Trong mảnh sân nhỏ, một thanh niên đang khoanh chân ngồi xếp bằng trên đất. Ánh trăng trên cao soi sáng khiến nơi đây bớt đi vài phần u ám.
Đôi mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều, Gabriel im lặng ngồi đó, không ăn, không uống, không di chuyển. Cơ thể theo thói quen vận hành chiến khí, không hề hay biết, tu luyện đã trở thành bản năng của hắn.
Sau cuộc trò chuyện với Bạch Ngân, hắn phát hiện sơ hở trí mạng trong ý chí của bản thân. Suốt quãng thời gian, tâm tình phập phồng bất ổn, hắn cũng không biết mình đã trở về như thế nào.
Hắn cần đánh giá lại bản thân, đánh giá lại thế giới này.
Mặc cho từng đợt gió lạnh thổi qua thân thể, hắn tạm quên tất cả, tâm thần tập trung suy tư. Chính bản thân hắn cũng hiểu, nếu muốn tiến xa hơn, quyết tâm nửa vời là không thể. Trong đầu hắn, vô số ký ức đang được đào móc.
Cảnh luyện tập đối chiến.
Cảnh chém giết thú dữ.
Cảnh trấn dân ca tụng.
Cảnh chém giết bạo đồ.
Cảnh trấn dân khóc than.
…
Vô dụng!
…
Tất cả đều vô dụng!
Hai kiếp làm người, hơn bốn mươi năm kinh nghiệm đều vô dụng. Kiếp trước, chiến tranh chỉ là chuyện bên lề trong những lúc trà dư tửu hậu… hắn biết chiến tranh là người chết, là bạo lực máu tanh. Kiếp này, hắn tự tay chém giết vô số kẻ thù, tận mắt thấy không ít người quen biết chết đi, trải qua không ít cảnh khó quên, cảm xúc từ lo lắng cho tới chết lặng… Đã có lúc hắn từng nghĩ: chiến tranh cũng không có gì hơn!
Thế nhưng xem ra, hắn đánh giá quá thấp chiến tranh, cũng đánh giá quá cao bản thân! Dù là kiếp trước hay kiếp này, chiến tranh đều vô cùng xa lạ với thanh niên.
“Nam tước… nếu là ngài! Ngài sẽ làm như thế nào?” Thở ra một ngụm bạch khí, quay về phương xa, Gabriel không kìm được mà cảm khái. Rồi ngoái đầu lại phía sau, hắn hướng về bóng tối hỏi nhỏ:
“Còn ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Nhẹ đẩy kính mắt, Odin từ tốn trả lời:
“Ta cũng chưa từng trải qua chiến tranh…” Không để ý ánh mắt thất vọng của đồng bạn, hắn tiếp tục: “Nhưng ta biết làm thế nào để sống sót.”
“Chỉ để sống sót thôi sao?”
“Phải, sống sót.”
“…”
“Nói cho ta biết.”
“Kinh nghiệm tiền bối.”
“… Cám ơn ngươi, ta hiểu rồi.”
Bên tai quanh quẩn tiếng bước chân khe khẽ của đồng bạn, Gabriel lại một lần nữa chìm vào dòng suy nghĩ. Hắn bắt đầu hồi ức lại những kí ức về những người khác.
Ấn tượng về các kỵ sĩ học đồ trong lâu đài nam tước.
Ấn tượng về các đồng đội trong tiểu đội Kim Ngân Hoa.
Ấn tượng về Bạch Ngân.
Ấn tượng về Odin.
Rồi, như hiểu ra, Gabriel xúc động công pháp lưu giữ trong trí nhớ.
Hắn tìm tới ký ức về kỵ sĩ trong Hoàng Sa chiến khí, lúc này đây, không còn tu luyện, không học bí kĩ, hắn chỉ muốn quan sát, đơn thuần quan sát những gì kỵ sĩ trải qua: dùng mắt quan sát, dùng thân thể quan sát, dùng linh hồn quan sát.
Giấc mộng bắt đầu từ năm kỵ sĩ 18 tuổi, trong lần đầu tiên kỵ sĩ ngưng tụ được chiến khí. Phải biết, mỗi chiến chức giả ngưng tụ thành công chiến khí ở cái tuổi này tối thiểu đều đạt tới trung cấp chức nghiệp giả. Có thể nói, kỵ sĩ trẻ cũng có thể coi là một tinh anh.
Quá trình trưởng thành của kỵ sĩ không khác Gabriel là mấy, sau khi trở thành chức nghiệp giả chính thức, hắn được đưa ra chiến trường. Tất nhiên, chỉ là chiến trường quy mô nhỏ, lúc này, đế quốc đang khuếch trương lãnh thổ, kỵ sĩ tham gia vào một nhánh quân với nhiệm vụ trấn áp một công quốc nhỏ.
