Kim Bài Trợ Lý

Chương 41

/49


Mấy ngày sau Trịnh Tiểu Thông kêu Lô Chu đi họp, cho y chọn kịch bản, công ty của Trịnh Tiểu Thông nằm trong biệt thự, trên danh nghĩa là trực thuộc một công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất quốc nội, mình đã có phương pháp.

Trịnh Tiểu Thông không có ở đó, phó tổng với Lô Chu hàn huyên một hồi, Lô Chu giới thiệu Tiêu Nghị là người đại diện của mình, phó tổng cười nói “Đây không phải là cái kia…”

“Đúng đúng.” Tiêu Nghị cùng anh ta bắt tay nói “Tiêu Nghị.”

“Không tồi.” Phó tổng nói “Cậu thật tinh mắt.”

Tiêu Nghị nở nụ cười, Lô Chu đã luôn mãi ân cần dạy bảo, nếu tái khom lưng uốn gối liền… Tiêu Nghị phát hiện Lô Chu hiện tại đã hoàn toàn không có biện pháp với mình, trước kia còn có thể xào hắn thành cá mực, hiện tại cả đòn sát thủ đều không có hiệu quả, đành phải uy hiếp biến thành “Nếu… Liền…” Học sinh tiểu học đặt câu, về phần kết quả như thế nào, lưu cái không hề hồi hộp làm Tiêu Nghị tự suy nghĩ đi.

Lô Chu đang nhìn kịch bản, Tiêu Nghị cùng phó tổng hàn huyên, cười nói “Nghỉ ngơi một đoạn thời gian, cũng muốn tái nhậm chức.”

“Năm nay phòng bán vé điện ảnh như bọt biển.” Phó tổng đáp “Nói thật, không nghĩ tới Lô Chu lão sư sẽ đóng phim.”

“Đóng phim truyền hình cường độ quá lớn.” Tiêu Nghị nói “Sợ Chu ca không cách nào gánh vác.”

Lô Chu nói “Như vậy, kịch bản chúng ta trước lấy về nhìn xem, mấy ngày nữa cho ngài câu trả lời thuyết phục.”

Phó tổng nói “Tùy thời liên hệ.”

Tiêu Nghị cầm đến ba kịch bản phim, nghe nói đều là của năm nay, đương nhiên điện ảnh TV loại này, mỗi công ty điện ảnh và truyền hình đều nói chúng ta là đại chế tác đại thành bản, chưa từng có nói chúng ta chuẩn bị quay phim tệ hại đi lừa gạt người xem, thổi thành Hoa nhi cũng không có thể tin, nhưng ba kịch bản đều có điểm giống nhau —— Thiếu nam phụ.

Đều muốn phủng tân nhân công ty mình, Lô Chu loại người không ký khế bán mình không cần mơ tưởng cho nên y chỉ có thể để mấy tân nhân trong công ty làm xứng.

Nếu như trước Tiêu Nghị nhất định sẽ tức chết, ngược lại Lô Chu không có quan hệ gì.

“Anh ngay cả thi thể đều diễn qua.” Lô Chu nói “Diễn phối hợp diễn có cái gì quan hệ? Người khác còn không biết muốn anh hay không.”

Tiêu Nghị nói “Nhưng ba cái này đều làm phối hợp diễn cũng quá… Ai, có bao nhiêu tiền?”

Lô Chu nói “80 vạn sẽ không vượt qua 100 vạn.”

“Gì a!” Tiêu Nghị giận dữ hét.

Toàn bộ phòng ăn nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị lập tức dùng thực đơn chắn mặt, hiện tại ra ngoài không chỉ là Lô Chu muốn trùm đầu che mặt, Tiêu Nghị cũng võ trang đầy đủ, bởi vì hắn gần đây rất hồng cũng không phải sợ bị fan bái, mà là phải cẩn thận.

Hiện tại Lô Chu không còn trong công ty không bái Lô Chu bái ai? Nếu bắt gặp hắn cùng Tiêu Nghị cùng một chỗ, chính là kính yêu sách một cái, Tiêu Nghị mấy lần đề nghị về nhà, Lô Chu lại nửa điểm không sợ nói “Lão tử làm rùa đen rút đầu nhiều năm như vậy, thật vất vả chờ đến cơ hội có dũng khí, em sợ mao?”

Vì thế Tiêu Nghị cùng Lô Chu từng người đeo kính râm, một người đỉnh đầu mũ lưỡi trai, một thân vận động, ngồi ở trong phòng ăn cao cấp uống trà chiều nhìn kịch bản. Nếu chỉ có Lô Chu một mình như vậy còn không có cái gì nhưng hai người đều ăn diện như vậy cũng rất khả nghi, đeo kính râm tình nhân, mặc quần áo bài tử, quả thực tựa như cái gì thiên vương bảo tháp trấn hà yêu.

May mắn người ở đây ít, vả lại đại bộ phận đều là các loại lão bản công ty tài chính, cho dù có người phát hiện Lô Chu, đại thúc 5-6 chục tuổi cũng sẽ không lại đây bái quần đùi Lô Chu muốn kí tên.

Tiêu Nghị dưới chậu hoa nhìn ba vở kịch bản. Vở thứ nhất là phim cổ trang 《 Hoài Nam Tử 》, truyền thuyết chí quái, giảng thuật một câu chuyện một anh thư sinh gặp gỡ Tây Vương Mẫu, cùng nàng tiên nữ bỏ trốn. Kịch bản rộng lớn mở mang, tràn ngập các loại hiểm cảnh huyền huyễn cùng đặc hiệu, thư sinh là nhân vật chính, Lô Chu diễn vai hiệp khách ở trên đường tiếp ứng nhân vật chính.

