Ngày Tết, quả thật là ngày lễ nơi nơi phấn khởi nhà nhà xum vầy, lần này xem như Tiêu Hàn đã cảm nhận chuyện này vô cùng sâu sắc.
Thần Viễn, Thần Hi, Thần An từng cặp từng cặp mang con trở về đại viện đoàn tụ với gia đình, đang lúc trong phòng khách chen chúc cùng ông cụ náo náo nhiệt nhiệt, lòng bà giống như bị thứ gì đó chặn lại, các vị chua chua ngọt ngọt đan xen nhau.
Cặp vợ chồng Thần Viễn và Thần Hi đi vào, đầu tiên chính là đến chỗ ông nội và ba mẹ thăm hỏi, duy chỉ có Thần An, dắt Hạ Vãn Lộ và Y Thần, chỉ thăm hỏi một tiếng trước mặt ông cụ và Tả Tư Tuyền, lại hoàn toàn xem như bà không hề có mặt vậy.
Y Thần có ba mẹ ruột thương yêu, càng vui vẻ như một thiên sứ. Bé lại không biết được rối rắm giữa những người lớn với nhau, giọng nói trong vắt gọi lên một tiếng “Bà nội”, giọng nói mềm mại ngọt ngào, làm cho bà xuýt chút cũng phải rơi nước mắt.
Lại nhìn sắc mặt của Thần An và Hạ Vãn Lộ, Hạ Vãn Lộ còn liếc nhìn bà một cái, Thần An lại không hề nhìn về phía bà lần nào……
Haiz, cái thằng con này……
Lúc mở tiệc tối liên hoan, một nhà ông Lục cũng tới chơi.
Lục Chính Vũ, Thanh Uyển, Lục Hướng Bắc và Niệm Niệm, còn mang theo cặp con trai sinh đôi của bọn họ, lập tức lại nhiều thêm mấy miệng ăn, lại làm Tiêu Hàn càng bận bịu hơn, mặc dù Thần Hi và Thanh Uyển cũng vào bếp giúp một tay, nhưng bà là đầu bếp chính không phải sao?
Chỉ là, có bận rộn mệt mỏi hơn nữa, khi bà nhìn thấy người trong nhà ăn uống vui vẻ, trong lòng bà cũng vui mừng rạo rực.
Cuối cùng, ông cụ còn lên tiếng, xã hội hài hòa, yên ổn đã áp đảo tất cả, gia đình nhỏ càng phải thêm an ổn đoàn kết, năm mới, bất kể già trẻ, cũng không cho phép người nào náo loạn không yên!
Lời của ông cụ ai dám không nghe? Bắt đầu từ Tả Tư Tuyền, đến Tả Thần An, đều phải nâng ly gật đầu nói vâng.
Tiêu Hàn nghe, cúi đầu xuống, âm thầm rưng rưng mà nở nụ cười.
Bà thật cảm ơn cái Tết đến rất đúng lúc này, thời cơ đến, khiến Tả Tư Tuyền không cần phải ngày ngày đi ra ngoài, bà có thể ở gần bên cạnh ông, mặc dù ông vẫn chưa chủ động nói chuyện với bà, nhưng đã làm bà thỏa mãn. Khi ông cùng ông Lục nói chuyện, bà sẽ chờ đúng thời cơ thỉnh thoảng chen vào một hai câu. Tiêu Hàn bà là ai chứ. Tung hoành trên thương trường biết bao nhiêu năm, còn không biết lúc nào cần phải nói lời nào sao? Cho nên, mỗi lần bà chen vào đều có thể bức ép Tả Tư Tuyền không thể không trả lời lại, thế cũng đã làm phá vỡ cục diện ngăn cách giữa bọn họ rồi, không phải sao?
Càng làm cho bà vui vẻ chính là, ở trong nhà ông cụ, Tả Tư Tuyền không thể ở riêng với bà nữa rồi, phải biết, từ lúc đó tới nay, ông ấy vẫn ngủ trong thư phòng……
Cho nên, khi bà tắt đèn, một mình trong đêm đen với tinh thần cực kỳ buồn tẻ, tiếng đẩy cửa ra này, tiếng bước chân quen thuộc này, quả thật làm lòng bà mừng rỡ như điên.
