Tiết trời đã bắt đầu về đông, không khí hơi se se lạnh của buổi sáng sớm thách thức bất cứ ai muốn thức dậy. Hôm nay sương sớm quanh trấn nhỏ ven rừng còn chưa tán đi, một trận vó ngựa dồn dập từ bên ngoài truyền tới. Vài hô hấp sau, tiếng vó ngựa dần dần thong thả xuống, nhưng càng ngày càng rõ ràng lên.
Trong phòng ốc, cư dân theo thói quen co thân thể lại dùng chăn che đầu, để ngăn cách thanh âm phiền não hàng ngày.
"Đáng chết, vì cái gì luôn là lúc này, không thể đến muộn một chút sao." Một trấn dân bực bội kéo chăn, vừa ôm chặt thân thể nóng bỏng của nữ nhân vừa nguyền rủa.
"Ta nguyền rủa khí trời, nguyền rủa tiếng vó ngựa, nguyền rủa kỵ sĩ học đồ . Thật hi vọng tiểu tử đó ngã ngựa mà chết."
"Ừm, đó là không có khả năng, hắn trở thành kỵ sĩ học đồ đã 2 năm, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng không kém ... chút nào ... những vị kỵ sĩ kia. Muốn hắn ngã ngựa chết, trừ phi là trên chiến trường." Nữ nhân hổn hển phản bác tình nhân.
Đang lúc nói chuyện, âm thanh đã tiến vào trấn nhỏ, nữ nhân theo thói quen đếm lấy. "Ba ... hai ... một, tới."
Như thể trùng hợp, tiếng vó ngựa lập tức vang lên bên ngoài cửa nhà, nữ nhân dùng sức ôm chặt lấy nam nhân, mà trong đầu nàng, tưởng tượng thấy mình đang cùng kỵ sĩ học đồ bên ngoài ân ái triền miên.
Tiếng vó ngựa từ từ đi xa, lúc này nữ nhân cũng ngừng lại ảo tưởng để chuyên chú cảm nhận khoái cảm với tình nhân. Nữ nhân biết không chỉ chính mình mà hầu hết các thiếu phụ thiếu nữ trong trấn, đều mơ ước được hưởng thụ thân thể mạnh mẽ của kỵ sĩ học đồ, muốn được nghe những lời ngọt mật mà hắn sẽ rủ rỉ bên tai sau một đêm điên cuồng. Nữ nhân yêu tình nhân của mình nhưng càng yêu hơn người nam nhân kia: trước khi gặp hắn, nàng không tin hoàn mỹ, sau khi gặp, nàng tin.
"Tôn kính kỵ sĩ đại nhân. Hết thảy đều đã chuẩn bị tốt dựa theo yêu cầu." Trong tiểu trấn, trước một nhà hàng mới mở cửa có 2 người phục vụ đang cật lực nâng một túi đồ đưa lên cho khách nhân, âm thanh keng keng của sắt thép khiến người nghe hoài nghi rút cuộc bên trong là thứ gì.
"Ta chỉ là một tên kỵ sĩ học đồ, còn chưa trở thành chính thức kỵ sĩ." Khách nhân ngồi thằng trên yên ngựa, đưa tay tiếp nhận túi, kiểm tra thoáng qua rồi treo bên hông chiến mã. Hắn lấy ra từ yên ngựa một bọc nhỏ đưa cho người phục vụ. "Làm rất khá, chuyển lời cảm ơn của ta tới thợ rèn."
"Mọi việc đều tuân theo mong muốn của ngài, thưa kỵ sĩ đại nhân." Một người phục vụ nhanh chóng đón lấy túi tiền, lại hâm mộ nhìn thân thể cường tráng mà cân xứng đang ngồi trên chiến mã, hơi có chút hư giả mà khen ngợi: "Đại nhân ngài trở thành kỵ sĩ là sớm hay muộn chuyện tình, chúng ta chỉ tản bá sớm một chút uy danh của ngài, miễn cho tương lai ngượng nghịu khi thay đổi xưng hô."
