Kure-nai

Chương 290: Tấu chương (2)

/16


Phù Tô và Mông Nghị đều ngây ngốc cả người, có chút không rõ những lời Thủy Hoàng Đế nói đến tột cùng là xuất phát từ chủ tâm, hay chính là giận dữ mà cười.

- Lão Bi này đích thực là dụng tâm. Hắn dùng ba nghìn chữ, mục đích cuối cùng chính là một câu: khu vực Tề Lỗ liên quan rất lớn, lúc này lấy trấn an là việc chính, không thể tàn sát hàng loạt…

Phù Tô, Mông khanh, lão Bi này là vì cầu mệnh cho bách tính ba quận. Khả năng hắn cũng nghĩ tới, nếu như trực tiếp vì những người đó cầu xin tha thứ, trẫm chắc chắn sẽ không đồng ý. Cho nên dùng những từ ngữ cay độc như vậy, dọa người trước. Nếu trẫm giận chó đánh mèo hắn, thì lại giống như năm xưa giết đi người nói lời can gián; nếu như sau khi xem xong, trẫm có thể tâm bình khí hòa, đối với kiến nghị của hắn cũng không coi ra gì, nói không chừng còn có thể có hiệu quả.

Mãng phu? Nếu hắn chỉ là một mãng phu, làm sao có thể có tâm tư như vậy? Hắc hắc… Phù Tô, con cho rằng thế nào? Lưu Khám kiến nghị đem dân ba quận giáng làm quan nô, giải tới quận Ngũ Nguyên, vừa lúc Mông Điềm ở phía nam xây dựng dân thành, quan nô của ba quận có thể sung làm lao dịch ở đó.

Phù Tô và Mông Nghị nhìn nhau, trầm giọng nói:

- Nhi thần cho rằng, đề nghị của Lưu Khám rất tốt!

Thủy Hoàng Đế trầm ngâm không nói, ngồi ngay ngắn trên đan bệ, hai mắt khép hờ, ngón tay gõ nhẹ:

- Từ lâu trẫm đã hạ chiếu thiết lập bốn mươi bốn huyện tại quận Ngũ Nguyên, khởi công xây dựng dân thành để phòng ngự Nguyệt thị, Đông Hồ ở Hà Bắc. Quận Ngũ Nguyên có liên quan đến an nguy của Bắc Cương, dân thành càng bảo đảm sự an toàn của bách tính ở Bắc Cương. Nhưng quận Ngũ Nguyên hoang vắng, nếu tội dân ba quận di chuyển đến Ngũ Nguyên, thật ra cũng là một chuyện tốt. nguồn t r u y ệ n y_y

Như vậy đi, chuẩn tấu này. Chuyển ba vạn hộ tội dân từ Tể Bắc, Lâm Truy, Tiết quận tới Ngũ Nguyên, đồng thời chuyển hai vạn hộ từ Trần quận, Toánh Xuyên cùng với quận Cự Lộc tới. Như vậy có thể bù đắp nhân số trống rỗng ở Bắc Cương. Sau đó mệnh Mông Điềm từ Nhạn Môn, Đại quận, phân phối một mười vạn đại quận đóng ở các quận đất Tề.

Về phần Lưu Khám này…

Thủy Hoàng Đế đột nhiên nở nụ cười gian.

Sau một lát, ông đứng dậy, phất tay áo đi đến hậu điện, vừa đi vừa nói:

- Về việc di dời bách tính, hai ngươi cùng Phùng Kiếp, Lý Tư, Phùng Khứ Tật bàn bạc cho kỹ, tìm ra phương án trình báo cho trẫm. Việc này phải nhanh chóng, không thể trì hoãn lâu được.

- Dạ!

Phù Tô và Mông Nghị tuân mệnh.

- Phụ hoàng, vậy Lưu Khám…

- Việc của Lưu Khám, con đừng có nhúng tay, trẫm tự có chủ trương!

Thanh âm hùng hồn vẫn quanh quẩn trong đại điện. Mà bóng dáng của Thủy Hoàng Đế đã biến mất phía hậu điện làm Phù Tô và Mông Nghị không biết làm thế nào cho phải. Nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Thủy Hoàng Đế, hình như cũng không có trách tội Lưu Khám… nghĩ đến hẳn là mạng sống vẫn còn.

***

Từ khi bình định được loạn ở Bình Dương đã qua ba mươi ngày.

Thành Bình Dương rất bình yên, tất cả đều có vẻ rất có trình tự…

Đạo chiếu lệnh thứ nhất của triều đình đã tới, là một đạo lệnh phong thưởng. Toàn bộ những người tham dự lần hành động này đại đa số đều được phong thưởng.