Giả vờ say ngủ không biết gì, rõ ràng cảm nhận bên cạnh giường lõm xuống, bà thế nhưng khẩn trương giống như cô dâu mới cưới vậy, không dám động đậy chút nào.
Nhưng, cũng không có cái ôm ấm áp nào cho bà……
Chờ không được ông chủ động, bà chỉ có thể giả vờ vừa tỉnh lại, trong bóng tối khẽ gọi lên một tiếng, “Tư Tuyền……”
Không có trả lời……
Lòng bà dần lạnh xuống, chỉ là, bà cũng an ủi mình, bất kể như thế nào, đây đều là một bắt đầu tốt đẹp, chỉ cần bà cố gắng, thì nhất định có thể làm chồng mình tha thứ, bà tin ông, hơn nữa cũng có lòng tin với tình cảm mấy mươi năm giữa bọn họ……
Ôm cái tín niệm này (ý niệm tin tưởng), bà đã trải qua một cái Tết vô cùng tốt đẹp, ít nhất ngoài mặt là như vậy……
Nhưng, cũng không ai nghĩ đến, Tết qua đi ngày đầu tiên đi làm, lại đưa tới một quả bom đủ làm bà tan thành khói bụi.
Bà và Tả Tư Tuyền cùng nhau từ nhà ông cụ đi đến công ty, một đường, đã cảm thấy ánh mắt mấy nhân viên thật kỳ quái, mặc dù mọi người đều kính cẩn lễ phép thăm hỏi chúc mừng năm mới tổng giám đốc và phó tổng giám đốc, nhưng nhìn nhau, lại trao đổi ánh mắt với nhau…….
Bà không khỏi cau mày suy tư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không ngờ đã đi tới trước cửa phòng làm việc, Tả Tư Tuyền vào phòng tổng giám đốc làm việc, cũng tiện tay đóng cửa lại, bà không được mời vào, không thể làm gì khác hơn là tới phòng làm việc của mình ngay sát vách.
Trên bàn làm việc, thư ký đã lau cái bàn rất sạch sẽ, trà cũng chuẩn bị tốt, hơi ấm tỏa ra, theo thói quen bà ngồi xuống, mở nắp ly trà, thói quen chạm tới vị trí để báo cố định ngày hôm nay, đưa tay, lại là không có gì.
Chuyện gì xảy ra vậy? Thói quen mỗi ngày của bà, đầu tiên chính là uống trà đọc báo, thư ký luôn rất rõ chưa bao giờ phạm sai lầm, hôm nay làm sao vậy?
Bà gọi thư ký vào, “Báo hôm nay đâu?”
“Còn chưa có đưa tới…… Có thể vừa qua năm mới……” Thư ký thật bình tĩnh nói.
Vậy sao? Bà nhíu nhíu mày, “Không thể nào! Lúc tôi mới vừa tới thấy trên những bàn khác đều có rồi mà! Không mang lên đây sao? Cô đi lấy đi!”
Cái thói quen này giống như nghiện vậy, nếu như không đọc báo bà không có tinh thần nào để an lòng làm việc.
Bạn vui lòng đọc truyện Kinh thành Tam thiếu đăng duy nhất trên diễn : đàn : lê : quý : đôn: com
“Dạ……” Sắc mặt thư ký có chút thay đổi, lui ra ngoài.
Rất nhanh, thư ký đã đưa tờ báo đến, lúc đưa cho bà còn có chút chần chờ, “Phó tổng……”
“Được rồi, đi ra ngoài đi!” Bà nhận lấy tờ báo, không để ý gì.
Thư ký đẩy cái mắt kiếng, lập tức đi ra ngay, giống như muốn tránh né gì đó, làm bà lại bất giác nhíu mày lần nữa.
Nhưng, khi bà vừa mở tờ báo ra nhìn, rốt cuộc cũng hiểu tại sao các nhân viên lại kỳ lạ như thế rồi……
Lòng bà nổ đùng một tiếng, giống như một quả bom to lớn bị nổ tung, phá bà tan thành muôn vạn mảnh.
