Kỵ Sĩ Khải Huyền

Chương 13: Ẩu đả

/45


Vô thanh vô tức xuất hiện, bàn tay nhanh như chớp đánh về kỵ sĩ trẻ tuổi.

Rít~

Không có cảnh kỵ sĩ gục ngã như trong tưởng tượng, nắm đấm sướt qua bờ vai chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Một chân đạp về trước, kỵ sĩ thuận thế xoay người đánh khuỷu tay về sau, cùi chỏ như mũi thương nhọn trực tiếp hướng đầu đối phương.

Bộp!

Âm thanh nặng nề vang lên trong không gian yên tĩnh, người bình thường trong trà lâu chỉ thấy ngực vô cùng trầm muộn, cảm giác như bị búa tạ đập vào tim.

Ám sát giả thuận thế mượn lực lộn người sang bên, lớp khăn che mặt ẩn sâu mọi cảm xúc. Tuy nhiên, cánh tay không ngừng run nhẹ bán đứng tình trạng của hắn, trên thực tế đòn phản công bất ngờ vừa rồi có sức sát thương không nhỏ.

“Ta nghĩ mình cần một lời giải thích.” Quay lưng về phía nhóm thanh niên càn quấy, mặt đối mặt với ám sát giả, kỵ sĩ cao giọng chất vấn, khuôn mặt lạnh như băng không nhìn ra được nửa điểm biến hóa.

“Ha ha ha, cười chết ta.” Ngặt nghẽo cười rộ lên, thế nhưng bộ dáng của thanh niên càn quấy càng ngày càng khó coi. “Giải thích? Bổn đại gia còn cần giải thích gì cho ngươi sao?”

“Còn đứng đó làm gì? Đại gia thuê các ngươi làm hộ vệ không phải để xem các ngươi diễn trò cùng một chức nghiệp giả học đồ. Đánh hắn cho ta!”

“Đánh đi.”

“Đánh đi.”

“Đánh đi.”

Tiếng cổ vũ ồn ào vang vọng khắp trà lâu, có người cổ vũ vì thích xem náo nhiệt, có kẻ e sợ thiên hạ bất loạn, cũng có chức nghiệp giả khát vọng thấy đổ máu… đương nhiên phần lớn phát ra từ đám nam nữ bạn bè thanh niên càn quấy.

“Vâng, thiếu gia.”

Nhẹ gật đầu, ám sát giả hóa thành một đạo bóng mờ xông về phía kỵ sĩ trẻ tuổi, thân ảnh hắn biến đổi không chừng khiến người xem hoa mắt chóng mặt, đây là bí kĩ thân pháp!

“Ở đây.”

Lạnh lùng kêu khẽ, kỵ sĩ vung quyền đấm thẳng hướng bên phải. Chưởng đao cùng nắm đấm chạm vào nhau tạo thành âm thanh chát chúa.

Phanh phanh …!!

Tiếng trầm đục của da thịt va chạm vào kim loại không ngừng quanh quẩn.

Ám sát giả càng đánh càng lo lắng. Chiến đấu được một lúc, hơi thở của hắn đã bắt đầu dồn dập mà kỵ sĩ trẻ tuổi chỉ mới lấm tấm chút mồ hôi. Phải biết, tuy là chính thức chức nghiệp giả nhưng thân thể hắn cũng không phải sắt thép, chưa kể, năng lực của ám sát giả càng thiên về nhanh nhẹn cùng bộc phát mà… không phải sức mạnh.

Thực tế, một ám sát giả dám cứng đối cứng với kỵ sĩ mặc trọng giáp không khác gì tự tìm đường chết!

Ngồi trong phòng quan sát chiến đấu bên ngoài, Gabriel biểu lộ vô cùng ngưng trọng. Dù mới chỉ là học đồ nhưng người kia đã rèn luyện thân thể tới cực hạn, nếu đem chiến kĩ mà thanh niên vẫn tự hào trước nay so với kỵ sĩ không khác nào múa rìu qua mắt thợ. Có thể nhìn ra phản ứng của kỵ sĩ cũng không bắt kịp động tác của ám sát giả, thế nhưng từng chiêu thức của hắn luôn chờ sẵn đối phương, giản lược tới cực hạn, tinh chuẩn dị thường.

