Vương Đức Toàn do dự một chút, nói:
- Chủ thượng, hạ quan cho rằng tệ nạn của chế độ phân đất phong hầu là rất lớn.
Lục Thất mỉm cười, lạnh nhạt nói:
- Đề nghị của ngươi là khai hoang Hải Châu, thân là quan địa phương không nên quản nhiều làm gì.
- Vâng, hạ quan lỗ mãng rồi.
Vương Đức Toàn vội vàng cung kính nhận sai.
- Ngươi có đồng ý đảm nhiệm chức Vân Phủ sứ không?
Lục Thất hỏi.
- Hạ quan đồng ý.
Vương Đức Toàn cung kính đáp lại.
Lục Thất gật đầu, nhìn những huyện quan khác, hỏi:
- Có ai tình nguyện đi theo hỗ trợ Vương đại nhân không? Cứ việc nói thẳng.
Các huyện quan nhìn lẫn nhau, một viên Huyện Úy mặt tròn dáng người lực lưỡng thi lễ nói:
- Bẩm chủ thượng, thuộc hạ là Vương Mông, nguyện ý theo Vương đại nhân đi Hải Châu.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Về sau ngươi là Hữu đô úy Hải Châu Vân phủ.
- Vâng! Tạ ơn chủ thượng đề bạt.
Vương Mông chào theo quân lễ cung kính trả lời.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ba ngày nữa, Huyện lệnh Chương Phố sẽ do Huyện thừa tạm thời đảm nhiệm, nếu làm tốt, có thể thăng làm Huyện lệnh Chương Phố.
- Vâng, thần sẽ tận tâm làm việc.
Huyện thừa Chương Phố vội vàng cung kính đáp lại.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Vương Đức Toàn và Vương Mông ở lại, những người khác lui ra đi.
Các huyện quan cung kính hành lễ sau đó rời đi, Lục Thất nói:
- Sau này các ngươi là tôi thần của hoàng phi Đại Tấn rồi, mau bái kiến hoàng phi chủ thượng đi.
- Tôi thần bái kiến hoàng phi chủ thượng.
Vương Đức Toàn và Vương Mông cung kính bái kiến.
- Hai vị miễn lễ.
Vân Khê dịu dàng đoan trang nói.
Sau khi hai thuộc thần đứng lên, kế tiếp Lục Thất nói đến kế hoạch luân phiên khai hoang Hải Châu. Vương Đức Toàn nghe xong hết sức tán thành, bèn bẩm báo với Lục Thất những việc làm cụ thể để khai hoang Hải Châu. Vương Đức Toàn cho rằng, nếu như có thể khai hoang vùng bình nguyên bắc bộ Hải Châu vậy thì Hải Châu tuyệt đối có thể trở thành nơi thu hoạch lương thực trọng yếu, sẽ cung cấp thật nhiều cho Tấn quốc.
Cuối cùng, Lục Thất cũng đồng ý với Vương Đức Toàn, nếu khai hoang Hải Châu thành công, hắn sẽ công nhận cho Vương Đức Toàn là người có công khai hoang, cho lập bia truyền đời. Vương Đức Toàn và Vương Mông quỳ lạy tạ ơn.
Thuộc thần đi rồi, Lãnh Nhung cũng lui xuống, Lục Thất nhìn Vân Khê, cười nói:
- Đợi Hải Châu ổn định rồi nàng có thể đi xem đấy.
Vân Khê ôn nhu nhìn kỹ Lục Thất, nhẹ nhàng nói:
- Thần thiếp có đi xem cũng chỉ muốn đi cùng với chủ thượng thôi.
Lục Thất khẽ cười lắc đầu, nói:
- Sắp tới ta sẽ không có thời gian đi Hải Châu xem được, chờ khi ta trở về Đường quốc nàng phải đi Hải Châu xem một chút.
Vân Khê đôi mắt đẹp ảm đạm, dịu dàng nói:
- Thiếp cho rằng chủ thượng không nên trở về Đường quốc.
- Nhất định phải trở về, Tấn quốc cần thời gian mới có thể đạt được hùng mạnh và ổn định thật sự.
Lục Thất cười nhẹ nói.
Vân Khê buồn bã gật đầu, Lục Thất chợt nắm lấy tay ngọc của nàng. Đôi mắt xinh đẹp của Vân Khê thoáng kinh hãi sau đó ngượng ngùng nhìn xuống. Lục Thất khẽ cười, yêu thích nhìnVân Khê, hai người lặng im cảm nhận được sự ấm áp trong tâm hồn.
