Thanh âm vừa rơi xuống, rất nhanh các tướng sĩ trên sườn núi đều di chuyển, tiếng gươm đao giao nhau chiến đấu kịch liệt cũng đột nhiên tan biến, rất nhanh một quan tướng toàn thân minh quang giáp từ trên sườn núi chạy nhanh xuống, chạy ra khỏi vùng cây cối, cách Lục Thất hơn mười mét, cúi người quỳ một chân xuống hành quân lễ.
- Thần đô úy hữu doanh Côn Thừa quân Vương Viễn Sơn khấu kiến Tấn vương chủ thượng, bẩm chủ thượng, là Hành quân Tư Mã Côn Thừa quân đánh lừa thuộc hạ, phục binh ở nơi này, hiện giờ phản tặc kia bị vây khốn ở trong quân rồi.
Tướng lĩnh cung kính hồi báo
Lục Thất chau mày, chủ tướng Côn Thừa quân chính là đại soái của Long Nguyên quân phủ hiện giờ, tên Trần Hạo, là xuất thân từ Dực Vệ công chúa phủ, nghe Tân Cầm Nhi giới thiệu qua, là do Phạm Hổ tiến cử trở thành chủ tướng Côn Thừa quân, lần này tây chinh được Tân Cầm Nhi lưu lại trấn giữ Chương Châu, Trần Hạo có lẽ là đáng tin cậy đấy.
Mà Vương Viễn Sơn này cũng xuất thân từ Dực Vệ công chúa phủ, đương nhiên cũng là đáng tin, Hành quân tư mã, Trung quân ngu hầu và Tả đô úy của Côn Thừa quân lại là xuất thân từ Mao Sơn Vũ Lâm Vệ, chính là hàng tướng của Trung Ngô quân, hành quân tư mã tên là Tôn Lỗi, Tả đô úy tên Cao Dương, trung quân ngu hầu tên Hoàng Vân.
Lục Thất phi thân xuống ngựa, ung dung bước nhanh qua, đến trước mặt Vương Viễn Sơn, nói:
- Đứng lên đi, bổn vương đi gặp Tôn Lỗi.
- Vâng
Vương Viễn Sơn đứng dậy cung kính đáp lời, cùng với Lục Thất lên núi, các tướng sĩ thấy Lục Thất đi tới, đều cung kính đứng tránh ra, Lục Thất ôn hòa gật đầu ra hiệu với xung quanh, không có bất kì phản ứng tức giận nào.
Đi thẳng tới chỗ nảy sinh tranh chấp, Lục Thất nhìn thấy ba thi thể, cùng với một quan tướng trung niên bị cô lập, quan tướng kia tay cầm đại đao, vẻ mặt uy nghiêm nhìn chằm chằm vào Lục Thất đang đi tới, đây là một chiến tướng rất dũng mãnh thiện chiến.
Lục Thất bình thản nhìn Tôn Lỗi, lạnh nhạt nói:
- Ngươi hẳn là không phải người ngu, vậy mà lại ngu xuẩn đến mức dùng tướng sĩ của bổn vương đi phục kích bổn vương, bổn vương liếc mắt liền nhìn thấy dấu hiệu mũ giáp của tướng sĩ.
Tôn Lỗi cắn răng hung ác nhìn chằm chằm Lục Thất. Lục Thất lại lạnh lùng nói:
- Ngươi nên biết, Ngư Hoa Hiên tướng quân đã là đại soái của Hổ Bí quân phủ Tấn quốc, ngươi xuất thân là quan tướng Lang Phong quân, vì sao còn muốn phản bội bổn vương.
- Con chó Ngư Hoa Hiên kia mới nguyện ý phản bội Việt quốc, Tôn Lỗi ta há là cái loại cẩu tặc kia.
Tôn Lỗi ngữ khí hung ác trả lời.
Lục Thất lạnh lùng nhìn lão ta, nói:
- Ngươi là Hành quân tư mã, hẳn là xem qua quân báo, Việt quốc sau khi Võ Thắng quân bị diệt, đã hướng bổn vương xưng thần, tự giáng thành Thân vương khai phủ, đã là hạ thần của Tấn quốc, ngươi còn nói không muốn phản bội Việt quốc, Việt quốc đã là một bộ phận của Tấn quốc, ngươi hiện giờ phản bội, cũng là phản bội Việt quốc.
