Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyện hận, ngân hán điều điều ám độ (Trích trong Thước Kiều Tiên – Tần Quan)
Một đêm Thất tịch nữa lại đến, trong cung lấy gấm kết thành tòa lâu rực rỡ, cao trăm thước, có thể chứa được hơn mười người. Trên bàn bày trái cây rượu thịt, cúng tế hai sao Khiên Ngưu, Chức Nữ. Đồng thời, có nhạc công tấu nhạc, phi tần đối nguyệt xâu kim (xe chỉ dưới trăng), thâu đêm suốt sáng.
(Đối nguyệt xâu kim: là ngày hội nữ tử cổ đại TQ rất coi trọng, vào đêm Thất tịch, nữ tử đều phải xe chỉ luồn kim, bày hoa quả cống phẩm, cầu xin bản thân có thể giống tiên nữ trên trời có một tay thêu thùa tốt.)
Ban đầu loại hoạt động này do Hoàng hậu dẫn dắt chủ trì, thế nhưng Hoàng hậu “Có bệnh nhẹ”, Đức phi lại do lần trước chuẩn bị Thánh thọ xuất hiện sai lầm không thể tiếp nhận, lúc này do Hiền phi thay thế chuẩn bị sắp xếp. Hiền phi nương nương ngày thường nhìn ôn hòa, làm việc lại lộ ra sự nhanh nhẹn, mạnh mẽ, không tới mấy ngày, mọi việc đã được an bày thỏa đáng, không thể soi mói.
Chỉ là loại việc này, Bích Đào không quan tâm. Nàng quan tâm chính là việc “Đối nguyệt xâu kim” này.
“Bày ra một loạt chín lỗ kim, lấy sợi chỉ ngũ sắc xỏ qua, động tác nối liền không gián đoạn, thì có thể xưng là khéo rồi.” Bên này Vân Lũ chỉnh tay áo lại cho ngay ngắn, nghe câu hỏi của nàng thì nhỏ giọng giải thích.
Bên kia nàng dĩ nhiên quay đầu đi, làm nũng với Hoàng đế: “Này không có gì thú vị, không bằng chúng ta bắt mấy con nhện, chờ nó giăng lưới. Hoặc là ngồi dưới giàn nho, nghe Khiên Ngưu Chức Nữ tâm sự.
“Cũng có tập tục đó, có điều là trong cung không lưu hành.” Vân Lũ mỉm cười đáp lại một câu, trong lòng nói, nương nương của nô tỳ, ngài và Thánh thượng nói cái gì “chúng ta”, chính là tuy hai mà một, nam tử cũng không chơi trò này. Khen Đế vương khéo tay, việc này nghĩ thế nào cũng không đáng tin.
Ngược lại Hoàng đế cũng không nghĩ nhiều, mặc long bào, Vân Hương hầu hạ hắn mặc y phục cũng đã lui qua một bên. Hắn đi đến nhéo cái mũi nhỏ của nàng, cười nói: “Hay là chính nàng không biết, nên mới ghét bỏ nó nhàm chán.”
Bích Đào kiêu ngạo, chỉ vào túi hương treo bên hông Hoàng đế: “Làm sao không biết, cái này của Hoàng thượng còn do nhân gia làm đấy! Chính là ngại nó nhàm chán thôi.” Có thể do ngẩng cao đầu, có chút hùng hồn, nên nàng cảm thấy ngực bị nghẹn một hơi, choáng váng lắc lắc đầu.
Hoàng đế thấy thế biến sắc, tự mình tiến lên đỡ lấy: “Sao thế?”
“Không.” Bích Đào choáng váng một chút lại cảm thấy tốt lên: “Có thể là do không ăn sáng.” Cũng may là chưa tuột huyết áp.
“Đi truyền đồ ăn sáng.” Hoàng đế nghe xong lập tức mệnh lệnh Vân Hương, đỡ Bích Đào đến ngồi trên mép giường, thăm dò trán nàng, hỏi: “Cần truyền thái y không?” Sắc mặt không thấy tái nhợt, nghĩ đến xác thực lại tái phát bệnh cũ.
Nàng trong mong nhìn Vân Hương đi truyền lệnh, chưa kịp nói chen vào. Đợi sau khi ngồi yên vội vã đẩy bàn tay to trên trán xuống, lắc lắc cổ tay áo thêu long văn, tham ăn nói: “Thái y cũng không thể làm thức ăn. Hoàng thượng, buổi sáng người ta muốn ăn thịt bát bảo.”
