Oanh~ oanh oanh!!!
Trên con đường độc đạo nơi lưng chừng núi, những tiếng nổ tung không ngừng vang lên lặp đi lặp lại theo tiết tấu và quy luật nhất định.
Một trước, một sau, hai đội ngũ đang cao tốc di chuyển trên đường, từ màu cờ và trang bị trên người, không khó để nhận ra đây là một cuộc rượt đuổi đường dài giữa hai nhóm quân đối địch.
Phía trước nhất, một đội ngũ đang liều mạng chạy như bay, trên thân thể mỗi thành viên đều có những vết thương lớn nhỏ không đồng nhất, có trầy xước ngoài da, có mất tay mất chân. Tuy nhiên, bất kể nặng nhẹ, nguyên do, các vết thương đều có một điểm chung, đó là đều còn rất mới và đang rỉ máu.
Cách đó một khoảng không xa, một đội quân khác khoảng ngàn người đang giục ngựa phi nhanh theo sau, vô số vó ngựa đạp mạnh khiến mặt đất rung lên từng đợt.
Lúc này, cán cân chiến thắng đang hoàn toàn nghiêng về một phía. Từ đội ngũ phía sau, liên tục có các đòn tấn công được bắn sang bên kia sườn núi với hi vọng cản đường nhóm kỵ binh đang chạy trốn. Trái ngược, đội ngũ phía trước hoàn toàn bị động, chỉ thỉnh thoảng lắm mới có một hai phép thuật phản kích lại hoặc ném chướng ngại vật cản đường. Tuy nhiên, mọi cố gắng dường như đều trở nên vô ích, sát thương phép thuật là nhỏ bé không đáng kể với đội quân ngàn người, chỉ một vài phép thuật nho nhỏ có thể giải quyết cạm bẫy cản đường… Không chút dừng lại, đội ngũ truy đuổi bám theo sát nút.
Tuy nhiên, dường như đội ngũ chạy trốn cũng không ngẫu nhiên chọn con đường này. Những sườn núi quanh co là lá chắn thiên nhiên che chở cho bọn họ tránh thoát những đợt tấn công của đối thủ. Lại một lần nữa, sau khi gánh chịu thiệt hại không nhỏ, đội ngũ phía trước đã kịp thời trốn vào góc khuất nơi con đường.
“Toàn thể tăng tốc!”
“Thi pháp giả hệ phong, sử dụng phép thuật gia tốc!”
“Thi pháp giả hệ thổ, gia cố con đường!” Từ phía đầu đội quân truy đuổi, một loạt mệnh lệnh được chỉ huy ban bố, âm thanh cũng sử dụng kỹ xảo chiến khí để khuếch tán tới tai từng kỵ binh theo sau.
Lập tức, đội ngũ lại một lần nữa tăng tốc. Hai tới ba người một hàng, tốc độ cao phi ngựa khiến một số kỵ binh không quá thành thục cưỡi ngựa đánh mất kiểm soát, thỉnh thoảng, lại có vài chiến mã ngoài rìa trượt chân rơi xuống vực sâu hun hút. Tuy nhiên, không ai thèm ngoảnh đầu nhìn xuống, kẻ chết ở đó, người sống tiếp tục đối mặt với hiện thực khắc nghiệt. Trong doanh trại trinh sát, mạng sống của con người quá… rẻ mạt.
Hòa vào đội ngũ, vị trí của Darker nằm ở tiền quân, không ở quá gần bờ vực, cũng không ở bên cạnh vách núi, mà là ở giữa cánh quân. Cùng với đoàn thể thi pháp giả, ám sát giả trẻ tuổi nằm trong nhóm người được bảo vệ. Tuy nhiên, “bảo vệ” cũng có nhiều nghĩa, chạy song song với hắn là hai kỵ binh tinh nhuệ, tập trung điều khiển chiến mã chạy băng băng trên con đường hiểm trở, bàn tay hai người vẫn không quên tỳ nhẹ trên chuôi kiếm, ánh mắt như có như không giám thị mọi hành động của kẻ “may mắn” bên cạnh. Với một kỵ binh mất đi tất cả đồng đội trong chiến đấu, số phận của ám sát giả là trở thành đối tượng phát tiết của toàn bộ các tiểu đội còn lại: nghi ngờ, khinh bỉ, chế nhạo… Mọi việc chắc chắn sẽ diễn ra như vậy nếu... hắn không là người duy nhất còn sống sau khi chiến đấu với chiến sĩ mặt nạ kia.