- Nói bậy, Việt quốc chính là Việt quốc, chính là xưng thần rồi, vẫn là Việt quốc.
Tôn Lỗi phẫn nộ phản bác.
Lục Thất cười lạnh, nói:
- Việt quốc hiện giờ chỉ có mấy nơi Hồ Châu, Việt Châu và Hàng Châu, quân lực liền chỉ còn lại nhóm huân quý cầm giữ cái phủ quân gì đó, mà Tấn quốc thì sao, sau khi đánh bại Võ Thắng quân, Hổ Bí quân phủ đã có chín vạn binh, Tấn Vương quân phủ có năm vạn quân, Long Nguyên quân phủ có ba vạn quân, hiện giờ bổn vương chiếm giữ Cán Châu, ở Cán Châu thành lập Quảng Hưng quân phủ, có mười lăm vạn quân, ngươi nói Việt quốc có thể tồn tại được bao lâu?
Tôn Lỗi cắn răng hung ác nhìn chằm chằm Lục Thất, tướng sĩ xung quanh cũng là kinh ngạc nhìn Lục Thất, bọn họ căn bản không biết tình hình Cán Châu như thế nào, chỉ biết ba vạn quân lực Long Nguyên quân phủ được điều đi Cán Châu tham chiến, kết quả là thắng lợi.
Hiện giờ mới biết, Tấn quốc ở Cán Châu vậy mà có mười lăm vạn quân lực, nếu như đem tất cả quân lực của Tấn quốc gộp lại, Tấn quốc đã có ba mươi hai vạn đại quân, mà Vương Viễn Sơn thuộc loại tướng sĩ tây chinh Tô Châu, lại biết, Tô Châu và Thường Châu chỗ đó còn có bao nhiêu quân lực đâu.
- Nghe thấy thật là nhiều nha, vậy sao ngươi không tiêu diệt Việt quốc đi, lại là để Việt quốc tồn tại tiếp?
Tôn Lỗi châm chọc phản bác.
Lục Thất lắc đầu, hờ hững nói:
- Bổn vương dùng binh, rất ít nguyện ý bá đạo xuất chiến, chiến lược giết địch một ngàn, tự tổn thất tám trăm, bổn vương cảm thấy không đáng, bổn vương có thể vội vàng tiêu diệt Việt quốc, nhưng là cái giá phải trả cho vội vàng sẽ là hao binh tổn tướng, công thành chiến là rất bất lợi, nếu bổn vương đã chiếm được Việt quốc xưng thần, vậy nên từ từ giải quyết, mà không cần phải bức bách khiến cho Việt vương hung hãn đối chiến dẫn đến cá chết rách lưới..
Tuy nhiên bổn vương cũng thừa nhận, là cố kị Sở quốc uy hiếp, một khi đại quân đi tiêu diệt Việt quốc, hậu quả sẽ để Sở quốc thừa cơ đột kích, cho nên bổn vương tiếp nhận Việt quốc xưng thần, ngược lại lệnh cho Chương Võ quân thừa cơ đột kích Cán Châu, tám vạn đại quân Sở quốc từng đột kích Kiến Châu, bởi vì Võ Thắng quân đã bị diệt, không thể không lui về Phủ Châu, sau khi phát hiện Cán Châu bị công chiếm, phát binh đi đoạt lại, triển khai một trận chiến công thành với Chương Võ quân ở huyện Kiền Hóa, kết quả Sở quốc công thành tổn thất một vạn năm nghìn quân, mà tướng sĩ Chương Võ thủ thành quân tổn thất ba nghìn, sau đó mười vạn viện quân tiến vào Cán Châu, quân Sở không thể không vứt bỏ Cán Châu chạy về Cát Châu.
Tôn Lỗi từ thần sắc dữ tợn chợt chuyển thành cười khổ, không ngờ gật đầu nói:
- Ngươi thật lợi hại, ngươi so với con chó Ngư Hoa Hiên kia còn thiện chiến hơn nhiều, nhưng không phải tất cả mọi người đều sẽ khuất phục ngươi, sau ta sẽ còn có người muốn mạng ngươi.
