Lục Thất lệnh cho Hữu Đô Uý của hai vạn quân lực Thường Châu, ở thời điểm binh biến Thường Châu làm chủ soái một vạn quân, Tả Đô Uý làm chủ soái một vạn quân, đều là thuộc về Trương Hồng Ba chỉ huy.
Mặt khác nếu như ở Thường Châu thuận lợi bắt được ba vạn quân Đường, vậy đem toàn bộ binh sĩ tù binh vận chuyển đường biển đi Đài Châu, hắn sẽ lệnh cho hải quân Vĩnh Gia đến bến tàu Thái Thương chờ, doanh tướng trở lên đến tướng soái lưu lại tạm giam ở Thường Châu, Lục Thất chỉ có thể đem tù binh vận chuyển đến Tấn quốc, phân chia vào các quân, lưu lại ở Tô Châu sẽ là một đại họa, còn phải hãm chân quân lực để giam giữ.
Sau khi người đưa tin đi rồi, Lục Thất gửi thư cho Ngư Hoa Hiên và Lý Xuyên, để bọn họ phối hợp với binh biến Thường Châu, nếu như sau khi binh biến Thường Châu Đường quốc điều động Ninh Quốc quân đi về phía đông, vậy quân lực Mục Châu liền làm ra trạng thái có khả năng tiến quân đánh Đường quốc, đi đến tình thế bây giờ, Lục Thất chỉ có thể tận lực bảo vệ Thường Châu, khiến cho Tấn quốc và Đường quốc vạch mặt ở ngoài sáng cũng không tiếc.
Sau khi gửi thư đi, Lục Thất lại đem thư vạch tội chủ soái Tam Kỳ quân, sai người đưa cho Lâm Nhân Triệu, trước đây hắn đã nói qua với Lâm Nhân Triệu, tốt nhất nội trong một tháng phải phát động tiến công chiếm lĩnh Kinh quốc, hiện giờ lại đưa tới thư vạch tội, chính là bức bách Lâm Nhân Triệu nhanh chóng lựa chọn.
Lục Thất biết, Thường Châu một khi binh biến, Lý Quốc Chủ tất nhiên sẽ kinh sợ hoài nghi hắn, sẽ rất nhanh phái tới thánh chỉ điều hắn đi Giang Ninh, mà hắn nhất định phải mạo hiểm đi Giang Ninh, cho nên hắn nghĩ ở trước thời điểm thánh chỉ của Lý Quốc Chủ tới, hoàn thành chiến lược tấn công Kinh quốc.
Lục Thất ở nơi này công bố mệnh lệnh, tất cả mọi chuyện ở huyện Thượng Nhiêu vẫn là trạng thái như trước sóng lớn không động, hai ngày sau, đại quân Tô Châu đã chuẩn bị trạng thái chiến đấu, sau khi nhận được quân lệnh của Lục Thất, lập tức phát động tấn công Thường Châu, mà ở Thường Châu nơi đó, Tả Hữu Đô Uý của hai vạn Trung Phủ Dũng sau khi nhận được quân lệnh của Lục Thất, im lặng phát động binh biến, bắt gữ cầm tù một ngàn tướng soái và hộ vệ đến từ kinh thành.
Tiếp đó đại quân Tô Châu cuồn cuộn tiến vào Thường Châu, ba vạn quân đồn trú ở ranh giới huyện Giang Âm và huyện Võ Tiến, ba vạn đồn trú tại huyện Thường Thục, có ba ngàn quân Trung Phủ Dũng im lặng chiếm cứ thị trấn Tấn Lăng, bắt tất cả quan lại Đường quốc, Bạch Tùng cũng ủy khuất bị tống vào ngục, tuy nhiên Trung Phủ Dũng vẫn là giữ nghiêm quân kỷ, không có bất cứ một việc loạn quân làm ác nào.