Thế nhưng, ám sát giả trẻ tuổi cũng không vì thế mà vui vẻ, trái ngược, hắn đang lo lắng, vô cùng lo lắng. Không hiểu sao, từ lần đối đầu với chiến sĩ mặt nạ, thiên phú trực giác không ngừng cảnh báo hắn có nguy hiểm tới gần, hắn muốn không đi, nhưng lại… không thể không đi.
Nghĩ tới đây, Darker không khỏi nhìn về hướng đỉnh đoan đội ngũ, nơi đó, thân ảnh chỉ huy đang lấp ló sau những bóng người. Là nữ nhân kia ép hắn phải đi theo, là nữ nhân kia bỏ mặc ý kiến của hắn mà quyết định truy đuổi. Phải biết, để ngừng lại hành động của nữ nhân kia, hắn thậm chí còn mạo hiểm phạm vào cấm kỵ của chức nghiệp giả: thông báo khả năng thiên phú của mình cho người khác. Ấy vậy mà tất cả vẫn vô hiệu, nữ nhân kia tự tin một cách thái quá! Hẳn nàng nghĩ rằng người chết sẽ chỉ là một chức nghiệp giả cấp một như thanh niên mà thôi.
Nàng… cùng hộ vệ của nàng, như những đóa hoa kiêu ngạo không tỳ vết. Mười ba nữ nhân, mười ba chức nghiệp giả nổi bật giữa đội quân ngàn người. Không phải bởi các nàng là nữ nhân, không phải bởi mọi thứ liên quan tới các nàng đều đẹp đẽ và thuần trắng, càng không phải bởi các nàng mặc những bộ quần áo lụa xa hoa đắt tiền thay vì áo giáp như người xung quanh. Lý do nổi bật chỉ có một: các nàng… rất mạnh.
Oanh~ oanh oanh!!!
Lại một khúc quanh nữa, lần này, công kích của các thi pháp giả đã lấy được kết quả đáng kể. Chật vật bỏ lại vài ba xác người ngựa, đội ngũ bỏ chạy biến mất sau khúc quanh hẹp.
“Đối phương đã sức cùng lực kiệt, mọi người tăng nhanh tốc độ!”
“Chuẩn bị chiến đấu.”
“Thi pháp giả hệ gió tiếp tục duy trì phép thuật gia tốc!”
“Thi pháp giả hệ thổ tập trung tinh thần, sẵn sàng sử dụng phép thuật chôn vùi kẻ địch!”
“Cẩn thận đối phương liều mạng.”
Ra lệnh là mười hai hộ vệ quanh người chỉ huy, kỳ lạ là mỗi người chỉ nói một câu, ra lệnh cho một nhóm người nhưng khi tổng hợp tất cả lại có thể trở thành một mệnh lệnh hoàn mỹ.
“Thủ lĩnh của đối phương là hai trong mười chức nghiệp giả mạnh nhất doanh trại phe địch. Giết bọn hắn và công trận là của chúng ta!” Từ lúc bắt đầu cuộc chiến, đây là lần đầu tiên nữ chỉ huy mở miệng, giọng nói êm ái nhưng không kém phần hào hùng truyền tới tai từng người. Chỉ một câu nói, vừa thể hiện được sự quan tâm tới binh lính dưới quyền, vừa cổ vũ sĩ khí đang lên cao. “Theo ta! Tiến lên!”
“Tiến lên!”
“Vì công trận!”
“Vì thắng lợi!”
