“Nếu tôi không thể tự mình sử dụng đá ngũ sắc, mà trùng hợp là mấy người cũng nắm giữ rất nhiều kiến thức tôi không biết thì tại sao đôi bên lại không hợp tác? “
Tùng Hạ quả thật đang thấy toát mồ hôi lạnh, cứ theo ý này, chỉ khi tất cả dị nhân và động vật biến dị vượt mức bình thường đều chết hết thì mới có thể hạ thấp mức độ đánh giá của ý thức Cambri, khiến thế giới này có thể trở về như xưa. Họ liều mạng góp nhặt ngọc Con Rối, ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần nghĩ cách phong bế năng lượng mà nó phóng thích ra là có thể ngăn cản loài người và động thực vật tiếp tục tiến hóa, đại họa sẽ chấm dứt, nhưng họ đều đã nhầm rồi.
Vậy mọi chuyện họ đã làm là vì cái gì? Chẳng phải tất cả mọi người đều vĩ đại đến độ bằng lòng hy sinh bản thân để bảo toàn người thường, cho loài người tiếp tục tồn tại. Ít nhất nếu họ biết điều này từ trước, sẽ có rất nhiều người tuyệt đối không có chuyện ba lần bảy lượt đi liều chết lấy về ngọc Con Rối, nhất là những dị nhân lợi hại, chẳng nhẽ họ lại không đi tìm một chốn non xanh nước biếc bình an sống hết một đời? Dù sao thì liều mạng cũng chết, không liều mạng cũng chết, trong môi trường khắc nghiệt này, có mấy người còn có thể giữ được sự vô tư? Tùng Hạ tự vấn bản thân cũng không thể làm được. Cậu và những người cậu quý trọng đã nhiều lần vào sinh ra tử, hứng chịu vô số tra tấn sợ hãi và đau đớn là để chấm dứt đại nạn, đồng tâm hiệp lực với với đồng bào dựng lại quê nhà, sống những ngày hạnh phúc ấm no chứ không phải cuối cùng tự sát tập thể đổi lấy những người khác kéo dài hơi tàn trên hành tinh vô số tai họa này! Kết quả này, cậu không thể chấp nhận!
Không chỉ có cậu, sắc mặt những người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Thiện Minh bực tức dụi thuốc lá: “Thật sự là vậy? Thế còn đến chỗ này chịu khổ làm cái khỉ gì nữa? Ông đây ở Bắc Kinh có ăn có uống, chạy đến chỗ này vào sinh ra tử, không phải để hy sinh để cứu vớt nhân cmn loại gì đó!”
Tùng Hạ cười khổ: “Tuy rằng quả thật là muốn cứu vớt loài người nên chúng tôi cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý để hy sinh bất cứ lúc nào, nhưng nếu ngay từ đầu đã định là không có phần sống, tôi đây đúng là… thà về nhà.” Cậu không có tấm lòng cao thượng đến thế, nếu sự thật tàn nhẫn như vậy, cậu chỉ muốn đưa mọi người rời khỏi này, vui vẻ thoải mái sống vài năm, lúc chết cũng không quá nuối tiếc. Nếu chuyện này bị những người khác biết, có lẽ đa phần sẽ giống cậu, lập tức đánh mất ý chí chiến đấu. Nhưng đây chính là con đường duy nhất ư? Cậu không phục! Những dị nhân có được trí tuệ đỉnh cao, vũ lực hùng mạnh rõ ràng là những người có thể thích ứng nhất với thời đại mới này, vì sao lại trở thành vật hi sinh? Gần ba năm, họ đấu tranh, phản kháng, đơn giản là vì trong lòng có hy vọng vô hạn, nay đã sắp thu về hoàn chỉnh ngọc Con Rối, buông tay ở đây, có ai cam tâm? Cậu nói: “Nhất định phải có cách khác chứ, nhiều dị nhân như vậy, đừng nói là tự sát, ngay cả bảo họ đứng yên cho ông giết, ông cũng phải giết không biết đến năm nào tháng nào, muốn tiêu diệt dị nhân đâu có dễ dàng như vậy, tôi sẽ không chấp nhận cách này, những người khác cũng không thể chấp nhận.”
Giang Doanh cười lạnh: “Đương nhiên, muốn tôi hy sinh bản thân để đám người thường vô dụng sống sót quả là một chuyện nực cười, cho nên tôi mới muốn tìm được đá ngũ sắc. Trương thiên sư nhất định biết rất nhiều bí mật chúng ta không biết, nếu cho tôi sử dụng đá ngũ sắc, tôi nhất định có cách sống sót.” Hắn siết chặt nắm đấm từ bàn tay dị dạng, nét mặt hoàn toàn là tự phụ.
Tùng Hạ thầm nghĩ, tri thức trong ngọc cổ rõ ràng đều là tuyệt học của Đạo gia, như vậy giọng nói già nua ấy là Trương thiên sư ư? Trương thiên sư không chỉ biết bí mật của ý thức Cambri mà thậm chí có thể lợi dụng năng lượng Cambri giúp con người tiến hóa, chế tạo và cải tạo công cụ. Hiểu biết của Trương thiên sư đối với ý thức Cambri cao thâm gấp họ vô số lần. Giang Doanh nói đúng, đá ngũ sắc – cũng chính là ngọc cổ – quả thật dùng để cứu giúp loài người. Có lẽ xuất phát từ nguyên nhân gì đó mà Trương thiên sư không thể ngăn cản đại nạn, cho nên đã lưu truyền ngọc cổ cho đến ngày nay, giúp họ chống lại ý thức Cambri? Nhưng mà… vì sao ngoại hình của ngọc cổ lại thay đổi? Và vì sao trong ngọc cổ lại xuất hiện chữ Phạn nhà Phật? Chiếc hộp họ đã phát hiện trong địa cung dưới tháp Đại Nhạn có phải dùng để chứa ngọc cổ hay không? Chẳng lẽ trong vòng hai ngàn năm qua, ngọc cổ cũng đã xảy ra chuyện đó, cho nên mới từ đá ngũ sắc biến thành hình dạng cổ xưa bình thường này? Xem ra, tuy đã chạm đến trung tâm của bí mật, song vẫn có rất nhiều điều mà họ không hiểu lắm.
Trang Nghiêu cũng cười lạnh: “Nếu quả thật Trương thiên sư có cách thì ông ta còn để lại đá ngũ sắc làm gì, cứ truyền thẳng biện pháp cho hậu nhân không phải là được rồi hay sao.”
“Nhất định Trương thiên sư có nỗi khổ gì đó. Hơn nữa, vào thời điểm đó, rõ ràng dị nhân còn rất ít, có lẽ Trương thiên sư thế đơn lực bạc, tuy rằng biết rất nhiều bí mật, nhưng không có cách xoay chuyển tình thế. Ông ta lại dự đoán được chuyện ý thức Cambri nhất định sẽ trở lại, cho nên, nhất định ông ta đã đặt đáp án lớn nhất vào trong đá ngũ sắc.”
Tùng Hạ khó hiểu: “Nếu ý thức Cambri thức tỉnh vào thời viễn cổ là vì lúc đó tiến hóa ra một lượng lớn dị nhân có được thần lực, cuộc đại thanh tẩy bây giờ của ý thức Cambri là vì con người có được công nghệ cao, như vậy lí do ý thức Cambri gây khó dễ vào thời Đông Hán là gì? Con người ở thời Đông Hán, trình độ khoa học kỹ thuật còn rất thấp, cũng không thấy có ghi lại bao nhiêu thần nhân.”
Trang Nghiêu nói: “Đó chắc là vì ý thức Cambri kiểm tra thấy trí tuệ của con người. Hai ngàn năm trước, sự phát triển của con người tuy rằng hoàn toàn không thể so được với hiện tại, song nếu so với các giống loài khác cùng thời kỳ thì sao? Anh đừng quên, thứ ý thức Cambri kiểm tra là trạng thái cân bằng giữa các giống loài trên địa cầu ở cùng một thời điểm. Vào thời kỳ đó, con người đã thành thạo chế tạo và vận dụng công cụ, thành lập chế độ xã hội, thông dụng chữ viết và nghệ thuật, biết nuôi dưỡng gia cầm, cải tạo tự nhiên, đối với những giống loài khác cùng thời kì mà nói, con người đã bắt đầu có sự uy hiếp.”
Tùng Hạ gật đầu, tự giễu: “Thông minh quá căn bản không phải chuyện tốt, con gián sống hàng trăm triệu năm cũng không thấy ý thức Cambri muốn diệt tuyệt nó.”
“Đây chính là cái giá của sự tiến hóa.”
Tôn tiên sinh hỏi Giang Doanh: “Em còn phát hiện được di vật gì của Trương thiên sư trong tòa thành ngầm này?”