Thịt heo, nấm hương, thịt hồ đào, măng, chân giò hun khói, dùng chút rượu ninh với nhau. Nghĩ đến liền chảy nước miếng.
Hoàng đế thấy nàng còn có tâm tình quan tâm chuyện này, trái tim trở về chỗ cũ, lại không đồng ý yêu cầu: “Chờ đến trưa Trẫm kêu người làm cho nàng. Buổi sáng ăn khó tiêu.” Nàng ít ăn thịt, trừ khi là mười bữa không được ăn thịt, bằng không chắc chắn bản thân sẽ không tự đề xuất. Khó được nàng thèm loại thức ăn này, không thiếu được muốn thiện phòng gấp rút đi làm.
Bích Đào mệt mỏi lên tiếng đồng ý. Chờ sau khi Hoàng đế vào triều mới đột nhiên lấy lại tinh thần, cho nên lầu Khất xảo (cầu khéo tay) trong truyền thuyết, nàng vẫn phải đi sao?
------
Đêm lạnh như nước, trăng lãnh như sương. Trên lầu Khất xảo cao chừng trăm trượng treo đèn cung đình, hết sức náo nhiệt, hoa quả được bày khéo léo đầy bàn, đàn sáo không ngừng kéo vang.
Hiền phi thân là người chủ trì, đương nhiên không thể tự mình tiếp khách. Trinh quý tần xưa nay là người của Hoàng hậu, mà Mật quý nhân, từ lúc trước xuân cũng đã quy phục Hoàng hậu. Người khác cũng không biết vì sao Hiền phi lại giúp Hoàng hậu “Bảo vệ giang sơn”, nhưng nói tóm lại, trong bữa tiệc lần này là do hai người các nàng cùng nhau tạo bầu không khí.
Khi Bích Đào lên lầu, Trinh quý tần vừa tiếp đón Lệ tần, hai người ngoài cười nhưng trong không cười nắm tay. Người này nói: “Khí sắc Trinh tỷ tỷ ngày càng tốt, không biết dùng thuốc bổ gì để dưỡng nhan, hay là giấu diếm không muốn nói với chúng ta đây.”
Người kia lại nói: “Nếu có đồ tốt, cho dù không nói với người khác cũng sẽ nói cho muội muội biết. Chúng ta từ khi vào cung liền qua lại thân thiết, tỷ tỷ còn có thể giấu diếm ngươi sao? Có thể là gần đây thường ở một chỗ với Liễm Dương, lộ ra chút tuổi trẻ.”
Liễm Dương là tên của Tam Công chúa, thế nhưng là lần đầu tiên Bích Đào nghe nói.
Trinh quý tần cũng nhất quyết không tha: “Dung mạo muội muội so với tỷ tỷ không biết tốt hơn bao nhiêu lần, lại phải dùng tới đồ dưỡng nhan. Nhất định phải thừa dịp còn trẻ, kiếm một đứa con ở bên cạnh mới đúng. Cố tình cho đến nay còn chưa có tin tức, ngay cả ta ở bên cạnh nhìn thấy cũng cực kỳ sốt ruột.”
Lệ tần bị câu này chọc tức muốn phất tay áo, cố gắng nhịn xuống, dù sao cũng không thể để tiện nhân Ngô Tâm Di này chế giễu. Ban đầu lúc An tài tử sinh hạ Tứ hoàng tử nàng cũng muốn ôm hắn về nuôi dưỡng, không hiểu sao Hoàng thượng không chịu, trực tiếp để An tài tử tự mình nuôi dưỡng. Cái thứ nhà nghèo kia sinh ra độc phụ, giúp Ngô Tâm Di hại chết đứa bé của Mật quý nhân, nhưng lại không bị báo ứng, trái lại bình an sinh ra đứa bé của mình, nghĩ như vậy, sao lại không khiến nàng tức giận chứ?
Nhưng ngược lại nàng nghĩ đến một chuyện khác, đưa mắt dò xét đến chỗ Mật quý nhân, tiếp đó trên mặt khôi phục nụ cười diễm lệ, nhan sắc càng tăng lên. Thầm nghĩ, Ngô Tâm Di ngươi chờ xem! Ngươi làm mấy chuyện này, đừng tưởng rằng có thể ép xuống cả đời.
