Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa

Chương 52.2

/55


Túc Kỳ chỉ cười, không nói gì.

Bỗng nhiên di động vang lên, là Diệp Tử Nam, cô nghe máy, khóe miệng vẫn còn mang theo nụ cười.

“Còn chưa kết thúc à?”

Túc Kỳ cầm di động đi ra ngoài, “Lập tức xong liền.”

Cô dừng một chút, nói tiếp, “Anh đến đón em được không?”

Trước đó cô không cho anh xuất hiện trước mặt các thầy cô và học sinh, lần này lại chủ động đề nghị.

Diệp Tử Nam thoáng nghe bên kia có tiếng cười, trong giọng của cô cũng mang theo ý cười nhàn nhạt nũng nịu, anh cũng bị lây, cười nói, “Được.”

Truyện được Edit bởi Ngọc Hân và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn L3 Quyý Đ0^n, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.

Túc Kỳ và những người khác đi ra cửa KTV, phát hiện tuyết không biết đã rơi từ bao giờ, trên mặt đất tuyết tích thành một tầng mỏng, sau đó liền nhìn thấy Diệp Tử Nam mới vừa từ trên xe bước xuống, từ xa trong bầu trời đầy tuyết bước tới, quả nhiên là cao lớn vững chãi, phong thái hiên ngang.

Túc Kỳ cười chờ anh lại gần, đi qua dựa sát vào ôm cả cánh tay anh, giới thiệu với các học sinh, “Đây là ông xã nhà cô, Diệp Tử Nam.”

Tiếng hô nhỏ lập tức vang lên, tiếp theo là các học sinh nam ngửa mặt lên trời kêu to.

“Thầy, anh như vậy là không cho chúng em sống sao!”

Túc Kỳ nhìn họ khoa trương biểu diễn không nhịn được cười, lần đầu Diệp Tử Nam nghe người khác gọi anh là thầy, có chút mới mẻ, quay đầu hỏi Túc Kỳ, “Không phải nên gọi là chồng cô giáo sao?”

Túc Kỳ cũng quay đầu nhìn anh, trên mặt nở nụ cười sâu đậm, vẻ mặt cong cong, ánh mắt sáng rực khiến Diệp Tử Nam say mê.

“Anh đừng để ý đến họn họ, bọn họ nói đùa đó.”

“Vậy nếu đàn ông làm thầy giáo, vợ của thầy giáo có phải gọi là sư thái?”

Túc Kỳ sửng sốt một chút, cười hì hì một tiếng.

Mọi người cất bước, Diệp Tử Nam và Túc Kỳ nắm tay nhau đi ra xe.

Bên cạnh có hai mẹ con, đứa bé mặc áo khoác rất dày, giống quả bóng lăn trên mặt tuyết.

Đứa bé vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn hai người, có lẽ là làm mẹ, mỗi lần Túc Kỳ thấy trẻ con đều cảm thấy cực kỳ thân thiết, vươn tay chào hỏi bé.

Đứa bé kia bỗng nhiên đứng lại không đi, ngước đầu nói với mẹ, “Mẹ mẹ, bộ dạng chú kia rất đẹp trai! Con thích chú, chờ con lớn lên muốn gả cho chú!”

Túc Kỳ chợt thấy rất bị thương, thì ra người ta không phải đang nhìn cô.

Người mẹ trẻ rất xấu hổ cười với Diệp Tử Nam và Túc Kỳ, đùa với đứa bé, “Con không thấy chú ấy đang nắm tay dì sao? Dì cũng thích chú ấy.”

Đứa bé cau mày, dường như rất buồn rầu, “Vậy làm sao bây giờ?”

“Con xem bộ dạng dì có xinh đẹp không?”

“Xinh đẹp ạ!”

“Vậy con có thích dì không?”

“Thích!”

“Vậy thì để chú và dì ở cùng một chỗ được không?”

“Được!” Rất nhanh đứa bé liền mặt mày rạng rỡ, một giây sau lại nhíu mày, “Vậy con đây phải làm sao bây giờ?”

“Con ư, mẹ cũng không biết, chúng ra nhanh về nhà hỏi ba một chút được không?”