Ngày kế, cái gọi là ba vạn Trung Ngô quân của Đường quốc tới địa vực thị trấn Tấn Lăng, đã sớm chủ định tốt sứ giả châu nha chủ động đi nghênh đón, nhìn thấy Tiết Độ Sứ Hách đại tướng quân của Trung Ngô Quân truyền đạt kiến nghị của Thứ Sử đại nhân, đề xuất ba vạn đại quân tốt nhất là đóng quân ở huyện Nghi Hưng, vì hai vạn Trung Phủ Dũng vẫn luôn đóng quân ở huyện Võ Tiến, như vậy có thể kinh sợ Tung Phủ Dũng không dám trốn đến Tô Châu.
Hách đại tướng quân cũng do dự, nói thật, trong lòng ông ta là không tán thành bố trí hoán đổi quân lực Thường Châu, ông ta dẫu sao cũng là tướng soái dẫn binh, cho dù không là thiện chiến kỳ tài, cũng có thể thông hiểu một số tâm lí của quân nhân, ông ta hiểu được Quốc Chủ bệ hạ là quá vội vàng rồi, nhưng là ông ta cũng biết Quốc Chủ bệ hạ vì sao vội vàng, chính là vì bóc lột tồn lương của Thường Châu quân hộ.
Sau khi do dự, Hách đại tướng quân không thể không tiếp nhận đề nghị, ông ta là người cẩn thật không không muốn gánh trách nhiệm, cho nên ông ta vì để đại quân ít nguy hiểm nhất mà đóng quân ở huyện Tấn Lăng, dưới sự uy hiếp kia, rất có khả năng tạo thành quân Trung Phủ Dũng phát sinh chạy trốn, Quốc Chủ bệ hạ muốn điều hai vạn quân Trung Phủ Dũng đi phòng ngự Kinh Khẩu, nếu như phát sinh lưu vong, vậy ông ta không tiếp nhận đề nghị của Thường Châu Thứ Sử, liền biến thành một loại sai lầm rồi.
Ba vạn đại quân đóng quân ở thị trấn Tấn Lăng, Hách đại tướng quân cẩn thật sai thám báo đi dò xét Thường Châu, chủ yếu là để hiểu rõ tình trạng của huyện Nghi Hưng, thám báo hồi báo nói, huyện Nghi Hưng không có trú quân, huyện Vô Tích nơi đó cũng không có trú quân, chỉ có huyện Võ Tiến có đại doanh Trung Phủ Dũng tồn tại.
Hách đại tướng quân yên tâm, sáng sớm hôm sau xuất phát đi huyện Nghi Hưng, tên giả mạo sứ giả Thứ Sử kia thầm thất vọng, ông ta thịnh tình mời Hách đại tướng quân vào trong thành bày tiệc đón gió tẩy trần qua đêm, nhưng là Hách đại tướng quân cự tuyệt không chút do dự, hiến cho sách lược cầm vương gập ông đập lưng ông không có cách nào thực hiện được.
Ba vạn đại quân tạo thành trường long tiến lên phía trước, cũng là lấy ba nghìn đoàn quân làm đơn vị ngăn cách tiến lên, chỉ có Tiết Độ Sứ quân của Hách đại tướng quân là tiếp cận một vạn tướng sĩ, đại quân phần đuôi đi ra địa vực huyện Tấn Lăng, ba vạn đại quân đóng quân ở biên giới huyện Giang Âm và huyện Võ Tiến, lặng lẽ xuất phát phong tỏa đường lui của Trung Ngô quân Đường quốc, mà ba vạn đại quân đóng quân ở huyện Thường Thục đã sớm xuất quân tiến vào huyện Vô Tích.
Ba vạn Trung Ngô quân của Đường quốc ở huyện Võ Tiến tiến lên, các tướng sĩ đều có thể nhìn thấy đại doanh của Trung Phủ Dũng, đột nhiên, đại doanh Trung Phủ Dũng tràn ra tướng sĩ như thủy triều, mạnh mẽ tấn công về phía bọn họ, sau khi tướng sĩ Trung Ngô quân Đường quốc ngây người, quan tướng lập tức hiểu được đây là địch đột kích, vội vàng hét ra lệnh bày trận đón đánh.
