Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 23

/363


Tùng Hạ khẽ nói: “Nếu như cây thông khổng lồ kia là dị chủng của con người…”

Hai người thu xếp xong đồ đạc của mình thì định xuống lầu tìm Liễu Phong Vũ. Tổng tham mưu trưởng Triệu nói đúng, có nhiều người tiến hóa là hơn một phần sức mạnh. Họ cũng không phải đại anh hùng gì, không thể cứu vớt từng người. Nhưng trong phạm vi khả năng của mình, đồng thời điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến an nguy bản thân, nếu cần họ cũng có thể giúp đỡ. Ví dụ như một nhà ba người mấy ngày hôm trước, nếu giúp họ chỉ là một cái nhấc tay, có lý do gì lại không vươn tay ra giúp đồng bào của mình cơ chứ.

Lúc xuống lầu, họ phát hiện Liễu Phong Vũ đang định rời đi.

Tùng Hạ chạy tới: “Liễu tiên sinh, anh muốn đi đâu.”

“Không biết, nhưng những điều cần hỏi cũng đã hỏi xong, ở đây ăn không uống không, tôi ở lại làm gì nữa.”

“Anh có biết quân đội ngày mai định đến Bắc Kinh không.”

“Biết.”

“Vậy anh không đi cùng chúng tôi sao?”

“Đương nhiên có đi, nhà tôi ở Bắc Kinh, tôi phải về tìm cha mẹ.” Liễu Phong Vũ thay đổi vẻ lỗ mãng bình thường, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Tốt quá, vậy trên đường chúng ta có thể làm bạn với nhau.” Tùng Hạ lấy lòng nói.

Liễu Phong Vũ liếc mắt nhìn cậu, cười nói: “Tiểu tử như cậu toàn làm người ta thích, được rồi, anh cho cậu đi theo, nếu có nguy hiểm gì, anh sẽ bảo vệ cậu.”

Tùng Hạ cười cười: “Cảm ơn anh.”

“Nhưng tay chân yếu ớt của cậu phải nhanh một chút, bây giờ cùng anh quay lại trung tâm thương mại, anh muốn đi lấy vài thứ.”

“A, quần áo và nước hoa phải không.”

“Dĩ nhiên, tuy rằng hơi lỗi thời rồi nhưng tốt xấu cũng không cần tiền, không lấy cũng chẳng có ai lấy. Đi thôi, đi với anh.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Không được, bên ngoài nguy hiểm, nhất là lúc thái dương xuống núi, anh muốn đi thì tự anh đi.”

“Hừ, tôi có cần cậu đi cùng đâu, tôi là muốn… này, cậu tên gì nhỉ?”

“Tùng Hạ, Tùng là bụi cỏ, Hạ là mùa hè. Cậu ấy tên Thành Thiên Bích, thành lũy trên trời [35], ngầu quá phải không.”

[35] Từ “Bích” (壁) trong tên Thành Thiên Bích nghĩa là bức tường, thành lũy.

Liễu Phong Vũ liếc mắt: “Tiểu Hạ, cậu đi theo anh là được, giúp anh mang đồ.”

Thành Thiên Bích tăng thêm ngữ khí: “Không được.”

“Cậu này muốn ăn đòn phải không? Tiểu Hạ là gì của cậu hả? Là con trai hay là vợ cậu hả, tôi có hỏi cậu à.”

Thành Thiên Bích trầm mặt xuống.

Tùng Hạ vội vàng: “Đừng cãi nhau… Liễu tiên sinh, sáng mai tôi đi với anh được không, buổi tối quả thật tương đối nguy hiểm, không hề có ánh đèn. Anh nghĩ mà xem, tay cầm đèn pin, anh lựa quần áo cũng không tiện, ngộ nhỡ nhìn nhầm màu thì làm sao, anh nói có đúng không.”

Liễu Phong Vũ nở nụ cười: “Tiểu tử này đúng là biết nói chuyện, còn lợi hại hơn trợ lý của anh.” Liễu Phong Vũ thở dài: “Cũng không biết bây giờ anh ta đang ở đâu.”

Tùng Hạ vội hỏi: “Chúng ta về phòng tán gẫu đi.”

