Thẩm Trú lắc đầu, nàng làm sao biết được.
Một nhánh lúa chín đòng đòng, tên tự của Lưu Văn Thúc khi sinh ra là ‘Tú’ vì ruộng lúa mạch Lưu gia lúc đó một nhánh nở chín đòng đòng chính là đại hỷ, người cha đã mất của hắn vì thế mà gọi hắn một chữ ‘Tú’. Đến nay vẫn có người đồn rằng Lưu Tú có mệnh đại cát.
Lông mày Thẩm Trú khẽ động, ngay sau đó ánh mắt lảng đi, chậm rãi mở miệng: Lưu Tú? Ta từng nghe có người nói qua về người này, cũng nghe nói ngay cả huynh trưởng hắn cũng nói hắn 'rất Lưu Trọng' .
Đuôi lông mày Đặng Vũ giật giật, cười lạnh một tiếng, giọng trầm xuống: Lưu Tú này, ta học cùng trường với hắn hai năm, đối với hắn cũng coi như hiểu biết khá rõ, người bên ngoài đều chỉ nghĩ hắn một lòng với việc đồng áng như Lưu Trọng, lại không biết người này còn tìm kiếm nhân tài, thậm chí lòng dạ khó lường, tiền đồ vô lượng.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Trú nghe được có người khen ngợi Lưu Tú mà không mang theo một chút xem thường nào, hoàn toàn đơn giản là sùng bái, làm cho nàng bắt đầu có chút thay đổi cách nhìn với thiếu niên Đặng Vũ này.
Người bên ngoài coi thường hắn, vì sao hết lần này tới lần khác chỉ có ngươi khen hắn? Bởi vì là quan hệ bằng hữu sao?
Đặng Vũ chắp tay ra sau cười lạnh: Người bên ngoài coi thường hắn đó là bởi vì người này giấu quá sâu. Hắn che mắt tất cả mọi người kể cả người nhà của hắn.
Thẩm Trú cười, thấy Đặng Vũ thật đúng là hiểu rõ Lưu Tú.
Người càng giỏi che giấu bản thân mới là người càng đáng sợ.
***
Triều Tân, Địa Hoàng năm thứ ba, Thẩm Trú đã ở chỗ này suốt ba năm qua, từng bước một khiến cho mình hoàn toàn biến thành Âm Lệ Hoa.
Nàng dùng thời gian ba năm để cho mình hòa nhập vào cái triều đại này, đọc hết tất cả sách trong thư phòng của bản thân, hiểu rõ tất cả các mối quan hệ đã tạm có chút kết quả. Âm Hưng ngẫu nhiên cũng sẽ cùng nàng nói chuyện lớn nhỏ ở trong triều, đồng thời Âm Tựu cũng cho nàng tin tức bát quái linh tinh. Bây giờ, nàng coi như là có chút hiểu rõ nhất định với triều đại này.
Ví dụ như Vương Mãng và nhi tử hắn là Vương Lâm đồng thời cùng thông dâm với thị tỳ Nguyên Bích, sau khi hoàng hậu chết, Vương Mãng lập tức giết chết nhi tử Vương Lâm cùng con dâu Lưu thị. Trình độ nhẫn tâm của Vương Mãng này đối với con cái hắn có thể so cao thấp với Hiếu Vũ Hoàng đế Lư Triệt. Rồi giết con của mình không có chút nào nương tay. Sau khi Vương Lâm chết, Vương Mãng tìm hai con riêng của Vương Hưng và Vương Khuông về, sai người đón hai đứa trẻ đó vào cung nuôi nấng, phong tước vị và xây phủ.
Âm Lệ Hoa không nhịn được cười, nhi tử tiểu thiếp một đống lớn, Vương Mãng này cũng thật phong lưu.
Còn có câu là: Phục hưng nhà Hán, Lý thị làm phụ .
Câu này làm chữ trong sách bắt nguồn mầm tai vạ, người bói quẻ cùng với Ngụy Thành Đại Doãn Lý Yên đều vì thế mà nạp mạng. Âm Lệ Hoa vốn không mê tín, nhưng nghe mấy chữ này cũng không phải ngơ ngác một lúc, nếu như những lời này là lừa gạt, vậy tình huống sau này cũng coi như đoán đúng.
