Trình Diễm nghiêm mặt nói:
- Điều chủ thượng suy nghĩ là có khả năng, nếu là thủy quân của Tấn quốc trên biển hùng mạnh, hoàn toàn có thể chở đại quân chiếm Tân La đảo, về sau có thể hình thành một loại trạng thái có khả năng liên hợp với Yến quốc ,liền có thể càng nhiều quân lực kiềm chế Chu quốc, khiến cho lực tấn công của Chu quốc đối với phía nam không đủ, đồng thời cũng có lợi cho quân lực Kinh Châu tấn công và chiếm cứ Ba Thục.
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Ý tưởng là tốt, chỉ là Tân La quốc vị tất đã dễ dàng chiếm được, mà quân lực Tấn quốc có thể thích ứng bắc chinh hay không, mới là vấn đề lớn nhất.
Trình Diễm gật đầu, nói:
- Phương bắc rét mướt, có thể tấn công vào mùa hạ, chủ yếu là quy trị không dễ, dù sao cũng là dị tộc, so không được với những nơi đã từng là thiên hạ của Đại Đường đế quốc.
Lục Thất gật đầu, hòa nhã nói:
- Thời kì của triều Tùy và triều Đường đều đã tiến công Tân La đảo quốc, kết quả đều không có thành công chiếm được, đặc biệt là triều nhà Tùy kết quả là thảm nhất, tạo thành một nguyên nhân mất nước.
- Lúc đó vì sao không thể thành công, nguyên nhân lớn nhất hẳn là thủy quân trên biển không mạnh, đặc biệt là triều Tùy, phải từ đường bộ vượt qua lộ trình rất lớn mới có thể tấn công Tân La, nếu là có thuyền biển một lần chở được mười vạn quân, lại trang bị vũ khí tốt nhất, nắm được cái Tân La quốc kia cũng không phải là rất khó.
Trình Diễm nói.
Lục Thất mỉn cười, hơi lắc đầu nói:
- Quân mặc giáp của Tấn quốc cũng chiếm một nửa, ta cũng là không dám vì một đảo quốc phương bắc mà điều đi mười vạn quân mặc giáp, chỉ có đợi thêm mấy năm nữa.
Trình Diễm gật đầu, Lục Thât lại nói:
- Lần này ta đi tuần, ở Quân Khí giám Cán Châu nhìn thấy một số vũ khí mới sắc bén, trong đó có một loại xe thần nỏ ta rất xem trọng, phân làm hai loại, một loại là băn ra mũi tên lớn, một loại là khuôn lớn xếp thành dãy nỏ, một lần có thể bắn ra một trăm mũi tên nỏ, ta đã bảo chế tạo số lượng lớn.
Trình Diễm gật đầu, nói:
- Vũ khí sắc bén là một trong những mấu chốt nâng cao lực chiến đấu, tuy nhiên rất khó để dùng rộng rãi, chủ yếu là quá tiêu hao tài lực, thần nghe nói Giang Âm quân sở trường dùng hỏa công, cũng có thể phát triển nhiều một số vũ khí sử dụng lửa để công thành.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Phát triển hỏa khí càng khó, kia cần phải có một loại dầu hỏa, các vùng của Tấn quốc lại không có nơi nào sản xuất dầu hỏa, Giang Âm quân đều là mua từ hải ngoại về.
Trình Diễm gật đầu, Lục Thất ôn hòa nói:
- Hiện giờ vũ khí dùng tốt nhất vẫn là cung tiễn, chi phí chế tạo mũi tên không lớn, Tấn quốc ở khắp nơi đều có thể tìm được nguyên liệu, mà dầu hỏa, chỉ có thể dành cho thủy quân tiêu dùng.
Trình Diễm gật đầu, Lục Thất suy nghĩ một lúc, lại nói:
- Ở phía Tây Bắc của Chu quốc có một Hạ quốc, là người Đảng Hạng thành lập nên, nghe nói cũng là mối uy hiếp rất lớn đối với Chu quốc.
- Chủ thượng nói đến là Hạ quốc, lập quốc cũng phải mười năm rồi, vốn là người Đảng Hạng thần phục Chu quốc, tuy nhiên vì phía Đông Bắc có Yến quốc quấy nhiễu, phía tây nam lại có Hán quốc Ba Thục nhòm ngó, cho nên Chu quốc đối với người Đảng Hạng vẫn luôn thực hiện chính sách dụ dỗ lung lạc, hiện giờ người Đảng Hạng lại chống lại thành lập nên Hạ quốc, Chu quốc có thể nói là bôn bề đều là địch.