"Ha ha." Kỵ sĩ học đồ hào sảng cười to. "Tiểu tử rất biết cách nịnh bợ, thế nhưng ta thích. Thật sáng suốt khi giới thiệu ngươi vào đây." Dứt lời búng cho người phục vụ vài xu tiền, vừa vặn vẹo dây cương, chiến mã hướng bên ngoài trấn nhỏ phi nhanh.
Nồng đậm sương sớm nuốt trọn hình bóng kỵ sĩ học đồ, tiếng vó ngựa từ từ dồn dập lên, tuy nhiên âm thanh càng lúc càng nhỏ. Trong trấn cư dân lại tiếp tục giấc ngủ, còn hai người phục vụ thì xì xào bàn tán.
"Phi, cái loại học đồ rác rưởi, mới khen vài câu đã thật coi mình là các đức ngài kỵ sĩ. Đáng chết, cái đồ không cha không mẹ ấy cũng quá keo kiệt, vất vả dậy sớm như vậy, tiền boa chỉ có vài xu tiền." Vừa không nghe thấy tiếng vó ngựa, người phục vụ ban nãy mới khen ngợi học đồ lập tức mắng. Hắn hồn nhiên quên mất, bản thân có lẽ còn lang thang nơi ngõ tối nếu không gặp người kia. Thế giới luôn tồn tại những người hay quên.
"Ngươi muốn chết sao ? Cẩn thận xung quanh nghe được tố cáo ngươi. Đến lúc bị tên khốn đó chém đầu, đừng trách ta không nói." Người phục vụ còn lại thấp giọng nhắc nhở đồng nghiệp, sau đó rùng mình nói : "Mau vào nhà đi cho ấm, chết tiệt khí trời, chết tiệt kỵ sĩ học đồ."
Trấn nhỏ khôi phục yên lặng, mà kỵ sĩ học đồ rời đi sau, giục ngựa hướng về lối cũ. Thật ra thì học đồ cũng nhận ra sự biến hóa trong thái độ của người phục vụ, chỉ là lười đi quản chuyện thiên hạ mà thôi, hắn cũng gặp quá nhiều những trường hợp như vậy rồi. Hắn cũng biết mình là tình nhân trong mộng của toàn bộ phái nữ trong vùng, ngược lại, cũng là đối tượng ghen ghét của toàn bộ phái nam. Nhưng biết nhiều để làm gì ? Người ta mắng vẫn cứ mắng, đơn giản chỉ bởi đố kị thôi.
---
Chiến mã cưởng tráng chở kỵ sĩ học đồ xé rách sương mù dày đặc, tốc độ cao phi ngựa khiến mũ trùm đầu rơi xuống lộ ra khuôn mặt dưới áo choàng.
Tóc vàng óng như kim tuyến dệt thành, đôi mắt đỏ quật cường mà kiên nghị, cơ thể dẻo dai tràn đầy sức bật, sẽ càng thuận mắt hơn nếu không có vết sẹo bên má trái. Vết sẹo chia là 3 đường kéo dài từ sát tai tới gò mà, nghiêm trọng hơn là đường cắt trên cùng nhất chỉ cách mắt chưa tới một centimetre. Nếu có du đãng lính đánh thuê hoặc cường đại chức nghiệp giả chứng kiến, nhất định sẽ phân biệt được vết thương là do loại thú họ hổ gây nên.
Phải biết trong số các loại thú, hổ bao giờ cũng thuộc nhóm đứng đầu cùng cấp. So sánh tốc độ, lực lượng hay bản năng chiến đấu, chúng chưa bao giờ được tính là mạnh nhất. Nhưng khi 3 thứ kết hợp lại với nhau, hổ thực sự đáng giá để trở thành chiến lợi phẩm khoe khoang của mỗi lính đánh thuê : từng chiến sĩ có thể sống sót dưới vuốt của chúa sơn lâm đều là nhân vật nổi bật.