Tờ báo đăng tít thật lớn cùng hình ảnh bà và Diệp Thuần Lập đứng ở phòng bao nhà hàng ôm nhau to cả một trang báo, còn viết thêm mắm dặm muối mấy từ vô cùng thô tục, bẩn thỉu, làm cho bà vừa tức giận vừa buồn nôn.
Nói như vậy, tất cả mọi người trong công ty đều nhìn thấy mẩu tin tức này rồi sao? Điều này làm cho bà sau này làm sao có thể dám đặt chân đến đây chứ? Làm sao còn mặt mũi để gặp người?
Tư Tuyền? Tư Tuyền nhìn thấy chưa?
Bà không dám tưởng tượng, vốn quan hệ bà và Tả Tư Tuyền đã mỏng manh, nay nếu tin tức này phát tán ra ngoài, sẽ có hậu quả như thế nào……
Bà lập tức đứng dậy, chật vật lại vội vàng chạy vào phòng làm việc Tả Tư Tuyền.
Cái nhìn đầu tiên liền đi quan sát trên bàn Tả Tư Tuyền có tờ báo nào hay không, cũng may, là trống không……
Trong lòng bà thở phào một cái, lại nhìn tới sắc mặt của Tả Tư Tuyền, lại hầm hầm như có giông bão gì sắp kéo tới……
Lòng bà lại đập thình thịch như đánh trống bỏi, vậy là….... Biết chưa?
Bà lại không dám đoán, kinh hồn bạt vía (hồn bay phách tán) gọi một tiếng, “Tư Tuyền……”
“Tự bà tới nhìn coi!”
Bà còn chưa nói hết, đã nghe tiếng Tả Tư Tuyền rống ầm lên, chấn động làm bà sợ run người.
Không cần nhìn, bà cũng biết đó là cái gì……
Nhất định là hình bà và Diệp Thuần Lập đã bị lan truyền trên mạng rồi……
“Tư Tuyền…… Tôi không có…….” Đối mặt với sự tức giận của chồng mình, nước mắt uất ức của bà cũng trào cả ra.
Tả Tư Tuyền lại chỉ lạnh lùng nhìn bà, gân xanh trên huyệt thái dương nổi cả lên, đó là biểu hiện rất tức giận, Tiêu Hàn thật sợ hãi, Tả Tư Tuyền nổi cơn thịnh nộ (tức giận) như vậy bà cũng chưa từng thấy qua, có thể bóp chết bà ngay tức khắc hay không……
Bà biết bây giờ Tả Tư Tuyền không tin bà, hình ảnh là bằng chứng chết, bà chối cãi không được.
Bà phải làm sao đây? Bây giờ, chỉ cần chồng bà tha thứ cho, muốn bà làm gì đều có thể……
“Tư Tuyền……” Bà vội chạy tới bên chồng mình, khóc ra tiếng, “Tư Tuyền…… Tin tôi đi, tôi và ông ta thật không có gì cả! Là ông ta…… Là ông ta…… Cưỡng bức…… Nhưng mà tôi……” Những lời giải thích kia, ngay cả bà nói ra còn cảm thấy xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể nức nở ngẹn ngào mà khóc lóc, “Tư Tuyền…… Thật sự tôi không có, ông phải tin tôi……” Kinh thành Tam thiếu
“Tin bà?” Tay Tả Tư Tuyền bắt lấy cổ của bà, “Nhiều năm qua, tôi chính là quá tin tưởng bà! Mới để cho hai người các người vụng trộm làm bậy ngay dưới mí mắt tôi! Tôi nói một Tiêu Hàn thông minh xinh đẹp làm sao có thể thay đổi thành một người, đột nhiên có cái gan to dám trộm tráo một đứa trẻ, dám sai bảo kẻ bắt cóc cưỡng/gian! Thì ra là có một tên gian phu ở phía sau chống lưng! Tiêu Hàn, bà đã làm tôi quá thất vọng!”
Nói xong ông buông tay, dùng sức đẩy bà, đẩy ngã xuống đất.