Vở thứ hai lại là phim đô thị ái tình 《 Ly hôn 》, một cặp đôi để mua phòng mà giả kết hôn, vốn là hôn nhân hình thức, không nghĩ tới kết hôn xong muốn ly lại dính ải trùng trùng điệp điệp, gia trưởng song trưởng, lãnh đạo, toàn bộ tới khuyên, phiền toái một đống lớn, như thế nào ly đều ly không được, càng đau chính là nữ nhân vật chính còn mang thai, trong bụng có bảo bảo của người yêu. Quanh co xong, phát hiện người bạn trai mình vẫn luôn tin tưởng thành thật thành khẩn, nghiêm túc tiến tới là một tra, cà lơ phất phơ, người chồng không làm việc đàng hoàng lại là người tốt, vì thế nữ nhân vật chính cùng bạn trai trước chia tay, cùng chồng giả ở cùng một chỗ.

Tiêu Nghị một bên nhìn một bên cười, cảm thấy biên kịch rất hài hước, đoạn mua không nổi phòng ở lại không có hộ khẩu ở Bắc Kinh, toàn gia nữ chính đưa ít tiền cho cô ấy, muốn cho cô ấy tại Bắc Kinh an cư, vừa hài hước lại xót xa trong lòng. Câu chuyện này nam chính là chồng, mà Lô Chu thì diễn phượng hoàng nam tra nhìn qua là một người thành thật cuối cùng còn phách chân (ngoại tình).

Vở thứ ba lại là phim bắn nhau, một cảnh sát mất tích rất nhiều năm lần thứ hai xuất hiện, đánh cắp hồ sơ của mình đã chìm xuống đáy ở cục cảnh sát nhiều năm trước, mà đồng sự truy tra đều bị cảnh sát giết chết, nhân viên liên quan càng bị cuốn vào càng nhiều, vì thế một người thần thám (như Sherlock Holmes) xuất mã, cuối cùng tìm được cảnh sát, cảnh sát năm đó đã trở thành người buôn lậu hiện giờ, song phương một phen tranh đấu đương nhiên người buôn lậu bị bắt.

“Ba vở này đều là kịch bản tốt.” Tiêu Nghị nói “Hai nhân vật phản diện, một người lá cây.”

Lô Chu cùng Tiêu Nghị nhìn, cũng xem xong, Lô Chu nói “Vở thứ nhất không suy xét.”

“Vì cái gì?” Tiêu Nghị hỏi.

Lô Chu nói “Vở thứ nhất có khả năng muốn tìm Lê Trường Chinh diễn nhân vật chính kiều ngộ, anh không muốn làm nam phụ cho Lê Trường Chinh, hơn nữa không muốn bị công ty bọn họ sao tác.”

“Không phải muốn phủng tân nhân công ty bọn họ sao?” Tiêu Nghị lật lật kịch bản lại hỏi.

Lô Chu nói “Đừng nghe bọn họ nói bậy, có Lê Trường Chinh có thể sử dụng tân nhân? Lê Trường Chinh sẽ cho tân nhân làm xứng? Vài công ty hùn vốn khẳng định phải đem Lê Trường Chinh nhét vào.”

Tiêu Nghị nói “Kia dư lại hai vở đều là nhân vật phản diện.”

Lô Chu trầm mặc một khắc nói “Em thích cái gì? Cũng không phải thứ tốt.”

Tiêu Nghị đáp “Kỳ thật hai người đều rất xót xa trong lòng, người thứ nhất là tiểu phí tổn, nói không chừng phòng bán vé có thể bạo…”

“Em nói em thích cái gì là được.” Lô Chu nói.

“Trịnh Trường Vinh.” Tiêu Nghị nói “Em thích Trịnh Trường Vinh.”

Lô Chu “Vậy 《 Cuộc chiến ánh bình minh 》 đi.”

Tiêu Nghị nói “Bởi vì Trịnh Trường Vinh tuy rằng hai tay dính đầy vết máu, tình cảm của hắn thực chân thật, cũng thực làm người đồng tình…”

Lô Chu vung tay lên nói “Không cần phải nói. Tính tiền!”

Tiêu Nghị ở trong lòng đem việc dư lại nói xong, nói nếu như là những người khác diễn em phỏng chừng loại phim bắn nhau này cả nhìn cũng sẽ không nhìn, nhưng anh mặc cảnh phục áo gió đen mặc quân phục Kazakhstan làm sát thủ quân đội mướn trở về…

A! Thế giới thật đẹp!

Tiêu Nghị bồi Lô Chu đi ký hợp đồng, Lô Chu yêu cầu chút với kịch bản, kết quả biên kịch không thay đổi, một tháng sau, diễn viên định ra, đối phương là một người hồng không hồng, trước kia diễn mấy cuộn phim, cũng có chút quá khí, Lô Chu ký bộ phim điện ảnh này cầm 80 vạn thù lao, chỉ bằng thù lao một nửa tập phim truyền hình trước kia, còn muốn quay một tháng, quả thực xưa đâu bằng nay.

Tiến tổ xong, đạo diễn đến Bắc Kinh, Lô Chu quen đạo diễn kia, tuy rằng không hợp tác qua nhưng y đều quen biết biên kịch đoàn phim, nhà sản xuất cùng với giám chế, vòng luẩn quẩn lớn như vậy, lúc họp trong phòng hội nghị tràn ngập các loại tiếng Việt cảng phổ cùng kê cùng áp giảng, Tiêu Nghị nghe được đầu cháng váng não trướng, căn bản không biết cảnh tượng, chỉ đạo võ thuật cùng quản lý đang nói cái gì.

Đóng phim so với phim chiếu trên TV càng phức tạp, nhìn biên kịch cùng đạo diễn, giám chế như vậy như là đã muốn một nhịp hai tán, Tiêu Nghị sợ phim điện ảnh này không quay, may mà đạo diễn họ Hoàng vẫn là thực khách khí.

“Đến đến đến.” Hoàng đạo nói “Ai nha Lô Chu a, không nghĩ tới cậu sẽ tiếp nhân vật kia, quá tốt nha, có cậu, tôi cả người đều yên tâm a.”

