Kure-nai

Chương 499-500: Phủ Việt Long Trì, Lưu thị lập quốc (15-16)

/16


Có lẽ với ánh mắt của hậu thế, Tử Mẫu kiếm không phải là vật gì không bình thường.

Ở hậu thế có một bộ phim tên là "Tân Long Môn khách sạn", ở trong đó đại hiệp đường đường chính chính cũng sử dụng Tử Mẫu kiếm.

Nhưng ở thời Tần mạt, bị bầu không khí của Chiến quốc ảnh hưởng, đám người hiệp khách đều phần lớn dựa vào bản lĩnh của bản thân mà bình thường sẽ không sử dụng kỹ xảo. Giống như trong rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp, tình huống ám khí bay đầy trời này rất ít gặp. Cái gọi là trộm cũng có đạo, chính là đạo lý này.

Đặc biệt là nhân vật thanh danh như Cái Nhiếp, càng phải như vậy. Một lời bất hòa, rút kiếm giải quyết, không có gì lớn lao cả. Nhưng dùng Tử Mẫu kiếm, là thuộc về thủ đoạn hạ cấp, làm người trơ trẽn rồi.

Cái Nhiếp đã dùng đến Tử Mẫu kiếm đã cho thấy quyết tâm giết Lưu Khám của ông đã kiên quyết đến cỡ nào. Ông muốn giết Lưu Khám, Lưu Khám tất nhiên cũng sẽ không khách khí. Nếu không phải hắn mặc bố giáp Bạc Nữ đưa trước khi đi, chặn lại được một kích trí mạng của Cái Nhiếp, chỉ sợ hiện tại đã là một cỗ tử thi rồi. Trong lòng giận tím mặt, Lưu Khám quét ngang kỳ… Nhưng trong khoảnh khắc đánh trúng Cái Nhiếp, trong lòng hắn đột nhiên lại khẽ động, Xích kỳ chợt trầm xuống, chặt đứt một cánh tay của Cái Nhiếp.

Máu tươi phun tung tóe lên mặt Lưu Khám.

Cái Nhiếp kêu thảm một tiếng, ngã vào vũng máu, Tử kiếm cũng theo cánh tay bị chém đứt, rơi trên mặt đất.

Mười thân binh nhanh chóng xông về phía trước, đao kiếm sáng loáng gác lên cổ Cái Nhiếp, đè chặt ông lại. Chung Ly Muội nhặt thanh Tử Mẫu kiếm từ dưới đất lên, đưa cho Lưu Khám. Hàn khí trên lưỡi kiếm bức người, nổi lên một vòng màu xanh lá, khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.

- Chủ công, trên thân kiếm có độc!

Mặt Chung Ly Muội biến sắc, nhẹ giọng nói.

Trong lòng Lưu Khám cũng không khỏi run lên, nhìn cái thanh kiếm chỉ dài ước chừng hai thước, rộng một chỉ này, sát ý trong lòng càng tăng lên.

- Chủ nhân, ngài không sao chứ?

Bạc Nữ ở trong đám người chạy tới, nhìn lỗ kiếm trên vạt áo, sắc mặt tái nhợt, giọng nói run run.

Lưu Khám cũng âm thầm nghĩ mà sợ.

Nếu hắn không có mặc vào bố giáp này, chỉ sợ sớm đã toi mạng rồi.

Không nói gì khác, chỉ cần bị một kiếm kia làm rách một chút da thôi, thì hôm nay bản thân ta có lẽ phải bỏ mạng ở đây rồi…

Cười lớn một tiếng, Lưu Khám hòa nhã nói:

- Bạc Nhi, nếu không có áo giáp hộ thân ngươi đưa, hôm nay ta chính là lành ít dữ nhiều rồi.

Mặt Bạc Nữ tái nhợt, hiện lên một vòng đỏ ửng, cúi đầu, cái cổ trắng như ngọc bày ra một đường cong duyên dáng.

