Tháng Mười một mùa đông năm Nguyên Đỉnh thứ tư. Thánh giá trở về đế đô Trường An. Chuyến tuần thú phương đông lần này kéo dài tổng cộng ba tháng.
Thái tử Lưu Mạch dẫn hoàng tộc và bá quan ở lại ra ngoài thành nghênh đón. Hắn cởi dây lụa bạch tháo chiếc mũ thái tử màu vàng xuống rồi ngẩng đầu lên để lộ ra gương mặt ôn hòa trầm ổn nhưng còn rất non trẻ, bái lạy: “Nhi thần cung nghênh phụ hoàng.” Nói xong, hắn hơi liếc nhìn qua hai người con gái bên cạnh Lưu Triệt, nở nụ cười ấm áp.
“Trẫm rất vui.” Lưu Triệt giơ tay bảo Lưu Mạch đứng dậy, mỉm cười nói, “Thái tử giám quốc rất thành công, không phụ ủy thác của trẫm.”
“Đó là nhờ nghiêm khắc tuân thủ những lời phụ hoàng dặn bảo trước khi rời khỏi Trường An đó ạ.” Lưu Mạch nói: “Phụ hoàng và mẫu thân đi đường xe ngựa mệt nhọc, kính xin hãy trở về cung Kiến Chương trước đã.”
Đoàn xe ngựa rục rịch chuyển động. Lưu Mạch thấy hai thiếu nữ trẻ đẹp đi theo phía sau liền mỉm cười, chắp tay nói, “Đa tạ hai vị Thượng Quan tiểu thư đã chiếu cố mẫu thân ta ở Lâm Phần.”
Hai tỷ muội Thượng Quan do ca ca cố ý đưa từ biệt viện nơi khác đến Lâm Phần bầu bạn với Trần nương nương, khi nghi trượng ngự giá đi qua Lâm Phần, liền nhân tiện theo ngự giá về kinh. Các cô cứ tưởng cuộc sống sau khi trở về cũng không có gì khác với trước đây, không ngờ Thái tử điện hạ quả nhiên là chí hiếu với mẫu thân giống như lời đồn, còn tự mình đến tạ ơn, khiến các cô không khỏi luống cuống chân tay. Phải biết rằng vị thái tử điện hạ triều Đại Hán hôm nay tuy trẻ tuổi tuấn tú và không ham sắc nữ nhưng từ tài năng dung mạo của bản thân cho tới tương lai ngày sau, khiến hắn trở thành phu quân lý tưởng nhất của các thiếu nữ thế gia quý tộc Đại Hán. Cho tới tận bây giờ, thiếu nữ có thể được hắn đối xử tử tế vẫn chỉ có mỗi người muội muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra, Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ. Thượng Quan Vân rốt cuộc vẫn là người con gái xuất thân thế gia, bình tĩnh lại rất nhanh, hơi đỏ mặt, quỳ gối đáp lễ, “Thái tử quá lời. Đó là bổn phận của thần nữ, thực không dám nhận.” Thượng Quan Linh cũng đáp lễ, chớp mắt suy nghĩ, xem ra ca ca nói quả nhiên không sai, muốn giành được cảm tình của vị thái tử điện hạ này thì biện pháp hữu hiệu nhất chính là bắt đầu từ chỗ Trần nương nương. Gặp mặt mới biết Lưu Mạch ôn nhã trầm ổn khiến mọi người phải sinh lòng hâm mộ còn hơn cả trong lời đồn đại. Cô xoay người định trèo lên xe, liếc thấy tỷ tỷ vẫn dõi theo lưng Lưu Mạch, mắt vẫn còn hiện lên những tia mộng ảo, thầm nghĩ, một cô gái như Thượng Quan Vân có thể gợi mở trái tim Lưu Mạch sao?
Chẳng qua chỉ là mấy câu nói, nhưng vì trong đó có một người là Thái tử Lưu Mạch nên mấy ngày sau thì câu chuyện đã lan truyền rất nhanh trong thành Trường An. Trong khoảnh khắc, hai tiểu thư nhà Lang trung lệnh Thượng Quan Kiệt, nhất là tiểu thư Thượng Quan Vân, đã được mọi người xôn xao bàn tán, danh tiếng nổi lên như diều gặp gió. Có người ao ước, có người ghen tỵ, nhưng ai bảo lão gia nhà mình không đến Lâm Phần, hoặc là không có ca ca làm Lang trung lệnh chứ, ca thán thì cũng được gì.
“Có thể mọi người chưa biết chứ”, đầu đường cuối phố thi thoảng lại có năm ba bà túm tụm buôn chuyện, “Nghe nói có phu nhân thế gia hiếu kỳ vào cung hỏi Trần nương nương về cảm giác đối với hai thiếu nữ nhà Thượng Quan. Trần nương nương nghiêng đầu suy nghĩ một lát, tặng mỗi cô nương lời bình bốn chữ. Thượng Quan gia tiểu thư thì là “Đẹp như trăng rằm”, còn nhị tiểu thư chính là “Thêu hoa dệt gấm.”
“Ồ”, những người vây quanh tán thưởng: “Nói như thế thì Trần nương nương đánh giá Thượng Quan đại tiểu thư rất cao đó. Nói không chừng, Thái tử điện hạ sẽ rước nàng về dinh thật đấy.”
“Biết nói sao đây.” Trong nhã phòng ở lầu Thanh Hoan, Lưu Sơ tức tối giậm chân, “Rõ ràng là mẫu thân cảm thấy nếu nói không tốt thì sẽ phá hủy cả đời cô ta, thế nên mới nói xa xôi về những tâm sự mà bọn họ không giấu được. Cho dù gia sự nhà cô ta như thế nào, nhưng muốn được ca ca ta cưới về thì cứ đợi kiếp sau đi.”
“Muội cần gì phải tức giận vì những chuyện vớ vẩn này chứ?” Lưu Mạch thì trái lại rất bình tĩnh ung dung, châm một chén trà cho muội muội rồi thở dài nói, “Nhắc lại thì huynh không nên đến tạ ơn mới phải. Vô duyên vô cớ lại gây thành chuyện. Đám người kia cũng rỗi hơi, chuyện nhỏ thế mà cũng chộp lấy nói cho được.”
