“Nương, trước kia ngoại công rất ít khi tiến cung, dặn ta sau này khi đi học võ mang theo công chú cùng đi.”
Dùng xong bữa sáng, Cảnh Nghi và Tiêu Đình cùng nhau thỉnh an Liễu thị, Phủ Tướng Quốc có quy tắc, công tử chưa thành thân thì chỉ cần ở nhà ăn cơm với mẫu thân, đã cưới thê tử thì hai phu thê cùng nhau nấu ăn, người một nhà có thể quây quần bên nhau.
Cảnh Nghi nói xong, Tiêu Đình xấu hổ nhìn Liễu thị cười cười.
“Nên thôi nên thôi, ông quốc công cùng phu nhân quốc công đều đã lớn tuổi, công chúa nên thường xuyên đi thăm hỏi bọn họ.” Ân oán của Từ gia và Hoàng gia, trong lòng Liễu thị hiểu rõ, Từ Nghiễm muốn nhìn ngoại tôn nữ nhiều một chút, cho dù con dâu không phải công chúa, mẹ chồng là nàng đây cũng sẽ không ngăn cản.
“Ta cũng muốn đi.” Thuần ca nhi mong chờ nhìn tân tẩu tử.
Tiêu Đình mới không muốn mang theo đệ đệ, lại giả vờ làm ra bộ dáng suy nghĩ cho Thuần ca nhi, khom lưng xoa đầu của Thuần ca nhi: “Thuần ca nhi còn phải học bài, đợi hôm nào ngươi được nghỉ, tam tẩu lại mang ngươi đi.”
Thuần ca nhi thất vọng chu môi.
Liễu thị cực kỳ vui mừng, Thuần ca nhi còn nhỏ, lúc này cần phải dạy dỗ, nếu con dâu dung túng cưng chiều, ngược lại sẽ không tốt. Kéo tiểu nhi tử về, Liễu thị nghiêm mặt dặn dò tam tử: “Đình Sinh chăm chỉ học, đừng phụ kỳ vọng của quốc công gia với ngươi.”
Cảnh Nghi vuốt cằm: “Mẫu thân yên tâm, ta hiểu rõ.”
Nói xong nhìn Tiêu Đình, hai phu thê xoay người đi. Ngoài cửa xe ngựa đã đợi sẵn, Tiêu Đình ho khan, Cảnh Nghi thoáng nhìn hắn đưa tay nhỏ lên, trong lòng cười khổ, trên mặt lại lộ ra vẻ bình tĩnh, đi qua cầm tay của Tiêu Đình, dìu hắn lên xe ngựa.
Ngồi xong, đợi thật lâu cũng không thấy Cảnh Nghi, Tiêu Đình nghi hoặc đẩy tấm màn ra, chỉ thấy Cảnh Nghi đang xoay mình lên ngựa.
“Ngươi không ngồi xe sao?” Tiêu Đình cắn răng hỏi, nữ nhân này, có phải không muốn ngồi cùng xe với hắn đúng không?
Cảnh Nghi đã ngồi xong, nhìn hắn gật đầu, “Xuất phát?”
Nàng là đi học võ, bị ngoại công nhìn thấy đệ tử ngồi xe ngựa, làm ra bộ dáng quý công tử sợ là sẽ làm cho lão nhân gia không thích.
Tiêu Đình quét mắt nhìn thị vệ ở trước của Phủ Tướng Quốc, giận dỗi hạ màn, không để ý tới Cảnh Nghi.
Cảnh Nghi phân phó người đánh xe đi trước.
Phu thê bọn họ xuất phát không tính là trễ, chỉ là tới Từ phủ, mới đi tới khu đất trống nằm ở ba gian nhà ngói, xa xa nhìn thấy Trần Cung Cẩn, Hồ Vũ và Đàm Thế Thông đứng ở đằng kia, trong tay mỗi người đều cầm một cây thương gỗ dài, không nhúc nhích tí nào. Dưới mái hiên, Từ Nghiễm thoải mái nằm ở trên một cái ghế nằm, trên mặt che cái mũ rơm không biết là ngủ thật hay là giả vờ ngủ.
Bỗng nhiên Cảnh Nghi có dự cảm không tốt, nhìn Tiêu Đình, hai người nhanh chóng bước tới.
“Lão nhân mau đứng lên, Cảnh Nghi và Đình Sinh tới rồi.” Cao thị vẫn đang ngóng trông tân phu thê, cuối cùng cũng trông tới rồi, Cao thị khẩn trương tới gọi trượng phu.
Từ Nghiễm tiếp tục nằm, chờ tiếng bước chân tới trước mặt, ông mới chậm rãi dời mũ rơm, híp mắt nhìn đôi tân nhân.
Cảnh Nghi cúi đầu nhận sai: “Đệ tử đã tới trễ, xin sư phụ trách phạt.”
