Kiss The Rain

Chương 6

/34


Tôi chầm chậm vào lớp, bê nguyên cả gương mặt ủ dột, lặng lẽ ngồi vào chỗ, lôi đống sách vở ra. Tôi nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy My đâu cả, mẹ cô ấy bảo cô ấy đi học rồi cơ mà? Thế này là như thế nào đây?

Xì xào...xì xào...

Tôi nhăn mặt, lại là cái bảng thông tin đáng ghét, hôm nay lại có vụ gì nữa đây mà xúm xít cả vào?

Tò mò tôi chạy ra, cố chen vào giữa đám con trai xem cho rõ.

Ôi trời đất đang quay cuồng dưới chân tôi. Hình như tôi vừa rơi phịch một cái từ mặt đất xuống đáy sâu cả địa ngục thì phải.

“Không, không thể nào.”

My đã ghi tên vào cái Cute Club ấy.

Tôi suýt ngất vì shock.

Cảm giác thất vọng nặng nề.

Điều tôi lo sợ cuối cùng cũng đến, cô ấy đã bỏ rơi tôi rồi.

Bạn thân nhất của tôi đã đá tôi.

Không hiểu My nghĩ gì mà lại tham gia với hội Gigi cơ chứ? Vì chuyện hôm qua ư? Tại sao lại thế? Cô ấy đã từng nói là ghét cay ghét đắng hội Gigi và sẽ chẳng đời nào chơi với chúng nó cơ mà?

Chúa ơi, người hãy cho con một lời giải thích đi.

My kí tên vào đó, thế có nghĩa là bây giờ tôi sẽ bị tẩy chay?

Điều đó là hoàn toàn có thể, bởi tôi đâu còn ai khác ngoài My làm bạn, à còn Siro nữa, nhưng ý tôi không phải vậy, và bây giờ cô bạn ấy đã đá tôi một cách phũ phàng.

Kẻ phá đám kia cuối cùng cũng bước vào lớp, đứa con gái xấu tính nhất thế gian-Gigi!

Đi theo sau Gigi là mấy đứa con gái mỏ nhọn, và cả My "xù" nữa kìa.

“Mọi người chú ý này!” Gigi vỗ tay ra lệnh.

“Từ hôm nay trở đi, mình tuyên bố Nguyễn Hà My sẽ là thành viên của Cute Club, xin các bạn cho một tràng pháo tay nào!”

“Hoan hô! Hoan hô My!”

Hoan hô cái con khỉ, thật là ngớ ngẩn!

Tụi nó lại reo hò ầm lên, bỏ mặc tôi đứng đó trong nỗi thất vọng tràn trề. Tôi ngước lên nhìn My, và cô ấy chẳng buồn nhìn lại tôi.

...

Chuyện đó làm tôi không thể tập trung trong suốt 5 tiết học.

Tôi buồn và hụt hẫng.

Nếu là bạn, bạn có như vậy không?

Khi mà bạn bị mọi người tẩy chay, mất đi người bạn thân nhất.

Khi mà bạn là đứa con gái duy nhất không tham gia cute club, có nghĩa là bạn sẽ là đứa con gái không dễ thương duy nhất.

Lạc lõng...

Làm sao mà không buồn được khi mà thấy My "xù" cười nói vui vẻ với hội Gigi giả tạo. Hẳn lúc này Gigi sung sướng lắm vì đã thực hiện được mục tiêu cướp đi My của tôi, đẩy tôi vào cái bóng của sự cô đơn.

Bạn thân ư? Mình và cô ấy cũng đã từng là bạn thân đấy, thế mà bây giờ cô ấy cứ như là không hề quen biết mình vậy.

Về nhà thôi...về một mình...

Xung quanh tôi không có một ai cả, mọi người đều cho tôi đi vào quên lãng rồi. Hội Gigi ghét tôi, và bọn con trai cũng đâu có yêu quý gì tôi, chân ngắn và còn bốn mắt nữa. Siro thì biến mất tăm cùng mấy anh chị trong phòng phát thanh trường.

Về đến nhà thì Sam cũng đâu có thương yêu gì tôi, may ra thì còn có bố mẹ, à còn có cả Jimmy yêu tôi nữa.

Vì sao tôi lại nghe bản piano ấy? Lần thứ bao nhiêu rồi?

"Kiss the rain"

Một buổi tối thứ Bảy.

Tôi không đi chơi vào tối thứ Bảy, và chẳng bao giờ tôi có ý định đi đâu cả.

Tôi ngồi lì trong phòng, hoàn thành đống bài tập cuối tuần.

Thực ra thì tôi chẳng có ai để đi chơi cùng. Ngày trước My còn chưa giận tôi, bọn tôi cũng chẳng bao giờ đi chơi tối thứ Bảy cả, đơn giản bởi tối thứ Bảy cô ấy bận xem giải ngoại hạng.

Người ta bảo tối thứ Bảy thì phải đi chơi cùng người yêu. Nhưng mà tôi đã có ai để ý đâu cơ chứ, nói chi đến chuyện đi chơi như chị Sam.

Giờ này bố mẹ cũng chẳng có nhà, họ thường đi dạo bộ quanh công viên hoặc đi xem phim cùng nhau, và cả căn nhà chỉ có mỗi mình tôi cộng thêm Jimmy.

