Kiều Thê Như Vân

Chương 687: Thái hậu sao?

/999


"Đáng giận!", Dừa Thuật chửi bới trong lòng, mấy trăm người trong ngàn vạn kỵ binh, có vẻ vô lực nói không nên lời, mà người ngã xuống, lập tức không nhìn thấy sinh lộ.
Nếu bình thường không sa vào trong hương ôn nhu, không ngày ngày say rượu, hiện tại, Dừa Thuật có lẽ còn có năng lực ứng biến, chỉ là, nữ nhân đẹp và rượu tốt đã muốn lấy hết thể lực của hắn, một người kỵ binh của đối phương cũng không bằng, nếu lúc ấy kịp thời né tránh, thoáng điều chỉnh phương hướng ngồi trên ngựa, bị đụng ngã lăn xuống ngựa, tuyệt đối không phải hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Chỉ là, lúc này đã hối hận không còn kịp nữa rồi, hắn chứng kiến những dũng sĩ khác bị đánh trở mình xuống ngựa, phía dưới vòm trời, bốn phía đều là tiếng HI...I...I... cùng âm thanh khóc thét, hắn sinh ra tuyệt vọng, một người cũng không thể chạy trở về, ngay cả người báo tin cũng không có.
"Phụ vương và thái hậu..."
Dừa Thuật sinh ra tuyệt vọng, bộ tộc của hắn, nhiều nhất chỉ có hơn hai ngàn kỵ binh có thể dùng, nếu sớm có đề phòng, có lẽ còn có thể tổ chức thêm mấy ngàn dân chăn nuôi, buông tay đánh cược một lần, chỉ là………
Toàn bộ xong rồi...
Bọn kỵ binh không để ý tới hắn, trong loạn quân, kỵ sĩ xuống ngựa không có gì khác với việc chết, Dừa Thuật đang hưởng thụ hô hấp một lần cuối cùng trước khi chết, sau đó, hắn phát hiện hơn mười người cưỡi ngựa đeo nón thiết xác vây quanh hắn.
"Điện hạ!" Một người mặc kim giáp đánh ngựa tới, bốn phía đều truyền ra tiếng chào hỏi kính sợ, người này chỉ nhàn nhạt mà cười, nụ cười kia như tắm gió xuân, giống như là nam nhân cỡi ngựa đi đón dâu trên thảo nguyên.
Hắn xoay người xuống ngựa, đám người đứng xung quanh đồng loạt théo nón thiết xác, lập tức trở mình xuống ngựa, không ai khác, đó chính là Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo đi đến bên người Dừa Thuật, chỉ nhìn thoáng qua hướng Dừa Thuật, lập tức nhấc giày quân lên, dùng roi ngựa đập đập lên trên người Dừa Thuật, quay đầu hướng một người cầm nón thiết xác, nói: "Là một Tiểu Vương tử sao?" Sau lưng, người cầm nón thiết xác gật gật đầu, nói: "Bên hông buộc dây lưng màu vàng nhạt, là Vương Tử."
Đám tiến sĩ đã được dạy ở phía trong học đường về mấy đặc điểm này, Thẩm Ngạo à một tiếng, ngồi xổm người xuống, dò xét Dừa Thuật, bên cạnh hắn, rất nhiều người cũng ngồi xổm xuống, nhìn Thẩm Ngạo cùng Dừa Thuật.
Dừa Thuật có một loại xấu hổ và giận dữ khi bị người vây xem, ngoài miệng hừ một tiếng, rất muốn giống một người dũng sĩ, phải chết cũng chết oanh oanh liệt liệt một ít, nhưng cánh tay hắn bị đâm cho trật khớp, lại làm cho hắn không sử dụng được một điểm khí lực, mỗi một lần ra sức, đau đớn đều truyền đến tận trong tim.
Thẩm Ngạo tiếp tục quan sát hắn, trên khóe miệng lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, hỏi: "Ê, ngươi có thể hay không nói tiếng Hán?"