“Đó cũng là vì ca ca là người tốt, lại đến tuổi rồi nên mọi người mới để ý.” Lưu Sơ bỗng không hề tức giận, chỉ nhìn hắn mà che miệng cười.
“Nói bậy bạ gì đó.” Lưu Mạch vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi: “Muội rủ ta ra ngoài chỉ để nói những chuyện không đâu này sao?”
“Không phải.” Lưu Sơ chuyển sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Ca ca, huynh hãy nói thực cho muội biết. Vụ Thượng Lâm Uyển năm xưa cuối cùng do huynh tiếp quản, thật sự con ngựa muội cưỡi đó bị kim của Công Tôn Kính Thanh đâm nên mới phát điên sao?”
Lưu Mạch hơi bất ngờ khi Lưu Sơ khơi lại chuyện năm xưa, song hắn biết cô sẽ không hỏi vô cớ. Muội muội cuối cùng đã lớn rồi, có một số việc không phải cứ giấu giếm là tốt, ngày sau sẽ đến lượt cô một mình chống lại mưa gió nên cũng cần phải biết qua chuyện đời một chút. Hắn liền nói, “Cũng có khả năng là người khác, nhưng bấy giờ phương án đánh đổ Vệ gia chính là lựa chọn tốt nhất của mẫu thân và chúng ta.”
“Huynh có thể dung tha cho người có ý đồ thương tổn mẫu thân và muội sao?” Lưu Sơ cao giọng chất vấn.
“Tảo Tảo.” Lưu Mạch tức giận trách mắng.
Lưu Sơ liền tỉnh táo lại, cúi đầu nói: “Xin lỗi ca ca, muội không nên giận dỗi huynh.”
Lưu Mạch thở dài nói, “Sau vụ việc, huynh có đi điều tra tàu ngựa của Thượng Lâm Uyển nhưng những người có mặt ở đó lúc ấy đều biến mất không thấy tung tích.
Cô bình tĩnh lắng nghe, trong lòng dần trầm xuống. Không phải chuyện như thế đã nói rõ vụ việc năm xưa có huyền cơ khác hay sao. “Người đó đã hại chúng ta lần đầu thì có thể hại chúng ta lần thứ hai.” Cô thản nhiên nói, “Nhưng mới lần đầu mà muội đã mất đi một đệ muội, lần thứ hai thì muội không thể nào tưởng tượng nổi.”
“Yên tâm đi”, Lưu Mạch xoa đầu muội muội trấn an: “Huynh đã nghe Nhật Đan nói về chuyện Mã Thượng Phong. Mặc dù không có chứng cứ nhưng quá nửa là do bà ta. Trong cung có uy thế của phụ hoàng, cung nhân cung Kiến Chương chỉ nghe lời mẫu thân, bà ta sẽ không thể nào có trò gì được. Nếu thật sự có mưu đồ thì chỉ có thể thông qua người nhà. Huynh đã theo dõi sát người nhà của bà ta, không tin bà ta có thể gây ra sóng gió gì.
“Năm xưa huynh còn quá nhỏ tuổi, không cách nào bảo vệ mẫu thân và muội.” Lưu Mạch lộ ánh mắt thâm trầm, nói giọng tin tưởng sâu sắc: “Bây giờ thì huynh đã lớn, sẽ không tha bất cứ kẻ nào dám làm thương tổn hai người nữa.”
Bệ hạ tuần thú phương đông trở về kinh, nghỉ ngơi ba ngày xong liền cử hành đại yến ở cung Kiến Chương. Trên điện Phi Tuyết, Lưu Triệt và Trần A Kiều sóng vai ngồi ở ghế thủ tịch[1] tươi cười nhìn cảnh ăn uống linh đình ở phía dưới. Lưu Triệt nổi hào khí cười sang sảng, uống liền mấy chung rượu Tân Phong. Dần dần, không khí bữa tiệc trở nên sinh động hẳn lên. Lưu Mạch châm rượu rồi đi tới bên cạnh Trần A Kiều, cung kính nói, “Đã mấy tháng Mạch Nhi không được gặp mẫu thân rồi. Xin kính mẫu thân một chén.”
[1] Ghế thủ tịch: Vị trí tôn quý nhất.
A Kiều tất nhiên rất cao hứng, cầm tay Lưu Mạch, mỉm cười hỏi, “Mấy tháng qua Mạch Nhi có mệt lắm không?”
“Con vẫn khỏe.” Nói chuyện với mẫu thân thì tự nhiên không cần phải khách sáo, Lưu Mạch châm rượu cho mẹ rồi nói: “Nhi tử ở Trường An, nghe nói mẫu thân bị bệnh trên đường đi thì lòng như lửa đốt. Nếu không phải phụ hoàng không có ở đây, Mạch Nhi là thái tử không được rời kinh, thì thật đúng là muốn chạy thật nhanh tới thăm thì mới an tâm được.”
Lưu Triệt nghe vậy không khỏi nhìn sang, nửa cười nửa không, “Mạch Nhi hiếu thuận, mẫu thân của con trong lòng hẳn là vui mừng lắm đó.”
“Đa tạ phụ hoàng dạy bảo.” Lưu Mạch mỉm cười đáp, kính rượu, nói thêm mấy câu với A Kiều rồi liền đi xuống mời rượu đám trọng thần. Đối với thần tử, được Thái tử mời rượu là vô cùng vinh quang. Chúng thần không dám chậm trễ, đều đứng dậy nghênh đón. Khi mời đến Trường Tín hầu Liễu Duệ, Lưu Mạch hắng giọng hỏi, “Không biết sức khỏe Nam Cung cô cô dạo này thế nào?”
Liễu Duệ khẽ thở dài một tiếng, lộ vẻ u buồn nói: “Vẫn thế thôi.”
Trời bắt đầu vào thu là Nam Cung trưởng công chúa Lưu Đàm lại nằm bẹp trên giường bệnh. Lưu Mạch trước giờ rất yêu mến cô cô, nhiều lần sai ngự y đến thăm bệnh nhưng vẫn không biến chuyển. Cuối cùng, viên ngự y nhiều tuổi nhất Ngự y thự liền bẩm, “Trưởng công chúa chính là cây liễu khô bên hồ bị bão cát quanh năm của đại mạc thổi khiến cho dần dần khô héo rồi. Bây giờ chỉ có dùng thuốc tốt để điều dưỡng.”
