đông huyện đáp.
Lục Thất gật đầu, lại hỏi:
- Chuyện ở Nhiêu Châu kia, các ngươi có tin tức gì không?
- Nghe nói Thứ sử Nhiêu Châu mới nhậm chức, sau khi nhậm chức, đã xảy ra vài vụ huyết án xung đột lớn, tuy nhiên Thứ sử Nhiêu Châu vẫn vượt qua được.
Đông huyện thừa đáp lại.
Lục Thất gật đầu, Lãnh Nhung đột nhiên nói:
- Nghe nói ở Nhiêu Châu đó, năm nay xảy ra thiên tai gây náo loạn, lương thực thu hoạch được rất thấp, mười mấy ngày trước Vương đại nhân đưa tin tới, bảo chúng ta thu gom ít lương thực, bởi vì cung ngân của ta vốn không đủ, cho nên không thể bỏ bạc ra mua lương thực được.
- Vương đại nhân đưa tin xin viện trợ lương thực, nhưng huyện Thạch Đại cũng thiếu lương thực, một khi chúng ta mua một lượng lớn lương thực nữa, rất dễ gặp rắc rối. Hơn nữa Thứ sử Mã đại nhân đã hạ công văn xuống, không được đưa lương thực của Trì Châu ra ngoài.
Đông huyện thừa cũng nói.
Lục Thất nghe xong lại động tâm, hắn có được Thường Châu và Tô Châu, cũng tương đương có được kho lúa vô cùng lớn. mấy năm nay ông trời có mắt, Tô Châu và Thường Châu mưa thuận gió hòa, lương thực được mùa. Mà hiện giờ Thường Châu và Tô Châu bị hắn chiếm cứ, cũng đã tạo thành hiện tượng dư thừa lương thực rồi.
Ý định ban đầu của Lục Thất đương nhiên là hy vọng tồn lượng lương thực càng nhiều càng tốt, nhưng lương thực là một nhu yếu phẩm không thể tồn trữ lâu dài, hiện giờ lương thực Thường Châu có thể đem ra bán lấy tiền mặt, nhưng lương thực ở Tô Châu lại không cách nào chuyển một lượng lớn đến Thường Châu bán được. Biết được lợi ích không nhỏ từ nguồn lương thực ở Thường Châu, mà lại vừa phát sinh ác chiến với Chu quốc và Việt quốc, vốn không thể trông cậy vào việc thông thương được.
Hiện giờ nghe Tây Bộ gặp tai họa thiếu lương thực, cũng vì lương thực của Tô Châu có một con đường để bán, quân hộ có nhiều lương thực thừa, nếu đổi được bạc trắng, vậy thì đối với việc quy thuận lòng người sẽ tuyệt đối là dựng sào thấy bóng, tuy nhiên cho dù Nhiêu Châu có thiếu lương thực, Lục Thất cũng không thể chủ động chuyển lương đem bán, chủ động đi bán lương thực được, việc này không có hiệu quả thu phục lòng người chút nào.
- Đem bút tới đây.
Sau khi Lục Thất suy nghĩ, thuận miệng bảo, Đông huyện thừa ngẩn ra, vội đứng dậy ra khỏi nhã gian.
- Đại nhân muốn viết thư à?
Lãnh Nhung hỏi.
Lục Thất cười nói:
- Ta viết một bức thư gửi Trọng thúc, ngươi đích thân đưa thư nhé.
Lãnh Nhung ngẩn ra, lại cung ứng đáp:
- Vâng, thuộc hạ nhất định đưa tới nơi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Lãnh Nhung, ngươi đang ở huyện Thạch Đại này, sau này sẽ huấn luyện quân đội và lôi kéo lòng người. Trước kia ta làm thế nào, ngươi cứ làm như thế là được.
- Đại nhân yên tâm, thuộc hạ tự biết làm tốt.
Lãnh Nhung tự tin nói.
Lục Thất cười nhẹ, hắn đã chiếm cứ Tô Châu và Thường Châu, nhưng nếu muốn thành tựu đại thế, thì nhất định phải tiến thêm một bước phát triển thế lực ủng hộ nhiều hơn nữa. Huyện Thạch Đại là quê cũ của hắn, hắn cũng hi vọng vào mọi người ở huyện Thạch Đại này rất cao, nên đã chú tâm xây dựng thế lực vững chắc nhất ở đây.
Lúc này Đông huyện thừa trở về, lại đích thân mài mực cho Lục Thất, Lục Thất hỏi:
- Hà thúc, nghe nói đại huynh Dương gia, đã trở thành Kỳ lão của Vọng Giang Bảo rồi.
- Đúng vậy, đại nhân gửi thư tới chiếu cố, còn Tứ Lang Dương gia lại là Thống soái Ninh Quốc quân, cho nên hạ quan chỉ đề nghị một chút với Tôn huyện lệnh, đã lấy được sự ủng hộ của ngài ấy, rồi ra mặt thúc đẩy.
Đông huyện vẫn đáp.
Lục Thất gật đầu, Đông huyện thừa lại nói:
- Đại Lang Dương gia nằm trong số những người thừa kế phong bá, xin làm Kỳ lão là hợp đạo lý, cho nên không khó.
Lục Thất gật đầu, Đông huyện thừa lại tiếp:
- Huynh trưởng của đại nhân, nói là có năm trăm hộ thực ấp, tuy nhiên nếu không có công văn của Hộ bộ gửi cho huyện Thạch Đại, năm trăm hộ thực ấp kia cũng không chiếm được đâu.
Lục Thất cười, bình thản nói:
- Ta biết năm trăm hộ thực ấp kia là hư phong, Đường quốc ngoài phong hầu trở lên, tất cả huân bổng đều là hữu danh vô thực.
Đông huyện thừa gật đầu, nói:
- Huân phong nhiều lắm, ngân khố quốc gia của triều đình trống rỗng, dĩ nhiên không cấp nổi rồi.
/685
|