Kure-nai

Chương 493-494: Phủ Việt Long Trì, Lưu thị lập quốc (9-10)

/16


Diêm Nhạc không dám trì hoãn một chút nào liền đuổi tiểu nhị Đông môn lý về, còn mình thì lập tức đổi bộ quần áo khác đi ra ngoài.

Lúc ra cửa, gã thậm chí còn không thèm liếc nhìn mỹ tỳ trong vũng máu một cái, chỉ lạnh nhạt phân phó mỹ tỳ còn lại đem thi thể này xử lý sạch sẽ. Đối với Diêm Nhạc mà nói, giết một mỹ tỳ trong nhà cũng giống như giết một con kiến, không đáng ngạc nhiên. Mỹ tỳ sống sót kia càng không dám lộ ra một chút bất mãn. Nhìn thi thể đã lạnh dần, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác bi ai, nếu hôm nay người chết là nàng, vậy ngày mai sẽ là ai?

Phân phó mấy tên sai vặt, đem thi thể chôn ở hậu hoa viên, mỹ tỳ ngồi trầm ngâm bên bờ ao nửa ngày, cắn răng một cái, đứng dậy, đi ra khỏi hoa viên. Thay đổi một thân xiêm y mộc mạc, nàng chào hỏi quản gia trong phủ một câu. Bên người Diêm Nhạc có mười mấy mỹ tỳ, thậm chí là Triệu Cao từ trong nội cung, muốn lấy cung nữ cho Doanh Hồ Hợi, cũng đều giao cho Diêm Nhạc. Đối với con rể này, Triệu Cao vẫn rất xem trọng. Thứ nhất, trong tay gã đích thực là không có người nào, thứ hai mặc dù con gái đã mất, nhưng ân tình đối với cha vợ vẫn rất sâu đậm.

Địa vị của mỹ tỳ cũng không kém, cho nên quản gia cũng không có để ý. Nàng ra khỏi cửa phủ, dọc theo đường lớn Hàm Dương mà đi, xuyên qua một cái hẻm nhỏ, rất nhanh liền đi tới cửa một nhà dân. Nhìn nhà dân này cũng lâu năm rồi, trên cửa chính nước sơn đã bắt đầu bong ra từng mảng. Mỹ tỳ nhìn hai bên một chú, thấy không có người, liền đi lên bậc thang, nhẹ nhàng gõ cửa. Chỉ chốc lát, cửa mở ra, một ông lão đi tới, nhìn thấy mỹ tỳ đó, không khỏi giật mình.

- Trường Nhi, sao ngươi lại tới đây?

Ông lão hiển nhiên là quen biết mỹ tỳ này, nhẹ giọng hỏi.

- A phụ có ở nhà không?

- Chiêm sự mới từ nội cung về, đang đọc sách trong thư phòng.

Ông lão nói chuyện, tránh ra một đường, mỹ tỳ liền lách mình đi tới thư phòng. Ngôi nhà này cũng không tính là lớn lắm, phân ra làm hai cái nội viện và ngoại viện. Ông lão đưa mỹ tỳ, trực tiếp đi thẳng vào hậu viện, đến trước cửa một gian phòng, ông ra hiệu bảo mỹ tỳ đứng lại, tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa:

- Lão gia, Trường Nhi đến gặp ngài!

- Vào đi!

Trong thư phòng truyền ra một giọng nói hơi the thé, thanh âm vẫn còn mang chút mỏi mệt.

Mỹ tỳ vội vàng đi vào, trong thư phòng bày một giá sách, chính giữa có một thư án, bên cạnh là một lão giả đang ngồi, tuổi chừng hơn năm mươi, râu tóc cũng đã bạc, dưới hàm không có râu, khuôn mặt hơi mập, trên người lộ ra vẻ phú thái, nhưng không mất một phần khí chất tinh anh.

- Trường nhi, sao ngươi lại tới đây?

Lão giả kinh ngạc nhìn mỹ tỳ, trầm giọng hỏi.

