Ngọc Nương, cho người chuẩn bị chút rượu và đồ nhắm.
Vương Dũng dặn dò nói, Hàn Ngọc Nương trả lời, có thể nhận ra được là một nữ nhân hiền lành dịu dàng.
Nữ nhân vừa đi, Vương Dũng nhìn Lục Thất nói:
- Huynh đệ, nghe nói hai vị huynh đệ Chu Vũ và Vương Bình dưới sự chỉ dẫn của đệ đến hôm nay đã là Đô Ngu hầu và Đô úy rồi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Chu đại ca là Đô Ngu hầu của Ngô Thành Quân, chưởng quan quân nhu và hình pháp, quyền lực gần bằng chủ soái, Vương Bình đại ca là Đô úy Ngô Thành Quân.
Vương Dũng gật đầu, Lục Thất hỏi:
- Chuyện của đại ca, đệ đã từng hỏi thăm qua, biết được đại ca rất quan tâm đệ, muốn vì đệ mà cầu xin Tiết độ sứ đề cử.
Vương Dũng ngẩn ra, sau đó mỉm cười nói:
- Ta ở quân Hưng Hóa, được làm Đô úy, đã là chuyện không dễ dàng, nhưng mà ta cảm thấy đủ rồi, Chu Vũ bây giờ là Đô Ngu hầu đã là chức quan cao, nhưng ta biết rằng, y có được chức quan này cũng không ổn định đâu.
Lục Thất gật đầu hỏi:
- Đại ca bây giờ là người của Vinh thị sao?
Vương Dũng lắc đầu, cười nhạt nói:
- Ta là người của Hồ tướng quân, Hồ tướng quân nghe ai thì ta sẽ nghe người đấy. Trên thực tế cái gọi là bối cảnh ở trong quân rất khó xác định, không ai nguyện ý nói rõ ràng người đứng sau lưng mình.
Lục Thất hiểu gật đầu, hắn biết quan tướng tầng lớp thấp nhất như Vương Dũng này không muốn đi tham dự chuyện tranh giành quyền lực gì, đều hết sức giữ lại thế cân bằng, chỉ nguyện ý mình là một người cầm binh, tận lực chỉ nghe theo quân lệnh mà làm việc, tỷ như Hồ tướng quân bị cách chức, vậy chủ soái mới đến cũng sẽ tiếp nhận Vương Dũng.
- Đối với tình trạng bây giờ của Hưng Hóa quân đại ca có nhận xét gì không?
Lục Thất hỏi.
- Nhận xét? Không có nhận xét gì, bây giờ Hưng Hóa quân chính là quan trên đang âm thầm tranh đấu, việc ta có thể làm chính là làm tốt một Đô úy, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Hồ tướng quân.
Vương Dũng hồi đáp.
- Nếu quân lệnh của Chu Chính Phong đến, đại ca dám không nghe sao?
Lục Thất lắc đầu nói.
Vương Dũng ngẩn ra nhìn Lục Thất hỏi:
- Huynh đệ, đệ có phải có quan hệ với Chu Chính Phong không?
- Không có quan hệ gì, nhưng gần đây có làm chút giao dịch với Chu Chính Phong, đệ muốn bán cho Chu Chính Phong gạo Thường Châu, để cho Chu Chính Phong cho quân đi đột kích Cù Châu.
Lục Thất bình thản nói.
Vương Dũng sắc mắt khẽ biến, hỏi:
- Đệ có ý gì?
- Đại ca đã biết biến cố ở Thường Châu, cũng đã biết Tô Châu bị Giang Âm quân chiếm cứ, cũng biết Đường Hoàng muốn thu hồi quân điền ở Thường Châu. Cho nên đệ cần Chu Chính Phong đột kích Việt quốc, khiến cho lực chú ý của Đường Hoàng chuyển về phía Chu Chính Phong, để Thường Châu của đệ có thời gian cắm rễ.
Lục Thất bình tĩnh trả lời.
- Cắm rễ ở Thường Châu?
Vương Dũng khó hiểu hỏi.
- Đúng, Thường Châu có ba vạn Trung Phủ dũng quân, đều nằm trong bàn tay đệ, có thể nói quân chính hiện giờ ở Thường Châu, ngoại trừ huyện Giang Âm, đều nằm ở trong tay đệ. Mà đệ và Giang Âm quân đã âm thầm đạt thành hiệp ước, bây giờ điều đệ cần chính là thời gian để cắm rễ.