Tiêu Đình là bị phụ thân trong nhà răn dạy mà lớn lên, vừa thấy bộ dáng Từ Nghiễm liền biết lão nhân này muốn nổi giận, lo lắng Cảnh Nghi chịu tội, vội vàng nhận lỗi lên thân của mình, “Ngoại công, là ta đã dậy trễ lại muốn phò mã chờ ta cùng đi, người tha thứ cho hắn một lần đi?”
Từ Nghiễm nhìn ngoại tôn nữ, lại nháy mắt với thê tử.
Làm phu thê hơn nửa đời người, Cao thị hiểu trượng phu nhất, biết người này đang dạy đồ đệ, ngự tướng sĩ không thích người nhàn rỗi lắm miệng vì vậy vội vàng kéo lấy tay của Tiêu Đình, mang người vào trong: “Bọn họ là nam nhân học võ, chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi.” Ngoại tôn nữ mới gả đi, nàng muốn hỏi xem ngoại tôn nữ có quen ở trong Phủ Tướng Quốc hay không. ~~DDLQD
Tiêu Đình không dễ bị lừa như vậy, cương quyết không chịu đi nhìn chằm chằm Từ Nghiễm.
“Đi qua bên kia đứng tấn, nửa canh giờ.” Từ Nghiễm không nhìn ai, chỉ xong địa điểm cho ngoại tôn nữ tế lại úp mũ rơm lên mặt.
Cảnh Nghi không nói hai lời liền muốn đi qua.
Tiêu Đình lại giống như bị sét đánh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Ngoại công, ông.....”
“Công chúa, ta tới trễ vốn phải bị phạt, ngươi đi bồi ngoại tổ mẫu đi.” Cảnh Nghi quay đầu cắt ngang lời của hắn.
Có lòng tốt muốn giúp nàng nàng lại không cảm kích, Tiêu Đình hung hăng trừng mắt nhìn nàng lại trừng Từ Nghiễm một cái, nổi giận đùng đùng đi vào trong phòng.
Cảnh Nghi đến tới bên cạnh Trần Cung Cẩn, ba người bọn họ nâng thương lên, nàng bày ra tư thế đứng tấn.
Ba người Trần Cung Cẩn cũng không chịu nổi, cây thương nặng như vậy hoàn toàn tựa vào lực của cánh tay đang giơ lên, dựa theo cách nói của lão nhân, chờ bọn họ luyện đến nơi đến chốn liền có thể vận động lực toàn thân để nâng thương, nhưng lúc bắt đầu, bọn họ chưa hiểu được kỹ xảo huyền diệu này chỉ có thể để cho cánh tay chịu khổ rồi.
Có thể nói ba người Trần Cung Cẩn
Dùng xong bữa sáng, Cảnh Nghi và Tiêu Đình cùng nhau thỉnh an Liễu thị, Phủ Tướng Quốc có quy tắc, công tử chưa thành thân thì chỉ cần ở nhà ăn cơm với mẫu thân, đã cưới thê tử thì hai phu thê cùng nhau nấu ăn, người một nhà có thể quây quần bên nhau.
Cảnh Nghi nói xong, Tiêu Đình xấu hổ nhìn Liễu thị cười cười.
“Nên thôi nên thôi, ông quốc công cùng phu nhân quốc công đều đã lớn tuổi, công chúa nên thường xuyên đi thăm hỏi bọn họ.” Ân oán của Từ gia và Hoàng gia, trong lòng Liễu thị hiểu rõ, Từ Nghiễm muốn nhìn ngoại tôn nữ nhiều một chút, cho dù con dâu không phải công chúa, mẹ chồng là nàng đây cũng sẽ không ngăn cản.
“Ta cũng muốn đi.” Thuần ca nhi mong chờ nhìn tân tẩu tử.
Tiêu Đình mới không muốn mang theo đệ đệ, lại giả vờ làm ra bộ dáng suy nghĩ cho Thuần ca nhi, khom lưng xoa đầu của Thuần ca nhi: “Thuần ca nhi còn phải học bài, đợi hôm nào ngươi được nghỉ, tam tẩu lại mang ngươi đi.”
Thuần ca nhi thất vọng chu môi.
Liễu thị cực kỳ vui mừng, Thuần ca nhi còn nhỏ, lúc này cần phải dạy dỗ, nếu con dâu dung túng cưng chiều, ngược lại sẽ không tốt. Kéo tiểu nhi tử về, Liễu thị nghiêm mặt dặn dò tam tử: “Đình Sinh chăm chỉ học, đừng phụ kỳ vọng của quốc công gia với ngươi.”
Cảnh Nghi vuốt cằm: “Mẫu thân yên tâm, ta hiểu rõ.”
Nói xong nhìn Tiêu Đình, hai phu thê xoay người đi. Ngoài cửa xe ngựa đã đợi sẵn, Tiêu Đình ho khan, Cảnh Nghi thoáng nhìn hắn đưa tay nhỏ lên, trong lòng cười khổ, trên mặt lại lộ ra vẻ bình tĩnh, đi qua cầm tay của Tiêu Đình, dìu hắn lên xe ngựa.
