Quân tình xuất động của Võ Thắng quân, Ngư Hoa Hiên tự nhiên được báo tin, liền vui mừng khôn xiết. Bây giờ đại quân vừa mới công hạm được huyện Kiến Đức Phủ Trị Mục Châu. Huyện Kiến Đức chỉ có hai nghìn quan binh, mà năm mươi nghìn quân đột kích cũng đã liên lạc được. Y liền hạ lệnh quay về ứng chiến, đồng thời cũng cử nhiều Xích hầu đi thám báo hướng Hồ Châu, tránh phần lớn Y Cẩm quân sẽ tham chiến bất ngờ.
Ngư Hoa Hiên đương nhiên không biết, Dương Côn đã làm thủ đoạn kiềm chế Y Cẩm quân, chính là phân tán Ninh Quốc quân phải tấn công Hồ Châu. Mà Ninh Quốc quân cũng đã nhận được cái gọi là quân tình của Xích hầu báo cáo, nói Y Cẩm quân định bí mật tập kích quân Chu Thường Châu. Cho nên, tướng sỹ Ninh Quốc quân đã sẵn sàng, Y Cẩm quân nhận được hồi báo sẵn sàng chiến đấu của Ninh Quốc quân, đương nhiên cũng đã sẵn sàng. Chính là biết được chiến sự Mục Châu, cũng không dám chia quân đi tham chiến.
Võ Thắng quân và quân Tấn Hổ Bí đã gặp nhau ở biên giới Vụ Châu và Mục Châu. Hai bên vừa gặp nhau, Ngư Hoa Hiên liền hạ lệnh tấn công, hơn một trăm nghìn đại quân đã hình thành hai cánh quân xông lên, hung hăng đâm chém lẫn nhau, gào thét rung trời.
Dưới soái kỳ của Võ Thắng quân, Chu Hải bình tĩnh nhìn chiến trường đang liều chết liều sống, bỗng có một kỵ tướng chạy vào hộ quân, tới trước mặt Chu Hải nhảy xuống ngựa, tinh thần hoảng loạn nhìn Chu Hải.
Chu Hải bình tĩnh nhìn tên kỵ tướng trước mặt, thản nhiên hỏi:
- Bao nhiêu người tới?
- Đại nhân, có lẽ là năm mươi nghìn quân.
Tên kỵ tướng đó hạ giọng đáp đầy vẻ bi thương.
Chu Hải gật đầu, nhìn ra chiến trường. Tên kỵ tướng đó do dự một chút, bước lên phía trước hạ giọng nói:
- Đại nhân, nếu biết trước sẽ có phục binh, vì sao vẫn muốn xuất quân Mục Châu?
- Rất đơn giản, bổn quân không còn lựa chọn nào nữa. Lần trước, bổn quân đã bỏ Cù Châu và Vụ Châu rồi, đã là đại tội diệt tộc rồi. Lần này, tất phải chiến đấu.
Chu Hải bình thản đáp.
- Nếu lần trước không bỏ, hậu quả có thể sẽ bị Hưng Hóa quân vây chết. Ai có thể ngờ rằng, Sở quốc sẽ đột kích phía tây Đường quốc, khiến cho Hưng Hóa quân rút quân đi. Thực tế thì không thể trách đại nhân được.
Người kỵ tướng chua xót nói.
Chu Hải lắc đầu, nói:
- Sai vẫn là sai, thời vận không đảo lỗi, cũng là lỗi của ta. Bây giờ ta chỉ muốn biết, lĩnh quân phía trước là người thế nào? Ta cảm giác có lẽ là quen biết. Ta muốn hỏi hắn ta, vì sao không tấn công Việt Châu? Mà lại không để ý đột kích Mục Châu phía sau.