Lô Chu cười nói “Cũng nên diễn, Hoàng đạo, tôi gần đây có chút khó khăn trong việc nhớ lời kịch, đến lúc đó còn phiền toái ngài thông cảm hơn.”

“Không có vấn đề ——! Không có vấn đề ——!” Bàn tay to của Hoàng đạo vung lên nói “Cậu vui lòng diễn, cầu còn không được!”

Chờ khởi động máy, trong khoảng thời gian này, Lô Chu cùng Tiêu Nghị liền ở nhà đối kịch bản, lời thoại của Trịnh Trường Vinh không nhiều lắm, đại bộ phận đều tập trung vào các loại bán âm hiểm, bán thủ đoạn cùng đùa giỡn âm lãnh. Tiêu Nghị một bên nhìn một bên nghĩ, nhân vật này có phải có chút tam quan bất chính không a, hình như là có chút đi. Rõ ràng nhìn xem biên kịch thích nhân vật phản diện biến thái này, tuy rằng lên sân khấu không nhiều lắm, đều phóng đại chiêu khốc huyễn cuồng bá duệ. Nhưng một tên buôn lậu súng ống đạn dược, tẩy trắng kiếm đồng tình không quan hệ sao biên kịch 奆奆…

Lô Chu như trước nhớ không được lời thoại nhưng y tựa hồ rất có lòng tin, bởi vì điện ảnh lời phim ngắn gọn tinh luyện, không giống phim truyền hình một đống yêu đến yêu đi, tiết tấu chậm muốn chết, Tiêu Nghị có đôi khi xem phim điện ảnh đều có điểm không biết rõ, rất nhiều ý tứ hai trọng thậm chí tam trọng, nhất là hai ý nghĩa, hắn còn muốn dừng lại hỏi Lô Chu, vì cái gì thời gian này, nhân vật muốn nói như vậy.

Lô Chu “Anh đã từng ly khai giang hồ, quay người lại lại phát hiện giang hồ, thủy chung đều còn.”

Tiêu Nghị “Có ý tứ gì?”

Lô Chu “Trang bức ý tứ, muốn trang bức lại trang không chiếm được vị, cả em đều nghe rõ.”

Tiêu Nghị “…”

Lô Chu nghĩ nghĩ, Tiêu Nghị không có nhiễu y, Lô Chu nói “Thê lương, muốn tránh lại trốn không thoát, muốn rửa tay mặc kệ, hiện thực buộc hắn không ngừng chạy, trong sa mạc có một loại cảm giác số mệnh.”

Tiêu Nghị nhìn thấy kết cục cuối cùng, trinh thám Hồ Ưng truy đuổi Trịnh Trường Vinh, Trịnh Trường Vinh lật xe, đi bộ trốn vào bão cát mờ mịt đại mạc, Hồ Ưng đuổi theo hắn một đường, hai người tại sa mạc một hồi truy đuổi bắn nhau, cuối cùng Trịnh Trường Vinh rốt cục chết dưới tay thủ hạ Hồ Ưng.

“Sẽ đi Italy quay sao?” Tiêu Nghị nói “Thiệt nhiều cảnh tượng ngợp trong vàng son a! Em còn chưa đi tới đâu!”

Lô Chu “Italy? Bulgari liền có phần của em.”

Tiêu Nghị “…”

Lô Chu “2600 vạn đầu tư đi Italy cái gì cũng không phải nhân vật chính, em còn thật muốn được nổi tiếng a.”

Lô Chu nghĩ nghĩ, hướng Tiêu Nghị nói “Em biết lúc bắt đầu bước đầu tiên sẽ thấy cũng không thể quay đầu lại, không phải chết ở trên tay của anh cũng chết ở trên tay của mình.”

Lô Chu trầm mặc nhìn chăm chú vào Tiêu Nghị, trong mắt mang theo bi thương cùng bất đắc dĩ.

“Thực tốt a!” Tiêu Nghị cuồng khiếu, “Anh đây không phải là nhớ kỹ sao?”

Lô Chu nói “Cảm giác không đúng.”

Tiêu Nghị nói “Anh lý giải rồi diễn thì tốt rồi, như vậy thực hảo!”

Hắn mới vừa mới cảm giác được Lô Chu trong nháy mắt biểu hiện khí tràng ra ngoài, đó là Lô Chu! Là Lô Chu! Rồi lại không phải Lô Chu hắn đã biết từ trước!

Lô Chu đứng dậy, lắc đầu, không nói chuyện, đi lấy ly nước, Tiêu Nghị nói “Vừa rồi thần thái kia quả thực là em thấy do liên… Không không, anh nhất định sẽ nhân ái hơn nhân vật chính.”

“Đừng nói như vậy!” Lô Chu hướng Tiêu Nghị nói, “Phối hợp diễn không thể đi đoạt đất diễn của nhân vật chính, nếu em muốn thành danh, mặc kệ đại cục an bài, em tận lực đoạt đất của nhân vật chính, đây là thực không phải chuyện chức nghiệp đạo đức. Người thường nhìn em sẽ nói em suất, em hồng nhưng người trong nghề hiểu, bọn họ sẽ phiền em.”

“Ác.” Tiêu Nghị nói “Phải không?”

Lô Chu uống chút nước, tựa vào bàn ăn, trầm ngâm một khắc, Tiêu Nghị nói “Em phát hiện vừa rồi cái kia anh không phải anh lúc trước.”

Lô Chu nói “Bởi vì đây là Trịnh Trường Vinh diễn Lô Chu, trước kia em thấy anh diễn là Lô Chu diễn người khác.”

Tiêu Nghị mông lung, mơ hồ nắm chắc tâm tình Lô Chu, y từ trước mặc kệ diễn ai đều là lấy linh hồn của mình đi thay đổi, cũng phù hợp người kia, mà y hiện tại, lại là lấy bản sắc của mình kéo linh hồn của nhân vật, trùng hợp ở trên người của mình.