Xuôi theo đường đá mới xây, học đồ xuyên qua một cánh rừng nhỏ, một cánh đồng lúa phì nhiêu bát ngát, vượt qua vài 3 nhánh sông cùng 7 trạm canh gác để đến mục tiêu của mình.
Nằm ở khoét rỗng bên sườn núi, có cao cao tường vây bằng đá xanh cùng một con sông hào không tính là rất sâu, thành bảo ước chừng có thể dung nạp 2-300 người. Đây là kích cỡ tiêu chuẩn của thành bảo dành cho nam tước của đế quốc. Chậm lại tốc độ chiến mã, học đồ theo thói quen ngắm nhìn ngọn tháp cao nhất giữa thành bảo.
"Xin mời mở cửa, ta đã trở về." Học đồ cao giọng hô, âm thanh tràn đầy từ tính và mị lực mang lại cảm giác ấm áp cho người nghe. Sau đó, hắn cúi đầu nhìn về phía hào nước đơn sơ.
Kèm theo tiếng dát chi chi của cơ quan chuyển động, cầu treo bằng gỗ từ từ hạ xuống.
"Ừ, cầu treo cần bôi thêm dầu trơn, bọn hộ vệ lại bắt đầu lười biếng rồi. Để thêm vài hôm nữa bánh răng sẽ hỏng mất." Vừa đánh giá cầu treo, học đồ vừa nghĩ đến ánh mắt thèm thuồng, sợ hãi xen lẫn đố kị của các hộ vệ khi nhìn mình. Thở dài một hơi, hắn quyết định : "Hay vẫn là nhắc họ đi."
Nghiên đầu nhìn xích sắt treo cầu, học đồ bắt đầu thôi diễn trong đầu phương pháp để chiến mã có thể xung phong nhanh chóng cắt đứt 2 bên dây treo.
"Đáng chết, có lẽ mấy ngày nay luyện tập quá nhiều. Trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới chiến đấu. Thả lỏng một chút cũng là ý tưởng không tệ." Vừa thấp giọng lẩm bẩm, học đồ giục ngựa xuyên qua cầu treo tiến tới. Hai bên cửa bọn hộ vệ cũng không dám xông lên đòi thẻ bài thân phận của thanh niên, bởi vì ... mọi người đều biết người trước mặt là nhân vật không thể đắc tội.
Học đồ từ bé đã sống trong thành bảo, nghe nói là khi còn bé được lão nam tước nhặt ở cánh rừng nhỏ khi đi săn, bàn về thời gian thì học đồ sống ở đây lâu hơn phần lớn người hầu. Những năm nay lão nam tước sức khỏe càng ngày càng kém, dưới gối lại không có truyền thừa, với kỵ sĩ già cũng chỉ còn vài người còn có thể coi là thân nhân. Thêm nữa biểu hiện của học đồ cũng tương đối xuất sắc, rất nhiều ý tưởng cải cách trong lãnh địa đều là hắn đưa ra, bởi vậy từ rất lâu trước có tin đồn lão nam tước đã sớm đem học đồ xem như thuận vị người kế vị. Nếu không phải đế quốc quy định chỉ có chức nghiệp giả mới có thể trở thành người nắm quyền, có lẽ thành bảo chủ nhân đã sớm được thay đổi.
"Các vị hộ vệ, dường như ta nghe thấy tiếng bánh răng cọt kẹt, xin mời quét dầu trơn cho cơ quan đi. Không muốn tiếc rẻ những thứ dầu kia, phải biết chúng cũng không mất của các vị một đồng. Hơn nữa, ta nghĩ các vị cũng không muốn bị trừng phạt vì làm hỏng cầu treo, không phải sao." Học đồ ôn hòa nói, trong giọng điệu có một tia không tha vị đạo, sau đó vặn vẹo dây cương cưỡi ngựa vượt qua.
Nương theo tiếng vó ngựa, không khí im lặng trong thành bảo dần náo nhiệt lên. Có người hầu chuẩn bị bữa sáng, có kiểm tra cơ quan, cũng có chăm sóc súc vật. Tóm lại mọi người đã quen với loại âm thanh báo thức này, mỗi ngày như mọi ngày, khi học đồ mua đồ ăn trở về cũng là lúc bắt đầu một ngày mới.