Một lát sau, Lục Thất ôn hòa nói:
- Sau khi ta rời khỏi Tấn quốc, nàng phải đi Hải Châu, giúp ta trấn thủ.
Vân Khê mở to đôi mắt đẹp, nhẹ nhàng nói:
- Chủ thượng nói là để cho thiếp đi Hải Châu trấn thủ sao?
Lục Thất gật đầu, Vân Khê lắc đầu, dịu dàng nói:
-Thiếp không được đâu, thiếp không hiểu việc quân.
Lục Thất khẽ cười nhìn nàng, ôn hòa nói:
- Nàng tới Hải Châu không phải là để tham dự việc quân mà là đại diện cho vương uy của Tấn quốc, nếu như không có sự hiện hữu của vương uy Tấn quốc, lòng người Hải Châu tự nhiên sẽ trở nên kiêu ngạo, mà kiêu ngạo rồi nếu như không có điều gì khiến cho sợ hãi sẽ không còn kiêng dè điều gì nữa, dần dần kết bè kết đảng tạo thế, tiến tới cả gan làm loạn, cuối cùng chiếm lĩnh làm chủ Hải Châu.
Vân Khê giật mình nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
- Chủ thượng là sợ Vương đại nhân kia sẽ chiếm lĩnh làm chủ Hải Châu.
Lục Thất cười nhạt, nói:
- Không chỉ là Vương Đức Toàn mà là rất nhiều chi sĩ tài năng khác nữa, nếu như bản thân có dã tâm độc quyền, chỉ cần gặp được kỳ ngộ, dã tâm độc quyền tức khắc sẽ trưởng thành, ta chính là cái loại người này, ta vốn là một người chỉ mong có được phú quý là đủ, nhưng khi kỳ ngộ đến thì ta cũng làm mưa làm gió mà trở thành Vương.
Vân Khê hoảng sợ e dè gật đầu, dịu dàng nói:
- Thiếp cái gì cũng không hiểu, chỉ sợ không quản được chuyện gì.
Lục Thất mỉm cười, chớp mắt mấy cái, ôn hòa nói:
- Ta hỏi nàng, một tên trộm muốn trộm túi tiền của một người, nhưng bên cạnh lại có nàng đang nhìn tên trộm đó, nàng nói xem tên trộm kia có dám giơ tay lấy trộm túi tiền trước cái nhìn chăm chú của nàng không?
Vân Khê ngẩn ra, nhẹ nhàng nói:
- Tên tặc kia sẽ không dám rồi.
- Đúng vậy, Hải Châu chính là một cái túi tiền, nàng có mặt ở Hải Châu sẽ khiến cho rất nhiều người có tật giật mình không dám làm bậy, bởi vì sự tồn tại của nàng ở Hải Châu cũng giống như đôi mắt của ta, đang lặng yên nhìn bọn họ làm việc.
Lục Thất ôn hòa nói.
Vân Khê gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Thiếp đã hiểu.
Lục Thất cười nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Ở Hải Châu, quyền uy của nàng là lớn nhất, một khi xảy ra đại sự, mọi người chỉ có thể hướng về phía nàng xin chỉ thị, việc cần làm của nàng chính là nghe đề nghị của người bên cạnh một chút, Hải Châu Vân phủ, sẽ có một Tham quân và một Lục sự, hai người này không thể trị quyền Hải Châu mà chỉ là phụ trách giám sát và đưa ra sách lược, gọi là mưu sĩ giúp việc.
Vân Khê dịu dàng nói:
- Thiếp đã hiểu.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Ở Hải Châu, nàng có thể quan tâm đến những điều khó khăn, cũng có thể ra ngoài du ngoạn, nhưng nhất định phải nhớ kỹ không được rời khỏi hộ vệ.
Vân Khê gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Thiếp tạ ơn chủ thượng đã quan tâm.
Lục Thất khẽ cười gật đầu, nói:
- Đi lấy giấy viết đến đây, ta muốn viết vương lệnh.