“Quách đạo nói qua.” Lô Chu nói “Diễn xuất có ba phương pháp, một là giả thiết em thành nhân vật. Hai là giả thiết nhân vật thành em.”

“Loại thứ ba đâu?” Tiêu Nghị hỏi.

“Loại thứ ba là thế giới nội tâm.” Lô Chu thuận miệng nói “Em là em, nhân vật là nhân vật, em cùng nhân vật dung hợp cho nhau, mà khi diễn không nhất định nhất trí với nhân vật, độc lập hơn.”

Buổi chiều hôm nay, Lô Chu vẫn luôn không nói gì cũng không nhìn kịch bản, ở nhà đi tới đi lui, Tiêu Nghị đối chiếu kịch bản, bên trong Trịnh Trường Vinh tổng cộng có 27 cảnh, vả lại đại bộ phận đều đánh nhau, lời thoại không đến 80 câu.

“Điểm ấy diễn vài ngày là xong.” Tiêu Nghị nói “Chính là ngoại cảnh chạy tới chạy lui phiền toái.”

Lô Chu nói “Em nằm mơ đi, chúng ta diễn tối thiểu cũng phải hai tháng.”

“27 cảnh mất hai tháng?” Tiêu Nghị dở khóc dở cười nói “Hai ngày một hồi còn có dư a.”

Lô Chu nói “Còn có hơn 300 cảnh quay 10 năm, một tuần quay một cảnh đạo diễn tại sao không nói? Phim truyền hình một ngày quay 10 cảnh, 3 tháng quay hơn 1000 cảnh có thể so sánh?”

Tiêu Nghị cảm thấy kỳ thật như vậy rất tốt, như vậy Lô Chu cả ngày đi quay một cảnh, lời thoại nhất định có thể chậm rãi, Lô Chu lại nhiều lần niệm mấy lần lời thoại vẫn có chút quên, nhưng lần này y đã không tái phiền toái.

Chạng vạng, nhà đầu tư gọi điện thoại tới, Tiêu Nghị nghe xong nguyên do, trong lòng nhất thời trầm xuống.

“Nhân vật muốn sửa.” Bên kia nói “Hơn nữa là Trịnh Trường Vinh.”

Tiêu Nghị nói “Tại sao lại muốn sửa?”

“Tân Hồng Khai yêu cầu.” Quản lý nói “Khả năng lời thoại cùng phần diễn đều phải điều chỉnh, nhân vật chính sẽ sửa một phần, nhân vật chính, phối hợp diễn cũng phải nhân tiện điều chỉnh.”

Tiêu Nghị nhìn Lô Chu liếc mắt một cái, Lô Chu còn không biết bọn họ đang nói cái gì, dừng lại nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị có loại dự cảm điềm xấu.

Tiêu Nghị “Cái này chúng tôi muốn thương lượng quyết định.”

Quản lý nói “Cái này…”

Tiêu Nghị nói “Kịch bản đã viết tốt, hiện tại lâm thời muốn sửa, Tân Hồng Khai có phải đại bài hơn Lô Chu nhà chúng tôi? Lô Chu đều làm xứng cho anh ta, mọi người tôn trọng lẫn nhau một chút không tốt sao?”

Lô Chu “…”

Quản lý “Như vậy, Tiêu tổng, ngài không nên tức giận, tôi cùng biên kịch thương lượng một chút, ngài biết đó lâm thời cần thêm một nữ phối hợp diễn, chúng tôi cũng thực khó xử.”

Tiêu Nghị nói “Chất lượng điện ảnh là ở chỗ này, đúng hay không? Tất cả mọi người kiếm tiền cho lão bản, hy vọng không cần sửa đến sửa đi, một khi mở đầu cũng rất phiền toái.”

Nam quản lý nghe xong lời này ngược lại không nói gì, ừ một tiếng nói “Lý giải được, tôi đi tận lực câu thông.”

Tiêu Nghị cúp điện thoại, nhìn Lô Chu, vẻ mặt kinh hồn táng đảm.

“Có phải đắc tội người không.” Tiêu Nghị nói.

“Không.” Lô Chu có chút ngoài ý muốn nói “Thực tốt, em cư nhiên sẽ nói như vậy.”

Tiêu Nghị đáp “Ân… Nếu như không có vấn đề, về sau em liền xướng đến mặt đen, anh tới □□ mặt đi.”

Lô Chu nở nụ cười, không nói chuyện, Tiêu Nghị nói “Loại tình huống này muốn làm như thế nào?”

“Không thế nào.” Lô Chu nói “Rau trộn, đợi anh gọi điện thoại cho giám chế, em không cần lo lắng.”

Tiêu Nghị nói “Vì cái gì lâm thời phải sửa?”

Lô Chu nói “Nếu anh ký đương nhiên không thể để cho nhân vật của anh làm náo động. Tốt nhất là vừa áp chế lại xuẩn, phụ trợ nam chủ anh dũng đi.”

Sau bữa cơm chiều, Tiêu Nghị làm kem ly cho Lô Chu, Lô Chu gọi điện thoại cho giám chế.

“Ai, Tiếu lão sư.” Lô Chu cười nói “Tôi Tiểu Lô, Aha ha ha đúng vậy đúng vậy, người đại diện của tôi là tiểu hài tử, không hiểu chuyện, tôi đã giáo huấn!”

Tiêu Nghị dở khóc dở cười, đút cho Lô Chu uy một miếng kem lớn, miệng Lô Chu ăn kem ly bị đông lạnh run run nói “Được được, tôi xem trước một chút kịch bản, mấy ngày nay tôi nghỉ ngơi đã, chờ biên kịch đi!”

“Ân ân.” Lô Chu nói.

Lô Chu cúp điện thoại nói “Mẹ nó.”

Tiêu Nghị nói “Muốn sửa sao?”

Lô Chu “Người đi trà lạnh, muốn đẩy cho mọi người.”

Tiêu Nghị: “Tìm Tiểu Thông ca sao?”