- A phụ, xin hãy cứu Trường Nhi!

Mỹ tỳ đột nhiên quỳ xuống trước mặt lão giả, khóc thút thít nói:

- A phụ, Yến Nữ chết rồi, bị Diêm Nhạc giết chết… Đây đã là tỷ muội thứ chín bị gã giết. Trường Nhi sợ hãi, sợ không biết lúc nào, cũng sẽ bị Diêm Nhạc kia hại tính mạng, xin a phụ cứu ta!

Nếu Lưu Khám ở đây, có thể ngay lập tức nhận ra lão giả này rõ ràng là bạn của hắn năm xưa ở Hoàng Môn, Bách Lý Thuật. Khi Thủy Hoàng Đế còn sống, Bách Lý Thuật có được địa vị nhất định, thậm chí Thủy Hoàng Đế còn sống, đã định để cho Bách Lý Thuật tiếp chưởng chức vụ Lang trung Trung xa phủ, thay thế cho Triệu Cao. Nhưng đáng tiếc, hết thảy còn chưa kịp xảy ra, thoáng cái liền tan thành mây khói.

Thủy Hoàng Đế chết rồi, mà Bách Lý Thuật lại còn sống. Tình hình của y cũng không phải rất tốt. Với tính tình có thù tất báo của Triệu Cao, sao có thể dung hạ được Bách Lý Thuật. Cũng may, kiếp sống vài chục năm làm hoạn quan, đã khiến cho Bách Lý Thuật có được trái tim vô cùng kiên cường. Y không có chỗ để đi, cũng chỉ có thể ở lại trong cung Hàm Dương. Triệu Cao ngay từ đầu liền bãi chức Chiêm sự của y, rồi để y đi làm chưởng lý chuồng ngựa, làm một số việc đê tiện, Bách Lý Thuật vẫn luôn nhẫn nhịn. Về sau, y mua được một người Hoàng Môn được Triệu Cao tín nhiệm, cuối cùng thoát khỏi khổ ải. Nhưng Triệu Cao cũng không để cho y nắm giữ thực quyền, chỉ cho y phụ trách huấn luyện cung nữ ca múa, dùng để lấylòng Tần Nhị Thế. Bách Lý Thuật lại tiếp tục nhẫn nhịn còn hơn là làm cho sự tình thêm căng thẳng, trong một năm, cuối cùng cũng nở mày nở mặt, từ những cung nữ ca múa kia mà có được sự thưởng thức của Tần Nhị Thế, một lần nữa lại ngồi vào chức vụ Chiêm sự. Mà lúc đó, Triệu Cao muốn áp chế y cũng không dễ dàng.

Nhưng Bách Lý Thuật hiểu rõ, so với Triệu Cao, bản thân mình ở trước mặt Tần Nhị Thế cũng không là cái gì. Cho nên một lần nữa y hạ thấp tư thái, không nhúng tay vào những việc quá chức trách của mình. Mặc dù là trong phạm vi quản hạt của mình, Bách Lý Thuật cũng sẽ đến xin chỉ thị của Triệu Cao, thường xuyên qua lại, Triệu Cao cũng tiêu tan cảnh giác, thời gian này mới xem như sống khá hơn một chút.

Mỹ tỳ trước mặt, còn có Yến Nữ vừa bị giết chết, chính là cung nữ một tay Bách Lý Thuật huấn luyện ra. Về sau Triệu Cao tỏ vẻ chán ghét Tần Nhị Thế, Bách Lý Thuật cũng không đứng ra phản đối. Kỳ thật, mặc dù là y phản đối, cũng có chỗ nào có tác dụng sao? Chỉ một điểm này mà nói, Bách Lý Thuật đã rất hiểu bản thân nên làm gì.

Trường Nữ cùng Yến Nữ, đều là cung nữ lúc trước Bách Lý Thuật rất sủng ái, coi như vì chính mình mà huấn luyện ra. Vừa nghe thấy Yến Nữ bị giết, lòng Bách Lý Thuật đột nhiên giống như bị kim đâm, che ngực, thật lâu không nói nên lời.