Liễu Phong Vũ nhíu mày: “Nói cho cậu biết, tuy anh đối với cậu ấn tượng không tồi, nhưng nếu cậu dám hỏi bất luận chuyện gì liên quan đến biến dị của anh, anh sẽ đánh cậu.”

Tùng Hạ có chút sầu não, nhưng vẫn cười nói: “Yên tâm, tuyệt đối không hỏi, chúng ta chỉ trao đổi tin tức thôi.”

“Đến đây đi.” Ba người lại trở về phòng.

Trên bàn trong phòng Liễu Phong Vũ còn đặt mấy chai nước và hai cái bánh mì, nước uống nửa chai, nhưng bánh mì không ăn một miếng.

Tùng Hạ nhìn chiếc bánh mì có hơi thèm thuồng, mặc dù bây giờ mỗi ngày họ đều được phát thức ăn, nhưng cũng chỉ là một chiếc bánh mỳ khô, căn bản ăn không đủ no, thấy phần thức ăn nguyên xi không ai đụng vào này, khó tránh khỏi trông mà thèm.

Liễu Phong Vũ nhìn cậu một cái, cười nói: “Sao, đói à?”

Tùng Hạ thành thật gật đầu: “Anh không đói sao, sao anh lại không ăn.”

“Không cần ăn gì hết.” Liễu Phong Vũ ném hai gói bánh mì cho Tùng Hạ: “Ăn đi.”

Tùng Hạ mừng rỡ nhận lấy bánh mì, nhanh chóng nhét vào trong quần áo: “Liễu tiên sinh anh thật sự là người tốt, cám ơn anh. Nhưng vì sao anh lại không cần ăn gì hết?”

Liễu Phong Vũ đắc ý nói: “Bởi vì anh cậu là thực vật, uống nước là đủ rồi.”

“Cái gì? Anh là thực vật?” Tùng Hạ và Thành Thiên Bích đều hứng thú, lẽ nào họ lại phát hiện ra một phương hướng tiến hóa mới?

Liễu Phong Vũ liếc họ trắng mắt: “Anh sẽ không cho hai cậu biết anh là thực vật gì, nhưng quả thật anh là dị chủng của thực vật, bây giờ không cần ăn gì hết, có nước có ánh sáng là sống được, có hâm mộ không.”

Tùng Hạ dùng sức gật đầu, cậu quả thật hâm mộ muốn chết. Nguy cơ lớn nhất trong tận thế không phải là động thực vật biến dị, cũng không phải thời tiết bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, mà là thức ăn khan hiếm! Trước mắt, tử vong quy mô lớn đều tạo thành do tai họa thực phẩm không thể lưu giữ mà ra.

Nay lại có người không cần ăn, chỉ tiến hành quang hợp là sống được. Đây nào chỉ là tiến hóa, đây quả thật là trực tiếp biến thành sinh thể cao cấp.

Tùng Hạ rất tò mò, tha thiết mong chờ nhìn Liễu Phong Vũ, vô cùng mong chờ Liễu Phong Vũ có thể để lộ chút gì đó.

Ngay cả Thành Thiên Bích cũng không nhịn được hỏi: “Anh nói anh là dị chủng thực vật là xảy ra chuyện gì, chúng tôi không cần biết đó là thực vật gì, chỉ muốn biết phương thức tiến hành.”

Liễu Phong Vũ nhấp một hớp khí: “Tôi nói từ đầu nhé. Đại khái là một tháng trước, tôi nhận vai trong một bộ phim hành động, hầu hết các cảnh hành động đều phải hoàn thành trong một khu rừng nguyên sinh ở Vân Nam. Khi trận động đất xảy ra, tôi đang quay phim ở đó. Mấy cậu có biết trong rừng nguyên sinh thì có gì không? Nói cho hai cậu biết, cái gì cũng có. Bởi vì lúc đó nghĩ trận động đất không tạo thành ảnh hưởng lớn với chúng tôi nên không sơ tán khỏi đấy. Cho đến khi qua một ngày đêm thì chúng tôi phát hiện ra có chuyện không đúng, lúc ấy muốn chạy cũng đã chậm. Mọi thứ xung quanh đã bắt đầu biến dị, thực vật, động vật, côn trùng. Tại nơi không có người sống và khai phá, động thực vật còn lợi hại hơn trong thành phố. Lúc đó đoàn làm phim có ba mươi bảy người, tôi đã được chứng kiến đủ kiểu chết.” Liễu Phong Vũ hai mắt thất thần nhìn về phương xa, bàn tay nắm chặt hơi run lên.