Lục Thất giải thích nói.
Vương Dũng kinh sợ giật mình gật đầu, chần chừ một chút nói:
- Đệ tới gặp ta có phải là muốn ta giúp đệ phải không?
Lục Thất lắc đầu nói:
- Đệ đến chỉ muốn hỏi thăm đại ca, nhưng nếu Chu Chính Phong thật sự có thể đột kích Cù Châu, vậy đối với đại ca chính là một cơ hội, đệ có lẽ sẽ ảnh hưởng đến Chu Chính Phong để y cho đại ca trấn thủ một châu.
Vương Dũng im lặng, một lát sau nói:
- Huynh đệ, đệ cảm thấy Hưng Hóa quân có thể đánh bại Võ Thắng Quân không?
- Chắc là có thể, bây giờ Võ Thắng Quân, hẳn là chỉ có sáu vạn quân, bởi vì trận chiến ở huyện Gia Hưng, Việt quốc bị Giang Âm quân đánh cho thảm bại, hao tổn mất sáu vạn đại quân, khiến cho Việt quốc điều ba vạn Võ Thắng Quân đi chống đỡ Giang Âm quân. Bây giờ Việt quốc một khi lọt vào sự tập kích từ ba phía của Giang Âm quân, Hưng Hóa quân và Ninh Quốc quân, vậy thì rất khó phòng ngự.
Lục Thất đáp lại.
- Cái gì? Việt quốc bị hao tổn mất sáu vạn đại quân ở Gia Hưng?
Vương Dũng giật mình hoài nghi nói.
- Đương nhiên là thật, sau khi Việt quốc mất đi Tô Châu, liền điều hai vạn Y Cẩm quân và bốn vạn quân địa phương đi trấn thủ Gia Hưng, kết quả bị Giang Âm quân đánh bại thảm hại, nhưng tin tức này, Đường Hoàng chắc chắn sẽ không công khai thông báo đâu.
Lục Thất cười nhạt nói.
Vương Dũng giật mình nhưng gật đầu nói:
- Nghe lời đệ nói, Việt quốc mất đi bảy vạn Trung Ngô Quân, lại ở Gia Hưng hao tổn mất sáu vạn quân, vậy quân lực của Việt quốc, đã mất nguyên khí rồi.
- Cho dù là tổn hại nghiêm trọng quân lực, Đường Hoàng cũng sẽ không đồng ý tiến công toàn diện Việt quốc đâu, Đường Hoàng kiêng kị quân hùng, cũng e ngại sau khi diệt Việt quốc sẽ dẫn đến Chu quốc tiến công Đường, chuyện Trấn Hải quân, đại ca hẳn là biết đi?
Lục Thất nói.
- Trấn Hải Quân làm sao?
Vương Dũng quái lạ hỏi.
Lục Thất cười khổ, lại nói chuyện xảy ra ở Giang Ninh gần đây, Vương Dũng nghe xong biến sắc, khó có thể tin nói:
- Hoàng đế không ngờ vì lấy lòng Chu quốc mà lại chém soái bồi tội?
Lục Thất im lặng gật đầu, nói:
- Đệ nói cho đại ca một ít chuyện, không phải trông cậy đại ca sẽ giúp đệ chuyện gì, mà là muốn nhắc nhở đại ca. Bây giờ Chu Chính Phong kiêu ngạo, nếu đột kích Việt quốc, vậy đối với đại ca mà nói, có thể đối lấy được chức quan cao. Hơn nữa sẽ không có hậu hoạn gì, nếu Đường Hoàng giáng tội, chỉ có thể nhằm vào Chu Chính Phong, đối với tướng sĩ Hưng Hóa quân chỉ có thể là trấn an ngợi khen.
Vương Dũng nhìn Lục thất một cái, gật đầu nói:
- Ý tứ của đệ ta hiểu, nếu Chu Chính Phong ra lệnh đột kích, ta sẽ ảnh hưởng để Hồ tướng quân nghe lệnh.
Lục Thất nghe xong da mặt hơi dãn ra, theo bản năng nhìn thoáng qua bên ngoài phòng, Vương Dũng cười nói:
- Tình nghĩa bao nhiêu năm của huynh đệ chúng ta, so với người đứng sau tất nhiên là thân cận hơn, ta không dám nói có thể là đồng đạo với đệ, nhưng có thể giúp, ta cũng sẽ cố hết sức thuận nước giong thuyền.