Hưởng ứng lời kêu gọi, vô số âm thanh hò hét dâng lên cao vút, lòng tin mười phần, đội ngũ truy đuổi giục ngựa lao nhanh. Ngay cả bộ đôi tinh nhuệ kèm hai bên Darker cũng không kìm được kích động mà hô to. Duy nhất trong đội ngũ, một mình ám sát giả đang run rẩy sợ hãi bởi… nguy hiểm trí mạng đang tới gần!
Ầm! Tiếng nổ rung trời vang lên át chế âm thanh hô hào của đoàn người.
Biến cố đột nhiên đánh loạn tiết tấu đội ngũ, khoảnh khắc mất kiểm soát, lại có thêm một vài kỵ binh ngã xuống vực sâu hun hút. Hoảng hốt hãm lại dây cương, nữ chỉ huy mờ mịt nhìn quanh không biết ứng phó ra sao.
“Tiếng động gì…?!”
“Chỉ huy! Không xong!” Trả lời câu hỏi là vẻ mặt hoảng hốt của các thi pháp giả hệ thổ. “Chạy… chạy mau! Mau chạy thôi!”
Không đợi nữ chỉ huy kịp phản ứng, bọn họ lập tức giục ngựa chạy về phía trước. Tuy nhiên, hành động này lại khiến đội ngũ càng thêm hoảng loạn.
“Các ngươi làm gì…”
Ầm! Ầm! Ầm! Đất rung, núi lở.
Lần này không chỉ các thi pháp giả hệ thổ, như cảm nhận được điều gì, các thi pháp giả khác cũng bắt đầu giục ngựa chạy như điên về trước.
Thế nhưng đã không còn kịp.
Theo những tiếng ầm ầm đục thủng màng nhĩ nhóm kỵ binh truy đuổi, từ trên vách núi, vô cùng đất đá phủ xuống đầu nhóm người, địa điểm là chính giữa đội ngũ. Tiếng kêu thảm thiết chưa kịp vang lên thì thân thể đã bị vùi lấp, thi pháp giả hay chiến sĩ, tử tù hay sĩ quan, tất cả đều không thoát khỏi số phận bị chôn sống.
Tồi tệ hơn, chưa kịp may mắn khi tai qua nạn khỏi, xen lẫn trong tiếng đá rơi, âm thanh vó ngựa vọng lại từ phía trước phảng phất như búa tạ nặng nề đập vào tim mỗi kỵ binh đội ngũ phía sau.
Không chỉ có thế, trong tích tắc lúc đám người phân tâm, dòng lũ đất đang trôi như định lại giữa không gian, tạo nên một mô đất nhỏ chắn ngang con đường lưng chừng núi. Rồi từ khe hẹp bên trên, một nhóm binh lính tầm trăm người hùng hổ lao ra. Không nhiều lời, một loạt công kích được sử dụng như màn chào hỏi.
Vù~ ù ù
Trận mưa tên đầu tiên thu được hiệu quả ngoài mong đợi.
“Aaaaaa~”
“Địch tập kích!”
“Địch tập kích~!”
Người ngã, ngựa đổ, trên con đường nhỏ hẹp, không có nhiều chỗ để trốn, càng không có khoảng không để xung phong, đám người lãnh trọn toàn bộ công kích.
Quạn trọng hơn là, bộ dạng điên cuồng cùng sức chiến đấu mạnh mẽ của đội ngũ phục kích như giọt nước làm tràn ly, reo rắc nỗi sợ hãi trong lòng từng binh lính truy đuổi.
Chặn giữa đoàn quân chỉ chưa tới trăm người, thế nhưng, đứng trên mỏm đất được gia cố bằng phép thuật, đám người đó tựa như bức tường thành vững chắc ngăn cản mọi cố gắng hội quân.
Mất chỉ huy, mất đoàn thể thi pháp giả, mất hàng trăm đồng đội, suy nghĩ chạy trốn theo cán cân thay đổi mà dâng lên trong lòng từng kỵ binh phía sau đội ngũ. Tử tù không sợ chết không có nghĩa là tử tù muốn chết! Hệ quả tất yếu, đào binh xuất hiện!
---
“Giết!”