Trình Diễm nhã nhặn nói.
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Chính là coi như bốn bề đều là địch, Chu quốc cũng là nước lớn mạnh nhất.
- Đó là sự thật, chủ yếu là Đường quốc nhiều năm vẫn luôn không dám quấy nhiễu Chu quốc, thậm chí còn không ngừng cống nạp cung phụng Chu quốc để cầu an bình, khiến cho Chu quốc có cơ hội khiến Giang Hoài trở thành vùng đất lương thực quan trọng.
Trình Diễm trả lời nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Từ lúc Ngụy quốc thành lập đến nay, Chu quốc lại vẫn luôn không cưỡng bức Đường hoàng, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân nà nào?
- Thần cho rằng, Chu quốc có khả năng phán đoán nhầm thế cục của Đại Giang Lĩnh Nam, chủ thượng là muốn Chu quốc và Ngụy quốc làm sách lược bình phong che chở, mà Chu quốc khả năng là cũng không muốn Đường quốc bị diệt, Chu quốc hiện giờ, hẳn là rất khó để lấy đại quân nam tiến, hoặc là không nghĩ mạo hiểm điều đại quân đến phía nam.
Trình Diễm nói ra suy nghĩ của bản thân.
Lục Thất gật đầu, cười nhạt nói:
- Đúng là có khả năng đấy, ta sợ Chu quốc tấn công mà khiến cho Đường quốc và Ngụy quốc tồn tại, mà Chu quốc lại là lo ngại Đường quôc bị diệt, khiến cho Đại Giang Lĩnh Nam thống nhất.
Trình Diễm gật đầu, Lục Thất lại điềm tĩnh nói:
- Hiểu biết của ta với Chu quốc vẫn là quá ít, theo tù binh chỗ đó cũng chỉ có thể biết được chuyện của Giang Hoài, trên thực tế, quân Chu tấn công Tấn quốc, đều là mộ binh ở vùng Giang Hoài, chân chính bắc quân của Chu quốc, cũng không có được điều đến phía nam.
- Chủ thượng không có cử thám tử đi Chu quốc sao?
Trình Diễm hỏi.
- Kinh Châu chỗ đó, vốn cũng có thám tử ẩn náu ở Chu quốc, nhưng đều không có tiến về phía bắc, thám tử rất khó xâm nhập phương bắc, chính là có thể xâm nhập vào, ta cũng không muốn rút dây động rừng khiến cho Đường quốc nghi kị, nếu là thám tử bị bắt, ngược lại khiến cho Chu quốc nắm được đằng chuôi, hiện giờ Chu quốc muốn biết sự tình của Tấn quốc, cũng là rất khó làm được.
Lục Thất cười nhạt nói.
Trình Diễm gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Ta hiện tại cảm thấy hứng thú không phải là Chu quốc, mà là Hán quốc ở Ba Thục nơi đó, đối với Chu quốc, trong vài năm tới ta không có khả năng chủ động tấn công.
Trình Diễm do dự một chút, nói:
- Chủ thượng, thần cảm thấy, chỉ sợ Hán quốc cũng có ý đồ tấn công chúng ta.
Lục Thất ngớ ra như có điều suy nghĩ,qua một lúc mới gật đầu nói:
- Là có khả năng đó, Tấn quốc mới chiếm đất Sở chưa lâu, chỗ đứng chưa ổn định, Hán quốc hẳn là sẽ có ý tưởng đánh úp đoạt đất Sở , tuy nhiên quân lực của Hán quốc hẳn là không đủ để tiến quân đoạt đất Sở.
Trình Diễm chần chừ một chút muốn nói lại thôi, Lục Thất nhìn thấy mỉm cười nói:
- Huynh cùng ta, còn có lời nào không thể nói ra được chứ.
Trình Diễm gật đầu, nói:
- Ý tưởng này của thần có chút không hợp lẽ thường, chính là Hán quốc có khả năng mượn quân lực của dị tộc hay không.
Lục Thất nghe xong yên lặng, gật đầu nói:
- Đương nhiên là có khả năng đó, Hán quốc và thổ phiên phía tây giáp nhau, thậm chí có thể cùng người Đảng Hạ lập thành liên minh.
Trình Diễm gật đầu, nói:
- Hóa ra chủ thượng đã nghĩ qua, Hán quốc có khả năng liên minh với Hạ quốc.