Lô Chu “Trịnh Tiểu Thông liền ra mấy trăm vạn góp tiền thưởng, tìm anh ta cũng vô dụng.”

Tiêu Nghị “Chúng ta mang người tiến tổ sao?”

Lô Chu “Mang cái mao a!”

Tiêu Nghị cùng Lô Chu nhìn nhau một hồi, Tiêu Nghị hỏi “Có người khác cự tuyệt sửa không? Địch nhân chính là bằng hữu, em đoán biên kịch nhất định không muốn sửa.”

Lô Chu nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho công ty Trịnh Tiểu Thông, hỏi điện thoại biên kịch, Tiêu Nghị liền gọi điện thoại cho biên kịch, biên kịch là một nữ hài tử, tính tình so với người nào cũng bạo, nghe được thanh âm Tiêu Nghị liền nói “Không cần tái gọi điện thoại cho tôi! Không sửa tốt! Tái thúc chính mình viết đi!”

Tiêu Nghị lập tức nói “Đừng kích động! Chúng tôi là quân đội bạn! Chúng tôi cũng không hy vọng sửa, có thể không sửa liền tận lực không thay đổi, tôi là Tiêu Nghị, trợ lý của Lô Chu…”
Biên kịch: “A? Từ từ, cậu chính là Tiêu Nghị kia sao?”

Tiêu Nghị “Đúng.”

“A ——” Biên kịch thét to “Cậu hảo manh a! Tôi rất thích cậu xướng ca a!”

Đầu Tiêu Nghị thượng ba ba ba hoa đào bay ra nói “Cám ơn cám ơn, thụ sủng nhược kinh…”

Lô Chu “…”

Vì thế Tiêu Nghị bắt đầu cùng biên kịch bát quái chuyện tổ tiết mục tuyển tú, nói nửa ngày, cuối cùng cúp điện thoại, Lô Chu nói “Kịch bản đâu?”

Tiêu Nghị hoàn toàn quên việc này, lập tức lấy điện thoại gọi, Lô Chu chộp đem điện thoại đoạt lấy quát “Em não tàn a!”

Tiêu Nghị “…”

Nhưng không bao lâu, biên kịch cũng nghĩ tới, gọi điện thoại cho Tiêu Nghị thương lượng một chút, hẹn ngày hôm sau đi công ty họp, Tiêu Nghị sợ nhất là họp, nhưng quan hệ đến kịch bản, đành phải đi.

Ngày hôm sau đạo diễn giám chế đều tới, người đại diện của nam chính không có tới, Tiêu Nghị lại đi, nghĩ thầm phỏng chừng đều đắc tội hết, người yêu cầu sửa không có tới, người không cho sửa lại đến. Lô Chu tuy rằng đã có điểm không được, nhưng Dư Uy còn tới, hơn nữa là về bản thân nhân vật y, giám chế cũng không dễ nói cái gì.
Biên kịch ngồi xuống liền nói “Nếu sửa tôi thật sự không được, nếu không các người thỉnh cao minh khác đi.”

Tiêu Nghị “…”

Đạo diễn nói “Cô không cần phản ứng lớn như vậy, tôi có biện pháp nào? Cô không cần lấy lão bản đến áp tôi.”
Biên kịch “Tôi không lấy lão bản áp người, phía trước ông sửa lại, mặt sau viên không trở lại a! Toàn bộ ăn khớp chính là loạn!”

Tiêu Nghị nghĩ thầm mở màn liền như vậy nóng nảy giống như không tốt lắm đâu… Có thể ôn hòa một chút không?

Đạo diễn nói “Đến đến chúng ta thảo luận lại từ đầu.”
Biên kịch “Tôi đây tất cả đều là dựa theo yêu cầu khi họp viết, ra tới cả mẹ của tôi đều không nhận biết. Còn muốn bắt đầu lại từ đầu?”

Đạo diễn nói “Thêm cảnh hợp với nữ chính, mặc kệ Tân Hồng Khai.”

Song phương anh tới tôi đi, cò kè mặc cả ấm ĩ nửa ngày, Tiêu Nghị phát hiện đạo diễn cũng không quá muốn sửa, cuối cùng vẫn là hướng bên trong bỏ thêm cá nhân, may mắn về nội dung của Lô Chu, đại địa phương không động, chính là đem hoàn toàn tỉnh ngộ sau tự sát đổi thành bị nam chính bắn chết.

Đi ra Tiêu Nghị lại cùng biên kịch ăn bữa cơm, hàn huyên một hồi, hạ kịch bản, phát hiện điện ảnh quả thật không thể loạn cải, đại bộ phận tình huống đều là một hoàn khấu một hoàn, sửa lại một hồi, mặt sau liền dễ dàng toàn bộ một vòng tròn không hơn, nam nhân vật chính yêu cầu sửa, nhà đầu tư yêu cầu thêm người cuối cùng kết quả liền biến thành có vẻ nam nữ chính thoạt nhìn giống một đống não tàn.
Biên kịch “Đúng không, Tân Hồng Khai kia mặt ngựa, diễn cái gì hủy cái gì, nghe được cậu ta muốn nhận nhân vật kia lão nương đều không muốn viết.”

Tiêu Nghị nói “Cái này nên để Lô Chu nhà chúng tôi diễn.”
Biên kịch “Đúng vậy! Anh hãy nỗ lực, ai, tôi hy vọng anh ấy nhanh điều chỉnh tốt trạng thái, anh ấy thích hợp với nam chính nhất, khuôn mặt hợp vai nam chính, diễn xuất lại giỏi.”
Biên kịch cùng Tiêu Nghị cười xấu xa điên cuồng phun tào nam chính, cuối cùng còn trao đổi số điện thoại, nói về sau có rảnh hẹn nhau phun tào, Tiêu Nghị về nhà báo cáo, Lô Chu chính là ngô thanh, tiếp tục cùng hắn đối kịch bản.