Lưu Khám nói:

- Bạc Nhi, ngươi về phủ trước đi, Đồ Đồ bảo mọi người vể hết đi, Chung Ly lập tức phái người tiến hành cảnh giới trong thành. Cái Nhiếp này có thể ban ngày ban mặt đi ám sát, tuyệt không phải là một chuyện tình cờ, cần phải cẩn thận điều tra.

- Dạ!

Lý Thành, Khoái Triệt nhìn nhau, ẩn ẩn đoán được tâm tư của Lưu Khám.

Mặt Cái Nhiếp đầy vết máu đen, tức giận quát:

- Lưu Khám, việc này chính là một mình ta gây nên, ngươi đừng vội liên lụy đến người khác.

Lưu Khám thở phào một cái, chậm rãi đi đến bên người Cái Nhiếp, khoát tay bảo thân binh lui sang một bên. Cái Nhiếp hoàn hảo không chút tổn hại hắn còn không sợ, chứ đừng nói là Cái Nhiếp đã mất một tay… Ngồi xổm người xuống, lẳng lặng nhìn khuôn mặt không một chút huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy của Cái Nhiếp, hồi lâu sau Lưu Khám nói tiếp:

- Nhiếp huynh, uổng cho ngươi sống nhiều năm như vậy, còn được xưng là hào hiệp, vậy mà lại là cái đồ hỗn trướng không phân biệt thị phi.

- Lưu Khám, ngươi có thể giết ra, đừng có làm nhục ta.

Lưu Khám thở dài:

- Ta không làm nhục ngươi, mà là muốn nói với ngươi một sự thực.

Vừa nói, hắn vừa khoát tay ý bảo để cho y sinh tới cầm máu cho Cái Nhiếp và băng bó miệng vết thương.

- Ngươi nói ta vong ân phụ nghĩa, nhưng ngươi có biết hay không, sau khi Ô Thị Khỏa vào chiếm giữ Hà Nam đã làm việc gì đối với ta?

Ngươi có lẽ sẽ nói là ta vu oan hãm hại… ha ha, ta cần gì vu oan Ô Thị Khỏa y?

Ngắn ngủi trong hai năm, y cưỡng đoạt ba trăm dặm mục trường ở Kim Sơn, dê bò ngựa trong trường đều bị y chiếm lấy, nữ nhân thành Cù Diễn bị y cướp đi, nhiều tới bốn mươi bảy người, phàm là có chút tư sắc, người của Ô gia y chứ không phải là dùng danh bắt đào nô thì cấu kết quan phủ, tiến hành chà đạp.

Mười ba gia đình, tổng cộng sáu mươi bảy người bị y diệt môn.

Một trăm hai mươi sáu gia đình trôi giạt khắp nơi, hoặc là bị y đoạt đi làm nô, hoặc là bị y giết chết…

Chuyện như vậy, nhiều không kể xiết, mà vẻn vẹn chỉ trên đất Cù Diễn mà thôi. Cửu Nguyên, Tân Thành… trong bốn mươi bốn thành trì của Hà Nam, thì có tới mười bảy thành đều có án oan do Ô gia y gây nên. Nhiếp huynh, việc này ta khỏi cần phải nói, chỉ hỏi ngươi một câu, nếu ngươi cùng Ô Thị Khỏa y không có quan hệ gì, nếu sau khi nghe được những chuyện như vậy, ngươi sẽ nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ vẫn tán thành việc làm của y?

Mặt Cái Nhiếp tái nhợt, hiện lên một vệt khiếp sợ và hung ác nham hiểm.

Lưu Khám nói thêm:

- Nếu như Ô Thị Khỏa y chỉ là khi nam đoạt nữ, cưỡng đoạt dân tài, ta nói không chừng có thể để cho y một mạng, nhiều nhất là đưa y về Ô Thị. Nhưng y nghìn không nên, vạn không nên cấu kết Hồ Lỗ, ý đồ từ Hà Nam, chiếm Hà Bắc phong ốc, tự lập làm vương.