Thắng thua thực sự quá rõ ràng…

Tiết tấu của ám sát giả đã hoàn toàn bị đối thủ nắm trong tay.

“Khốn khiếp, đồ vô dụng.” Thanh niên càn quấy ánh mắt cũng không kém, hắn thét lên bực tức để phát tiết sự phẫn nộ.

“Tất cả, lên!”

Cơ hội tốt!

Thịch thịch… Bành~

Âm thanh liên tiếp vang lên, càng về sau càng nặng, kỵ sĩ nhân lúc đối thủ hơi phân tâm mà ra đòn liên hoàn dứt điểm. Thân ảnh ám sát giả bay nhanh về sau, hai mắt trợn trắng, miệng hộc máu tạo nên một đường vòng cung màu hồng thê mỹ. Nhìn đồng bạn bị đánh bại, ánh mắt người tới co rụt lại nhỏ như kim châm: Trên ngực ám sát giả hơi trũng xuống hình dấu quyền, đây là biểu hiện của lực đạo toàn bộ tập trung trên nắm đấm.

Bọn hộ vệ cũng phát hiện kỵ sĩ còn lưu lực đề phòng nên mới chậm rãi xông lại, thế nhưng không nghĩ tới, kỵ sĩ lại dám bộc phát khi có uy hiếp ngay sau lưng. Hơi chậm lại một nhịp, bọn hắn bỏ lỡ cơ hội đả kích tốt nhất.

Thở ra một ngụm bạch khí, kỵ sĩ tiến nhanh về trước mấy bước rồi mới chuyển người. Thu nắm đấm vào lòng, vai hơi khom khom, miếng lót vai chĩa về phía trước, hắn cứ để ngang người xông lại hộ vệ bên trái, bước chân nhanh chóng ma sát mặt sàn phát ra tiếng động hiz-haz-hiz làm nhiễu loạn tâm thần người nghe.

“Nhãi con, không ai dám khinh thường lão tử~”

Hung dữ mỉm cười, hộ vệ bên phải nhìn phần lưng trống trải của đối phương, chẳng lẽ tiểu tử này nghĩ rằng trọng giáp có thể giúp hắn ngạnh kháng nắm đấm của một chiến chức giả sao? Thời điểm này, chiến sĩ hộ vệ cũng không ngại phối hợp một thoáng với đối phương.

“Chịu chết đi. Bí kĩ: Trọng quyền~.”

Oanh!

Nắm đấm phải dừng lại nửa đường, một chiếc ghế bay tới nện trúng đầu hộ vệ kết thúc âm thanh gào thét.

“Cuối cùng thì cũng đến phiên ta đăng tràng.” Tự cho là nói một câu rất phong tao, Gabriel chậm rãi bước ra. Mặc cho chiến sĩ hộ vệ chật vật đứng lên, hắn bình tĩnh quay sang làm bộ làm tịch nói với người phục vụ: “Tính chiếc ghế vào hóa đơn của ta nhé, ừ, chỉ chiếc ghế thôi.”

“Đại … đại nhân, như ngài mong muốn.” Người phục vụ cũng vội đến phát khóc rồi, tên khốn khiếp, giả vờ nguy hiểm thì cũng đừng kéo ta xuống hố chứ. Ngươi không nhìn thấy mấy vị đại gia kia đang nhìn lom lom bên này sao.

“A, khốn khiếp, thằng đánh lén hèn hạ, lão tử muốn cho ngươi thừa nhận lửa giận của chức nghiệp giả.” Chiến sĩ hộ vệ triệt để điên cuồng rồi. Chiếc ghế gỗ ném tới chỉ làm hắn hơi đau mà thôi, đối phương xem ra cũng không có ý định sát thương đánh lén hắn. Thế nhưng điều này càng khiến hắn đau đớn, chiến chức giả như nghe thấy con tim yếu ớt của mình đang tan vỡ: bị một chức nghiệp giả học đồ bỏ qua đã là quá đủ, chưa kể tới ở đây có hai tên như vậy!

Phanh!