“Nói thật, những người được ở trong thành phố chào đón tận thế đúng là quá hạnh phúc. Trong môi trường rừng rậm, tốc độ biến dị của động thực vật cao gấp mấy lần trong thành phố. Đoàn người của chúng tôi, có người bị rễ cây đa treo cổ, có người bị muỗi hút khô máu mà chết, có người bị con lợn rừng cao hơn năm mét ép thành một cục thịt. Ba mươi bảy người đã vượt qua khu rừng nguyên thủy như địa ngục trong mười ngày, người chết, người mất tích. Cuối cùng, cả đoàn đều chết.”

Tùng Hạ hít sâu một hơi, mặc dù Liễu Phong Vũ dùng ngôn ngữ vô cùng bình tĩnh miêu tả chuyện này, nhưng Tùng Hạ vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng và sợ hãi trong đó, cậu run giọng nói: “Nhưng anh đã thoát được.”

Liễu Phong Vũ nhìn cậu một cái, lộ ra nụ cười phờ phạc: “Cậu biết anh đã chết như thế nào không?”

Hai người hơi thay đổi sắc mặt, Thành Thiên Bích đã theo bản năng nắm chặt khẩu súng lục.

Trước mắt họ rốt cuộc là chuyện đùa gì?

Liễu Phong Vũ cười ha ha một tiếng, lại lộ ra vẻ mặt chế nhạo: “Yên tâm, tôi không phải ma quỷ, tôi đúng là còn sống, nhưng lúc ấy xem như đã chết.”

Thành Thiên Bích nói: “Lúc đó đã xảy ra chuyện gì.”

“Tôi bị một thực vật ăn.” Liễu Phong Vũ bình tĩnh nói: “Toàn thân bị quấn trong dịch tiêu hóa của nó, bị ăn tươi nuốt sống. Thế nhưng sau đó tôi lại tỉnh lại, hơn nữa còn phát hiện tôi và thực vật kia đã hợp thể, tôi biến thành nó, nó biến thành tôi.”

Đây đại khái là câu chuyện ly kỳ nhất mà hai người được nghe từ khi tận thế đến nay. Mặc dù những chuyện ly kỳ ngày ngày đều diễn ra trong thế giới khiến người ta tuyệt vọng này, nhưng chuyện của Liễu Phong Vũ hiển nhiên là ly kỳ nhất.

Liễu Phong Vũ là một dạng hợp thể với thực vật? Gene của con người và thực vật dung hợp? Mặc dù đứng từ quan điểm của di truyền học mà nói, đây không phải chuyện không có khả năng, nhưng chí ít thì trong mấy trăm năm tới con người không thể thực hiện được. Nhưng trước mắt lại có một ví dụ sờ sờ trước mắt, hơn nữa Liễu Phong Vũ còn có thể tùy ý duy trì hình dạng con người, nhìn bề ngoài thì không có chút biến hóa nào.

“Dù sao thì tôi cũng đã đi ra được từ trong rừng rậm, hơn nữa rất thuận lợi, ngày đó gặp hai cậu trong trung tâm thương mại là lúc tôi vừa đến Côn Minh không lâu.”

Tùng Hạ và Thành Thiên Bích đều rơi vào trầm tư. Sau một lúc lâu, họ gần như đồng thời nghĩ ra một vấn đề rất mấu chốt.

Cây thông khổng lồ!

Liễu Phong Vũ nhìn họ, trầm giọng nói: “Các cậu cũng nghĩ đến nó, phải không.”

Tùng Hạ bị ý nghĩ này hù dọa, cậu không thể ngăn bàn tay mình run lên vì sợ hãi.

Vẻ mặt Liễu Phong Vũ có chút trầm trọng: “Tôi không nói với những người đó, tôi biết họ đang chiêu mộ người tiến hóa, tôi không muốn bị bất luận kẻ nào lợi dụng. Thế nhưng khi tôi tỉnh lại, biết cây thông lớn tự dưng biến mất, tôi nghĩ đến đầu tiên chính là khả năng này.”