Tiêu Nghị nói “Tổ biên kịch thật tốt.”

Lô Chu nói “Bọn họ có một bộ, không cần đặc biệt cảm tạ cô ấy.”

Tiêu Nghị “Nhưng cô ấy thực thích anh.”

Lô Chu đem kịch bản thu hồi nói “Biên kịch cùng đạo diễn, bọn họ đối với cảm giác của diễn viên cùng nhà đầu tư, nhà sản xuất, fan không đồng dạng như vậy, nhà đầu tư nhìn em bán vé, fan nhìn em hồng không hồng. Nhà chủ chế sẽ không quản em nhiều, tiêu chuẩn duy nhất đánh giá em chính là diễn xuất, tố chất chuyên nghiệp.”

“Tố chất chuyên nghiệp tốt, em chỉ cần không làm quá phận, bọn họ mặc kệ nhân phẩm em thối thế nào, nhất là biên kịch, bọn họ thích nhân vật dưới ngòi bút, hy vọng tìm cho nhân vật diễn viên thích hợp nhất.” Lô Chu nói “Kỳ thật xét đến cùng đều là như vậy, tin tức mặt trái của diễn viên bạo đến nhiều hơn nữa, bị thải đến tái bất kham, chỉ cần anh ta diễn tốt, nhân vật có thể động nhân, cưới mấy lần ngoại tình mấy lần, fan đều có thể tha thứ. Đương nhiên phách chân (ngoại tình) vẫn là không tốt, không cần phó biểu tình kia… Em nhìn em đi… Diễn xuất tốt cùng phách chân (ngoại tình) có liên hệ sao? Ha hả a em này ăn khớp đều học được cẩu trên người đi, nhân phẩm kém cũng thực khó diễn xuất trò hay, Chu Chu chúng ta phẩm tốt nhất nha…”

\\\\\\\ “Cái kia… Lời thoại anh có thể nhớ rõ đi?”

“Không biết, nhìn làm đi, hy vọng lão thiên gia đừng chỉnh anh.”

“…”

Ngay sau đó là gần một tháng , không dứt họp, thẳng đến khởi động máy, Lô Chu cùng Tiêu Nghị cũng đi tham dự nghi thức khởi động máy, nghi thức khởi động máy《 Cuộc chiến ánh bình minh 》rất khiêm tốn, chỉ có nam chính & quản lý tổ chức cho fan lại đây cổ động, Tiêu Nghị lần đầu tiên nhìn thấy Lô Chu làm phối hợp diễn, Lô Chu mặc áo quần đùi giày da, đeo kính râm, đứng ở trong góc nhỏ, thường thường cùng Tiêu Nghị nói mấy câu tâm sự, nam chính Tân Hồng Khai cùng nữ chính chủ trì khởi động máy.

Fan ở phía trước kêu tên Tân Hồng Khai, Lô Chu cùng Tiêu Nghị đứng ở giữa hè mặt trời đã khuất, một thân đều là mồ hôi, toàn thân dính dính, Lô Chu giống như bị người triệt để quên đi .

“Không có fan của anh.” Tiêu Nghị nói.

“Đều tốn tiền mời đến.” Lô Chu nhỏ giọng.

Tiêu Nghị xoát hạ Weibo, Lô Chu không ký với quản lý công ty, tạm thời trực thuộc trong phòng làm việc của Trịnh Tiểu Thông cũng không ai thay y làm, Weibo đều là phim mới của Trương Hân Nhiên.

Nhưng mà về Lô Chu  @ tựa hồ mấy ngày nay rất nhiều, có tin tức nói y muốn tham diễn một bộ cổ trang lớn, cùng Trương Hân Nhiên diễn đối thủ, Tiêu Nghị mạc danh kỳ diệu nói “Không có người tìm em a.”

Lô Chu nói “Lôi kéo anh sao tác mà thôi, không cần phải để ý bọn họ, cho anh mượn chuyện xưa với Trương Hân Nhiên kiếm một chút cơm.”

Tiêu Nghị hỏi “Phải về ứng sao?”

Lô Chu xua tay, tựa hồ đã quen như vậy, cùng ngày quay phim, Tiêu Nghị còn tưởng rằng sẽ đi Hongkong, vừa lúc có thể thuận tiện mua sắm nhưng Lô Chu không diễn ngoại cảnh ở Hongkong, toàn bộ hành trình tại Studio cùng với vài cảnh ngoại cảnh, bao gồm đường cao tốc bảo định Hà Bắc, Long Bảo Sơn Thiên Mạc điện ảnh và truyền hình, cùng với vài ngoại cảnh phân toán.

Thẳng đến trước một ngày khai diễn, Lô Chu còn nhìn kịch bản.

Y mấy ngày nay cái gì cũng không có làm, cả taobao cũng không xoát , tự giam mình ở trong nhà, tự nhủ lời thoại, mỗi lần y thuận miệng ngâm nga đều có thể nói ra, nhưng là một khi áp lực bùng nổ, cảm xúc phóng thích liền muốn kẹt.

“Tôi vì lão đại bán mạng nhiều năm như vậy!” Lô Chu giận dữ hét “Đổi trở về một thân vết thương, một tên nhận không ra người! Anh sao! Anh…”

Lô Chu chỉ vào Tiêu Nghị, chỉ trỏ.

“Anh anh anh…”

“Anh cho là anh ở trong lòng anh tôi có điều bất đồng? !” Tiêu Nghị tiến lên một bước, giận dữ hét “Anh bất quá cũng là một con chó khác mà anh ta nuôi thôi!”

Lô Chu: “…”

“Em còn nhanh hơn anh.” Lô Chu bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế sa lông, Tiêu Nghị hôn môi y, thẳng tránh ra chuyện của mình.

“Tôi vì lão bại bán mạng nhiều năm như vậy!” Lô Chu đột nhiên lại xuất hiện ở phòng bếp giận dữ hét.