Chỉ là quân địch đột kích quá bất ngờ, ở trên phương diện tâm lí cũng không hề đem Trung Phủ Dũng coi là địch nhân nên không có tính cảnh giác, huống hồ hành quân là bày trận trường long, một khi bị tập kích, khiến cho phản ứng của tướng sĩ lâm vào lúng túng, mới bày được trận, còn chưa kịp cung tiễn ngăn địch, địch nhân đã xông đến, hai quân vừa chạm trán, Trung Phủ Dũng quân như một mũi tên nhọn xuyên qua hàng ngũ, đem Trung Ngô quân Đường quốc phân làm hai nửa, giết không tha.
Trung Phủ Dũng Quân vừa phát động, đã lấp kín con đường rút lui của ba vạn đại quân cũng phát động thế tấn công, bởi vì quân lực của Trung Ngô quân Đường quốc quá đông, lại áp dụng chiến thuật đánh úp bất ngờ chia nhỏ quân địch, rất nhanh khiến cho Trung Ngô quân Đường quốc bị chia nhỏ thành rất nhiều nhóm quân nhỏ đơn độc, mất đi liên hệ với Tiết Độ Sứ, các nhóm quân bị số lượng lớn địch nhân đánh úp bao vây tấn công, rất nhanh lâm vào tình trạng quân tâm hoảng sợ, ở trong một loạt tiếng đe dọa bức hàng, tướng sĩ Trung Ngô quân Đường quốc không biết vì sao phải tranh đấu nội bộ, lựa chọn đầu hàng dần dần tăng nhiều.
Nhưng cũng có chỗ chiến đấu kịch liệt, Hách đại tướng quân chỉ huy một vạn quân lực cùng với hơn hai vạn “quân tạo phản” xảy ra đại chiến bất khuất, hai bên vô tình liều mạng chém giết, Hách đại tướng quân hoảng sợ hối hận lẫn lộn, một gương mặt vốn tuấn nhã bỗng hung ác dữ tợn như quỷ, lệnh cho tướng sĩ liều chết phản kích, linh hồn của quân đội chính là chủ soái, chủ soái dũng mãnh gan dạ không sợ chết, thuộc hạ sẽ rất ít xuất hiện tình trạng lùi bước.
Chỉ là dù Hách đại tướng quân dũng mãnh không sợ chết, cũng là không ngăn được “phản quân” xông tới càng ngày càng nhiều, sau khi bao vây xung quanh Trung Ngô quân Đường quốc, quân lực Trung Phủ Dũng và Phạm Hổ xông lên tấn công quân Tiết Độ Sứ Đường quốc, Phạm Hổ bị Hách đại tướng quân phản công kịch liệt mà giận giữ, mệnh lệnh cung thủ trực tiếp bắn tên như mưa vào trung tâm quân địch, ông ta không muốn bắt sống Tiết Độ Sứ quân địch nữa.
Mấy ngàn quân bị mưa tên mà tan tác, tạo thành thương vong một mảng ở chỗ Hách đại tướng quân, tướng sĩ cầm soái kỳ bị hơn mười mũi tên xuyên thân mà chết, soái kỳ lập tức cùng người rơi trên đất, mà tướng sĩ cầm soái kỳ xung quanh không phải đang cản tên, chính là trúng tên thương vong, khiến cho soái kỳ xuất hiện tình trạng không người đi cầm chống đỡ, sắp bị sụp đổ rồi.
Soái kỳ vừa đổ, quân địch lại nhiều khó có thể đếm được, rất nhiều tướng sĩ Trung Ngô quân Đường quốc xung quanh bắt đầu tuyệt vọng đầu hàng, một vạn tướng sĩ của quân Tiết Độ Sứ Trung Ngô quân Đường quốc rất nhanh bị gần bốn vạn “phản quân” công phá hàng ngũ, cuối cùng lấy hơn hai nghìn tướng sĩ thương vong trả giá, tiếp nhận sự thật chiến bại.
