Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 277: Ngoại truyện 17: em là của anh sớm sớm chiều chiều
/310
|
Tả Thần Hi lẳng lặng nghe, ánh mắt rơi trên mu bàn tay mình, những nơi trà nóng rơi đến, để lại mấy vết hồng hồng.
Cô không biết phải nói gì, một cảm giác thật giễu cợt ùa vào trong lòng cô, thật sự rất khó chịu, lại thật buồn cười, cô nghe giọng nói của mình từ từ vang lên, như trà nóng trong tay bốc ra làn khói mỏng, vừa nhẹ vừa xa, “Thật tốt……”
Phản ứng của cô làm Tống Sở cả kinh, kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, chuyện muốn nói tiếp theo là gì cũng quên mất.
Cô cẩn thận để ly xuống, thu tay lại, những giọt nước trên mu bàn tay lăn xuống.
Cô cười tủm tỉm nhìn anh, giống như đang nói đến chuyện không liên quan đến mình, “Thật ra thì như vậy lại vô cùng tốt, thật sự anh nên cùng với Tống Ngọc ở chung một chỗ, hai người mới thật sự là người một nhà, thật, rất tốt……”
“Tả Thần Hi!” Sắc mặt Tống Sở cũng đen lại, trong mắt có chút tức giận, “Em ấy là em gái anh!”
A…… Tức giận…… Vốn cho là hôm nay anh tới là cầu xin cô, thế nào cũng phải ăn nói khép nép một chút chứ? Nhắc tới Tống Ngọc, anh liền không nhịn được mà tức giận? Chẳng lẽ anh thật đúng đã yêu Tống Ngọc nhiều rồi?
Cô đưa mắt nhìn anh ở trước mặt, ánh mắt lại nhìn nơi xa xăm, nụ cười càng nở rộng ra, “Vậy sao?”
Tống Sở nghẹn lời. Sau khi giật mình, muốn giải thích, lại bị Tả Thần Hi đoạt trước, “Nếu như anh và Tống Ngọc ở bên nhau, Tống Ngọc sẽ không còn chán ghét em nữa; nếu như anh và Tống Ngọc ở bên nhau, ba mẹ cũng không còn bất mãn đối với người con dâu như em nữa; nếu như anh và Tống Ngọc ở bên nhau, anh cũng không cần phải lâm vào tình thế khó xử; nếu như anh và Tống Ngọc ở bên nhau, Hạo Nhiên cũng sẽ không là người vô tôi bị đánh……” Nhớ đến con trai bỗng nhiên bị một trận đánh này, trong lòng cô liền ấm ức thay con trai……
Sắc mặt Tống Sở càng ngày càng đen, cuối cùng cắt ngang lời cô……, “Ba mẹ anh lúc nào đã bất mãn với em? Lần đó không phải bọn họ ở trước mặt anh nói em tốt đó sao? Còn nói anh phải đối xử tốt với em! Về phần Tống Ngọc, cũng chỉ là đứa trẻ không hiểu chuyện, em ấy khi nào chán ghét em hả?”
Môi cô bất giác mím chặt, vẫn giữ nguyên độ cong. A…… Vậy sao? Có lẽ là vậy……. Luôn ở trước mặt anh nói cô rất tốt, như vậy người không hiểu đạo lý là cô rồi? Tất cả sai đều là cô? Tống Ngọc là một đứa trẻ? Đứa trẻ mà biết hôn đàn ông à?
Thật mắc cười……
Anh nhìn nụ cười hoảng hốt của cô, lòng càng đau xót, đây là thế nào? Hôm nay rõ ràng là dự định đến an ủi cô, làm sao lại biến thành như vầy? Nhưng những lời Thần Hi nói cũng làm người ta không thể tiếp thụ nổi, ba mẹ rõ ràng đối với Thần Hi không tệ, Thần Hi đối với anh gia đình anh đều tận tâm tận sức, nhưng tại sao lần nào Thần Hi cũng nói tới nói lui đều là oán khí với gia đình anh vậy? Chẳng lẽ…… Là nguyên nhân mà anh sợ nhất đó sao? Là vì cô yêu chỉ là Tống Sở anh, mà coi thường người nhà của anh sao?