- Cái gì?

Lần này Cái Nhiếp giật mình thực sự.

- Y cấu kết người Hung Nô đem số lượng lớn đồng thiết đưa vào Long thành.

Theo ta được biết, Nhiếp huynh ngươi đã từng giúp y áp giải hàng hóa mấy lần. Hung Nô là hạng người nào chứ? Bắt bách tính ta, giết người Tần ta, hủy gia viên ta… Mông Điềm tướng quân và Đại công tử cơ hồ đã tụ tập sức lực của một nửa nước ta mới đuổi được bọn chúng ra khỏi Hà Nam. Nhưng là bây giờ, ngươi lại cùng với Ô Thị Khỏa kia đem đồng thiết bán cho người Hung Nô. Lúc này chúng nhỏ yếu, nhưng đợi khi mạnh mẽ về sau, chắc chắn sẽ ngóc đầu trở lại, lại họa hại đến cả triệu sinh linh ở đất Hà Nam! Một đám ác lang kia… mà Nhiếp huynh ngươi chính là đồng lõa nuôi sói bán nước!

Cái Nhiếp thở ồ ồ, sắc mặt tái nhợt, càng đỏ như máu.

Thành danh đến nay, gian vọng tiểu nhân chết dưới kiếm của ông nhiều vô số kể, dù ai nghe thấy tên Cái Nhiếp của ông, đều phải duỗi một ngón cái ra khen ngợi một tiếng hảo hán. Người làm hiệp nghĩa, trọng tình trọng nghĩa, coi nhẹ chết của bản thân mình, xem luật pháp như cặn bã. Cái Nhiếp một mực không biết là trong đó có lầm lỗi gì, thậm chí cho rằng, là nam tử phải như vậy mới đúng. Nhưng là hôm nay, dĩ vãng ông xem trọng, lại bị Lưu Khám mắng không đáng một đồng.

Tuy nói, Cái Nhiếp không hiểu được cái gì là đại nghĩa dân sinh, nhưng việc Hồ Lỗ giết hại dân sinh thì ông lại biết.

Sinh ra ở Du Thứ, ông đã gặp qua không ít thảm trạng bị Hồ Lỗ cướp bóc, nhưng chưa bao giờ có một lần, cho rằng những chuyện đó có quan hệ với ông.

Đúng hay là sai?

Những cảm xúc cứ tới ào ạt tới làm cho Cái Nhiếp cảm thấy trời đất quay cuồng.

Lý Thành thấy cảm xúc của ông bắt đầu kích động, lập tức sinh ra cảnh giác, khoát tay bảo thân binh chuẩn bị, chỉ cần Cái Nhiếp có chút không ổn, lập tức đánh chết tại chỗ. Lưu Khám lại không thèm để ý chút nào, lẳng lặng nhìn Cái Nhiếp. Sau một hồi, Cái Nhiếp đột nhiên rống to một tiếng:

- Ngươi đừng nói nữa!

- Được rồi, ngươi không muốn ta nói, ta không nói nữa!

Lưu Khám đứng dậy:

- Ta vẫn còn một câu nói kia, người làm hiệp, vì nước vì dân. Cái gì là hiệp? không phải là ngươi cầm lấy kiếm, giết mấy cái tên tiểu nhân gian vọng, giệt trừ mấy tham quan ô lại liền có thể được xưng một chữ "hiệp". Nam nhi đại trượng phu, phải bảo vệ quốc gia, đỉnh thiên lập địa… Niếp huynh, chính ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút, nếu như cảm thấy lời ta nói không đúng, ngươi còn có tay trái, cầm kiếm tới giết ta đi.

Nói xong, hắn nói với y sinh:

- Chẩn trị cẩn thận cho Nhiếp đại hiệp!