Lần đầu tiên tham dự chiến tranh… không, phải nói là đồ sát.
Công quốc này đã bị tổn thất rất lớn sau mấy trận chiến cùng đế quốc. Cho tới khi nhánh quân của kỵ sĩ trẻ tuổi tới, hầu như không có bất kì chống cự đáng kể. Quyền quý thoát đi để lại bình dân. Hủy diệt và cướp bóc là tất cả những gì kỵ sĩ thấy.
Hắn không tin, lo lắng cùng tội lỗi dằn vặt lương tâm hắn, rồi dần dần… hắn hòa mình vào, tận hưởng lạc thú. Quên mất chính mình, vì giết chóc mà giết chóc, vì ham muốn mà tu luyện… Hắn lạc lối.
Đột ngột mở mắt, trong đêm đen, đôi mắt Gabriel tràn đầy tơ máu.
“Đây là kết cục của kiên trì sao?! Kỵ sĩ chỉ sinh ra vì chiến tranh sao?” Vô số câu hỏi không lời giải tràn ngập lòng hắn. Vô tận chiến đấu, kỵ sĩ càng chiến đấu càng mạnh mẽ, thế nhưng, càng chiến đấu, hắn càng coi thường sinh mạng. Giờ đây, hắn đã hiểu, tại sao các kỵ sĩ chỉ cần bốn đức tin: dũng cảm, trung thành, hi sinh và tín ngưỡng... mà không có thương hại. Đối với kẻ yếu, kỵ sĩ không có thương hại, cũng không cần thương hại.
Đột nhiên thanh niên gầm nhẹ, giọng nói như thể trùng điệp của hai người: “Không~! Ta không tin! Nếu đây là kết cục của kiên trì, vậy ta sẽ kiên trì cho tới khi đọa lạc! Đây... là tín niệm cuối cùng, sám hối cuối cùng của ta!”
Bất tri bất giác, Gabriel bắt đầu luyện tập.
Từng quyền từng cước đánh vào khoảng không, đối thủ của thanh niên là những ám sát giả lén lút tập kích doanh trại, là các chiến sĩ đang chém giết đẫm máu, là phép thuật trí mạng của các thi pháp giả…
Thế rồi, như thể chưa hài lòng, hắn rút từ nhẫn không gian ra kiếm cùng khiên. Trong đêm tối, âm thanh vun vút khẽ rít khắp sân nhỏ.
Nếu Gabriel để ý, có lẽ hắn sẽ nhận ra các động tác của hắn có mấy phần giống Odin.
Vẫn là kiếm thuật cơ bản của hàng ngày, nhưng giờ đây càng ngắn gọn hơn xưa, giản lược tới tận cùng.
Đâm, bổ, vẩy, chặn, dẫn… từng động tác được lặp đi lặp lại, liền mạch như nước chảy mây trôi.
Kiếm pháp bớt đi một phần hoa mỹ, tăng thêm phần khốc liệt… đây là kiếm thuật chiến trường!
Cứ sau mỗi nhát kiếm, xung động trong lòng Gabriel lại giảm bớt đi phần nào. Cùng lúc, trong không gian thiên phú, “tinh lọc” nhè nhẹ tỏa sáng, từ ma trận, một tia sáng nhỏ bé màu vàng nhũ được ngưng tụ rồi truyền tới đỉnh đầu thanh niên, nơi tia sáng đi qua, mọi cảm xúc tiêu cực thối lui như thủy triều. Cho tới khi Gabriel triệt để tỉnh táo, tia sáng mới hài lòng quay về ma trận, tuy nhiên, nó đã thu nhỏ lại còn một nửa lúc ban đầu. Tập trung cảm nhận, chỉ tới bây giờ, hắn mới hiểu tác dụng của thiên phú này: tinh lọc mọi mặt trái trong cảm xúc cũng như trong cơ thể.
Ban nãy, bởi quá chìm đắm trong cảm nhận, thanh niên suýt chút nữa để bản thân lạc lối trong ký ức của kỵ sĩ. Phải biết, nếu hắn không kịp thời tỉnh lại, hậu quả thiết tưởng vô cùng nghiêm trọng, nhẹ thì tổn hao tinh thần, nặng thì quên mất tự ta.
Thở ra một ngụm bạch khí, Gabriel cũng không có ý định dừng lại. Ngược lại, kiếm khiên trong tay hắn càng múa càng mau, cho tới khi hai thứ hóa thành một mảnh bóng trắng.