Cái hoài nghi này, mấy năm nay, đều quanh quẩn trong đầu anh, nhưng cũng là câu hỏi thế nào cũng không có hỏi ra, anh chỉ có thể cố gắng, cố gắng để mình xứng với cô, nhưng mà, dường như bất kể anh cố gắng thế nào, tình trạng đã mất đi không thể bồi đắp lại được, mà nay, lại có Tống Ngọc xen vào, chỉ sợ, cách cô cũng ngày càng xa, hơn nữa khi nhìn thấy nụ cười hoảng hốt của cô, rõ ràng làm cho người ta cảm thấy, tầm mắt cô không dừng trên người anh……
Cái ý nghĩ này làm cho anh cực kỳ không thoải mái, thậm chí có cảm giác đau đớn len lỏi vào tim, anh thích cô gái mười năm trước vây ở bên cạnh anh líu líu lo lo đuổi cũng chẳng đi kia……
Anh lại rất ghét cách nói chuyện như bây giờ, cách cái bàn, cách đôi mắt lạnh như băng của cô, giống như không thể còn có thể đến gần lại nữa……
Anh sáng tỏ đứng lên, đi đến bên người cô.
Vốn muốn gần cô hơn chút, nhưng, thật đứng ở bên cạnh cô, anh lại không biết nên làm thế nào, ôm cô? Trong lúc không hiểu nhau, anh có chút không dám……
Nhìn thấy cô thu lại nụ cười, bắt đầu làm việc, lòng anh lại càng nóng nảy.
Xử lý vấn đề, từ trước đến nay anh đều muốn gọn gàng dứt khoác, không thích dây dưa dài dòng, trước đây dụ dỗ Thần Hi đều là như thế, quyết không kéo dài đến ngày hôm sau, nếu không sẽ làm anh không thể tập trung tinh thần, nếu không tối hôm qua và rạng sáng nay sẽ không gửi tin nhắn đến cho cô, chỉ là, cô không có trở về, lại không chịu nhận điện thoại của anh, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, làm cho anh cả đêm không thể ngủ ngon……
Nhưng, nhìn tình hình bây giờ thì xem ra, Thần Hi cũng không muốn nói chuyện nữa.
Không được! Một giọng nói trong lòng anh nói. Vì vậy, anh không nói hai lời, đưa tay tắt máy vi tính của cô.
Cô cũng bị chọc tức rồi, người bị tổn thương là cô! Tại sao anh lại tới phòng của cô trút giận?
“Tống Sở, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô cũng đột nhiên đứng dậy.
Đối với việc cô đột nhiên nổi đóa, anh nhất thời luống cuống, chỉ có một ý niệm luôn luôn quanh quẩn trong đầu, đó cũng là câu trả lời anh dành cho cô: không muốn làm gì, chỉ là không muốn cô rời xa, không muốn cô rời xa……
Anh vẫn không nói ra câu nào, nhìn dáng vẻ cũng không có ý định muốn đi, cuối cùng cô cũng mất kiên nhẫn, giơ tay lên tự mình chuẩn bị đi……
Lần này, coi như đã kích thích anh, anh đi tới bắt lấy tay cô, ôm chặt lấy cô, vội vàng nói, “Anh chỉ muốn nói cho em biết…… Anh yêu em.”
Cơ thể cô ở trong lòng anh trở nên cứng đờ, sau đó lại nở ra nụ cười lạnh lẽo trào phúng, đúng vậy, anh yêu cô, cô cũng không có nghi ngờ, chỉ là, phần tình yêu này nặng bao nhiêu? Có thể chở cô bay xa đến đâu? Có thể giúp cô chịu đựng bao nhiêu ghẻ lạnh của người đời?