Kỵ tướng kinh ngạc, bỗng tiếng gào thét dâng cao, kỵ tướng nhìn về phía bắc, chỉ thấy cánh quân phía bắc đã giết được bao nhiêu quân địch. Y căm hận nghiến chặt răng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Tham chiến tập kích của năm mươi nghìn đại quân Tấn quốc lập tức đã khiến cho Võ Thắng quân rơi vào thế yếu, khiến cho lòng quân dao động. Mà trong quân cũng không có quân lệnh phản ứng, thoáng chốc Võ Thắng quân đã rơi vào đại bại.
Sau trận chiến, Chu Hải trở thành tù binh cao cấp, không bị gông xiềng, bị dẫn đi gặp đại soái quân phủ. Đứng giữa sảnh nha huyện của huyện Kiến Đức, các tướng soái đứng dọc hai bên, Chu Hải nhìn thấy đối phủ sau án. Y nhìn rất bình tĩnh, bỗng bật cười.
- Quả đúng là ngươi.
Chu Hải mỉm cười, ngữ điệu giễu cợt nói.
Ngư Hoa Hiên nhìn Chu Hải, đáp:
- Vãn bối cũng không ngờ sẽ có cuộc gặp mặt này hôm nay, thế túc có thể nguyện quy thuận Tấn quốc.
Chu Hải lắc đầu, hỏi:
- Hỏi ngươi một việc, vì sao người lại đột kích Mục Châu mà không phải là Việt Châu?
- Vãn bối hỏi thế thúc một câu. Nếu đột kích Việt Châu, thế thúc có xuất quân không?
Ngư Hoa Hiên hỏi lại.
- Không thể, nếu người đột kích Việt Châu, ta chỉ có thể chờ gặp quân Sở. Bởi vì, ngươi đột kích Việt Châu là quân cô, khó mà nhanh chóng tấn công tới Hàng Châu. Nhưng ngươi lại đột kích Mục Châu, quân tiên phong thẳng tới Y Cẩm quân. Nếu ta ngồi nhìn Y Cẩm quân bị tiêu diệt, đó chính là nói không rõ tội rồi.
Chu Hải đáp.
Ngư Hoa Hiên gật đầu, nói:
- Vãn bối đột kích Mục Châu, là muốn tiêu diệt Y Cẩm quân. Y Cẩm quân hay Võ Thắng quân của Việt quốc chỉ tiêu diệt một, Việt quốc sẽ khó mà trở mình được.
- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Ta muốn biết, vì sao ngươi không để ý tới sự an nguy phía sau Tấn quốc?
Chu Hải lạnh lùng nói.
- Bố trí tử địa mà hồi sinh, tám mươi nghìn đại quân Sở quốc đột kích Tấn quốc. Trong trường hợp Võ Thắng quân tồn tại, Tấn quốc hầu như là bại rồi. Cho nên, ta trấn chủ Xử Châu cũng chẳng có ích gì. Vì vậy, ta tiến quân Mục Châu, ta muốn tới trước quân Sở, tiêu diệt Võ Thắng quân hoặc Y Cẩm quân. Nếu thế thúc không xuất quân, ta có thể đi tiêu diệt Y Cẩm quân, thông đường tới Tô Châu. Trên thực tế, nước quan trọng nhất của Tấn quốc là Tô Châu.
Ngư Hoa Hiên đáp.
Chu Hải bình tĩnh gật đầu, nói:
- Quả nhiên là quân Trung Ngô. Ta đã nghe Xích hầu hồi báo rồi, nói nghe được tin quân địch ở Tô Châu. Bây giờ gặp ngươi, ta đã hiểu rồi.
- Ta có thể tiến cử thế thúc lên Tấn Vương. Thế thúc có lẽ nên nghĩ tới đời sau.
Ngư Hoa Hiên khuyên nhủ.
Chu Hải lắc đầu, nói:
- Quen biết một hồi, đưa ta về Hàng Châu đi.
Ngư Hoa Hiên ngẩn người ra, lại thấy Chu Hải đã rút ra một thanh kiến, đâm vào cổ họng. Chu Hải đã nhắm mắt, tự ngồi phịch xuống. Ngư Hoa Hiên im lặng nhì, hồi lâu mới dặn dò người mua quan tài thu xác.