Hắn cứ như vậy múa kiếm, hồn nhiên vong ngã.
Từng màn chiến đấu trong quá khứ xuất hiện trong đầu Gabriel, kết hợp với ký ức của kỵ sĩ, hắn đang điều chỉnh ra một phong cách kiếm pháp thích hợp nhất cho bản thân. Dù còn rất sinh sáp, nhưng đây là bước đầu tiên trên con đường trở thành một kiếm thuật đại sư!
“Yaaa~” Trong tiếng hét dài, thanh niên dùng hết sức bình sinh bổ mạnh về trước, nơi kiếm đi qua, có lấm tấm hạt chiến khí nhỏ tán lạc giữa không trung.
Huỵch~ âm thanh trầm đục ngân dài.
Tựa như bị một vật nặng mạnh mẽ đập xuống, mặt đất trước mặt thanh niên chìm xuống một hố rộng, gạch đá bên dưới nát vụn thành từng mảnh nhỏ.
Cảm nhận chiến khí trong cơ thể cạn kiệt, Gabriel không thất vọng mà còn lấy làm mừng, đây là bí kĩ đầu tiên mà hắn tu luyện được: “Hoàng Sa chiến khí – Trọng kích.”
Mang đặc tính gia tăng trọng lượng của đòn tấn công, hơn nữa còn mang vào hiệu quả đánh lui cùng phá giáp, uy lực bí kĩ này mạnh hơn hẳn các phiên bản bình thường mà quân đội phân phát. Có lẽ khuyết điểm duy nhất của thứ này là tiêu hao quá lớn. Bởi vậy, ai đó chỉ có thể ngậm ngùi mà để dành chiêu thức đó cho những lúc nguy cấp.
Chậm rãi đứng lên, đang lúc thanh niên định thu vũ khí vào nhẫn thì một âm thanh xé gió vang lên.
Rít~
Từ bên cạnh, một cây chiến thương nhanh chóng đâm tới. Đầu thương như độc xà nhắm trúng con mồi, mũi thương khóa trúng cổ họng thanh niên.
Cảm giác phát huy tận cùng, kiếm trong tay Gabriel linh xảo điểm trúng đầu thương. Sau đó, thế như sấm sét, hắn triển khai cước bộ áp sát thương khách.
Trong khoảnh khắc, âm thanh kim loại giao kích không ngừng quanh quẩn.
Keng~!
“Ngươi tiến bộ.” Thu thương đứng thẳng, Odin đưa ra một bình luận rất chung chung.
“Cảm ơn.”
“Đã hiểu ra?”
“...” Khẽ lắc đầu, Gabriel không giấu vẻ thất vọng, thế nhưng, trong mắt hắn đã không còn bất kì do dự, đôi mắt trong suốt tràn đầy quyết tâm.
Mỉm cười.
“Đồ đạc của ngươi đã được chuẩn bị tốt.”
Trịnh trọng gật đầu cám ơn, Gabriel quay người đi về phía cửa. Trang bị áo giáp và vũ khí, kiểm tra lại đồ đạc trong túi không gian, hắn chậm rãi thúc ngựa tiến lên. Trước khi rời đi, còn không quên đưa lời hứa hẹn:
“Xong nhiệm vụ này, ta sẽ mời ngươi một bữa cám ơn.”
“Chờ mong.”
Nhìn bóng lưng bằng hữu dần mờ nhạt sau màn sương sớm, Odin khẽ thầm thì:
“Thực ra, mỗi kỵ sĩ đều có tín ngưỡng của riêng mình. Nếu ngươi tiếp tục kiên trì, sẽ có một ngày, tín niệm sẽ trở thành tín ngưỡng.” Âm thanh như muỗi kêu, không biết là nói cho Gabriel nghe hay chính bản thân.
---
Dù mới tờ mờ sáng, nhưng nơi đây đã bắt đầu náo nhiệt, tiếng tán gẫu cùng tiếng bước chân tuần tra như chuông báo thức cho các lão binh.
Từng đội binh lính thay phiên tuần tra khắp mọi ngõ ngách trong doanh trại, các tiểu đội kỵ binh bắt đầu xuyên qua cổng thành thực hiện nhiệm vụ tuần tra.
Lúc này, trước cửa thành hướng Bắc, một nhóm kỵ binh đang thông qua kiểm tra. Thỉnh thoảng trong đội ngũ lại có tiếng ngáp khe khẽ, một vài người trong số họ còn đang ngái ngủ.
“Con mẹ nó, hôm qua thật thoải mái hết sức. Thân thể của nữ nhân kia xác thực không tệ, thật hâm mộ thằng khốn nào được hưởng nàng trước đây.”