- Trường Nhi, Diêm Nhạc kia sao lại giết Yến Nhi?

Mỹ tỳ vội vàng đem sự tình nghe được nói với Bách Lý Thuật một lượt. Trong lòng Bách Lý Thuật hơi rung động một chút, không khỏi hít sâu một hơi. Y biết rõ thái độ của Triệu Cao đối với Chương Hàm. Không phải là Triệu Cao không muốn động vào Chương Hàm, mà là lão ta không có cớ. Triệu Cao rất cố kỵ Chương Hàm, đặc biệt là danh vọng của Chương Hàm càng cao, lão ta lại càng sợ hãi.

Loại người giống như Triệu Cao, mang thù với tất cả những người có khả năng có thể uy hiếp đến lão. Người này khát vọng đối với quyền lực đã đến tình trạng bệnh hoạn. Thân là Trung thừa tướng, cơ hồ lão đã thâu tóm tất cả quyền lực ở khu Quan Trung, duy nhất không bị lão khống chế, chỉ sợ còn mỗi Vương Ly ở Bắc Cương, còn có Chương Hàm ở Sơn Đông. Vương Ly hiện đã không còn!

Bách Lý Thuật nhớ rõ, trước đó vài ngày, Triệu Cao nghe nói Vương Ly đại bại chết trận, chẳng những không đau lòng, ngược lại lại bày tiệc rượu trong phủ. Trong toàn bộ nước Tần, người có thể uy hiếp đến Triệu Cao, chính là gia tộc Vương thị cực kỳ quyền uy ở Quan Trung. Uy tín này ngưng tụ từ hai đời Vương Tiễn, Vương Bân, không thể bỏ qua. Nếu không có như vậy, Triệu Cao sao có thể sau cái chết của Vương Ly, trước tiên hạ chiếu trừng trị gia tộc Vương thị ở Đông Lăng? Cả nhà Vương gia hơn trăm người bị lão ta giết sạch. Hiện tại, đầu mâu của lão lại chỉ về hướng Chương Hàm, điều này rõ ràng là muốn làm cho nước Tần diệt vong hoàn toàn!

- A phụ…

Bách Lý Thuật không nói lời nào, Trường Nữ nhịn không được bèn gọi một tiếng.

- Trường Nhi, a phụ vô năng, chỉ sợ là…

Bách Lý Thuật nhắm mắt lại, trầm ngâm hồi lâu, thở dài một hơi:

- A phụ chỉ là một nhân vật nhỏ, không quan trọng, người ngoài nhìn vào, có vẻ rất phong quang thế nhưng… sau lưng Diêm Nhạc chính là Trung thừa tướng, ta tuy có tâm muốn đòi công đạo cho Yến Nữ, nhưng không có lực này. Trường Nhi, nhẫn nại một chút đi, nếu như thật sự không nhẫn được…

Bách Lý Thuật nói chuyện, trong mắt đột nhiên lóe sáng, nhưng chớp mắt, lại ảm đạm đi.

- A phụ, ngài nói tiếp đi a.

Bách Lý Thuật đứng lên, đi đến cửa thư phòng, mở cửa phòng ra. Y ló đầu ra ngoài, nhìn một lượt, sau đó lùi trở về.

- Trường Nhi, ngươi có dám không?

- Chỉ cần có thể thoát ly khỏi bể khổ kia, Trường nhi dám.

- Ta có một vị đồng liêu ngày xưa, hiện nay… nghe nói là y ở phương bắc rất tốt. Sau khi Vương Ly chết, y chiếm lấy Cửu Nguyên, Vân Trung, coi như là chư hầu một phương, không nghe theo lời Triệu Cao. Nếu ngươi dám, ta sẽ viết một phong thư, nhờ y chiếu cố ngươi.

Trường nữ nghe vậy, mở to mắt nhìn, khẽ nói:

- A phụ, ngài nói chính là Thiên mệnh Cửu Nguyên?