Dừa Thuật nghe hiểu được tiếng Hán, lại không nghe hiểu tiếng Hán của Thẩm Ngạo, mồ hôi to như hạt đậu tè trên trán rơi tí tích, cắn răng nhịn nhục nhã và đau đớn này xuống.
Thẩm Ngạo thấy trong mắt hắn hiện lên một tia mờ mịt, trên mặt lộ ra vẻ uể oải, không khỏi nói: "Người này không biết nói tiếng Hán, có lẽ là Tiểu Vương tử, một điểm văn hóa cũng không hiểu, làm thịt!"
Đám giáo úy ào ào rút đao, Thẩm Ngạo nói những lời này, Dừa Thuật mới nghe đã hiểu rồi, hừ lạnh một tiếng, dùng tiếng Hán nói: "Muốn giết thì cứ giết! Anh hùng bạch sơn hắc thuỷ không sợ hãi tử vong."
Ồ, Thẩm Ngạo hoài nghi mà nhìn hắn một cái, không nhịn được, nói: "Thì ra ngươi biết nói tiếng Hán, mẹ ơi, biết nói tiếng Hán còn dám không đáp lời bổn vương nói, thật sự đáng hận." Dứt lời, liền đứng lên, dùng roi ngựa hung hăng mà quật hắn mấy cái, làm cho Dừa Thuật gào khóc thảm thiết.
Thẩm Ngạo lại ngồi xổm xuống lần nữa, rất hòa ái nói: "Đã biết nói tiếng người, như vậy, bổn vương cho ngươi chết một kiểu thống khoái, trả lời mấy cái vấn đề nho nhỏ của bổn vương là có thể được chết."
Dừa Thuật hừ lạnh nói: "Bạch sơn hắc thuỷ anh hùng......"
Thẩm Ngạo bĩu môi, khinh miệt mà xen lời hắn, nói: "Bạch sơn hắc thuỷ anh hùng sẽ bị bổn vương thiến sạch, lại mang thân thể trần trụi, kéo đến Tây Hạ dạo phố, mỗi ngày dùng roi dính nước muối hung hăng quất, lại mời hai đại phu tốt nhất chăm sóc, lại để cho cái anh hùng chó má này muốn sống không được, muốn chết không xong, ngươi là anh hùng hay là gấu chó?"
Dừa Thuật nghe được, thân thể toàn hơi lạnh lẽo, trong đôi mắt hiện lên một tia kinh hoảng, khàn giọng nói: "Giết chết ta đi, giết chết ta đi!"
Thẩm Ngạo thở dài một hơi, nói: "Bổn vương rất ưa thích kết giao bằng hữu, cũng rất muốn giúp ngươi, nhưng ngươi, ngay cả điểm yêu cầu nho nhỏ này của bổn vương, cũng không thể cho ta thoả mãn, bảo bổn vương trợ giúp ngươi như thế nào đây?", sắc mặt của hắn trầm xuống, lạnh lùng nói: "Kỳ Tin thành có bao nhiêu nhân mã?"
Dừa Thuật chỉ do dự một chút, dưới sự uy hiếp đối xử lạnh nhạt của Thẩm Ngạo, liền kinh hoàng thất thố mà nói: "Hai...không, năm nghìn..."
Thẩm Ngạo đứng lên, hung hăng đạp hạ thân Dừa Thuật một cước, Dừa Thuật cong người lên, lên tiếng gào thét.
Thẩm Ngạo tiếp tục ngồi xổm xuống, rất thuần khiết nói: "Bổn vương muốn nghe nói thật, hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, có bao nhiêu nhân mã, nếu không nên nết......"
Hắn âm trầm mà cười rộ lên, ngay cả đám giáo úy vây quanh, ngồi xổm xuống ở bên người Dừa Thuật cũng bị lây bệnh, cùng một chỗ mà cười khanh khách.