Từ vết nứt lưng chừng núi, đoàn người Địa Sư hùng hổ xông ra. Thánh ca ngâm xướng, trên thân thể mỗi người đều phủ những tầng sáng hư ảo của thần thuật.
Dưới ánh bình minh, đập vào tầm mắt đội ngũ là cảnh tượng người ngã ngựa đổ của địch quân. Như có ăn ý, nụ cười gằn xuất hiện trên môi mỗi binh lính tập kích, công việc thành công ngoài mong đợi! Không nhiều lời hơn, một trận mưa tên lập tức được bắn ra để chào hỏi đối phương.
Phập phập phập phập…
Kèm theo những tiếng kim loại ngập sâu vào máu thịt là từng bộ thi thể ngã xuống, vẻ hoảng sợ vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt từng người. Biến cố nối tiếp biến cố, nhất thời, phe địch bị đánh cho không kịp trở tay.
Đội ngũ chia làm hai, nhóm người Địa Sư ngăn cản cánh quân đằng sau tiếp viện, phần còn lại theo nữ mục sư tiếp ứng Bạch Ngân và Ma Xà.
Kiếm khiên trên tay, theo kế hoạch, kỵ sĩ sẽ là người xung phong phá trận. Đang lúc hắn chuẩn bị xông lên thì…
“Hoàng Sa!”
“Từ từ. Ta đang bận.”
Chụt~
Hành động bất ngờ của nữ mục sư khiến cả đội ngũ trợn mắt há mồm. Giữa khói lửa chiến tranh, cô gái xinh đẹp tặng chàng trai một nụ hôn sâu nồng cháy. Bậc nào lãng mạn, bậc nào… nhảm nhí.
“Con mẹ nó, ta đã bảo nàng thích ngươi mà!”
Trong con mắt ngỡ ngàng của Gabriel, trong con mắt ghen tỵ của đám đồng đội xung quanh, Nhà Thơ đột nhiên hú lên quái dị. Ở gần đó, Địa Sư cũng vội vàng lau nước miếng quanh mép rồi gật đầu phụ họa.
Trên con đường độc đạo nơi lưng chừng núi, những tiếng nổ tung không ngừng vang lên lặp đi lặp lại theo tiết tấu và quy luật nhất định.
Một trước, một sau, hai đội ngũ đang cao tốc di chuyển trên đường, từ màu cờ và trang bị trên người, không khó để nhận ra đây là một cuộc rượt đuổi đường dài giữa hai nhóm quân đối địch.
Phía trước nhất, một đội ngũ đang liều mạng chạy như bay, trên thân thể mỗi thành viên đều có những vết thương lớn nhỏ không đồng nhất, có trầy xước ngoài da, có mất tay mất chân. Tuy nhiên, bất kể nặng nhẹ, nguyên do, các vết thương đều có một điểm chung, đó là đều còn rất mới và đang rỉ máu.
Cách đó một khoảng không xa, một đội quân khác khoảng ngàn người đang giục ngựa phi nhanh theo sau, vô số vó ngựa đạp mạnh khiến mặt đất rung lên từng đợt.
Lúc này, cán cân chiến thắng đang hoàn toàn nghiêng về một phía. Từ đội ngũ phía sau, liên tục có các đòn tấn công được bắn sang bên kia sườn núi với hi vọng cản đường nhóm kỵ binh đang chạy trốn. Trái ngược, đội ngũ phía trước hoàn toàn bị động, chỉ thỉnh thoảng lắm mới có một hai phép thuật phản kích lại hoặc ném chướng ngại vật cản đường. Tuy nhiên, mọi cố gắng dường như đều trở nên vô ích, sát thương phép thuật là nhỏ bé không đáng kể với đội quân ngàn người, chỉ một vài phép thuật nho nhỏ có thể giải quyết cạm bẫy cản đường… Không chút dừng lại, đội ngũ truy đuổi bám theo sát nút.