“Trải qua nghiên cứu và suy đoán, vừa rồi chính là toàn bộ những gì tôi biết trước mắt. Bây giờ đến lượt tôi hỏi mấy người, không phải bên ngoài không có một chút đầu mối gì của đá ngũ sắc chứ.”
Tôn tiên sinh trầm giọng nói: “Trước khi đi vào đây, chúng tôi chưa từng nghe nói đến đá ngũ sắc bao giờ, em muốn biết được manh mối gì từ chỗ chúng tôi?” Căn cứ theo thông tin hiện có, ông đã có thể đoán ra ngọn nguồn khả năng của Tùng Hạ nhất định có liên quan với đá ngũ sắc, nói không chừng Tùng Hạ chính là người có được nó, nhưng trực giác nói cho ông biết Giang Doanh không nên có được miếng đá đó.
“Trong số mấy người có một người, người đó không thuộc về bất cứ loại nào trong hệ thống biến dị của loài người, người đó có được khả năng mà tất cả dị nhân đều không có, người đó có thể trị thương cho người khác, có thể chế tạo một loại công cụ phòng thủ bằng năng lượng.” Ánh mắt Giang Doanh dừng lại trên người Tùng Hạ: “Phán đoán của tôi không có sai lầm, cậu nhất định có liên quan đến đá ngũ sắc, nếu không, khả năng của cậu đến từ nơi nào?”
Nét mặt Tùng Hạ thoáng thay đổi: “Khả năng của tôi? Không một dị nhân nào biết được khả năng của mình đến từ đâu thì sao tôi biết được.”
Giang Doanh cười ha ha: “Xung quanh cậu có nhiều dị nhân tiến hóa não bộ như vậy, chẳng lẽ họ chưa nói với cậu, đừng nói dối trước mặt dị nhân tiến hóa não bộ?”
Tùng Hạ cắn chặt răng, căn bản không biết tiếp tục như thế nào, cho dù cậu có nói gì, Giang Doanh cũng nhìn ra được.
Giang Doanh tiến gần nhìn cậu: “Mấy người vừa tiến vào Thanh Hải, tôi đã bắt đầu âm thầm quan sát, thu thập thông tin của mấy người, khắp Thanh Hải này đâu đâu cũng là tai mắt của tôi, đừng tưởng rằng có thể giấu tôi được chuyện gì. Khả năng của cậu khác với tất cả dị nhân khác, trong cơ thể dị nhân khác chỉ có thể do một loại năng lượng Ngũ Hành chiếm thế chủ đạo, nhưng cậu lại không gặp phải trở ngại này, ngay cả cô gái người Nga kia, thân là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc, chỉ có thể trị thương cho người có cùng thuộc tính và có thuộc tính tương sinh với mình, còn cậu có thể chữa cho bất cứ người hay động vật nào. Kỳ diệu nhất là công cụ phòng thủ bằng năng lượng mà cậu chế tạo. Sau khi biết được sự tồn tại của thứ này, tôi từng cố ý giải phẫu thi thể một đồng đội đã tử vong của mấy người ở Golmud, trong miếng ngọc đó ẩn chứa một loại năng lượng thuần, hơn nữa dùng một kỹ thuật viết bùa đặc biệt tạo thành. Có thể kết hợp tuyệt học Đạo gia và năng lượng Cambri, từ cổ chí kim vốn nên chỉ có một người có thể làm được, đó chính là Trương Đạo Lăng, nhưng cậu cũng đã học được. Đá ngũ sắc có phải nằm trong tay cậu hay không?”
Qua mỗi câu nói của Giang Doanh, sắc mặt Tùng Hạ càng ngày càng thêm tái, cho dù cậu không thừa nhận thì cũng sẽ bị Giang Doanh nhìn thấu.
Trang Nghiêu vừa muốn mở miệng, Giang Doanh đã giơ tay chặn lời nó: “Cậu bạn nhỏ, thân là dị nhân tiến hóa não bộ, tuy cậu có thể nói dối trước mặt tôi, nhưng cậu không thay đổi được phán đoán của tôi đâu. Nhóc con, giao đá ngũ sắc ra đây, không phải cậu cho rằng tôi nhàn rỗi không có việc gì làm mà hao tâm tổn trí để cho mấy người xuống đây nghe những thông tin tôi khổ sở nghiên cứu ra chứ.”
Tùng Hạ bình tĩnh trở lại: “Phải, đá ngũ sắc ở chỗ tôi, nhưng chỉ có tôi mới có thể sử dụng.”
Giang Doanh nheo mắt lại, nhìn ra được những lời này Tùng Hạ không nói dối, nhưng vẫn không tin cho lắm: “Nghe đồn Trương Giác có được đá ngũ sắc, hơn nữa dùng được chút sơ qua, sao nay đến chỗ cậu lại chỉ có cậu mới có thể sử dụng.”
“Tin hay không tùy ông, ông muốn sử dụng đá ngũ sắc thì giao ngọc Con Rối cho chúng tôi, cùng nhau rời khỏi đây, quay về Bắc Kinh, chỗ đó có vô số dị nhân tiến hóa não bộ, họ đều đang cố gắng vì tương lai loài người, ông hoàn toàn có thể giúp họ một tay.”
Giang Doanh cười ha ha: “Thằng ngốc, cậu vẫn chưa hiểu sao, ý thức Cambri căn bản sẽ không cho nhiều dị nhân tiến hóa não bộ, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên như thế sống. Đến cuối cùng mấy người đều sẽ chết, đá ngũ sắc không cứu được toàn bộ nhân loại, nhưng nó có thể cứu tôi, nó có thể khiến tôi trở nên mạnh mẽ vô cùng, cho dù ý thức Cambri có biến môi trường trở nên khắc nghiệt hơn nữa cũng không thể ngăn tôi tiếp tục sống sót.”
Tôn tiên sinh lạnh lùng nói: “Giang Doanh, em quả thật vô sỉ, vì ngọc Con Rối, vì ngăn cản đại nạn này, có biết bao người vô danh đã hy sinh. Nếu quả thật đá ngũ sắc có thể cứu vớt toàn bộ loài người, sao em dám chiếm nó làm của riêng?”
“Vì sao tôi không dám? Mấy người đổ máu liều mạng đổi được cái gì? Sớm muộn gì mấy người cũng phải chết, ha ha ha ha.”
Tùng Hạ siết chặt nắm đấm: “Ông không thể chiếm đoạt đá ngũ sắc, tôi và đá ngũ sắc có một mối liên hệ nào đó, không chỉ có tôi mới có thể sử dụng, thậm chí nó không thể tách khỏi tôi. Đá ngũ sắc ở ngay trên người tôi, nhưng nếu ông dám làm tổn thương chúng tôi, dù ông có chiếm được, nó cũng chỉ là một miếng đá vô dụng mà thôi.” Tùng Hạ biết đã không thể giấu diếm nên cứ nói thẳng ra. Đứng trước mặt Giang Doanh và con linh miêu này, bốn người họ căn bản không có sức phản kháng, bây giờ chỉ có thể nghĩ cách giữ mạng trước.
Giang Doanh nheo mắt lại. Nếu Tùng Hạ không nói dối thì chẳng lẽ nói thật? Chỉ có thằng nhóc này mới có thể dùng đá ngũ sắc? Hắn nửa tin nửa ngờ: “Giao đá ngũ sắc cho tôi xem.”
Tùng Hạ cởi khuy áo, tháo bỏ lớp lớp băng quấn trên bụng, sau đó cầm ra một miếng ngọc cổ lớn bằng lòng bàn tay, thoạt nhìn hết sức tầm thường, thậm chí nếu đặt nó ở trước tận thế, vừa nhìn đã biết là một miếng ngọc rẻ tiền.
Giang Doanh hai mắt mở to, đứng lên, đi tới phía Tùng Hạ.
Tùng Hạ lui về phía sau một bước, nắm chặt ngọc cổ, bề ngoài dị dạng của Giang Doanh khiến trong lòng cậu nổi lên một trận ghê tởm.
Giang Doanh đi đến trước mặt cậu, nắm lấy ngọc cổ, đặt ở trước mắt quan sát tỉ mỉ, nét mặt không ngừng biến hóa, như thể đang nghi ngờ: “Đây là đá ngũ sắc?” Hiển nhiên hắn không cảm giác được gì, thậm chí bề ngoài cũng rất khác đá ngũ sắc vẽ trong bức bích họa.
Tùng Hạ hừ một tiếng: “Là ông nói nó là vậy, sao tôi biết có phải hay không.”
“Khả năng của cậu đến từ cái này?”
“Đúng.”
“Cậu… sử dụng nó như thế nào?”