Quyền chưởng giao kích, hai người đều lui lại nửa bước. Gabriel lần đầu tiên cảm nhận được sự cường hãn của thiên phú cảm giác trong thực chiến. Thanh niên có thể cảm nhận được sự vận động của từng khối cơ bắp trên cơ thể đối phương, hắn biết nên đánh vào đâu để ngăn cản người kia phát lực, di chuyển ra sao để né tránh. Giao trái tim và tâm thần cho trực giác, hắn lao vào vật lộn cùng đối thủ.

Linh hoạt lợi dụng kỹ xảo để cân bằng ưu thế, Gabriel đã có thể miễn cưỡng đánh hòa với một chức nghiệp giả cấp một.

“Trọng quyền.”

Quyền chưa tới nhưng phong áp đã khiến mặt thanh niên đau rát.

Huỵch!

Lệch người né tránh nắm đấm của đối phương, Gabriel liếc mắt thấy cây cột đằng sau rung động không ngừng, phía trên có vết nứt bằng miệng bát! Rùng mình, hắn phát huy thiên phú tới cực hạn, thanh niên cũng không dám đón đỡ thứ này, phải biết trên người hắn cũng không có khôi giáp bảo vệ như kỵ sĩ kia. Hắn cảm thấy rất may mắn bởi mấy chức nghiệp giả này cũng không quá mạnh mẽ, lại thêm bỏ lỡ cơ hội quá nhiều… xem bộ dáng cũng biết bọn họ không có quá nhiều kinh nghiệm thực chiến.

Quan trọng nhất là tuyệt chiêu chưa thành đã dám ra ngoài càn quấy, chân chính nắm giữ bí kĩ sẽ không cần hô to gọi nhỏ loạn kêu tên, rất mất mặt!

Huỵch!

Lại một lần nữa đánh trượt, chiến sĩ hộ vệ đã vô cùng nóng nảy, hoàn cảnh bây giờ của hắn không khác ám sát giả là mấy. Hắn cũng không còn năng lực mà cân nhắc đến chuyện mặt mũi hay không mặt mũi, chiến khí trong cơ thể đã tiêu hao thất thất bát bát mà hắn vẫn chưa hạ gục được thanh niên trước mặt.

Đối phương lẩn nhanh như trạch, chưởng bắt đấm đá lại sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn, nếu không phải thấy mu bàn tay trắng nõn như da thiếu nữ kia, chiến sĩ hộ vệ sẽ không ngại tin rằng người này chính là một quyền sư!

“Sảng khoái, thực sự sảng khoái.” Gabriel càng đánh càng thuận tay, thiên phú cảm giác tăng phúc cho hắn nhạy bén hơn rất nhiều, chiêu thức phát sau tới trước.

Nếu kỵ sĩ trẻ tuổi chiến đấu dựa vào dự phán hành động đối phương thì Gabriel chiến đấu chủ yếu dựa vào phản ứng trực giác. Ai hơn ai kém khó mà nói được.

“Nhãi con, chẳng lẽ mày chỉ biết chạy thôi à?”

“Xin nhờ, ngươi là chức nghiệp giả, ta chỉ là một học đồ, chênh lệnh đến trẻ con ba tuổi cũng biết.”

Gabriel bình tĩnh dùng ngôn từ đả kích đối phương, chiến đấu đến bây giờ thanh niên cũng nhận ra chiến sĩ hộ vệ chỉ có quanh đi quẩn lại một chiêu trọng quyền, hơn nữa công phu quyền cước rất kém, xem ra chiến lực trọng điểm đặt ở vũ khí.

Dùng tay đánh vạt nắm đấm của đối phương thanh niên dè dặt nói:

“Ta có thể hỏi một vấn đề đươc không?”

“Khốn khiếp, đừng hi vọng lão tử…”

Bành!

“Câu hỏi là: tại sao ngươi lại có thể phân tâm khi chiến đấu?” Cùng lúc với câu hỏi vang lên, Gabriel hung hăng đạp một cước vào lồng ngực chiến sĩ hộ vệ khiến cả người hắn bay ra xa.

“Ừ, xem ra ngươi không thể trả lời ta được rồi.” Nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn dừng lại đứng yên điều tức, đôi mắt vẫn không quên cảnh giác theo dõi nhóm thanh niên càn quấy.