Tuy nhiên, dường như đội ngũ chạy trốn cũng không ngẫu nhiên chọn con đường này. Những sườn núi quanh co là lá chắn thiên nhiên che chở cho bọn họ tránh thoát những đợt tấn công của đối thủ. Lại một lần nữa, sau khi gánh chịu thiệt hại không nhỏ, đội ngũ phía trước đã kịp thời trốn vào góc khuất nơi con đường.
“Toàn thể tăng tốc!”
“Thi pháp giả hệ phong, sử dụng phép thuật gia tốc!”
“Thi pháp giả hệ thổ, gia cố con đường!” Từ phía đầu đội quân truy đuổi, một loạt mệnh lệnh được chỉ huy ban bố, âm thanh cũng sử dụng kỹ xảo chiến khí để khuếch tán tới tai từng kỵ binh theo sau.
Lập tức, đội ngũ lại một lần nữa tăng tốc. Hai tới ba người một hàng, tốc độ cao phi ngựa khiến một số kỵ binh không quá thành thục cưỡi ngựa đánh mất kiểm soát, thỉnh thoảng, lại có vài chiến mã ngoài rìa trượt chân rơi xuống vực sâu hun hút. Tuy nhiên, không ai thèm ngoảnh đầu nhìn xuống, kẻ chết ở đó, người sống tiếp tục đối mặt với hiện thực khắc nghiệt. Trong doanh trại trinh sát, mạng sống của con người quá… rẻ mạt.
Hòa vào đội ngũ, vị trí của Darker nằm ở tiền quân, không ở quá gần bờ vực, cũng không ở bên cạnh vách núi, mà là ở giữa cánh quân. Cùng với đoàn thể thi pháp giả, ám sát giả trẻ tuổi nằm trong nhóm người được bảo vệ. Tuy nhiên, “bảo vệ” cũng có nhiều nghĩa, chạy song song với hắn là hai kỵ binh tinh nhuệ, tập trung điều khiển chiến mã chạy băng băng trên con đường hiểm trở, bàn tay hai người vẫn không quên tỳ nhẹ trên chuôi kiếm, ánh mắt như có như không giám thị mọi hành động của kẻ “may mắn” bên cạnh. Với một kỵ binh mất đi tất cả đồng đội trong chiến đấu, số phận của ám sát giả là trở thành đối tượng phát tiết của toàn bộ các tiểu đội còn lại: nghi ngờ, khinh bỉ, chế nhạo… Mọi việc chắc chắn sẽ diễn ra như vậy nếu... hắn không là người duy nhất còn sống sau khi chiến đấu với chiến sĩ mặt nạ kia.
Thế nhưng, ám sát giả trẻ tuổi cũng không vì thế mà vui vẻ, trái ngược, hắn đang lo lắng, vô cùng lo lắng. Không hiểu sao, từ lần đối đầu với chiến sĩ mặt nạ, thiên phú trực giác không ngừng cảnh báo hắn có nguy hiểm tới gần, hắn muốn không đi, nhưng lại… không thể không đi.
Nghĩ tới đây, Darker không khỏi nhìn về hướng đỉnh đoan đội ngũ, nơi đó, thân ảnh chỉ huy đang lấp ló sau những bóng người. Là nữ nhân kia ép hắn phải đi theo, là nữ nhân kia bỏ mặc ý kiến của hắn mà quyết định truy đuổi. Phải biết, để ngừng lại hành động của nữ nhân kia, hắn thậm chí còn mạo hiểm phạm vào cấm kỵ của chức nghiệp giả: thông báo khả năng thiên phú của mình cho người khác. Ấy vậy mà tất cả vẫn vô hiệu, nữ nhân kia tự tin một cách thái quá! Hẳn nàng nghĩ rằng người chết sẽ chỉ là một chức nghiệp giả cấp một như thanh niên mà thôi.
Nàng… cùng hộ vệ của nàng, như những đóa hoa kiêu ngạo không tỳ vết. Mười ba nữ nhân, mười ba chức nghiệp giả nổi bật giữa đội quân ngàn người. Không phải bởi các nàng là nữ nhân, không phải bởi mọi thứ liên quan tới các nàng đều đẹp đẽ và thuần trắng, càng không phải bởi các nàng mặc những bộ quần áo lụa xa hoa đắt tiền thay vì áo giáp như người xung quanh. Lý do nổi bật chỉ có một: các nàng… rất mạnh.