Ban đang đọc truyện Kinh thành Tam thiếu đăng duy nhất tại dien.dan.le.quy.don.com
“Anh yêu em! Tống Ngọc chỉ là em gái! Cho đến bây giờ đều là như vậy! Đừng có hiểu lầm!” Anh ở bên tai cô nhấn mạnh thêm.
Cô tựa lên người anh, có chút vô lực, thật ra thì ở trong lòng nói, cô và Tống Sở đã được mười năm, cô làm sao cũng không tin Tống Sở đối với Tống Ngọc chỉ là tình anh em? Chỉ là, dường như vấn đề mấu chốt không nằm ở đây……
Đúng vào lúc này, lại truyền đến tiếng khóa cửa xoay chuyển, có người đi vào……
Tống Sở buông Thần Hi ra, có chút tức giận, ai mà to gan như vậy, vào phòng làm việc cũng không gõ cửa!
Ghé mắt nhìn, lại là mẹ vợ Tiêu Hàn……
Chính lúc này người đang nắm khóa cửa lại đang kinh ngạc nhìn hai người, chỉ là, lập tức lại cười lên, thuận tay đem một
Chuỗi chìa khóa để lên trên bàn nhỏ, “Mẹ bảo tài xế lái xe con đến rồi! Cái chìa khóa ở đây nha!” Nói xong liền đóng cửa lại, trên mặt tràn đầy nụ cười ngầm hiểu lấy, giống như đang nói……, này hai người trẻ tuổi, mới có mấy ngày không gặp, liền dính nhau như sam……
Trải qua sự quấy rầy như vậy của Tiêu Hàn, cảm xúc hai người cũng bình tĩnh trở lại.
“Anh lên trên đi!” Giọng nói của cô vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Thần Hi! Chẳng lẽ em không tin tưởng anh ư? Thật sự anh……”
“Không! Em tin!” Cô không muốn nghe anh nói thêm gì nữa.
“Tin anh tại sao còn như thế?” Thật sự anh càng ngày càng không biết phải làm sao mới có thể lấy lòng cô!
“Tống Sở, em tin anh…… Chỉ là, em cảm thấy mệt quá……” Cô không còn sức nào lại ngồi xuống. Thật sự quá mệt…… Yêu rất mệt, cùng chung đụng với người nhà anh cũng rất mệt……
Anh cau mày nhìn cô, cô mệt sao? Tại sao mệt mỏi? Anh cho là chỉ anh mới mệt mỏi…… Mấy năm nay, vì muốn trở thành người đàn ông xuất sắc xứng với cô, anh thật đã mệt chết đi…… Người ta đều nói anh dẫm phải đám mây lành Thần Hi, dễ dàng một bước lên trời, có ai biết trong lòng anh rất đau? Cuộc sống mỗi ngày ăn cơm bao (trai bao) chính là nỗi ám ảnh của anh, bất kể anh đã cố gắng bao nhiêu, bất kể năng lực làm việc của anh cao bao nhiêu, người ta đều không nhìn thấy, người ta thấy đều là ấn ký đặt trên người anh, con rể nhà họ Tả, cái ấn ký này làm cho anh cảm thấy nhục nhã……
Nhưng mà, anh biết mình yêu cô, cho nên, vì cô, có khổ hơn nữa mệt mỏi hơn nữa nhục nhã hơn nữa, anh cũng nguyện lòng chịu được, chỉ là, phần tình yêu này, dường như không phải là quả mà lúc ban đầu họ muốn thu hoạch……
Thấy cô thật không muốn nói thêm lời gì, anh cũng không muốn bức ép nữa, chỉ nói, “Nói mệt rồi, thì nghỉ ngơi chút đi, anh đi lên trên trước, tan làm cùng nhau về nhà?”
“Không được.” Cô lắc đầu, “Em muốn yên tĩnh một thời gian, Tống Sở, chúng ta yên tĩnh một chút, suy nghĩ một chút quan hệ giữa hai chúng ta.”