Tùng Hạ khẽ nói: “Nếu như cây thông khổng lồ kia là dị chủng của con người…”

Như vậy bây giờ có thể đã có một sinh vật tiến hóa lớn mạnh nhất cho đến bây giờ, hóa thành hình dạng loài người, sống xung quanh bọn họ. Hơn nữa, không ai biết “nó” là địch hay là bạn.

Thành Thiên Bích hỏi: “Phỏng đoán này của anh nắm chắc được bao nhiêu phần.”

“Tỉ lệ rất lớn. Bởi vì trước và sau khi cây thông khổng lồ biến mất, dị hóa của nó rất giống tôi. Cây thông khổng lồ chỉ tấn công động vật, lợi dụng xác chết thối rữa của chúng để nuôi mình, cái cây đã ăn tôi cũng giống vậy, kết quả là nó nuốt mất tôi, lại bị tôi dị chủng. Đã có phương thức tiến hóa như vậy, cây thông khổng lồ như vậy cũng rất có thể đã chiếm đoạt người kia, rồi bị người đó dị chủng, bởi vậy nó biến thành người kia, người kia biến thành nó.”

Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc, họ cần thời gian để tiêu hóa thông tin này.

Cây thông kia đã từng thấy vật sống thì tấn công, nếu như nó thật sự bị loài người dị chủng, như vậy cái người đã biến thành nó sẽ có thái độ gì với người khác? Nhìn dáng vẻ của Liễu Phong Vũ, anh ta không bị ảnh hưởng của dị chủng thực vật, vậy rất có thể sau khi cây thông bị dị chủng vẫn giữ lại tư duy của con người. Nếu như vậy, chẳng khác nào nhân loại đã sinh ra một sự giúp đỡ mạnh mẽ, đây ngược lại là chuyện tốt.

Nhưng vì sao cậu vẫn cảm thấy vô cùng bất an?

Có lẽ đó là sự kính nể với sinh vật mạnh hơn chăng.

Thành Thiên Bích nói: “Cây thông khổng lồ đột nhiên biến mất, đây đúng là giải thích hợp lý nhất, rất có thể nó còn sống trong thành phố này. Liễu Phong Vũ, dị chủng của anh vẫn giữ lại toàn bộ ý thức ư? Có bị thực vật ảnh hưởng không?”

Liễu Phong Vũ nói: “Đây là chuyện tôi lo nhất, bởi vì đáp án của vấn đề này là có. Trong ý thức của tôi có thêm một ý thức khác, ý thức kia rất khó để định nghĩa, thế nhưng ý thức đó khiến tôi có một sự kích động muốn tiêu hóa động vật khác để tẩm bổ cho mình. Nhưng ý thức này rất yếu, kha khá giống một suy nghĩ của tôi, tôi hoàn toàn có thể kiềm chế nó. Thế nhưng cây thông này quá lớn, tôi không biết ý thức của nó có thể mạnh đến nỗi ảnh hưởng đến người kia hay không.”

Tùng Hạ nhẹ giọng nói: “Nếu như có thể thì thật là rất đáng sợ.”

Thành Thiên Bích vỗ vỗ đầu cậu: “Quên đi, đừng suy nghĩ nữa, vô dụng.”

Mặc kệ chuyện này rốt cuộc là thế nào, là phúc hay họa, họ đều không tránh khỏi.

Liễu Phong Vũ lười biếng duỗi eo: “Không sai, có nghĩ nữa cũng vô dụng, cây thông kinh khủng như vậy. Nếu nó muốn ăn thịt người thì chẳng ai ngăn cản được. Này, tôi để lộ tin tức quan trọng như vậy cho các cậu, các cậu có gì muốn nói cho tôi biết không? Không phải nói trao đổi tin tức sao.”

Tùng Hạ thuật lại những suy đoán của hai người họ với phương hướng tiến hóa của con người cho Liễu Phong Vũ biết, chỉ có điều họ không nói đến chuyện bên phía Bắc Kinh coi trọng người tiến hóa não bộ và người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên.