Đứa bé gật đầu lia lịa, cười hì hì dắt tay mẹ, “Dạ, hỏi ba, cái gì ba cũng biết, chúng ra nhanh về nhà, đi thôi!”

“....”

Trong bầu trời đầy bông tuyết hai bóng dáng một lớn một nhỏ càng lúc càng mờ nhạt.

Truyện được Edit bởi Ngọc Hân và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn L3 Quyý Đ0^n, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.

Túc Kỳ đứng tại chỗ cười nhìn hồi lâu, Diệp Tử Nam nhẹ nhàng vuốt bông tuyết trên tóc cô, “Đi thôi.”

“Chúng ta cũng về nhà sao?”

Diệp Tử Nam cưng chiều sờ mặt cô, “Ừm, về nhà.”

Túc Kỳ nghiêng đầu, cười hì hì hỏi, “Chạy nhé?”

Diệp Tử Nam cũng không nhịn được liền cười.

Trước khi lên xe, Túc Kỳ chợt giữ chặt Diệp Tử Nam, hai tay ôm eo anh, đầu chôn sâu vào lòng anh, hồi lâu không nhúc nhích.

Diệp Tử Nam giữ chặt hai tay, cười hỏi, “Làm sao vậy? Vừa nãy có uống rượu hả?”

Túc Kỳ lắc đầu rất nhanh, đôi mắt đỏ hồng ngẩng đầu nhìn anh, “Có phải cho tới bây giờ em chưa từng nói với anh?”

“Hả?”

Không hề báo động trước, Túc Kỳ mở miệng, giọng nói không lớn, nhưng rất kiên định, “Diệp Tử Nam, em yêu anh.”

Lần này đổi thành Diệp Tử Nam ngây ngẩn cả người, anh cho là đời này cũng không có cơ hội nghe được câu này.

Anh thu lại nụ cười, dịu dàng trả lời, “Bà xã, anh cũng yêu em.”

Túc Kỳ thở rất nhanh, nước mắt không hề báo trước lăn xuống, thong thả nở nụ cười. Ngày đó trên xe, cô tính viết vào lòng bàn tay anh ba chữ kia, ai ngờ lúc lâm trận lại lùi bước.

Một màn trong ghế lô lúc nãy, làm cho cô bỗng nhiên cũng muốn như người con trai kia, nói với người mình yêu mến ba chữ, thậm chí có chút gấp rút.

Khóe môi Diệp Tử Nam nhếch lên, bưng mặt cô cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô.

Túc Kỳ phát hiện gần đây vẫn hay khóc trước mặt Diệp Tử Nam, cô cố gắng đè nén bản thân, nhưng giọng nói lại càng run rẩy, “Vừa lúc nãy....Em vẫn hối hận....Hận vì sao không nói sớm với anh....Em sợ....Có phải không kịp nữa rồi sao? Có phải anh đối với em đã chết tâm không còn muốn nghe những lời này nữa rồi?”

“Vẫn kịp, chỉ cần là em nói, lúc nào cũng còn kịp.”

Diệp Tử Nam cúi đầu hôn lên môi cô.

Xe chậm rãi chạy đi trong bông tuyết tung bay, chở hai người về nơi ấm áp....

Đã từng có lúc trong nháy mắt, chúng ta đều nghĩ rằng mình đã trưởng thành.

Nhưng có một ngày, rốt cuộc chúng ta phát hiện.

Lớn lên có nghĩa ngoại trừ dục vọng, còn có tinh thần can đảm, trách nhiệm, kiên cường cùng với sẽ phải hi sinh một thứ gì đó.

Trong cuộc sống hàng ngày, thật ra chúng ta cũng chỉ là những đứa trẻ, chúng ta muốn có nhiều dũng khí theo đuổi hạnh phúc và tình yêu, học như thế nào là yêu và được yêu.

Tình yêu, cho tới bây giờ đều là chuyện thiên biến vạn hóa, đến cuối chúng ta thấy rõ trái tim mình, biết mình muốn cái gì.

May mà, tất cả đều còn kịp.

Hoàn chính văn.

/55

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status