Phạm Hổ sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị đi đến chỗ Hách đại tướng quân. Hách đại tướng quân đã chết, trên người trúng năm mũi tên, nhưng đều không phải là mũi tên trí mạng, điểm trí mạng là một thanh bảo kiếm hoa lệ, lưỡi kiếm cắt ngang cổ Hách đại tướng quân. Hách đại tướng quân ngồi dựa vào bánh xe của xe chở lương thực, máu loãng đỏ thẫm trên người ông ta, vẻ mặt của ông ta vặn vẹo, mắt mở to.
- An táng long trọng.
Vẻ mặt của Phạm Hổ vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như cũ, thản nhiên hạ lệnh, sau người có cận vệ cung kính đáp lời.
Một lúc sau, Trương Hồng Ba cũng đến chỗ Phạm Hổ. Ba vạn quân của Trương Hồng Ba chủ yếu là để đối phó với một vạn quân mũi nhọn Trung Ngô quân Đường quốc, Phạm Hổ thấy Trương Hồng Ba đến, vội nghênh đón hành lễ. Hiện giờ Phạm Hổ và Mã Vân Lộc đều là chủ soái ba vạn quân, nhưng Trương Hồng Ba lại là đại soái quân phủ có thể tiết chế Phạm Hổ.
- Tốt lắm, bước tiếp theo chính là công văn đến.
Trương Hồng Ba mỉn cười nói.
Phạm Hổ gật đầu, bước tiếp theo chính là dùng hai vạn quân danh nghĩa Trung Phủ Dũng, chỉ trích Lý quốc chủ trước đây thất tín, ý đồ cướp đoạt ruộng đất và lương thực đã thuộc về Trung Phủ Dũng, hiện giờ Trung Phủ Dũng đầu phục Giang Âm quân Trương Thị, mời Trương Thị chủ trì công đạo.
- Phạm tướng quân, quan tướng tù binh tạm giam liền giao cho ông, còn chuyện binh sĩ tù binh vận chuyển đường biển do ta đi làm, ta đã cầu thủy quân Giang Âm mau chóng đưa đi.
Trương Hồng Ba ôn hòa nói.
- Vâng, thuộc hạ sẽ làm tốt.
Phạm Hổ cung kính trả lời.
Trương Hồng Ba gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua, mỉn cười nói:
- Hiện giờ Thường Châu cũng chân chính thuộc về Tấn Quốc, Chủ Thượng phát triển ở Tây nam cũng là rầm rộ, xem ra không đến mấy năm, là có thể tiêu diệt Đường quốc rồi.
- Đại soái không nên lạc quan quá, chủ thượng vẫn luôn lo lắng Chu quốc và Đường quốc sẽ liên minh đột kích, cho nên đối với việc chiếm cứ Thường Châu đã băn khoăn rất nhiều.
Phạm Hổ trả lời nói.
Trương Hồng Ba gật đầu, nói:
- Là có nguy cơ đó, nhưng Thường Châu nếu không chiếm trước, vậy sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra không thuận lợi cho cục diện, chủ thượng cũng hiểu rõ, cho nên mới nguyện ý chiếm giữ Thường Châu.
Phạm Hổ gật đầu, Trương Hồng Ba lại nói:
- Ngươi yên tâm đi, gần ba vạn tù binh đưa đi Đài Châu, chủ thượng rất nhanh sẽ điều ba vạn quân Tây Bộ qua, cho nên dù Đường quốc và Chu quốc liên minh, chúng ta cũng là có thể chiến đấu.
Phạm Hổ ngẩn người, nói:
- Điều quân? Chủ thượng nói vậy sao?
- Không cần phải nói, nếu chủ thượng không thể tăng binh ở đây, sẽ không nguyện ý xuất quân chiếm Thường Châu đâu.