Oanh~ oanh oanh!!!
Lại một khúc quanh nữa, lần này, công kích của các thi pháp giả đã lấy được kết quả đáng kể. Chật vật bỏ lại vài ba xác người ngựa, đội ngũ bỏ chạy biến mất sau khúc quanh hẹp.
“Đối phương đã sức cùng lực kiệt, mọi người tăng nhanh tốc độ!”
“Chuẩn bị chiến đấu.”
“Thi pháp giả hệ gió tiếp tục duy trì phép thuật gia tốc!”
“Thi pháp giả hệ thổ tập trung tinh thần, sẵn sàng sử dụng phép thuật chôn vùi kẻ địch!”
“Cẩn thận đối phương liều mạng.”
Ra lệnh là mười hai hộ vệ quanh người chỉ huy, kỳ lạ là mỗi người chỉ nói một câu, ra lệnh cho một nhóm người nhưng khi tổng hợp tất cả lại có thể trở thành một mệnh lệnh hoàn mỹ.
“Thủ lĩnh của đối phương là hai trong mười chức nghiệp giả mạnh nhất doanh trại phe địch. Giết bọn hắn và công trận là của chúng ta!” Từ lúc bắt đầu cuộc chiến, đây là lần đầu tiên nữ chỉ huy mở miệng, giọng nói êm ái nhưng không kém phần hào hùng truyền tới tai từng người. Chỉ một câu nói, vừa thể hiện được sự quan tâm tới binh lính dưới quyền, vừa cổ vũ sĩ khí đang lên cao. “Theo ta! Tiến lên!”
“Tiến lên!”
“Vì công trận!”
“Vì thắng lợi!”
Hưởng ứng lời kêu gọi, vô số âm thanh hò hét dâng lên cao vút, lòng tin mười phần, đội ngũ truy đuổi giục ngựa lao nhanh. Ngay cả bộ đôi tinh nhuệ kèm hai bên Darker cũng không kìm được kích động mà hô to. Duy nhất trong đội ngũ, một mình ám sát giả đang run rẩy sợ hãi bởi… nguy hiểm trí mạng đang tới gần!
Ầm! Tiếng nổ rung trời vang lên át chế âm thanh hô hào của đoàn người.
Biến cố đột nhiên đánh loạn tiết tấu đội ngũ, khoảnh khắc mất kiểm soát, lại có thêm một vài kỵ binh ngã xuống vực sâu hun hút. Hoảng hốt hãm lại dây cương, nữ chỉ huy mờ mịt nhìn quanh không biết ứng phó ra sao.
“Tiếng động gì…?!”
“Chỉ huy! Không xong!” Trả lời câu hỏi là vẻ mặt hoảng hốt của các thi pháp giả hệ thổ. “Chạy… chạy mau! Mau chạy thôi!”
Không đợi nữ chỉ huy kịp phản ứng, bọn họ lập tức giục ngựa chạy về phía trước. Tuy nhiên, hành động này lại khiến đội ngũ càng thêm hoảng loạn.
“Các ngươi làm gì…”
Ầm! Ầm! Ầm! Đất rung, núi lở.
Lần này không chỉ các thi pháp giả hệ thổ, như cảm nhận được điều gì, các thi pháp giả khác cũng bắt đầu giục ngựa chạy như điên về trước.
Thế nhưng đã không còn kịp.
Theo những tiếng ầm ầm đục thủng màng nhĩ nhóm kỵ binh truy đuổi, từ trên vách núi, vô cùng đất đá phủ xuống đầu nhóm người, địa điểm là chính giữa đội ngũ. Tiếng kêu thảm thiết chưa kịp vang lên thì thân thể đã bị vùi lấp, thi pháp giả hay chiến sĩ, tử tù hay sĩ quan, tất cả đều không thoát khỏi số phận bị chôn sống.