Jimmy ngoan thật, chẳng bao giờ bỏ tôi để đi chơi cả. Mỗi khi tôi buồn là Jimmy luôn luôn có mặt, chẳng hiểu sao cứ nhìn cái gương mặt béo tròn của nó với cả cái đuôi ngoe nguẩy là tôi lại thấy vui vui, thật đấy, bây giờ tôi đang thấy khá là vui đấy.

...

[Sáng chủ nhật.]

“Woaa...dễ chịu thật!” Tôi khẽ vươn vai và thốt lên.

Một vài tia nắng hiếm hoi xuyên qua ô cửa kính vuông vắn phòng tôi, là nắng mùa đông!

Tôi vươn vai và hít một hơi thật sâu. Hôm nay ấm áp hơn hôm qua.

Thời tiết vẫn lạnh và khô, nhưng có một điều đặc biệt là có nắng kìa!

Tôi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi xuống bếp kiếm cái gì đó ăn, những ngày cuối tuần được nghỉ ở nhà nên mẹ yêu cầu chúng tôi tự chuẩn bị bữa sáng.

Sam đang ngồi trong đó, làm trò gì thì tôi cũng chẳng biết.

Chị ấy đang nghe điện thoại của một ai đó thì phải, hừm, có vẻ rất chi là lo lắng.

Chị ý cúp máy và ngồi đăm chiêu bên cạnh cửa sổ nhà bếp.

“Ê chị Sam làm sao thế?” Tôi vừa lồm nhồm nhai cái bánh quy sôcôla vừa tỏ vẻ quan tâm.

“Anh Duy bị ốm vào viện.”

Phụt.

Bạn trai chị bị ốm à? Ôi lo lắng chưa kìa.

“Thế chị đi thăm anh ấy đi còn ngồi đây làm gì nữa?”

“Tao định đi nhưng mà hôm nay tao phải đến Romance làm thêm, chẳng biết làm thế nào bây giờ.”

“Thì chị xin ông chủ nghỉ đi, có gì đâu mà phải lăn tăn.”

“Không được, tao nghỉ nhiều rồi, nghĩ nữa là ông ý đuổi việc tao à?”

Úi chà.

Không ngờ Sam mà cũng có trách nhiệm ghê ha!

“Hay chị nhờ ai đó làm hộ đi.” Tôi gợi ý.

“Nhờ ai? Bạn tao tụi nó cũng phải làm việc của tụi nó chứ bộ, đâu có rảnh rỗi như mày. A!”

Tự nhiên Sam nhìn tôi và cười toe, eo lại gì đây? Chị ấy chớp chớp mắt và nhìn tôi rất chi là trìu mến (eo ơi).

“Hôm nay em có phải đi đâu không?”

HÔM NAY EM CÓ PHẢI ĐI ĐÂU KHÔNG???

Tôi có nghe nhầm không? Chị ấy gọi tôi là EM kìa!

Là EM đấy! Bạn có nghe thấy không?

Mọi khi chị ấy toàn gọi tôi là mày, rồi con nọ con kia, thế mà hôm nay đẹp trời chị ý tự nhiên dở chứng gọi tôi bằng EM.

Tôi bật cười phụt cả miếng bánh quy đang ăn dở:

“Không hôm nay em rỗi.”

“Ô, thế à?”

“Ừ thì sao?”

Thật ra là sáng chủ nhật nào tôi cũng rỗi cả, bởi vì bài tập tôi đều đã hoàn thành xong từ tối thứ Bảy rồi.

“Em giúp chị được không? Đi mà, làm ơn đi.”

“Giúp cái gì cơ?”

Hai mắt chị ấy long lanh long lanh.

“Em đến tiệm Romance làm thay chị một hôm được không, chị năn nỉ em đấy.”

Há? Há? Há?

Làm thêm á? Tôi á?

“Chị bệnh à, em không đi đâu kệ chị đấy!

Tôi toan định lên phòng bỏ mặc chị ấy lại một mình, nhưng mà lương tâm tôi không cho phép.

Chị ý xị mặt xuống.

“Thế em muốn gì? Chỉ cần em làm hộ chị một hôm thôi thì em muốn gì chị cũng chiều.”

“Thế á? Chính mồm chị nói thế đấy nhá! Em thích gì chị cũng chiều nhá?” Tôi nhảy lên.

“Ừ.”

Hừm hừm. Có được một cơ hội vòi vĩnh Sam quả thực là rất hiếm, cho nên tôi suy nghĩ thật kĩ trước khi đặt điều kiện cho chị ấy.

“Đầu tiên chị phải trả tiền, đi làm thì phải có tiền.”

“Ừ.”

“Với lại, từ bây giờ chị không được gọi em là con hay mày nữa.”

“Giời ạ ok, còn gì nữa?”

“Cả chị không được bắt nạt Jimmy của em nữa!”

“Ok liền, hứa là không bắt nạt nó nữa!”

“Nhớ đấy, em mà thấy chị bắt nạt Jimmy là em không tha cho chị đâu đấy!”

“Hết chưa?”

“Ừm để em nghĩ thêm đã. Mà thôi hết rồi đấy, chỉ cần chị thực hiện ngần ấy việc thôi.”

“Ok, cảm ơn mày nhé!”

“Ặc...lại mày.”

“À nhầm cảm ơn em gái yêu quý!”

“Không có chi đâu!”

Thế là mọi thoả thuận giữa chúng tôi diễn ra rất chi là ổn thoả.

Tôi yeah một cái rồi nhảy lên đúng kiểu "Một cảm giác rất chi là Yomost".

Và tất nhiên là tôi phải phi xe đạp đến tiệm Romance rồi.


/34

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status