Lục Thất cười nhạt, bình thản nói:
- Người muốn giết bổn vương, đương nhiên sẽ có rất nhiều, nhưng ngu xuẩn như ngươi sẽ rất ít, Việt quốc đã xưng thần với bổn vương, thần tử của Việt quốc chính là thần tử của bổn vương, coi như là không phục bổn vương, ở dưới tình hình thu được càng nhiều hơn so với trước kia, ám sát bổn vương còn có ý nghĩa gì, như ngươi như vậy, coi như là giết được bổn vương, Việt vương hiện giờ có thể cho ngươi cái gì? Sẽ để cho ngươi trở thành Binh bộ thượng thư sao? Vẫn sẽ tín nhiệm, để cho ngươi trở thành thống soái ba vạn đại quân sao.
Tôn Lỗi buồn bực nói:
- Mỗ chính là muốn giết ngươi, đi chết đi.
Trong tiếng rống giận, Tôn Lỗi chạy nhanh về phía trước, uy mãnh vung đao nhìn về phía Lục Thất, Vương Viễn Sơn vội vàng chạy lên đón đầu, tướng sĩ xung quanh cũng gầm lên giận giữ chỉ huy binh lính nhào lên bao vây tấn công. Lục Thất sừng sững đứng nhìn, mắt thấy Tôn Lỗi chết thảm trong vòng vây.
Tôn Lỗi vừa chết, Vương Viễn Sơn quay lại đến trước mặt Lục Thất hành quân lễ, Lục Thất hỏi:
- Đến bao nhiêu tướng sĩ?
- Bẩm chủ thượng, đến năm nghìn tướng sĩ, thuộc hạ là nhận quân lệnh của đại soái, mới cùng doanh tướng khác ứng lệnh xuất quân, Tôn Lỗi nói là phát hiện quân Sở lẻn vào.
Vương Viễn Sơn cung kính hồi đáp.
- Ngươi không nhìn thấy quân hiệu hộ quân của bổn vương sao?
Lục Thất thản nhiên hỏi.
Vương Viễn Sơn cười khổ, nói:
- Thuộc hạ nhìn thấy, cũng nghi ngờ hỏi, nhưng là Tôn Lỗi nói, là quân Sở giả mạo tập kích bất ngờ.
Lục Thất vừa nghe liền cười, gật đầu nói:
- Không trách được ngươi, Tôn Lỗi đã chết, các tướng sĩ khác có quan hệ thân cận với Tôn Lỗi, không được liên lụy truy tội, nếu truy tội, ngươi cũng có tội.
- Vâng, thuộc hạ biết tội.
Vương Viễn Sơn cung kính đáp lại.
Lục Thất gật đầu nói:
- Hôm nay ngươi cũng là có công đấy, đợi mấy ngày nữa, sẽ lại luận công cho ngươi.
- Vâng! Tạ ơn chủ thượng tín nhiệm.
Vương Viễn Sơn cung kính trả lời.
Lục Thất gật đầu, Vương Viễn Sơn do dự một chút, cung kính nói:
- Chủ thượng, chuyện ác lần này không có quan hệ với đại soái Trần Hạo, quân lệnh của đại soái là điều doanh quân, trên thực tế đã kìm chế hành vi làm bậy của Tôn Lỗi, ví như điều thuộc hạ xuất quân, mà không phải là tả doanh đô úy Cao Dương.
Lục Thất gật đầu, chuyển lời hỏi:
- Hai vị chủ soái Triệu Lâm và Vương Kiếm thế nào rồi?
- Triệu tướng quân và Vương tướng quân mỗi bên dẫn một vạn tướng sĩ đến Chương Châu, đã đóng quân tiếp nhận nhiệm vụ phòng vệ, hai vạn quân lực ban đầu đã dời đi Tấn An Phủ.
Vương Vin Sơn trả lời.
Lục Thất gật đầu, hắn cố ý đem rất nhiều hàng binh Thanh Nguyên quân điều đến Tấn An Phủ, lại đem một bộ phận hàng binh của Võ Thắng quân và tướng sĩ Phủ Châu, cộng thêm tướng sĩ Ninh Quốc của Triệu Lâm và Vương Kiếm hợp thành hai vạn quân khai trú Chương Châu, mục đích là tăng cường khống chế ổn định đối với Chương Châu.