Liễu Duệ không nói gì với Lưu Mạch. Năm Lưu Đàm mới trở về Hán, Tiêu Phương đã chẩn bệnh cho nàng, nói cũng không khác mấy. Vì thế nên những năm qua, chỉ cần tỷ tỷ cầu xin thì không điều gì là Lưu Triệt không đáp ứng. Ngay cả nàng không cầu thì y cũng thường ban thưởng, kính trọng nàng nhất trong kinh thành. Chỉ là đến tình trạng như bây giờ thì Lưu Đàm chỉ còn muốn thường xuyên được gặp người thân mà thôi. Lưu Triệt ngồi ghế trên, ánh mắt chợt ảm đạm, khẽ nói, “Mấy hôm nữa trẫm sẽ đến phủ thăm hoàng tỷ.”
“Vậy Liễu Duệ xin đa tạ ân điển của bệ hạ.” Liễu Duệ thoáng mỉm cười, nói, “Chắc chắn Trưởng công chúa sẽ rất vui.”
Cuối năm Nguyên Đỉnh thứ tư, Lưu Triệt đi cùng Trần A Kiều tới phủ Trường Tín hầu thăm Nam Cung trưởng công chúa Lưu Đàm. So với trước khi đi tuần thú phương đông, Lưu Đàm đã tiều tụy đi rất nhiều, nằm dựa trên giường càng lộ vẻ gầy yếu. Nàng húng hắng ho vài tiếng, gương mặt hồng lên đôi chút, nói yếu ớt, “Triệt Nhi có thể tới thăm khiến ta thấy rất vui.”
“Hoàng tỷ nói gì vậy.” Lưu Triệt nhìn bộ dạng của Lưu Đàm mà lòng đau xót. Từ sau khi Vương thái hậu mất đi, hai người phụ nữ chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng y thì một là A Kiều, hai chính là vị hoàng tỷ đã chịu hy sinh cả tuổi thanh xuân vì y. Trong cuộc chiến Mạc Bắc năm Nguyên Thú thứ hai, Liễu Duệ đón được Nam Cung trưởng công chúa về phương nam. Y tự hứa rằng từ nay về sau sẽ phụng dưỡng thật tốt người tỷ tỷ này để bù đắp cho những đau khổ mà tỷ tỷ từng phải gánh chịu. Nhưng không ngờ Lưu Đàm chỉ hưởng phúc được mấy năm thì đổ bệnh liệt giường, suy nhược trông thấy.
“Ninh Nhi”, Lưu Đàm dịu dàng gọi, một cậu bé chừng sáu, bảy tuổi ngoan ngoãn đi tới trước giường bệnh, khẽ nói, “Mẫu thân, Ninh Nhi ở đây.”
Lưu Đàm mỉm cười, cầm tay Liễu Ninh, nói: “Còn không bái kiến người nhà đi.”
Lưu Triệt thấy cậu bé quay lại, quỳ xuống hành lễ theo đúng quy củ: “Ninh Nhi tham kiến bệ hạ, Trần nương nương.” Y khẽ cười, đang định bảo cậu đứng dậy thì bỗng nghe Lưu Đàm lắc đầu nói, “Sai rồi, Ninh Nhi nên gọi một tiếng cữu cữu, cữu mẫu.”
“Triệt Nhi”, Lưu Đàm nhìn đệ đệ, hơi nghiêm mặt nói, “Hôm nay ta bảo Ninh Nhi hành lễ không phải là quốc lễ mà là gia lễ. Ninh Nhi là con trai ruột của ta.”
Lời nói như có ý tứ ủy thác khiến Lưu Triệt đau nhói, cúi xuống nhìn gương mặt non nớt thanh tú của Liễu Ninh. Y thầm thở dài một hơi, nghiêm mặt nói, “Trẫm nhất định sẽ đối đãi Liễu Ninh như đối đãi Bình Dương hầu.”
Lưu Đàm cười vẻ an tâm nhưng vẫn để Liễu Ninh quỳ bái theo gia lễ. Lưu Triệt không chịu nổi không khí nặng nề trong phòng liền bước ra ngoài. Lưu Đàm thở dài một tiếng trông theo bóng lưng y rồi quay sang nói với A Kiều: “Thật may là có muội ở bên cạnh Triệt Nhi.”
Trần A Kiều đang bế Liễu Ninh, nghe vậy liền mỉm cười nói: “Đàm tỷ quá coi trọng A Kiều rồi.”
“Sao lại nói như vậy?” Lưu Đàm nói đến đây liền thở dốc, nghỉ một lát mới nói tiếp, “Triệt Nhi là đệ đệ của ta, ta biết rõ bản tính nó vốn bạc bẽo đến vô tình nhưng may là có muội ở bên cạnh nên trong lòng nó mới có chút tình cảm. Tuy nói bản thân nó chưa chắc quan tâm những thứ này, nhưng ta làm tỷ tỷ vẫn cảm thấy hiện giờ nó đang hạnh phúc.”
A Kiều chỉ nín lặng chơi đùa với Liễu Ninh, ngẫm nghĩ một lúc mới nói, “Có lẽ là vậy. Muội cứ cảm thấy trong tình thế bình yên hiện giờ như đang cuộn sóng ngầm không biết khi nào sẽ bùng lên và sẽ có cục diện ra sao.”
“Thế à.” Lưu Đàm cũng thở dài, mỉm cười nhìn Liễu Ninh, vẻ mặt hòa ái, “Ninh Nhi mặc dù không được thông minh cơ trí như Mạch Nhi và Sơ Nhi nhưng tỷ thà để nó ngốc đi một chút, chỉ cần tâm tính thiện lương, lại có Triệt Nhi và cha nó bảo vệ thì sẽ không có chuyện gì.”
Liễu Ninh nghe không hiểu lời mẫu thân, ở trong lòng A Kiều quay đầu lại lo lắng gọi, “Mẫu thân.” Lưu Đàm mỉm cười trấn an, “Không có chuyện gì.” Nàng nói tiếp, “Mấy ngày nay ta nằm trên giường bệnh không có việc gì làm. Từ sau khi Mạch Nhi đi sứ Thân Độc về thì Phật giáo cũng dần truyền tới Đại Hán. Duệ ca sợ ta nhàm chán nên dịch một số kinh Phật cho ta. Ta đọc kinh cũng giác ngộ được nhiều đạo lý.”