Lục Thất im lặng gật đầu, một lát sau mới nói:
- Đại ca ở trong quân nhiều năm chăm sóc, Tiểu Thất đều khắc sâu vào tâm khảm.
Vương Dũng mỉm cười nói:
- Huynh đệ chúng ta, không phải nhiều lời, trong quân nhiều ta, ta có ngày hôm nay, cũng chính là nhờ có các huynh đệ ủng hộ, nhưng nói thật, ta thích nhất là đệ và Vương Bình, cùng đệ với Vương Bình ta không phải buồn phiền.
Lục Thất ngẩn ra nhìn Vương Dũng, chợt hạ giọng nói:
- Đại ca, có phải là đệ thay đổi rất nhiều không?
Vương Dũng mỉm cười lắc đầu nói:
- Không phải là thay đổi, mà trí tuệ vốn có của đệ, theo đà lên cao của địa vị mà phát huy tác dụng khác nhau.
Lục Thất im lặng gật đầu, Vương Dũng lại nói:
- Huynh đệ, con người của ta năng lực quân sự không bằng Chu Vũ, võ cũng không bằng đệ và Vương Bình, nhưng ta có sở trường hơn các đệ. Trước kia Chu Vũ và Vương Bình lúc rời đi, là ta để cho bọn họ mang đi rất nhiều tinh anh trong doanh, sự rộng lượng của ta chính là sở trường. Đệ nên biết, sức chiến đầu của quân doanh không thể tách rời được tướng sĩ tinh anh, tướng sĩ tinh anh mất đi đối với ta mà nói là một sự tổn hại rất lớn.
Lục Thất giật mình nhìn Vương Dũng, từ trong lòng sinh ra sự kính trọng, Vương Dũng nói không sai, trên thực tế tướng sĩ trong mỗi quân doanh, chính là tài sản riêng của tướng quân, Vương Dũng có thể rộng lượng cho Chu Vũ và Vương Bình mang đi rất nhiều tướng sĩ tinh anh, đúng là khoan hồng độ lượng.
- Được rồi, huynh đệ chúng ta không dễ mới được gặp mặt, hôm nay chúng ta liền uống một trận, tìm lại sự vui vẻ trước kia, từ lúc ta làm Đô úy, đệ và Chu Vũ Vương Bình đều rời đi, cuộc sống của ta cũng mất đi rất nhiều lạc thú.
Vương Dũng cảm thán nói, Lục Thất im lặng gật đầu, trong lòng ấm áp, Vương Dũng, là một vị đại ca tốt.
- Tam Lang, nghe nói Lục Thiên Phong đối địch với thúc phụ, kết thân không được tốt cho lắm.
Ban đêm, Hàn Ngọc Nương nhẹ giọng nói.
- Ngọc Nương, đứa nhỏ nàng sinh để kết thân với Lục Thiên Phong, có lẽ là phúc khí của nàng, thế sự vô thường, không cần mang tất cả của chúng ta đều cột vào với thúc phụ. Lục Thiên Phong bây giờ là một đại nhân vật, thúc phụ trong mắt Lục Thiên Phong, đã thành một hư quan không đáng để vào trong mắt, hơn nữa nàng yên tâm, ta sẽ không để con chúng ta chịu ủy khuất. Hôm nay chỉ là đính hôn bằng miệng, sau này thay đổi rất nhiều, con của Lục Thiên Phong nếu không thành tài, ta cũng sẽ không hối hận kết thân, cho nên nàng cũng không được truyền ra bên ngoài chuyện đính hôn.
Vương Dũng ôm Ngọc nương, giọng đầy mùi rượu an ủi.
- Tam Lang nói như vậy, thiếp an tâm.
Hàn Ngọc Nương nhỏ giọng đáp lại.
Vương Dũng thở dài, ánh mắt nhìn lên nóc nhà, một lúc lâu sau mới thản nhiên mỉm cười, giống như nói lời say:
- Vương Dũng ta có thể có ngày hôm nay, chính là am hiểu nhìn thời thế, ta biết ngay bọn Chu Vũ rời đi, tám phần sẽ thăng chức rất nhanh, cũng thật không ngờ Lục huynh đệ mang khế đến, bây giờ, thu hoạch có lẽ sẽ càng nhiều.
- Tam Lang, chàng nói gì đó?
Hàn Ngọc Nương ôn nhu hỏi.
- Ta đang nói, thu hoạch sau khi bỏ ra, ngủ đi.