Lúc này, quan tướng của quân doanh khác cũng chạy tới tụ hợp lại, cung kính quỳ gối hành quân lễ với Lục Thất. Lục Thất ôn hòa trấn an vài câu, sau khi hạ lệnh xuất phát, năm nghìn tướng sĩ trở thành hộ quân tiên phong, hợp lại với Vân khê vệ cùng đi đại doanh quân phủ.
Tấn vương giá lâm làm chấn động Long Nguyên quân phủ, nhất là nghe nói suýt nữa đã tạo thành đại họa hành thích Tấn vương, khiến cho tướng sĩ Long Nguyên quân phủ kinh hoàng, khi đại soái Long Nguyên quân phủ Trần Hạo ra nghênh tiếp, cung kính quỳ xuống hành lễ xin thỉnh tội
Lục Thất cười đỡ dậy, cùng tiến vào đại doanh, trong lúc đi, Trần Hạo giải thích sau khi nhận được quân báo Tấn vương đến tuần tra, là Hành quân tư mã Tôn Lỗi chủ động xin đi tiếp giá, Trần Hạo cho rằng Tôn Lỗi là muốn lấy lòng Tấn vương nên cũng không phản đối xuất quân đi nghênh giá, huống hồ Tấn vương đến tuần tra là cơ mật, cho nên cũng không có thông báo cho các tướng sĩ.
Tôn Lỗi vừa chết, Tấn vương không hề truy tội cho bất cứ tướng sĩ nào, khiến cho trên dưới Long Nguyên quân phủ lâm vào vui mừng tiêu sầu, mà Tấn vương trí tuệ và dũng cảm mưu trí có thể chuyển nguy thành an, cùng những lời nói với Tôn Lỗi, khiến các tướng sĩ trong sùng bái còn có khiếp sợ, không ngờ Tấn quốc vậy mà có nhiều quân lực như vậy, so sánh ra, quân lực của Long Nguyên quân phủ vẫn kém hơn.
Sau khi cùng tất cả các tướng sĩ tụ hợp lại dự tiệc, Lục Thất cùng tướng soái của ba vạn quân tiến vào cùng thương nghị, mười vị tướng soái ngồi trong đại trướng, đều kính cẩn nhìn Lục Thất
- Thần đô úy hữu doanh Côn Thừa quân Vương Viễn Sơn khấu kiến Tấn vương chủ thượng, bẩm chủ thượng, là Hành quân Tư Mã Côn Thừa quân đánh lừa thuộc hạ, phục binh ở nơi này, hiện giờ phản tặc kia bị vây khốn ở trong quân rồi.
Tướng lĩnh cung kính hồi báo
Lục Thất chau mày, chủ tướng Côn Thừa quân chính là đại soái của Long Nguyên quân phủ hiện giờ, tên Trần Hạo, là xuất thân từ Dực Vệ công chúa phủ, nghe Tân Cầm Nhi giới thiệu qua, là do Phạm Hổ tiến cử trở thành chủ tướng Côn Thừa quân, lần này tây chinh được Tân Cầm Nhi lưu lại trấn giữ Chương Châu, Trần Hạo có lẽ là đáng tin cậy đấy.
Mà Vương Viễn Sơn này cũng xuất thân từ Dực Vệ công chúa phủ, đương nhiên cũng là đáng tin, Hành quân tư mã, Trung quân ngu hầu và Tả đô úy của Côn Thừa quân lại là xuất thân từ Mao Sơn Vũ Lâm Vệ, chính là hàng tướng của Trung Ngô quân, hành quân tư mã tên là Tôn Lỗi, Tả đô úy tên Cao Dương, trung quân ngu hầu tên Hoàng Vân.
Lục Thất phi thân xuống ngựa, ung dung bước nhanh qua, đến trước mặt Vương Viễn Sơn, nói:
- Đứng lên đi, bổn vương đi gặp Tôn Lỗi.
- Vâng
Vương Viễn Sơn đứng dậy cung kính đáp lời, cùng với Lục Thất lên núi, các tướng sĩ thấy Lục Thất đi tới, đều cung kính đứng tránh ra, Lục Thất ôn hòa gật đầu ra hiệu với xung quanh, không có bất kì phản ứng tức giận nào.