- Sao, ngươi cũng biết y sao?

- Lúc Diêm Nhạc lão tặc thương nghị công việc, có khi cũng không tị hiềm chúng ta, cho nên Trường Nhi cũng loáng thoáng nghe nói qua về vị Thiên mệnh Cửu Nguyên kia.

Bách Lý Thuật nói:

- Y là tiên đế thân phong Bắc Quảng Võ quân, quan nội hầu. Năm xưa cùng ta bạn giá đông tuần, từng đảm đương chức Ưng lang tướng, là một trong bát đại lang trung. Chỉ tiếc… Trường Nhi, ta muốn ngươi tạm thời quay trở về trong phủ của Diêm Nhạc, nhẫn nại một thời gian. Đợi… ta còn phải làm vài việc, đến lúc đó ngươi giúp ta mang hai thứ đồ vật cho Bắc Quảng Võ quân, coi như là một lễ yết kiến. Nếu thành công, tuổi già của ta và ngươi không cần âu sầu rồi.

Trường Nữ khẽ giật mình, lộ vẻ do dự. Nàng thật không muốn trở về nữa rồi, nhưng nàng cũng biết, nếu Bách Lý Thuật không giúp nàng, nàng căn bản là trốn không thoát. Nhẫn nại.. mặc dù còn phải trở lại cái động ma kia, nhưng cuối cùng cũng đã có một hy vọng, cuộc sống khá giả của nàng không thể nào ký thác vào trong động ma kia được.

- A phụ, Trường Nhi nghe lời ngươi!

Bách Lý Thuật nói:

- Sau khi ngươi trở về, phải tận lực nhẫn nại, không thể lộ ra một chút sơ hở. Còn có, ngươi phải tận lực nghe ngóng một chút động tĩnh của Diêm Nhạc. Giữa trưa mỗi ngày, ta sẽ để lão Bách Lý ở phố Tây Môn, đợi một canh giờ ở Đỗ Lăng Xuân tửu, ngươi có thể đem tin tức chuyển cho y.

Trưởng Nữ nghe xong, gật nhẹ đầu. Sau khi an ủi Trường Nữ trong chốc lát, Bách Lý Thuật bảo ông lão tiễn nàng về. Một mình y trong thư phòng, đi tới đi lui, như đang suy nghĩ việc gì đó rất quan trọng…

- Một bên là Quảng Võ quân, một bên là công tử Anh… cũng thế, trời ở Hàm Dương này, sớm muộn cũng phải đổi, dứt khoát đánh bạc một ván đi!

Bách Lý Thuật lẩm bẩm, hạ quyết tâm.

Sau khi Lưu Khám tuần thị Thần Mộc quan, từ biệt Quán Anh. Trạm kế tiếp, Lưu Khám muốn qua bắc Đại Hà, sau khi tiến về Vân Trung, lại xuôi về phía nam tới Nhạn Môn quận. Chung Ly Muội đã đánh vào Nhạn Môn, chiếm lĩnh phía bắc Câu Chú Sơn. Đúng như đám người Lưu Khám dự đoán, sau khi Vương Ly đại bại, quân ở Nhạn Môn quận đã mất đi người chủ tâm, khiến nhân tâm bàng hoàng. Hơn nữa tin tức từ Vân Trung truyền tới, khiến cho quân Tần lưu trú ở đây ý thức rõ được, hậu phương cơ địa đã mất.

Đi con đường nào đây?

Đang trong thời điểm tâm tư xuống dốc, Chung Ly Muội dẫn đầu sáu nghìn bộ quântiến quân thần tốc, trên đường đi cơ hồ không gặp sự chống cự mãnh liệt nào, liền thuận lợi đoạt lấy Nhạn Môn quận. Sau khi chiếm lĩnh Nhạn Môn quận, Chung Ly Muội cũng không liều lĩnh, y theo sự phân phó của Lưu Khám, nhanh chóng dựng lên quan ải ở Câu Chú sơn, đứng vững tại đó. Đại tướng Tư Mã Ngang của nước Triệu từng ý đồ đánh Câu Chú sơn, nhưng sau mấy lần cường công đều thất bại, liền ngoan ngoãn rút lui. Chung Ly Muội cũng không thừa thắng truy kích, mà tiếp tục ổn thủ ở Câu Chú sơn, đồng thời Lý Thành nhanh chóng phái quan lại tới, khống chế Nhạn Môn quận trong tay.