Tiêu Nghị thiếu chút nữa bị Lô Chu cấp dọa xuất bệnh tim, nhàm chán thái đồ ăn, nhất trương bạo mạn mặt, khóe miệng run rẩy.

“Tôi vì lão đại bán mạng…”

Lô Chu rốt cục cũng cười tràng, lắc đầu.

Tiêu Nghị không cách nào đối diễn với Lô Chu, chỉ có thể cùng y tựa như thảo luận.

“Không phải tôi đả bại anh.” Tiêu Nghị nói “Trường Vinh, là anh hủy diệt chính anh. Anh đi không được, anh chỉ có thể vĩnh viễn đứng ở trong bóng tối.”

“Chiến thắng chính mình?” Lô Chu cười lạnh nói “Nói được dễ dàng? Anh có biết mấy năm nay tôi đã trải qua cái gì? Tôi…”

Lô Chu nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị nghĩ nghĩ, cảm thán nói “Thay đổi rất nhanh, tôi từng huy hoàng không ai bì nổi, cũng từng yên lặng như bùn, a!”

” Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá, bệnh thụ chi đầu vạn mộc xuân!” Tiêu Nghị nói “Giống lời thoại không?”

Lô Chu cười ha ha nói “Ba của anh đặt tên anh là Lô Chu, nhất định chính là câu này. Khi còn bé còn có bằng hữu kêu anh lão Lô Chu bởi vì cảm tình của anh từ nhỏ cũng rất xúc động, đọc bài khoá đều dư thừa.”

“Chu ca, em lần đầu tiên nhìn hồ sơ trên Douban của anh, biết tên anh.” Tiêu Nghị nói “Đã cảm thấy rất êm tai, tự do tự tại, tựa như một con thuyền, xuôi dòng nghịch lưu, thiên phàm qua đi, cười nhìn cái gì, không sợ sóng to gió lớn.”

“Thổi đi.” Lô Chu dở khóc dở cười nói “Trong mắt cái gì cũng tốt.”

Lô Chu lắc đầu, Tiêu Nghị ngồi ở bàn ăn pha trà cho y, Lô Chu tiếp nhận uống một hơi, trầm ngâm một khắc, bỗng nhiên trầm giọng nói “Vận mệnh gia tăng trên người tôi thật bất công, không cam cùng phẫn nộ, anh có biết mấy năm nay, tôi đã trải qua cái gì? Tôi vì lão đại bán mạng mấy năm nay! Đổi trở về một thân thương, cùng một tên nhận không ra người! Anh sao? Anh bất quá cũng chính là một con chó khác anh ta nuôi! Sau khi tôi chết, anh chính là tôi kế tiếp…”

“Thực tốt a.” Tiêu Nghị nói.

“Vẫn không đúng.” Lô Chu nói “Lời thoại có thể nhớ, nhưng anh đại bất nhập nhân vật, kỳ thật sau khi anh bị đụng đầu, cũng không phải hoàn toàn không thể nhớ lời thoại, anh thiếu hụt chính là căn cứ lời thọai lý giải nhân vật cái loại phương thức tư duy này… Trước mặc kệ , ngày mai nói sau, mong là có thể nhớ, hy vọng đừng kẹt.”

Tiêu Nghị hỏi “Có ý tứ gì?”

“Chính là…” Lô Chu nghĩ nghĩ, hai tay khoa tay múa chân, hướng Tiêu Nghị giải thích “Lời thoại chính là một tòa kiều, liền và thông nhân vật của anh, lời thoại nói cái gì, không phải tối trọng yếu, mấu chốt là tại anh quên từ, đem trung gian làm hỏng, cho nên tìm không thấy diễn cảm, học bằng cách nhớ có thể đem lời thoại bối xuống dưới, hiện tại anh cùng nhân vật, tổng cảm thấy cách một tầng.”

Tiêu Nghị nhịn không được cảm thấy có chút khó chịu, Lô Chu nguyên bản trí nhớ phi thường tốt, diễn cái gì đều một lần qua, ký ức bị hao tổn, ngắn ngủn 3 câu nửa lời thoại, sắp một tuần, mỗi lần bùng nổ liền kẹt.

Hiện tại y nhớ, vốn là đã giải quyết, nhưng mà lại chính là trị phần ngọn không trị bản, bởi vì đại nhập nhân vật hay xảy ra vấn đề.

Trước đem nhân vật vứt đến một bên, nhớ kỹ lời thoại máy móc, tái thử một lần nữa tìm cảm giác, nói tóm lại chiêu này vẫn đúng, hiện tại liền hy vọng nhanh một chút ngâm nga lời thoại cùng nhân vật dung hợp cho nhau.

Lô Chu nói “Anh đi tắm rửa, buổi tối phải làm sao?”

Tiêu Nghị nói “Ngày mai muốn khai diễn, nghỉ ngơi trước đi? Em không có vấn đề gì, sợ anh mệt.”

Lô Chu nói “Tắm xong đi trên giường chờ anh.”

Tiêu Nghị “…”

Lô Chu lại hỏi “Cùng tắm?”

Tiêu Nghị nói “Em đi thu dọn đồ đạc trước.”

Tiêu Nghị rửa chén đĩa, Lô Chu ở dưới lầu tắm rửa, Tiêu Nghị liền đến phòng tắm trên lầu tắm, tắm xong, xuống dưới lại nhìn kịch bản, đi qua đàn dương cầm trong phòng khách, nhìn nó liếc mắt một cái.

Lô Chu mua đàn dương cầm trở về chỉ do bài trí, y sẽ không diễn tấu bất luận cái gì nhạc khí, không học qua cái gì tri thức nhạc lý, mỗi ngày diễn xong bận trối chết, đàn dương cầm hơn một trăm vạn, lúc trước cũng không biết mua trở về làm gì, Tiêu Nghị còn phun tào y xà tinh bệnh, kẻ có tiền chính là thích tiêu tiền ở nơi ngạc nhiên cổ quái.