“Tôi… sau khi tôi nhặt được nó thì biến dị, phương thức biến dị không giống người khác, tôi có thể trị thương cho mọi người, sau khi biến dị lại đạt được một vài khả năng không tưởng.” Tùng Hạ nhớ Trang Nghiêu từng dạy họ, nếu muốn nói dối trước mặt dị nhân tiến hóa não bộ, không nói thì thôi, đã nói thì nhất định không thể nói thẳng, phải nghĩ cách cắt giảm thông tin mình muốn giấu, bảo đảm mỗi một câu mình nói đều là sự thật, nhưng không có nội dung quan trọng. Vừa rồi khi Giang Doanh hỏi cậu, có rất nhiều vấn đề không đen thì trắng, cậu chỉ có thể chọn đúng hoặc sai, rốt cuộc bây giờ khiến hắn bắt được một vấn đề có thể hơi phát huy được IQ của mình.
“Có được nó như thế nào?”
“Sao tôi biết có được nó như thế nào, nó chỉ cho tôi có được khả năng như vậy thế thôi.”
“Vậy công cụ phòng thủ thì sao? Cậu làm thế nào để có nó?”
“Nó dạy tôi.”
Giang Doanh cả giận: “Đừng có quanh co lòng vòng!” Nói xong đưa tay muốn bóp cổ Tùng Hạ.
Thiện Minh nhanh chóng bắt được cổ tay hắn trước, lại giơ một tay bóp chặt cổ hắn.
Con linh miêu lớn kia đứng lên, gầm gừ về phía Thiện Minh một tiếng.
Giang Doanh lạnh lùng cười nhìn Thiện Minh, ánh mắt đột nhiên lóe sáng, Thiện Minh trừng lớn đôi mắt, con ngươi co hẹp, nét mặt đột nhiên trở nên giống như cực kỳ đau khổ, quỳ gối xuống đất, ôm chặt lấy đầu.
Tôn tiên sinh lạnh lùng nói: “Giang Doanh, dừng tay!”
Giang Doanh khinh miệt hừ một tiếng, tạm ngừng quấy nhiễu sóng điện não, Thiện Minh ngã vật xuống đất, nét mặt vặn vẹo, mồ hôi lạnh tuôn ra dữ dội, hắn cắn môi, không phát ra một tiếng nào. Tùng Hạ nâng hắn dậy: “Thiện ca? Anh không sao chứ?”
Thiện Minh lắc đầu, hung tợn trừng Giang Doanh.
Giang Doanh bắt lấy ngọc cổ, lui về phía sau vài bước, xoa xoa đầu linh miêu: “Cậu không nói, không sao, cái chúng ta có là thời gian, tôi có thể lấy được mọi ký ức của cậu.” Hắn đi lại về phía cái ghế dựa kia, hiển nhiên khi hành động, cái đầu trở thành gánh nặng rất lớn với hắn. Còn chưa đi đến bên ghế dựa, hắn đột nhiên bị một nguồn lực kỳ quái kéo về. Kinh hãi quay đầu, Giang Doanh phát hiện bốn phía không có gì cả. Hắn vội cúi đầu, nhìn miếng ngọc trong tay.
Tùng Hạ nói: “Tôi nói rồi, nó không thể rời khỏi tôi, nếu ông không thể bảo đảm chúng tôi an toàn trở ra, ông vừa không chiếm được, cũng không dùng được nó. Lối thoát duy nhất của ông là hợp tác với chúng tôi.”
Giang Doanh thâm trầm nhìn cậu hồi lâu, đi tới trả miếng ngọc cho cậu: “Thú vị, cậu có được nó như thế nào? Vì sao đôi bên lại bị ràng buộc với nhau?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy miếng ngọc này, tôi không cẩn thận nhỏ máu lên nó, sau đó tôi ‘lập khế ước’ với nó.”
“Máu?”
Tùng Hạ châm biếm: “Ông cũng thử xem?”
Giang Doanh không để ý đến sự khiêu khích của cậu, chỉ là như có chút đăm chiêu nhìn cậu. Hồi lâu, hắn ta mới nói: “Vì sao lại là cậu nhỉ? Vì sao đá ngũ sắc lại chọn cậu? Vì sao Trương thiên sư lại chọn cậu?”
“Sao tôi biết được.”
Trang Nghiêu mở miệng: “Có thể là ‘gene’ không?”
Ánh mắt Giang Doanh sáng lên, có chút cuống cuồng: “Gene, phải rồi, rốt cuộc cậu di truyền loại gene viễn cổ nào?”
Trang Nghiêu nói: “Nếu bộ gene quyết định phương hướng biến dị của chúng ta, như vậy cũng có khả năng bộ gene của Tùng Hạ đã quyết định anh ta có được đá ngũ sắc, có được khả năng này.”
Giang Doanh dùng một ánh mắt nóng bỏng khiến người sợ hãi để nhìn Tùng Hạ: “Rốt cuộc cậu đã kế thừa bộ gene viễn cổ gì không giống chúng tôi?”
Trang Nghiêu cười lạnh: “Nếu bộ gene quyết định mọi thứ thì ông có chiếm được đá ngũ sắc cũng vô dụng.”
Giang Doanh hừ một tiếng: “Đá ngũ sắc mất tích hai ngàn năm, còn có rất nhiều bí mật không có đáp án, nói lời tạm biệt lúc này vẫn còn quá sớm.”
Thiện Minh quát: “Đồ yêu quái đầu bự này sao nói nhảm nhiều thế, mẹ nó mang cái gì ăn đến đây.”
Giang Doanh không để ý đến hắn, gật đầu với con linh miêu lớn. Linh miêu lẩn đến phía sau một bục thí nghiệm, tha ra một con chuột lông xám máu me be bét, ném tới trước mặt họ, lại kéo đến một cái giá nướng thịt đơn giản cho họ. Con chuột này cũng đủ lớn, mười người cũng không ăn hết, chỉ là có chút ghê tởm, có điều mấy người cũng không để ý, họ từng ăn nhiều thứ ghê tởm hơn thế này, cũng đã quen rồi.
Thiện Minh rút dao găm ra, bắt đầu lột da cắt thịt, Tùng Hạ đặt thịt chuột lên giá nướng. Họ đã đói bụng cả ngày, lúc này khôi phục thể lực hiển nhiên rất quan trọng.
Trong lúc họ nướng thịt, Giang Doanh nói với Tôn tiên sinh và Trang Nghiêu: “Thưa thầy, cả cậu bạn nhỏ này nữa, hai người đến đây.”
Hai người liếc nhau, đi qua, Giang Doanh đưa họ đi tham quan phòng thí nghiệm của mình: “Đây là hồ sơ gene kiểu mới do tôi thành lập, đã góp nhặt từ bộ gene của hơn ba trăm loài động vật biến dị, được tính toán đối chiếu phân tích trường kỳ. Trước mắt, tôi đã tách ra 13 bộ gene viễn cổ, nếu có kho gene khổng lồ hơn thì nhất định có thể lấy được nhiều hơn. Trong số những bộ gene này, có bộ có thể khiến cơ thể sinh vật cường tráng, có bộ có thể trực tiếp quyết định trí tuệ sinh vật. Cách thức ảnh hưởng của những bộ gene này không khác tế bào ung thư là mấy. Trong cơ thể một sinh vật có thể ẩn chứa vô số gene viễn cổ, khi tận thế xảy đến, năng lượng Cambri bắt đầu tràn ngập toàn bộ địa cầu, rất nhiều gene thức tỉnh dưới sự kích thích của năng lượng Cambri. Nếu trong cơ thể sinh vật có một loại gene viễn cổ chiếm tỉ lệ khá lớn, sinh vật sẽ biến dị theo phương hướng đó.” Giang Doanh chỉ vào con linh miêu kia: “Nó vốn không biến dị, là tôi tiến hành cấy ghép gene, dùng chút thủ đoạn gia tăng tỷ lệ của một loại gene, khiến nó biến dị. Trước mắt, nó là trường hợp hoàn hảo nhất.”
Trang Nghiêu nói: “Hồi ở Bắc Kinh, chúng tôi cũng từng làm thí nghiệm cải tạo gene, tuy lúc đó không biết đến loại gene thần chúng viễn cổ này, nhưng nguyên lý cũng không khác là mấy. Sinh vật biến dị nhiều lần bên ngoài không phải cũng do ông tạo ra chứ.”