Trương Hồng Ba tự tin nói, Phạm Hổ trầm lặng gật đầu.
Mặt khác nếu như ở Thường Châu thuận lợi bắt được ba vạn quân Đường, vậy đem toàn bộ binh sĩ tù binh vận chuyển đường biển đi Đài Châu, hắn sẽ lệnh cho hải quân Vĩnh Gia đến bến tàu Thái Thương chờ, doanh tướng trở lên đến tướng soái lưu lại tạm giam ở Thường Châu, Lục Thất chỉ có thể đem tù binh vận chuyển đến Tấn quốc, phân chia vào các quân, lưu lại ở Tô Châu sẽ là một đại họa, còn phải hãm chân quân lực để giam giữ.
Sau khi người đưa tin đi rồi, Lục Thất gửi thư cho Ngư Hoa Hiên và Lý Xuyên, để bọn họ phối hợp với binh biến Thường Châu, nếu như sau khi binh biến Thường Châu Đường quốc điều động Ninh Quốc quân đi về phía đông, vậy quân lực Mục Châu liền làm ra trạng thái có khả năng tiến quân đánh Đường quốc, đi đến tình thế bây giờ, Lục Thất chỉ có thể tận lực bảo vệ Thường Châu, khiến cho Tấn quốc và Đường quốc vạch mặt ở ngoài sáng cũng không tiếc.
Sau khi gửi thư đi, Lục Thất lại đem thư vạch tội chủ soái Tam Kỳ quân, sai người đưa cho Lâm Nhân Triệu, trước đây hắn đã nói qua với Lâm Nhân Triệu, tốt nhất nội trong một tháng phải phát động tiến công chiếm lĩnh Kinh quốc, hiện giờ lại đưa tới thư vạch tội, chính là bức bách Lâm Nhân Triệu nhanh chóng lựa chọn.
Lục Thất biết, Thường Châu một khi binh biến, Lý Quốc Chủ tất nhiên sẽ kinh sợ hoài nghi hắn, sẽ rất nhanh phái tới thánh chỉ điều hắn đi Giang Ninh, mà hắn nhất định phải mạo hiểm đi Giang Ninh, cho nên hắn nghĩ ở trước thời điểm thánh chỉ của Lý Quốc Chủ tới, hoàn thành chiến lược tấn công Kinh quốc.
Lục Thất ở nơi này công bố mệnh lệnh, tất cả mọi chuyện ở huyện Thượng Nhiêu vẫn là trạng thái như trước sóng lớn không động, hai ngày sau, đại quân Tô Châu đã chuẩn bị trạng thái chiến đấu, sau khi nhận được quân lệnh của Lục Thất, lập tức phát động tấn công Thường Châu, mà ở Thường Châu nơi đó, Tả Hữu Đô Uý của hai vạn Trung Phủ Dũng sau khi nhận được quân lệnh của Lục Thất, im lặng phát động binh biến, bắt gữ cầm tù một ngàn tướng soái và hộ vệ đến từ kinh thành.
Tiếp đó đại quân Tô Châu cuồn cuộn tiến vào Thường Châu, ba vạn quân đồn trú ở ranh giới huyện Giang Âm và huyện Võ Tiến, ba vạn đồn trú tại huyện Thường Thục, có ba ngàn quân Trung Phủ Dũng im lặng chiếm cứ thị trấn Tấn Lăng, bắt tất cả quan lại Đường quốc, Bạch Tùng cũng ủy khuất bị tống vào ngục, tuy nhiên Trung Phủ Dũng vẫn là giữ nghiêm quân kỷ, không có bất cứ một việc loạn quân làm ác nào.