“Hắc, được ăn còn giả bộ khoe mẽ, làm như không ai biết ngươi bắt được món hàng ngon không bằng? Hơn nữa… cam đoan ngươi sẽ không còn hâm mộ tên kia nữa. Bởi nghe nói, hắn được đưa vào viện nghiên cứu.” Ở bên cạnh, một đồng bạn không kìm được xen vào, giọng nói không che giấu sự đố kỵ.
“Viện nghiên cứu?! Cái trại thương điên đó sao? A a~, vậy quả thật không cần ghen tỵ. Có lẽ tối nay, ta nên qua đó mua lưỡi tên kia về làm quà cho sủng vật mới của mình.”
“Mà này, ngươi có ý định đổi không, hai con bé ta mua hôm qua đổi nữ nhân kia?”
“Từ từ đi, đợi ta chơi chán đã.”
“Không được, đợi ngươi chơi chán chắc ta chỉ còn lại cái xác, lão tử cũng thích chơi thi thể.”
“Người anh em, đổi với ta đi.” Một chức nghiệp giả khác cũng góp vui.
“Cái gì, hôm qua ta nhớ mi mua một đống nam nhân, ngươi… tránh xa ta ra một chút.”
Theo đề tài thay đổi, không khí trong đội ngũ sôi động hẳn lên, mọi người thi nhau so sánh món hàng mà mình mua được. Rồi thiên kì bách quái đề nghị được đưa ra, có đề nghị trao đổi, có đề nghị dùng ké, càng về sau càng thái quá.
Bỗng… một giọng nói vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện.
“Xin lỗi, làm ơn cho qua.” Âm thanh cũng không lớn nhưng dị thường rõ ràng, đây là một kỹ xảo sử dụng chiến khí nhập môn của chức nghiệp giả. Tuy nhiên, không phải bất cứ chức nghiệp giả cấp một nào cũng có thể làm được, bởi thứ này yêu cầu khống chế khá tinh vi.
Nhìn về người tới, đó là một thanh niên đẹp trai, tóc vàng xõa vai và đôi mắt trong suốt như ruby. Hắn nghiêm nghị đứng đó, hoàn mỹ và không có một tia cẩu thả.
Thấy mọi người im lặng đánh giá bản thân, thanh niên lặp lại lần nữa:
“Xin lỗi, có thể cho ta qua trước được không? Ta đang rất vội, sẽ chỉ làm phiền các ngài một vài phút thôi.”
“Qua đi.” Kèm theo hiệu lệnh của tiểu đội trưởng, đội kỵ binh nhường ra một con đường nhỏ cho kỵ sĩ.
Nhanh chóng vượt qua, hắn đến trước sĩ quan phụ trách cửa thành, đưa ra thân phận bài, thanh niên xuống ngựa làm một nghi lễ chào.
“Binh trưởng Hoàng Sa, thuộc tiểu đội Kim Ngân Hoa xin phép được xuất hành.”
Cầm lấy thân phận bài rồi giao cho cấp dưới kiểm tra, nhìn thông tin trên màn hình, sĩ quan không kìm được mà nhíu mày.
“Trong hồ sơ, tối hôm qua, lúc 18h30, tiểu đội Kim Ngân Hoa đã rời khỏi doanh trại. Đội trưởng Bạch Ngân xin cho binh trưởng Hoàng Sa lưu lại với lý do đột phá cảnh giới.” Quay sang đánh giá thật kĩ Gabriel, sĩ quan tiếp tục: “Theo quy định, nếu đội trưởng đã đề nghị, ngươi hoàn toàn có thể lưu lại tu luyện chờ nhiệm vụ lần sau… Vả lại, bọn họ đã đi được một thời gian, ngươi có đuổi theo chưa chắc đã bắt kịp đội ngũ.”
“Thưa trưởng quan! Thuộc hạ đã tu luyện xong, xin phép được xuất hành.” Ưỡn cao ngực, thanh niên cao giọng hô.
“Hãy suy nghĩ kĩ đi, lang thang một mình trong khu vực chiến đấu không phải là ý kiến hay, khả năng gặp trinh sát phe địch là rất lớn. Ta đánh giá cao sự dũng cảm của ngươi, nhưng dũng cảm và chịu chết là hai việc hoàn toàn khác nhau.”
“Thưa, thuộc hạ hiểu… nhưng xin cho phép thuộc hạ kiên trì ý kiến.”
“Tùy ngươi.” Khẽ thở dài, sĩ quan biết có khuyên nữa cũng vô dụng. “Cho qua.”
Bỗng…
“Từ từ… chờ chút.” Người nói là đội trưởng tiểu đội ban nãy. “Huynh đệ, xem ra ngươi đi một mình. Có muốn tạm thời gia nhập tiểu đội của ta không?”