Giang Doanh nói: “Nếu tôi có khả năng đó thì tốt. Chúng biến dị nhiều lần là do mật độ năng lượng Cambri ở nơi này rất cao, không ngừng kích thích bộ gene viễn cổ đang ẩn trong cơ thể chúng. Sinh vật bình thường có thể có một loại gene thức tỉnh đã là không tồi, còn chúng thì có thể thức tỉnh từ hai đến ba loại. Hai sinh vật dị chủng với nhau dựa vào sự tương tự giữa bộ gene di truyền trong cơ thể khi chúng chiếm đoạt đối phương, bộ gene dung hợp, chúng cũng hợp thành một thể. Đây là chuyện có xác suất khá thấp vì hai sinh vật phải trùng hợp có cùng một loại gene có thể thức tỉnh, còn trùng hợp ăn đối phương. Nhưng ở nơi này, một cơ thể sinh vật thông thường có thể thức tỉnh từ hai đến ba loại gene, như vậy xác suất dị chủng của chúng lớn hơn sinh vật ở các nơi khác rất nhiều, cho nên mới sinh ra nhiều sinh vật biến dị nhiều lần như thế. Đám quái vật đó đều biết làm như vậy có thể khiến chúng mạnh hơn, cho nên mới không ngừng ‘ăn thử’, lúc nào ăn trúng là có thể có thêm được một khả năng. Có điều sinh vật biến dị nhiều lần cũng có khuyết điểm rất lớn, chính vì dị chủng quá nhiều sinh vật mà khiến ý thức bản thân hỗn loạn, tất cả đều không biết mình đang làm gì, chỉ biết mỗi ăn.”
“Con linh miêu này thì sao? Nó dị chủng với loài gì?”
Giang Doanh nhìn linh miêu: “Tôi không khiến nó dị chủng với giống loài khác. Quái vật đánh mất ý thức bản thân chỉ là hạng phế vật cơ bắp xấu xí, sớm muộn gì cũng tàn sát nhau vì không thể điều khiển hành vi của mình hùng mạnh chỉ là nhất thời, chẳng sống được bao lâu. Con linh miêu đó không cần dị chủng với loài khác, nó đã rất mạnh rồi.”
Trang Nghiêu liếc mắt nhìn hắn: “Vậy sao ông lại biến thành như vậy?”
Nét mặt Giang Doanh chợt lóe vẻ dữ tợn: “Đây là cái giá để tôi tranh đoạt ý thức bản thân thành công.”
“Câu này có ý gì?”
Giang Doanh không nói gì, hiển nhiên không muốn nói cho nó biết.
Ánh mắt Trang Nghiêu lóe sáng, hơi chút cười lạnh.
Tôn tiên sinh nói: “Em nói những chuyện này với chúng tôi làm gì?”
Giang Doanh nói: “Hai người cũng thấy, chỉ cần tôi liên tục nghiên cứu là có thể giải đáp rất nhiều bí ẩn về nguồn gene viễn cổ. Nếu chúng ta có thể hoàn thành hồ sơ gene này là có thể khiến khiến bất cứ ai, bất cứ loài động vật nào biến dị theo ý mình, thậm chí có thể tạo ra một đội quân chỉ thuộc về mình, vĩnh viễn bảo vệ chúng ta.”
“‘Chúng ta’?”
“Không sai, nếu tôi không thể tự mình sử dụng đá ngũ sắc, mà trùng hợp là mấy người cũng nắm giữ rất nhiều kiến thức tôi không biết thì tại sao đôi bên lại không hợp tác? Thứ thiếu nhất trong hồ sơ gene này là gene của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, tuy tôi rất muốn có được gene của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nhưng Sở Tinh Châu và Dung Lan đều quá mạnh, tôi không lấy được. Rốt cuộc thì dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đã kế thừa loại gene gì mới có được thần lực? Bộ gene của họ có gì khác biệt? Hai người không chút hiếu kỳ ư? Nếu chúng ta có thể hoàn thiện toàn bộ hồ sơ gene viễn cổ, nói không chừng, chúng ta có thể tạo ra dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên! Nếu ngay cả sức mạnh cải tạo tự nhiên cũng có, lúc ấy ý thức Cambri có thể làm gì được chúng ta?”
Sắc mặt Tôn tiên sinh trắng bệch: “Giang Doanh, em đúng là điên rồi, em muốn tạo ra dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên? Chẳng lẽ em đã quên chính vì thời đại viễn cổ xuất hiện quá nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có trình độ như thần linh nên mới tạo thành nhiều đại họa như vậy. Hiện nay dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng lắm mới có được sức mạnh có thể điều khiển tự nhiên sơ qua mà ý thức Cambri đã muốn tiêu diệt chúng ta, em còn muốn hành tinh này gặp phải chuyện gì?”
“Khi sức mạnh tuyệt đối hùng mạnh thì căn bản không cần e ngại bất cứ uy hiếp nào. Thần chúng viễn cổ chỉ là một đám ngu muội, cái gì mà trời sụp đất nứt, chỉ có thể giết chết người thường, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có được khả năng tự vệ tuyệt đối, họ muốn sống, dễ như trở bàn tay, họ tự sát có ý nghĩa gì? Cho dù tan xương nát thịt cũng không thể ngăn cản ý thức Cambri. Ý thức Cambri và địa cầu là một thể, trừ phi họ hủy diệt toàn bộ hành tinh, không thì ý thức Cambri vĩnh viễn bất diệt! Tự sát hòng hạ thấp đánh giá của ý thức Cambri chỉ có thể kéo dài một chút thời gian mà thôi, căn bản là một chuyện vô dụng, không bằng sống hết một đời thoải mái trong thời đại của mình, lo chuyện kéo dài sự tồn tại của loài người có nghĩa gì? Loài người tồn tại thiên thu muôn đời, ai có thể nhìn thấy?”
Tôn tiên sinh thậm chí không nổi giận được nữa, ông như thể đã già đi vài tuổi, thở dài: “Giang Doanh, những điều em nói tôi không thể phản bác, vì mọi thứ em nói đều không sai. Nhưng thần linh viễn cổ còn thông minh hơn chúng ta, chẳng lẽ họ lại không nghĩ đến ư? Tôi sáu tuổi đọc sách, từ bé đã si mê khoa học, suốt đời làm công việc tôi cho rằng rất cao thượng, rất đáng tự hào, đó chính là cống hiến sức lực phục vụ loài người tồn tại và phát triển. Không sai, loài người tồn tại thật ra không liên quan với chúng ta, chúng ta chết là xong hết mọi chuyện, nhưng thân là con người, là một nhà công tác khoa học, em không có một chút cảm xúc trách trời thương dân nào ư, em không có một chút cảm giác về sứ mạng của mình ư? Nếu loài người thật sự bị diệt tuyệt, cho dù em không nhìn thấy không nghe thấy, song chỉ cần nghĩ đến, em không cảm thấy đau thương ư? Những tri thức, văn minh mà tổ tiên chúng ta tích lũy từ đời này sang đời khác đều sẽ bị xóa sổ khỏi hành tinh này. Đó là thành quả từ sự cố gắng hàng triệu năm của xã hội loài người đấy em! Em có thể trơ mắt nhìn chúng biến mất mà không làm gì ư!”
Khóe miệng Giang Doanh mấp máy, nét mặt có chút dữ tợn: “Thưa thầy, thầy đừng dùng những đạo lý to lớn đó ra ép tôi. Người thân, con cái của tôi đều chết từ lâu rồi, chỉ cần tôi nhắm mắt, sau lưng không còn bất cứ điều gì đáng để tôi lưu luyến cả. Loài người có chết hết cũng không liên quan đến tôi. Thầy muốn làm vĩ nhân, làm anh hùng thì cứ việc làm, tôi chỉ muốn sống ở thời đại này là được.”
Tôn tiên sinh bất lực buông vai, thất vọng lắc đầu.
Giang Doanh nói: “Tôi cho mấy người thời gian nửa ngày suy xét, nếu mấy người đồng ý hợp tác, tôi sẽ cho một người ra ngoài, đàm phán với những người bên ngoài, tốt nhất là để họ đều quy thuận. Tôi nghĩ, nếu họ biết liều mạng căn bản vô dụng, cuối cùng tất cả đều sẽ chết, chỉ sợ không cần tôi khuyên, họ cũng sẽ có sự lựa chọn không khác tôi là mấy.”
Tôn tiên sinh lạnh nhạt nói: “Không phải tất cả đều sợ chết như em.”
Giang Doanh cười ha ha: “Sợ chết? Thầy coi thường tôi quá rồi. Tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ chết vô nghĩa, tôi sợ mình uổng mạng vì một đám phế vật tôi căn bản không biết. Không tin thầy cứ đi hỏi những người bên ngoài, nói cho họ chân tướng, xem họ có ai không hối hận vì đã tới đây chịu chết!”
Trái tim Tùng Hạ trùng xuống, Giang Doanh nói không sai, nếu họ biết chân tướng, rất nhiều người đều sẽ đánh mất sĩ khí, ngay cả cậu vừa rồi cũng dao động. Sở dĩ cậu không từ bỏ hy vọng là vì cậu còn có ngọc cổ, cậu cũng không cam tâm để mặc sự cố gắng từ trước tới nay cuốn trôi theo dòng nước. Dù có thế nào, cậu cũng đã tới đây, cậu muốn tập trung ngọc Con Rối lại. Nhưng những người khác thì sao? Những người khác cũng có thể có ý chí kiên định như họ ư? Khó bảo toàn chuyện sẽ có người sinh ra ý tưởng giống với Giang Doanh.