“Thật không?” A Kiều mỉm cười hỏi. Phật giáo có thể khiến cho người ta tĩnh tâm. Chân tình sâu nặng của Liễu Duệ đối với Lưu Đàm không thể nói hết bằng lời. Lưu Đàm còn có thể tự an ủi bằng kinh Phật, còn những đớn đau trong lòng Liễu Duệ khi nhìn cảnh ái thê của mình ngày một suy yếu thì lấy thứ gì để an ủi đây?
Lần này đến thăm Nam Cung trưởng công chúa, cả Lưu Triệt lẫn Trần A Kiều đều thấy lòng buồn thảm. Lưu Triệt ngồi trong long xa hồi cung, nhìn ra ngoài mành thấy cảnh phố phường Trường An phồn hoa liền bùi ngùi nói, “Hồi còn bé, mỗi khi trẫm gây ra chuyện gì thì phần lớn đều được hoàng tỷ chịu bị mẫu hậu mắng thay. Có một lần… mẫu hậu đánh trẫm, hoàng tỷ thoa thuốc cho trẫm. Khi đó, hoàng tỷ còn nhỏ nên chưa tới Hung Nô kết hôn để cầu hòa….”
Y vừa như cố tình nhắc lại, cũng vừa như ra vẻ thờ ơ. Trần A Kiều hiểu tâm trạng của y, than một tiếng, nói: “Bệ hạ nói vậy thật khiến người ta khó hiểu. Đàm tỷ thương yêu người, chẳng lẽ Bình Dương tỷ và Long Lự tỷ không che chở cho người? Ngay cả A Kiều khi còn bé cũng từng che chở cho người đó thôi.”
Lưu Triệt cười khẽ trong họng, ôm lấy A Kiều, nói: “Hiện giờ đổi lại là trẫm che chở các người.”
Lúc Lưu Triệt và Trần A Kiều đang đến thăm Nam Cung trưởng công chúa thì tại điện Bác Vọng, Thái tử Lưu Mạch đang suy nghĩ cẩn thận về những hành động gần đây của người Lý gia. “Huynh trưởng Lý Phi của Lý tiệp dư gần đây liên tiếp viếng thăm những quan lớn không thuộc bên Trần gia; hôm qua ấu đệ Lý Kỳ đánh lộn với người khác ở lầu Thanh Hoan… Trước đó vài ngày, tiểu thiếp của Lý Phi hai lần tự mình đi tới Xuân Sinh đường của Ngô gia, còn sai tỳ nữ tới một lần. Tin tức sao như mớ bòng bong vậy. Nhật Đan, ngươi nói…” Hắn nhíu mày, nhìn người bạn tốt đang xuất thần, chắc không nghe thấy mình nói gì, buồn cười hét lên: “Nhật Đan!”
“Ừ?” Kim Nhật Đan hoàn hồn nói: “Ngươi vừa nói gì?”
Lưu Mạch phì cười, hỏi, “Ngươi nghĩ gì thế?”
Kim Nhật Đan hơi lúng túng, nói: “Không có gì.”
Dù sao tạm thời nghĩ cũng không ra điều gì nên Lưu Mạch liền tạm gác lại chuyện này, quay sang hỏi việc riêng của bạn. “Ta nói này, Nhật Đan.” Hắn cười cười, nói ra phỏng đoán mà bản thân mình hoài nghi đã lâu, “Ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải ngươi thích Tảo Tảo hay không?” Kim Nhật Đan vặn eo bẻ cổ, vẻ mặt miễn cưỡng, hỏi ngược lại, “Chẳng phải từ trước đến giờ Thái tử vẫn tán tụng muội muội của mình lên mây, có người thích chẳng phải là rất bình thường sao?”
Lưu Mạch ngớ ra, cũng không ngờ rằng Kim Nhật Đan lại thừa nhận thẳng thắn như thế, nghiêm túc hỏi: “Nhật Đan chỉ đơn thuần là thích hay là…?”
“Phải hay không phải thì như thế nào?” Kim Nhật Đan tự giễu, cười một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ đã lâu không thấy: “Đừng nói ta chỉ là một gián đại phu nho nhỏ, chỉ riêng với việc ta là người Hung Nô thì làm sao có thể được Hoàng thượng và Thái tử gả Công chúa Duyệt Trữ sủng ái nhất cho chứ?”
“Thế thì cũng chưa chắc.” Lưu Mạch nói với vẻ suy tư, thấy thần sắc kinh ngạc của Kim Nhật Đan liền giải thích, “Tảo Tảo cũng đến tuổi kết hôn rồi, mặc dù hiện tại còn chưa nhưng áng chừng cũng sẽ rất nhanh phải đề cập tới hôn sự thôi. Đám con cháu thế gia trong thành Trường An xứng đáng với thân phận của nó nếu không phải là thứ ăn chơi lêu lổng thì cũng không có năng lực, trong mắt của ta còn chẳng bằng Nhật Đan. Về phần mẫu thân ta, chắc người chỉ cần Tảo Tảo gật đầu là được. Thật sự khó vượt qua chính là phụ hoàng ta.” Hắn mỉm cười nhìn Kim Nhật Đan, nói: “Kim Nhật Đan, quả thật rất khó để phụ hoàng gật đầu.”
Tuy nói vậy nhưng chuyện này quan hệ tới muội muội yêu thương nhất, nên Lưu Mạch đã nhớ đến thì không sao quên được, ngày hôm sau liền tới thỉnh an A Kiều và nhân tiện nhắc luôn.
“Kim Nhật Đan à?” Trần A Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Cậu ấy cũng không tệ, nhưng Tảo Tảo có thích không?”
“Tảo Tảo à?”, Lưu Mạch hơi nhụt chí, “Không biết nó đã quên được Hoắc Khứ Bệnh chưa, nhưng cứ cho là nó không thích Nhật Đan thì mẫu thân cũng cần chú ý, đừng để phụ hoàng tùy ý gả cho một kẻ ăn chơi lêu lổng nào đó.”
Trần A Kiều bật cười nói, “Phụ hoàng con sẽ không như vậy đâu.”
Dù sao thì y cũng sủng ái Lưu Sơ nhất, sẽ không tùy tiện quyết định chuyện hôn nhân của con gái mình. “Mẫu thân sẽ nhớ hỏi ý tứ của phụ hoàng”, A Kiều suy nghĩ một chút rồi nói.