- Hạ quốc và Hán quốc nếu đã đều đối mặt với sự cường thế của Chu quốc, tự nhiên sẽ dễ dàng liên minh, tuy nhiên coi như là liên minh, cũng sẽ đề phòng lẫn nhau, cho nên khả năng binh lính Hạ quốc tiến vào địa vực Hán quốc, hẳn là chỉ có ngũ thành.
Lục Thất ôn hòa trả lời.
Trình Diễm gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Coi như là hai bên đề phòng lẫn nhau, nếu như là có lợi ích cực kì to lớn có thể giành được, Hán quốc vẫn là bằng lòng dẫn sói vào nhà, Tấn quốc hiện giờ chiếm cứ Kinh Châu, đối với Hán quốc mà nói, sự uy hiếp cũng không thua gì Chu quốc.
Trình Diễm gật đầu, nói:
- Đó là sự thật, Kinh Châu hiện giờ có Tấn quốc đứng đằng sau chống đỡ, đã không còn là cái Kinh quốc kia nhất định phải dựa vào Hán quốc.
Lục Thất gật đầu, điềm tĩnh nói:
- Trước mắt, chúng ta chỉ có thể lấy phòng thủ làm chủ, có thể đợi đến khi Hán quốc động thủ trước, kéo dài thời gian một chút, đối với Tấn quốc càng có lợi.
Trình Diễm gật đầu, nói:
- Trước mắt đúng là không thích hợp nảy sinh khai chiến trước, dễ dàng khiến cho quân tâm đất Sở mâu thuẫn.
Lục Thất đầu dựa vào lưng ghế, ôn hòa nói:
- Nguyên quán của đại ca là ở đâu vậy?
- Nguyên quán của thần ở huyện Đồng Lăng, tiên phụ là tướng quân Thiên Ngư Vệ của Đường quốc đời trước, cho nên thần mới trở thành Đường quốc kinh quân.
Trình Diễm trả lời, chủ đề của hai người chuyển sang chuyện nhà.
Ngày hôm sau, Trình Diễm dẫn theo trăm tên cận vệ đi Kinh Châu, mà Lục Thất lại đi cùng Cố tướng quân nói chuyện sâu sắc một hồi, để Cố tướng quân bắt đầu bố cục đề phòng khả năng Hán quốc đột kích, cũng trao quyền cho Cố tướng quân, có thể đặt bố cục tùy cơ ứng biến dụ địch sa bẫy.
Gặp Cố tướng quân, Lục Thất bắt đầu tuần phủ quân chính các nơi, đặt biệt đi tới vùng giao giới với Hán quốc để xem, giao giới của hai nước là phía tây bắc của Khê Châu và Di Châu, chính là vùng Ô Giang, địa phương năm đó Hạng Vũ bại trận tự sát, Lục Thất lại là không có cách nào đi xem thử, nơi đó là thuộc địa vực Hán quốc.
Lục Thất ở vùng quốc vực Đàm Châu tuần phủ mười ngày, Trình Diễm có tin tức hồi âm, đã hoàn thành việc Lục Thất dặn dò, cái tên thái tử Sở quốc kia quả nhiên không chịu nhận tứ phong, Trình Diễm chọn con trai thứ sáu của Sở vương, sau khi rời đi, để một thuộc hạ mai phục, tìm cơ hội ở ban đêm ba ngày sau giết chết con trai thứ sáu của Sở vương, sau đó Trình Diễm kinh hoàng cực điểm đi xem, lại chọn con trai thứ mười hai của Sở vương, đồng thời dẫn người đến bảo vệ.
Lục Thất sở dĩ để Trình Diễm làm việc này, chủ yếu là không muốn Quan Xung và các tướng lĩnh trong quân biết, kia sẽ làm ảnh hướng đến hình tượng chính diện của hắn, mà Trình Diễm trước đây đã từng ám sát Hành Quân Tư Mã của Giang Âm quân, rõ ràng là một nhân vật biết làm việc biến báo, không kiêng kỵ âm mưu thủ đoạn.
Lục Thất hồi lệnh lại cho Trình Diễm, để anh ta dẫn người trong tộc Sở vương không được tứ phong, trở về Lãnh Châu, Trình Diễm nhận lệnh chấp hành, ở Lãng Châu, Lục Thất tự mình khảo sát tộc nhân Sở vương, lựa chọn ra ba mươi tư người đưa đến Phúc Châu làm quan, còn lại đều phái trở về Kinh Châu, đi hỗn độn sống cùng một chỗ với tân Sở vương.