Ngồi xong, đợi thật lâu cũng không thấy Cảnh Nghi, Tiêu Đình nghi hoặc đẩy tấm màn ra, chỉ thấy Cảnh Nghi đang xoay mình lên ngựa.
“Ngươi không ngồi xe sao?” Tiêu Đình cắn răng hỏi, nữ nhân này, có phải không muốn ngồi cùng xe với hắn đúng không?
Cảnh Nghi đã ngồi xong, nhìn hắn gật đầu, “Xuất phát?”
Nàng là đi học võ, bị ngoại công nhìn thấy đệ tử ngồi xe ngựa, làm ra bộ dáng quý công tử sợ là sẽ làm cho lão nhân gia không thích.
Tiêu Đình quét mắt nhìn thị vệ ở trước của Phủ Tướng Quốc, giận dỗi hạ màn, không để ý tới Cảnh Nghi.
Cảnh Nghi phân phó người đánh xe đi trước.
Phu thê bọn họ xuất phát không tính là trễ, chỉ là tới Từ phủ, mới đi tới khu đất trống nằm ở ba gian nhà ngói, xa xa nhìn thấy Trần Cung Cẩn, Hồ Vũ và Đàm Thế Thông đứng ở đằng kia, trong tay mỗi người đều cầm một cây thương gỗ dài, không nhúc nhích tí nào. Dưới mái hiên, Từ Nghiễm thoải mái nằm ở trên một cái ghế nằm, trên mặt che cái mũ rơm không biết là ngủ thật hay là giả vờ ngủ.
Bỗng nhiên Cảnh Nghi có dự cảm không tốt, nhìn Tiêu Đình, hai người nhanh chóng bước tới.
“Lão nhân mau đứng lên, Cảnh Nghi và Đình Sinh tới rồi.” Cao thị vẫn đang ngóng trông tân phu thê, cuối cùng cũng trông tới rồi, Cao thị khẩn trương tới gọi trượng phu.
Từ Nghiễm tiếp tục nằm, chờ tiếng bước chân tới trước mặt, ông mới chậm rãi dời mũ rơm, híp mắt nhìn đôi tân nhân.
Cảnh Nghi cúi đầu nhận sai: “Đệ tử đã tới trễ, xin sư phụ trách phạt.”
Tiêu Đình là bị phụ thân trong nhà răn dạy mà lớn lên, vừa thấy bộ dáng Từ Nghiễm liền biết lão nhân này muốn nổi giận, lo lắng Cảnh Nghi chịu tội, vội vàng nhận lỗi lên thân của mình, “Ngoại công, là ta đã dậy trễ lại muốn phò mã chờ ta cùng đi, người tha thứ cho hắn một lần đi?”
Từ Nghiễm nhìn ngoại tôn nữ, lại nháy mắt với thê tử.
Làm phu thê hơn nửa đời người, Cao thị hiểu trượng phu nhất, biết người này đang dạy đồ đệ, ngự tướng sĩ không thích người nhàn rỗi lắm miệng vì vậy vội vàng kéo lấy tay của Tiêu Đình, mang người vào trong: “Bọn họ là nam nhân học võ, chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi.” Ngoại tôn nữ mới gả đi, nàng muốn hỏi xem ngoại tôn nữ có quen ở trong Phủ Tướng Quốc hay không. ~~DDLQD
Tiêu Đình không dễ bị lừa như vậy, cương quyết không chịu đi nhìn chằm chằm Từ Nghiễm.
“Đi qua bên kia đứng tấn, nửa canh giờ.” Từ Nghiễm không nhìn ai, chỉ xong địa điểm cho ngoại tôn nữ tế lại úp mũ rơm lên mặt.
Cảnh Nghi không nói hai lời liền muốn đi qua.
Tiêu Đình lại giống như bị sét đánh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Ngoại công, ông.....”
“Công chúa, ta tới trễ vốn phải bị phạt, ngươi đi bồi ngoại tổ mẫu đi.” Cảnh Nghi quay đầu cắt ngang lời của hắn.
Có lòng tốt muốn giúp nàng nàng lại không cảm kích, Tiêu Đình hung hăng trừng mắt nhìn nàng lại trừng Từ Nghiễm một cái, nổi giận đùng đùng đi vào trong phòng.
Cảnh Nghi đến tới bên cạnh Trần Cung Cẩn, ba người bọn họ nâng thương lên, nàng bày ra tư thế đứng tấn.
Ba người Trần Cung Cẩn cũng không chịu nổi, cây thương nặng như vậy hoàn toàn tựa vào lực của cánh tay đang giơ lên, dựa theo cách nói của lão nhân, chờ bọn họ luyện đến nơi đến chốn liền có thể vận động lực toàn thân để nâng thương, nhưng lúc bắt đầu, bọn họ chưa hiểu được kỹ xảo huyền diệu này chỉ có thể để cho cánh tay chịu khổ rồi.
Có thể nói ba người Trần Cung Cẩn
/40
|