Đôi mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều, Gabriel im lặng ngồi đó, không ăn, không uống, không di chuyển. Cơ thể theo thói quen vận hành chiến khí, không hề hay biết, tu luyện đã trở thành bản năng của hắn.
Sau cuộc trò chuyện với Bạch Ngân, hắn phát hiện sơ hở trí mạng trong ý chí của bản thân. Suốt quãng thời gian, tâm tình phập phồng bất ổn, hắn cũng không biết mình đã trở về như thế nào.
Hắn cần đánh giá lại bản thân, đánh giá lại thế giới này.
Mặc cho từng đợt gió lạnh thổi qua thân thể, hắn tạm quên tất cả, tâm thần tập trung suy tư. Chính bản thân hắn cũng hiểu, nếu muốn tiến xa hơn, quyết tâm nửa vời là không thể. Trong đầu hắn, vô số ký ức đang được đào móc.
Cảnh luyện tập đối chiến.
Cảnh chém giết thú dữ.
Cảnh trấn dân ca tụng.
Cảnh chém giết bạo đồ.
Cảnh trấn dân khóc than.
…
Vô dụng!
…
Tất cả đều vô dụng!
Hai kiếp làm người, hơn bốn mươi năm kinh nghiệm đều vô dụng. Kiếp trước, chiến tranh chỉ là chuyện bên lề trong những lúc trà dư tửu hậu… hắn biết chiến tranh là người chết, là bạo lực máu tanh. Kiếp này, hắn tự tay chém giết vô số kẻ thù, tận mắt thấy không ít người quen biết chết đi, trải qua không ít cảnh khó quên, cảm xúc từ lo lắng cho tới chết lặng… Đã có lúc hắn từng nghĩ: chiến tranh cũng không có gì hơn!
Thế nhưng xem ra, hắn đánh giá quá thấp chiến tranh, cũng đánh giá quá cao bản thân! Dù là kiếp trước hay kiếp này, chiến tranh đều vô cùng xa lạ với thanh niên.
“Nam tước… nếu là ngài! Ngài sẽ làm như thế nào?” Thở ra một ngụm bạch khí, quay về phương xa, Gabriel không kìm được mà cảm khái. Rồi ngoái đầu lại phía sau, hắn hướng về bóng tối hỏi nhỏ:
“Còn ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Nhẹ đẩy kính mắt, Odin từ tốn trả lời:
“Ta cũng chưa từng trải qua chiến tranh…” Không để ý ánh mắt thất vọng của đồng bạn, hắn tiếp tục: “Nhưng ta biết làm thế nào để sống sót.”
“Chỉ để sống sót thôi sao?”
“Phải, sống sót.”
“…”
“Nói cho ta biết.”
“Kinh nghiệm tiền bối.”
“… Cám ơn ngươi, ta hiểu rồi.”
Bên tai quanh quẩn tiếng bước chân khe khẽ của đồng bạn, Gabriel lại một lần nữa chìm vào dòng suy nghĩ. Hắn bắt đầu hồi ức lại những kí ức về những người khác.
Ấn tượng về các kỵ sĩ học đồ trong lâu đài nam tước.
Ấn tượng về các đồng đội trong tiểu đội Kim Ngân Hoa.
Ấn tượng về Bạch Ngân.
Ấn tượng về Odin.
Rồi, như hiểu ra, Gabriel xúc động công pháp lưu giữ trong trí nhớ.
Hắn tìm tới ký ức về kỵ sĩ trong Hoàng Sa chiến khí, lúc này đây, không còn tu luyện, không học bí kĩ, hắn chỉ muốn quan sát, đơn thuần quan sát những gì kỵ sĩ trải qua: dùng mắt quan sát, dùng thân thể quan sát, dùng linh hồn quan sát.
Giấc mộng bắt đầu từ năm kỵ sĩ 18 tuổi, trong lần đầu tiên kỵ sĩ ngưng tụ được chiến khí. Phải biết, mỗi chiến chức giả ngưng tụ thành công chiến khí ở cái tuổi này tối thiểu đều đạt tới trung cấp chức nghiệp giả. Có thể nói, kỵ sĩ trẻ cũng có thể coi là một tinh anh.
Quá trình trưởng thành của kỵ sĩ không khác Gabriel là mấy, sau khi trở thành chức nghiệp giả chính thức, hắn được đưa ra chiến trường. Tất nhiên, chỉ là chiến trường quy mô nhỏ, lúc này, đế quốc đang khuếch trương lãnh thổ, kỵ sĩ tham gia vào một nhánh quân với nhiệm vụ trấn áp một công quốc nhỏ.