Vân Khê dịu dàng gật đầu, lặng yên đứng dậy đi. Lục Thất nhìn bóng dáng xinh đẹp của Vân Khê không khỏi cười khổ. Hải Châu hoang vắng như thế, thật sự là không nên để cho Vân Khê phải chịu khổ cực lẫn nguy hiểm, nhưng nếu không để Vân Khê đi trấn áp dã tâm có thể có vậy thì sau này Hải Châu sẽ phải trả giá rất lớn, có thể sẽ tồn tại cát cứ, một khi Hải Châu đã có được ba trăm ngàn nhân khẩu trở lên, tuyệt đối sẽ trở thành Hải quốc dễ thủ khó công.
Hai ngày sau, lệnh của Tấn vương Lục Thất phát đi tất cả huyện vực Tấn quốc khiến cho tiếng bàn tán vang dội khắp nơi. Đương nhiên, lệnh của Tấn vương Lục Thất là để cho Tân Cầm Nhi xem qua. Tân Cầm Nhi hồi âm ủng hộ quyết sách của Lục Thất, tuy nhiên cũng lo lắng lương thực sẽ không đủ cho nên đề nghị để cho quân luân phiên khai hoang đồn điền cố gắng tự chuẩn bị đồ ăn, sau đó sẽ trả lại công ngân tương ứng.
Nội dung của Tấn vương lệnh Lục Thất là thông cáo đảo Lưu Cầu đổi tên là Hải Châu và trở thành nơi phong ấp của hoàng phi Đại Tấn, tóm tắt sơ lược tình hình và giá trị đạt được sau khi khai thác Hải Châu, chỉ rõ tầm quan trọng về chiến lược của Hải Châu, nói rằng nếu Hải Châu bị dị quốc và hải tặc chiếm cứ, sẽ tạo thành mối họa lớn đối với Tấn quốc.
Biện pháp luân phiên khai hoang của Lục Thất tuy là đã cố hết sức vỗ về nhưng vẫn có rất nhiều sự chống đối. Đảo Lưu Cầu ở trong ấn tượng của rất nhiều người giống như là địa ngục rất đáng sợ, nói là một khi đi sẽ chết vì nhiễm phải chướng khí, lại còn bị gió lốc tàn phá.
Tuy rằng dẫn tới rất nhiều chống đối, nhưng cũng có rất nhiều người nói đảo Lưu Cầu không đáng sợ đến như vậy, chỉ là hoang dã xa xôi khiến cho người e sợ không dám đi. Tuy nhiên dưới vương lệnh, các quan lại ở các huyện đương nhiên phải chấp hành, dưới sự uy hiếp của quân lực, từng đám mộ công dẫn theo người nhà cùng huyết thống không thể không phục tùng bước lên đường ly hương, bởi vì Lục Thất đã hứa hẹn một năm rưỡi, cho nên cũng không xảy ra tạo phản chống đối quá lớn, nhưng trốn mộ cũng là rất nhiều.
Lúc này, Lục Thất đã ở tại địa giới Tuyền Châu, đang ở cạnh bờ biển cùng với Vân Khê nhìn đảo Kim Môn. Tuyền Châu có bốn huyện đó là huyện Nam An, huyện Phủ Điền, huyện Tiên Du và huyện Tấn Giang. Lục Thất trước đó đã tuần phủ qua huyện Tấn Giang, cùng đi với các quan huyện nhìn qua Tấn Giang.
Lục Thất tuần phủ ở Tuyền Châu bốn ngày, hơn phân nửa thời gian đều dành cho việc đi đường. Bởi vì là tuần phủ nên chỉ có thể giống như khách qua đường rất vội vàng, ít khi được du sơn ngoạn thủy, tính ra thời gian Lục Thất ở Tấn quốc không ngắn nhưng một Tống hôn sứ không nên dừng lại ở Tấn quốc quá lâu.
Khi đại đội đến huyện Mân Phúc Châu thì không ngờ lại nhìn thấy cảnh chiến loạn. Thám báo được phái đi rất nhanh quay về hồi báo là thành Phúc Châu đã xảy ra loạn dân tạo phản, nhưng phát hiện có khả năng quân lực bên ngoài đổ bộ đột kích.
Lục Thất nghe xong rất bình tĩnh, hạ lệnh đóng quân phòng ngự, trước khi chưa nghe được tin tức cụ thể hắn lựa chọn chờ đợi, chờ đợi quan viên nơi này bẩm báo.
Một lúc sau, chủ soái của Trường Hà quân và Bình Hải quân dẫn theo mấy chục tên tướng sĩ tới gặp. Lục Thất ra lệnh cho các tướng sĩ đều tiến nhập doanh địa, hắn đứng ngay ở tại trong doanh tiếp kiến.