Tiêu Hàn xoa cổ của mình, bò đến trước mặt Tả Tư Tuyền, vừa chảy nước mắt vừa lắc đầu, “Không phải! Không phải như lời ông nói! Tôi thừa nhận, là tôi trộm đổi đứa con của Thần An, là tôi đã sai! Nhưng chuyện bắt cóc không phải do tôi làm! Tôi thật cũng không biết chuyện này! Tư Tuyền, tôi và Diệp Thuần Lập cũng không phải là kiểu quan hệ mà ông nghĩ kia, tôi là trong sạch, người khác không tin tưởng tôi, trong mấy năm nay tôi đối với ông như thế nào, chẳng lẽ ông cũng không tin tôi sao? Tư Tuyền, tôi yêu ông, yêu cái nhà này, làm sao tôi có thể làm ra chuyện phản bội ông? Tư Tuyền, ông phải tin tôi…… Xin ông hãy tin tôi…… Tư Tuyền……”
“Đừng gọi tôi!” Tay Tả Tư Tuyền đẩy bà ra, “Cái người đàn bà này! Cả đời Tả Tư Tuyền tôi thế nhưng lại hủy trong tay cái người đàn bà này, bà còn có mặt mũi mà gọi tên tôi sao?! Cút cho tôi! Nhân lúc bây giờ tôi còn nhẫn nhịn chưa ra tay, nhanh chóng cút khỏi cho tôi!”
Đôi mắt đầy nước mắt của Tiêu Hàn mở thật lớn, ông ấy bảo bà cút……
Xưa nay ông ấy luôn là người dịu dàng, cho tới bây giờ đều nâng niu bà trong lòng bàn tay để che chở, lại muốn bà cút……
“Không – không cần – ” Bà nhào tới ôm ông khóc lớn, “Tư Tuyền, ông có thể đánh tôi mắng tôi, nhưng mà ông đừng đuổi tôi đi, tôi không muốn rời khỏi ông, Tư Tuyền……”
“Bà…… Cút ngay!” Tả Tư Tuyền bắt được cánh tay bà, dùng sức kéo ra, cuối cùng cũng kéo bà ra được, dường như sợ tay bà làm bẩn quần áo ông, còn phủi phủi lên quần áo hai cái, mình tức giận đùng đùng ra khỏi phòng làm việc.
Thần Viễn, Thần Hi, Thần An từng cặp từng cặp mang con trở về đại viện đoàn tụ với gia đình, đang lúc trong phòng khách chen chúc cùng ông cụ náo náo nhiệt nhiệt, lòng bà giống như bị thứ gì đó chặn lại, các vị chua chua ngọt ngọt đan xen nhau.
Cặp vợ chồng Thần Viễn và Thần Hi đi vào, đầu tiên chính là đến chỗ ông nội và ba mẹ thăm hỏi, duy chỉ có Thần An, dắt Hạ Vãn Lộ và Y Thần, chỉ thăm hỏi một tiếng trước mặt ông cụ và Tả Tư Tuyền, lại hoàn toàn xem như bà không hề có mặt vậy.
Y Thần có ba mẹ ruột thương yêu, càng vui vẻ như một thiên sứ. Bé lại không biết được rối rắm giữa những người lớn với nhau, giọng nói trong vắt gọi lên một tiếng “Bà nội”, giọng nói mềm mại ngọt ngào, làm cho bà xuýt chút cũng phải rơi nước mắt.
Lại nhìn sắc mặt của Thần An và Hạ Vãn Lộ, Hạ Vãn Lộ còn liếc nhìn bà một cái, Thần An lại không hề nhìn về phía bà lần nào……
Haiz, cái thằng con này……
Lúc mở tiệc tối liên hoan, một nhà ông Lục cũng tới chơi.
Lục Chính Vũ, Thanh Uyển, Lục Hướng Bắc và Niệm Niệm, còn mang theo cặp con trai sinh đôi của bọn họ, lập tức lại nhiều thêm mấy miệng ăn, lại làm Tiêu Hàn càng bận bịu hơn, mặc dù Thần Hi và Thanh Uyển cũng vào bếp giúp một tay, nhưng bà là đầu bếp chính không phải sao?
Chỉ là, có bận rộn mệt mỏi hơn nữa, khi bà nhìn thấy người trong nhà ăn uống vui vẻ, trong lòng bà cũng vui mừng rạo rực.