Vương Dũng ôn hòa đáp lại.
Vương Dũng dặn dò nói, Hàn Ngọc Nương trả lời, có thể nhận ra được là một nữ nhân hiền lành dịu dàng.
Nữ nhân vừa đi, Vương Dũng nhìn Lục Thất nói:
- Huynh đệ, nghe nói hai vị huynh đệ Chu Vũ và Vương Bình dưới sự chỉ dẫn của đệ đến hôm nay đã là Đô Ngu hầu và Đô úy rồi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Chu đại ca là Đô Ngu hầu của Ngô Thành Quân, chưởng quan quân nhu và hình pháp, quyền lực gần bằng chủ soái, Vương Bình đại ca là Đô úy Ngô Thành Quân.
Vương Dũng gật đầu, Lục Thất hỏi:
- Chuyện của đại ca, đệ đã từng hỏi thăm qua, biết được đại ca rất quan tâm đệ, muốn vì đệ mà cầu xin Tiết độ sứ đề cử.
Vương Dũng ngẩn ra, sau đó mỉm cười nói:
- Ta ở quân Hưng Hóa, được làm Đô úy, đã là chuyện không dễ dàng, nhưng mà ta cảm thấy đủ rồi, Chu Vũ bây giờ là Đô Ngu hầu đã là chức quan cao, nhưng ta biết rằng, y có được chức quan này cũng không ổn định đâu.
Lục Thất gật đầu hỏi:
- Đại ca bây giờ là người của Vinh thị sao?
Vương Dũng lắc đầu, cười nhạt nói:
- Ta là người của Hồ tướng quân, Hồ tướng quân nghe ai thì ta sẽ nghe người đấy. Trên thực tế cái gọi là bối cảnh ở trong quân rất khó xác định, không ai nguyện ý nói rõ ràng người đứng sau lưng mình.
Lục Thất hiểu gật đầu, hắn biết quan tướng tầng lớp thấp nhất như Vương Dũng này không muốn đi tham dự chuyện tranh giành quyền lực gì, đều hết sức giữ lại thế cân bằng, chỉ nguyện ý mình là một người cầm binh, tận lực chỉ nghe theo quân lệnh mà làm việc, tỷ như Hồ tướng quân bị cách chức, vậy chủ soái mới đến cũng sẽ tiếp nhận Vương Dũng.
- Đối với tình trạng bây giờ của Hưng Hóa quân đại ca có nhận xét gì không?
Lục Thất hỏi.
- Nhận xét? Không có nhận xét gì, bây giờ Hưng Hóa quân chính là quan trên đang âm thầm tranh đấu, việc ta có thể làm chính là làm tốt một Đô úy, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Hồ tướng quân.
Vương Dũng hồi đáp.
- Nếu quân lệnh của Chu Chính Phong đến, đại ca dám không nghe sao?
Lục Thất lắc đầu nói.
Vương Dũng ngẩn ra nhìn Lục Thất hỏi:
- Huynh đệ, đệ có phải có quan hệ với Chu Chính Phong không?
- Không có quan hệ gì, nhưng gần đây có làm chút giao dịch với Chu Chính Phong, đệ muốn bán cho Chu Chính Phong gạo Thường Châu, để cho Chu Chính Phong cho quân đi đột kích Cù Châu.
Lục Thất bình thản nói.
Vương Dũng sắc mắt khẽ biến, hỏi:
- Đệ có ý gì?
- Đại ca đã biết biến cố ở Thường Châu, cũng đã biết Tô Châu bị Giang Âm quân chiếm cứ, cũng biết Đường Hoàng muốn thu hồi quân điền ở Thường Châu. Cho nên đệ cần Chu Chính Phong đột kích Việt quốc, khiến cho lực chú ý của Đường Hoàng chuyển về phía Chu Chính Phong, để Thường Châu của đệ có thời gian cắm rễ.
Lục Thất bình tĩnh trả lời.
- Cắm rễ ở Thường Châu?
Vương Dũng khó hiểu hỏi.
- Đúng, Thường Châu có ba vạn Trung Phủ dũng quân, đều nằm trong bàn tay đệ, có thể nói quân chính hiện giờ ở Thường Châu, ngoại trừ huyện Giang Âm, đều nằm ở trong tay đệ. Mà đệ và Giang Âm quân đã âm thầm đạt thành hiệp ước, bây giờ điều đệ cần chính là thời gian để cắm rễ.
Lục Thất giải thích nói.