Lần đầu tiên tham dự chiến tranh… không, phải nói là đồ sát.
Công quốc này đã bị tổn thất rất lớn sau mấy trận chiến cùng đế quốc. Cho tới khi nhánh quân của kỵ sĩ trẻ tuổi tới, hầu như không có bất kì chống cự đáng kể. Quyền quý thoát đi để lại bình dân. Hủy diệt và cướp bóc là tất cả những gì kỵ sĩ thấy.
Hắn không tin, lo lắng cùng tội lỗi dằn vặt lương tâm hắn, rồi dần dần… hắn hòa mình vào, tận hưởng lạc thú. Quên mất chính mình, vì giết chóc mà giết chóc, vì ham muốn mà tu luyện… Hắn lạc lối.
Đột ngột mở mắt, trong đêm đen, đôi mắt Gabriel tràn đầy tơ máu.
“Đây là kết cục của kiên trì sao?! Kỵ sĩ chỉ sinh ra vì chiến tranh sao?” Vô số câu hỏi không lời giải tràn ngập lòng hắn. Vô tận chiến đấu, kỵ sĩ càng chiến đấu càng mạnh mẽ, thế nhưng, càng chiến đấu, hắn càng coi thường sinh mạng. Giờ đây, hắn đã hiểu, tại sao các kỵ sĩ chỉ cần bốn đức tin: dũng cảm, trung thành, hi sinh và tín ngưỡng... mà không có thương hại. Đối với kẻ yếu, kỵ sĩ không có thương hại, cũng không cần thương hại.
Đột nhiên thanh niên gầm nhẹ, giọng nói như thể trùng điệp của hai người: “Không~! Ta không tin! Nếu đây là kết cục của kiên trì, vậy ta sẽ kiên trì cho tới khi đọa lạc! Đây... là tín niệm cuối cùng, sám hối cuối cùng của ta!”
Bất tri bất giác, Gabriel bắt đầu luyện tập.
Từng quyền từng cước đánh vào khoảng không, đối thủ của thanh niên là những ám sát giả lén lút tập kích doanh trại, là các chiến sĩ đang chém giết đẫm máu, là phép thuật trí mạng của các thi pháp giả…
Thế rồi, như thể chưa hài lòng, hắn rút từ nhẫn không gian ra kiếm cùng khiên. Trong đêm tối, âm thanh vun vút khẽ rít khắp sân nhỏ.
Nếu Gabriel để ý, có lẽ hắn sẽ nhận ra các động tác của hắn có mấy phần giống Odin.
Vẫn là kiếm thuật cơ bản của hàng ngày, nhưng giờ đây càng ngắn gọn hơn xưa, giản lược tới tận cùng.
Đâm, bổ, vẩy, chặn, dẫn… từng động tác được lặp đi lặp lại, liền mạch như nước chảy mây trôi.
Kiếm pháp bớt đi một phần hoa mỹ, tăng thêm phần khốc liệt… đây là kiếm thuật chiến trường!
Cứ sau mỗi nhát kiếm, xung động trong lòng Gabriel lại giảm bớt đi phần nào. Cùng lúc, trong không gian thiên phú, “tinh lọc” nhè nhẹ tỏa sáng, từ ma trận, một tia sáng nhỏ bé màu vàng nhũ được ngưng tụ rồi truyền tới đỉnh đầu thanh niên, nơi tia sáng đi qua, mọi cảm xúc tiêu cực thối lui như thủy triều. Cho tới khi Gabriel triệt để tỉnh táo, tia sáng mới hài lòng quay về ma trận, tuy nhiên, nó đã thu nhỏ lại còn một nửa lúc ban đầu. Tập trung cảm nhận, chỉ tới bây giờ, hắn mới hiểu tác dụng của thiên phú này: tinh lọc mọi mặt trái trong cảm xúc cũng như trong cơ thể.
Ban nãy, bởi quá chìm đắm trong cảm nhận, thanh niên suýt chút nữa để bản thân lạc lối trong ký ức của kỵ sĩ. Phải biết, nếu hắn không kịp thời tỉnh lại, hậu quả thiết tưởng vô cùng nghiêm trọng, nhẹ thì tổn hao tinh thần, nặng thì quên mất tự ta.
Thở ra một ngụm bạch khí, Gabriel cũng không có ý định dừng lại. Ngược lại, kiếm khiên trong tay hắn càng múa càng mau, cho tới khi hai thứ hóa thành một mảnh bóng trắng.
Hắn cứ như vậy múa kiếm, hồn nhiên vong ngã.