- Chủ thượng, hạ quan cho rằng tệ nạn của chế độ phân đất phong hầu là rất lớn.
Lục Thất mỉm cười, lạnh nhạt nói:
- Đề nghị của ngươi là khai hoang Hải Châu, thân là quan địa phương không nên quản nhiều làm gì.
- Vâng, hạ quan lỗ mãng rồi.
Vương Đức Toàn vội vàng cung kính nhận sai.
- Ngươi có đồng ý đảm nhiệm chức Vân Phủ sứ không?
Lục Thất hỏi.
- Hạ quan đồng ý.
Vương Đức Toàn cung kính đáp lại.
Lục Thất gật đầu, nhìn những huyện quan khác, hỏi:
- Có ai tình nguyện đi theo hỗ trợ Vương đại nhân không? Cứ việc nói thẳng.
Các huyện quan nhìn lẫn nhau, một viên Huyện Úy mặt tròn dáng người lực lưỡng thi lễ nói:
- Bẩm chủ thượng, thuộc hạ là Vương Mông, nguyện ý theo Vương đại nhân đi Hải Châu.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Về sau ngươi là Hữu đô úy Hải Châu Vân phủ.
- Vâng! Tạ ơn chủ thượng đề bạt.
Vương Mông chào theo quân lễ cung kính trả lời.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ba ngày nữa, Huyện lệnh Chương Phố sẽ do Huyện thừa tạm thời đảm nhiệm, nếu làm tốt, có thể thăng làm Huyện lệnh Chương Phố.
- Vâng, thần sẽ tận tâm làm việc.
Huyện thừa Chương Phố vội vàng cung kính đáp lại.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Vương Đức Toàn và Vương Mông ở lại, những người khác lui ra đi.
Các huyện quan cung kính hành lễ sau đó rời đi, Lục Thất nói:
- Sau này các ngươi là tôi thần của hoàng phi Đại Tấn rồi, mau bái kiến hoàng phi chủ thượng đi.
- Tôi thần bái kiến hoàng phi chủ thượng.
Vương Đức Toàn và Vương Mông cung kính bái kiến.
- Hai vị miễn lễ.
Vân Khê dịu dàng đoan trang nói.
Sau khi hai thuộc thần đứng lên, kế tiếp Lục Thất nói đến kế hoạch luân phiên khai hoang Hải Châu. Vương Đức Toàn nghe xong hết sức tán thành, bèn bẩm báo với Lục Thất những việc làm cụ thể để khai hoang Hải Châu. Vương Đức Toàn cho rằng, nếu như có thể khai hoang vùng bình nguyên bắc bộ Hải Châu vậy thì Hải Châu tuyệt đối có thể trở thành nơi thu hoạch lương thực trọng yếu, sẽ cung cấp thật nhiều cho Tấn quốc.
Cuối cùng, Lục Thất cũng đồng ý với Vương Đức Toàn, nếu khai hoang Hải Châu thành công, hắn sẽ công nhận cho Vương Đức Toàn là người có công khai hoang, cho lập bia truyền đời. Vương Đức Toàn và Vương Mông quỳ lạy tạ ơn.
Thuộc thần đi rồi, Lãnh Nhung cũng lui xuống, Lục Thất nhìn Vân Khê, cười nói:
- Đợi Hải Châu ổn định rồi nàng có thể đi xem đấy.
Vân Khê ôn nhu nhìn kỹ Lục Thất, nhẹ nhàng nói:
- Thần thiếp có đi xem cũng chỉ muốn đi cùng với chủ thượng thôi.
Lục Thất khẽ cười lắc đầu, nói:
- Sắp tới ta sẽ không có thời gian đi Hải Châu xem được, chờ khi ta trở về Đường quốc nàng phải đi Hải Châu xem một chút.
Vân Khê đôi mắt đẹp ảm đạm, dịu dàng nói:
- Thiếp cho rằng chủ thượng không nên trở về Đường quốc.
- Nhất định phải trở về, Tấn quốc cần thời gian mới có thể đạt được hùng mạnh và ổn định thật sự.
Lục Thất cười nhẹ nói.
Vân Khê buồn bã gật đầu, Lục Thất chợt nắm lấy tay ngọc của nàng. Đôi mắt xinh đẹp của Vân Khê thoáng kinh hãi sau đó ngượng ngùng nhìn xuống. Lục Thất khẽ cười, yêu thích nhìnVân Khê, hai người lặng im cảm nhận được sự ấm áp trong tâm hồn.