Đây là ý gì? Cô muốn ly hôn?
Nghĩ đến hai chữ này, trong lòng anh liền đau đớn khôn nguôi, “Thần Hi……”
“Được rồi. Yên tâm đi, em ở khách sạn, cũng dễ giúp em giấu giếm ba mẹ, tạm thời em không muốn cho bọn họ biết.” Cô mở máy vi tính ra, bắt đầu công việc lần nữa.
Những lời này làm lòng Tống Sở đang treo lơ lửng cũng hạ xuống, còn nói dối ba mẹ cũng chứng minh chưa đến mức độ bết bát nhất. Ly hôn? Đó là chuyện anh không muốn gặp nhất…… Chỉ là, anh cũng biết tính của cô, chuyện đã quyết định, chín trâu cũng kéo không lại, cô đang nổi nóng, anh nói ba hoa nhiều lời cô cũng không tiếp thu nổi, huống chi, phương diện tình cảm anh cũng không giỏi nói chuyện, không bằng để cho cô ở bên ngoài nguôi giận rồi lại nói chuyện với cô.
“Được! Mỗi ngày anh sẽ gọi điện thoại cho em, khi nào muốn về nhà anh liền đón em, chúng là người một nhà!” Anh cảm giác mình phải cho cô biết thái độ của mình, nói cho cô biết, bọn họ sẽ không chia tay, tránh để cô lại suy nghĩ lung tung.
Cô cũng không mở miệng nói gì thêm, anh đứng một lúc, không có gì nói nữa, đi ra khỏi phòng làm việc.
Đến giờ tan làm buổi chiều, Thần An gọi điện thoại tới, hứng trí bừng bừng mà nói cho cô biết, mẹ Kỷ Tử Ngang đã chuẩn bị bữa ăn tối phong phú cùng với bánh đậu xanh bọn họ thích ăn nhất, muốn hỏi cô có muốn đi ăn chực hay không.
Thần Hi nghe vậy liền cười, “Không phải buổi sáng thuận miệng mới nói thôi sao? Nhanh như vậy đã báo có dạ tiệc rồi à?”
Cô không biết phải nói gì, một cảm giác thật giễu cợt ùa vào trong lòng cô, thật sự rất khó chịu, lại thật buồn cười, cô nghe giọng nói của mình từ từ vang lên, như trà nóng trong tay bốc ra làn khói mỏng, vừa nhẹ vừa xa, “Thật tốt……”
Phản ứng của cô làm Tống Sở cả kinh, kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, chuyện muốn nói tiếp theo là gì cũng quên mất.
Cô cẩn thận để ly xuống, thu tay lại, những giọt nước trên mu bàn tay lăn xuống.
Cô cười tủm tỉm nhìn anh, giống như đang nói đến chuyện không liên quan đến mình, “Thật ra thì như vậy lại vô cùng tốt, thật sự anh nên cùng với Tống Ngọc ở chung một chỗ, hai người mới thật sự là người một nhà, thật, rất tốt……”
“Tả Thần Hi!” Sắc mặt Tống Sở cũng đen lại, trong mắt có chút tức giận, “Em ấy là em gái anh!”
A…… Tức giận…… Vốn cho là hôm nay anh tới là cầu xin cô, thế nào cũng phải ăn nói khép nép một chút chứ? Nhắc tới Tống Ngọc, anh liền không nhịn được mà tức giận? Chẳng lẽ anh thật đúng đã yêu Tống Ngọc nhiều rồi?
Cô đưa mắt nhìn anh ở trước mặt, ánh mắt lại nhìn nơi xa xăm, nụ cười càng nở rộng ra, “Vậy sao?”