Đi thẳng tới chỗ nảy sinh tranh chấp, Lục Thất nhìn thấy ba thi thể, cùng với một quan tướng trung niên bị cô lập, quan tướng kia tay cầm đại đao, vẻ mặt uy nghiêm nhìn chằm chằm vào Lục Thất đang đi tới, đây là một chiến tướng rất dũng mãnh thiện chiến.
Lục Thất bình thản nhìn Tôn Lỗi, lạnh nhạt nói:
- Ngươi hẳn là không phải người ngu, vậy mà lại ngu xuẩn đến mức dùng tướng sĩ của bổn vương đi phục kích bổn vương, bổn vương liếc mắt liền nhìn thấy dấu hiệu mũ giáp của tướng sĩ.
Tôn Lỗi cắn răng hung ác nhìn chằm chằm Lục Thất. Lục Thất lại lạnh lùng nói:
- Ngươi nên biết, Ngư Hoa Hiên tướng quân đã là đại soái của Hổ Bí quân phủ Tấn quốc, ngươi xuất thân là quan tướng Lang Phong quân, vì sao còn muốn phản bội bổn vương.
- Con chó Ngư Hoa Hiên kia mới nguyện ý phản bội Việt quốc, Tôn Lỗi ta há là cái loại cẩu tặc kia.
Tôn Lỗi ngữ khí hung ác trả lời.
Lục Thất lạnh lùng nhìn lão ta, nói:
- Ngươi là Hành quân tư mã, hẳn là xem qua quân báo, Việt quốc sau khi Võ Thắng quân bị diệt, đã hướng bổn vương xưng thần, tự giáng thành Thân vương khai phủ, đã là hạ thần của Tấn quốc, ngươi còn nói không muốn phản bội Việt quốc, Việt quốc đã là một bộ phận của Tấn quốc, ngươi hiện giờ phản bội, cũng là phản bội Việt quốc.
- Nói bậy, Việt quốc chính là Việt quốc, chính là xưng thần rồi, vẫn là Việt quốc.
Tôn Lỗi phẫn nộ phản bác.
Lục Thất cười lạnh, nói:
- Việt quốc hiện giờ chỉ có mấy nơi Hồ Châu, Việt Châu và Hàng Châu, quân lực liền chỉ còn lại nhóm huân quý cầm giữ cái phủ quân gì đó, mà Tấn quốc thì sao, sau khi đánh bại Võ Thắng quân, Hổ Bí quân phủ đã có chín vạn binh, Tấn Vương quân phủ có năm vạn quân, Long Nguyên quân phủ có ba vạn quân, hiện giờ bổn vương chiếm giữ Cán Châu, ở Cán Châu thành lập Quảng Hưng quân phủ, có mười lăm vạn quân, ngươi nói Việt quốc có thể tồn tại được bao lâu?
Tôn Lỗi cắn răng hung ác nhìn chằm chằm Lục Thất, tướng sĩ xung quanh cũng là kinh ngạc nhìn Lục Thất, bọn họ căn bản không biết tình hình Cán Châu như thế nào, chỉ biết ba vạn quân lực Long Nguyên quân phủ được điều đi Cán Châu tham chiến, kết quả là thắng lợi.
Hiện giờ mới biết, Tấn quốc ở Cán Châu vậy mà có mười lăm vạn quân lực, nếu như đem tất cả quân lực của Tấn quốc gộp lại, Tấn quốc đã có ba mươi hai vạn đại quân, mà Vương Viễn Sơn thuộc loại tướng sĩ tây chinh Tô Châu, lại biết, Tô Châu và Thường Châu chỗ đó còn có bao nhiêu quân lực đâu.
- Nghe thấy thật là nhiều nha, vậy sao ngươi không tiêu diệt Việt quốc đi, lại là để Việt quốc tồn tại tiếp?
Tôn Lỗi châm chọc phản bác.