Thái tử Lưu Mạch dẫn hoàng tộc và bá quan ở lại ra ngoài thành nghênh đón. Hắn cởi dây lụa bạch tháo chiếc mũ thái tử màu vàng xuống rồi ngẩng đầu lên để lộ ra gương mặt ôn hòa trầm ổn nhưng còn rất non trẻ, bái lạy: “Nhi thần cung nghênh phụ hoàng.” Nói xong, hắn hơi liếc nhìn qua hai người con gái bên cạnh Lưu Triệt, nở nụ cười ấm áp.
“Trẫm rất vui.” Lưu Triệt giơ tay bảo Lưu Mạch đứng dậy, mỉm cười nói, “Thái tử giám quốc rất thành công, không phụ ủy thác của trẫm.”
“Đó là nhờ nghiêm khắc tuân thủ những lời phụ hoàng dặn bảo trước khi rời khỏi Trường An đó ạ.” Lưu Mạch nói: “Phụ hoàng và mẫu thân đi đường xe ngựa mệt nhọc, kính xin hãy trở về cung Kiến Chương trước đã.”
Đoàn xe ngựa rục rịch chuyển động. Lưu Mạch thấy hai thiếu nữ trẻ đẹp đi theo phía sau liền mỉm cười, chắp tay nói, “Đa tạ hai vị Thượng Quan tiểu thư đã chiếu cố mẫu thân ta ở Lâm Phần.”
Hai tỷ muội Thượng Quan do ca ca cố ý đưa từ biệt viện nơi khác đến Lâm Phần bầu bạn với Trần nương nương, khi nghi trượng ngự giá đi qua Lâm Phần, liền nhân tiện theo ngự giá về kinh. Các cô cứ tưởng cuộc sống sau khi trở về cũng không có gì khác với trước đây, không ngờ Thái tử điện hạ quả nhiên là chí hiếu với mẫu thân giống như lời đồn, còn tự mình đến tạ ơn, khiến các cô không khỏi luống cuống chân tay. Phải biết rằng vị thái tử điện hạ triều Đại Hán hôm nay tuy trẻ tuổi tuấn tú và không ham sắc nữ nhưng từ tài năng dung mạo của bản thân cho tới tương lai ngày sau, khiến hắn trở thành phu quân lý tưởng nhất của các thiếu nữ thế gia quý tộc Đại Hán. Cho tới tận bây giờ, thiếu nữ có thể được hắn đối xử tử tế vẫn chỉ có mỗi người muội muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra, Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ. Thượng Quan Vân rốt cuộc vẫn là người con gái xuất thân thế gia, bình tĩnh lại rất nhanh, hơi đỏ mặt, quỳ gối đáp lễ, “Thái tử quá lời. Đó là bổn phận của thần nữ, thực không dám nhận.” Thượng Quan Linh cũng đáp lễ, chớp mắt suy nghĩ, xem ra ca ca nói quả nhiên không sai, muốn giành được cảm tình của vị thái tử điện hạ này thì biện pháp hữu hiệu nhất chính là bắt đầu từ chỗ Trần nương nương. Gặp mặt mới biết Lưu Mạch ôn nhã trầm ổn khiến mọi người phải sinh lòng hâm mộ còn hơn cả trong lời đồn đại. Cô xoay người định trèo lên xe, liếc thấy tỷ tỷ vẫn dõi theo lưng Lưu Mạch, mắt vẫn còn hiện lên những tia mộng ảo, thầm nghĩ, một cô gái như Thượng Quan Vân có thể gợi mở trái tim Lưu Mạch sao?
Chẳng qua chỉ là mấy câu nói, nhưng vì trong đó có một người là Thái tử Lưu Mạch nên mấy ngày sau thì câu chuyện đã lan truyền rất nhanh trong thành Trường An. Trong khoảnh khắc, hai tiểu thư nhà Lang trung lệnh Thượng Quan Kiệt, nhất là tiểu thư Thượng Quan Vân, đã được mọi người xôn xao bàn tán, danh tiếng nổi lên như diều gặp gió. Có người ao ước, có người ghen tỵ, nhưng ai bảo lão gia nhà mình không đến Lâm Phần, hoặc là không có ca ca làm Lang trung lệnh chứ, ca thán thì cũng được gì.
“Có thể mọi người chưa biết chứ”, đầu đường cuối phố thi thoảng lại có năm ba bà túm tụm buôn chuyện, “Nghe nói có phu nhân thế gia hiếu kỳ vào cung hỏi Trần nương nương về cảm giác đối với hai thiếu nữ nhà Thượng Quan. Trần nương nương nghiêng đầu suy nghĩ một lát, tặng mỗi cô nương lời bình bốn chữ. Thượng Quan gia tiểu thư thì là “Đẹp như trăng rằm”, còn nhị tiểu thư chính là “Thêu hoa dệt gấm.”
“Ồ”, những người vây quanh tán thưởng: “Nói như thế thì Trần nương nương đánh giá Thượng Quan đại tiểu thư rất cao đó. Nói không chừng, Thái tử điện hạ sẽ rước nàng về dinh thật đấy.”
“Biết nói sao đây.” Trong nhã phòng ở lầu Thanh Hoan, Lưu Sơ tức tối giậm chân, “Rõ ràng là mẫu thân cảm thấy nếu nói không tốt thì sẽ phá hủy cả đời cô ta, thế nên mới nói xa xôi về những tâm sự mà bọn họ không giấu được. Cho dù gia sự nhà cô ta như thế nào, nhưng muốn được ca ca ta cưới về thì cứ đợi kiếp sau đi.”
“Muội cần gì phải tức giận vì những chuyện vớ vẩn này chứ?” Lưu Mạch thì trái lại rất bình tĩnh ung dung, châm một chén trà cho muội muội rồi thở dài nói, “Nhắc lại thì huynh không nên đến tạ ơn mới phải. Vô duyên vô cớ lại gây thành chuyện. Đám người kia cũng rỗi hơi, chuyện nhỏ thế mà cũng chộp lấy nói cho được.”
“Đó cũng là vì ca ca là người tốt, lại đến tuổi rồi nên mọi người mới để ý.” Lưu Sơ bỗng không hề tức giận, chỉ nhìn hắn mà che miệng cười.