Xuôi theo đường nhỏ quanh co trong thành bảo, học đồ giục ngựa bước chậm đi tới mục tiêu. Dù là chiến mã cũng không chịu nổi chặng đường hơn trăm cây số chạy vội, phải biết với mỗi kỵ sĩ, chăm sóc vật cưỡi là khóa học không thể thiếu.
Thành bảo cũng không lớn, chẳng mấy chốc học đồ đã tới mục tiêu của mình : nhà kho. Lúc này đang có vài người hầu đang vội vàng đi lại kiểm tra đồ đạc. Một lúc nữa thôi, các vị kỵ sĩ học đồ sẽ cần tới những thứ này.
"Trong này có vũ khí ta mới mua, lau dầu cho chúng, nhớ phải đảm bảo sẽ không có một chút thiếu sót." Đưa túi đồ cho một người, học đồ lên ngựa phía hướng chuồng cỏ.
Sau khi cẩn thận dặn dò người hầu chăm sóc ngựa, hắn cất bước đi về trung ương của thành bảo : một tòa nhà đá rộng lớn.
Chủ nhân của thành bảo sẽ ở đây mỗi sáng cùng các kỹ sĩ học đồ hưởng dụng bữa sáng. Cũng thuận tiện phân phó công việc hàng ngày cho mỗi người, nếu thời gian cho phép, lão nam tước cũng không ngại truyền thụ một chút kỹ xảo chiến trường cho bọn họ.
Bỏ đi trên người đẫm sương áo choàng, phía dưới là một lớp áo giáp màu bạc, học đồ ít đi một phần nho nhã, nhiều hơn một phần lăng lệ ác liệt.
Trên đường người hầu rối rít đứng sang hai bên cúi chào mỗi khi thấy hắn đi qua. Quyền lực và địa vị có thể làm trầm mê bất kì ai từng nếm thử. Thanh niên cứ như vậy hờ hững tiến tới, tóc vàng lóng lánh dưới ánh dương cùng đôi mắt đỏ như máu.
Trong phòng ốc, cư dân theo thói quen co thân thể lại dùng chăn che đầu, để ngăn cách thanh âm phiền não hàng ngày.
"Đáng chết, vì cái gì luôn là lúc này, không thể đến muộn một chút sao." Một trấn dân bực bội kéo chăn, vừa ôm chặt thân thể nóng bỏng của nữ nhân vừa nguyền rủa.
"Ta nguyền rủa khí trời, nguyền rủa tiếng vó ngựa, nguyền rủa kỵ sĩ học đồ . Thật hi vọng tiểu tử đó ngã ngựa mà chết."
"Ừm, đó là không có khả năng, hắn trở thành kỵ sĩ học đồ đã 2 năm, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng không kém ... chút nào ... những vị kỵ sĩ kia. Muốn hắn ngã ngựa chết, trừ phi là trên chiến trường." Nữ nhân hổn hển phản bác tình nhân.
Đang lúc nói chuyện, âm thanh đã tiến vào trấn nhỏ, nữ nhân theo thói quen đếm lấy. "Ba ... hai ... một, tới."
Như thể trùng hợp, tiếng vó ngựa lập tức vang lên bên ngoài cửa nhà, nữ nhân dùng sức ôm chặt lấy nam nhân, mà trong đầu nàng, tưởng tượng thấy mình đang cùng kỵ sĩ học đồ bên ngoài ân ái triền miên.
Tiếng vó ngựa từ từ đi xa, lúc này nữ nhân cũng ngừng lại ảo tưởng để chuyên chú cảm nhận khoái cảm với tình nhân. Nữ nhân biết không chỉ chính mình mà hầu hết các thiếu phụ thiếu nữ trong trấn, đều mơ ước được hưởng thụ thân thể mạnh mẽ của kỵ sĩ học đồ, muốn được nghe những lời ngọt mật mà hắn sẽ rủ rỉ bên tai sau một đêm điên cuồng. Nữ nhân yêu tình nhân của mình nhưng càng yêu hơn người nam nhân kia: trước khi gặp hắn, nàng không tin hoàn mỹ, sau khi gặp, nàng tin.