Liễu Phong Vũ lại ngửi thấy mùi ngon: “Ồ, hóa ra có nhiều hình thức tiến hóa như vậy, có tiến hóa da không? Làn da sẽ trở nên vô cùng bóng loáng nhẵn nhụi không có nếp nhăn. Hoặc là tiến hóa xương, có thể tùy ý thay đổi khung xương của mình, muốn đẹp thì đẹp, muốn biến thành con gái thì biến thành con gái, muốn “con gà” to ra thì nó to ra. Ha ha, không phải rất thoải mái hay sao.” Liễu Phong Vũ vì trí tưởng tượng của mình mà đắc ý cười không ngừng.

Tùng Hạ cũng phụ họa nói: “Chuyện này thật lợi hại, muốn cao thì cao, đây chẳng phải lúc nào cũng có thể biến hình hay sao.”

Hai người bắt đầu hoang tưởng về đủ các loại phương thức tiến hóa, có vẻ nói rất vui vẻ. Thành Thiên Bích bị gạt sang một bên, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng không nhịn được, đứng dậy nói: “Tùng Hạ, đi về nghỉ.”

Liễu Phong Vũ thờ ơ như không, nói: “Tiểu Hạ, ngủ lại phòng anh đi, anh kể cho cậu nghe chuyện lá cải của các nữ minh tinh.”

Tùng Hạ hai mắt lóe sáng, vừa định đồng ý, đã bị Thành Thiên Bích túm cổ áo lôi dậy. Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Đi về nghỉ.”

Tùng Hạ thất vọng “ờ” một tiếng: “Vậy tôi đi trước.”

Liễu Phong vẫy tay: “Nhớ sáng mai đi chọn quần áo với anh nhé, đi thôi đi thôi.”



Sau khi về phòng, Tùng Hạ có cảm giác Thành Thiên Bích rất không vui, cậu bèn lấy lòng hỏi: “Binh ca, không phải cậu mệt lắm sao?”

Thành Thiên Bích không trả lời.

“Chắc là đói bụng phải không.” Tùng Hạ lấy từ trong túi ra hai túi bánh mì Liễu Phong Vũ cho cậu: “Vừa rồi tôi tiếc nên không ăn, giờ chúng ta ăn đi, cậu tu luyện thì dễ đói, tôi ăn nửa cái là được rồi, còn lại cho cậu hết đấy.”

Thành Thiên Bích lườm cậu một cái: “Không cần.”

Tùng Hạ cười hì hì nói: “Ăn đi, không ăn sao có sức. Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta lại bắt đầu lưu lạc rồi, đến lúc đó tôi còn trông cậy vào cậu săn thú đó.” Nói rồi cậu xé ra cái bao bì của bánh mì, bẻ non nửa cái cho mình, còn lại đưa cả đến trước mặt Thành Thiên Bích: “Ăn đi, cậu cao to thế này, nhất định phải ăn nhiều một chút.”

Thành Thiên Bích nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của Tùng Hạ, rốt cuộc nhận lấy bánh mì, nhưng, hắn đưa nửa kia trả cho Tùng Hạ: “Ăn đi, đừng nói nhảm.”

Tùng Hạ mỉm cười nhận lấy: “Hôm nay ăn no, ngày mai chưa chắc được ăn những thứ này nữa. Haiz, như Liễu Phong Vũ thật tốt, không cần ăn.”

Thành Thiên Bích cứng rắn nói: “Có gì tốt.”

“Tốt chứ, chỉ cần có nước có ánh mặt trời là sống được, chúng ta thì ăn cỏ dại cũng sẽ mắc bệnh. Hơn nữa hình như Liễu Phong Vũ rất lợi hại, tôi muốn biết rốt cuộc thì anh ấy là thực vật gì quá…”

“Tôi sẽ lợi hại hơn hắn.” Thành Thiên Bích ồm ồm nói.

Tùng Hạ ngẩn người, lập tức cười nói: “Dĩ nhiên, cậu nhất định sẽ lợi hại hơn anh ấy. Không phải tham mưu trưởng đã nói rồi sao, bên phía Bắc Kinh nói người điều khiển sức mạnh tự nhiên là người lợi hại nhất, cậu nhất định sẽ lợi hại hơn tất cả mọi người.”

Thành Thiên Bích nghe vậy, sắc mặt mới dịu đi một chút.

/363

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status