Sau khi thi thể Chu Hải được khiêng đi, Ngư Hoa Hiên mới uy nghiêm nói:
- Tám mươi nghìn quân Sở có lẽ đã vào tới Tấn quốc rồi. Chủ thượng dặn, không nên tử chiến bao vây tiêu diệt quân Sở, chỉ cần dọa chạy là được. Hổ Bí quân phủ lập tức xuất phát trở về Xử Châu nghênh địch, quân đột kích đóng ở Mục Châu, giải quyết tốt hậu quả, chờ quân lệnh của Chủ thượng.
- Vâng!
Các tướng soái hành quân lễ đáp. Sau khi đại thắng, họ càng thêm tín phục Lục Thất hơn, đối với Ngư Hoa Hiên cũng đã kính phục.
Tám mươi nghìn đại quân của Hổ Bí quân phủ đã xuất phát rời khỏi Mục Châu. Lần này đã tiêu diệt được Võ Thắng quân, binh lực Hổ Bí quân phủ cũng giảm đi 10000, bắt làm tu binh gần năm mươi nghìn Võ Thắng quân, năm mươi nghìn quân đột kích chỉ thương vong hai nghìn tướng sỹ. Ngư Hoa Hiên sáng suốt không hợp nhất tù binh, đó là quyết sách Chủ thượng nên đi làm.
Cùng ngày hôm đó, bên phía Đài Châu cũng đã xảy ra chiến sự quy mô lớn. Ba mươi nghìn Trấn Tây quân Việt quốc đã đột kích quân Tấn An của Yến Khôi Sơn. Yến Khôi Sơn cũng không phải là soái thường, sớm đã sẵn sàng phòng thủ. Sau khi y nhận được tin đại quân Việt quốc tới tập kích, lập tức tiếp nhận kiến nghị của thuộc hạ, đại quân chạy tới đã được huyện thành Lạc An trong tay, sau đó cố thủ trong thành.
Dưới sự công thành không được của Trấn Tây quân, sau đó được tin Võ Thắng quân đại bại và đại quân Tấn quốc đã xuất phát quay về, sợ quá liền rời khỏi Đài Châu, lui về Việt Châu chờ quyết sách của triều đình.
Trấn Tây quân vừa đi, Yến Khôi Sơn nhanh chóng nhận được quân báo đại thắng và quân lệnh. Ngư Hoa Hiên lệnh cho y dẫn quân xuất phát đi tụ hợp. Yến Khôi Sơn nhận lệnh liền xuất phát, tụ hợp với quân lực Hổ Bí quân phủ ở Xử Châu. 110000 đại quân nghênh đón tám mươi nghìn quân Sở, còn ba mươi nghìn đại quân của Lục Thất sau khi nhận được tin đại thắng, lại rút về Tấn An phủ cho quân Sở con đường lui.
Quân Sở sau khi nhận được tin Võ Thắng quân đại bại, khi đóng quân ở Xử Châu, cuối cùng đã chọn cách lui quân. Còn Lãnh Nhung sớm đã dẫn một nghìn Vân Phủ Vệ, cầm quân lệnh của Lục Thất chạy tới Phủ Châu. Tới Phủ Châu giao quân lệnh cho Trương Kích.
Trương Kích đã thuận lợi chiếm được 4 huyện thành Phủ Châu. Y rất không hiểu quân lệnh của Lục Thất muốn y bỏ Phủ Châu, song dù không hiểu cũng vẫn chỉ có thể chấp hành quân lệnh, xuất quân quay về Cán Châu. Lãnh Nhung đã nói chiến lược ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi của Lục Thất cho Trương Kích nghe, cho Trương Kích biết Chủ thượng muốn Đường quốc và Sở quốc hình thành kiềm chế chiến tranh. Còn Tấn quốc cần thuận lý nội chính và tích lũy tài lực cho chiến tranh.