“Nói bậy bạ gì đó.” Lưu Mạch vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi: “Muội rủ ta ra ngoài chỉ để nói những chuyện không đâu này sao?”
“Không phải.” Lưu Sơ chuyển sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Ca ca, huynh hãy nói thực cho muội biết. Vụ Thượng Lâm Uyển năm xưa cuối cùng do huynh tiếp quản, thật sự con ngựa muội cưỡi đó bị kim của Công Tôn Kính Thanh đâm nên mới phát điên sao?”
Lưu Mạch hơi bất ngờ khi Lưu Sơ khơi lại chuyện năm xưa, song hắn biết cô sẽ không hỏi vô cớ. Muội muội cuối cùng đã lớn rồi, có một số việc không phải cứ giấu giếm là tốt, ngày sau sẽ đến lượt cô một mình chống lại mưa gió nên cũng cần phải biết qua chuyện đời một chút. Hắn liền nói, “Cũng có khả năng là người khác, nhưng bấy giờ phương án đánh đổ Vệ gia chính là lựa chọn tốt nhất của mẫu thân và chúng ta.”
“Huynh có thể dung tha cho người có ý đồ thương tổn mẫu thân và muội sao?” Lưu Sơ cao giọng chất vấn.
“Tảo Tảo.” Lưu Mạch tức giận trách mắng.
Lưu Sơ liền tỉnh táo lại, cúi đầu nói: “Xin lỗi ca ca, muội không nên giận dỗi huynh.”
Lưu Mạch thở dài nói, “Sau vụ việc, huynh có đi điều tra tàu ngựa của Thượng Lâm Uyển nhưng những người có mặt ở đó lúc ấy đều biến mất không thấy tung tích.
Cô bình tĩnh lắng nghe, trong lòng dần trầm xuống. Không phải chuyện như thế đã nói rõ vụ việc năm xưa có huyền cơ khác hay sao. “Người đó đã hại chúng ta lần đầu thì có thể hại chúng ta lần thứ hai.” Cô thản nhiên nói, “Nhưng mới lần đầu mà muội đã mất đi một đệ muội, lần thứ hai thì muội không thể nào tưởng tượng nổi.”
“Yên tâm đi”, Lưu Mạch xoa đầu muội muội trấn an: “Huynh đã nghe Nhật Đan nói về chuyện Mã Thượng Phong. Mặc dù không có chứng cứ nhưng quá nửa là do bà ta. Trong cung có uy thế của phụ hoàng, cung nhân cung Kiến Chương chỉ nghe lời mẫu thân, bà ta sẽ không thể nào có trò gì được. Nếu thật sự có mưu đồ thì chỉ có thể thông qua người nhà. Huynh đã theo dõi sát người nhà của bà ta, không tin bà ta có thể gây ra sóng gió gì.
“Năm xưa huynh còn quá nhỏ tuổi, không cách nào bảo vệ mẫu thân và muội.” Lưu Mạch lộ ánh mắt thâm trầm, nói giọng tin tưởng sâu sắc: “Bây giờ thì huynh đã lớn, sẽ không tha bất cứ kẻ nào dám làm thương tổn hai người nữa.”
Bệ hạ tuần thú phương đông trở về kinh, nghỉ ngơi ba ngày xong liền cử hành đại yến ở cung Kiến Chương. Trên điện Phi Tuyết, Lưu Triệt và Trần A Kiều sóng vai ngồi ở ghế thủ tịch[1] tươi cười nhìn cảnh ăn uống linh đình ở phía dưới. Lưu Triệt nổi hào khí cười sang sảng, uống liền mấy chung rượu Tân Phong. Dần dần, không khí bữa tiệc trở nên sinh động hẳn lên. Lưu Mạch châm rượu rồi đi tới bên cạnh Trần A Kiều, cung kính nói, “Đã mấy tháng Mạch Nhi không được gặp mẫu thân rồi. Xin kính mẫu thân một chén.”
[1] Ghế thủ tịch: Vị trí tôn quý nhất.
A Kiều tất nhiên rất cao hứng, cầm tay Lưu Mạch, mỉm cười hỏi, “Mấy tháng qua Mạch Nhi có mệt lắm không?”
“Con vẫn khỏe.” Nói chuyện với mẫu thân thì tự nhiên không cần phải khách sáo, Lưu Mạch châm rượu cho mẹ rồi nói: “Nhi tử ở Trường An, nghe nói mẫu thân bị bệnh trên đường đi thì lòng như lửa đốt. Nếu không phải phụ hoàng không có ở đây, Mạch Nhi là thái tử không được rời kinh, thì thật đúng là muốn chạy thật nhanh tới thăm thì mới an tâm được.”
Lưu Triệt nghe vậy không khỏi nhìn sang, nửa cười nửa không, “Mạch Nhi hiếu thuận, mẫu thân của con trong lòng hẳn là vui mừng lắm đó.”
“Đa tạ phụ hoàng dạy bảo.” Lưu Mạch mỉm cười đáp, kính rượu, nói thêm mấy câu với A Kiều rồi liền đi xuống mời rượu đám trọng thần. Đối với thần tử, được Thái tử mời rượu là vô cùng vinh quang. Chúng thần không dám chậm trễ, đều đứng dậy nghênh đón. Khi mời đến Trường Tín hầu Liễu Duệ, Lưu Mạch hắng giọng hỏi, “Không biết sức khỏe Nam Cung cô cô dạo này thế nào?”
Liễu Duệ khẽ thở dài một tiếng, lộ vẻ u buồn nói: “Vẫn thế thôi.”
Trời bắt đầu vào thu là Nam Cung trưởng công chúa Lưu Đàm lại nằm bẹp trên giường bệnh. Lưu Mạch trước giờ rất yêu mến cô cô, nhiều lần sai ngự y đến thăm bệnh nhưng vẫn không biến chuyển. Cuối cùng, viên ngự y nhiều tuổi nhất Ngự y thự liền bẩm, “Trưởng công chúa chính là cây liễu khô bên hồ bị bão cát quanh năm của đại mạc thổi khiến cho dần dần khô héo rồi. Bây giờ chỉ có dùng thuốc tốt để điều dưỡng.”