Một người thân binh dẫn ngựa tới, Lưu Khám xoay người lên ngựa, đi vào trong thành, không thèm nhìn lại Cái Nhiếp một cái.

Nếu như nói trước đó trong lòng hắn còn mộng hiệp khách, như vậy hiện tại, hắn đã không hề lưu luyến rồi… Cái gọi là hiệp khách, thì như thế nào?

Lão tử mưu được nghiệp lớn của thiên hạ, cùng với người phạm tội như ngươi, sao có thể nói giống nhau?

Trong khoảnh khắc này, tâm tư Lưu Khám đã không còn nghĩ cái gì là "ngang hàng", "dân chủ". Trong bất tri bất giác, hắn đã lột xác trở thành một nhân vật có thể bao quát thương sinh. Cái Nhiếp, thiên hạ đệ nhất kiếm khách… có là gì đâu!

Lý Thành cùng Khoái Triệt thúc ngựa theo sau.

Y sinh kia ngoắc tay bảo y hộ binh tiến lên, dùng cáng nâng Cái Nhiếp lên.

Lúc này đây, Cái Nhiếp không còn giãy dụa, mà đã chìm vào mê man trên cáng, thần trí ngày càng mơ hồ, đến cuối cùng đã hôn mê.

Mã Ấp lâm vào khủng hoảng. Truyện được copy tại TruyệnYY.com

Sau khi Lưu Khám trở lại phủ nha, lập tức triệu tập ba người Khoái Triệt, Lý Thành và Chung Ly Muội.

- Chung Ly, ngươi lập tức triệu tập đội ngũ, khởi hành suốt đêm, khống chế hai vùng Bình thành và Thiện Vô. Tra xét cẩn thận, đem những người tham gia ám sát bắt toàn bộ, tuyệt đối không thể buông tha một người.

- Dạ!

Chung Ly Muội đứng dậy định đi, lại bị Khoái Triệt gọi lại.

- Chung Ly tướng quân, ngươi biết làm thế nào để điều tra sao?

Chung Ly Muội khẽ giật mình, nghi hoặc nhìn Khoái Triệt, sau đó ánh mắt lại chuyển về phía Lưu Khám và Lý Thành, nhất thời có chút không hiểu.

- Xem ra ngươi không có hiểu rõ dụng ý của chủ công rồi..

Khoái Triệt cười nói:

- Trên đường trở về ta nghe Thủ Thận nói, chủ công chuẩn bị phổ biến tân pháp ở Hà Nam. Ha ha, nếu là phổ biến tân pháp, liền không thể tránh khỏi sẽ xúc phạm tới lợi ích của một số người. Nếu như những người này đều là thành phần có quyền thế ở địa phương, chẳng lẽ không phải sẽ sinh ra đại sự sao?

Chung Ly Muội là một người chưa từng biết quanh co.

Y xuất thân từ thôn phu, tính tình cương trực, không thể nào đánh đồng với người như Khoái Triệt, từ một sự kiện có thể liên tưởng rộng lớn hơn.

Nhưng Chung Ly Muội có thể chấp chưởng một quân, được Lưu Khám xem trọng, dù sao cũng không phải là kẻ ngu. Y rất nhanh đã hiểu được ý đồ của Lưu Khám.

Lưu Khám nói:

- Chung Ly, có thể ngươi thấy như vậy không ổn.

Nhưng việc phổ biến tân pháp, đành phải làm như vậy. Giống như một bụi cây gai, muốn nắm ở trong tay, nhất định phải loại bỏ những cái gai kia. Cũng may, Hà Nam không thể so với Quan Trung tám trăm dặm Tần Xuyên năm xưa, hoang vắng, mặc dù là người có quyền thế, nhưng căn cơ cũng không sâu.

Cần giải quyết dứt khoát, Nhạn Môn vừa động, thì Vân Trung sẽ động; Vân Trung vừa động thì Cửu Nguyên, thậm chí là toàn bộ Hà Nam đều sẽ động.