Dừa Thuật hữu khí vô lực mà nhấp nhô yết hầu, gian nan nói: "Hơn hai ngàn một trăm người..."
Thẩm Ngạo lại đứng lên, hung hăng đạp hạ thân của hắn một cước, Dừa Thuật lại gào khóc đau nhức, nước mắt đều chảy ra, lúc này ở đâu còn lo lắng cái gì anh hùng gấu chó? Cả người như là thịt nát vậy.
Thẩm Ngạo tiếp tục ngồi xổm xuống, cười hì hì nói: "Bổn vương ghét nhất người nào gạt ta."
Nước mắt Dừa Thuật chảy ra ồ ồ, cắn răng gian nan nói: "Ta...không lừa gạt ngươi, không tin...ngươi đi hỏi những người khác..."
Lời nói vừa rồi, thật sự là Thẩm Ngạo oan uổng hắn, Thẩm Ngạo thấy mặt của hắn sắc không giống giả bộ, trên mặt lập tức trồi lên một tia áy náy, vừa rồi đạp hắn một cước, chỉ là muốn chứng thực lời nói Dừa Thuật thoáng một tý mà thôi, ai ngờ người ta lại có thành ý như vậy, thật sự có chút ngượng ngùng.
Hắn ngượng ngùng cười nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi, người đâu......người đâu, đi gọi hộ lý giáo úy đến, trị trị thương, thoa dược thảo cho Tiểu Vương tử."
Chỉ một lúc sau, liền có giáo úy đi ra, dáng người xinh đẹp, rước lấy vô số ánh mắt dò xét như sói đói, một người thanh tú động lòng, mang trên mặt mấy phần hưng phấn, miệng mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, rất có vài phần dí dỏm.
Thẩm Ngạo ngoái đầu nhìn lại, đúng là Tần Nhi, không khỏi ngây ngốc một chút, nha đầu kia hôm nay trổ mã, càng thêm dễ nhìn, như thế nào mà theo quân đội đến Tây Hạ, cũng không nói với mình một tý?
Tần Nhi chứng kiến Thẩm Ngạo, trên mặt đẹp nhiễm lên tầng sương lạnh, nhưng trong lòng nhưng không khỏi có chút vui sướng, làm cái hộ lý giáo úy này, tuy chăm sóc người bị thương, nhưng trọng thương đều là giáo đầu khám và chữa bệnh, nàng làm việc, nhiều nhất cũng không quá chuyện gắn xương, thoa rịt thuốc cho người mà thôi.
Tự nhận là một thân bổn sự, đúng là không chỗ nào thi triển, đã sớm ngóng trông trời cao, đưa một người nửa chết nửa sống đến đây cho nàng thí nghiệm, nàng cách nơi này khá gần, nghe nói có Vương gia muốn tìm người trị người bệnh trọng thượng, lập tức sôi nổi đi ra.
"Tần Nhi..." Thẩm Ngạo hướng nàng chào hỏi.
Tần Nhi không để ý tới hắn, ánh mắt rơi vào trên người Dừa Thuật.
Đi đến Dừa Thuật bên người, xem xét thoảng qua, ừm......xương tay rớt cả ra, cũng không phải là cái chứng gì trọng thương, trên mặt có trầy da dấu vết, thoa chút ít dược là tốt rồi, xuống chút nữa xem...
Tần Nhi nổi giận, chứng trọng người này ở trên đũng quần, rõ ràng chứng kiến có vết máu thấm ướt.
"Thì ra là cái trọng chứng này, mất công bà cô còn bị kích động mà chạy tới!"
Dừa Thuật ngao ngao kêu gọi, trong mắt tràn đầy vẻ mong ngóng.
"Rõ ràng còn là người Nữ Chân", trong lòng Tần Nhi bi phẫn suy nghĩ.