Liễu Duệ không nói gì với Lưu Mạch. Năm Lưu Đàm mới trở về Hán, Tiêu Phương đã chẩn bệnh cho nàng, nói cũng không khác mấy. Vì thế nên những năm qua, chỉ cần tỷ tỷ cầu xin thì không điều gì là Lưu Triệt không đáp ứng. Ngay cả nàng không cầu thì y cũng thường ban thưởng, kính trọng nàng nhất trong kinh thành. Chỉ là đến tình trạng như bây giờ thì Lưu Đàm chỉ còn muốn thường xuyên được gặp người thân mà thôi. Lưu Triệt ngồi ghế trên, ánh mắt chợt ảm đạm, khẽ nói, “Mấy hôm nữa trẫm sẽ đến phủ thăm hoàng tỷ.”
“Vậy Liễu Duệ xin đa tạ ân điển của bệ hạ.” Liễu Duệ thoáng mỉm cười, nói, “Chắc chắn Trưởng công chúa sẽ rất vui.”
Cuối năm Nguyên Đỉnh thứ tư, Lưu Triệt đi cùng Trần A Kiều tới phủ Trường Tín hầu thăm Nam Cung trưởng công chúa Lưu Đàm. So với trước khi đi tuần thú phương đông, Lưu Đàm đã tiều tụy đi rất nhiều, nằm dựa trên giường càng lộ vẻ gầy yếu. Nàng húng hắng ho vài tiếng, gương mặt hồng lên đôi chút, nói yếu ớt, “Triệt Nhi có thể tới thăm khiến ta thấy rất vui.”
“Hoàng tỷ nói gì vậy.” Lưu Triệt nhìn bộ dạng của Lưu Đàm mà lòng đau xót. Từ sau khi Vương thái hậu mất đi, hai người phụ nữ chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng y thì một là A Kiều, hai chính là vị hoàng tỷ đã chịu hy sinh cả tuổi thanh xuân vì y. Trong cuộc chiến Mạc Bắc năm Nguyên Thú thứ hai, Liễu Duệ đón được Nam Cung trưởng công chúa về phương nam. Y tự hứa rằng từ nay về sau sẽ phụng dưỡng thật tốt người tỷ tỷ này để bù đắp cho những đau khổ mà tỷ tỷ từng phải gánh chịu. Nhưng không ngờ Lưu Đàm chỉ hưởng phúc được mấy năm thì đổ bệnh liệt giường, suy nhược trông thấy.
“Ninh Nhi”, Lưu Đàm dịu dàng gọi, một cậu bé chừng sáu, bảy tuổi ngoan ngoãn đi tới trước giường bệnh, khẽ nói, “Mẫu thân, Ninh Nhi ở đây.”
Lưu Đàm mỉm cười, cầm tay Liễu Ninh, nói: “Còn không bái kiến người nhà đi.”
Lưu Triệt thấy cậu bé quay lại, quỳ xuống hành lễ theo đúng quy củ: “Ninh Nhi tham kiến bệ hạ, Trần nương nương.” Y khẽ cười, đang định bảo cậu đứng dậy thì bỗng nghe Lưu Đàm lắc đầu nói, “Sai rồi, Ninh Nhi nên gọi một tiếng cữu cữu, cữu mẫu.”
“Triệt Nhi”, Lưu Đàm nhìn đệ đệ, hơi nghiêm mặt nói, “Hôm nay ta bảo Ninh Nhi hành lễ không phải là quốc lễ mà là gia lễ. Ninh Nhi là con trai ruột của ta.”
Lời nói như có ý tứ ủy thác khiến Lưu Triệt đau nhói, cúi xuống nhìn gương mặt non nớt thanh tú của Liễu Ninh. Y thầm thở dài một hơi, nghiêm mặt nói, “Trẫm nhất định sẽ đối đãi Liễu Ninh như đối đãi Bình Dương hầu.”
Lưu Đàm cười vẻ an tâm nhưng vẫn để Liễu Ninh quỳ bái theo gia lễ. Lưu Triệt không chịu nổi không khí nặng nề trong phòng liền bước ra ngoài. Lưu Đàm thở dài một tiếng trông theo bóng lưng y rồi quay sang nói với A Kiều: “Thật may là có muội ở bên cạnh Triệt Nhi.”
Trần A Kiều đang bế Liễu Ninh, nghe vậy liền mỉm cười nói: “Đàm tỷ quá coi trọng A Kiều rồi.”
“Sao lại nói như vậy?” Lưu Đàm nói đến đây liền thở dốc, nghỉ một lát mới nói tiếp, “Triệt Nhi là đệ đệ của ta, ta biết rõ bản tính nó vốn bạc bẽo đến vô tình nhưng may là có muội ở bên cạnh nên trong lòng nó mới có chút tình cảm. Tuy nói bản thân nó chưa chắc quan tâm những thứ này, nhưng ta làm tỷ tỷ vẫn cảm thấy hiện giờ nó đang hạnh phúc.”
A Kiều chỉ nín lặng chơi đùa với Liễu Ninh, ngẫm nghĩ một lúc mới nói, “Có lẽ là vậy. Muội cứ cảm thấy trong tình thế bình yên hiện giờ như đang cuộn sóng ngầm không biết khi nào sẽ bùng lên và sẽ có cục diện ra sao.”
“Thế à.” Lưu Đàm cũng thở dài, mỉm cười nhìn Liễu Ninh, vẻ mặt hòa ái, “Ninh Nhi mặc dù không được thông minh cơ trí như Mạch Nhi và Sơ Nhi nhưng tỷ thà để nó ngốc đi một chút, chỉ cần tâm tính thiện lương, lại có Triệt Nhi và cha nó bảo vệ thì sẽ không có chuyện gì.”
Liễu Ninh nghe không hiểu lời mẫu thân, ở trong lòng A Kiều quay đầu lại lo lắng gọi, “Mẫu thân.” Lưu Đàm mỉm cười trấn an, “Không có chuyện gì.” Nàng nói tiếp, “Mấy ngày nay ta nằm trên giường bệnh không có việc gì làm. Từ sau khi Mạch Nhi đi sứ Thân Độc về thì Phật giáo cũng dần truyền tới Đại Hán. Duệ ca sợ ta nhàm chán nên dịch một số kinh Phật cho ta. Ta đọc kinh cũng giác ngộ được nhiều đạo lý.”