Hà Nam sẽ chết bao nhiêu người, sẽ chảy bao nhiêu máu, chỉ nhìn vào thủ đoạn của Chung Ly ngươi.

Nếu như ngươi làm một cách hoàn mỹ, thì thân sĩ các nơi sẽ sợ hãi, tất nhiên sẽ giảm được rất nhiều phiền toái, ít chảy nhiều máu, ít người chết; nhưng nếu như ngươi dây dưa dài dòng, chỉ sợ đến lúc đó, không khỏi máu chảy thành sông. Tóm lại, ta chỉ cần kết quả, không cần hỏi quá trình.

Khóe miệng Chung Ly Muội giật giật, chắp tay nói:

- Chủ công yên tâm, trong vòng mười ngày, ta chắc chắn giải quyết tất cả mọi vấn đề.

- Một mình ngươi trấn thủ Nhạn Môn, không khỏi sẽ mệt một chút.

Ta sẽ phái Lý Trì qua giúp ngươi… Mặt khác, ngươi chỉ có thể thu nạp quan lại bản địa, không thể để cho chính vụ xuất hiện sự buông lỏng.

Còn có, việc tổ hợp của đại quân, cũng nhất định phải mau chóng giải quyết.

Ta dự tính, không đến hai tháng, đất Hà Nam ta phải nghênh đón một trận đại chiến rồi. Đến lúc đó, ta hi vọng ngươi đã tiêu hóa được những binh mã này… Ừ, ta sẽ sai bạn nối khố Quán Anh của ngươi đến, ngoài ra ta sẽ để Đồ Đồ ở lại giúp ngươi, y chung quy cũng xuất thân từ đại doanh Lam Điền, hơn nữa còn là con cháu tướng môn. Với y cùng Lý Trì hai người đó tương trợ, mới có thể giúp ngươi trấn trụ được những duệ sĩ nước Tần kia.

Lý Trì là con thứ của Lý Do, tinh thông Tần luật, giỏi dùng luật pháp, từng làm Trường sử Lạc Dương lệnh.

Đồ Đồ lại càng không cần phải nói, đó là con của tiền Quốc úy Đồ Tuy. Đồ Tuy về sau bởi vì chinh phạt Nam Cương thất bại mà chết, nhưng có thể ngồi được lên ghế chủ soái, tất nhiên có bản lĩnh của ông. Có hai người này hiệp trợ, ở một mức độ rất lớn, có thể giảm bớt tâm tình khẩn trương của quân Tần.

- Khoái Triệt, ngươi lập tức phái người tới Đại quận liên hệ cùng Lý thiếu quân.

Nếu như ta đoán đúng, thế cục Sơn Đông này rất nhanh sẽ xảy ra biến hóa… Mong y nắm chắc thời cơ tự hành động. Một khi Lý thiếu quân hành động, Thủ Thận ở Vân Trung hiệp trợ, mau chóng ổn định lại cục diện Bắc Cương, tuyệt đối không thể để cho rung chuyển.

Khoái Triệt, Lý Thành đứng dậy tuân mệnh.

Mà Lưu Khám thì ngồi trong đại sảnh, ngẩn người một lúc lâu.

Lại một bằng hữu ngày xưa trở mặt thành thù… Bản thân mình tự cho là hiên ngang lẫm liệt, nhưng trên thực tế, thực sự có như hắn nói, vĩ đại như vậy?

Lưu Khám trải một tờ giấy ra, do dự một chút, đặt bút viết.

Sau một lát, hắn đem thư viết xong, gọi thân binh tới:

- Lập tức, cấp tốc tám trăm dặm, mang hai phong thư này đến Cù Diễn, một phong giao cho Tiêu Hà đại nhân, một phong khác… giao cho Ly Khâu.

Sự việc đã được kể rõ ràng rồi, Ly Khâu sẽ chọn lựa như thế nào đây?

Là ở lại hay là trở mặt thành thù với mình?