Chỉ là vị quan ở Dương Thành gửi Vương Mãng bản tấu, nói là nên lập hoàng hậu, còn nói mấy thứ như: Hoàng đế cũng là dựa vào 120 nữ tử trở thành thần tiên , cái này mà Vương Mãng cũng tin, vì vậy sai khiến tổng cộng tất cả là bốn mươi lăm đại phu điều tra cẩn thận, thu thập quê quán tất cả thục nữ ở miền quê rồi dâng danh sách lên. May mà Âm Thức bảo vệ nàng rất kín, lại sớm thông qua quan hệ mới khiến nàng không bị đưa vào.
Nhưng trải qua chuyện này, việc chung thân của nàng lại trở thành bệnh trong lòng của người Âm gia, tuổi đã lớn như vậy mà chưa gả, ở Tân Dã cũng thật hiếm thấy, huống chi Âm Lệ Hoa xinh đẹp như vậy, càng có người suy đoán, chớ không phải là Âm Thức muốn đem muội muội đưa vào trong hoàng cung làm hoàng hậu?
------
Nếu Lưu Tú một mực không nói tới hôn sự, ngươi định cứ thế phí hoài một đời sao?
Âm Lệ Hoa vừa bực mình vừa buồn cười: Đại ca!
Âm Thức thản nhiên nói: Đại ca không có ý định bức bách ngươi, chỉ là ngươi nên cho mẫu thân một câu trả lời, ngươi biết đấy, chuyện này đã trở thành tâm bệnh của bà.
Âm Lệ Hoa yên lặng không nói.
Mấy năm trước ngươi nói trưởng ấu có thứ tự, đại ca chưa lập gia đình, ngươi làm muội muội không thể gấp gáp. Hôm nay đại ca đã lập gia đình được hai năm, ngươi còn định đợi tới khi nào?
Âm Thức từ năm thứ nhất Hoàng Nguyên đã cưới vợ là Ngu thị, vợ chồng tương kính như tân, cũng coi như là mỹ mãn rồi.
Nàng trầm mặc một chút, nói: “Đại ca, muội muội không phải đợi mà chỉ là còn chưa nghĩ đến chuyện thành thân.
Âm Thức nhàn nhạt nhìn nàng trong chốc lát, cũng không mở miệng hỏi nàng vì cái gì mà chưa nghĩ, chỉ để lại cho nàng một câu: Đại ca biết ngươi có suy nghĩ của mình, nhưng cũng không thể mặc kệ ngươi, tháng sau ta phải đi Trường An học rồi, năm sau trở về, ngươi thừa dịp trong khoảng thời gian này suy nghĩ thật kỹ đi. Rồi đứng dậy rời khỏi.
Ngón tay Âm Lệ Hoa ở trên bàn gõ không nhanh không chậm, mi mắt rũ xuống suy tư chốc lát, ánh mắt rơi trên một quyển sách thẻ tre.
《 Thượng Thư 》, vẫn chưa trả lại.
-----
Đặng Tuệ mang thai, mời nàng đến làm khách, Âm Lệ Hoa không do dự mà đi. Mỗi ngày bị ép buộc thành thân rất gay gắt, cũng nên giải sầu một chút.
Nàng vẫn không ngờ là Đặng Tuệ gả cho Đặng Phụng, cổ đại không phải không được phép lấy nhau cùng họ sao? Cho dù hai nhà có quan hệ năm đời nhưng hình như cũng không được a?
Đặng Phụng từng tới Âm gia cầu hôn nàng. Dựa vào người này không giống với Đặng Vũ thanh tú nội liễm, thoạt nhìn rất sáng sủa khí phách, rất thích hợp để kết bạn. Căn cứ vào lý này, nàng đối với Đặng Phụng thật ra cũng không quá bài xích.
Chỉ là cho tới bây giờ nàng cũng không biết hóa ra người trong lòng Đặng Tuệ là Đặng Phụng.
Nhà Đặng Phụng cách nhà Đặng Thần rất gần, Âm Lệ Hoa cùng Đặng Tuệ nói chuyện một lúc thì muốn xem nhà Đặng Thần gặp ba tỷ muội Đặng Chi một chút.
Đặng Tuệ nghe vậy bóp nàng một cái: Ta thấy là ngươi phân biệt đấy.
Âm Lệ Hoa aiii một tiếng, cười nói: Là ngươi quá đa tâm rồi.
Ta đa tâm? Đặng Tuệ cười lạnh: Ta không tin ngươi không biết mấy ngày trước đây Lưu Tú tới nhà thúc phụ, ngươi chạy đến nơi này cho rằng ta không biết trong lòng ngươi suy nghĩ gì.
