Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 279

/363


Chú ý: Đây là chương thứ 2 trong ngày, chương trước: Chương 278

Chương 279

Ngón tay hơi hồi phục được chút xúc giác của Thành Thiên Bích vùi sâu vào trong tuyết, đau khổ nhắm hai mắt lại.

Mười người ngồi vây quanh Tùng Hạ ở giữa, trước mặt Tùng Hạ đặt ngọc Con Rối, tay cầm đá ngũ sắc, nhanh chóng nhẩm qua một lượt đoạn chữ Triện đã đọc đi đọc lại vô số lần, nói: “Chờ tôi chuẩn bị hoàn tất, mọi người hãy lần lượt đưa năng lượng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ xâm nhập cơ thể thôi, phải là năng lượng khi dung hợp, xin đừng do dự, phát ra toàn bộ năng lượng cho đến lúc mọi người cảm thấy hạt nhân bị khoét sạch mới thôi.”

Chu Phụng Lam và Myron liếc nhau, Myron nói: “Hay là… để năng lượng Mộc làm trước đi.”

Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích gật đầu: “Chúng tôi làm trước.” Nếu Tùng Hạ thật sự xảy ra chuyện, ít nhất hắn không đến mức trách móc người khác, hắn sẽ đi theo Tùng Hạ.

Tùng Hạ nói: “Được, hai người chờ chỉ thị của tôi.” Tùng Hạ mỉm cười nhìn Thành Thiên Bích, nhắm hai mắt lại.

Cậu điều động năng lượng trong thân thể, dựa theo yêu cầu trong văn thư chữ Triện, dùng năng lượng vẽ trong đá ngũ sắc một ấn chú cực kỳ phức tạp. Đá ngũ sắc lóe sáng vàng kim dịu dàng. Vẽ ấn xong, Tùng Hạ cảm thấy cơ thể chấn động, năng lượng đột ngột chui vào trong đá ngũ sắc. Đá ngũ sắc giống như cánh cửa lâu năm phủ đầy tro bụi bị mở ra, cũng bộc phát một nguồn năng lượng, đoạn giao hòa vào năng lượng của cậu.

Mái tóc và sống áo của Tùng Hạ đều khe khẽ bay lên, giống như giây tiếp theo toàn thân sẽ mọc cánh thành tiên vậy. Ánh vàng kim của đá ngũ sắc ngời lên mãnh liệt, mạ lên gương mặt nghiêm túc của cậu một lớp hào quang khác thường. Tùng Hạ cảm thấy cơ thể đang nóng lên, năng lượng trong cơ thể đang sôi trào, nhanh chóng tuần hoàn di chuyển trong kinh mạch của mình. Đá ngũ sắc và hạt nhân năng lượng của cậu đang hô ứng lẫn nhau. Tùng Hạ ổn định tinh thần, dựa theo chỉ thị văn thư, từng bước di chuyển năng lượng mà đá ngũ sắc phóng thích ra khắp toàn thân, sau đó đưa vào hạt nhân của mình. Hạt nhân năng lượng càng ngày càng tràn đầy, giống như một nguồn sức mạnh dùng hoài không hết đang cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong cơ thể cậu, khiến cậu cảm thấy cơ thể nổi trôi bồng bềnh còn cơ bắp thì cứng cỏi mạnh mẽ.

Dần dần, Tùng Hạ cảm thấy hạt nhân năng lượng của mình đã tương thông với đá ngũ sắc. Năng lượng di chuyển tuần hoàn trong hạt nhân của cậu và đá ngũ sắc dễ dàng như trong cơ thể mình vậy. Nguồn năng lượng khổng lồ cậu không thể do thám cất chứa trong đá ngũ sắc giờ này lại khiến cậu cảm thấy số năng lượng đó đều thuộc về mình.

Tùng Hạ bắt đầu lấy đá ngũ sắc làm môi giới, tạo ra ngọc phù tích trữ năng lượng lớn thứ hai trên thế giới chỉ sau ngọc Con Rối. Miếng ngọc phù tích trữ năng lượng này được tạo ra căn cứ theo đá ngũ sắc và hạt nhân năng lượng của cậu, chỉ có năng lượng hùng hậu trong đá ngũ sắc mới có thể chống đỡ được sức tấn công từ dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên.