"Tôn kính kỵ sĩ đại nhân. Hết thảy đều đã chuẩn bị tốt dựa theo yêu cầu." Trong tiểu trấn, trước một nhà hàng mới mở cửa có 2 người phục vụ đang cật lực nâng một túi đồ đưa lên cho khách nhân, âm thanh keng keng của sắt thép khiến người nghe hoài nghi rút cuộc bên trong là thứ gì.
"Ta chỉ là một tên kỵ sĩ học đồ, còn chưa trở thành chính thức kỵ sĩ." Khách nhân ngồi thằng trên yên ngựa, đưa tay tiếp nhận túi, kiểm tra thoáng qua rồi treo bên hông chiến mã. Hắn lấy ra từ yên ngựa một bọc nhỏ đưa cho người phục vụ. "Làm rất khá, chuyển lời cảm ơn của ta tới thợ rèn."
"Mọi việc đều tuân theo mong muốn của ngài, thưa kỵ sĩ đại nhân." Một người phục vụ nhanh chóng đón lấy túi tiền, lại hâm mộ nhìn thân thể cường tráng mà cân xứng đang ngồi trên chiến mã, hơi có chút hư giả mà khen ngợi: "Đại nhân ngài trở thành kỵ sĩ là sớm hay muộn chuyện tình, chúng ta chỉ tản bá sớm một chút uy danh của ngài, miễn cho tương lai ngượng nghịu khi thay đổi xưng hô."
"Ha ha." Kỵ sĩ học đồ hào sảng cười to. "Tiểu tử rất biết cách nịnh bợ, thế nhưng ta thích. Thật sáng suốt khi giới thiệu ngươi vào đây." Dứt lời búng cho người phục vụ vài xu tiền, vừa vặn vẹo dây cương, chiến mã hướng bên ngoài trấn nhỏ phi nhanh.
Nồng đậm sương sớm nuốt trọn hình bóng kỵ sĩ học đồ, tiếng vó ngựa từ từ dồn dập lên, tuy nhiên âm thanh càng lúc càng nhỏ. Trong trấn cư dân lại tiếp tục giấc ngủ, còn hai người phục vụ thì xì xào bàn tán.
"Phi, cái loại học đồ rác rưởi, mới khen vài câu đã thật coi mình là các đức ngài kỵ sĩ. Đáng chết, cái đồ không cha không mẹ ấy cũng quá keo kiệt, vất vả dậy sớm như vậy, tiền boa chỉ có vài xu tiền." Vừa không nghe thấy tiếng vó ngựa, người phục vụ ban nãy mới khen ngợi học đồ lập tức mắng. Hắn hồn nhiên quên mất, bản thân có lẽ còn lang thang nơi ngõ tối nếu không gặp người kia. Thế giới luôn tồn tại những người hay quên.
"Ngươi muốn chết sao ? Cẩn thận xung quanh nghe được tố cáo ngươi. Đến lúc bị tên khốn đó chém đầu, đừng trách ta không nói." Người phục vụ còn lại thấp giọng nhắc nhở đồng nghiệp, sau đó rùng mình nói : "Mau vào nhà đi cho ấm, chết tiệt khí trời, chết tiệt kỵ sĩ học đồ."
Trấn nhỏ khôi phục yên lặng, mà kỵ sĩ học đồ rời đi sau, giục ngựa hướng về lối cũ. Thật ra thì học đồ cũng nhận ra sự biến hóa trong thái độ của người phục vụ, chỉ là lười đi quản chuyện thiên hạ mà thôi, hắn cũng gặp quá nhiều những trường hợp như vậy rồi. Hắn cũng biết mình là tình nhân trong mộng của toàn bộ phái nữ trong vùng, ngược lại, cũng là đối tượng ghen ghét của toàn bộ phái nam. Nhưng biết nhiều để làm gì ? Người ta mắng vẫn cứ mắng, đơn giản chỉ bởi đố kị thôi.