Kết quả, Dừa Thuật đợi đến không phải diệu thủ của Tần Nhi, mà là cái giày quân đội kia, một cước hung hăng đạp trúng chỗ trọng thương của hắn, tiếp theo, Tần Nhi liền vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của mình, thản nhiên nói: "Đá nát liền không đau nữa!" Dứt lời, liền nghênh ngang rời đi, vẫn không quên khiêu khích liếc nhìn Thẩm Ngạo.
Những con mắt như sói kia hơi biến đổi, sắc mặt Tần Nhi mang theo mấy phần không có hảo ý, nhìn đám giáo úy, bề ngoài Tần Nhi thoáng chốc đột biến, làm cho bọn họ có chút lạnh cả người.
"Cái này..." Thẩm Ngạo chứng kiến Dừa Thuật tiếp tục khàn giọng kêu gào, không khỏi bắt lấy tay của hắn, nói: "Tiểu Vương Tử huynh, thật sự có lỗi, đại phu nói rồi, cứ cố găngs nhịn một chút, nát thì không đau đâu!"
Dừa Thuật gào khóc kêu lên: "Giết ta, giết ta..."
Thẩm Ngạo nói: "Tại trước khi Tiểu Vương tử huynh chết, bổn vương muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, nghe lời, không có chuyện gì, thế giới rất nhanh có thể thanh tịnh, phụ cận Kỳ Tin thành có quân đội người Nữ Chân các ngươi hay không..."
Thẩm Ngạo rút Thượng Phương bảo kiếm ra, hung hăng mà đâm vào cổ họng Dừa Thuật, lúc mũi kiếm rút ra ngoài, một dòng máu tươi phụt ra theo, Thẩm Ngạo lui về phía sau một bước, tránh để máu văng khắp nơi, Dừa Thuật bụm lấy yết hầu, trên mặt không có quá nhiều phẫn hận, ngược lại giống như là được giải thoát rồi, hắn run rẩy một chút, nhổ ra vài đống bọt máu, thân thể rốt cục cũng không động đậy được nữa.
Thẩm Ngạo đứng lên, đôi mắt lộ ra vẻ tham lam sáng bóng, nhìn qua chỗ sâu trong thảo nguyên, khẽ mỉm cười nói: "Rõ ràng còn có một thái hậu, hiện tại rất có ý tứ."
Một người giáo úy ôm tay không khỏi lên tiếng nói: "Điện hạ, ngài đối với thái hậu..."
Thẩm Ngạo lập tức thưởng hắn một cái roi ngựa, hung dữ nói: "Ngươi có thể hoài nghi nhân cách của bổn vương, nhưng không thể hoài nghi thưởng thức của bổn vương, con mẹ nó.....toàn bộ lên ngựa, tối hôm nay, đến Kỳ Tin thành, mừng công rồi mới nghỉ tạm!"
Tất cả mọi người trở mình lên ngựa, lưu lại thi thể mấy trăm người Nữ Chân, kỵ binh bắt đầu chậm rãi chuyển động, chỉ là, trong tất cả doanh, lan truyền nguyên một đám tin tức.
"Kỳ Tin thành lại có thái hậu người Nữ Chân." Người nói chuyện vẫn không quên gia tăng một câu: "Điện hạ cảm thấy rất hứng thú đối với nàng."
Lại về sau, tin tức này liền truyền càng hư không tưởng nổi: "Điện hạ rất kích động, ngươi xem, hắn cưỡi ngựa thực sự rất vui vẻ, đội hộ vệ đều muốn bỏ qua rồi."
"Điện hạ quả nhiên không giống người thường, đổi lại là ta..." Rất nhiều người thầm lắc đầu trong lòng, nghĩ đến tràng cảnh hương diễm nào đó, rất là ghen tỵ với Thẩm Ngạo.
Có người không nhịn được mà nói: "Tiện nghi cái lão bà mẹ kia."