Tồi tệ hơn, chưa kịp may mắn khi tai qua nạn khỏi, xen lẫn trong tiếng đá rơi, âm thanh vó ngựa vọng lại từ phía trước phảng phất như búa tạ nặng nề đập vào tim mỗi kỵ binh đội ngũ phía sau.
Không chỉ có thế, trong tích tắc lúc đám người phân tâm, dòng lũ đất đang trôi như định lại giữa không gian, tạo nên một mô đất nhỏ chắn ngang con đường lưng chừng núi. Rồi từ khe hẹp bên trên, một nhóm binh lính tầm trăm người hùng hổ lao ra. Không nhiều lời, một loạt công kích được sử dụng như màn chào hỏi.
Vù~ ù ù
Trận mưa tên đầu tiên thu được hiệu quả ngoài mong đợi.
“Aaaaaa~”
“Địch tập kích!”
“Địch tập kích~!”
Người ngã, ngựa đổ, trên con đường nhỏ hẹp, không có nhiều chỗ để trốn, càng không có khoảng không để xung phong, đám người lãnh trọn toàn bộ công kích.
Quạn trọng hơn là, bộ dạng điên cuồng cùng sức chiến đấu mạnh mẽ của đội ngũ phục kích như giọt nước làm tràn ly, reo rắc nỗi sợ hãi trong lòng từng binh lính truy đuổi.
Chặn giữa đoàn quân chỉ chưa tới trăm người, thế nhưng, đứng trên mỏm đất được gia cố bằng phép thuật, đám người đó tựa như bức tường thành vững chắc ngăn cản mọi cố gắng hội quân.
Mất chỉ huy, mất đoàn thể thi pháp giả, mất hàng trăm đồng đội, suy nghĩ chạy trốn theo cán cân thay đổi mà dâng lên trong lòng từng kỵ binh phía sau đội ngũ. Tử tù không sợ chết không có nghĩa là tử tù muốn chết! Hệ quả tất yếu, đào binh xuất hiện!
---
“Giết!”
Từ vết nứt lưng chừng núi, đoàn người Địa Sư hùng hổ xông ra. Thánh ca ngâm xướng, trên thân thể mỗi người đều phủ những tầng sáng hư ảo của thần thuật.
Dưới ánh bình minh, đập vào tầm mắt đội ngũ là cảnh tượng người ngã ngựa đổ của địch quân. Như có ăn ý, nụ cười gằn xuất hiện trên môi mỗi binh lính tập kích, công việc thành công ngoài mong đợi! Không nhiều lời hơn, một trận mưa tên lập tức được bắn ra để chào hỏi đối phương.
Phập phập phập phập…
Kèm theo những tiếng kim loại ngập sâu vào máu thịt là từng bộ thi thể ngã xuống, vẻ hoảng sợ vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt từng người. Biến cố nối tiếp biến cố, nhất thời, phe địch bị đánh cho không kịp trở tay.
Đội ngũ chia làm hai, nhóm người Địa Sư ngăn cản cánh quân đằng sau tiếp viện, phần còn lại theo nữ mục sư tiếp ứng Bạch Ngân và Ma Xà.
Kiếm khiên trên tay, theo kế hoạch, kỵ sĩ sẽ là người xung phong phá trận. Đang lúc hắn chuẩn bị xông lên thì…
“Hoàng Sa!”
“Từ từ. Ta đang bận.”
Chụt~
Hành động bất ngờ của nữ mục sư khiến cả đội ngũ trợn mắt há mồm. Giữa khói lửa chiến tranh, cô gái xinh đẹp tặng chàng trai một nụ hôn sâu nồng cháy. Bậc nào lãng mạn, bậc nào… nhảm nhí.
“Con mẹ nó, ta đã bảo nàng thích ngươi mà!”
Trong con mắt ngỡ ngàng của Gabriel, trong con mắt ghen tỵ của đám đồng đội xung quanh, Nhà Thơ đột nhiên hú lên quái dị. Ở gần đó, Địa Sư cũng vội vàng lau nước miếng quanh mép rồi gật đầu phụ họa.
/45
|