Lục Thất lắc đầu, hờ hững nói:
- Bổn vương dùng binh, rất ít nguyện ý bá đạo xuất chiến, chiến lược giết địch một ngàn, tự tổn thất tám trăm, bổn vương cảm thấy không đáng, bổn vương có thể vội vàng tiêu diệt Việt quốc, nhưng là cái giá phải trả cho vội vàng sẽ là hao binh tổn tướng, công thành chiến là rất bất lợi, nếu bổn vương đã chiếm được Việt quốc xưng thần, vậy nên từ từ giải quyết, mà không cần phải bức bách khiến cho Việt vương hung hãn đối chiến dẫn đến cá chết rách lưới..
Tuy nhiên bổn vương cũng thừa nhận, là cố kị Sở quốc uy hiếp, một khi đại quân đi tiêu diệt Việt quốc, hậu quả sẽ để Sở quốc thừa cơ đột kích, cho nên bổn vương tiếp nhận Việt quốc xưng thần, ngược lại lệnh cho Chương Võ quân thừa cơ đột kích Cán Châu, tám vạn đại quân Sở quốc từng đột kích Kiến Châu, bởi vì Võ Thắng quân đã bị diệt, không thể không lui về Phủ Châu, sau khi phát hiện Cán Châu bị công chiếm, phát binh đi đoạt lại, triển khai một trận chiến công thành với Chương Võ quân ở huyện Kiền Hóa, kết quả Sở quốc công thành tổn thất một vạn năm nghìn quân, mà tướng sĩ Chương Võ thủ thành quân tổn thất ba nghìn, sau đó mười vạn viện quân tiến vào Cán Châu, quân Sở không thể không vứt bỏ Cán Châu chạy về Cát Châu.
Tôn Lỗi từ thần sắc dữ tợn chợt chuyển thành cười khổ, không ngờ gật đầu nói:
- Ngươi thật lợi hại, ngươi so với con chó Ngư Hoa Hiên kia còn thiện chiến hơn nhiều, nhưng không phải tất cả mọi người đều sẽ khuất phục ngươi, sau ta sẽ còn có người muốn mạng ngươi.
Lục Thất cười nhạt, bình thản nói:
- Người muốn giết bổn vương, đương nhiên sẽ có rất nhiều, nhưng ngu xuẩn như ngươi sẽ rất ít, Việt quốc đã xưng thần với bổn vương, thần tử của Việt quốc chính là thần tử của bổn vương, coi như là không phục bổn vương, ở dưới tình hình thu được càng nhiều hơn so với trước kia, ám sát bổn vương còn có ý nghĩa gì, như ngươi như vậy, coi như là giết được bổn vương, Việt vương hiện giờ có thể cho ngươi cái gì? Sẽ để cho ngươi trở thành Binh bộ thượng thư sao? Vẫn sẽ tín nhiệm, để cho ngươi trở thành thống soái ba vạn đại quân sao.
Tôn Lỗi buồn bực nói:
- Mỗ chính là muốn giết ngươi, đi chết đi.
Trong tiếng rống giận, Tôn Lỗi chạy nhanh về phía trước, uy mãnh vung đao nhìn về phía Lục Thất, Vương Viễn Sơn vội vàng chạy lên đón đầu, tướng sĩ xung quanh cũng gầm lên giận giữ chỉ huy binh lính nhào lên bao vây tấn công. Lục Thất sừng sững đứng nhìn, mắt thấy Tôn Lỗi chết thảm trong vòng vây.
Tôn Lỗi vừa chết, Vương Viễn Sơn quay lại đến trước mặt Lục Thất hành quân lễ, Lục Thất hỏi:
- Đến bao nhiêu tướng sĩ?
- Bẩm chủ thượng, đến năm nghìn tướng sĩ, thuộc hạ là nhận quân lệnh của đại soái, mới cùng doanh tướng khác ứng lệnh xuất quân, Tôn Lỗi nói là phát hiện quân Sở lẻn vào.
Vương Viễn Sơn cung kính hồi đáp.
- Ngươi không nhìn thấy quân hiệu hộ quân của bổn vương sao?
Lục Thất thản nhiên hỏi.
Vương Viễn Sơn cười khổ, nói:
- Thuộc hạ nhìn thấy, cũng nghi ngờ hỏi, nhưng là Tôn Lỗi nói, là quân Sở giả mạo tập kích bất ngờ.