Không biết!

Lưu Khám thực sự không biết, kết cục này, cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì.

Sắc trời cũng đã muộn rồi, Lưu Khám đứng lên, quay lại phòng ngủ.

Bắc Cương tháng ba, khí lạnh đã hết. Ngoài phòng ngủ có hai cây hoa đào, hoa đào đang nở, rất mê người.

Bạc Nữ đang nằm tựa vào thư án, đang ngủ…

Xuân sam thật mỏng không che giấu được những đường cong uyển chuyển thành thục, một đầu tóc đen như mây, rơi xuống đầu vai, vài lọn tóc kia càng làm cho chiếc cổ trắng ngọc gợi cảm nửa kín nửa hở, đặc biệt trêu ngươi. Bước chân Lưu Khám, nhẹ nhàng hơn một chút, đem một chiếc áo lớn, phủ lên người Bạc Nữ.

Ngồi xổm xuống, nhìn nữ tử đang ngủ say, Lưu Khám sinh lòng cảm khái. Nếu không phải nhờ nàng, mình hôm nay chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều. Về chuyện của Bạc Nữ, Lã Tu cũng đã ít nhiều nói với Lưu Khám.

Chỉ là trước đây, Lưu Khám cũng không để ý.

Bạc Nữ chỉ là một tiểu cô nương, lại không nghĩ sau một ngày đông đi qua, tiểu nữ nhi đã trưởng thành…

Sợi tóc toát lên mùi hương đậu khấu thơm ngát. Từ khi Bạc Nữ được đưa tới, có phần chú ý đến vệ sinh của chính mình, gội đầu nhiều lần. Món đồ như xà phòng cũng không phải là thứ khó tìm, với địa vị bây giờ của Lưu Khám, tất nhiên là phải dùng một chút xà phòng cao cấp. Từ đó, trên người Bạc Nữ cũng liền theo hương thơm của loại xà phòng này.

- A!

Lưu Khám có chút nhịn không được, đặt môi xuống lọn tóc của Bạc Nữ.

Đã rất lâu rồi không chạm tới nữ nhân, cẩn thận tính toán ra, từ khi hắn rời khỏi Lâu Thương, trong khoảng một năm, thậm chí ngay cả Lữ Tu cũng chưa chạm vào. Không phải hắn có mới nới cũ, phiền chán Lữ Tu. Thật sự trong một năm này, căn bản hắn không có thời gian nghĩ đến những chuyện này.

Hiện nay, bảy trăm nghìn quân Tần nhập cốc, sắp tới phổ biến tân pháp. Đại sự ở Hà Nam đã dần dần bình ổn, tâm tình của Lưu Khám cũng buông lỏng hơn.

Nhưng trong khoảnh khắc hắn định hôn lên lọn tóc, Bạc Nữ gần đây ngủ rất cảnh giác, đột nhiên tỉnh dậy, vừa quay đầu, môi anh đào trong lúc lơ đãng chạm nhẹ vào môi Lưu Khám.

Mặt Bạc Nữ đỏ bừng lên…

Mà chỉ cái chạm nhẹ này, tựa hộ thoáng cái thổi bùng lên ham muốn gần một năm bị đè nén trong thân thể Lưu Khám. Hắn vươn tay ôm lấy Bạc Nữ vào trong ngực. Bầu ngực mềm mại của cô gái nhỏ nhắn xinh xắn Giang Nam, mặc dù cách một tầng áo xuân, nhưng lại rõ ràng rơi vào trong tay Lưu Khám.

Hắn không kiềm chế được cúi đầu xuống hôn lên chiếc cổ tuyết trắng, tinh tế trơn mềm như ngọc. Thân thể Bạc Nữ thoáng cái cứng ngắc, theo bản năng muốn tránh thoát, nhưng có thể nào tránh thoát được bàn tay lớn của Lưu Khám. Bộ ngực gợi cảm cách quần áo va chạm, làm cho nàng cảm thấy toàn thân nóng lên, tứ chi vô lực. Mà Lưu Khám cũng có thể cảm nhận được hai đầu vú cương lên, hắn chạm đến, dục vọng trong lòng lập tức càng tăng lên.