Cùng lúc đó, Lục Giả đến Trác quận, thuyết phục Trần Dư.

Trần Dư sở dĩ đồng ý nhường ra thông lộ ở Hằng Sơn quận, một mặt bởi vì sở bộ quân Tần của Thiệp Gian không bị tổn thất, sức chiến đấu vẫn rất mạnh. Nếu như cưỡng ép ngăn trở, kết quả của nó chính là mua bán lỗ vốn, khẳng định Trần Dư sẽ không muốn làm. Mặt khác, Trần Dư cũng cần ổn định thế cục nội bộ, đặc biệt là khi thanh thế quân Sở rất dọa người, sư hữu ngày xưa giờ lại trở mặt thành thù, nhu cầu của Trần Dư lúc này là cấp bách cần một minh hữu.

Lưu Khám cũng có thể coi là một minh hữu.

Mà điểm thứ ba, Trần Dư chuẩn bị lập lại Triệu vương. Y đã tìm được con mồ côi của Triệu Vương là Triệu Hiết, đang chuẩn bị dùng danh tiếng của Triệu Hiết để lập lại nước Triệu. Trần Dư cũng là người Thiên mệnh, cho nên y làm như vậy là muốn tiêu trừ địch ý của quân Sở. Ngươi nói ta là Thiên mệnh sở quy? Vậy được rồi, ta liền lập lại nước Triệu.

Đến lúc này, ngươi không thể nói ta là Thiên mệnh sở quy nữa đi! Nhưng cái Thiên mệnh này, đến tột cùng có ảnh hưởng tới Trần Dư hay không? Trong lòng mọi người đều biết rõ, Triệu Hiết chỉ là một bù nhìn, đợi sau khi Trần Dư đứng vững, ổn định thế cục, tuyệt đối sẽ kéo cái Thiên mệnh này ra. Hiện tại, không làm Thiên mệnh, chỉ là thời cơ chưa thành thục mà thôi. Tóm lại, mặc kệ Trần Dư nghĩ như thế nào, dù sao cũng đã nhường ra một thông lộ rồi.

Thư của Khoái Triệt cũng nhanh chóng đến tay Lưu Khám, sau khi xem xong, không những không vui mà còn có chút rầu rĩ. Sau khi đến Vân Trung, Lưu Khám cơ hồ không dừng ngựa, chỉ trong một ngày, liền lôi kéo Lý Thành lao tới Mã Ấp Tinh Ngược. Bởi vì nhân mã của Thiệp Gian sắp đến Câu Chú sơn rồi!

- Quân hầu, ngài tựa hồ cũng không vui!

Ở trong chiếc xe ngựa đặc chế của Lưu Khám, Lý Thành nhìn Lưu Khám đang mặt mày khổ sở, khẽ nói:

- Thiệp tướng quân tới đây, thực lực của chúng ta tăng lên nhiều, vì sao ngài lại không vui đâu?

- Cửu Nguyên ta hiện nay có bao nhiêu binh mã?

Lưu Khám không trả lời Lý Thành mà hỏi lại.