Quá trình cải tạo đá ngũ sắc thành ngọc phù tích trữ năng lượng mất chừng ba tiếng. Mười người xung quanh quan sát hết sức chăm chú Tùng Hạ ngồi yên bất động, ngay cả hô hấp cũng trở nên thận trọng đặc biệt.

Đột nhiên, Tùng Hạ mở mắt.

Thành Thiên Bích thấy căng thẳng trong lòng.

Tùng Hạ nhìn về phía hắn, khẽ gật đầu.

Thành Thiên Bích hít sâu một hơi, đầu ngón tay phát run. Jacqueline bắt lấy tay hắn nắm chặt, hạ giọng: “Bắt đầu thôi, cậu khống chế năng lượng.”

Thành Thiên Bích bình tĩnh trở lại, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn Tùng Hạ không hề chớp mắt, năng lượng Mộc trong cơ thể dâng lên, lốc xoáy cuốn xoay tốc độ cao hòa với lớp sương mù màu xanh lục giống như một con rắn cuốn về phía trên đầu Tùng Hạ, chỉ cần hạ xuống là có thể xé nát cậu ra, nhưng nó lại chần chừ không chịu xuống.

Mọi người ở đây đều bị cơn lốc kia thổi đến gần như không mở nổi mắt. Gió tuyết đầy trời, nếu không phải Thành Thiên Bích tập trung năng lượng vào một chỗ, họ thậm chí không thể ngồi yên tại chỗ.

Tùng Hạ mắt mở thật to, lạnh lùng nói: “Thiên Bích!”

Thành Thiên Bích cắn răng một cái, cơn lốc lập tức xông về phía đá ngũ sắc trong lòng bàn tay Tùng Hạ. Khoảnh khắc lốc xoáy va vào Tùng Hạ, cơ thể cậu đột nhiên tỏa ra hào quang chói lòa, giống như đột ngột xuất hiện một lớp áo giáp bảo vệ cứng rắn đón được nguồn năng lượng khổng lồ có thể phá hủy cả một thành phố kia vậy.

Cảm giác lúc đó của Tùng Hạ chính là bị một cái búa nặng ngàn cân đập thẳng vào người, tuy cậu không bị đầu búa ấy đập đến tan xương nát thịt, nhưng cơn đau lúc bị đánh trúng lại có thật, cậu đau đến nỗi gương mặt vặn vẹo, cơ thể không thể nhúc nhích. Tùng Hạ há miệng nhưng nhận ra mình không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Lúc này cậu giống như một bức tượng đơ ra hứng chịu sức tấn công từ năng lượng Mộc. Cho dù đau đến bất tỉnh, cơ thể cậu lại hoàn toàn không có vết thương nào cả, có điều quần áo cậu đã bị xé nát hoàn toàn trong khoảnh khắc năng lượng Mộc đánh xuống.

Nguồn năng lượng Mộc kia điên cuồng mà ồ ạt tràn vào trong đá ngũ sắc. Đá ngũ sắc giống như không có đáy, không hề cố kỵ hút hết năng lượng dung hợp khổng lồ của hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Cuối cùng, Thành Thiên Bích và Jacqueline nhận ra không phải họ đang dùng cách tấn công để đưa năng lượng vào đá ngũ sắc mà đá ngũ sắc đang tự mình hấp thu chúng. Ý thức được điều này, hai người không khỏi có chút hoảng hốt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Tùng Hạ, họ không dám lơi lỏng chút nào.

Theo như lời Tùng Hạ nói, đến cuối cùng, năng lượng mà họ có thể chi phối sẽ tiêu hao bằng sạch. Lúc này họ đã kiệt sức, đá ngũ sắc lại không dừng tay mà vẫn không ngừng hấp thu ngọn nguồn năng lượng bên trong hạt nhân của họ. Hai người bị vây trong trạng thái bán hôn mê, toàn thân không còn chút sức lực, như thể ngọn đèn cạn dầu nhưng năng lượng vẫn đang liên tục thoát ra khỏi cơ thể họ. Khi giọt năng lượng cội nguồn cuối cùng cũng hoàn toàn bị đá ngũ sắc hút mất, ngọc Con Rối đột nhiên tỏa ra một chút ánh sáng. Phản ứng kia hệt như cảm ứng giữa ngọc Con Rối và ngọc Con Rối với nhau vậy, chẳng qua sau khi năng lượng Mộc bị đá ngũ sắc hấp thu hoàn toàn thì cảm ứng kia cũng chấm dứt.