Bí mật này, không thể để nhiều người biết nữa…
Tùng Hạ quả thật đang thấy toát mồ hôi lạnh, cứ theo ý này, chỉ khi tất cả dị nhân và động vật biến dị vượt mức bình thường đều chết hết thì mới có thể hạ thấp mức độ đánh giá của ý thức Cambri, khiến thế giới này có thể trở về như xưa. Họ liều mạng góp nhặt ngọc Con Rối, ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần nghĩ cách phong bế năng lượng mà nó phóng thích ra là có thể ngăn cản loài người và động thực vật tiếp tục tiến hóa, đại họa sẽ chấm dứt, nhưng họ đều đã nhầm rồi.
Vậy mọi chuyện họ đã làm là vì cái gì? Chẳng phải tất cả mọi người đều vĩ đại đến độ bằng lòng hy sinh bản thân để bảo toàn người thường, cho loài người tiếp tục tồn tại. Ít nhất nếu họ biết điều này từ trước, sẽ có rất nhiều người tuyệt đối không có chuyện ba lần bảy lượt đi liều chết lấy về ngọc Con Rối, nhất là những dị nhân lợi hại, chẳng nhẽ họ lại không đi tìm một chốn non xanh nước biếc bình an sống hết một đời? Dù sao thì liều mạng cũng chết, không liều mạng cũng chết, trong môi trường khắc nghiệt này, có mấy người còn có thể giữ được sự vô tư? Tùng Hạ tự vấn bản thân cũng không thể làm được. Cậu và những người cậu quý trọng đã nhiều lần vào sinh ra tử, hứng chịu vô số tra tấn sợ hãi và đau đớn là để chấm dứt đại nạn, đồng tâm hiệp lực với với đồng bào dựng lại quê nhà, sống những ngày hạnh phúc ấm no chứ không phải cuối cùng tự sát tập thể đổi lấy những người khác kéo dài hơi tàn trên hành tinh vô số tai họa này! Kết quả này, cậu không thể chấp nhận!
Không chỉ có cậu, sắc mặt những người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Thiện Minh bực tức dụi thuốc lá: “Thật sự là vậy? Thế còn đến chỗ này chịu khổ làm cái khỉ gì nữa? Ông đây ở Bắc Kinh có ăn có uống, chạy đến chỗ này vào sinh ra tử, không phải để hy sinh để cứu vớt nhân cmn loại gì đó!”
Tùng Hạ cười khổ: “Tuy rằng quả thật là muốn cứu vớt loài người nên chúng tôi cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý để hy sinh bất cứ lúc nào, nhưng nếu ngay từ đầu đã định là không có phần sống, tôi đây đúng là… thà về nhà.” Cậu không có tấm lòng cao thượng đến thế, nếu sự thật tàn nhẫn như vậy, cậu chỉ muốn đưa mọi người rời khỏi này, vui vẻ thoải mái sống vài năm, lúc chết cũng không quá nuối tiếc. Nếu chuyện này bị những người khác biết, có lẽ đa phần sẽ giống cậu, lập tức đánh mất ý chí chiến đấu. Nhưng đây chính là con đường duy nhất ư? Cậu không phục! Những dị nhân có được trí tuệ đỉnh cao, vũ lực hùng mạnh rõ ràng là những người có thể thích ứng nhất với thời đại mới này, vì sao lại trở thành vật hi sinh? Gần ba năm, họ đấu tranh, phản kháng, đơn giản là vì trong lòng có hy vọng vô hạn, nay đã sắp thu về hoàn chỉnh ngọc Con Rối, buông tay ở đây, có ai cam tâm? Cậu nói: “Nhất định phải có cách khác chứ, nhiều dị nhân như vậy, đừng nói là tự sát, ngay cả bảo họ đứng yên cho ông giết, ông cũng phải giết không biết đến năm nào tháng nào, muốn tiêu diệt dị nhân đâu có dễ dàng như vậy, tôi sẽ không chấp nhận cách này, những người khác cũng không thể chấp nhận.”
Giang Doanh cười lạnh: “Đương nhiên, muốn tôi hy sinh bản thân để đám người thường vô dụng sống sót quả là một chuyện nực cười, cho nên tôi mới muốn tìm được đá ngũ sắc. Trương thiên sư nhất định biết rất nhiều bí mật chúng ta không biết, nếu cho tôi sử dụng đá ngũ sắc, tôi nhất định có cách sống sót.” Hắn siết chặt nắm đấm từ bàn tay dị dạng, nét mặt hoàn toàn là tự phụ.
Tùng Hạ thầm nghĩ, tri thức trong ngọc cổ rõ ràng đều là tuyệt học của Đạo gia, như vậy giọng nói già nua ấy là Trương thiên sư ư? Trương thiên sư không chỉ biết bí mật của ý thức Cambri mà thậm chí có thể lợi dụng năng lượng Cambri giúp con người tiến hóa, chế tạo và cải tạo công cụ. Hiểu biết của Trương thiên sư đối với ý thức Cambri cao thâm gấp họ vô số lần. Giang Doanh nói đúng, đá ngũ sắc – cũng chính là ngọc cổ – quả thật dùng để cứu giúp loài người. Có lẽ xuất phát từ nguyên nhân gì đó mà Trương thiên sư không thể ngăn cản đại nạn, cho nên đã lưu truyền ngọc cổ cho đến ngày nay, giúp họ chống lại ý thức Cambri? Nhưng mà… vì sao ngoại hình của ngọc cổ lại thay đổi? Và vì sao trong ngọc cổ lại xuất hiện chữ Phạn nhà Phật? Chiếc hộp họ đã phát hiện trong địa cung dưới tháp Đại Nhạn có phải dùng để chứa ngọc cổ hay không? Chẳng lẽ trong vòng hai ngàn năm qua, ngọc cổ cũng đã xảy ra chuyện đó, cho nên mới từ đá ngũ sắc biến thành hình dạng cổ xưa bình thường này? Xem ra, tuy đã chạm đến trung tâm của bí mật, song vẫn có rất nhiều điều mà họ không hiểu lắm.
Trang Nghiêu cũng cười lạnh: “Nếu quả thật Trương thiên sư có cách thì ông ta còn để lại đá ngũ sắc làm gì, cứ truyền thẳng biện pháp cho hậu nhân không phải là được rồi hay sao.”
“Nhất định Trương thiên sư có nỗi khổ gì đó. Hơn nữa, vào thời điểm đó, rõ ràng dị nhân còn rất ít, có lẽ Trương thiên sư thế đơn lực bạc, tuy rằng biết rất nhiều bí mật, nhưng không có cách xoay chuyển tình thế. Ông ta lại dự đoán được chuyện ý thức Cambri nhất định sẽ trở lại, cho nên, nhất định ông ta đã đặt đáp án lớn nhất vào trong đá ngũ sắc.”
Tùng Hạ khó hiểu: “Nếu ý thức Cambri thức tỉnh vào thời viễn cổ là vì lúc đó tiến hóa ra một lượng lớn dị nhân có được thần lực, cuộc đại thanh tẩy bây giờ của ý thức Cambri là vì con người có được công nghệ cao, như vậy lí do ý thức Cambri gây khó dễ vào thời Đông Hán là gì? Con người ở thời Đông Hán, trình độ khoa học kỹ thuật còn rất thấp, cũng không thấy có ghi lại bao nhiêu thần nhân.”
Trang Nghiêu nói: “Đó chắc là vì ý thức Cambri kiểm tra thấy trí tuệ của con người. Hai ngàn năm trước, sự phát triển của con người tuy rằng hoàn toàn không thể so được với hiện tại, song nếu so với các giống loài khác cùng thời kỳ thì sao? Anh đừng quên, thứ ý thức Cambri kiểm tra là trạng thái cân bằng giữa các giống loài trên địa cầu ở cùng một thời điểm. Vào thời kỳ đó, con người đã thành thạo chế tạo và vận dụng công cụ, thành lập chế độ xã hội, thông dụng chữ viết và nghệ thuật, biết nuôi dưỡng gia cầm, cải tạo tự nhiên, đối với những giống loài khác cùng thời kì mà nói, con người đã bắt đầu có sự uy hiếp.”
Tùng Hạ gật đầu, tự giễu: “Thông minh quá căn bản không phải chuyện tốt, con gián sống hàng trăm triệu năm cũng không thấy ý thức Cambri muốn diệt tuyệt nó.”
“Đây chính là cái giá của sự tiến hóa.”
Tôn tiên sinh hỏi Giang Doanh: “Em còn phát hiện được di vật gì của Trương thiên sư trong tòa thành ngầm này?”
“Trải qua nghiên cứu và suy đoán, vừa rồi chính là toàn bộ những gì tôi biết trước mắt. Bây giờ đến lượt tôi hỏi mấy người, không phải bên ngoài không có một chút đầu mối gì của đá ngũ sắc chứ.”