Trong lúc quân Sở rút lui, Lục Thất đã dẫn theo trăm kỵ hổ khâu vệ, rời khỏi Tấn An phủ. Nửa đêm đã đi tới Mục Châu, trước giờ ngọ ngày hôm sau đã tới huyện Kiến Đức Phủ Trị Mục Châu. Hắn một mình phong trần bí mật đi gặp một vài tướng soái.
Lục Thất nóng lòng muốn gặp riêng, đương nhiên là Lý Xuyên Ninh Quốc quân, Chu Vân Hoa và ba vị chủ soái, địa điểm mặt kiến là ở cửa thành tây huyện Kiến Đức. Thấy Lục Thất tự mình phi ngựa tới, năm vị quan soái mỗi người có một suy đoán riêng.
Triệu Lâm thì bình tĩnh, Quan Xung thì thản nhiên, Vương Kiếm thì âm trầm, Lý Xuyên thì mỉm cười, Chu Vân Hoa thì có chút cẩn trọng. Mặc dùChu Vân Hoa được Lục Thất cất nhắc, nhưng lại thường không gặp mặt Lục Thất chính thức.
Cố nhân gặp nhau, trong lòng Lục Thất cũng có chút cảm thán. Hắn cười bước tới, bình tĩnh mà lại thân thiết nói:
- Lần này, vất vả các ngươi rồi.
Quan Xung nhìn Lục Thất mỉm cười, nói:
- Lần này thần hành sự theo quân lệnh của Dương tướng quân, chứ không phải là vì điều gì mà làm.
Lục Thất nghe xong ánh mắt bình tĩnh, nhìn Quan Xung, bình thản nói:
- Tấn quốc đã là nước phụ thuộc của Đường quốc, Quan đại ca có bằng lòng ở lại phụ tá ta không?
Quan Xung nhíu mày, lắc đầu nói:
- Ta không muốn ở lại.
Lục Thất nhìn y, lại nói:
- Nếu Quan đại ca quay về quân Trấn Nam, chỉ e là sẽ bị thiệt thòi. Với tài năng và tính khí của đại ca, trong quân Trấn Nam sẽ bị bài xích. Tiết độ sứ quân Trấn Nam nghe nói là người đố kỵ hiền tài.
Ngư Hoa Hiên đương nhiên không biết, Dương Côn đã làm thủ đoạn kiềm chế Y Cẩm quân, chính là phân tán Ninh Quốc quân phải tấn công Hồ Châu. Mà Ninh Quốc quân cũng đã nhận được cái gọi là quân tình của Xích hầu báo cáo, nói Y Cẩm quân định bí mật tập kích quân Chu Thường Châu. Cho nên, tướng sỹ Ninh Quốc quân đã sẵn sàng, Y Cẩm quân nhận được hồi báo sẵn sàng chiến đấu của Ninh Quốc quân, đương nhiên cũng đã sẵn sàng. Chính là biết được chiến sự Mục Châu, cũng không dám chia quân đi tham chiến.
Võ Thắng quân và quân Tấn Hổ Bí đã gặp nhau ở biên giới Vụ Châu và Mục Châu. Hai bên vừa gặp nhau, Ngư Hoa Hiên liền hạ lệnh tấn công, hơn một trăm nghìn đại quân đã hình thành hai cánh quân xông lên, hung hăng đâm chém lẫn nhau, gào thét rung trời.
Dưới soái kỳ của Võ Thắng quân, Chu Hải bình tĩnh nhìn chiến trường đang liều chết liều sống, bỗng có một kỵ tướng chạy vào hộ quân, tới trước mặt Chu Hải nhảy xuống ngựa, tinh thần hoảng loạn nhìn Chu Hải.
Chu Hải bình tĩnh nhìn tên kỵ tướng trước mặt, thản nhiên hỏi:
- Bao nhiêu người tới?
- Đại nhân, có lẽ là năm mươi nghìn quân.