---

Kỵ sĩ trẻ tuổi đang cùng hộ vệ còn lại đánh thành một đoàn. Kỵ sĩ ỷ vào ưu thế áo giáp, quyền không ngần ngại oanh kích với đối phương, hộ vệ kia cũng sử dụng một loại bí kĩ trọng quyền, tuy nhiên, xem ra không mạnh bằng bên Gabriel. Khí thế hai bên ngang ngửa nhau, xem ra khó phân thắng bại trong thời gian ngắn.

… Đấy là nếu không có gì ngoài ý muốn.

Vèo~ Rầm!

Thân thể đồng bạn từ bên cạnh bay tới đập trúng hộ vệ, bọn họ theo quán tính dây dưa lăn lộn mấy vòng trên đất, lại gạt ngã mấy chiếc bàn… tiếng bình chén vỡ tung xen lẫn tiếng hét kinh hãi của khách nhân ong ong quanh đầu cả hai. Đương nhiên, kỵ sĩ trẻ tuổi cũng không quên bồi cho đối thủ của mình một cước dứt điểm.

“Kết thúc.” Nói rồi nhìn về phía chủ nhân nhóm người.

Lúc này, mặt của thanh niên càn quấy đã âm trầm đáng sợ, thực sự không phải hắn không muốn ra tay giáo huấn hai thằng ngu không biết trời cao đất dày kia, càng nghĩ hắn càng thấy tiếc thiếu nữ xinh đẹp sắp tới tay lại bay mất... Thế nhưng nếu thực sự sử dụng phép thuật thì vụ việc sẽ không còn “chỉ là” một vụ ẩu đả nho nhỏ nữa, mà thêm một thi pháp giả học đồ xông lên dùng nắm đấm nói chuyện cũng chỉ có nước bị ăn đòn.

Hắn chán nản nhớ tới mấy tháng trời bị cấm bế trong nhà, xung quanh chỉ toàn người hầu nam. Lần đó cũng chỉ chơi chết có mấy gia đình dân nghèo thôi, vậy mà lão già luôn cứ nghiêm trọng hóa vấn đề.

Dằn lại tức giận trong lòng, thanh niên càn quấy lạnh lẽo nhìn hai người đối diện:

“Các ngươi nhất định phải đối địch với ta sao?”

“Nếu ngươi mong muốn.” Đây là câu trả lời của kỵ sĩ trẻ tuổi.

“Hả, ta chỉ là người qua đường thôi.” Đây là câu trả lời của ai đó rất muốn ăn đòn.

“Các ngươi không biết mình đang đối mặt với ai đâu?”

“Không cần!”

“Tại sao ta lại cần biết ngươi là ai?”

“…Ta thề sẽ để các ngươi sống không bằng chết.”

Bỏ lại một câu đe dọa, thanh niên càn quấy bước nhanh rời đi, đầu không chút ngoảnh lại, theo sau hắn là nhóm nam nữ bạn bè. Trong phòng trà chỉ còn lại le que mấy khách nhân cùng ba hộ vệ đang hôn mê nằm la liệt trên đất.

Người sáng suốt đều hiểu việc này còn chưa kết thúc.

Cho tới tận lúc nhóm thanh niên rời khỏi quán rượu, Gabriel mới thở nhẹ một hơi: cỗ khí tức nguy hiểm trong góc cũng theo đó biến mất. Lại nhìn sang kỵ sĩ trẻ tuổi, người này vẫn mặt lạnh làm động tác đẩy kính, tuy nhiên linh cảm nói cho Gabriel biết kỵ sĩ cũng phát hiện khí tức này.

---

Như mọi khi, binh lính trị an luôn chậm rãi tới dọn dẹp hiện trường. Gabriel rất vui mừng vì không phải bồi thường chiếc ghế, nhóm thanh niên quý tộc kia rất rộng rãi chi trả toàn bộ hao tổn phí, người có tiền có khác!

Quan trị an là cha của một trong các thiếu nữ nạn nhân, tuy nhiên nhìn bộ dáng tủm tỉm mỉm cười của người này cũng đoán được chắc chắn không phải là thân thích của cô gái xinh nhất kia.