Tôn tiên sinh trầm giọng nói: “Trước khi đi vào đây, chúng tôi chưa từng nghe nói đến đá ngũ sắc bao giờ, em muốn biết được manh mối gì từ chỗ chúng tôi?” Căn cứ theo thông tin hiện có, ông đã có thể đoán ra ngọn nguồn khả năng của Tùng Hạ nhất định có liên quan với đá ngũ sắc, nói không chừng Tùng Hạ chính là người có được nó, nhưng trực giác nói cho ông biết Giang Doanh không nên có được miếng đá đó.
“Trong số mấy người có một người, người đó không thuộc về bất cứ loại nào trong hệ thống biến dị của loài người, người đó có được khả năng mà tất cả dị nhân đều không có, người đó có thể trị thương cho người khác, có thể chế tạo một loại công cụ phòng thủ bằng năng lượng.” Ánh mắt Giang Doanh dừng lại trên người Tùng Hạ: “Phán đoán của tôi không có sai lầm, cậu nhất định có liên quan đến đá ngũ sắc, nếu không, khả năng của cậu đến từ nơi nào?”
Nét mặt Tùng Hạ thoáng thay đổi: “Khả năng của tôi? Không một dị nhân nào biết được khả năng của mình đến từ đâu thì sao tôi biết được.”
Giang Doanh cười ha ha: “Xung quanh cậu có nhiều dị nhân tiến hóa não bộ như vậy, chẳng lẽ họ chưa nói với cậu, đừng nói dối trước mặt dị nhân tiến hóa não bộ?”
Tùng Hạ cắn chặt răng, căn bản không biết tiếp tục như thế nào, cho dù cậu có nói gì, Giang Doanh cũng nhìn ra được.
Giang Doanh tiến gần nhìn cậu: “Mấy người vừa tiến vào Thanh Hải, tôi đã bắt đầu âm thầm quan sát, thu thập thông tin của mấy người, khắp Thanh Hải này đâu đâu cũng là tai mắt của tôi, đừng tưởng rằng có thể giấu tôi được chuyện gì. Khả năng của cậu khác với tất cả dị nhân khác, trong cơ thể dị nhân khác chỉ có thể do một loại năng lượng Ngũ Hành chiếm thế chủ đạo, nhưng cậu lại không gặp phải trở ngại này, ngay cả cô gái người Nga kia, thân là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc, chỉ có thể trị thương cho người có cùng thuộc tính và có thuộc tính tương sinh với mình, còn cậu có thể chữa cho bất cứ người hay động vật nào. Kỳ diệu nhất là công cụ phòng thủ bằng năng lượng mà cậu chế tạo. Sau khi biết được sự tồn tại của thứ này, tôi từng cố ý giải phẫu thi thể một đồng đội đã tử vong của mấy người ở Golmud, trong miếng ngọc đó ẩn chứa một loại năng lượng thuần, hơn nữa dùng một kỹ thuật viết bùa đặc biệt tạo thành. Có thể kết hợp tuyệt học Đạo gia và năng lượng Cambri, từ cổ chí kim vốn nên chỉ có một người có thể làm được, đó chính là Trương Đạo Lăng, nhưng cậu cũng đã học được. Đá ngũ sắc có phải nằm trong tay cậu hay không?”
Qua mỗi câu nói của Giang Doanh, sắc mặt Tùng Hạ càng ngày càng thêm tái, cho dù cậu không thừa nhận thì cũng sẽ bị Giang Doanh nhìn thấu.
Trang Nghiêu vừa muốn mở miệng, Giang Doanh đã giơ tay chặn lời nó: “Cậu bạn nhỏ, thân là dị nhân tiến hóa não bộ, tuy cậu có thể nói dối trước mặt tôi, nhưng cậu không thay đổi được phán đoán của tôi đâu. Nhóc con, giao đá ngũ sắc ra đây, không phải cậu cho rằng tôi nhàn rỗi không có việc gì làm mà hao tâm tổn trí để cho mấy người xuống đây nghe những thông tin tôi khổ sở nghiên cứu ra chứ.”
Tùng Hạ bình tĩnh trở lại: “Phải, đá ngũ sắc ở chỗ tôi, nhưng chỉ có tôi mới có thể sử dụng.”
Giang Doanh nheo mắt lại, nhìn ra được những lời này Tùng Hạ không nói dối, nhưng vẫn không tin cho lắm: “Nghe đồn Trương Giác có được đá ngũ sắc, hơn nữa dùng được chút sơ qua, sao nay đến chỗ cậu lại chỉ có cậu mới có thể sử dụng.”
“Tin hay không tùy ông, ông muốn sử dụng đá ngũ sắc thì giao ngọc Con Rối cho chúng tôi, cùng nhau rời khỏi đây, quay về Bắc Kinh, chỗ đó có vô số dị nhân tiến hóa não bộ, họ đều đang cố gắng vì tương lai loài người, ông hoàn toàn có thể giúp họ một tay.”
Giang Doanh cười ha ha: “Thằng ngốc, cậu vẫn chưa hiểu sao, ý thức Cambri căn bản sẽ không cho nhiều dị nhân tiến hóa não bộ, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên như thế sống. Đến cuối cùng mấy người đều sẽ chết, đá ngũ sắc không cứu được toàn bộ nhân loại, nhưng nó có thể cứu tôi, nó có thể khiến tôi trở nên mạnh mẽ vô cùng, cho dù ý thức Cambri có biến môi trường trở nên khắc nghiệt hơn nữa cũng không thể ngăn tôi tiếp tục sống sót.”
Tôn tiên sinh lạnh lùng nói: “Giang Doanh, em quả thật vô sỉ, vì ngọc Con Rối, vì ngăn cản đại nạn này, có biết bao người vô danh đã hy sinh. Nếu quả thật đá ngũ sắc có thể cứu vớt toàn bộ loài người, sao em dám chiếm nó làm của riêng?”
“Vì sao tôi không dám? Mấy người đổ máu liều mạng đổi được cái gì? Sớm muộn gì mấy người cũng phải chết, ha ha ha ha.”
Tùng Hạ siết chặt nắm đấm: “Ông không thể chiếm đoạt đá ngũ sắc, tôi và đá ngũ sắc có một mối liên hệ nào đó, không chỉ có tôi mới có thể sử dụng, thậm chí nó không thể tách khỏi tôi. Đá ngũ sắc ở ngay trên người tôi, nhưng nếu ông dám làm tổn thương chúng tôi, dù ông có chiếm được, nó cũng chỉ là một miếng đá vô dụng mà thôi.” Tùng Hạ biết đã không thể giấu diếm nên cứ nói thẳng ra. Đứng trước mặt Giang Doanh và con linh miêu này, bốn người họ căn bản không có sức phản kháng, bây giờ chỉ có thể nghĩ cách giữ mạng trước.
Giang Doanh nheo mắt lại. Nếu Tùng Hạ không nói dối thì chẳng lẽ nói thật? Chỉ có thằng nhóc này mới có thể dùng đá ngũ sắc? Hắn nửa tin nửa ngờ: “Giao đá ngũ sắc cho tôi xem.”
Tùng Hạ cởi khuy áo, tháo bỏ lớp lớp băng quấn trên bụng, sau đó cầm ra một miếng ngọc cổ lớn bằng lòng bàn tay, thoạt nhìn hết sức tầm thường, thậm chí nếu đặt nó ở trước tận thế, vừa nhìn đã biết là một miếng ngọc rẻ tiền.
Giang Doanh hai mắt mở to, đứng lên, đi tới phía Tùng Hạ.
Tùng Hạ lui về phía sau một bước, nắm chặt ngọc cổ, bề ngoài dị dạng của Giang Doanh khiến trong lòng cậu nổi lên một trận ghê tởm.
Giang Doanh đi đến trước mặt cậu, nắm lấy ngọc cổ, đặt ở trước mắt quan sát tỉ mỉ, nét mặt không ngừng biến hóa, như thể đang nghi ngờ: “Đây là đá ngũ sắc?” Hiển nhiên hắn không cảm giác được gì, thậm chí bề ngoài cũng rất khác đá ngũ sắc vẽ trong bức bích họa.
Tùng Hạ hừ một tiếng: “Là ông nói nó là vậy, sao tôi biết có phải hay không.”
“Khả năng của cậu đến từ cái này?”
“Đúng.”
“Cậu… sử dụng nó như thế nào?”