Tên kỵ tướng đó hạ giọng đáp đầy vẻ bi thương.
Chu Hải gật đầu, nhìn ra chiến trường. Tên kỵ tướng đó do dự một chút, bước lên phía trước hạ giọng nói:
- Đại nhân, nếu biết trước sẽ có phục binh, vì sao vẫn muốn xuất quân Mục Châu?
- Rất đơn giản, bổn quân không còn lựa chọn nào nữa. Lần trước, bổn quân đã bỏ Cù Châu và Vụ Châu rồi, đã là đại tội diệt tộc rồi. Lần này, tất phải chiến đấu.
Chu Hải bình thản đáp.
- Nếu lần trước không bỏ, hậu quả có thể sẽ bị Hưng Hóa quân vây chết. Ai có thể ngờ rằng, Sở quốc sẽ đột kích phía tây Đường quốc, khiến cho Hưng Hóa quân rút quân đi. Thực tế thì không thể trách đại nhân được.
Người kỵ tướng chua xót nói.
Chu Hải lắc đầu, nói:
- Sai vẫn là sai, thời vận không đảo lỗi, cũng là lỗi của ta. Bây giờ ta chỉ muốn biết, lĩnh quân phía trước là người thế nào? Ta cảm giác có lẽ là quen biết. Ta muốn hỏi hắn ta, vì sao không tấn công Việt Châu? Mà lại không để ý đột kích Mục Châu phía sau.
Kỵ tướng kinh ngạc, bỗng tiếng gào thét dâng cao, kỵ tướng nhìn về phía bắc, chỉ thấy cánh quân phía bắc đã giết được bao nhiêu quân địch. Y căm hận nghiến chặt răng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Tham chiến tập kích của năm mươi nghìn đại quân Tấn quốc lập tức đã khiến cho Võ Thắng quân rơi vào thế yếu, khiến cho lòng quân dao động. Mà trong quân cũng không có quân lệnh phản ứng, thoáng chốc Võ Thắng quân đã rơi vào đại bại.
Sau trận chiến, Chu Hải trở thành tù binh cao cấp, không bị gông xiềng, bị dẫn đi gặp đại soái quân phủ. Đứng giữa sảnh nha huyện của huyện Kiến Đức, các tướng soái đứng dọc hai bên, Chu Hải nhìn thấy đối phủ sau án. Y nhìn rất bình tĩnh, bỗng bật cười.
- Quả đúng là ngươi.
Chu Hải mỉm cười, ngữ điệu giễu cợt nói.
Ngư Hoa Hiên nhìn Chu Hải, đáp:
- Vãn bối cũng không ngờ sẽ có cuộc gặp mặt này hôm nay, thế túc có thể nguyện quy thuận Tấn quốc.
Chu Hải lắc đầu, hỏi:
- Hỏi ngươi một việc, vì sao người lại đột kích Mục Châu mà không phải là Việt Châu?
- Vãn bối hỏi thế thúc một câu. Nếu đột kích Việt Châu, thế thúc có xuất quân không?
Ngư Hoa Hiên hỏi lại.
- Không thể, nếu người đột kích Việt Châu, ta chỉ có thể chờ gặp quân Sở. Bởi vì, ngươi đột kích Việt Châu là quân cô, khó mà nhanh chóng tấn công tới Hàng Châu. Nhưng ngươi lại đột kích Mục Châu, quân tiên phong thẳng tới Y Cẩm quân. Nếu ta ngồi nhìn Y Cẩm quân bị tiêu diệt, đó chính là nói không rõ tội rồi.
Chu Hải đáp.
Ngư Hoa Hiên gật đầu, nói:
- Vãn bối đột kích Mục Châu, là muốn tiêu diệt Y Cẩm quân. Y Cẩm quân hay Võ Thắng quân của Việt quốc chỉ tiêu diệt một, Việt quốc sẽ khó mà trở mình được.
- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Ta muốn biết, vì sao ngươi không để ý tới sự an nguy phía sau Tấn quốc?
Chu Hải lạnh lùng nói.
- Bố trí tử địa mà hồi sinh, tám mươi nghìn đại quân Sở quốc đột kích Tấn quốc. Trong trường hợp Võ Thắng quân tồn tại, Tấn quốc hầu như là bại rồi. Cho nên, ta trấn chủ Xử Châu cũng chẳng có ích gì. Vì vậy, ta tiến quân Mục Châu, ta muốn tới trước quân Sở, tiêu diệt Võ Thắng quân hoặc Y Cẩm quân. Nếu thế thúc không xuất quân, ta có thể đi tiêu diệt Y Cẩm quân, thông đường tới Tô Châu. Trên thực tế, nước quan trọng nhất của Tấn quốc là Tô Châu.
Ngư Hoa Hiên đáp.
Chu Hải bình tĩnh gật đầu, nói:
- Quả nhiên là quân Trung Ngô. Ta đã nghe Xích hầu hồi báo rồi, nói nghe được tin quân địch ở Tô Châu. Bây giờ gặp ngươi, ta đã hiểu rồi.
- Ta có thể tiến cử thế thúc lên Tấn Vương. Thế thúc có lẽ nên nghĩ tới đời sau.
Ngư Hoa Hiên khuyên nhủ.
Chu Hải lắc đầu, nói:
- Quen biết một hồi, đưa ta về Hàng Châu đi.
Ngư Hoa Hiên ngẩn người ra, lại thấy Chu Hải đã rút ra một thanh kiến, đâm vào cổ họng. Chu Hải đã nhắm mắt, tự ngồi phịch xuống. Ngư Hoa Hiên im lặng nhì, hồi lâu mới dặn dò người mua quan tài thu xác.
Sau khi thi thể Chu Hải được khiêng đi, Ngư Hoa Hiên mới uy nghiêm nói:
- Tám mươi nghìn quân Sở có lẽ đã vào tới Tấn quốc rồi. Chủ thượng dặn, không nên tử chiến bao vây tiêu diệt quân Sở, chỉ cần dọa chạy là được. Hổ Bí quân phủ lập tức xuất phát trở về Xử Châu nghênh địch, quân đột kích đóng ở Mục Châu, giải quyết tốt hậu quả, chờ quân lệnh của Chủ thượng.
- Vâng!
Các tướng soái hành quân lễ đáp. Sau khi đại thắng, họ càng thêm tín phục Lục Thất hơn, đối với Ngư Hoa Hiên cũng đã kính phục.
Tám mươi nghìn đại quân của Hổ Bí quân phủ đã xuất phát rời khỏi Mục Châu. Lần này đã tiêu diệt được Võ Thắng quân, binh lực Hổ Bí quân phủ cũng giảm đi 10000, bắt làm tu binh gần năm mươi nghìn Võ Thắng quân, năm mươi nghìn quân đột kích chỉ thương vong hai nghìn tướng sỹ. Ngư Hoa Hiên sáng suốt không hợp nhất tù binh, đó là quyết sách Chủ thượng nên đi làm.
Cùng ngày hôm đó, bên phía Đài Châu cũng đã xảy ra chiến sự quy mô lớn. Ba mươi nghìn Trấn Tây quân Việt quốc đã đột kích quân Tấn An của Yến Khôi Sơn. Yến Khôi Sơn cũng không phải là soái thường, sớm đã sẵn sàng phòng thủ. Sau khi y nhận được tin đại quân Việt quốc tới tập kích, lập tức tiếp nhận kiến nghị của thuộc hạ, đại quân chạy tới đã được huyện thành Lạc An trong tay, sau đó cố thủ trong thành.
Dưới sự công thành không được của Trấn Tây quân, sau đó được tin Võ Thắng quân đại bại và đại quân Tấn quốc đã xuất phát quay về, sợ quá liền rời khỏi Đài Châu, lui về Việt Châu chờ quyết sách của triều đình.