---
Chiến mã cưởng tráng chở kỵ sĩ học đồ xé rách sương mù dày đặc, tốc độ cao phi ngựa khiến mũ trùm đầu rơi xuống lộ ra khuôn mặt dưới áo choàng.
Tóc vàng óng như kim tuyến dệt thành, đôi mắt đỏ quật cường mà kiên nghị, cơ thể dẻo dai tràn đầy sức bật, sẽ càng thuận mắt hơn nếu không có vết sẹo bên má trái. Vết sẹo chia là 3 đường kéo dài từ sát tai tới gò mà, nghiêm trọng hơn là đường cắt trên cùng nhất chỉ cách mắt chưa tới một centimetre. Nếu có du đãng lính đánh thuê hoặc cường đại chức nghiệp giả chứng kiến, nhất định sẽ phân biệt được vết thương là do loại thú họ hổ gây nên.
Phải biết trong số các loại thú, hổ bao giờ cũng thuộc nhóm đứng đầu cùng cấp. So sánh tốc độ, lực lượng hay bản năng chiến đấu, chúng chưa bao giờ được tính là mạnh nhất. Nhưng khi 3 thứ kết hợp lại với nhau, hổ thực sự đáng giá để trở thành chiến lợi phẩm khoe khoang của mỗi lính đánh thuê : từng chiến sĩ có thể sống sót dưới vuốt của chúa sơn lâm đều là nhân vật nổi bật.
Xuôi theo đường đá mới xây, học đồ xuyên qua một cánh rừng nhỏ, một cánh đồng lúa phì nhiêu bát ngát, vượt qua vài 3 nhánh sông cùng 7 trạm canh gác để đến mục tiêu của mình.
Nằm ở khoét rỗng bên sườn núi, có cao cao tường vây bằng đá xanh cùng một con sông hào không tính là rất sâu, thành bảo ước chừng có thể dung nạp 2-300 người. Đây là kích cỡ tiêu chuẩn của thành bảo dành cho nam tước của đế quốc. Chậm lại tốc độ chiến mã, học đồ theo thói quen ngắm nhìn ngọn tháp cao nhất giữa thành bảo.
"Xin mời mở cửa, ta đã trở về." Học đồ cao giọng hô, âm thanh tràn đầy từ tính và mị lực mang lại cảm giác ấm áp cho người nghe. Sau đó, hắn cúi đầu nhìn về phía hào nước đơn sơ.
Kèm theo tiếng dát chi chi của cơ quan chuyển động, cầu treo bằng gỗ từ từ hạ xuống.
"Ừ, cầu treo cần bôi thêm dầu trơn, bọn hộ vệ lại bắt đầu lười biếng rồi. Để thêm vài hôm nữa bánh răng sẽ hỏng mất." Vừa đánh giá cầu treo, học đồ vừa nghĩ đến ánh mắt thèm thuồng, sợ hãi xen lẫn đố kị của các hộ vệ khi nhìn mình. Thở dài một hơi, hắn quyết định : "Hay vẫn là nhắc họ đi."
Nghiên đầu nhìn xích sắt treo cầu, học đồ bắt đầu thôi diễn trong đầu phương pháp để chiến mã có thể xung phong nhanh chóng cắt đứt 2 bên dây treo.
"Đáng chết, có lẽ mấy ngày nay luyện tập quá nhiều. Trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới chiến đấu. Thả lỏng một chút cũng là ý tưởng không tệ." Vừa thấp giọng lẩm bẩm, học đồ giục ngựa xuyên qua cầu treo tiến tới. Hai bên cửa bọn hộ vệ cũng không dám xông lên đòi thẻ bài thân phận của thanh niên, bởi vì ... mọi người đều biết người trước mặt là nhân vật không thể đắc tội.