“Tôi… sau khi tôi nhặt được nó thì biến dị, phương thức biến dị không giống người khác, tôi có thể trị thương cho mọi người, sau khi biến dị lại đạt được một vài khả năng không tưởng.” Tùng Hạ nhớ Trang Nghiêu từng dạy họ, nếu muốn nói dối trước mặt dị nhân tiến hóa não bộ, không nói thì thôi, đã nói thì nhất định không thể nói thẳng, phải nghĩ cách cắt giảm thông tin mình muốn giấu, bảo đảm mỗi một câu mình nói đều là sự thật, nhưng không có nội dung quan trọng. Vừa rồi khi Giang Doanh hỏi cậu, có rất nhiều vấn đề không đen thì trắng, cậu chỉ có thể chọn đúng hoặc sai, rốt cuộc bây giờ khiến hắn bắt được một vấn đề có thể hơi phát huy được IQ của mình.
“Có được nó như thế nào?”
“Sao tôi biết có được nó như thế nào, nó chỉ cho tôi có được khả năng như vậy thế thôi.”
“Vậy công cụ phòng thủ thì sao? Cậu làm thế nào để có nó?”
“Nó dạy tôi.”
Giang Doanh cả giận: “Đừng có quanh co lòng vòng!” Nói xong đưa tay muốn bóp cổ Tùng Hạ.
Thiện Minh nhanh chóng bắt được cổ tay hắn trước, lại giơ một tay bóp chặt cổ hắn.
Con linh miêu lớn kia đứng lên, gầm gừ về phía Thiện Minh một tiếng.
Giang Doanh lạnh lùng cười nhìn Thiện Minh, ánh mắt đột nhiên lóe sáng, Thiện Minh trừng lớn đôi mắt, con ngươi co hẹp, nét mặt đột nhiên trở nên giống như cực kỳ đau khổ, quỳ gối xuống đất, ôm chặt lấy đầu.
Tôn tiên sinh lạnh lùng nói: “Giang Doanh, dừng tay!”
Giang Doanh khinh miệt hừ một tiếng, tạm ngừng quấy nhiễu sóng điện não, Thiện Minh ngã vật xuống đất, nét mặt vặn vẹo, mồ hôi lạnh tuôn ra dữ dội, hắn cắn môi, không phát ra một tiếng nào. Tùng Hạ nâng hắn dậy: “Thiện ca? Anh không sao chứ?”
Thiện Minh lắc đầu, hung tợn trừng Giang Doanh.
Giang Doanh bắt lấy ngọc cổ, lui về phía sau vài bước, xoa xoa đầu linh miêu: “Cậu không nói, không sao, cái chúng ta có là thời gian, tôi có thể lấy được mọi ký ức của cậu.” Hắn đi lại về phía cái ghế dựa kia, hiển nhiên khi hành động, cái đầu trở thành gánh nặng rất lớn với hắn. Còn chưa đi đến bên ghế dựa, hắn đột nhiên bị một nguồn lực kỳ quái kéo về. Kinh hãi quay đầu, Giang Doanh phát hiện bốn phía không có gì cả. Hắn vội cúi đầu, nhìn miếng ngọc trong tay.
Tùng Hạ nói: “Tôi nói rồi, nó không thể rời khỏi tôi, nếu ông không thể bảo đảm chúng tôi an toàn trở ra, ông vừa không chiếm được, cũng không dùng được nó. Lối thoát duy nhất của ông là hợp tác với chúng tôi.”
Giang Doanh thâm trầm nhìn cậu hồi lâu, đi tới trả miếng ngọc cho cậu: “Thú vị, cậu có được nó như thế nào? Vì sao đôi bên lại bị ràng buộc với nhau?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy miếng ngọc này, tôi không cẩn thận nhỏ máu lên nó, sau đó tôi ‘lập khế ước’ với nó.”
“Máu?”
Tùng Hạ châm biếm: “Ông cũng thử xem?”
Giang Doanh không để ý đến sự khiêu khích của cậu, chỉ là như có chút đăm chiêu nhìn cậu. Hồi lâu, hắn ta mới nói: “Vì sao lại là cậu nhỉ? Vì sao đá ngũ sắc lại chọn cậu? Vì sao Trương thiên sư lại chọn cậu?”
“Sao tôi biết được.”
Trang Nghiêu mở miệng: “Có thể là ‘gene’ không?”
Ánh mắt Giang Doanh sáng lên, có chút cuống cuồng: “Gene, phải rồi, rốt cuộc cậu di truyền loại gene viễn cổ nào?”
Trang Nghiêu nói: “Nếu bộ gene quyết định phương hướng biến dị của chúng ta, như vậy cũng có khả năng bộ gene của Tùng Hạ đã quyết định anh ta có được đá ngũ sắc, có được khả năng này.”
Giang Doanh dùng một ánh mắt nóng bỏng khiến người sợ hãi để nhìn Tùng Hạ: “Rốt cuộc cậu đã kế thừa bộ gene viễn cổ gì không giống chúng tôi?”
Trang Nghiêu cười lạnh: “Nếu bộ gene quyết định mọi thứ thì ông có chiếm được đá ngũ sắc cũng vô dụng.”
Giang Doanh hừ một tiếng: “Đá ngũ sắc mất tích hai ngàn năm, còn có rất nhiều bí mật không có đáp án, nói lời tạm biệt lúc này vẫn còn quá sớm.”
Thiện Minh quát: “Đồ yêu quái đầu bự này sao nói nhảm nhiều thế, mẹ nó mang cái gì ăn đến đây.”
Giang Doanh không để ý đến hắn, gật đầu với con linh miêu lớn. Linh miêu lẩn đến phía sau một bục thí nghiệm, tha ra một con chuột lông xám máu me be bét, ném tới trước mặt họ, lại kéo đến một cái giá nướng thịt đơn giản cho họ. Con chuột này cũng đủ lớn, mười người cũng không ăn hết, chỉ là có chút ghê tởm, có điều mấy người cũng không để ý, họ từng ăn nhiều thứ ghê tởm hơn thế này, cũng đã quen rồi.
Thiện Minh rút dao găm ra, bắt đầu lột da cắt thịt, Tùng Hạ đặt thịt chuột lên giá nướng. Họ đã đói bụng cả ngày, lúc này khôi phục thể lực hiển nhiên rất quan trọng.
Trong lúc họ nướng thịt, Giang Doanh nói với Tôn tiên sinh và Trang Nghiêu: “Thưa thầy, cả cậu bạn nhỏ này nữa, hai người đến đây.”
Hai người liếc nhau, đi qua, Giang Doanh đưa họ đi tham quan phòng thí nghiệm của mình: “Đây là hồ sơ gene kiểu mới do tôi thành lập, đã góp nhặt từ bộ gene của hơn ba trăm loài động vật biến dị, được tính toán đối chiếu phân tích trường kỳ. Trước mắt, tôi đã tách ra 13 bộ gene viễn cổ, nếu có kho gene khổng lồ hơn thì nhất định có thể lấy được nhiều hơn. Trong số những bộ gene này, có bộ có thể khiến cơ thể sinh vật cường tráng, có bộ có thể trực tiếp quyết định trí tuệ sinh vật. Cách thức ảnh hưởng của những bộ gene này không khác tế bào ung thư là mấy. Trong cơ thể một sinh vật có thể ẩn chứa vô số gene viễn cổ, khi tận thế xảy đến, năng lượng Cambri bắt đầu tràn ngập toàn bộ địa cầu, rất nhiều gene thức tỉnh dưới sự kích thích của năng lượng Cambri. Nếu trong cơ thể sinh vật có một loại gene viễn cổ chiếm tỉ lệ khá lớn, sinh vật sẽ biến dị theo phương hướng đó.” Giang Doanh chỉ vào con linh miêu kia: “Nó vốn không biến dị, là tôi tiến hành cấy ghép gene, dùng chút thủ đoạn gia tăng tỷ lệ của một loại gene, khiến nó biến dị. Trước mắt, nó là trường hợp hoàn hảo nhất.”
Trang Nghiêu nói: “Hồi ở Bắc Kinh, chúng tôi cũng từng làm thí nghiệm cải tạo gene, tuy lúc đó không biết đến loại gene thần chúng viễn cổ này, nhưng nguyên lý cũng không khác là mấy. Sinh vật biến dị nhiều lần bên ngoài không phải cũng do ông tạo ra chứ.”
Giang Doanh nói: “Nếu tôi có khả năng đó thì tốt. Chúng biến dị nhiều lần là do mật độ năng lượng Cambri ở nơi này rất cao, không ngừng kích thích bộ gene viễn cổ đang ẩn trong cơ thể chúng. Sinh vật bình thường có thể có một loại gene thức tỉnh đã là không tồi, còn chúng thì có thể thức tỉnh từ hai đến ba loại. Hai sinh vật dị chủng với nhau dựa vào sự tương tự giữa bộ gene di truyền trong cơ thể khi chúng chiếm đoạt đối phương, bộ gene dung hợp, chúng cũng hợp thành một thể. Đây là chuyện có xác suất khá thấp vì hai sinh vật phải trùng hợp có cùng một loại gene có thể thức tỉnh, còn trùng hợp ăn đối phương. Nhưng ở nơi này, một cơ thể sinh vật thông thường có thể thức tỉnh từ hai đến ba loại gene, như vậy xác suất dị chủng của chúng lớn hơn sinh vật ở các nơi khác rất nhiều, cho nên mới sinh ra nhiều sinh vật biến dị nhiều lần như thế. Đám quái vật đó đều biết làm như vậy có thể khiến chúng mạnh hơn, cho nên mới không ngừng ‘ăn thử’, lúc nào ăn trúng là có thể có thêm được một khả năng. Có điều sinh vật biến dị nhiều lần cũng có khuyết điểm rất lớn, chính vì dị chủng quá nhiều sinh vật mà khiến ý thức bản thân hỗn loạn, tất cả đều không biết mình đang làm gì, chỉ biết mỗi ăn.”