Âm Lệ Hoa gần như là cầu xin tha thứ, Đặng Tuệ này thời điểm là cô nương là một người khéo mồm khéo miệng, hôm nay gả cho người ta, càng ngày càng không chút kiêng kỵ. Nếu bàn về cãi nhau, nàng không phải là đối thủ của nàng ấy.
Đại ca ta nhận chức quan từ năm ngoái, giờ thường có người đến nhà cầu hôn, nhưng hắn luôn để cho cha mẹ ta thoái thác. Lòng hắn suy nghĩ gì, ta không tin ngươi không biết. Ba năm này thời gian ngươi chung đụng cùng hắn không tính ngắn, làm sao lại... làm sao vẫn không lọt vào mắt xanh của ngươi?
Âm Lệ Hoa nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: Đặng Tuệ, huynh trưởng ngươi quả thật là nhân trung long phượng, tiền đồ cũng vô hạn, chỉ là ta bây giờ coi hắn là bằng hữu.
Hơn hai năm qua, bởi vì quan hệ của Đặng Tuệ, nàng cùng Đặng Vũ quả thật có gặp mặt nhiều, người này dù nói về tài văn chương hay về chính trị cũng đều đặc biệt hiểu biết, không câu nệ tiểu tiết, hắn không giống người thường ở chỗ có thể thấy và hiểu rõ nhiều chuyện.
Chỉ là, nàng tạm thời chưa nghĩ đến phương diện kia.
Đặng Tuệ đi cùng nàng từ trong phòng ra, lại đột nhiên thấy Đặng Vũ chắp tay đứng ở giữa sân, y phục thẳng tắp, đầu đội mũ quan, so với bộ dáng thiếu niên thanh tú lúc trước, hôm nay lại mang một loại hương vị khác thường, con ngươi đen nhánh trung thực bình tĩnh, mang theo một loại cảm giác nam tử trưởng thành trầm ổn khó lường.
Đặng Vũ yên lặng nàng, nàng mỉm cười đáp lễ: Trọng Hoa Quân. *
----
*Chức quan của Đặng Vũ
----
Đặng Tuệ thấy bộ dáng hai người như thế liền cười lặng lẽ rời đi, thuận đường còn dụ được Tập Nghiên đi cùng.
Qua ít ngày nữa ta sẽ đi học ở Trường An.
Lông mày Âm Lệ Hoa hơi động: Trọng Hoa Quân muốn đi học ở Trường An nữa sao?
Ừ.
Âm Lệ Hoa nghĩ nghĩ, nói: Trọng Hoa Quân tài cao hơn người, lần đi Trường An nhất định... Nói đến một nửa, đột nhiên nghĩ tới chính thời điểm này, Đặng Vũ đi Trường An, Lưu Tú...
Đặng Vũ thấy nàng nói được nửa câu thì yên lặng, chậm rãi mở miệng nói: Âm Cơ, lần này ta đi, có lẽ sẽ ngắn hơn, rất nhanh trở về. Nhưng trước khi đi, ta có một chuyện muốn nói cho ngươi, ngươi có thể đáp ứng ta không?
Ánh mắt Âm Lệ Hoa rũ xuống, cười nhạt một tiếng: Chuyện gì?
Đặng Vũ im lặng nhìn nàng, dùng một loại âm thanh cực kỳ chậm chạp bình tĩnh, nói: Hai năm qua ta nhìn ra ngươi chưa muốn thành thân, trong lòng ngươi có người hay không, ta không biết. Ta chỉ muốn nói, nếu khi ta từ Trường An trở về, ngươi vẫn chưa gả đi, khi đó ngươi gả cho ta được không?
Nụ cười của Âm Lệ Hoa chậm rãi lắng xuống, trầm mặc suy nghĩ rất lâu, mới nâng hai mắt lên đối diện với ánh mắt đen nhánh của hắn, thành thật nói: Trọng Hoa Quân, ngươi cũng biết, trong nhân gian này mọi chuyện đều có hàng vạn khả năng xảy ra, đối với tương lai của Âm Cơ cũng không có cách nào đảm bảo với ngươi.
Đặng Vũ lại vẫn cố chấp: Ta chỉ nói là nếu như.
Âm Lệ Hoa khẽ nhíu mày: Nhưng cũng không thể chính xác.
Hiện tại hứa, tương lai có chắc thực hiện được không?
Nhưng mà, cho dù là nếu như, đó cũng là một cơ hội.