Học đồ từ bé đã sống trong thành bảo, nghe nói là khi còn bé được lão nam tước nhặt ở cánh rừng nhỏ khi đi săn, bàn về thời gian thì học đồ sống ở đây lâu hơn phần lớn người hầu. Những năm nay lão nam tước sức khỏe càng ngày càng kém, dưới gối lại không có truyền thừa, với kỵ sĩ già cũng chỉ còn vài người còn có thể coi là thân nhân. Thêm nữa biểu hiện của học đồ cũng tương đối xuất sắc, rất nhiều ý tưởng cải cách trong lãnh địa đều là hắn đưa ra, bởi vậy từ rất lâu trước có tin đồn lão nam tước đã sớm đem học đồ xem như thuận vị người kế vị. Nếu không phải đế quốc quy định chỉ có chức nghiệp giả mới có thể trở thành người nắm quyền, có lẽ thành bảo chủ nhân đã sớm được thay đổi.
"Các vị hộ vệ, dường như ta nghe thấy tiếng bánh răng cọt kẹt, xin mời quét dầu trơn cho cơ quan đi. Không muốn tiếc rẻ những thứ dầu kia, phải biết chúng cũng không mất của các vị một đồng. Hơn nữa, ta nghĩ các vị cũng không muốn bị trừng phạt vì làm hỏng cầu treo, không phải sao." Học đồ ôn hòa nói, trong giọng điệu có một tia không tha vị đạo, sau đó vặn vẹo dây cương cưỡi ngựa vượt qua.
Nương theo tiếng vó ngựa, không khí im lặng trong thành bảo dần náo nhiệt lên. Có người hầu chuẩn bị bữa sáng, có kiểm tra cơ quan, cũng có chăm sóc súc vật. Tóm lại mọi người đã quen với loại âm thanh báo thức này, mỗi ngày như mọi ngày, khi học đồ mua đồ ăn trở về cũng là lúc bắt đầu một ngày mới.
Xuôi theo đường nhỏ quanh co trong thành bảo, học đồ giục ngựa bước chậm đi tới mục tiêu. Dù là chiến mã cũng không chịu nổi chặng đường hơn trăm cây số chạy vội, phải biết với mỗi kỵ sĩ, chăm sóc vật cưỡi là khóa học không thể thiếu.
Thành bảo cũng không lớn, chẳng mấy chốc học đồ đã tới mục tiêu của mình : nhà kho. Lúc này đang có vài người hầu đang vội vàng đi lại kiểm tra đồ đạc. Một lúc nữa thôi, các vị kỵ sĩ học đồ sẽ cần tới những thứ này.
"Trong này có vũ khí ta mới mua, lau dầu cho chúng, nhớ phải đảm bảo sẽ không có một chút thiếu sót." Đưa túi đồ cho một người, học đồ lên ngựa phía hướng chuồng cỏ.
Sau khi cẩn thận dặn dò người hầu chăm sóc ngựa, hắn cất bước đi về trung ương của thành bảo : một tòa nhà đá rộng lớn.
Chủ nhân của thành bảo sẽ ở đây mỗi sáng cùng các kỹ sĩ học đồ hưởng dụng bữa sáng. Cũng thuận tiện phân phó công việc hàng ngày cho mỗi người, nếu thời gian cho phép, lão nam tước cũng không ngại truyền thụ một chút kỹ xảo chiến trường cho bọn họ.
Bỏ đi trên người đẫm sương áo choàng, phía dưới là một lớp áo giáp màu bạc, học đồ ít đi một phần nho nhã, nhiều hơn một phần lăng lệ ác liệt.
Trên đường người hầu rối rít đứng sang hai bên cúi chào mỗi khi thấy hắn đi qua. Quyền lực và địa vị có thể làm trầm mê bất kì ai từng nếm thử. Thanh niên cứ như vậy hờ hững tiến tới, tóc vàng lóng lánh dưới ánh dương cùng đôi mắt đỏ như máu.
/45
|