Phế thoại nói rất nhiều, Gabriel cũng lười nhớ… nói chung là rất biết ơn hai người cứu trợ và vân vân.

Điều duy nhất có vẻ hữu dụng là thông tin về thanh niên càn quấy, nghe nói gia đình hắn rất có thế lực trong thành phố. Trước khi chia ta vị trưởng quan này còn không quên nhắc nhở mấy người cẩn thận bị trả thù.

Đáng tiếc, còn phải cân nhắc xem đối tượng cần nhắc nhở là ai, từ đầu đến cuối, kỵ sĩ trẻ tuổi vẫn giữ nguyên bản mặt cứng nhắc khiến người ta tự hỏi không biết hắn có thiếu mất cây gân nào trong não không?

Còn về Gabriel đại nhân sao? Xì mũi coi thường … trần trụi coi rẻ… hắn cũng không ngại bị thêm một người nhớ thương, nên nhớ hắn vẫn còn vụ việc ngày hôm qua chưa biết xử lý ra sao đây.

Lúc này, kỵ sĩ trẻ tuổi từ bên cạnh tiến tới gần thanh niên.

“Xin chào, rất hân hạnh được gặp mặt.”

“Xin chào, thực hân hạnh được biết ngài.”

“Ta muốn cảm ơn sự giúp đỡ của ngài ban nãy.” Hơi cúi người, kỵ sĩ đưa ra lời cảm ơn, dù giọng điệu hết sức chân thành nhưng rất khó tìm trên bộ mặt đông cứng của hắn một chút tình cảm nào gọi biết ơn.

“Không có gì, nếu ngài không ra tay thì ta cũng sẽ đứng ra.”

“Ta chỉ muốn thử nghiệm sức mạnh mới đột phá … hơn nữa là người kia gián đoạn ta suy nghĩ.”

“Ngài … thật quá thẳng thắn, bất quá ta cũng vậy muốn thử chút thân thủ.”

Tuy mới chỉ đôi ba câu nhưng Gabriel cảm thấy hai người nói chuyện khá hợp nhau. Ngừng lại cẩn thận đánh giá kỵ sĩ trẻ tuổi, sâu trong ánh mắt, thanh niên thấy được hờ hững cùng trí tuệ.

Nhoẻn miệng cười, hắn đưa tay về phía trước, mắt đối mắt với kỵ sĩ trẻ tuổi.

“Làm bằng hữu chứ?”

“Bằng hữu … sao?” Kỵ sĩ hơi bất ngờ vì đề nghị đột ngột của Gabriel, theo hắn thấy, hai người xa lạ tùy tiện trở thành “bằng hữu” là không thể nào.

“Bằng hữu!”

“Ta không có bằng hữu.”

“Bây giờ thì ngươi đã có.”

Thật lâu nhìn vào Gabriel, kỵ sĩ lạnh lùng thốt:

“Ta là người bị nguyền rủa, người xung quanh ta sẽ bị tai ách hành hạ, bằng hữu của ta đều sẽ phải chết.”

“…” Cái gì đây, thiên sát cô tinh phiên bản thế giới khác?

“Ta chưa từng nói dối và không có lý do gì để nói dối.”

Lần đầu tiên kể từ lúc gặp mặt, Gabriel thấy được một tia biến hóa trong mắt kỵ sĩ trẻ tuổi, cảm xúc ấy xuất hiện rồi biến mất rất nhanh, nếu không có thiên phú cảm giác thì thanh niên đã bỏ qua chút thống khổ ấy. Hít sâu một hơi, hắn nói:

“… Một học giả đã từng nói với ta rằng mình nên cân nhắc chuyển chức ách vận kỵ sĩ, bởi vậy, xui xẻo là bạn đồng hành cùng vận mệnh ta.”

Đưa tay ra một lần nữa, thanh niên kiên định bắt tay đối phương. “Hơn nữa, ta là người sẽ không chừa thủ đoạn để trở nên mạnh mẽ hơn. Ách vận của ngươi, ta muốn! Ngươi người bạn này ta nhất định phải kết giao.”

“…”

“Ta tên là Odin, không có họ.”

“Gabriel, chưa có họ.”

“Hân hạnh quen biết ngươi.” x “Hân hạnh quen biết ngươi.”

/45

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status