Lục Thất vừa nghe liền cười, gật đầu nói:
- Không trách được ngươi, Tôn Lỗi đã chết, các tướng sĩ khác có quan hệ thân cận với Tôn Lỗi, không được liên lụy truy tội, nếu truy tội, ngươi cũng có tội.
- Vâng, thuộc hạ biết tội.
Vương Viễn Sơn cung kính đáp lại.
Lục Thất gật đầu nói:
- Hôm nay ngươi cũng là có công đấy, đợi mấy ngày nữa, sẽ lại luận công cho ngươi.
- Vâng! Tạ ơn chủ thượng tín nhiệm.
Vương Viễn Sơn cung kính trả lời.
Lục Thất gật đầu, Vương Viễn Sơn do dự một chút, cung kính nói:
- Chủ thượng, chuyện ác lần này không có quan hệ với đại soái Trần Hạo, quân lệnh của đại soái là điều doanh quân, trên thực tế đã kìm chế hành vi làm bậy của Tôn Lỗi, ví như điều thuộc hạ xuất quân, mà không phải là tả doanh đô úy Cao Dương.
Lục Thất gật đầu, chuyển lời hỏi:
- Hai vị chủ soái Triệu Lâm và Vương Kiếm thế nào rồi?
- Triệu tướng quân và Vương tướng quân mỗi bên dẫn một vạn tướng sĩ đến Chương Châu, đã đóng quân tiếp nhận nhiệm vụ phòng vệ, hai vạn quân lực ban đầu đã dời đi Tấn An Phủ.
Vương Vin Sơn trả lời.
Lục Thất gật đầu, hắn cố ý đem rất nhiều hàng binh Thanh Nguyên quân điều đến Tấn An Phủ, lại đem một bộ phận hàng binh của Võ Thắng quân và tướng sĩ Phủ Châu, cộng thêm tướng sĩ Ninh Quốc của Triệu Lâm và Vương Kiếm hợp thành hai vạn quân khai trú Chương Châu, mục đích là tăng cường khống chế ổn định đối với Chương Châu.
Lúc này, quan tướng của quân doanh khác cũng chạy tới tụ hợp lại, cung kính quỳ gối hành quân lễ với Lục Thất. Lục Thất ôn hòa trấn an vài câu, sau khi hạ lệnh xuất phát, năm nghìn tướng sĩ trở thành hộ quân tiên phong, hợp lại với Vân khê vệ cùng đi đại doanh quân phủ.
Tấn vương giá lâm làm chấn động Long Nguyên quân phủ, nhất là nghe nói suýt nữa đã tạo thành đại họa hành thích Tấn vương, khiến cho tướng sĩ Long Nguyên quân phủ kinh hoàng, khi đại soái Long Nguyên quân phủ Trần Hạo ra nghênh tiếp, cung kính quỳ xuống hành lễ xin thỉnh tội
Lục Thất cười đỡ dậy, cùng tiến vào đại doanh, trong lúc đi, Trần Hạo giải thích sau khi nhận được quân báo Tấn vương đến tuần tra, là Hành quân tư mã Tôn Lỗi chủ động xin đi tiếp giá, Trần Hạo cho rằng Tôn Lỗi là muốn lấy lòng Tấn vương nên cũng không phản đối xuất quân đi nghênh giá, huống hồ Tấn vương đến tuần tra là cơ mật, cho nên cũng không có thông báo cho các tướng sĩ.
Tôn Lỗi vừa chết, Tấn vương không hề truy tội cho bất cứ tướng sĩ nào, khiến cho trên dưới Long Nguyên quân phủ lâm vào vui mừng tiêu sầu, mà Tấn vương trí tuệ và dũng cảm mưu trí có thể chuyển nguy thành an, cùng những lời nói với Tôn Lỗi, khiến các tướng sĩ trong sùng bái còn có khiếp sợ, không ngờ Tấn quốc vậy mà có nhiều quân lực như vậy, so sánh ra, quân lực của Long Nguyên quân phủ vẫn kém hơn.
Sau khi cùng tất cả các tướng sĩ tụ hợp lại dự tiệc, Lục Thất cùng tướng soái của ba vạn quân tiến vào cùng thương nghị, mười vị tướng soái ngồi trong đại trướng, đều kính cẩn nhìn Lục Thất
/685
|