Một nhánh lúa chín đòng đòng, tên tự của Lưu Văn Thúc khi sinh ra là ‘Tú’ vì ruộng lúa mạch Lưu gia lúc đó một nhánh nở chín đòng đòng chính là đại hỷ, người cha đã mất của hắn vì thế mà gọi hắn một chữ ‘Tú’. Đến nay vẫn có người đồn rằng Lưu Tú có mệnh đại cát.
Lông mày Thẩm Trú khẽ động, ngay sau đó ánh mắt lảng đi, chậm rãi mở miệng: Lưu Tú? Ta từng nghe có người nói qua về người này, cũng nghe nói ngay cả huynh trưởng hắn cũng nói hắn 'rất Lưu Trọng' .
Đuôi lông mày Đặng Vũ giật giật, cười lạnh một tiếng, giọng trầm xuống: Lưu Tú này, ta học cùng trường với hắn hai năm, đối với hắn cũng coi như hiểu biết khá rõ, người bên ngoài đều chỉ nghĩ hắn một lòng với việc đồng áng như Lưu Trọng, lại không biết người này còn tìm kiếm nhân tài, thậm chí lòng dạ khó lường, tiền đồ vô lượng.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Trú nghe được có người khen ngợi Lưu Tú mà không mang theo một chút xem thường nào, hoàn toàn đơn giản là sùng bái, làm cho nàng bắt đầu có chút thay đổi cách nhìn với thiếu niên Đặng Vũ này.
Người bên ngoài coi thường hắn, vì sao hết lần này tới lần khác chỉ có ngươi khen hắn? Bởi vì là quan hệ bằng hữu sao?
Đặng Vũ chắp tay ra sau cười lạnh: Người bên ngoài coi thường hắn đó là bởi vì người này giấu quá sâu. Hắn che mắt tất cả mọi người kể cả người nhà của hắn.
Thẩm Trú cười, thấy Đặng Vũ thật đúng là hiểu rõ Lưu Tú.
Người càng giỏi che giấu bản thân mới là người càng đáng sợ.
***
Triều Tân, Địa Hoàng năm thứ ba, Thẩm Trú đã ở chỗ này suốt ba năm qua, từng bước một khiến cho mình hoàn toàn biến thành Âm Lệ Hoa.
Nàng dùng thời gian ba năm để cho mình hòa nhập vào cái triều đại này, đọc hết tất cả sách trong thư phòng của bản thân, hiểu rõ tất cả các mối quan hệ đã tạm có chút kết quả. Âm Hưng ngẫu nhiên cũng sẽ cùng nàng nói chuyện lớn nhỏ ở trong triều, đồng thời Âm Tựu cũng cho nàng tin tức bát quái linh tinh. Bây giờ, nàng coi như là có chút hiểu rõ nhất định với triều đại này.
Ví dụ như Vương Mãng và nhi tử hắn là Vương Lâm đồng thời cùng thông dâm với thị tỳ Nguyên Bích, sau khi hoàng hậu chết, Vương Mãng lập tức giết chết nhi tử Vương Lâm cùng con dâu Lưu thị. Trình độ nhẫn tâm của Vương Mãng này đối với con cái hắn có thể so cao thấp với Hiếu Vũ Hoàng đế Lư Triệt. Rồi giết con của mình không có chút nào nương tay. Sau khi Vương Lâm chết, Vương Mãng tìm hai con riêng của Vương Hưng và Vương Khuông về, sai người đón hai đứa trẻ đó vào cung nuôi nấng, phong tước vị và xây phủ.
Âm Lệ Hoa không nhịn được cười, nhi tử tiểu thiếp một đống lớn, Vương Mãng này cũng thật phong lưu.
Còn có câu là: Phục hưng nhà Hán, Lý thị làm phụ .
Câu này làm chữ trong sách bắt nguồn mầm tai vạ, người bói quẻ cùng với Ngụy Thành Đại Doãn Lý Yên đều vì thế mà nạp mạng. Âm Lệ Hoa vốn không mê tín, nhưng nghe mấy chữ này cũng không phải ngơ ngác một lúc, nếu như những lời này là lừa gạt, vậy tình huống sau này cũng coi như đoán đúng.