Bên này, Mật quý nhân mắt sắc nhìn thấy Bích Đào lên lầu, chợt bỏ lại người khác đi tới tiếp đón nàng. Nàng thuận theo cấp bậc lễ nghĩa thấp người hành lễ, nở nụ cười nói: “Trân tần tỷ tỷ tới sớm, còn nhiều chỗ trống. Hãy chọn chỗ
Một đêm Thất tịch nữa lại đến, trong cung lấy gấm kết thành tòa lâu rực rỡ, cao trăm thước, có thể chứa được hơn mười người. Trên bàn bày trái cây rượu thịt, cúng tế hai sao Khiên Ngưu, Chức Nữ. Đồng thời, có nhạc công tấu nhạc, phi tần đối nguyệt xâu kim (xe chỉ dưới trăng), thâu đêm suốt sáng.
(Đối nguyệt xâu kim: là ngày hội nữ tử cổ đại TQ rất coi trọng, vào đêm Thất tịch, nữ tử đều phải xe chỉ luồn kim, bày hoa quả cống phẩm, cầu xin bản thân có thể giống tiên nữ trên trời có một tay thêu thùa tốt.)
Ban đầu loại hoạt động này do Hoàng hậu dẫn dắt chủ trì, thế nhưng Hoàng hậu “Có bệnh nhẹ”, Đức phi lại do lần trước chuẩn bị Thánh thọ xuất hiện sai lầm không thể tiếp nhận, lúc này do Hiền phi thay thế chuẩn bị sắp xếp. Hiền phi nương nương ngày thường nhìn ôn hòa, làm việc lại lộ ra sự nhanh nhẹn, mạnh mẽ, không tới mấy ngày, mọi việc đã được an bày thỏa đáng, không thể soi mói.
Chỉ là loại việc này, Bích Đào không quan tâm. Nàng quan tâm chính là việc “Đối nguyệt xâu kim” này.
“Bày ra một loạt chín lỗ kim, lấy sợi chỉ ngũ sắc xỏ qua, động tác nối liền không gián đoạn, thì có thể xưng là khéo rồi.” Bên này Vân Lũ chỉnh tay áo lại cho ngay ngắn, nghe câu hỏi của nàng thì nhỏ giọng giải thích.
Bên kia nàng dĩ nhiên quay đầu đi, làm nũng với Hoàng đế: “Này không có gì thú vị, không bằng chúng ta bắt mấy con nhện, chờ nó giăng lưới. Hoặc là ngồi dưới giàn nho, nghe Khiên Ngưu Chức Nữ tâm sự.
“Cũng có tập tục đó, có điều là trong cung không lưu hành.” Vân Lũ mỉm cười đáp lại một câu, trong lòng nói, nương nương của nô tỳ, ngài và Thánh thượng nói cái gì “chúng ta”, chính là tuy hai mà một, nam tử cũng không chơi trò này. Khen Đế vương khéo tay, việc này nghĩ thế nào cũng không đáng tin.
Ngược lại Hoàng đế cũng không nghĩ nhiều, mặc long bào, Vân Hương hầu hạ hắn mặc y phục cũng đã lui qua một bên. Hắn đi đến nhéo cái mũi nhỏ của nàng, cười nói: “Hay là chính nàng không biết, nên mới ghét bỏ nó nhàm chán.”
Bích Đào kiêu ngạo, chỉ vào túi hương treo bên hông Hoàng đế: “Làm sao không biết, cái này của Hoàng thượng còn do nhân gia làm đấy! Chính là ngại nó nhàm chán thôi.” Có thể do ngẩng cao đầu, có chút hùng hồn, nên nàng cảm thấy ngực bị nghẹn một hơi, choáng váng lắc lắc đầu.
Hoàng đế thấy thế biến sắc, tự mình tiến lên đỡ lấy: “Sao thế?”
“Không.” Bích Đào choáng váng một chút lại cảm thấy tốt lên: “Có thể là do không ăn sáng.” Cũng may là chưa tuột huyết áp.
“Đi truyền đồ ăn sáng.” Hoàng đế nghe xong lập tức mệnh lệnh Vân Hương, đỡ Bích Đào đến ngồi trên mép giường, thăm dò trán nàng, hỏi: “Cần truyền thái y không?” Sắc mặt không thấy tái nhợt, nghĩ đến xác thực lại tái phát bệnh cũ.
Nàng trong mong nhìn Vân Hương đi truyền lệnh, chưa kịp nói chen vào. Đợi sau khi ngồi yên vội vã đẩy bàn tay to trên trán xuống, lắc lắc cổ tay áo thêu long văn, tham ăn nói: “Thái y cũng không thể làm thức ăn. Hoàng thượng, buổi sáng người ta muốn ăn thịt bát bảo.”
Thịt heo, nấm hương, thịt hồ đào, măng, chân giò hun khói, dùng chút rượu ninh với nhau. Nghĩ đến liền chảy nước miếng.