Từng màn chiến đấu trong quá khứ xuất hiện trong đầu Gabriel, kết hợp với ký ức của kỵ sĩ, hắn đang điều chỉnh ra một phong cách kiếm pháp thích hợp nhất cho bản thân. Dù còn rất sinh sáp, nhưng đây là bước đầu tiên trên con đường trở thành một kiếm thuật đại sư!
“Yaaa~” Trong tiếng hét dài, thanh niên dùng hết sức bình sinh bổ mạnh về trước, nơi kiếm đi qua, có lấm tấm hạt chiến khí nhỏ tán lạc giữa không trung.
Huỵch~ âm thanh trầm đục ngân dài.
Tựa như bị một vật nặng mạnh mẽ đập xuống, mặt đất trước mặt thanh niên chìm xuống một hố rộng, gạch đá bên dưới nát vụn thành từng mảnh nhỏ.
Cảm nhận chiến khí trong cơ thể cạn kiệt, Gabriel không thất vọng mà còn lấy làm mừng, đây là bí kĩ đầu tiên mà hắn tu luyện được: “Hoàng Sa chiến khí – Trọng kích.”
Mang đặc tính gia tăng trọng lượng của đòn tấn công, hơn nữa còn mang vào hiệu quả đánh lui cùng phá giáp, uy lực bí kĩ này mạnh hơn hẳn các phiên bản bình thường mà quân đội phân phát. Có lẽ khuyết điểm duy nhất của thứ này là tiêu hao quá lớn. Bởi vậy, ai đó chỉ có thể ngậm ngùi mà để dành chiêu thức đó cho những lúc nguy cấp.
Chậm rãi đứng lên, đang lúc thanh niên định thu vũ khí vào nhẫn thì một âm thanh xé gió vang lên.
Rít~
Từ bên cạnh, một cây chiến thương nhanh chóng đâm tới. Đầu thương như độc xà nhắm trúng con mồi, mũi thương khóa trúng cổ họng thanh niên.
Cảm giác phát huy tận cùng, kiếm trong tay Gabriel linh xảo điểm trúng đầu thương. Sau đó, thế như sấm sét, hắn triển khai cước bộ áp sát thương khách.
Trong khoảnh khắc, âm thanh kim loại giao kích không ngừng quanh quẩn.
Keng~!
“Ngươi tiến bộ.” Thu thương đứng thẳng, Odin đưa ra một bình luận rất chung chung.
“Cảm ơn.”
“Đã hiểu ra?”
“...” Khẽ lắc đầu, Gabriel không giấu vẻ thất vọng, thế nhưng, trong mắt hắn đã không còn bất kì do dự, đôi mắt trong suốt tràn đầy quyết tâm.
Mỉm cười.
“Đồ đạc của ngươi đã được chuẩn bị tốt.”
Trịnh trọng gật đầu cám ơn, Gabriel quay người đi về phía cửa. Trang bị áo giáp và vũ khí, kiểm tra lại đồ đạc trong túi không gian, hắn chậm rãi thúc ngựa tiến lên. Trước khi rời đi, còn không quên đưa lời hứa hẹn:
“Xong nhiệm vụ này, ta sẽ mời ngươi một bữa cám ơn.”
“Chờ mong.”
Nhìn bóng lưng bằng hữu dần mờ nhạt sau màn sương sớm, Odin khẽ thầm thì:
“Thực ra, mỗi kỵ sĩ đều có tín ngưỡng của riêng mình. Nếu ngươi tiếp tục kiên trì, sẽ có một ngày, tín niệm sẽ trở thành tín ngưỡng.” Âm thanh như muỗi kêu, không biết là nói cho Gabriel nghe hay chính bản thân.
---
Dù mới tờ mờ sáng, nhưng nơi đây đã bắt đầu náo nhiệt, tiếng tán gẫu cùng tiếng bước chân tuần tra như chuông báo thức cho các lão binh.
Từng đội binh lính thay phiên tuần tra khắp mọi ngõ ngách trong doanh trại, các tiểu đội kỵ binh bắt đầu xuyên qua cổng thành thực hiện nhiệm vụ tuần tra.
Lúc này, trước cửa thành hướng Bắc, một nhóm kỵ binh đang thông qua kiểm tra. Thỉnh thoảng trong đội ngũ lại có tiếng ngáp khe khẽ, một vài người trong số họ còn đang ngái ngủ.
“Con mẹ nó, hôm qua thật thoải mái hết sức. Thân thể của nữ nhân kia xác thực không tệ, thật hâm mộ thằng khốn nào được hưởng nàng trước đây.”