Tống Sở nghẹn lời. Sau khi giật mình, muốn giải thích, lại bị Tả Thần Hi đoạt trước, “Nếu như anh và Tống Ngọc ở bên nhau, Tống Ngọc sẽ không còn chán ghét em nữa; nếu như anh và Tống Ngọc ở bên nhau, ba mẹ cũng không còn bất mãn đối với người con dâu như em nữa; nếu như anh và Tống Ngọc ở bên nhau, anh cũng không cần phải lâm vào tình thế khó xử; nếu như anh và Tống Ngọc ở bên nhau, Hạo Nhiên cũng sẽ không là người vô tôi bị đánh……” Nhớ đến con trai bỗng nhiên bị một trận đánh này, trong lòng cô liền ấm ức thay con trai……
Sắc mặt Tống Sở càng ngày càng đen, cuối cùng cắt ngang lời cô……, “Ba mẹ anh lúc nào đã bất mãn với em? Lần đó không phải bọn họ ở trước mặt anh nói em tốt đó sao? Còn nói anh phải đối xử tốt với em! Về phần Tống Ngọc, cũng chỉ là đứa trẻ không hiểu chuyện, em ấy khi nào chán ghét em hả?”
Môi cô bất giác mím chặt, vẫn giữ nguyên độ cong. A…… Vậy sao? Có lẽ là vậy……. Luôn ở trước mặt anh nói cô rất tốt, như vậy người không hiểu đạo lý là cô rồi? Tất cả sai đều là cô? Tống Ngọc là một đứa trẻ? Đứa trẻ mà biết hôn đàn ông à?
Thật mắc cười……
Anh nhìn nụ cười hoảng hốt của cô, lòng càng đau xót, đây là thế nào? Hôm nay rõ ràng là dự định đến an ủi cô, làm sao lại biến thành như vầy? Nhưng những lời Thần Hi nói cũng làm người ta không thể tiếp thụ nổi, ba mẹ rõ ràng đối với Thần Hi không tệ, Thần Hi đối với anh gia đình anh đều tận tâm tận sức, nhưng tại sao lần nào Thần Hi cũng nói tới nói lui đều là oán khí với gia đình anh vậy? Chẳng lẽ…… Là nguyên nhân mà anh sợ nhất đó sao? Là vì cô yêu chỉ là Tống Sở anh, mà coi thường người nhà của anh sao?
Cái hoài nghi này, mấy năm nay, đều quanh quẩn trong đầu anh, nhưng cũng là câu hỏi thế nào cũng không có hỏi ra, anh chỉ có thể cố gắng, cố gắng để mình xứng với cô, nhưng mà, dường như bất kể anh cố gắng thế nào, tình trạng đã mất đi không thể bồi đắp lại được, mà nay, lại có Tống Ngọc xen vào, chỉ sợ, cách cô cũng ngày càng xa, hơn nữa khi nhìn thấy nụ cười hoảng hốt của cô, rõ ràng làm cho người ta cảm thấy, tầm mắt cô không dừng trên người anh……
Cái ý nghĩ này làm cho anh cực kỳ không thoải mái, thậm chí có cảm giác đau đớn len lỏi vào tim, anh thích cô gái mười năm trước vây ở bên cạnh anh líu líu lo lo đuổi cũng chẳng đi kia……
Anh lại rất ghét cách nói chuyện như bây giờ, cách cái bàn, cách đôi mắt lạnh như băng của cô, giống như không thể còn có thể đến gần lại nữa……
Anh sáng tỏ đứng lên, đi đến bên người cô.
Vốn muốn gần cô hơn chút, nhưng, thật đứng ở bên cạnh cô, anh lại không biết nên làm thế nào, ôm cô? Trong lúc không hiểu nhau, anh có chút không dám……
Nhìn thấy cô thu lại nụ cười, bắt đầu làm việc, lòng anh lại càng nóng nảy.
Xử lý vấn đề, từ trước đến nay anh đều muốn gọn gàng dứt khoác, không thích dây dưa dài dòng, trước đây dụ dỗ Thần Hi đều là như thế, quyết không kéo dài đến ngày hôm sau, nếu không sẽ làm anh không thể tập trung tinh thần, nếu không tối hôm qua và rạng sáng nay sẽ không gửi tin nhắn đến cho cô, chỉ là, cô không có trở về, lại không chịu nhận điện thoại của anh, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, làm cho anh cả đêm không thể ngủ ngon……
Nhưng, nhìn tình hình bây giờ thì xem ra, Thần Hi cũng không muốn nói chuyện nữa.