Hắn mở ra đàn dương cầm, đàn dương mua về sau đó không lâu thử qua một lần âm, sau đó Lô Chu sẽ không có tái quản nó, Tiêu Nghị không diễn tấu, thử thử âm, cũng không cảm giác gì, cảm thấy không sai biệt lắm, hồi tưởng lại Lô Chu vừa nghiêm túc vừa buồn cười, đè xuống phím đàn.

Lô Chu bình thường ngại ầm ĩ, Tiêu Nghị không cần đi bính đàn dương cầm, Tiêu Nghị quen tính không động nó, bất quá hôm nay hắn đột nhiên muốn.

Hắn đồng thời đè xuống ba phím, hợp âm chấn vang.

Ngay sau đó, ba thanh giống như một gốc cây thật lớn, cây sinh cơ bừng bừng, tại đêm tĩnh nẩy mầm, điên cuồng sinh trưởng giống như cuồng phong tia chớp cùng phẫn nộ, ầm ầm rung động, toàn bộ đêm dài mọi âm thanh câu tịch, duy độc tiểu phòng ốc này không hề dự triệu mà chống đỡ khởi mở mang cảnh giới tinh thần tráng lệ, phòng khách trong khúc phẫn nộ chấn động oanh minh.

Trời sụp đất nứt, biển cả chảy ngược, gào thét lôi đình cùng ánh trăng ôn nhu lần lượt thay đổi thoáng hiện, rồi lại giây lát lướt qua, bị thủy triều mãnh liệt cuốn vào biển sâu tối đen.

Lô Chu tắm qua, tóc còn chưa lau, bọc dục bào đi ra, đứng ở bên trong phòng khách.

Tiêu Nghị đã hoàn toàn đắm chìm trong nhân vật của Trịnh Trường Vinh, hắn muốn vì y khảy một ca khúc, mặc kệ điện ảnh cần hay không cần ——

—— Đó là cảm giác rơi vào hắc ám, rơi vào vực sâu vô vọng, hắn mang theo linh hồn cùng vận mệnh của Lô Chu, một ngày rớt xuống bi kịch, cũng tại địa ngục nấu chảy lửa cùng đạo đức khiển phạt nên cảm thấy đau khổ giãy dụa. Ngàn tòa sơn loan băng phát, vạn ngọn lửa nở rộ, tầng mây hắc ám bỉ đoan, tiếp theo là ánh trăng sáng ngời.

Liền giống như đối mặt với phẩm phán không công bình, hắn hành tẩu trong ánh mặt trời, nội tâm lại mang theo run rẩy cùng sợ hãi, hắn hy vọng tiêu diệt mình hiện tại, hợp với linh hồn dơ bẩn kia, hắn tại vận mệnh nước lũ cùng lốc xoáy điên cuồng hò hét, vươn tay nhưng không cách nào lên bờ.

Lô Chu thâm hút một hơi, âm phù cũng giống như hung hăng đánh trúng nội tâm của y.

Cùng với Tiêu Nghị khảy đàn, ma lực âm nhạc nháy mắt giữa Lô Chu cùng Trịnh Trường Vinh giá cấu khởi một tòa cầu, nó vượt qua trở ngại thật mạnh của hai linh hồn, giống như tạo hóa tạo ra hai tay, đem tuyệt vọng cùng nghèo túng không liên quan trên đời này mạnh mẽ hỗn hợp cùng một chỗ. Nếu như nói thế gian không có chuyện thần kỳ, đây là thần linh, bàn tay khổng lồ giống như dung dã thiên thiên vạn vạn linh hồn cô độc, hết thảy sinh linh dưới đôi tay thần âm nhạc không thể kháng cự lực lượng vĩ đại nên lâm vào run rẩy! Chương nhạc gió lốc tại thế giới ảm đạm này, phá hủy hết thảy hy vọng đi qua mà còn đem mong muốn không thể thành tương lai dập nát, Trịnh Trường Vinh sợ hãi, hắn tự biết linh hồn đã sa đọa, tùy theo trừng phạt sắp đến. Hắn xoay người trốn, lại không có chỗ có thể trốn, hắn trong bóng đêm điên cuồng chạy trốn mà còn ầm ĩ hò hét, đó là phong tật điện thiểm giãy dụa, mà theo nhạc khúc bị đẩy lên đỉnh núi, tiếng vang giống như sáng sớm, mờ mịt trên sa mạc, Hồ Ưng đuổi theo Trịnh Trường Vinh mà còn chung kết hết thảy một thương súng.

Vẻ mặt Lô Chu khiếp sợ, tiện đà ý thức được cái gì, lập tức nhắm lại hai mắt, chuyên tâm mặc niệm lời thoại.

Tiêu Nghị lại hồn nhiên bất giác Lô Chu đã đi đến bên cạnh mình, hắn chuyên chú đắm chìm tại thế giới nội tâm của Trịnh Trường Vinh, một thương mang đến tiếng nổ lớn, làm cả thế giới lâm vào rung động mà còn nháy mắt sụp đổ, hiện ra trước mặt ánh rạng đông trong sáng sớm. Trịnh Trường Vinh thất bại, hắn không có được cứu chuộc, hắn bị quấn vào tuyệt vọng tử vong, mà trong bóng tối, hết thảy dần dần bình ổn, tùy theo chương nhạc lại là ca khúc rộng lớn bao la hùng vĩ, nó dần dần trầm thấp xuống, tại mặt đất dơ bẩn dần dần khai ra lục sắc.

Hải triều âm nhạc ôn nhu thối lui, cuốn đi dấu vết, Tiêu Nghị dần dần bình tĩnh trở lại.

Lô Chu “…”

Vẻ mặt Tiêu Nghị mờ mịt “Đi ngủ chưa? Muốn làm hay không!”

Lô Chu giận dữ hét “Không ——! Lại đến một lần! Nhanh! Anh tìm được cảm giác! Lão tử muốn niết bàn! Nhanh a!”

/49

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status