“Con linh miêu này thì sao? Nó dị chủng với loài gì?”
Giang Doanh nhìn linh miêu: “Tôi không khiến nó dị chủng với giống loài khác. Quái vật đánh mất ý thức bản thân chỉ là hạng phế vật cơ bắp xấu xí, sớm muộn gì cũng tàn sát nhau vì không thể điều khiển hành vi của mình hùng mạnh chỉ là nhất thời, chẳng sống được bao lâu. Con linh miêu đó không cần dị chủng với loài khác, nó đã rất mạnh rồi.”
Trang Nghiêu liếc mắt nhìn hắn: “Vậy sao ông lại biến thành như vậy?”
Nét mặt Giang Doanh chợt lóe vẻ dữ tợn: “Đây là cái giá để tôi tranh đoạt ý thức bản thân thành công.”
“Câu này có ý gì?”
Giang Doanh không nói gì, hiển nhiên không muốn nói cho nó biết.
Ánh mắt Trang Nghiêu lóe sáng, hơi chút cười lạnh.
Tôn tiên sinh nói: “Em nói những chuyện này với chúng tôi làm gì?”
Giang Doanh nói: “Hai người cũng thấy, chỉ cần tôi liên tục nghiên cứu là có thể giải đáp rất nhiều bí ẩn về nguồn gene viễn cổ. Nếu chúng ta có thể hoàn thành hồ sơ gene này là có thể khiến khiến bất cứ ai, bất cứ loài động vật nào biến dị theo ý mình, thậm chí có thể tạo ra một đội quân chỉ thuộc về mình, vĩnh viễn bảo vệ chúng ta.”
“‘Chúng ta’?”
“Không sai, nếu tôi không thể tự mình sử dụng đá ngũ sắc, mà trùng hợp là mấy người cũng nắm giữ rất nhiều kiến thức tôi không biết thì tại sao đôi bên lại không hợp tác? Thứ thiếu nhất trong hồ sơ gene này là gene của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, tuy tôi rất muốn có được gene của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nhưng Sở Tinh Châu và Dung Lan đều quá mạnh, tôi không lấy được. Rốt cuộc thì dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đã kế thừa loại gene gì mới có được thần lực? Bộ gene của họ có gì khác biệt? Hai người không chút hiếu kỳ ư? Nếu chúng ta có thể hoàn thiện toàn bộ hồ sơ gene viễn cổ, nói không chừng, chúng ta có thể tạo ra dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên! Nếu ngay cả sức mạnh cải tạo tự nhiên cũng có, lúc ấy ý thức Cambri có thể làm gì được chúng ta?”
Sắc mặt Tôn tiên sinh trắng bệch: “Giang Doanh, em đúng là điên rồi, em muốn tạo ra dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên? Chẳng lẽ em đã quên chính vì thời đại viễn cổ xuất hiện quá nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có trình độ như thần linh nên mới tạo thành nhiều đại họa như vậy. Hiện nay dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cùng lắm mới có được sức mạnh có thể điều khiển tự nhiên sơ qua mà ý thức Cambri đã muốn tiêu diệt chúng ta, em còn muốn hành tinh này gặp phải chuyện gì?”
“Khi sức mạnh tuyệt đối hùng mạnh thì căn bản không cần e ngại bất cứ uy hiếp nào. Thần chúng viễn cổ chỉ là một đám ngu muội, cái gì mà trời sụp đất nứt, chỉ có thể giết chết người thường, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có được khả năng tự vệ tuyệt đối, họ muốn sống, dễ như trở bàn tay, họ tự sát có ý nghĩa gì? Cho dù tan xương nát thịt cũng không thể ngăn cản ý thức Cambri. Ý thức Cambri và địa cầu là một thể, trừ phi họ hủy diệt toàn bộ hành tinh, không thì ý thức Cambri vĩnh viễn bất diệt! Tự sát hòng hạ thấp đánh giá của ý thức Cambri chỉ có thể kéo dài một chút thời gian mà thôi, căn bản là một chuyện vô dụng, không bằng sống hết một đời thoải mái trong thời đại của mình, lo chuyện kéo dài sự tồn tại của loài người có nghĩa gì? Loài người tồn tại thiên thu muôn đời, ai có thể nhìn thấy?”
Tôn tiên sinh thậm chí không nổi giận được nữa, ông như thể đã già đi vài tuổi, thở dài: “Giang Doanh, những điều em nói tôi không thể phản bác, vì mọi thứ em nói đều không sai. Nhưng thần linh viễn cổ còn thông minh hơn chúng ta, chẳng lẽ họ lại không nghĩ đến ư? Tôi sáu tuổi đọc sách, từ bé đã si mê khoa học, suốt đời làm công việc tôi cho rằng rất cao thượng, rất đáng tự hào, đó chính là cống hiến sức lực phục vụ loài người tồn tại và phát triển. Không sai, loài người tồn tại thật ra không liên quan với chúng ta, chúng ta chết là xong hết mọi chuyện, nhưng thân là con người, là một nhà công tác khoa học, em không có một chút cảm xúc trách trời thương dân nào ư, em không có một chút cảm giác về sứ mạng của mình ư? Nếu loài người thật sự bị diệt tuyệt, cho dù em không nhìn thấy không nghe thấy, song chỉ cần nghĩ đến, em không cảm thấy đau thương ư? Những tri thức, văn minh mà tổ tiên chúng ta tích lũy từ đời này sang đời khác đều sẽ bị xóa sổ khỏi hành tinh này. Đó là thành quả từ sự cố gắng hàng triệu năm của xã hội loài người đấy em! Em có thể trơ mắt nhìn chúng biến mất mà không làm gì ư!”
Khóe miệng Giang Doanh mấp máy, nét mặt có chút dữ tợn: “Thưa thầy, thầy đừng dùng những đạo lý to lớn đó ra ép tôi. Người thân, con cái của tôi đều chết từ lâu rồi, chỉ cần tôi nhắm mắt, sau lưng không còn bất cứ điều gì đáng để tôi lưu luyến cả. Loài người có chết hết cũng không liên quan đến tôi. Thầy muốn làm vĩ nhân, làm anh hùng thì cứ việc làm, tôi chỉ muốn sống ở thời đại này là được.”
Tôn tiên sinh bất lực buông vai, thất vọng lắc đầu.
Giang Doanh nói: “Tôi cho mấy người thời gian nửa ngày suy xét, nếu mấy người đồng ý hợp tác, tôi sẽ cho một người ra ngoài, đàm phán với những người bên ngoài, tốt nhất là để họ đều quy thuận. Tôi nghĩ, nếu họ biết liều mạng căn bản vô dụng, cuối cùng tất cả đều sẽ chết, chỉ sợ không cần tôi khuyên, họ cũng sẽ có sự lựa chọn không khác tôi là mấy.”
Tôn tiên sinh lạnh nhạt nói: “Không phải tất cả đều sợ chết như em.”
Giang Doanh cười ha ha: “Sợ chết? Thầy coi thường tôi quá rồi. Tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ chết vô nghĩa, tôi sợ mình uổng mạng vì một đám phế vật tôi căn bản không biết. Không tin thầy cứ đi hỏi những người bên ngoài, nói cho họ chân tướng, xem họ có ai không hối hận vì đã tới đây chịu chết!”
Trái tim Tùng Hạ trùng xuống, Giang Doanh nói không sai, nếu họ biết chân tướng, rất nhiều người đều sẽ đánh mất sĩ khí, ngay cả cậu vừa rồi cũng dao động. Sở dĩ cậu không từ bỏ hy vọng là vì cậu còn có ngọc cổ, cậu cũng không cam tâm để mặc sự cố gắng từ trước tới nay cuốn trôi theo dòng nước. Dù có thế nào, cậu cũng đã tới đây, cậu muốn tập trung ngọc Con Rối lại. Nhưng những người khác thì sao? Những người khác cũng có thể có ý chí kiên định như họ ư? Khó bảo toàn chuyện sẽ có người sinh ra ý tưởng giống với Giang Doanh.
Bí mật này, không thể để nhiều người biết nữa…
/363
|