Chỉ là vị quan ở Dương Thành gửi Vương Mãng bản tấu, nói là nên lập hoàng hậu, còn nói mấy thứ như: Hoàng đế cũng là dựa vào 120 nữ tử trở thành thần tiên , cái này mà Vương Mãng cũng tin, vì vậy sai khiến tổng cộng tất cả là bốn mươi lăm đại phu điều tra cẩn thận, thu thập quê quán tất cả thục nữ ở miền quê rồi dâng danh sách lên. May mà Âm Thức bảo vệ nàng rất kín, lại sớm thông qua quan hệ mới khiến nàng không bị đưa vào.
Nhưng trải qua chuyện này, việc chung thân của nàng lại trở thành bệnh trong lòng của người Âm gia, tuổi đã lớn như vậy mà chưa gả, ở Tân Dã cũng thật hiếm thấy, huống chi Âm Lệ Hoa xinh đẹp như vậy, càng có người suy đoán, chớ không phải là Âm Thức muốn đem muội muội đưa vào trong hoàng cung làm hoàng hậu?
------
Nếu Lưu Tú một mực không nói tới hôn sự, ngươi định cứ thế phí hoài một đời sao?
Âm Lệ Hoa vừa bực mình vừa buồn cười: Đại ca!
Âm Thức thản nhiên nói: Đại ca không có ý định bức bách ngươi, chỉ là ngươi nên cho mẫu thân một câu trả lời, ngươi biết đấy, chuyện này đã trở thành tâm bệnh của bà.
Âm Lệ Hoa yên lặng không nói.
Mấy năm trước ngươi nói trưởng ấu có thứ tự, đại ca chưa lập gia đình, ngươi làm muội muội không thể gấp gáp. Hôm nay đại ca đã lập gia đình được hai năm, ngươi còn định đợi tới khi nào?
Âm Thức từ năm thứ nhất Hoàng Nguyên đã cưới vợ là Ngu thị, vợ chồng tương kính như tân, cũng coi như là mỹ mãn rồi.
Nàng trầm mặc một chút, nói: “Đại ca, muội muội không phải đợi mà chỉ là còn chưa nghĩ đến chuyện thành thân.
Âm Thức nhàn nhạt nhìn nàng trong chốc lát, cũng không mở miệng hỏi nàng vì cái gì mà chưa nghĩ, chỉ để lại cho nàng một câu: Đại ca biết ngươi có suy nghĩ của mình, nhưng cũng không thể mặc kệ ngươi, tháng sau ta phải đi Trường An học rồi, năm sau trở về, ngươi thừa dịp trong khoảng thời gian này suy nghĩ thật kỹ đi. Rồi đứng dậy rời khỏi.
Ngón tay Âm Lệ Hoa ở trên bàn gõ không nhanh không chậm, mi mắt rũ xuống suy tư chốc lát, ánh mắt rơi trên một quyển sách thẻ tre.
《 Thượng Thư 》, vẫn chưa trả lại.
-----
Đặng Tuệ mang thai, mời nàng đến làm khách, Âm Lệ Hoa không do dự mà đi. Mỗi ngày bị ép buộc thành thân rất gay gắt, cũng nên giải sầu một chút.
Nàng vẫn không ngờ là Đặng Tuệ gả cho Đặng Phụng, cổ đại không phải không được phép lấy nhau cùng họ sao? Cho dù hai nhà có quan hệ năm đời nhưng hình như cũng không được a?
Đặng Phụng từng tới Âm gia cầu hôn nàng. Dựa vào người này không giống với Đặng Vũ thanh tú nội liễm, thoạt nhìn rất sáng sủa khí phách, rất thích hợp để kết bạn. Căn cứ vào lý này, nàng đối với Đặng Phụng thật ra cũng không quá bài xích.
Chỉ là cho tới bây giờ nàng cũng không biết hóa ra người trong lòng Đặng Tuệ là Đặng Phụng.
Nhà Đặng Phụng cách nhà Đặng Thần rất gần, Âm Lệ Hoa cùng Đặng Tuệ nói chuyện một lúc thì muốn xem nhà Đặng Thần gặp ba tỷ muội Đặng Chi một chút.
Đặng Tuệ nghe vậy bóp nàng một cái: Ta thấy là ngươi phân biệt đấy.
Âm Lệ Hoa aiii một tiếng, cười nói: Là ngươi quá đa tâm rồi.
Ta đa tâm? Đặng Tuệ cười lạnh: Ta không tin ngươi không biết mấy ngày trước đây Lưu Tú tới nhà thúc phụ, ngươi chạy đến nơi này cho rằng ta không biết trong lòng ngươi suy nghĩ gì.