Lý Thành khẽ giật mình, rồi sau đó nghĩ nghĩ nói:

- Điều này cũng không khó tính ra, Bắc Quảng Võ hiện nay có ba nghìn binh mã, trong đó Xa binh là một nghìn, Khinh binh là hai nghìn. Hắc Kỳ quân của Quán Anh đóng ở Thần Mộc quan ngoại trừ tám trăm kỵ quân, trong khoảng thời gian này hợp nhất được ba nghìn người, có bốn nghìn chi chúng; Quý Bố ở Tịnh Châu đã bắt đầu mở Thủy Truân Điền. Nếu như theo tốc độ phát triển trước mắt, đến thời điểm thu hoạch vụ thu, dưới trướng y có thể tăng đến hai vạn người; đất Hà Nam có đại doanh Hàng Kim sơn, ước chừng khoảng một vạn người; Chung Ly Muội đóng ở Nhạn Môn hiện nay cũng có hơn mười nghìn nhân mã… Còn có Vân Trung quận, Mông thiếu quân xuất binh dồn lại, xây ở Vũ Xuyên trấn, ước chừng có khoảng ba nghìn người, dưới trướng ta cũng có khoảng bốn, năm nghìn người, hơn nữa ở Cửu Nguyên huyện…

Thanh âm của Lý Thành càng ngày càng nhỏ, sắc mặt cũng ngày càng khó nhìn.

Binh mã dưới trướng Lưu Khám đã tăng đến khoảng bốn vạn người. Nhưng trên thực tế binh mã khống chế trong tay Lưu Khám, sợ là không đến ba vạn.

Binh mã trong tay Mông Tật và Phùng Kính, phần lớn là bộ hạ của nước Tần ngày trước, phục tùng mệnh lệnh của hai người Mông, Phùng chứ không phải là Lưu Khám.

Mà binh mã lần này Thiệp Gian mang tới binh mã đã hơn sáu vạn người.

Tính toán như vậy, binh lực của Thiệp Gian chỉ sợ đã vượt xa Lưu Khám. Như vậy đến lúc đó, Cửu Nguyên, Vân Trung đến tột cùng là ai sẽ làm chủ đây? Vấn đề Lưu Khám lo lắng, chỉ sợ chính là ở đây. Đừng thấy Lưu Khám có bốn vạn người, nhưng có thể nhanh chóng hình thành sức chiến đấu sợ còn chưa đến hai nghìn. Với tình hình như vậy, Lưu Khám lấy được ưu thế như thế nào. Hơn nữa, đợi sau khi Thiệp Gian trở về, trong đất Cửu Nguyên tất nhiên sẽ sinh ra phe phái.

Nếu như Thiệp Gian cường thế một chút… hoặc là Thiệp Gian không cường thế, nhưng những người bên dưới Thiệp Gian, đều sẽ nghe mệnh lệnh của Lưu Khám sao? Bọn họ nhất định sẽ bức bách Thiệp Gian chiếm vị trí chủ đạo, mà khi đó, các hệ khác, ví dụ như binh mã của Mông Tật, Phùng Kính sẽ làm thế nào? Đến cuối cùng, rất có thể sẽ xuất hiện nhiều tình huống, những tính toán vất vả của Lưu Khám lại vô duyên cớ làm lợi cho người khác. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

Nghĩ đến những điều này, Lý Thành cũng có chút nhức đầu.

Mông Tật, Phùng Kính,Thiệp Gian… hoặc là chính mình hoặc có uy vọng trong quân, hoặc chính là bậc đức cao vọng trọng. Nếu chuyện này mà xử lý không tốt, sẽ tạo thành nội chiến ở Hà Nam. Đến lúc đó, đừng nói là Vương thiên hạ, làm không tốt ngay cả mạng sống cũng sẽ bị mất.

Lưu Khám thở dài một hơi, nở nụ cười khổ sở.

Trước kia không có binh tướng, thì muốn binh tướng; ngày nay binh tướng đều có, nhưng hắn lại vì mười vạn đại quân này mà vắt hết đầu óc để tính toán.

- Thủ Thận, ta muốn nhờ ngươi một việc.

Lý Thành vội vàng nói:

- Mặc cho quân hầu phân công.

Lưu Khám trầm ngâm một lát:

- Ta muốn ngươi tới Nhạn Môn, trước khi sở bộ của Thiệp Gian qua Câu Chú sơn, hãy ngăn lại y. Ta muốn cùng y… nói chuyện một mình.


/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status