Cuối cùng, ông cụ còn lên tiếng, xã hội hài hòa, yên ổn đã áp đảo tất cả, gia đình nhỏ càng phải thêm an ổn đoàn kết, năm mới, bất kể già trẻ, cũng không cho phép người nào náo loạn không yên!
Lời của ông cụ ai dám không nghe? Bắt đầu từ Tả Tư Tuyền, đến Tả Thần An, đều phải nâng ly gật đầu nói vâng.
Tiêu Hàn nghe, cúi đầu xuống, âm thầm rưng rưng mà nở nụ cười.
Bà thật cảm ơn cái Tết đến rất đúng lúc này, thời cơ đến, khiến Tả Tư Tuyền không cần phải ngày ngày đi ra ngoài, bà có thể ở gần bên cạnh ông, mặc dù ông vẫn chưa chủ động nói chuyện với bà, nhưng đã làm bà thỏa mãn. Khi ông cùng ông Lục nói chuyện, bà sẽ chờ đúng thời cơ thỉnh thoảng chen vào một hai câu. Tiêu Hàn bà là ai chứ. Tung hoành trên thương trường biết bao nhiêu năm, còn không biết lúc nào cần phải nói lời nào sao? Cho nên, mỗi lần bà chen vào đều có thể bức ép Tả Tư Tuyền không thể không trả lời lại, thế cũng đã làm phá vỡ cục diện ngăn cách giữa bọn họ rồi, không phải sao?
Càng làm cho bà vui vẻ chính là, ở trong nhà ông cụ, Tả Tư Tuyền không thể ở riêng với bà nữa rồi, phải biết, từ lúc đó tới nay, ông ấy vẫn ngủ trong thư phòng……
Cho nên, khi bà tắt đèn, một mình trong đêm đen với tinh thần cực kỳ buồn tẻ, tiếng đẩy cửa ra này, tiếng bước chân quen thuộc này, quả thật làm lòng bà mừng rỡ như điên.
Giả vờ say ngủ không biết gì, rõ ràng cảm nhận bên cạnh giường lõm xuống, bà thế nhưng khẩn trương giống như cô dâu mới cưới vậy, không dám động đậy chút nào.
Nhưng, cũng không có cái ôm ấm áp nào cho bà……
Chờ không được ông chủ động, bà chỉ có thể giả vờ vừa tỉnh lại, trong bóng tối khẽ gọi lên một tiếng, “Tư Tuyền……”
Không có trả lời……
Lòng bà dần lạnh xuống, chỉ là, bà cũng an ủi mình, bất kể như thế nào, đây đều là một bắt đầu tốt đẹp, chỉ cần bà cố gắng, thì nhất định có thể làm chồng mình tha thứ, bà tin ông, hơn nữa cũng có lòng tin với tình cảm mấy mươi năm giữa bọn họ……
Ôm cái tín niệm này (ý niệm tin tưởng), bà đã trải qua một cái Tết vô cùng tốt đẹp, ít nhất ngoài mặt là như vậy……
Nhưng, cũng không ai nghĩ đến, Tết qua đi ngày đầu tiên đi làm, lại đưa tới một quả bom đủ làm bà tan thành khói bụi.
Bà và Tả Tư Tuyền cùng nhau từ nhà ông cụ đi đến công ty, một đường, đã cảm thấy ánh mắt mấy nhân viên thật kỳ quái, mặc dù mọi người đều kính cẩn lễ phép thăm hỏi chúc mừng năm mới tổng giám đốc và phó tổng giám đốc, nhưng nhìn nhau, lại trao đổi ánh mắt với nhau…….
Bà không khỏi cau mày suy tư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không ngờ đã đi tới trước cửa phòng làm việc, Tả Tư Tuyền vào phòng tổng giám đốc làm việc, cũng tiện tay đóng cửa lại, bà không được mời vào, không thể làm gì khác hơn là tới phòng làm việc của mình ngay sát vách.