- Điều chủ thượng suy nghĩ là có khả năng, nếu là thủy quân của Tấn quốc trên biển hùng mạnh, hoàn toàn có thể chở đại quân chiếm Tân La đảo, về sau có thể hình thành một loại trạng thái có khả năng liên hợp với Yến quốc ,liền có thể càng nhiều quân lực kiềm chế Chu quốc, khiến cho lực tấn công của Chu quốc đối với phía nam không đủ, đồng thời cũng có lợi cho quân lực Kinh Châu tấn công và chiếm cứ Ba Thục.
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Ý tưởng là tốt, chỉ là Tân La quốc vị tất đã dễ dàng chiếm được, mà quân lực Tấn quốc có thể thích ứng bắc chinh hay không, mới là vấn đề lớn nhất.
Trình Diễm gật đầu, nói:
- Phương bắc rét mướt, có thể tấn công vào mùa hạ, chủ yếu là quy trị không dễ, dù sao cũng là dị tộc, so không được với những nơi đã từng là thiên hạ của Đại Đường đế quốc.
Lục Thất gật đầu, hòa nhã nói:
- Thời kì của triều Tùy và triều Đường đều đã tiến công Tân La đảo quốc, kết quả đều không có thành công chiếm được, đặc biệt là triều nhà Tùy kết quả là thảm nhất, tạo thành một nguyên nhân mất nước.
- Lúc đó vì sao không thể thành công, nguyên nhân lớn nhất hẳn là thủy quân trên biển không mạnh, đặc biệt là triều Tùy, phải từ đường bộ vượt qua lộ trình rất lớn mới có thể tấn công Tân La, nếu là có thuyền biển một lần chở được mười vạn quân, lại trang bị vũ khí tốt nhất, nắm được cái Tân La quốc kia cũng không phải là rất khó.
Trình Diễm nói.
Lục Thất mỉn cười, hơi lắc đầu nói:
- Quân mặc giáp của Tấn quốc cũng chiếm một nửa, ta cũng là không dám vì một đảo quốc phương bắc mà điều đi mười vạn quân mặc giáp, chỉ có đợi thêm mấy năm nữa.
Trình Diễm gật đầu, Lục Thât lại nói:
- Lần này ta đi tuần, ở Quân Khí giám Cán Châu nhìn thấy một số vũ khí mới sắc bén, trong đó có một loại xe thần nỏ ta rất xem trọng, phân làm hai loại, một loại là băn ra mũi tên lớn, một loại là khuôn lớn xếp thành dãy nỏ, một lần có thể bắn ra một trăm mũi tên nỏ, ta đã bảo chế tạo số lượng lớn.
Trình Diễm gật đầu, nói:
- Vũ khí sắc bén là một trong những mấu chốt nâng cao lực chiến đấu, tuy nhiên rất khó để dùng rộng rãi, chủ yếu là quá tiêu hao tài lực, thần nghe nói Giang Âm quân sở trường dùng hỏa công, cũng có thể phát triển nhiều một số vũ khí sử dụng lửa để công thành.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Phát triển hỏa khí càng khó, kia cần phải có một loại dầu hỏa, các vùng của Tấn quốc lại không có nơi nào sản xuất dầu hỏa, Giang Âm quân đều là mua từ hải ngoại về.
Trình Diễm gật đầu, Lục Thất ôn hòa nói:
- Hiện giờ vũ khí dùng tốt nhất vẫn là cung tiễn, chi phí chế tạo mũi tên không lớn, Tấn quốc ở khắp nơi đều có thể tìm được nguyên liệu, mà dầu hỏa, chỉ có thể dành cho thủy quân tiêu dùng.
Trình Diễm gật đầu, Lục Thất suy nghĩ một lúc, lại nói:
- Ở phía Tây Bắc của Chu quốc có một Hạ quốc, là người Đảng Hạng thành lập nên, nghe nói cũng là mối uy hiếp rất lớn đối với Chu quốc.
- Chủ thượng nói đến là Hạ quốc, lập quốc cũng phải mười năm rồi, vốn là người Đảng Hạng thần phục Chu quốc, tuy nhiên vì phía Đông Bắc có Yến quốc quấy nhiễu, phía tây nam lại có Hán quốc Ba Thục nhòm ngó, cho nên Chu quốc đối với người Đảng Hạng vẫn luôn thực hiện chính sách dụ dỗ lung lạc, hiện giờ người Đảng Hạng lại chống lại thành lập nên Hạ quốc, Chu quốc có thể nói là bôn bề đều là địch.