“Hắc, được ăn còn giả bộ khoe mẽ, làm như không ai biết ngươi bắt được món hàng ngon không bằng? Hơn nữa… cam đoan ngươi sẽ không còn hâm mộ tên kia nữa. Bởi nghe nói, hắn được đưa vào viện nghiên cứu.” Ở bên cạnh, một đồng bạn không kìm được xen vào, giọng nói không che giấu sự đố kỵ.
“Viện nghiên cứu?! Cái trại thương điên đó sao? A a~, vậy quả thật không cần ghen tỵ. Có lẽ tối nay, ta nên qua đó mua lưỡi tên kia về làm quà cho sủng vật mới của mình.”
“Mà này, ngươi có ý định đổi không, hai con bé ta mua hôm qua đổi nữ nhân kia?”
“Từ từ đi, đợi ta chơi chán đã.”
“Không được, đợi ngươi chơi chán chắc ta chỉ còn lại cái xác, lão tử cũng thích chơi thi thể.”
“Người anh em, đổi với ta đi.” Một chức nghiệp giả khác cũng góp vui.
“Cái gì, hôm qua ta nhớ mi mua một đống nam nhân, ngươi… tránh xa ta ra một chút.”
Theo đề tài thay đổi, không khí trong đội ngũ sôi động hẳn lên, mọi người thi nhau so sánh món hàng mà mình mua được. Rồi thiên kì bách quái đề nghị được đưa ra, có đề nghị trao đổi, có đề nghị dùng ké, càng về sau càng thái quá.
Bỗng… một giọng nói vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện.
“Xin lỗi, làm ơn cho qua.” Âm thanh cũng không lớn nhưng dị thường rõ ràng, đây là một kỹ xảo sử dụng chiến khí nhập môn của chức nghiệp giả. Tuy nhiên, không phải bất cứ chức nghiệp giả cấp một nào cũng có thể làm được, bởi thứ này yêu cầu khống chế khá tinh vi.
Nhìn về người tới, đó là một thanh niên đẹp trai, tóc vàng xõa vai và đôi mắt trong suốt như ruby. Hắn nghiêm nghị đứng đó, hoàn mỹ và không có một tia cẩu thả.
Thấy mọi người im lặng đánh giá bản thân, thanh niên lặp lại lần nữa:
“Xin lỗi, có thể cho ta qua trước được không? Ta đang rất vội, sẽ chỉ làm phiền các ngài một vài phút thôi.”
“Qua đi.” Kèm theo hiệu lệnh của tiểu đội trưởng, đội kỵ binh nhường ra một con đường nhỏ cho kỵ sĩ.
Nhanh chóng vượt qua, hắn đến trước sĩ quan phụ trách cửa thành, đưa ra thân phận bài, thanh niên xuống ngựa làm một nghi lễ chào.
“Binh trưởng Hoàng Sa, thuộc tiểu đội Kim Ngân Hoa xin phép được xuất hành.”
Cầm lấy thân phận bài rồi giao cho cấp dưới kiểm tra, nhìn thông tin trên màn hình, sĩ quan không kìm được mà nhíu mày.
“Trong hồ sơ, tối hôm qua, lúc 18h30, tiểu đội Kim Ngân Hoa đã rời khỏi doanh trại. Đội trưởng Bạch Ngân xin cho binh trưởng Hoàng Sa lưu lại với lý do đột phá cảnh giới.” Quay sang đánh giá thật kĩ Gabriel, sĩ quan tiếp tục: “Theo quy định, nếu đội trưởng đã đề nghị, ngươi hoàn toàn có thể lưu lại tu luyện chờ nhiệm vụ lần sau… Vả lại, bọn họ đã đi được một thời gian, ngươi có đuổi theo chưa chắc đã bắt kịp đội ngũ.”
“Thưa trưởng quan! Thuộc hạ đã tu luyện xong, xin phép được xuất hành.” Ưỡn cao ngực, thanh niên cao giọng hô.
“Hãy suy nghĩ kĩ đi, lang thang một mình trong khu vực chiến đấu không phải là ý kiến hay, khả năng gặp trinh sát phe địch là rất lớn. Ta đánh giá cao sự dũng cảm của ngươi, nhưng dũng cảm và chịu chết là hai việc hoàn toàn khác nhau.”
“Thưa, thuộc hạ hiểu… nhưng xin cho phép thuộc hạ kiên trì ý kiến.”
“Tùy ngươi.” Khẽ thở dài, sĩ quan biết có khuyên nữa cũng vô dụng. “Cho qua.”
Bỗng…
“Từ từ… chờ chút.” Người nói là đội trưởng tiểu đội ban nãy. “Huynh đệ, xem ra ngươi đi một mình. Có muốn tạm thời gia nhập tiểu đội của ta không?”
/45
|