Vương Dũng kinh sợ giật mình gật đầu, chần chừ một chút nói:
- Đệ tới gặp ta có phải là muốn ta giúp đệ phải không?
Lục Thất lắc đầu nói:
- Đệ đến chỉ muốn hỏi thăm đại ca, nhưng nếu Chu Chính Phong thật sự có thể đột kích Cù Châu, vậy đối với đại ca chính là một cơ hội, đệ có lẽ sẽ ảnh hưởng đến Chu Chính Phong để y cho đại ca trấn thủ một châu.
Vương Dũng im lặng, một lát sau nói:
- Huynh đệ, đệ cảm thấy Hưng Hóa quân có thể đánh bại Võ Thắng Quân không?
- Chắc là có thể, bây giờ Võ Thắng Quân, hẳn là chỉ có sáu vạn quân, bởi vì trận chiến ở huyện Gia Hưng, Việt quốc bị Giang Âm quân đánh cho thảm bại, hao tổn mất sáu vạn đại quân, khiến cho Việt quốc điều ba vạn Võ Thắng Quân đi chống đỡ Giang Âm quân. Bây giờ Việt quốc một khi lọt vào sự tập kích từ ba phía của Giang Âm quân, Hưng Hóa quân và Ninh Quốc quân, vậy thì rất khó phòng ngự.
Lục Thất đáp lại.
- Cái gì? Việt quốc bị hao tổn mất sáu vạn đại quân ở Gia Hưng?
Vương Dũng giật mình hoài nghi nói.
- Đương nhiên là thật, sau khi Việt quốc mất đi Tô Châu, liền điều hai vạn Y Cẩm quân và bốn vạn quân địa phương đi trấn thủ Gia Hưng, kết quả bị Giang Âm quân đánh bại thảm hại, nhưng tin tức này, Đường Hoàng chắc chắn sẽ không công khai thông báo đâu.
Lục Thất cười nhạt nói.
Vương Dũng giật mình nhưng gật đầu nói:
- Nghe lời đệ nói, Việt quốc mất đi bảy vạn Trung Ngô Quân, lại ở Gia Hưng hao tổn mất sáu vạn quân, vậy quân lực của Việt quốc, đã mất nguyên khí rồi.
- Cho dù là tổn hại nghiêm trọng quân lực, Đường Hoàng cũng sẽ không đồng ý tiến công toàn diện Việt quốc đâu, Đường Hoàng kiêng kị quân hùng, cũng e ngại sau khi diệt Việt quốc sẽ dẫn đến Chu quốc tiến công Đường, chuyện Trấn Hải quân, đại ca hẳn là biết đi?
Lục Thất nói.
- Trấn Hải Quân làm sao?
Vương Dũng quái lạ hỏi.
Lục Thất cười khổ, lại nói chuyện xảy ra ở Giang Ninh gần đây, Vương Dũng nghe xong biến sắc, khó có thể tin nói:
- Hoàng đế không ngờ vì lấy lòng Chu quốc mà lại chém soái bồi tội?
Lục Thất im lặng gật đầu, nói:
- Đệ nói cho đại ca một ít chuyện, không phải trông cậy đại ca sẽ giúp đệ chuyện gì, mà là muốn nhắc nhở đại ca. Bây giờ Chu Chính Phong kiêu ngạo, nếu đột kích Việt quốc, vậy đối với đại ca mà nói, có thể đối lấy được chức quan cao. Hơn nữa sẽ không có hậu hoạn gì, nếu Đường Hoàng giáng tội, chỉ có thể nhằm vào Chu Chính Phong, đối với tướng sĩ Hưng Hóa quân chỉ có thể là trấn an ngợi khen.
Vương Dũng nhìn Lục thất một cái, gật đầu nói:
- Ý tứ của đệ ta hiểu, nếu Chu Chính Phong ra lệnh đột kích, ta sẽ ảnh hưởng để Hồ tướng quân nghe lệnh.
Lục Thất nghe xong da mặt hơi dãn ra, theo bản năng nhìn thoáng qua bên ngoài phòng, Vương Dũng cười nói:
- Tình nghĩa bao nhiêu năm của huynh đệ chúng ta, so với người đứng sau tất nhiên là thân cận hơn, ta không dám nói có thể là đồng đạo với đệ, nhưng có thể giúp, ta cũng sẽ cố hết sức thuận nước giong thuyền.