Một lát sau, Lục Thất ôn hòa nói:
- Sau khi ta rời khỏi Tấn quốc, nàng phải đi Hải Châu, giúp ta trấn thủ.
Vân Khê mở to đôi mắt đẹp, nhẹ nhàng nói:
- Chủ thượng nói là để cho thiếp đi Hải Châu trấn thủ sao?
Lục Thất gật đầu, Vân Khê lắc đầu, dịu dàng nói:
-Thiếp không được đâu, thiếp không hiểu việc quân.
Lục Thất khẽ cười nhìn nàng, ôn hòa nói:
- Nàng tới Hải Châu không phải là để tham dự việc quân mà là đại diện cho vương uy của Tấn quốc, nếu như không có sự hiện hữu của vương uy Tấn quốc, lòng người Hải Châu tự nhiên sẽ trở nên kiêu ngạo, mà kiêu ngạo rồi nếu như không có điều gì khiến cho sợ hãi sẽ không còn kiêng dè điều gì nữa, dần dần kết bè kết đảng tạo thế, tiến tới cả gan làm loạn, cuối cùng chiếm lĩnh làm chủ Hải Châu.
Vân Khê giật mình nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
- Chủ thượng là sợ Vương đại nhân kia sẽ chiếm lĩnh làm chủ Hải Châu.
Lục Thất cười nhạt, nói:
- Không chỉ là Vương Đức Toàn mà là rất nhiều chi sĩ tài năng khác nữa, nếu như bản thân có dã tâm độc quyền, chỉ cần gặp được kỳ ngộ, dã tâm độc quyền tức khắc sẽ trưởng thành, ta chính là cái loại người này, ta vốn là một người chỉ mong có được phú quý là đủ, nhưng khi kỳ ngộ đến thì ta cũng làm mưa làm gió mà trở thành Vương.
Vân Khê hoảng sợ e dè gật đầu, dịu dàng nói:
- Thiếp cái gì cũng không hiểu, chỉ sợ không quản được chuyện gì.
Lục Thất mỉm cười, chớp mắt mấy cái, ôn hòa nói:
- Ta hỏi nàng, một tên trộm muốn trộm túi tiền của một người, nhưng bên cạnh lại có nàng đang nhìn tên trộm đó, nàng nói xem tên trộm kia có dám giơ tay lấy trộm túi tiền trước cái nhìn chăm chú của nàng không?
Vân Khê ngẩn ra, nhẹ nhàng nói:
- Tên tặc kia sẽ không dám rồi.
- Đúng vậy, Hải Châu chính là một cái túi tiền, nàng có mặt ở Hải Châu sẽ khiến cho rất nhiều người có tật giật mình không dám làm bậy, bởi vì sự tồn tại của nàng ở Hải Châu cũng giống như đôi mắt của ta, đang lặng yên nhìn bọn họ làm việc.
Lục Thất ôn hòa nói.
Vân Khê gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Thiếp đã hiểu.
Lục Thất cười nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Ở Hải Châu, quyền uy của nàng là lớn nhất, một khi xảy ra đại sự, mọi người chỉ có thể hướng về phía nàng xin chỉ thị, việc cần làm của nàng chính là nghe đề nghị của người bên cạnh một chút, Hải Châu Vân phủ, sẽ có một Tham quân và một Lục sự, hai người này không thể trị quyền Hải Châu mà chỉ là phụ trách giám sát và đưa ra sách lược, gọi là mưu sĩ giúp việc.
Vân Khê dịu dàng nói:
- Thiếp đã hiểu.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Ở Hải Châu, nàng có thể quan tâm đến những điều khó khăn, cũng có thể ra ngoài du ngoạn, nhưng nhất định phải nhớ kỹ không được rời khỏi hộ vệ.
Vân Khê gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Thiếp tạ ơn chủ thượng đã quan tâm.
Lục Thất khẽ cười gật đầu, nói:
- Đi lấy giấy viết đến đây, ta muốn viết vương lệnh.
Vân Khê dịu dàng gật đầu, lặng yên đứng dậy đi. Lục Thất nhìn bóng dáng xinh đẹp của Vân Khê không khỏi cười khổ. Hải Châu hoang vắng như thế, thật sự là không nên để cho Vân Khê phải chịu khổ cực lẫn nguy hiểm, nhưng nếu không để Vân Khê đi trấn áp dã tâm có thể có vậy thì sau này Hải Châu sẽ phải trả giá rất lớn, có thể sẽ tồn tại cát cứ, một khi Hải Châu đã có được ba trăm ngàn nhân khẩu trở lên, tuyệt đối sẽ trở thành Hải quốc dễ thủ khó công.