Thành Thiên Bích và Jacqueline nằm úp sấp trên mặt đất nhưng không hôn mê, họ chỉ thấy toàn thân không còn chút sức lực nào nữa. Thành Thiên Bích nhìn Tùng Hạ, muốn hỏi một chút xem cậu thế nào nhưng ngay cả sức để nói hắn cũng không có.

Tùng Hạ một tay chống đất, hơi thở cũng đang run rẩy. Cậu nhìn Thẩm Trường Trạch cách mình gần nhất, nói giọng khàn khàn: “Mọi người, tiếp tục thôi.”

Thẩm Trường Trạch không dám trì hoãn, điều động năng lượng với Dung Lan, dung hợp thành một ngọn lửa màu bạch kim. Ngọn lửa cực nóng lên đến 1.700 độ nâng nhiệt độ xung quanh lên đến giới hạn con người khó có thể chịu được. Những người ngồi vây xung quanh lần lượt lui về phía sau, cảm giác làn da cũng đang bị nướng lên. Họ không thể tưởng tượng đến chuyện Tùng Hạ sẽ phải hứng chịu nguồn năng lượng ấy.

Ánh lửa sáng trắng lao mạnh vào đá ngũ sắc, Tùng Hạ sợ tới mức bắp chân cũng run lên. Cậu dứt khoát nhắm nghiền hai mắt, biết rõ cho dù có thể sống sót thì cơn đau xé lòng xé dạ ấy cũng đủ để cậu mất nửa cái mạng. Quả nhiên ngay giây tiếp theo, ánh lửa bao trùm toàn thân Tùng Hạ. Cơn đau bị thiêu cháy lan ra toàn thân, Tùng Hạ thật sự không kiềm nổi nữa, đau đớn gào thét.

Thẩm Trường Trạch và Dung Lan đều thấy tim mình run kên, họ nhìn thấy làn da nguyên vẹn của Tùng Hạ qua ánh lửa mới thoáng yên lòng, có điều tiếng kêu tê tái kia khiến tất cả những người ở đây đều không đành lòng nhìn thẳng, Diêu Tiềm Giang lại càng khó chịu quay mặt đi.

Cơ thể Thành Thiên Bích không thể cử động, chỉ có thể nhìn Tùng Hạ, hai mắt đỏ ngầu.

Tùng Hạ cảm thấy lúc ấy mình không nổi điên cũng coi như ý chí kiên định, cảm giác bị lửa dữ thiêu cháy mà lại không chết, nhất định chỉ có cậu có thể trải nghiệm, nếu là bất cứ ai khác… không, bất cứ sinh vật nào khác thì đã sớm mất mạng ngay khoảnh khắc bị ngọn lửa nóng 1.700 độ ấy chạm phải rồi, căn bản không có cơ hội còn sống mà đi qua địa ngục này.

Vài phút sau, đá ngũ sắc hấp thu cạn sạch năng lượng Hỏa trong cơ thể Thẩm Trường Trạch và Dung Lan, lúc này Tùng Hạ mới tạm thời được giải thoát khỏi đau đớn.

Diêu Tiềm Giang nhìn sắc mặt trắng bệch của Tùng Hạ, thật sự có chút đau lòng: “Tùng Hạ, cậu còn chịu được không? Nghỉ một lát đi.”

Trên mặt Tùng Hạ mồ hôi tuôn ra như suối, chậm rãi thở hổn hển vài hơn: “Không sao, tôi… chỉ hơi đau một chút thôi, nếu có thể sống sót thì rất có lợi… Tiếp theo, đến đi.”