Lục Thất im lặng gật đầu, một lát sau mới nói:
- Đại ca ở trong quân nhiều năm chăm sóc, Tiểu Thất đều khắc sâu vào tâm khảm.
Vương Dũng mỉm cười nói:
- Huynh đệ chúng ta, không phải nhiều lời, trong quân nhiều ta, ta có ngày hôm nay, cũng chính là nhờ có các huynh đệ ủng hộ, nhưng nói thật, ta thích nhất là đệ và Vương Bình, cùng đệ với Vương Bình ta không phải buồn phiền.
Lục Thất ngẩn ra nhìn Vương Dũng, chợt hạ giọng nói:
- Đại ca, có phải là đệ thay đổi rất nhiều không?
Vương Dũng mỉm cười lắc đầu nói:
- Không phải là thay đổi, mà trí tuệ vốn có của đệ, theo đà lên cao của địa vị mà phát huy tác dụng khác nhau.
Lục Thất im lặng gật đầu, Vương Dũng lại nói:
- Huynh đệ, con người của ta năng lực quân sự không bằng Chu Vũ, võ cũng không bằng đệ và Vương Bình, nhưng ta có sở trường hơn các đệ. Trước kia Chu Vũ và Vương Bình lúc rời đi, là ta để cho bọn họ mang đi rất nhiều tinh anh trong doanh, sự rộng lượng của ta chính là sở trường. Đệ nên biết, sức chiến đầu của quân doanh không thể tách rời được tướng sĩ tinh anh, tướng sĩ tinh anh mất đi đối với ta mà nói là một sự tổn hại rất lớn.
Lục Thất giật mình nhìn Vương Dũng, từ trong lòng sinh ra sự kính trọng, Vương Dũng nói không sai, trên thực tế tướng sĩ trong mỗi quân doanh, chính là tài sản riêng của tướng quân, Vương Dũng có thể rộng lượng cho Chu Vũ và Vương Bình mang đi rất nhiều tướng sĩ tinh anh, đúng là khoan hồng độ lượng.
- Được rồi, huynh đệ chúng ta không dễ mới được gặp mặt, hôm nay chúng ta liền uống một trận, tìm lại sự vui vẻ trước kia, từ lúc ta làm Đô úy, đệ và Chu Vũ Vương Bình đều rời đi, cuộc sống của ta cũng mất đi rất nhiều lạc thú.
Vương Dũng cảm thán nói, Lục Thất im lặng gật đầu, trong lòng ấm áp, Vương Dũng, là một vị đại ca tốt.
- Tam Lang, nghe nói Lục Thiên Phong đối địch với thúc phụ, kết thân không được tốt cho lắm.
Ban đêm, Hàn Ngọc Nương nhẹ giọng nói.
- Ngọc Nương, đứa nhỏ nàng sinh để kết thân với Lục Thiên Phong, có lẽ là phúc khí của nàng, thế sự vô thường, không cần mang tất cả của chúng ta đều cột vào với thúc phụ. Lục Thiên Phong bây giờ là một đại nhân vật, thúc phụ trong mắt Lục Thiên Phong, đã thành một hư quan không đáng để vào trong mắt, hơn nữa nàng yên tâm, ta sẽ không để con chúng ta chịu ủy khuất. Hôm nay chỉ là đính hôn bằng miệng, sau này thay đổi rất nhiều, con của Lục Thiên Phong nếu không thành tài, ta cũng sẽ không hối hận kết thân, cho nên nàng cũng không được truyền ra bên ngoài chuyện đính hôn.
Vương Dũng ôm Ngọc nương, giọng đầy mùi rượu an ủi.
- Tam Lang nói như vậy, thiếp an tâm.
Hàn Ngọc Nương nhỏ giọng đáp lại.
Vương Dũng thở dài, ánh mắt nhìn lên nóc nhà, một lúc lâu sau mới thản nhiên mỉm cười, giống như nói lời say:
- Vương Dũng ta có thể có ngày hôm nay, chính là am hiểu nhìn thời thế, ta biết ngay bọn Chu Vũ rời đi, tám phần sẽ thăng chức rất nhanh, cũng thật không ngờ Lục huynh đệ mang khế đến, bây giờ, thu hoạch có lẽ sẽ càng nhiều.
- Tam Lang, chàng nói gì đó?
Hàn Ngọc Nương ôn nhu hỏi.
- Ta đang nói, thu hoạch sau khi bỏ ra, ngủ đi.
Vương Dũng ôn hòa đáp lại.
/685
|