Trên bàn làm việc, thư ký đã lau cái bàn rất sạch sẽ, trà cũng chuẩn bị tốt, hơi ấm tỏa ra, theo thói quen bà ngồi xuống, mở nắp ly trà, thói quen chạm tới vị trí để báo cố định ngày hôm nay, đưa tay, lại là không có gì.
Chuyện gì xảy ra vậy? Thói quen mỗi ngày của bà, đầu tiên chính là uống trà đọc báo, thư ký luôn rất rõ chưa bao giờ phạm sai lầm, hôm nay làm sao vậy?
Bà gọi thư ký vào, “Báo hôm nay đâu?”
“Còn chưa có đưa tới…… Có thể vừa qua năm mới……” Thư ký thật bình tĩnh nói.
Vậy sao? Bà nhíu nhíu mày, “Không thể nào! Lúc tôi mới vừa tới thấy trên những bàn khác đều có rồi mà! Không mang lên đây sao? Cô đi lấy đi!”
Cái thói quen này giống như nghiện vậy, nếu như không đọc báo bà không có tinh thần nào để an lòng làm việc.
Bạn vui lòng đọc truyện Kinh thành Tam thiếu đăng duy nhất trên diễn : đàn : lê : quý : đôn: com
“Dạ……” Sắc mặt thư ký có chút thay đổi, lui ra ngoài.
Rất nhanh, thư ký đã đưa tờ báo đến, lúc đưa cho bà còn có chút chần chờ, “Phó tổng……”
“Được rồi, đi ra ngoài đi!” Bà nhận lấy tờ báo, không để ý gì.
Thư ký đẩy cái mắt kiếng, lập tức đi ra ngay, giống như muốn tránh né gì đó, làm bà lại bất giác nhíu mày lần nữa.
Nhưng, khi bà vừa mở tờ báo ra nhìn, rốt cuộc cũng hiểu tại sao các nhân viên lại kỳ lạ như thế rồi……
Lòng bà nổ đùng một tiếng, giống như một quả bom to lớn bị nổ tung, phá bà tan thành muôn vạn mảnh.
Tờ báo đăng tít thật lớn cùng hình ảnh bà và Diệp Thuần Lập đứng ở phòng bao nhà hàng ôm nhau to cả một trang báo, còn viết thêm mắm dặm muối mấy từ vô cùng thô tục, bẩn thỉu, làm cho bà vừa tức giận vừa buồn nôn.
Nói như vậy, tất cả mọi người trong công ty đều nhìn thấy mẩu tin tức này rồi sao? Điều này làm cho bà sau này làm sao có thể dám đặt chân đến đây chứ? Làm sao còn mặt mũi để gặp người?
Tư Tuyền? Tư Tuyền nhìn thấy chưa?
Bà không dám tưởng tượng, vốn quan hệ bà và Tả Tư Tuyền đã mỏng manh, nay nếu tin tức này phát tán ra ngoài, sẽ có hậu quả như thế nào……
Bà lập tức đứng dậy, chật vật lại vội vàng chạy vào phòng làm việc Tả Tư Tuyền.
Cái nhìn đầu tiên liền đi quan sát trên bàn Tả Tư Tuyền có tờ báo nào hay không, cũng may, là trống không……
Trong lòng bà thở phào một cái, lại nhìn tới sắc mặt của Tả Tư Tuyền, lại hầm hầm như có giông bão gì sắp kéo tới……
Lòng bà lại đập thình thịch như đánh trống bỏi, vậy là….... Biết chưa?
Bà lại không dám đoán, kinh hồn bạt vía (hồn bay phách tán) gọi một tiếng, “Tư Tuyền……”
“Tự bà tới nhìn coi!”
Bà còn chưa nói hết, đã nghe tiếng Tả Tư Tuyền rống ầm lên, chấn động làm bà sợ run người.
Không cần nhìn, bà cũng biết đó là cái gì……
Nhất định là hình bà và Diệp Thuần Lập đã bị lan truyền trên mạng rồi……
“Tư Tuyền…… Tôi không có…….” Đối mặt với sự tức giận của chồng mình, nước mắt uất ức của bà cũng trào cả ra.