Không được! Một giọng nói trong lòng anh nói. Vì vậy, anh không nói hai lời, đưa tay tắt máy vi tính của cô.
Cô cũng bị chọc tức rồi, người bị tổn thương là cô! Tại sao anh lại tới phòng của cô trút giận?
“Tống Sở, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô cũng đột nhiên đứng dậy.
Đối với việc cô đột nhiên nổi đóa, anh nhất thời luống cuống, chỉ có một ý niệm luôn luôn quanh quẩn trong đầu, đó cũng là câu trả lời anh dành cho cô: không muốn làm gì, chỉ là không muốn cô rời xa, không muốn cô rời xa……
Anh vẫn không nói ra câu nào, nhìn dáng vẻ cũng không có ý định muốn đi, cuối cùng cô cũng mất kiên nhẫn, giơ tay lên tự mình chuẩn bị đi……
Lần này, coi như đã kích thích anh, anh đi tới bắt lấy tay cô, ôm chặt lấy cô, vội vàng nói, “Anh chỉ muốn nói cho em biết…… Anh yêu em.”
Cơ thể cô ở trong lòng anh trở nên cứng đờ, sau đó lại nở ra nụ cười lạnh lẽo trào phúng, đúng vậy, anh yêu cô, cô cũng không có nghi ngờ, chỉ là, phần tình yêu này nặng bao nhiêu? Có thể chở cô bay xa đến đâu? Có thể giúp cô chịu đựng bao nhiêu ghẻ lạnh của người đời?
Ban đang đọc truyện Kinh thành Tam thiếu đăng duy nhất tại dien.dan.le.quy.don.com
“Anh yêu em! Tống Ngọc chỉ là em gái! Cho đến bây giờ đều là như vậy! Đừng có hiểu lầm!” Anh ở bên tai cô nhấn mạnh thêm.
Cô tựa lên người anh, có chút vô lực, thật ra thì ở trong lòng nói, cô và Tống Sở đã được mười năm, cô làm sao cũng không tin Tống Sở đối với Tống Ngọc chỉ là tình anh em? Chỉ là, dường như vấn đề mấu chốt không nằm ở đây……
Đúng vào lúc này, lại truyền đến tiếng khóa cửa xoay chuyển, có người đi vào……
Tống Sở buông Thần Hi ra, có chút tức giận, ai mà to gan như vậy, vào phòng làm việc cũng không gõ cửa!
Ghé mắt nhìn, lại là mẹ vợ Tiêu Hàn……
Chính lúc này người đang nắm khóa cửa lại đang kinh ngạc nhìn hai người, chỉ là, lập tức lại cười lên, thuận tay đem một
Chuỗi chìa khóa để lên trên bàn nhỏ, “Mẹ bảo tài xế lái xe con đến rồi! Cái chìa khóa ở đây nha!” Nói xong liền đóng cửa lại, trên mặt tràn đầy nụ cười ngầm hiểu lấy, giống như đang nói……, này hai người trẻ tuổi, mới có mấy ngày không gặp, liền dính nhau như sam……
Trải qua sự quấy rầy như vậy của Tiêu Hàn, cảm xúc hai người cũng bình tĩnh trở lại.
“Anh lên trên đi!” Giọng nói của cô vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Thần Hi! Chẳng lẽ em không tin tưởng anh ư? Thật sự anh……”
“Không! Em tin!” Cô không muốn nghe anh nói thêm gì nữa.
“Tin anh tại sao còn như thế?” Thật sự anh càng ngày càng không biết phải làm sao mới có thể lấy lòng cô!