Quả không ngoài dự liệu của Lưu Khám, nguyện vọng muốn lưu lại gia hương làm quan đã thất bại! Triều đình phong Bành Việt là Huyện úy huyện Chúc A. Có thể được đặc cách đề bạt. Huyện Chúc A nằm ở giữa Binh trấn Lô huyện và Lịch Thành huyện, chỗ này cũng không tính là lớn, nhân khẩu cũng không qua sáu nghìn hộ, là một huyện thành rất nhỏ của quận Tể Bắc. Nhưng mặc dù chỉ là một cái huyện thành nhỏ, đối với Bành Việt mà nói cũng đủ rồi…

Phải biết rằng, Bành Việt chỉ là một dân thường, nếu không có chinh chiến ở Bình Dương, gã lập được kỳ công, cũng giết chết bảy tên giáp sĩ, muốn đảm nhiệm chức Huyện úy của một huyện căn bản là không có khả năng. Bành Việt vô cùng hài lòng, trong lòng mặc dù có chút mất mát, nhưng rất nhanh đã được vui sướng thay thế.

Tửu yến bày ở Bình Dương, sau khi ăn uống xong liền từ biệt Lưu Khám mang theo người quay lại gia hương, chuẩn bị đi nhậm chức ở Chúc A.

Không lâu sau, đạo chiếu lệnh thứ hai của triều đình đến, mệnh Phùng Kính và Lý Thành quay lại Hàm Dương, đều tăng một tước, được ban thưởng rất hậu hĩnh. Đồng thời hạ chiếu cho Thúc Tôn Thông, mệnh y hỏa tốc tới Hàm Dương. Phải biết rằng, bản thân Thúc Tôn Thông có chiếu mệnh, đã được phong là Bác sĩ. Nếu không có Lưu Khám trên đường xin mượn Lý Do, nói không chừng Thúc Tôn Thông đã sớm tới Hàm Dương rồi. Hôm nay, y cũng thật nên rời khỏi.

Trong lòng Lưu Khám lưu luyến không rời. Cũng như vậy, Thúc Tôn Thông cũng không muốn chia tay với Lưu Khám.

Chỉ là chiếu lệnh đến, cho dù là Lưu Khám hay Thúc Tôn Thông đều vô pháp kháng cự.

- Hà công, lần này đi Hàm Dương, hãy bảo trọng thật nhiều.

Lưu Khám tiễn Thúc Tôn Thông ra ngoài thành Hàm Dương hẳn mười dặm, nắm tay Thúc Tôn Thông, có chút kích động nói.

Thúc Tôn Thông này, tính tình của y với nho sinh trong ấn tượng của Lưu Khám không giống nhau. Người này có văn có võ, càng có tài ứng biến.

- Đô úy, Lâu Thương Tứ Hồng là nơi đổi vận đồ quân nhu nam bắc. Đây là nơi có nhiều chi sĩ sáu nước thường lui tới. Đô úy càng phải cẩn thận, chớ phớt lờ. Ta phỏng chừng, hiện nay triều đình không cho Đô úy bất kỳ tin tức gì, chỉ sợ là có dụng ý khác. Rất khả năng sẽ không phong thưởng bất cứ cái gì cho Đô úy, thậm chí còn có khả năng trách cứ một phen. Nhưng Đô úy đừng lo lắng, nếu đúng như vậy, trái lại lại là một chuyện tốt.

Lưu Khám vô cùng kinh ngạc, thỉnh giáo nói:

- Vì sao như vậy?

- Đô úy từ khi xuất sĩ tới nay lập được công trạng, có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Chưa đến hai mươi tuổi, trong tay đã cầm binh quyền một phương, đủ để nhiều người ghen tị đỏ mắt. Trong triều đình, luôn có đấu đá. Nếu triều đình trách cứ Đô úy, cũng có thể làm cho Đô úy giảm thiểu rất nhiều phiền phức không tất yếu… Bên người Đô úy, người tài không ít, nhưng nói thật ra tựa hồ vẫn còn thiếu một chút trầm ổn.

Ngụ ý, kỳ thực là nói cho Lưu Khám: Những người bên cạnh ngươi tuổi còn quả trẻ, cần phải có một người đa mưu túc trí, giúp ngươi nắm toàn cục trong tay.

Suy nghĩ một chút, tựa hồ đích xác là có chuyện như vậy. Bên người Lưu Khám, văn có Trần Bình, Khoái Triệt, Tào Tham, Chu Xương; võ có Quán Anh, Chung Ly Muội. Nhân tài thực là không ít. Nhưng Khoái Triệt lớn tuổi nhất cũng không đến bốn mươi. Về phần đám người Trình Mạc, vừa là mưu sĩ, vừa không phải mưu sĩ.

Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu:

- Vậy Hà công có gì chỉ giáo?

Thúc Tôn Thông nói:

- Mấy ngày nay, ta cũng một mực vì Đô úy suy nghĩ… Trong sư môn tuy có người lão luyện thành thục, nhưng nhiều không thích hợp.

Ta quen một người, đã gần đến tuổi Nhĩ thuận (Nhĩ Thuận: Chỉ người sáu mươi tuổi mới có kiến-thức và kinh-nghiệm hoàn-hảo để có thể phán-đoán ngay được mọi sự-lý và nhân-vật mà không thấy có điều gì chướng-ngại khi nghe được).