Trình Diễm nhã nhặn nói.
Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:
- Chính là coi như bốn bề đều là địch, Chu quốc cũng là nước lớn mạnh nhất.
- Đó là sự thật, chủ yếu là Đường quốc nhiều năm vẫn luôn không dám quấy nhiễu Chu quốc, thậm chí còn không ngừng cống nạp cung phụng Chu quốc để cầu an bình, khiến cho Chu quốc có cơ hội khiến Giang Hoài trở thành vùng đất lương thực quan trọng.
Trình Diễm trả lời nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Từ lúc Ngụy quốc thành lập đến nay, Chu quốc lại vẫn luôn không cưỡng bức Đường hoàng, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân nà nào?
- Thần cho rằng, Chu quốc có khả năng phán đoán nhầm thế cục của Đại Giang Lĩnh Nam, chủ thượng là muốn Chu quốc và Ngụy quốc làm sách lược bình phong che chở, mà Chu quốc khả năng là cũng không muốn Đường quốc bị diệt, Chu quốc hiện giờ, hẳn là rất khó để lấy đại quân nam tiến, hoặc là không nghĩ mạo hiểm điều đại quân đến phía nam.
Trình Diễm nói ra suy nghĩ của bản thân.
Lục Thất gật đầu, cười nhạt nói:
- Đúng là có khả năng đấy, ta sợ Chu quốc tấn công mà khiến cho Đường quốc và Ngụy quốc tồn tại, mà Chu quốc lại là lo ngại Đường quôc bị diệt, khiến cho Đại Giang Lĩnh Nam thống nhất.
Trình Diễm gật đầu, Lục Thất lại điềm tĩnh nói:
- Hiểu biết của ta với Chu quốc vẫn là quá ít, theo tù binh chỗ đó cũng chỉ có thể biết được chuyện của Giang Hoài, trên thực tế, quân Chu tấn công Tấn quốc, đều là mộ binh ở vùng Giang Hoài, chân chính bắc quân của Chu quốc, cũng không có được điều đến phía nam.
- Chủ thượng không có cử thám tử đi Chu quốc sao?
Trình Diễm hỏi.
- Kinh Châu chỗ đó, vốn cũng có thám tử ẩn náu ở Chu quốc, nhưng đều không có tiến về phía bắc, thám tử rất khó xâm nhập phương bắc, chính là có thể xâm nhập vào, ta cũng không muốn rút dây động rừng khiến cho Đường quốc nghi kị, nếu là thám tử bị bắt, ngược lại khiến cho Chu quốc nắm được đằng chuôi, hiện giờ Chu quốc muốn biết sự tình của Tấn quốc, cũng là rất khó làm được.
Lục Thất cười nhạt nói.
Trình Diễm gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Ta hiện tại cảm thấy hứng thú không phải là Chu quốc, mà là Hán quốc ở Ba Thục nơi đó, đối với Chu quốc, trong vài năm tới ta không có khả năng chủ động tấn công.
Trình Diễm do dự một chút, nói:
- Chủ thượng, thần cảm thấy, chỉ sợ Hán quốc cũng có ý đồ tấn công chúng ta.
Lục Thất ngớ ra như có điều suy nghĩ,qua một lúc mới gật đầu nói:
- Là có khả năng đó, Tấn quốc mới chiếm đất Sở chưa lâu, chỗ đứng chưa ổn định, Hán quốc hẳn là sẽ có ý tưởng đánh úp đoạt đất Sở , tuy nhiên quân lực của Hán quốc hẳn là không đủ để tiến quân đoạt đất Sở.
Trình Diễm chần chừ một chút muốn nói lại thôi, Lục Thất nhìn thấy mỉm cười nói:
- Huynh cùng ta, còn có lời nào không thể nói ra được chứ.
Trình Diễm gật đầu, nói:
- Ý tưởng này của thần có chút không hợp lẽ thường, chính là Hán quốc có khả năng mượn quân lực của dị tộc hay không.
Lục Thất nghe xong yên lặng, gật đầu nói:
- Đương nhiên là có khả năng đó, Hán quốc và thổ phiên phía tây giáp nhau, thậm chí có thể cùng người Đảng Hạ lập thành liên minh.
Trình Diễm gật đầu, nói:
- Hóa ra chủ thượng đã nghĩ qua, Hán quốc có khả năng liên minh với Hạ quốc.