Màn đêm ảm đạm bao phủ trên không trung Kỳ Tin thành, bất kể là võ sĩ hay là dân chăn nuôi ở bên ngoài thành, đều đến Cách Vương phủ, mang theo ba cân rượu mạnh, chúc mừng thái hậu giá lâm.
Từng đoàn từng đoàn đống lửa dấy lên, võ sĩ và dân chăn nuôi ngồi vây quanh đống lửa vui sướng mà uống rượu mạnh, nướng đùi dê.
Mùi thơm thịt dê truyền tới, làm cho người ta không nhịn được mà chảy nước miếng thèm thuồng, hồi lâu không thống khoái như vậy, khó được Cách Vương rủ lòng từ bi, thái hậu nương nương giá lâm đồng cỏ Kỳ Tin thành, tất cả mọi người quên đi việc không thoải mái, quên mất chiến sự Kỳ Liên sơn, dưới rượu cồn lên men, rất nhiều người bắt đầu cao giọng ca hát.
Trong Cách Vương phủ, cũng là giăng đèn kết hoa, thịt cừu con cừu nhỏ tươi mới, đầy một khay thịt bò, rượu ngon sữa ngựa, đều hiến đến trên bàn rượu của thái hậu.
Nỗ Nhĩ Xích và thái hậu cùng giường mà ngồi, nói về việc nhà, rồi sự tình tộc nhân di chuyển đến đồng cỏ và nguồn nước, đám thế hệ con cháu dũng mãnh thế nào.
Thái hậu nhẹ nhàng xé một miếng thịt cừu, lướt qua liền ngừng lại, nhưng lại không ngừng mà thổn thức, Kỳ Tân phủ ở đâu cũng tốt, ngự trù trong nội cung cũng là tay nghề tinh xảo, chỉ là, tại đó, rốt cuộc cũng không nếm được loại tư vị này.
Nỗ Nhĩ Xích cười ha ha một tiếng, bưng một ly rượu sữa ngựa đến trên tay thái hậu, huynh muội trò chuyện với nhau, càng hân hoan hơn.
Chỉ là, thời điểm Nỗ Nhĩ Xích băn khoăn nhìn xuống bên dưới, phát hiện trong này giống như thiếu cái gì, mặt hắn không khỏi âm trầm, gọi một quản sự nho nhỏ đến, hỏi: "Dừa Thuật vì cái gì mà vẫn chưa về?"
Quản sự nói: "Chắc sắp về rồi!"
Trong lòng Nỗ Nhĩ Xích sinh ra một tia lo lắng, nhưng rất nhanh đã bị cái vui mừng này hòa tan, trong lòng nghĩ, có lẽ bọn hắn gặp đàn sói thảo nguyên.
Đàn sói là sinh vật đáng sợ nhất thảo nguyên, nhất là trong đêm, những dân du mục đụng vào bọn chúng, mười phần là phải táng thân trong bụng sói, nhưng Dừa Thuật mang đi, chính là mấy trăm dũng sĩ, tuyệt đối không thể gặp chuyện không may, nhiều nhất là chậm trễ một ít thời gian mà thôi.
Nỗ Nhĩ Xích thoải mái cười to, giơ bát lớn làm bằng xương trâu đựng rượu lên, hướng thái hậu mời rượu, nói một vài lời cát tường như ý.
Nhưng Thái hậu lại bưng rượu sữa ngựa, mười phần mạnh mẽ, nói: "Chúng ta đồng loạt cung chúc đại Khả Hãn thảo nguyên, vĩnh viễn trí tuệ vũ dũng, sớm ngày nhập quan, dẫn đầu dũng sĩ Nữ Chân ta, thành lập công trạng hiển hách!"
Quý tộc trong lều nhiệt huyết sôi trào, đồng loạt giơ chén rượu nhỏ lên, nói: "Ô đột!"