Tiếp theo đúng là Sở Tinh Châu và Lý Đạo Ái. Quan hệ của Lý Đạo Ái và Tùng Hạ cũng không tệ, ngẫm lại cách tấn công của hai người, hắn thật sự không đành lòng muốn để cậu phải chịu như thế. Ngoại trừ mực khổng lồ, Tùng Hạ là người duy nhất trên thế giới hứng chịu đòn tấn công của tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Nhiệm vụ tàn nhẫn ấy khiến Lý Đạo Ái chấp hành rất khó chịu. Khả năng của họ vốn không nên dùng để đối phó với bạn bè, nhưng họ lại không có sự lựa chọn nào khác.

Tùng Hạ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi cảm nhận sức nặng vạn tấn đè lên người mình, cậu tưởng mình đã chết ngay trong khoảnh khắc đó. Sự bảo vệ của đá ngũ sắc với cậu không mạnh như lúc đầu, khi năng lượng hấp thu được một nửa, cậu thật sự không chịu nổi cảm giác xương cốt nội tạng bị trọng lực vô tận đè ép, hộc ra một bãi máu.

Mọi người hoảng sợ.

Tùng Hạ lấy tay chống đất, giữ vững cơ thể, lau máu trên khóe miệng, muốn cho Thành Thiên Bích một ánh mắt an ủi song lại phát hiện tầm mắt mình đã thoáng mơ hồ.

Đá ngũ sắc hấp thu xong năng lượng Thổ, Tùng Hạ cũng gần như sắp ngất xỉu.

Cậu không ngừng điều động năng lượng chữa trị nội tạng bị tổn thương mới gắng gượng khôi phục một chút tinh thần.

Diêu Tiềm Giang vội la lên: “Tùng Hạ, cậu không chịu được đòn tấn công tiếp theo đâu.”

Tùng Hạ khàn giọng: “Quận vương, dung hợp của tôi và đá ngũ sắc chỉ có tác dụng trong thời gian giới hạn, hơn nữa chỉ có lúc này, hôm nay… nhất định phải hoàn thành.”

Ngón tay hơi hồi phục được chút xúc giác của Thành Thiên Bích vùi sâu vào trong tuyết, đau khổ nhắm hai mắt lại.

Diêu Tiềm Giang siết chặt nắm đấm: “Tùng Hạ, nếu chịu tội nhiều như vậy mà vẫn thất bại… Tôi thật sự không muốn thấy cậu phải chịu khổ thế này.”

Tùng Hạ kiên định: “Quận vương, tôi sẽ thành công, tôi đã chịu được ba lượt tấn công, tôi sẽ thành công, tôi sẽ sống sót.”

Diêu Tiềm Giang thở dài một hơi, trong mắt ngập đầy luyến tiếc. Hắn ngồi bệt xuống nền tuyết, khàn giọng: “Tùng Hạ, nếu cậu thất bại thì cũng không ai trách cậu đâu. Cậu chịu khổ lúc này có thể đều là vô nghĩa, tuy tôi muốn sống nhưng tôi cũng không muốn thấy cậu hy sinh như vậy. Cậu đã thật sự nghĩ kỹ chưa.”

Tùng Hạ cười gượng: “Quận vương, cám ơn ngài, nhưng đã đến bước này, tôi không thể nghĩ rõ ràng hơn nữa, hãy tin tôi, chúng ta… nhất định sẽ phong ấn được ngọc Con Rối, hãy tin tôi.”

Diêu Tiềm Giang nhìn cậu, khẽ nói: “Cậu quả thật đã thay đổi rất nhiều.”

Ngô Du nói: “Chúng ta tiếp theo.”

Diêu Tiềm Giang lắc đầu: “Để họ tới trước.”

Sắc mặt của Chu Phụng Lam và Myron cũng khá khó coi, an nguy của Tùng Hạ liên quan đến chuyện có thể phong ấn ngọc Con Rối hay không, mà lấy tình trạng lúc này, cậu thật sự có thể chịu được dòng điện cao thế 100.000 volt ư?

Tùng Hạ nhìn hai người, khàn giọng: “Đến đi.”

Sấm chớp màu vàng tím tràn ra từ cơ thể hai người, dòng điện cao thế 100.000 volt có thể thiêu cháy một con động vật biển khổng lồ thành than, đánh mạnh về phía Tùng Hạ…

/363

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status