- Hạ quốc và Hán quốc nếu đã đều đối mặt với sự cường thế của Chu quốc, tự nhiên sẽ dễ dàng liên minh, tuy nhiên coi như là liên minh, cũng sẽ đề phòng lẫn nhau, cho nên khả năng binh lính Hạ quốc tiến vào địa vực Hán quốc, hẳn là chỉ có ngũ thành.
Lục Thất ôn hòa trả lời.
Trình Diễm gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Coi như là hai bên đề phòng lẫn nhau, nếu như là có lợi ích cực kì to lớn có thể giành được, Hán quốc vẫn là bằng lòng dẫn sói vào nhà, Tấn quốc hiện giờ chiếm cứ Kinh Châu, đối với Hán quốc mà nói, sự uy hiếp cũng không thua gì Chu quốc.
Trình Diễm gật đầu, nói:
- Đó là sự thật, Kinh Châu hiện giờ có Tấn quốc đứng đằng sau chống đỡ, đã không còn là cái Kinh quốc kia nhất định phải dựa vào Hán quốc.
Lục Thất gật đầu, điềm tĩnh nói:
- Trước mắt, chúng ta chỉ có thể lấy phòng thủ làm chủ, có thể đợi đến khi Hán quốc động thủ trước, kéo dài thời gian một chút, đối với Tấn quốc càng có lợi.
Trình Diễm gật đầu, nói:
- Trước mắt đúng là không thích hợp nảy sinh khai chiến trước, dễ dàng khiến cho quân tâm đất Sở mâu thuẫn.
Lục Thất đầu dựa vào lưng ghế, ôn hòa nói:
- Nguyên quán của đại ca là ở đâu vậy?
- Nguyên quán của thần ở huyện Đồng Lăng, tiên phụ là tướng quân Thiên Ngư Vệ của Đường quốc đời trước, cho nên thần mới trở thành Đường quốc kinh quân.
Trình Diễm trả lời, chủ đề của hai người chuyển sang chuyện nhà.
Ngày hôm sau, Trình Diễm dẫn theo trăm tên cận vệ đi Kinh Châu, mà Lục Thất lại đi cùng Cố tướng quân nói chuyện sâu sắc một hồi, để Cố tướng quân bắt đầu bố cục đề phòng khả năng Hán quốc đột kích, cũng trao quyền cho Cố tướng quân, có thể đặt bố cục tùy cơ ứng biến dụ địch sa bẫy.
Gặp Cố tướng quân, Lục Thất bắt đầu tuần phủ quân chính các nơi, đặt biệt đi tới vùng giao giới với Hán quốc để xem, giao giới của hai nước là phía tây bắc của Khê Châu và Di Châu, chính là vùng Ô Giang, địa phương năm đó Hạng Vũ bại trận tự sát, Lục Thất lại là không có cách nào đi xem thử, nơi đó là thuộc địa vực Hán quốc.
Lục Thất ở vùng quốc vực Đàm Châu tuần phủ mười ngày, Trình Diễm có tin tức hồi âm, đã hoàn thành việc Lục Thất dặn dò, cái tên thái tử Sở quốc kia quả nhiên không chịu nhận tứ phong, Trình Diễm chọn con trai thứ sáu của Sở vương, sau khi rời đi, để một thuộc hạ mai phục, tìm cơ hội ở ban đêm ba ngày sau giết chết con trai thứ sáu của Sở vương, sau đó Trình Diễm kinh hoàng cực điểm đi xem, lại chọn con trai thứ mười hai của Sở vương, đồng thời dẫn người đến bảo vệ.
Lục Thất sở dĩ để Trình Diễm làm việc này, chủ yếu là không muốn Quan Xung và các tướng lĩnh trong quân biết, kia sẽ làm ảnh hướng đến hình tượng chính diện của hắn, mà Trình Diễm trước đây đã từng ám sát Hành Quân Tư Mã của Giang Âm quân, rõ ràng là một nhân vật biết làm việc biến báo, không kiêng kỵ âm mưu thủ đoạn.
Lục Thất hồi lệnh lại cho Trình Diễm, để anh ta dẫn người trong tộc Sở vương không được tứ phong, trở về Lãnh Châu, Trình Diễm nhận lệnh chấp hành, ở Lãng Châu, Lục Thất tự mình khảo sát tộc nhân Sở vương, lựa chọn ra ba mươi tư người đưa đến Phúc Châu làm quan, còn lại đều phái trở về Kinh Châu, đi hỗn độn sống cùng một chỗ với tân Sở vương.
/685
|