Hoàng đế thấy nàng còn có tâm tình quan tâm chuyện này, trái tim trở về chỗ cũ, lại không đồng ý yêu cầu: “Chờ đến trưa Trẫm kêu người làm cho nàng. Buổi sáng ăn khó tiêu.” Nàng ít ăn thịt, trừ khi là mười bữa không được ăn thịt, bằng không chắc chắn bản thân sẽ không tự đề xuất. Khó được nàng thèm loại thức ăn này, không thiếu được muốn thiện phòng gấp rút đi làm.
Bích Đào mệt mỏi lên tiếng đồng ý. Chờ sau khi Hoàng đế vào triều mới đột nhiên lấy lại tinh thần, cho nên lầu Khất xảo (cầu khéo tay) trong truyền thuyết, nàng vẫn phải đi sao?
------
Đêm lạnh như nước, trăng lãnh như sương. Trên lầu Khất xảo cao chừng trăm trượng treo đèn cung đình, hết sức náo nhiệt, hoa quả được bày khéo léo đầy bàn, đàn sáo không ngừng kéo vang.
Hiền phi thân là người chủ trì, đương nhiên không thể tự mình tiếp khách. Trinh quý tần xưa nay là người của Hoàng hậu, mà Mật quý nhân, từ lúc trước xuân cũng đã quy phục Hoàng hậu. Người khác cũng không biết vì sao Hiền phi lại giúp Hoàng hậu “Bảo vệ giang sơn”, nhưng nói tóm lại, trong bữa tiệc lần này là do hai người các nàng cùng nhau tạo bầu không khí.
Khi Bích Đào lên lầu, Trinh quý tần vừa tiếp đón Lệ tần, hai người ngoài cười nhưng trong không cười nắm tay. Người này nói: “Khí sắc Trinh tỷ tỷ ngày càng tốt, không biết dùng thuốc bổ gì để dưỡng nhan, hay là giấu diếm không muốn nói với chúng ta đây.”
Người kia lại nói: “Nếu có đồ tốt, cho dù không nói với người khác cũng sẽ nói cho muội muội biết. Chúng ta từ khi vào cung liền qua lại thân thiết, tỷ tỷ còn có thể giấu diếm ngươi sao? Có thể là gần đây thường ở một chỗ với Liễm Dương, lộ ra chút tuổi trẻ.”
Liễm Dương là tên của Tam Công chúa, thế nhưng là lần đầu tiên Bích Đào nghe nói.
Trinh quý tần cũng nhất quyết không tha: “Dung mạo muội muội so với tỷ tỷ không biết tốt hơn bao nhiêu lần, lại phải dùng tới đồ dưỡng nhan. Nhất định phải thừa dịp còn trẻ, kiếm một đứa con ở bên cạnh mới đúng. Cố tình cho đến nay còn chưa có tin tức, ngay cả ta ở bên cạnh nhìn thấy cũng cực kỳ sốt ruột.”
Lệ tần bị câu này chọc tức muốn phất tay áo, cố gắng nhịn xuống, dù sao cũng không thể để tiện nhân Ngô Tâm Di này chế giễu. Ban đầu lúc An tài tử sinh hạ Tứ hoàng tử nàng cũng muốn ôm hắn về nuôi dưỡng, không hiểu sao Hoàng thượng không chịu, trực tiếp để An tài tử tự mình nuôi dưỡng. Cái thứ nhà nghèo kia sinh ra độc phụ, giúp Ngô Tâm Di hại chết đứa bé của Mật quý nhân, nhưng lại không bị báo ứng, trái lại bình an sinh ra đứa bé của mình, nghĩ như vậy, sao lại không khiến nàng tức giận chứ?
Nhưng ngược lại nàng nghĩ đến một chuyện khác, đưa mắt dò xét đến chỗ Mật quý nhân, tiếp đó trên mặt khôi phục nụ cười diễm lệ, nhan sắc càng tăng lên. Thầm nghĩ, Ngô Tâm Di ngươi chờ xem! Ngươi làm mấy chuyện này, đừng tưởng rằng có thể ép xuống cả đời.
Bên này, Mật quý nhân mắt sắc nhìn thấy Bích Đào lên lầu, chợt bỏ lại người khác đi tới tiếp đón nàng. Nàng thuận theo cấp bậc lễ nghĩa thấp người hành lễ, nở nụ cười nói: “Trân tần tỷ tỷ tới sớm, còn nhiều chỗ trống. Hãy chọn chỗ
/114
|