“Thật không?” A Kiều mỉm cười hỏi. Phật giáo có thể khiến cho người ta tĩnh tâm. Chân tình sâu nặng của Liễu Duệ đối với Lưu Đàm không thể nói hết bằng lời. Lưu Đàm còn có thể tự an ủi bằng kinh Phật, còn những đớn đau trong lòng Liễu Duệ khi nhìn cảnh ái thê của mình ngày một suy yếu thì lấy thứ gì để an ủi đây?
Lần này đến thăm Nam Cung trưởng công chúa, cả Lưu Triệt lẫn Trần A Kiều đều thấy lòng buồn thảm. Lưu Triệt ngồi trong long xa hồi cung, nhìn ra ngoài mành thấy cảnh phố phường Trường An phồn hoa liền bùi ngùi nói, “Hồi còn bé, mỗi khi trẫm gây ra chuyện gì thì phần lớn đều được hoàng tỷ chịu bị mẫu hậu mắng thay. Có một lần… mẫu hậu đánh trẫm, hoàng tỷ thoa thuốc cho trẫm. Khi đó, hoàng tỷ còn nhỏ nên chưa tới Hung Nô kết hôn để cầu hòa….”
Y vừa như cố tình nhắc lại, cũng vừa như ra vẻ thờ ơ. Trần A Kiều hiểu tâm trạng của y, than một tiếng, nói: “Bệ hạ nói vậy thật khiến người ta khó hiểu. Đàm tỷ thương yêu người, chẳng lẽ Bình Dương tỷ và Long Lự tỷ không che chở cho người? Ngay cả A Kiều khi còn bé cũng từng che chở cho người đó thôi.”
Lưu Triệt cười khẽ trong họng, ôm lấy A Kiều, nói: “Hiện giờ đổi lại là trẫm che chở các người.”
Lúc Lưu Triệt và Trần A Kiều đang đến thăm Nam Cung trưởng công chúa thì tại điện Bác Vọng, Thái tử Lưu Mạch đang suy nghĩ cẩn thận về những hành động gần đây của người Lý gia. “Huynh trưởng Lý Phi của Lý tiệp dư gần đây liên tiếp viếng thăm những quan lớn không thuộc bên Trần gia; hôm qua ấu đệ Lý Kỳ đánh lộn với người khác ở lầu Thanh Hoan… Trước đó vài ngày, tiểu thiếp của Lý Phi hai lần tự mình đi tới Xuân Sinh đường của Ngô gia, còn sai tỳ nữ tới một lần. Tin tức sao như mớ bòng bong vậy. Nhật Đan, ngươi nói…” Hắn nhíu mày, nhìn người bạn tốt đang xuất thần, chắc không nghe thấy mình nói gì, buồn cười hét lên: “Nhật Đan!”
“Ừ?” Kim Nhật Đan hoàn hồn nói: “Ngươi vừa nói gì?”
Lưu Mạch phì cười, hỏi, “Ngươi nghĩ gì thế?”
Kim Nhật Đan hơi lúng túng, nói: “Không có gì.”
Dù sao tạm thời nghĩ cũng không ra điều gì nên Lưu Mạch liền tạm gác lại chuyện này, quay sang hỏi việc riêng của bạn. “Ta nói này, Nhật Đan.” Hắn cười cười, nói ra phỏng đoán mà bản thân mình hoài nghi đã lâu, “Ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải ngươi thích Tảo Tảo hay không?” Kim Nhật Đan vặn eo bẻ cổ, vẻ mặt miễn cưỡng, hỏi ngược lại, “Chẳng phải từ trước đến giờ Thái tử vẫn tán tụng muội muội của mình lên mây, có người thích chẳng phải là rất bình thường sao?”
Lưu Mạch ngớ ra, cũng không ngờ rằng Kim Nhật Đan lại thừa nhận thẳng thắn như thế, nghiêm túc hỏi: “Nhật Đan chỉ đơn thuần là thích hay là…?”
“Phải hay không phải thì như thế nào?” Kim Nhật Đan tự giễu, cười một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ đã lâu không thấy: “Đừng nói ta chỉ là một gián đại phu nho nhỏ, chỉ riêng với việc ta là người Hung Nô thì làm sao có thể được Hoàng thượng và Thái tử gả Công chúa Duyệt Trữ sủng ái nhất cho chứ?”
“Thế thì cũng chưa chắc.” Lưu Mạch nói với vẻ suy tư, thấy thần sắc kinh ngạc của Kim Nhật Đan liền giải thích, “Tảo Tảo cũng đến tuổi kết hôn rồi, mặc dù hiện tại còn chưa nhưng áng chừng cũng sẽ rất nhanh phải đề cập tới hôn sự thôi. Đám con cháu thế gia trong thành Trường An xứng đáng với thân phận của nó nếu không phải là thứ ăn chơi lêu lổng thì cũng không có năng lực, trong mắt của ta còn chẳng bằng Nhật Đan. Về phần mẫu thân ta, chắc người chỉ cần Tảo Tảo gật đầu là được. Thật sự khó vượt qua chính là phụ hoàng ta.” Hắn mỉm cười nhìn Kim Nhật Đan, nói: “Kim Nhật Đan, quả thật rất khó để phụ hoàng gật đầu.”
Tuy nói vậy nhưng chuyện này quan hệ tới muội muội yêu thương nhất, nên Lưu Mạch đã nhớ đến thì không sao quên được, ngày hôm sau liền tới thỉnh an A Kiều và nhân tiện nhắc luôn.
“Kim Nhật Đan à?” Trần A Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Cậu ấy cũng không tệ, nhưng Tảo Tảo có thích không?”
“Tảo Tảo à?”, Lưu Mạch hơi nhụt chí, “Không biết nó đã quên được Hoắc Khứ Bệnh chưa, nhưng cứ cho là nó không thích Nhật Đan thì mẫu thân cũng cần chú ý, đừng để phụ hoàng tùy ý gả cho một kẻ ăn chơi lêu lổng nào đó.”
Trần A Kiều bật cười nói, “Phụ hoàng con sẽ không như vậy đâu.”
Dù sao thì y cũng sủng ái Lưu Sơ nhất, sẽ không tùy tiện quyết định chuyện hôn nhân của con gái mình. “Mẫu thân sẽ nhớ hỏi ý tứ của phụ hoàng”, A Kiều suy nghĩ một chút rồi nói.
/99
|