Ngày kế, cái gọi là ba vạn Trung Ngô quân của Đường quốc tới địa vực thị trấn Tấn Lăng, đã sớm chủ định tốt sứ giả châu nha chủ động đi nghênh đón, nhìn thấy Tiết Độ Sứ Hách đại tướng quân của Trung Ngô Quân truyền đạt kiến nghị của Thứ Sử đại nhân, đề xuất ba vạn đại quân tốt nhất là đóng quân ở huyện Nghi Hưng, vì hai vạn Trung Phủ Dũng vẫn luôn đóng quân ở huyện Võ Tiến, như vậy có thể kinh sợ Tung Phủ Dũng không dám trốn đến Tô Châu.
Hách đại tướng quân cũng do dự, nói thật, trong lòng ông ta là không tán thành bố trí hoán đổi quân lực Thường Châu, ông ta dẫu sao cũng là tướng soái dẫn binh, cho dù không là thiện chiến kỳ tài, cũng có thể thông hiểu một số tâm lí của quân nhân, ông ta hiểu được Quốc Chủ bệ hạ là quá vội vàng rồi, nhưng là ông ta cũng biết Quốc Chủ bệ hạ vì sao vội vàng, chính là vì bóc lột tồn lương của Thường Châu quân hộ.
Sau khi do dự, Hách đại tướng quân không thể không tiếp nhận đề nghị, ông ta là người cẩn thật không không muốn gánh trách nhiệm, cho nên ông ta vì để đại quân ít nguy hiểm nhất mà đóng quân ở huyện Tấn Lăng, dưới sự uy hiếp kia, rất có khả năng tạo thành quân Trung Phủ Dũng phát sinh chạy trốn, Quốc Chủ bệ hạ muốn điều hai vạn quân Trung Phủ Dũng đi phòng ngự Kinh Khẩu, nếu như phát sinh lưu vong, vậy ông ta không tiếp nhận đề nghị của Thường Châu Thứ Sử, liền biến thành một loại sai lầm rồi.
Ba vạn đại quân đóng quân ở thị trấn Tấn Lăng, Hách đại tướng quân cẩn thật sai thám báo đi dò xét Thường Châu, chủ yếu là để hiểu rõ tình trạng của huyện Nghi Hưng, thám báo hồi báo nói, huyện Nghi Hưng không có trú quân, huyện Vô Tích nơi đó cũng không có trú quân, chỉ có huyện Võ Tiến có đại doanh Trung Phủ Dũng tồn tại.
Hách đại tướng quân yên tâm, sáng sớm hôm sau xuất phát đi huyện Nghi Hưng, tên giả mạo sứ giả Thứ Sử kia thầm thất vọng, ông ta thịnh tình mời Hách đại tướng quân vào trong thành bày tiệc đón gió tẩy trần qua đêm, nhưng là Hách đại tướng quân cự tuyệt không chút do dự, hiến cho sách lược cầm vương gập ông đập lưng ông không có cách nào thực hiện được.
Ba vạn đại quân tạo thành trường long tiến lên phía trước, cũng là lấy ba nghìn đoàn quân làm đơn vị ngăn cách tiến lên, chỉ có Tiết Độ Sứ quân của Hách đại tướng quân là tiếp cận một vạn tướng sĩ, đại quân phần đuôi đi ra địa vực huyện Tấn Lăng, ba vạn đại quân đóng quân ở biên giới huyện Giang Âm và huyện Võ Tiến, lặng lẽ xuất phát phong tỏa đường lui của Trung Ngô quân Đường quốc, mà ba vạn đại quân đóng quân ở huyện Thường Thục đã sớm xuất quân tiến vào huyện Vô Tích.
Ba vạn Trung Ngô quân của Đường quốc ở huyện Võ Tiến tiến lên, các tướng sĩ đều có thể nhìn thấy đại doanh của Trung Phủ Dũng, đột nhiên, đại doanh Trung Phủ Dũng tràn ra tướng sĩ như thủy triều, mạnh mẽ tấn công về phía bọn họ, sau khi tướng sĩ Trung Ngô quân Đường quốc ngây người, quan tướng lập tức hiểu được đây là địch đột kích, vội vàng hét ra lệnh bày trận đón đánh.