“Tống Sở, em tin anh…… Chỉ là, em cảm thấy mệt quá……” Cô không còn sức nào lại ngồi xuống. Thật sự quá mệt…… Yêu rất mệt, cùng chung đụng với người nhà anh cũng rất mệt……
Anh cau mày nhìn cô, cô mệt sao? Tại sao mệt mỏi? Anh cho là chỉ anh mới mệt mỏi…… Mấy năm nay, vì muốn trở thành người đàn ông xuất sắc xứng với cô, anh thật đã mệt chết đi…… Người ta đều nói anh dẫm phải đám mây lành Thần Hi, dễ dàng một bước lên trời, có ai biết trong lòng anh rất đau? Cuộc sống mỗi ngày ăn cơm bao (trai bao) chính là nỗi ám ảnh của anh, bất kể anh đã cố gắng bao nhiêu, bất kể năng lực làm việc của anh cao bao nhiêu, người ta đều không nhìn thấy, người ta thấy đều là ấn ký đặt trên người anh, con rể nhà họ Tả, cái ấn ký này làm cho anh cảm thấy nhục nhã……
Nhưng mà, anh biết mình yêu cô, cho nên, vì cô, có khổ hơn nữa mệt mỏi hơn nữa nhục nhã hơn nữa, anh cũng nguyện lòng chịu được, chỉ là, phần tình yêu này, dường như không phải là quả mà lúc ban đầu họ muốn thu hoạch……
Thấy cô thật không muốn nói thêm lời gì, anh cũng không muốn bức ép nữa, chỉ nói, “Nói mệt rồi, thì nghỉ ngơi chút đi, anh đi lên trên trước, tan làm cùng nhau về nhà?”
“Không được.” Cô lắc đầu, “Em muốn yên tĩnh một thời gian, Tống Sở, chúng ta yên tĩnh một chút, suy nghĩ một chút quan hệ giữa hai chúng ta.”
Đây là ý gì? Cô muốn ly hôn?
Nghĩ đến hai chữ này, trong lòng anh liền đau đớn khôn nguôi, “Thần Hi……”
“Được rồi. Yên tâm đi, em ở khách sạn, cũng dễ giúp em giấu giếm ba mẹ, tạm thời em không muốn cho bọn họ biết.” Cô mở máy vi tính ra, bắt đầu công việc lần nữa.
Những lời này làm lòng Tống Sở đang treo lơ lửng cũng hạ xuống, còn nói dối ba mẹ cũng chứng minh chưa đến mức độ bết bát nhất. Ly hôn? Đó là chuyện anh không muốn gặp nhất…… Chỉ là, anh cũng biết tính của cô, chuyện đã quyết định, chín trâu cũng kéo không lại, cô đang nổi nóng, anh nói ba hoa nhiều lời cô cũng không tiếp thu nổi, huống chi, phương diện tình cảm anh cũng không giỏi nói chuyện, không bằng để cho cô ở bên ngoài nguôi giận rồi lại nói chuyện với cô.
“Được! Mỗi ngày anh sẽ gọi điện thoại cho em, khi nào muốn về nhà anh liền đón em, chúng là người một nhà!” Anh cảm giác mình phải cho cô biết thái độ của mình, nói cho cô biết, bọn họ sẽ không chia tay, tránh để cô lại suy nghĩ lung tung.
Cô cũng không mở miệng nói gì thêm, anh đứng một lúc, không có gì nói nữa, đi ra khỏi phòng làm việc.
Đến giờ tan làm buổi chiều, Thần An gọi điện thoại tới, hứng trí bừng bừng mà nói cho cô biết, mẹ Kỷ Tử Ngang đã chuẩn bị bữa ăn tối phong phú cùng với bánh đậu xanh bọn họ thích ăn nhất, muốn hỏi cô có muốn đi ăn chực hay không.
Thần Hi nghe vậy liền cười, “Không phải buổi sáng thuận miệng mới nói thôi sao? Nhanh như vậy đã báo có dạ tiệc rồi à?”
/310
|