Hai ngày sau, lệnh của Tấn vương Lục Thất phát đi tất cả huyện vực Tấn quốc khiến cho tiếng bàn tán vang dội khắp nơi. Đương nhiên, lệnh của Tấn vương Lục Thất là để cho Tân Cầm Nhi xem qua. Tân Cầm Nhi hồi âm ủng hộ quyết sách của Lục Thất, tuy nhiên cũng lo lắng lương thực sẽ không đủ cho nên đề nghị để cho quân luân phiên khai hoang đồn điền cố gắng tự chuẩn bị đồ ăn, sau đó sẽ trả lại công ngân tương ứng.
Nội dung của Tấn vương lệnh Lục Thất là thông cáo đảo Lưu Cầu đổi tên là Hải Châu và trở thành nơi phong ấp của hoàng phi Đại Tấn, tóm tắt sơ lược tình hình và giá trị đạt được sau khi khai thác Hải Châu, chỉ rõ tầm quan trọng về chiến lược của Hải Châu, nói rằng nếu Hải Châu bị dị quốc và hải tặc chiếm cứ, sẽ tạo thành mối họa lớn đối với Tấn quốc.
Biện pháp luân phiên khai hoang của Lục Thất tuy là đã cố hết sức vỗ về nhưng vẫn có rất nhiều sự chống đối. Đảo Lưu Cầu ở trong ấn tượng của rất nhiều người giống như là địa ngục rất đáng sợ, nói là một khi đi sẽ chết vì nhiễm phải chướng khí, lại còn bị gió lốc tàn phá.
Tuy rằng dẫn tới rất nhiều chống đối, nhưng cũng có rất nhiều người nói đảo Lưu Cầu không đáng sợ đến như vậy, chỉ là hoang dã xa xôi khiến cho người e sợ không dám đi. Tuy nhiên dưới vương lệnh, các quan lại ở các huyện đương nhiên phải chấp hành, dưới sự uy hiếp của quân lực, từng đám mộ công dẫn theo người nhà cùng huyết thống không thể không phục tùng bước lên đường ly hương, bởi vì Lục Thất đã hứa hẹn một năm rưỡi, cho nên cũng không xảy ra tạo phản chống đối quá lớn, nhưng trốn mộ cũng là rất nhiều.
Lúc này, Lục Thất đã ở tại địa giới Tuyền Châu, đang ở cạnh bờ biển cùng với Vân Khê nhìn đảo Kim Môn. Tuyền Châu có bốn huyện đó là huyện Nam An, huyện Phủ Điền, huyện Tiên Du và huyện Tấn Giang. Lục Thất trước đó đã tuần phủ qua huyện Tấn Giang, cùng đi với các quan huyện nhìn qua Tấn Giang.
Lục Thất tuần phủ ở Tuyền Châu bốn ngày, hơn phân nửa thời gian đều dành cho việc đi đường. Bởi vì là tuần phủ nên chỉ có thể giống như khách qua đường rất vội vàng, ít khi được du sơn ngoạn thủy, tính ra thời gian Lục Thất ở Tấn quốc không ngắn nhưng một Tống hôn sứ không nên dừng lại ở Tấn quốc quá lâu.
Khi đại đội đến huyện Mân Phúc Châu thì không ngờ lại nhìn thấy cảnh chiến loạn. Thám báo được phái đi rất nhanh quay về hồi báo là thành Phúc Châu đã xảy ra loạn dân tạo phản, nhưng phát hiện có khả năng quân lực bên ngoài đổ bộ đột kích.
Lục Thất nghe xong rất bình tĩnh, hạ lệnh đóng quân phòng ngự, trước khi chưa nghe được tin tức cụ thể hắn lựa chọn chờ đợi, chờ đợi quan viên nơi này bẩm báo.
Một lúc sau, chủ soái của Trường Hà quân và Bình Hải quân dẫn theo mấy chục tên tướng sĩ tới gặp. Lục Thất ra lệnh cho các tướng sĩ đều tiến nhập doanh địa, hắn đứng ngay ở tại trong doanh tiếp kiến.
/685
|