Người này mặc dù không hiển sơn lộ thủy, nhưng theo ta quan sát cũng là kỳ tài thiên hạ ít có. Y ở ngoài thành Đại Lương mười dặm, có một chỗ gọi là "Tiểu vương trang địa", họ kép Công Thúc, tên một chữ Liễu. Người này vô cùng quái gở, lại càng không thích tiếp xúc với người khác. Ta với y từng hai lần nói chuyện với nhau… Đô úy nếu có thể mời được người này, nhất định có được lợi ích không ít. Y rất khó mời, nhưng mong rằng Đô úy có thể thử một chút.

Từ trong xương cốt của Thúc Tôn Thông có ngạo khí đặc biệt. Người có thể được y thừa nhận, nhất định là người có thực học.

Công Thúc Liễu? Cái tên này đích thực là rất xa lạ. Lưu Khám ghi nhớ trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Ta nhất định nhớ kỹ lời của Hà công, ngày khác tới bái vọng.

Cứ như vậy, Thúc Tôn Thông rời đi.

Lưu Khám ở lại Bình Dương chờ chiếu lệnh của triều đình. Nhưng hắn cũng không có lúc nào rảnh rỗi, bởi vì lúc thẩm vấn, Lưu Khám nghe được một cái tên vô cùng quen thuộc, đó chính là: Trương Lương!

Theo Âu Tiết nói, chủ mưu loạn lạc lần này ở Bình Dương, cũng không phải là Điền Đô, Điền An hay Điền Phúc. Chủ mưu chân chính chính là Trương Lương. Nhưng ngày quân Tần đến Bình Dương, người này đã không thấy tăm hơi. Về phần đến tột cùng là đi nơi nào? Thì không ai có thể biết.

Thẩm vấn những người khác, tin tức có được cũng gần giống nhau.

Lưu Khám không khỏi sinh sầu lo, Trương Lương này chính là một nhân vật khó lường a! Tuy rằng đánh giá của nhiều người đối với Trương Lương cũng không cao, Lưu Khám cũng không dám phớt lờ. Dù sao, đó là mưu thánh bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý. Lúc này đây, tuy rằng y thất bại, nhưng cũng không có nghĩa là y không có xoay ngang; cũng có lẽ thời cơ chưa tới, mưu quyết thắng thiên lý còn chưa thức tỉnh đi.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, Lưu Khám lại càng thêm lo lắng. Hắn lập tức cho người bẩm báo Doanh Tráng, cũng thỉnh cầu Doanh Tráng phái binh đi Hạ Bi, điều tra hang ổ của Trương Lương. Có người nói, mấy năm nay, Trương Lương vẫn ngụ ở Hạ Bi. Nói vậy lúc này, khi Bình Dương thất bại, nói không chừng hắn còn có thể quay lại Hạ Bi, có thể bắt được người này, là tốt nhất!

Đợi tất cả đều được sắp xếp thỏa đáng, Lưu Khám lại bắt đầu lưu ý đến tin tức từ Hàm Dương tới. Đã qua bốn mươi ngày, triều đình vẫn không có tin tức. Việc này không khỏi làm Lưu Khám có chút lo lắng…

Trước khi viết phân tấu chương kia, Lưu Khám từng cùng với ba người Thúc Tôn Thông, Khoái Triệt, Giả Thiệu cẩn thận nghiên cứu một phen, chủ yếu nhằm vào tính tình của Thủy Hoàng Đế, viết xuống phần tấu chương này. Thế nhưng kết quả, ai cũng không dám khẳng dịnh. Dù sao sự hiểu biết của bon họ đối với Thủy Hoàng Đế cũng không hoàn thiện. Vị đế vương thiên cổ này, những năm gần đây cực kỳ bảo thủ. Nếu là một người nắm giữ không tốt, trái lại sẽ trở thành lộng xảo thành chuyên.

Lưu Khám trong tâm trạng lo nghĩ này qua mấy ngày liền.

Một ngày, Lưu Khám đang cùng Khoái Triệt, Giả Thiệu, Ngô Thần bàn bạc sự tình, đột nhiên Tiết Âu xông tới bẩm báo:

- Đô úy, người từ Hàm Dương tới!

Lưu Khám nghe vậy vội vàng hỏi:

- Có tìm hiểu rõ ràng người tới là ai không?

- Này thực là không rõ lắm. Nhưng Vương quận thủ cũng tới, nhìn tư thế tựa hồ vô cùng cung kính đối với người kia, vẫn đi theo phía sau người nọ.

Nếu là người của triều đình, nói vậy cũng là thân phận khâm sai, Vương Khác tự nhiên là cung kính. Lưu Khám ngược lại không thèm để ý đến tột cùng là ai đến đây, hắn quan tâm chính là Thủy Hoàng Đế đối với phong tấu chương của hắn rốt cuộc là cái nhìn như thế nào?

- Đội ngũ khâm sai đã đến đâu rồi?

- Đã đến ngoài thành Bình Dương …Chỉ là trời đã muộn, cửa thành đã đóng, những người đó còn chờ ở ngoài thành. Đô úy, người xem…

Dù sao sớm muộn đều phải đối mặt!

Lưu Khám suy nghĩ một chút, đứng dậy:

- Truyền mệnh lệnh của ta, chuẩn bị binh mã, mở cửa thành, mọi người cùng đi với ta nghênh tiếp khâm sai.


/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status