Âm Lệ Hoa gần như là cầu xin tha thứ, Đặng Tuệ này thời điểm là cô nương là một người khéo mồm khéo miệng, hôm nay gả cho người ta, càng ngày càng không chút kiêng kỵ. Nếu bàn về cãi nhau, nàng không phải là đối thủ của nàng ấy.
Đại ca ta nhận chức quan từ năm ngoái, giờ thường có người đến nhà cầu hôn, nhưng hắn luôn để cho cha mẹ ta thoái thác. Lòng hắn suy nghĩ gì, ta không tin ngươi không biết. Ba năm này thời gian ngươi chung đụng cùng hắn không tính ngắn, làm sao lại... làm sao vẫn không lọt vào mắt xanh của ngươi?
Âm Lệ Hoa nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: Đặng Tuệ, huynh trưởng ngươi quả thật là nhân trung long phượng, tiền đồ cũng vô hạn, chỉ là ta bây giờ coi hắn là bằng hữu.
Hơn hai năm qua, bởi vì quan hệ của Đặng Tuệ, nàng cùng Đặng Vũ quả thật có gặp mặt nhiều, người này dù nói về tài văn chương hay về chính trị cũng đều đặc biệt hiểu biết, không câu nệ tiểu tiết, hắn không giống người thường ở chỗ có thể thấy và hiểu rõ nhiều chuyện.
Chỉ là, nàng tạm thời chưa nghĩ đến phương diện kia.
Đặng Tuệ đi cùng nàng từ trong phòng ra, lại đột nhiên thấy Đặng Vũ chắp tay đứng ở giữa sân, y phục thẳng tắp, đầu đội mũ quan, so với bộ dáng thiếu niên thanh tú lúc trước, hôm nay lại mang một loại hương vị khác thường, con ngươi đen nhánh trung thực bình tĩnh, mang theo một loại cảm giác nam tử trưởng thành trầm ổn khó lường.
Đặng Vũ yên lặng nàng, nàng mỉm cười đáp lễ: Trọng Hoa Quân. *
----
*Chức quan của Đặng Vũ
----
Đặng Tuệ thấy bộ dáng hai người như thế liền cười lặng lẽ rời đi, thuận đường còn dụ được Tập Nghiên đi cùng.
Qua ít ngày nữa ta sẽ đi học ở Trường An.
Lông mày Âm Lệ Hoa hơi động: Trọng Hoa Quân muốn đi học ở Trường An nữa sao?
Ừ.
Âm Lệ Hoa nghĩ nghĩ, nói: Trọng Hoa Quân tài cao hơn người, lần đi Trường An nhất định... Nói đến một nửa, đột nhiên nghĩ tới chính thời điểm này, Đặng Vũ đi Trường An, Lưu Tú...
Đặng Vũ thấy nàng nói được nửa câu thì yên lặng, chậm rãi mở miệng nói: Âm Cơ, lần này ta đi, có lẽ sẽ ngắn hơn, rất nhanh trở về. Nhưng trước khi đi, ta có một chuyện muốn nói cho ngươi, ngươi có thể đáp ứng ta không?
Ánh mắt Âm Lệ Hoa rũ xuống, cười nhạt một tiếng: Chuyện gì?
Đặng Vũ im lặng nhìn nàng, dùng một loại âm thanh cực kỳ chậm chạp bình tĩnh, nói: Hai năm qua ta nhìn ra ngươi chưa muốn thành thân, trong lòng ngươi có người hay không, ta không biết. Ta chỉ muốn nói, nếu khi ta từ Trường An trở về, ngươi vẫn chưa gả đi, khi đó ngươi gả cho ta được không?
Nụ cười của Âm Lệ Hoa chậm rãi lắng xuống, trầm mặc suy nghĩ rất lâu, mới nâng hai mắt lên đối diện với ánh mắt đen nhánh của hắn, thành thật nói: Trọng Hoa Quân, ngươi cũng biết, trong nhân gian này mọi chuyện đều có hàng vạn khả năng xảy ra, đối với tương lai của Âm Cơ cũng không có cách nào đảm bảo với ngươi.
Đặng Vũ lại vẫn cố chấp: Ta chỉ nói là nếu như.
Âm Lệ Hoa khẽ nhíu mày: Nhưng cũng không thể chính xác.
Hiện tại hứa, tương lai có chắc thực hiện được không?
Nhưng mà, cho dù là nếu như, đó cũng là một cơ hội.
/13
|