Tiệc rượu một mực kéo dài hơn một canh giờ, đại sa mạc nửa đêm, trong gió mang theo cái lạnh lẽo thấu xương, đống lửa và rượu mạnh vào trong bụng cũng không ngăn cản nổi loại rét lạnh này, nguyên một đám mục dân lau nước đọng, dập tắt đống lửa, định trở về lều vải nhà mình.
Nhưng lúc này, ở chỗ sâu trong thảo nguyên, truyền đến tiếng vó ngựa mơ hồ, dân chăn nuôi thận trọng, không khỏi có chút ngạc nhiên, trong lòng suy nghĩ, cái này là lúc nào, rõ ràng còn sẽ có người vội vàng lùa bầy ngựa trở về?
Lại đang muốn, có lẽ là con ngựa hoang, trong đêm gặp phải chuyện gì kinh hãi cũng chưa biết được, bọn hắn đương nhiên không có ý thức nhận ra nguy hiểm, mấy năm qua, người Nữ Chân đánh bại tất cả bộ tộc bên trong đại sa mạc, thành lập đế quốc thảo nguyên cường đại nhất.
Các tộc thảo nguyên, sớm đã hướng Nữ Chân cúi đầu xưng thần, xa xa mà tránh né người Nữ Chân còn không kịp, nào dám xuất hiện đại quy mô tại phụ cận Kỳ Tin thành?
Về phần Tây Hạ và người Khiết Đan, chính là dân chăn nuôi đê đẳng nhất, cũng là không cho là đúng, người Khiết Đan đã thành chó nhà có tang, mà người Tây Hạ, tuy may mắn thắng Nữ Chân một hồi, nhưng Kỳ Tin thành cách biên quan Tây Hạ xa như vậy, Tây Hạ lập quốc đến nay, lúc nào dám duỗi xúc tua và dấu chân đến nơi đây?
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, ngược lại, mấy võ sĩ Nữ Chân hưng phấn mà cưỡi lên ngựa, ào ào nói: "Chắc là Dừa Thuật Tiểu Vương tử đã trở lại!" Vì vậy, mười mấy võ sĩ cưỡi ngựa phi ra, chạy như bay về hướng có tiếng móng ngựa.
Dưới bầu trời đêm, nguyên một đám kỵ sĩ giục ngựa, chạy như bay từ trong bóng tối đi ra, ngay tại cách đó không xa, là một gò núi nhỏ, đánh ngựa trên đồi núi tại đây, rất dễ dàng chứng kiến đống lửa ảm đạm ở Kỳ Tin thành.
Thẩm Ngạo ước thúc tuấn mã, đứng lặng tại trên gò núi, cỏ dại cao cỡ nửa người chập chờn tại vị trí bụng ngựa, vang lên tiếng sào sạt, gió lạnh phất mặt, lại làm cho mặt của hắn phảng phất như kết tầng một băng sương, ngay cả biểu lộ cũng bị đông cứng.
Thẩm Ngạo nhìn thấy phương hướng cực xa, nghe được tiếng ca mơ hồ và thanh âm gió thổi ô ô, ngôi sao cùng đống lửa trên mặt đất chiếu rọi khắp nơi, Thẩm Ngạo đóng mắt lại, rồi lại mở ra, đôi mắt xanh triệt để lóe sáng.
"Vàng bạc châu báu, ta tới rồi, thái hậu, ta tới rồi!" Hắn quát to một tiếng, dù sao, trên cánh đồng bát ngát tại đây, bất kỳ thanh âm gì cũng đều bị tiếng vó ngựa chôn vùi xuống dưới.
Hộ vệ sau lưng xấu một hồi hổ, trên mặt lộ ra biểu lộ kỳ quái, Quỷ Trí Hoàn mang theo mặt quỷ, cười một tiếng dưới bầu trời đêm, chỉ là, cái cười một tiếng khuynh thành này, lại bị mặt nạ ngăn cản, nếu không, cũng đủ để trở thành một ngọn gió xuân ấm áp trong bóng tối lạnh lẽo.


/999

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status