Trấn Tây quân vừa đi, Yến Khôi Sơn nhanh chóng nhận được quân báo đại thắng và quân lệnh. Ngư Hoa Hiên lệnh cho y dẫn quân xuất phát đi tụ hợp. Yến Khôi Sơn nhận lệnh liền xuất phát, tụ hợp với quân lực Hổ Bí quân phủ ở Xử Châu. 110000 đại quân nghênh đón tám mươi nghìn quân Sở, còn ba mươi nghìn đại quân của Lục Thất sau khi nhận được tin đại thắng, lại rút về Tấn An phủ cho quân Sở con đường lui.
Quân Sở sau khi nhận được tin Võ Thắng quân đại bại, khi đóng quân ở Xử Châu, cuối cùng đã chọn cách lui quân. Còn Lãnh Nhung sớm đã dẫn một nghìn Vân Phủ Vệ, cầm quân lệnh của Lục Thất chạy tới Phủ Châu. Tới Phủ Châu giao quân lệnh cho Trương Kích.
Trương Kích đã thuận lợi chiếm được 4 huyện thành Phủ Châu. Y rất không hiểu quân lệnh của Lục Thất muốn y bỏ Phủ Châu, song dù không hiểu cũng vẫn chỉ có thể chấp hành quân lệnh, xuất quân quay về Cán Châu. Lãnh Nhung đã nói chiến lược ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi của Lục Thất cho Trương Kích nghe, cho Trương Kích biết Chủ thượng muốn Đường quốc và Sở quốc hình thành kiềm chế chiến tranh. Còn Tấn quốc cần thuận lý nội chính và tích lũy tài lực cho chiến tranh.
Trong lúc quân Sở rút lui, Lục Thất đã dẫn theo trăm kỵ hổ khâu vệ, rời khỏi Tấn An phủ. Nửa đêm đã đi tới Mục Châu, trước giờ ngọ ngày hôm sau đã tới huyện Kiến Đức Phủ Trị Mục Châu. Hắn một mình phong trần bí mật đi gặp một vài tướng soái.
Lục Thất nóng lòng muốn gặp riêng, đương nhiên là Lý Xuyên Ninh Quốc quân, Chu Vân Hoa và ba vị chủ soái, địa điểm mặt kiến là ở cửa thành tây huyện Kiến Đức. Thấy Lục Thất tự mình phi ngựa tới, năm vị quan soái mỗi người có một suy đoán riêng.
Triệu Lâm thì bình tĩnh, Quan Xung thì thản nhiên, Vương Kiếm thì âm trầm, Lý Xuyên thì mỉm cười, Chu Vân Hoa thì có chút cẩn trọng. Mặc dùChu Vân Hoa được Lục Thất cất nhắc, nhưng lại thường không gặp mặt Lục Thất chính thức.
Cố nhân gặp nhau, trong lòng Lục Thất cũng có chút cảm thán. Hắn cười bước tới, bình tĩnh mà lại thân thiết nói:
- Lần này, vất vả các ngươi rồi.
Quan Xung nhìn Lục Thất mỉm cười, nói:
- Lần này thần hành sự theo quân lệnh của Dương tướng quân, chứ không phải là vì điều gì mà làm.
Lục Thất nghe xong ánh mắt bình tĩnh, nhìn Quan Xung, bình thản nói:
- Tấn quốc đã là nước phụ thuộc của Đường quốc, Quan đại ca có bằng lòng ở lại phụ tá ta không?
Quan Xung nhíu mày, lắc đầu nói:
- Ta không muốn ở lại.
Lục Thất nhìn y, lại nói:
- Nếu Quan đại ca quay về quân Trấn Nam, chỉ e là sẽ bị thiệt thòi. Với tài năng và tính khí của đại ca, trong quân Trấn Nam sẽ bị bài xích. Tiết độ sứ quân Trấn Nam nghe nói là người đố kỵ hiền tài.
/685
|