Chỉ là quân địch đột kích quá bất ngờ, ở trên phương diện tâm lí cũng không hề đem Trung Phủ Dũng coi là địch nhân nên không có tính cảnh giác, huống hồ hành quân là bày trận trường long, một khi bị tập kích, khiến cho phản ứng của tướng sĩ lâm vào lúng túng, mới bày được trận, còn chưa kịp cung tiễn ngăn địch, địch nhân đã xông đến, hai quân vừa chạm trán, Trung Phủ Dũng quân như một mũi tên nhọn xuyên qua hàng ngũ, đem Trung Ngô quân Đường quốc phân làm hai nửa, giết không tha.
Trung Phủ Dũng Quân vừa phát động, đã lấp kín con đường rút lui của ba vạn đại quân cũng phát động thế tấn công, bởi vì quân lực của Trung Ngô quân Đường quốc quá đông, lại áp dụng chiến thuật đánh úp bất ngờ chia nhỏ quân địch, rất nhanh khiến cho Trung Ngô quân Đường quốc bị chia nhỏ thành rất nhiều nhóm quân nhỏ đơn độc, mất đi liên hệ với Tiết Độ Sứ, các nhóm quân bị số lượng lớn địch nhân đánh úp bao vây tấn công, rất nhanh lâm vào tình trạng quân tâm hoảng sợ, ở trong một loạt tiếng đe dọa bức hàng, tướng sĩ Trung Ngô quân Đường quốc không biết vì sao phải tranh đấu nội bộ, lựa chọn đầu hàng dần dần tăng nhiều.
Nhưng cũng có chỗ chiến đấu kịch liệt, Hách đại tướng quân chỉ huy một vạn quân lực cùng với hơn hai vạn “quân tạo phản” xảy ra đại chiến bất khuất, hai bên vô tình liều mạng chém giết, Hách đại tướng quân hoảng sợ hối hận lẫn lộn, một gương mặt vốn tuấn nhã bỗng hung ác dữ tợn như quỷ, lệnh cho tướng sĩ liều chết phản kích, linh hồn của quân đội chính là chủ soái, chủ soái dũng mãnh gan dạ không sợ chết, thuộc hạ sẽ rất ít xuất hiện tình trạng lùi bước.
Chỉ là dù Hách đại tướng quân dũng mãnh không sợ chết, cũng là không ngăn được “phản quân” xông tới càng ngày càng nhiều, sau khi bao vây xung quanh Trung Ngô quân Đường quốc, quân lực Trung Phủ Dũng và Phạm Hổ xông lên tấn công quân Tiết Độ Sứ Đường quốc, Phạm Hổ bị Hách đại tướng quân phản công kịch liệt mà giận giữ, mệnh lệnh cung thủ trực tiếp bắn tên như mưa vào trung tâm quân địch, ông ta không muốn bắt sống Tiết Độ Sứ quân địch nữa.
Mấy ngàn quân bị mưa tên mà tan tác, tạo thành thương vong một mảng ở chỗ Hách đại tướng quân, tướng sĩ cầm soái kỳ bị hơn mười mũi tên xuyên thân mà chết, soái kỳ lập tức cùng người rơi trên đất, mà tướng sĩ cầm soái kỳ xung quanh không phải đang cản tên, chính là trúng tên thương vong, khiến cho soái kỳ xuất hiện tình trạng không người đi cầm chống đỡ, sắp bị sụp đổ rồi.
Soái kỳ vừa đổ, quân địch lại nhiều khó có thể đếm được, rất nhiều tướng sĩ Trung Ngô quân Đường quốc xung quanh bắt đầu tuyệt vọng đầu hàng, một vạn tướng sĩ của quân Tiết Độ Sứ Trung Ngô quân Đường quốc rất nhanh bị gần bốn vạn “phản quân” công phá hàng ngũ, cuối cùng lấy hơn hai nghìn tướng sĩ thương vong trả giá, tiếp nhận sự thật chiến bại.