Hắn ôm lấy Bạc Nữ, cởi từng lớp áo ra. Xuân sam rơi xuống, cơ hồ không có bất kỳ ngăn cản nào, Lưu Khám đứng dậy, nâng Bạc Nữ lên, ôm chặt lấy bờ eo thon nhỏ nhắn làm cho một tầng da của Bạc Nữ run rẩy. Trong miệng nàng vốn là một tiếng thét kinh hãi, chợt phát ra thành một tiếng rên rỉ yếu đuối.

- Xin chủ nhân… hạnh …!

Hạnh, ý chính là "việc kia", cũng là từ chuyên dụng của người trên đối với hạ nhân.

Lời còn chưa dứt, Lưu Khám đã hôn lên môi Bạc Nữ, quần áo rơi xuống, da thịt kề xát, ngã xuống giường…

Một tiếng yêu kiều, đã mang đến một đêm vô tận gió trăng!

Sáng sớm, Lưu Khám tỉnh lại. Bạc Nữ lười biếng nằm trong lồng ngực hắn, một lọn tóc che trên mặt, mang theo một mạt xuân tình.

Nhìn kỹ, cô gái trẻ này không phải là rất xinh đẹp, nhưng lại có một vẻ gợi cảm đặc biệt. Vẻ quyến rũ đặc biệt của nàng, nếu không nhấm nháp, tuyệt không thể cảm nhận được tư vị mỹ diệu trong đó. Tâm thần Lưu Khám rung động, ngón tay xẹt qua đường cong lả lướt của Bạc Nữ, đổi lấy một tiếng rên rỉ mềm mại…

- Quân hầu, có mật báo từ Hàm Dương!

Ngay khi Lưu Khám đang nhiệt huyết sôi trào, ngoài đình viện lại truyền đến một thanh âm giết chết phong tình.

Mật báo Hàm Dương?

Lưu Khám khẽ giật mình, dục vọng lập tức bị đánh tan.

Bạc Nữ cũng tỉnh táo lại, mắc cỡ "ưm" một tiếng, dùng chăn che mặt lại, chỉ lộ ra một áng tóc.

Lưu Khám khẽ hôn một lọn tóc:

- Bạc Nhi, nàng ở lại tĩnh dưỡng một chút, ta đi xử lý chút công vụ… lát nữa ta bảo người tới hầu hạ nàng dậy.

- Đừng!

Bạc Nữ xấu hổ đỏ mặt nhưng nghe Lưu Khám nói vậy vẫn kéo chăn xuống.

- Chủ nhân cứ đi làm việc đi, Bạc Nhi không việc gì, lát nữa tự mình dậy là được.

Nghĩ đến chắc là sợ người khác trông thấy mà xấu hổ rồi… Lưu Khám cười cười xoay người ngồi dậy, nói vọng ra ngoài:

- Lập tức lệnh cho Khoái tiên sinh tới, mật báo đưa đến thư phòng đi.

- Dạ!

Tiếng bước chân xa dần, Lưu Khám cũng mặc quần áo.

Bạc Nữ cố gắng đứng dậy, lông mày không khỏi cau lại, hạ thân không ổn làm cho nàng ít nhiều có chút khó chịu. Nhưng nàng vẫn dịu dàng hầu Lưu Khám mặc quần áo. Chỉ là trong quá trình mặc, hai bàn tay to của Lưu Khám, không biết bao nhiêu lần dính chặt tới bầu ngực nở nang kia.

- Triệu Cao sẽ hạ thủ đối với Chương Hàm?

Trong thư phòng, Lưu Khám xem xong mật báo, không khỏi sửng sốt…


/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status