Tả Tư Tuyền lại chỉ lạnh lùng nhìn bà, gân xanh trên huyệt thái dương nổi cả lên, đó là biểu hiện rất tức giận, Tiêu Hàn thật sợ hãi, Tả Tư Tuyền nổi cơn thịnh nộ (tức giận) như vậy bà cũng chưa từng thấy qua, có thể bóp chết bà ngay tức khắc hay không……
Bà biết bây giờ Tả Tư Tuyền không tin bà, hình ảnh là bằng chứng chết, bà chối cãi không được.
Bà phải làm sao đây? Bây giờ, chỉ cần chồng bà tha thứ cho, muốn bà làm gì đều có thể……
“Tư Tuyền……” Bà vội chạy tới bên chồng mình, khóc ra tiếng, “Tư Tuyền…… Tin tôi đi, tôi và ông ta thật không có gì cả! Là ông ta…… Là ông ta…… Cưỡng bức…… Nhưng mà tôi……” Những lời giải thích kia, ngay cả bà nói ra còn cảm thấy xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể nức nở ngẹn ngào mà khóc lóc, “Tư Tuyền…… Thật sự tôi không có, ông phải tin tôi……” Kinh thành Tam thiếu
“Tin bà?” Tay Tả Tư Tuyền bắt lấy cổ của bà, “Nhiều năm qua, tôi chính là quá tin tưởng bà! Mới để cho hai người các người vụng trộm làm bậy ngay dưới mí mắt tôi! Tôi nói một Tiêu Hàn thông minh xinh đẹp làm sao có thể thay đổi thành một người, đột nhiên có cái gan to dám trộm tráo một đứa trẻ, dám sai bảo kẻ bắt cóc cưỡng/gian! Thì ra là có một tên gian phu ở phía sau chống lưng! Tiêu Hàn, bà đã làm tôi quá thất vọng!”
Nói xong ông buông tay, dùng sức đẩy bà, đẩy ngã xuống đất.
Tiêu Hàn xoa cổ của mình, bò đến trước mặt Tả Tư Tuyền, vừa chảy nước mắt vừa lắc đầu, “Không phải! Không phải như lời ông nói! Tôi thừa nhận, là tôi trộm đổi đứa con của Thần An, là tôi đã sai! Nhưng chuyện bắt cóc không phải do tôi làm! Tôi thật cũng không biết chuyện này! Tư Tuyền, tôi và Diệp Thuần Lập cũng không phải là kiểu quan hệ mà ông nghĩ kia, tôi là trong sạch, người khác không tin tưởng tôi, trong mấy năm nay tôi đối với ông như thế nào, chẳng lẽ ông cũng không tin tôi sao? Tư Tuyền, tôi yêu ông, yêu cái nhà này, làm sao tôi có thể làm ra chuyện phản bội ông? Tư Tuyền, ông phải tin tôi…… Xin ông hãy tin tôi…… Tư Tuyền……”
“Đừng gọi tôi!” Tay Tả Tư Tuyền đẩy bà ra, “Cái người đàn bà này! Cả đời Tả Tư Tuyền tôi thế nhưng lại hủy trong tay cái người đàn bà này, bà còn có mặt mũi mà gọi tên tôi sao?! Cút cho tôi! Nhân lúc bây giờ tôi còn nhẫn nhịn chưa ra tay, nhanh chóng cút khỏi cho tôi!”
Đôi mắt đầy nước mắt của Tiêu Hàn mở thật lớn, ông ấy bảo bà cút……
Xưa nay ông ấy luôn là người dịu dàng, cho tới bây giờ đều nâng niu bà trong lòng bàn tay để che chở, lại muốn bà cút……
“Không – không cần – ” Bà nhào tới ôm ông khóc lớn, “Tư Tuyền, ông có thể đánh tôi mắng tôi, nhưng mà ông đừng đuổi tôi đi, tôi không muốn rời khỏi ông, Tư Tuyền……”
“Bà…… Cút ngay!” Tả Tư Tuyền bắt được cánh tay bà, dùng sức kéo ra, cuối cùng cũng kéo bà ra được, dường như sợ tay bà làm bẩn quần áo ông, còn phủi phủi lên quần áo hai cái, mình tức giận đùng đùng ra khỏi phòng làm việc.
/310
|