Phạm Hổ sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị đi đến chỗ Hách đại tướng quân. Hách đại tướng quân đã chết, trên người trúng năm mũi tên, nhưng đều không phải là mũi tên trí mạng, điểm trí mạng là một thanh bảo kiếm hoa lệ, lưỡi kiếm cắt ngang cổ Hách đại tướng quân. Hách đại tướng quân ngồi dựa vào bánh xe của xe chở lương thực, máu loãng đỏ thẫm trên người ông ta, vẻ mặt của ông ta vặn vẹo, mắt mở to.
- An táng long trọng.
Vẻ mặt của Phạm Hổ vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như cũ, thản nhiên hạ lệnh, sau người có cận vệ cung kính đáp lời.
Một lúc sau, Trương Hồng Ba cũng đến chỗ Phạm Hổ. Ba vạn quân của Trương Hồng Ba chủ yếu là để đối phó với một vạn quân mũi nhọn Trung Ngô quân Đường quốc, Phạm Hổ thấy Trương Hồng Ba đến, vội nghênh đón hành lễ. Hiện giờ Phạm Hổ và Mã Vân Lộc đều là chủ soái ba vạn quân, nhưng Trương Hồng Ba lại là đại soái quân phủ có thể tiết chế Phạm Hổ.
- Tốt lắm, bước tiếp theo chính là công văn đến.
Trương Hồng Ba mỉn cười nói.
Phạm Hổ gật đầu, bước tiếp theo chính là dùng hai vạn quân danh nghĩa Trung Phủ Dũng, chỉ trích Lý quốc chủ trước đây thất tín, ý đồ cướp đoạt ruộng đất và lương thực đã thuộc về Trung Phủ Dũng, hiện giờ Trung Phủ Dũng đầu phục Giang Âm quân Trương Thị, mời Trương Thị chủ trì công đạo.
- Phạm tướng quân, quan tướng tù binh tạm giam liền giao cho ông, còn chuyện binh sĩ tù binh vận chuyển đường biển do ta đi làm, ta đã cầu thủy quân Giang Âm mau chóng đưa đi.
Trương Hồng Ba ôn hòa nói.
- Vâng, thuộc hạ sẽ làm tốt.
Phạm Hổ cung kính trả lời.
Trương Hồng Ba gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua, mỉn cười nói:
- Hiện giờ Thường Châu cũng chân chính thuộc về Tấn Quốc, Chủ Thượng phát triển ở Tây nam cũng là rầm rộ, xem ra không đến mấy năm, là có thể tiêu diệt Đường quốc rồi.
- Đại soái không nên lạc quan quá, chủ thượng vẫn luôn lo lắng Chu quốc và Đường quốc sẽ liên minh đột kích, cho nên đối với việc chiếm cứ Thường Châu đã băn khoăn rất nhiều.
Phạm Hổ trả lời nói.
Trương Hồng Ba gật đầu, nói:
- Là có nguy cơ đó, nhưng Thường Châu nếu không chiếm trước, vậy sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra không thuận lợi cho cục diện, chủ thượng cũng hiểu rõ, cho nên mới nguyện ý chiếm giữ Thường Châu.
Phạm Hổ gật đầu, Trương Hồng Ba lại nói:
- Ngươi yên tâm đi, gần ba vạn tù binh đưa đi Đài Châu, chủ thượng rất nhanh sẽ điều ba vạn quân Tây Bộ qua, cho nên dù Đường quốc và Chu quốc liên minh, chúng ta cũng là có thể chiến đấu.
Phạm Hổ ngẩn người, nói:
- Điều quân? Chủ thượng nói vậy sao?
- Không cần phải nói, nếu chủ thượng không thể tăng binh ở đây, sẽ không nguyện ý xuất quân chiếm Thường Châu đâu.
Trương Hồng Ba tự tin nói, Phạm Hổ trầm lặng gật đầu.
/685
|